Trên thế giới này, những kẻ khó chơi cũng phân ra làm nhiều loại, có những kẻ khó chơi làm cho người ta thấy phiền chán, giống như Vu Tử Phi; có những kẻ khó chơi, làm cho người ta phát điên, giống như Vương Khải, còn có những kẻ, khó chơi làm cho người ta thấy thực bất đắc dĩ, giống như Tiết Vân Phong.

Chuyện thế nào thì phải nói từ cái lễ Noel không thể an lành kia.

Chuyện kể rằng vào ngày 25 tháng 12, người khác đều mừng lễ Noel, Giang Ly người ta lại mừng sinh nhật, coi như là có cá tính. Tôi đang nghĩ Giang Ly chắc là sẽ cùng với tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong ăn một bữa tối lãng mạn, để cho Giang Ly đỡ ngứa mắt, tôi nói với hắn buổi tối có việc sẽ về trễ một chút, Giang Ly châm chọc khiêu khích tôi vài câu, đối với việc này tôi hoàn toàn không thèm để ý. Sau đó, tan tầm xong tôi liền trực tiếp đi theo Vương Khải ăn trực một bữa, tiếp theo liền bước lên xe của hắn đến quán bar hả hê một chút.

Lễ Noel tốt xấu gì cũng được coi như một ngày lễ, trong quán bar bầu không khí khác hẳn với bình thường, còn có một chút tiết mục nhỏ rất thú vị. Hôm nay không khí ngày lễ quá nồng đậm, mọi người đều vui chơi đến phát điên, xung quanh thực ầm ĩ, chẳng qua đây coi như là một kiểu xả hơi khỏi áp lực trong cuộc sống của trai gái trong các thành phố lớn thôi.

Từ trong quán bar bước ra đã là mười một giờ tối, tôi vừa mới ra khỏi quán bar, di động liền vang lên, vừa lấy ra đã thấy, là âm hồn bất tán gần đây Tiết Vân Phong Tiết bằng hữu.

Tôi tiếp điện thoại, đầu bên kia ngay lập tức truyền đến tiếng nức nở cùng với tiếng uống nước ùng ục ùng ục. Tôi rất kỳ quái, kêu lên vài tiếng “Này này này”, Tiết Vân Phong mới mở miệng nói chuyện. Cậu ta kêu một tiếng “Quan Tiểu Yến”, sau đó lại một tràng tiếng khóc ô ô, tôi giống như cách di động cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cậu ta, thằng nhóc này tám phần là đã say rồi.

Bản thân tôi cho dù không tính là lương thiện, nhưng rất dễ mềm lòng, hơn nữa lại gặp phải một tiểu chính thái xinh đẹp như vậy đang khóc lóc, làm cho tâm can của tôi quả thực chịu không nổi. Thế nên tôi vội vàng nói vào di động: “Cậu làm sao vậy, có phải Giang Ly bắt nạt cậu không?”

Tôi vừa nhắc đến tên của Giang Ly, cậu ta lại càng khóc dữ dội, vừa khóc vừa kêu tên Giang Ly.

Tôi bóp bóp trán, che di động nói với Vương Khải: “Anh đi trước đi, tôi còn có chút việc phải làm.”

Vương Khải đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, “Đã trễ thế này, cô còn đi đâu? Có cần tôi bảo vệ cô không?”

Tôi nghĩ đến thể trạng của Tiết Vân Phong, tuy rằng cậu ta có thể đánh thắng được tôi thật, chẳng qua nghĩ đến cậu ta đã uống rượu vào, chắc là cũng không đến nối khó ứng phó. Vì thế tôi khoát tay nói: “Không cần, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Được rồi, vậy có chuyện gì phải gọi tôi đầu tiên, còn có…” Vương Khải cúi người lại, khá thần bí mà chớp chớp mắt, “Không được tùy tiện lên xe của người đàn ông khác.”

Khốn nạn, anh xong chưa hả. Tôi liếc mắt trừng hắn một cái, xoay người rời đi.

Bên ngoài rất lạnh, tôi trốn vào một tiệm Fastfood ven đường gọi cho điện cho Tiết ma men: “Tiết Vân Phong, cậu đang ở đâu?”

Tiết Vân Phong lẩm bẩm hai tiếng, lắp bắp nói: “Liên….liên quan gì đến cô….”

Này, nếu không phải cậu gọi điện thoại tới quấy rầy tôi tôi mới lười quản xem cậu ở đâu, liên quan cái đầu tôi! Tôi định cúp điện thoại, nhưng mà cứ nghĩ đến kỳ thật đừa nhỏ này cũng không đến nỗi hư hỏng, huống chi còn có chút quan hệ bám váy* với tôi (nếu tình nhân của ông xã cũng được coi như là quan hệ bám váy), thế nên tôi đành kiên nhẫn dỗ dành cậu ra: “Cậu nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi mang Giang Ly đến xin lỗi cậu.”

* 裙带 :cạp váy; bám váy (ví với quan hệ với đàn bà và con gái, mang ý châm biếm)

Tiết Vân Phong: “Cô… Giang Ly…”

Tôi: “Nói đi, cậu ở đâu, Giang Ly chờ mất kiên nhẫn rồi đây này!”

Giọng nói của Tiết Vân Phong đột nhiên nhỏ đi một chút, tôi lờ mờ nghe được cậu ta nói với người phục vụ đứng bên cạnh: “Nói cho cô ta tôi đang ở chỗ nào.”

Tôi nhất thời á khẩu, thằng nhóc này say đến ngay cả chính mình ở đâu cũng không biết.



Lúc tôi bước vào quán bar Y, Tiết Vân Phong đã hào khí lên mây tự rót tự chuốc, uống rượu giống như uống nước lọc. Tôi chạy tới một phen giữ chặt lấy cánh tay của cậu ta, nói: “Đừng uống nữa, theo tôi về!”

Tiết Vân Phong làm sao chịu nghe, cậu ta gạt tôi ra, nhíu mày bực mình nói: “Tránh ra!”

Không tức giận, không tức giận, tôi không tức giận…. md, tức chết tôi!

Tôi cầm lấy chén rượu trước mặt cậu ta ừng ực tu một hơi sạch sẽ, sau đó lau miệng: ‘Tiết Vân Phong cậu mà uống nữa, Giang Ly sẽ không cần cậu!”

Tiết Vân Phong sợ run một chút, sau đó đột nhiên ghé lên trên quầy bar ô ô khóc loạn cả lên, vừa khóc vừa thút tha thút thít nghẹn ngào nói: “Giang… Giang Ly anh ấy không cần tôi nữa… Ô ..ô”

Tôi bị cậu ta làm cho hoảng sợ, quả nhiên trên đời này khó hầu hạ nhất chính là con ma men. Thế nên tôi chẳng khác nào đang dỗ con vỗ vỗ lưng của cậu ta, tận lực nắn cho giọng nói thốt ra thật dịu dàng thật tràn ngập tình thương của người mẹ: “Đứa bé ngoan, Giang Ly nói, cậu ngoan ngoãn về nhà, anh ta sẽ cần cậu.”

Tiết Vân Phong ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn tôi. “Thật sự?” Đôi mắt kia vì say mà trở nên mông lung, trong mắt còn có nước mắt đọng lại, nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ* của cậu ta, tôi thấy cực kỳ thương tâm.

* 梨花带雨 lệ hoa đái vũ: hoa lê vương vất những giọt mưa, (thường) chỉ vẻ đẹp của người con gái khi rơi lệ.

Vì thế tôi liền chịu đựng nỗi xúc động muốn cắn một ngụm lên khuôn mặt kia, thề thốt thành khẩn nói: “Thật mà… mau về nhà đi nào.” Xem ra ở chung một chỗ với Giang Ly lâu cũng chẳng học được cái gì hay, chỉ có khả năng diễn trò là tiến bộ không ít.

Vì thế Tiết Vân Phong cực kỳ nhu thuận gật đầu một cái: “Được, chúng ta về nhà.”

Tôi giúp đỡ Tiết Vân Phong giờ đến đứng còn không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi quán bar, sau đó đón xe taxi. May mà Tiết Vân Phong giờ còn không có say hoàn toàn, còn biết mình ở chỗ nào.

Vừa ngồi vào taxi, Giang Ly đã gọi điện tới. Tôi vừa nhấn nút nghe, đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Giang Ly: “Quan Tiểu Yến cô rốt cuộc chơi đùa ở chỗ nào, làm sao còn chưa có về hả!”

Tôi nhìn Tiết Vân Phong đang gục ở một bên, trong lòng có vô số bực dọc cùng tức giận, bèn gầm ngược trở lại: “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh chứ!” Lão tử còn không phải là vì lo cho bạn trai của anh sao, thật là kỳ quái, vì sao bạn trai là của anh mà sao luôn đến phiên tôi chăm sóc là sao!

Giang Ly bị tôi gầm lên, thế mà lại bình tĩnh trở lại. Hắn trầm mặc trong chốc lát, trong giọng nói có chút u oán nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Tôi không hiểu nguyên do: “Quà không phải hôm qua đã tặng cho anh rồi sao? “Tuy rằng đó là một món quà thật thất bại.

Giang Ly cả giận nói: “Sinh nhật tôi cô ngay cả chút ra vẻ cũng không có? Đưa một cái bình hoa còn chưa phát dục là coi như xong sao?”

Tôi thật sự nghi ngờ mấy chữ “chưa phát dục” của hắn thực ra chính là chỉ gà mà mắng chó, nhưng mà tôi cũng không làm gì được hắn. Vì thế tôi nhẫn nhịn, nói: “Vậy anh còn muốn tôi làm cái gì?”

Giang Ly: “Quên đi, bây giờ là mười một giờ năm mươi lăm, cô hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi đi.”

Tôi: “Giang Ly, anh không phải là cũng uống say đấy chứ?” Tình hình là lúc hắn uống rượu đều sẽ làm một số chuyện có vẻ ngây thơ.

Giang Ly lạnh lẽo đáp: “Cô có hát không thì bảo? Không hát thì nói, để tôi còn nghĩ xem dùng phương pháp gì chỉnh đốn cô….”

“Được rồi được rồi, tôi hát, tôi hát còn không được sao?” Sợ anh luôn!

Vì thế dưới bóng đêm yên tĩnh trong xe, bỗng chốc vang lên một khúc ca chúc mừng sinh nhật rung động tâm can, hơn nữa lại còn là bản cũ Trung Anh đối chiếu. Tôi nhìn trong kính chiếu hậu đã thấy vẻ mặt bác lái xe taxi đã nhẫn đến thống khổ, đồng tình nói: “Chú à, chú muốn cười thì cứ cười đi, da mặt cháu rất dày.”

Vì thế bác lái xe hào phóng cười ha hả.

Giang Ly nghe tôi hát xong, nói: “Không tồi, tôi đã thấy có người hát ngẫu nhiên sẽ bị lạc giọng, chưa thấy ai hát mà ngẫu nhiên mới không bị lạc giọng như vậy.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm, “Nhất là có thể hát bài Chúc mừng sinh nhật thành như vậy, thật sự là hiếm có.”

Khốn thật, anh có ý gì! Giang Ly không có cảm nhận được sự bất mãn của tôi, hắn nói: “Kỳ thật hôm nay, cô hẳn là nên ở bên cạnh tôi.”

Tôi có chút mờ mịt: “Vì sao? “Chẳng lẽ muốn lôi kéo tôi và bạn trai bé nhỏ của anh chơi trò 3p? Mua bánh ngọt sao, tôi là người bình thường được chưa!

Giang Ly không trả lời, mà lại đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Cô đêm nay có về không?”

Tôi nhất thời không theo kịp suy nghĩ của hắn: “A? Ách,… chắc là… có trở về đi…”

Giang Ly: “Cô đang ở cùng với ai vậy?”

Tôi cũng không thèm giấu diếm: “Còn không phải bạn trai anh, uống say như chết…Tôi bảo này, hai người các anh cãi nhau sao?”

Giang Ly: “Uống rượu? Uống rượu tốt, rượu xong loạn tình là thời cơ tốt.”

Tôi cười: “Vậy anh qua đây đi, mau thừa dịp này đem cậu ta ăn, tiểu chính thái xinh đẹp như vậy nhất định đặc biệt ngon miệng.”

Giang Ly tựa hồ lại tức giận: “Chuyện của chúng tôi không đến lượt cô quản.”

Tôi: “Tôi mới lười quản.”

Giang Ly: “Đưa cậu ta về xong rồi về nhà đi, cô không được có ý đồ gì với cậu ta đâu đấy.”

Tôi cười, hắn rõ ràng rất để ý Tiết Vân Phong, vì sao nhất định phải cãi nhau làm gì? Vì thế tôi an ủi hắn nói: “Đã nói với anh bao nhiêu lần, tôi với đồng tính luyến ái không có hứng thú.”

Giang Ly không nói gì, tôi lại bổ sung một câu: “Chỉ là thằng nhóc này luôn làm cho tôi có một loại cảm giác được làm mẹ.”

Giang Ly cười khẽ: “Cô muốn làm mẹ? Tôi không ngại giúp một chút đâu.”

Tôi: “Anh đi chết luôn đi!”

Giang Ly ha ha nở nụ cười, cười xong hắn nói: “Ở chỗ nào, lát nữa tôi đến đón cô.”

Giang Ly đột nhiên khuất phục đầu hàng tốt bụng làm cho tôi cảm thấy không ổn cho lắm, vì thế nói: “Không cần, nhà cậu ta ở ngay trong nội thành, bắt xe rất tiện.”

Giang Ly: “Thế cũng không được, nhỡ đầu gặp phải tên lái xe nào thẩm mỹ có điểm dị dạng, định cướp sắc thì làm sao.”

Khốn nạn, cướp sắc thì cướp sắc, làm sao còn nhất định phải thẩm mỹ dị dạng? Giang Ly, anh ấy, không nói móc tôi thì sẽ chết à!

Giang Ly: “Một tiếng nữa, tôi ở dưới nhà cậu ta chờ cô.”

Tôi; “Giang Ly anh nói thật đi, anh rốt cuộc có âm mưu gì? “Tôi mới không tin hắn lại tốt bụng như vậy.

Giang Ly: “Cô nếu đã không làm được gì cho tôi, vậy lúc về nấu cho tôi bữa ăn khuya đi… Tôi muốn ăn mỳ trường thọ*, cái loại một chén mì chỉ có một sợi ấy.”

* Theo tập tục của người Trung Quốc, vào ngày sinh nhật nếu ăn mỳ trường thọ thì sẽ sống lâu khỏe mạnh, sợi mì càng dai càng dài thì tuổi thọ của người đó càng lâu. Mà Giang ca nói mì một sợi tức là cái thể loại mà nhào bột bằng tay sau đó kéo cho nó dài thiệt là dài ra đủ cho một bát mỳ ấy.

Tôi: “Biết ngay là anh đâu có tốt bụng như vậy.” Cái loại này thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật lúc làm rất phiền toái thực không tốt!

Giang Ly: “Không nghe lời? Không nghe lời hậu quả có lẽ rất nghiêm trọng đấy…”

Tôi: “Làm làm làm, tôi nghe lời. Anh cũng quá vô sỉ!”

Giang Ly lại đắc ý ha ha cười nhẹ một tràng, tôi giận dữ ấn nút cúp máy.



Chỗ ở của Tiết Vân Phong cách nơi cậu ta đi làm không xa, chắc là là để tiện cho việc đi làm, nên thuê nhà gần. Tôi giúp cậu ta lên lầu, lấy chìa khóa trong túi áo của cậu ta, mở cửa, tìm được phòng ngủ, sau đó đem cậu ta ném tới trên giường, cởi giày cho cậu ta, đắp chăn lại.

Tốt lắm, đại công cáo thành, tôi có thể giải thoát rồi. Tôi lau mồ hôi trên đầu, xách túi bước ra khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa ra, đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ rõ ràng từ phía sau: “Cô phải đi sao?”

Tôi hoảng sợ, xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Tiết Vân Phong đang tựa nửa người trên giường, ánh mắt thật sự thanh tỉnh, một chút cũng không có dáng vẻ của người uống rượu.

Tôi không tin nổi nhìn cậu ta, khiếp sợ đến nỗi nói chuyện cũng lắp bắp: “Cậu cậu cậu cậu… Cậu không phải say rượu sao?”

Tiết Vân Phong sắc mặt tối tăm, đáp: “Tôi chỉ muốn say mà thôi.”

Oa khốn thật, vậy thì phải nói là cậu từ nãy đến giờ đều là giả bộ? Giả bộ uống say làm cho bà đây ngu ngốc đầu đây mồ hôi đưa cậu trở về? Tôi mới nghĩ đến đây liền bi phẫn, vì thế liều mạng chạy đến bên giường cậu ta, cúi người bóp cổ cậu ta lắc lắc, vừa lắc vừa đau đớn căm hận nói: “Thằng nhóc cậu làm sao lại xấu xa như thế hả, cậu có biết phải xoay sở với một con ma men là chuyện lãng phí tinh thần và thể lực thế nào không?”

Tiết Vân Phong dưới ma trảo của tôi, toàn bộ thân thể chẳng khác nào một con rối gỗ lắc lư lắc lư, cậu ta cũng không phản kháng, chỉ rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm sao bây giờ, tôi say không nổi, đành phải giả vờ.”

Tôi ngừng tay, có chút đau lòng nhìn cậu ta. Tôi đột nhiên nhớ tới lúc Vu Tử Phi mới rời bỏ tôi, tôi cũng thường xuyên chuốc say chính mình hàng đêm như vậy, nhưng mà bởi vì thể chất đặc thù của bản thân, đối với cồn gần như như miễn dịch, vì thế mỗi lần tôi đều uống rất nhiều rượu, cực kỳ thanh tỉnh mà nốc rượu điên cuồng … Bây giờ ngẫm lại, khi đó thật là khờ mà, ai rời đi ai sống không nổi chứ.

Tôi mặc kệ hồi ức, vỗ vỗ đầu Tiết Vân Phong, cười nói: “Đứa nhỏ ngoan, về sau không cần uống rượu tùm lum, hại thân.”

Tiết Vân Phong gạt tay của tôi ra, bất mãn nói: “Tôi không phải đứa nhỏ!”

Tôi cười: “Ở trong mắt tôi, cậu chỉ là một đứa nhỏ… Nếu không thì tôi nhận cậu làm con nuôi nhé?”

“Cô….” Tiết Vân Phong trợn mắt nhìn tôi, tức giận đến cánh môi run run.

Tôi bị cái dạng này của cậu ta làm cho cười hắc hắc không ngừng, nắm lấy khuôn mặt của cậu ta nói: “Chính thái, cậu thật đáng yêu nha.”

Tiết Vân Phong xoay mặt đi, không thèm để ý đến tôi.

Tôi cầm lấy túi xách, lại vỗ vỗ đầu cậu ta: “Bé ngoan, ngủ ngon vào, chị đây phải đi.”

Tiết Vân Phong lại giữ chặt lấy tay tôi: “Cô… cô có thể ở lại với tôi được không?”

Tôi quay đầu nhìn đôi mắt to ngập nước của cậu ta, nhất thời một chút sức chống cự đều không có. Vì thế tôi ngồi bên giường của cậu ta, phong tình vạn chủng cười cười: “Anh chàng đẹp trai, cậu thực sự cần người ở bên sao?”

Tiết Vân Phong mặt nhất thời đỏ bừng, tôi mới phát hiện, thì ra đùa giỡn tiểu chính thái lại là trò hay ho như vậy, ha ha.

Tiết Vân Phong nhìn dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của tôi, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cô nhìn có vẻ rất vui vẻ nhỉ… Nếu tôi nói cho cô Giang Ly với tôi chia tay, cô có phải càng vui vẻ hơn hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện