Lòng Tạ Thanh loạn như ma, hai hàm răng run rẩy, mờ mịt luống cuống tránh đi ánh mắt của hắn. T
Ngược lại Lục Thành lại hết sức bình tĩnh. Nói xong xuôi mọi chuyện, bao nhiêu bực bội dồn nén mấy ngày nay cũng đã được rũ bỏ, nhìn sang trái phải, rốt cuộc cũng ý thức được chỗ này không phải là chỗ để có thể tiếp tục nói tỉ mỉ, chộp lấy tay Tạ Thanh kéo cô ra ngoài.
Nhóm nhân viên ai nấy đều không nhịn được mà bước ra khỏi chỗ làm việc mà nhìn ra ngoài. Nhưng cũng không có ai ngốc đến mức đuổi theo ông chủ xem bát quái.
Đào Nhiên đứng ngây ngốc tại chỗ, tay chân lạnh băng.
Cô ta không có tâm tình đâu mà quan tâm đến chuyện tình cảm của Lục Thành và Tạ Thanh, cô ta vẫn còn đang đắm chìm bên trong nỗi sợ hãi mà Lục Thành đem lại.
Cô ta cố ý an ủi bản thân, nói với chính mình không sao, vẫn có thể đổi một công ty khác, có nhiều tác giả đều đã ký hợp đồng nhưng vẫn lén lút đi viết cho những trang web khác.
Nhưng trong đáy lòng rất rõ ràng, những gì Lục Thành vừa uy hiếp đều là sự thật.
Nếu cô ta dám vi phạm hợp đồng mà đi viết cho những trang web khác, hắn thực sự sẽ để cho phòng pháp vụ kiện chết cô.
Nhưng chẳng lẽ thật sự phải bị đóng băng sao? Mười năm. Đối với những người làm trong ngành sáng tác mà nói, cuộc đời có tổng cộng mấy lần mười năm?
Đào Nhiên cảm thấy bao nhiêu máu trong người đều bị đông lại, cứng ngắt một lúc lâu, mới hoảng hốt nhìn chung quanh.
Rất nhanh, cô chú ý tới Ngụy Bình.
“… Ngụy tổng.” Cô ta đi về phía Ngụy Bình, dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là té ngã.
Ngụy Bình đang đứng ở cửa văn phòng, đối với màn thổ lộ vừa rồi thực sự là trợn mắt há hốc mồm, trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ “Không có khả năng, Lục tổng của chúng ta không có khả năng hào phóng như vậy”.
Đột nhiên nghe được âm thanh, cô lấy lại tinh thần nhìn lại.
Đào Nhiên đi đến trước mặt cô: “Ngụy tổng, ngài xem những gì lúc nãy Lục tổng nói…”
Ngụy Bình sửa sang lại tâm tình một chút, nghiêm túc bình đạm mà nhìn ả: “Chúng ta đã đầu tư không ít tiền vào <Văn thải phong lưu>, hành vi của cô gây ra một tổn thất kếch xù, là một quản lý kiêm cổ đông của công ty, tôi cảm thấy việc anh ta phong sát cô là hoàn toàn hợp lý.”
Đừng nói là phong sát. Ba ngày trước nhìn đến sắc mặt của Lục Thành, đã gửi cho Ngô Mẫn một tin nhắn Wechat tỏ vẻ lo lắng, “Cậu nói xem Lục tổng có thể hay không □□…”
Vẫn còn may, tâm tình Lục Thành không hỏng đến mức khiến hắn quên đây là một xã hội pháp trị.
Cho nên, phong sát Đào Nhiên, có cái gì to tát chứ? Quả thật phong sát cô ta sẽ dính dấp một ít tổn thất, nhưng nếu là tổn thất có thể chấp nhận được, Lục Thành muốn ra khẩu ác khí, cũng là chuyện bình thường.
Ngay cả Ngụy Bình cũng muốn bỏ tiền ra để có được cái khẩu khí này. Bây giờ nhìn khuôn mặt như muốn sụp đổ của Đào Nhiên, cô chẳng muốn quan tâm.
Ngụy Bình liền xoay người quay vào văn phòng mình, đáng tiếc trước khi kịp Ngụy Bình đóng cửa, Đào Nhiên đã phản ứng lại, duỗi tay giữ lại: “Ngụy tổng…” Cô nói mạnh đi vào theo, tự mình đóng cửa lại, giải thích với Ngụy Bình, “Ngụy tổng, ngài nghe tôi nói, tôi không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến Văn hóa Thành Thư. Tôi chỉ muốn đứng ở góc độ tác giả, cảm thấy đạo văn là không thể chấp nhận được, cho nên tôi….”
“Lời này cô nói, bản thân cô có tin không?” Ngụy Bình nhăn đôi lông mày được trang điểm tinh xảo, ngắt lời cô ta.
Đào Nhiên giật mình, Ngụy Bình vui vẻ dựa vào một bên vào bàn làm việc: “Cô cảm thấy đạo văn là không chấp nhận được, hay là ân oán ác độc công kích cá nhân nhưng lại đeo mặt nạ chính nghĩa lừa mình dối người, trong lòng cô không rõ ràng hay sao?”
Đã dành nhiều thời gian đơn độc làm việc với các nhóm tác giả khác nhau, thời gian Ngụy Bình trải qua chuyện đấu đá trong văn phòng so với Lục Thành còn dài hơn, mấy cái thể loại hoa hòe lòe loẹt này cô thấy cũng nhiều rồi.
Nhiều đến mức cô có thể phân loại rõ ràng, xây luôn cả vách ngăn cho bọn chúng.
Đào Nhiên sửng sốt.
Ngụy Bình nhẹ giọng cười nhạo: “Cho nên cô muốn nói gì với tôi? Là đi theo cô cùng chỉ trích Ly Đại hay làm lơ việc công ty đang đối mặt với áp luật dư luận, khuyên Lục tổng không cần phong sát cô?”
Đào Nhiên không nói gì, trong đầu cô ta thực sự rối loạn.
Giống như có một sợi len dài, sợi len này trước đó bằng phẳng, được cô ta treo lên một góc, không nhìn thấy liền không nghĩ gì. Nhưng hiện tại sợi lên đã rớt xuống, vòng hết cả căn phòng, làm cho cô ta không nghĩ đến cũng không được.
Vì thế cô ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện mình để lộ ra ánh sáng là bởi vì ân oán cá nhân sao?
Không, không phải, là vì đạo đức nghề nghiệp.
- --- Cô ta liều mạng kêu gào với chính mình.
Nhưng tận đáy lòng còn có một giọng nói, so với tiếng kêu gào kia còn lớn hơn.
Trong nhiều đêm yên tĩnh không tiếng động, giọng nói này như bóng đè cứ dây dưa với ả ta, cuối cùng làm cho ả ta thành ma.
“Cô biết không, thật ra đứng ở góc độ người trong ngành mà nói, tôi hoàn toàn có thể lý giải được trạng thái mất cân bằng tâm lý của cô.” Ngụy Bình đứng thẳng hạ đầu vai, “Viết tiểu thuyết, không có được mấy người không thanh cao, thừa nhận người mạnh hơn mình là một điều khó khăn.”
Đặc biệt là thừa nhận người đã từng đứng chung vạch xuất phát với mình mạnh hơn mình, đối với nhiều tác giả đây là một chuyện không hề dễ dàng.
Cô đã gặp nhiều người bởi vậy mà mất cân bằng tâm lý, trở nên chanh chua, thậm chí không tiếc làm ra những chuyện ác ý mưu hại người khác. Giống như nổi điên mà khởi tạo trào phúng có tiết tấu nhằm hủy diệt đối phương.
“Nhưng cũng đứng ở góc độ người trong ngành, tôi hy vọng cô có thể mau chóng điều chỉnh trạng thái tâm lý.” Ngụy Bình cười cười, “Tác giả đắm chìm trong cảm giác đố kỵ thì không thể nào viết được tác phẩm tốt, loại mặt trái cảm xúc này đối với tác giả mà nói là một loại tiêu hao.”
“Đừng để cảm xúc tạo nên hạn chế của cô.” Dừng lại một chút, Ngụy Bình thở dài, “Mặc dù bây giờ nói chuyện này có chút muộn màng, tôi cảm thấy tiếc hận với cái kết quả này. Chuyện liên quan đến đạo văn của Ly Đại, Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư sẽ có thông báo chính thức, cô có thể để ý một chút.”
Lời nói của cô trở về lời nói làm theo khuôn phép, vòng đến trước bàn ngồi xuống, lại ngước mắt lên nhìn Đào Nhiên: “Còn có việc gì sao?”
Đào Nhiên một chữ cũng không nói nên lời.
*******
Bên ngoài, Lục Thành một đường lôi kéo Tạ Thanh tới thang máy.
Người bình thường khi được thổ lộ, nếu có ý định cự tuyệt, cũng sẽ nói “Em không thích anh” hoặc “Chúng ta không thích hợp”, vì sao làm có người hung hăng nói “Anh sẽ không thích tôi” như thế chứ?
Nếu hắn không thích cô, vậy ý hắn là gì chứ?
Cái phản ứng này quá kỳ quái, hắn muốn tìm một chỗ nào đó thích hợp để nói chuyện rõ ràng với cô.
Thang máy nhanh chóng lên tới, hắn túm cô đi vào, cửa thang máy đóng lại.
Còn chưa đến thời điểm tan tầm, thang máy cũng không đông đúc, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai bọn họ.
Căn bản là muốn đem cô ra ngoài “nói chuyện rõ ràng” nhưng đột nhiên tà tâm của Lục Thành nổi lên bốn phía.
Nhìn cô một cái, nhịn xuống; lại nhìn một cái nữa, nhịn không được nữa rồi.
Hắn bước đến bên cạnh nữa bước, cô cảnh giác mà nhìn qua.
Hắn duỗi tay ôm đầu vai cô, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Chỉ là nụ hôn trán, chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng một cái.
Không đợi cô giãy giụa, hắn buông cô ra, làm bộ như sửa sang cà vạt, dù hồi hộp muốn chết nhưng vẫn ung dung mà nói với cô: “Anh nói, em chưa nói em thích anh, nên anh coi như em đáp ứng rồi.”
Nói xong, hắn tâm hoảng ý loạn [1], hối hận đến mức muốn đập bản thân mình.
[1] 心慌意乱 – Trong lòng hoảng loạn, đầu óc rối rắm.
Qua vài giây, hắn lại trộm đưa mắt liếc cô một cái.
Hai má cô đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Nhưng mặc dù là như vậy, cô vẫn chưa nói cô không thích hắn như cũ.
Trong lúc tâm hoảng ý loạn, có một chút chuyển thành mừng thầm.
Cô có phải là cũng thích hắn không?
Đúng không?
******
“Tinh----“
Cửa thang máy mở ra lần thứ hai, đập vào mi mắt chính là bãi đỗ xe. Tạ Thanh vừa ngẩng đầu, đã bị hắn nắm lấy bàn tay, hắn sải bước mà túm cô ra khỏi thang máy.
Tới bên cạnh xe, hắn mở cửa xe, đem ‘nhét’ cô vào.
Lý trí ở trong đầu cuồn cuộn lên ý nghĩ, yêu cầu cô bỏ xuống xe nhưng trong lòng lại không cho cô động.
“Hắn sẽ không thích mày.”
“Chỉ là nghe thử một chút xem anh ấy nói gì, có mất gì đâu?”
Hai giọng nói trong lòng đang dằn xé.
Hắn cũng ngồi vào xe, cô nâng mí mắt, đưa mắt lên kính chiếu hậu nhìn hắn
Hắn bình tĩnh mà khởi động xem, lái xe ra khỏi hầm xe, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu vào, cô đột nhiên có chút can đảm.
“… Lục Thành.” Cô gọi hắn.
Hắn đưa mắt lên kính chiếu hậu nhìn cô: “Hả?”
Tiếng nói của cô có chút nghèn nghẹn: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Nhà anh.” Hắn không có chút che giấu, cười một cái, lại nói, “Yên tâm, trước khi trời tối sẽ đưa em về.”
Tạ Thanh khóa mi: “Dừng xe.”
Hai giây trầm mặc, hắn tấp xe lại bên đường, dừng lại.
Nếu cô muốn xuống xe rời đi….
Lục Thành không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.
Lại nghe cô nói: “Đến nhà tôi đi.”
Hắn giật mình một cái, lần thứ hai nhìn về phía kính chiếu hậu.
Cô hạ thấp mi mắt: “Mấy ngày rồi anh chưa ngủ. Trạng thái tinh thần không tốt, đừng lái xe.”
Lục Thành bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy di động.
Tạ Thanh đợi một lát, không thấy phản ứng gì. Giương mắt nhìn thấy hắn đang chơi di động, liền hỏi: “Sao anh không nói lời nào? Đang làm gì?”
“Gọi xe.” Lục Thành nói, “Hai chúng ta đón xe về, có thể đi chứ?”
“….Vì sao một hai phải về nhà anh?”
“Tắm rửa thay quần áo cạo râu.” Hắn nói rằng hắn đã gọi xe rồi, tự nhiên đằng hắng một cái, “Thổ lộ trong trạng thái ba ngày không tắm rửa, râu ria xồm xoàm, anh cảm thấy không được tử tế lắm.”
Tạ Thanh: “…”
Cái gì hắn cũng đã biểu diễn xong hết rồi, còn nói cái gì mà không tử tế với không đứng đắn chứ hả? T
Trong lòng cô chế nhạo, muốn cười.
Trong lúc tâm tình trầm thấp nhất, vậy mà cô còn có thể cười vì những gì hắn nói.
Vì thế mười lăm phút sau đã tới nhà Lục Thành. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô tới, nhưng hắn lại có một loại khẩn trương xưa nay chưa từng có, bày sẵn trái cây cùng nước uống mới đi tắm rửa thay quần áo.
Cô mới vừa bưng cà phê lên muốn uống, hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, vội vã cuống cuồng mà nói với cô: “Anh sẽ xong ngay thôi, em đừng có đi.”
“… Ừ.” Tạ Thanh gật gật đầu, “Anh yên tâm.”
Sau đó không đến hai mươi phút, hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, lại là một Lục Thành nhẹ nhàng thoải mái mà cô quen thuộc.
Nhưng mà cô để ý trên cằm anh có nhiều hơn một vết máu nho nhỏ, nhìn qua chắc là kiệt tác của dao cạo râu.
“Anh không cần gấp gáp như vậy, tôi sẽ không bỏ đi như vậy.” Cô im lặng mà nhìn vết máu, hắn biết cô đã chú ý tới, hắn co người lại sờ cằm.
Ngồi vào bên cạnh cô, hắn nhẹ giọng ho khan, trịnh trọng mà nói: “Tạ Thanh, đồng ý với anh đi.”
Tạ Thanh tránh ánh mắt hắn, tầm mắt đặt bên ngoài cửa sổ sát đất gần đó, bên ngoài là muôn vàn nhà cao cửa rộng.
Sau một hồi yên lặng, cô nói: “Anh sẽ không thích tôi, thật đó.”
“Rốt cuộc là vì sao lại nói như vậy?” Hắn tìm tòi nghiên cứu tường tận xem xét cô, “Những lời này em đã nói vài lần rồi.”
“Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không có quá nhiều người thích tôi.” Cô quay đầu, nghẹn giọng cười, “Bây giờ anh cảm thấy mình thích tôi, nhưng anh hiểu tôi được bao nhiêu? Hầu hết cuộc sống của tôi là bóng tối, quá trình trưởng thành kiểu này khiến cho người ta trở nên không bình thường…. Bản thân tôi nhận thức rõ ràng chuyện này. Căn bản tôi không biết xử lý tình cảm như thế nào, không biết làm sao để yêu một người khác, sớm muộn gì anh cũng sẽ chán ghét tôi thôi.”
Cô nói thực bình thản, Lục Thành cảm nhận được trái tim mình đang đập liên hồi.
Sau đó, hắn lại cười rộ lên: “Em không biết yêu người khác thế nào, vậy em để anh yêu em là được rồi.”
Tạ Thanh hoảng hốt trong giây lát, ngược lại nhíu mày: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh….”
“Anh cũng đang nghiêm túc.” Tay anh khoác lên lưng ghế sô pha, hơi hướng về phía cô, “Em nói không có ai thích em, vậy anh để em thể nghiệm một chút, không phải đúng lúc hay sao?”
Tạ Thanh nhìn hắn, trầm mặc chống đỡ.
Khoảng cách hai người rất gần, lông mi cô gần trong gang tấc, thật dài đang cong lên. Khi hắn nói hơi nóng nhẹ nhè chạm, nó liền nhẹ nhàng rung động.
Hắn lại hỏi cô: “Cuối cùng em có thích anh không?”
Ngơ ngẩn một chút, Tạ Thanh lựa chọn nói thật.
Cô gật gật đầu, thẳng thắn thành thật mà nói: “Thích, rất lâu rồi.” [2]
[2] Nữ chính cũng đã xác nhận tình cảm, từ đây trở đi xưng hô sẽ chuyển thành em-anh.
Lục Thành rõ ràng sửng sốt, ngay tức khắc mừng như điên.
Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đặt lên lông mi cô một nụ hôn.
Tạ Thanh ngây ngốc, mặt đỏ lên: “Anh đừng có làm loạn!”
Anh không biết xấu hổ mà cười: “Thời gian bao lâu?”
Cô trừng hắn.
Hắn không thuận theo không buông tha: “Nói mau, bao lâu rồi?”
Cô nghiêm mặt lần thứ hai, quay đầu, không để ý tới hắn. Hắn liền ra vẻ kinh ngạc: “Không phải là nhất kiến chung tình chứ hả?”
“…Không phải!” Cô không nhịn được nữa mà trừng hắn, ấp úng là cãi lại, “Là.. Là sau khi mở phiên tòa lần hai! Đâu ra mà nhất kiến chung tình chứ!”
Nói xong, cô lại ráng chống đỡ tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Hắn vẫn là duy trì cái tư thái đó, hơi hơi hạ mi mắt, đôi mắt nheo lại một chút, ý cười bên trong ngày càng lộ rõ.
Rồi sau đó, anh gật đầu: “Đúng là lâu thật lâu nha.”
Dừng lại một chút, anh lại nói; “Nhưng anh vẫn lâu hơn một chút.”
“Tóm lại em xem, chúng ta là đôi bên tình nguyện.”
“Đôi bên tình nguyện, thì vì lý do gì mà không ở cùng nhau? Là vì cái nhìn của anh với em sẽ thay đổi sao?”
Hắn nói từng câu dò xét đáy lòng cô, mỗi một câu càng dò lại càng sâu, khiến cô muốn trốn cũng trốn không thoát được.
Cuối cùng hắn tổng kết: “Theo ý anh thì chúng ta là do trời đất tạo thành, đặc biệt thích hợp.”
“… Anh có biết xấu hổ không vậy.” Tạ Thanh nhỏ giọng nỉ non.
Đã không còn ý tứ phản bác.
Lục Thành cảm thụ được từng phần cảm xúc biến hóa của cô, cười to: “Dù sao thì cũng đơn phương tuyên bố anh đã thoát kiếp FA rồi.”
“…” Cô còn chưa đồng ý, cũng nói không đồng ý.
Thực sự cô cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Lục Thành cảm thấy, bản thân hẳn là tính “Thực hiện được âm mưu” rồi.
Liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Em xem chúng ta nên làm gì để chúc mừng đây? Đi ra ngoài ăn cơm? Xem phim? Hay em có ý gì khác?”
“…” Kéo căng vào giây, cô nói, “Xem phim đi.”
“Được, để anh xem gần đây có phim gì.” Nói xong hắn đứng dậy, muốn đi tìm di động.
Cô nhẹ nhàng nói: “Xem ở nhà đi.”
Dừng chân lại, Lục Thành xoay người.
Đại khái là cảm thấy quá ngượng ngùng, cả người cô đều co lại trên sô pha, co lại một nhúm nho nhỏ, thấp mắt nói: “Xem cái gì cũng được, tùy tiện tìm một phim đi.”
Thoáng chần chừ một chút, hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Đi ra ngoài ăn cơm xem phim có ý tứ gì, bên cạnh toàn người là người, đương nhiên không bằng núp ở nhà mình xem còn giúp lại gần nhau hơn.
- --- chơi trò lãng mạn, vẫn là tác giả ngôn tình lành nghề hơn.
Vì thế Lục Thành gật đầu một cái: “Được.” Liền quay người đi trở lại, muốn ôm Tạ Thanh.
Cô lập tức giãy giụa giống như một con mèo nhỏ bị giật mình: “Làm gì?”
Lục Thành: “Anh có một phòng xem phim nhỏ, chúng ta đi vào đó xem.”
“Em tự mình đi!” Cô không kiềm chế được mà phân trần rồi bước xa một chút, dẫm lên dép lê đi vào bên trong.
Nhưng khi hắn mặt dày mày dặn mà ôm chặt cô từ phía sau, cô lại không có phản kháng.
Trong nhà Lục Thành phòng chiếu phim rất được chú trọng, màn hình chuyên nghiệp, đâu đó chiếm nguyên cả mặt tường.
Trong phòng còn có ghế thường được dùng trong rạp chiếu phim, nếu không ngồi lên ghế dựa này có thể đẩy ghế theo đường ray rồi ngồi xung quanh sô pha.
Hai người không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi trên sô pha nghiêng.
Không có nấu cơm, Lục Thành gọi thức ăn ngoài là một đống đồ ăn vặt phù hợp khi xem phim điện ảnh.
Đồ ăn vặt được đưa đến thực mau, khi hắn xách vào anh chóng chọn phim. T
Kho phim được cập nhật thường xuyên, bất kể là phim điện ảnh cũ hay mới gì cũng có.
Lục Thành lật lật vài tờ, ánh mắt Tạ Thanh sáng lên:!”
“…Lúc này xem phim siêu anh hùng?” Hắn buồn cười mà liếc cô một cái.
Tạ Thanh hạ khóe miệng, không hé răng.
Lúc này hình như xem phim tình yêu thì thích hợp hơn.
Lại lật thêm vài tờ, hắn “A” một tiếng: “ thế nào?”
Tạ Thanh: “Không phải anh không thích phim siêu anh hùng sao?”
“A, đúng nha…” Lục Thành cười gượng, tiếp tục lật thêm vài tờ nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn là mở < Avenger 1>.
Hai người đều thích đề tài, xem liền xem đi.
Nhưng mà trong một buổi tối đoàn tụ, mọi người vui vẻ thì < Avenger 1> vẫn thích hợp hơn so với “Siêu anh hùng thành tro sẽ bay hơi” < Avenger 3>.
Khi Thor xách Loki từ phi cơ xuống, Lục Thành thản nhiên đặt tay lên phần sô pha sau lưng Tạ Thanh.
Tạ Thanh cảm giác được, nội tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Vì thế cái cốt truyện tuyệt diệu khi đội ngũ của Thor Iron Man kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, cô một chút cũng xem không vào. Lấy hết can đảm, trong lúc tiếng lòng nhảy loạn xa, có chút cứng đờ mà dựa sát vào ngực anh.
Ngực hắn rõ ràng cứng lại, hô hấp cũng dừng lại một chút.
Sau đó hắn cúi đầu, hôn lên mái tóc cô.
Cô lại giật giật, hai tay cô ôm lấy cánh tay anh vào trong ngực.
Cảm xúc của Lục Thành trở nên phức tạp.
Cô giống như trở nên rất ỷ lại người khác, ngoài dự kiến của anh.
Còn cô đang nói với chính mình: Mặc kệ những người khác.
Mặc kệ những người khác, trong mắt cô người đã từng là siêu anh hùng chính là người vừa hôn cô.
Cái này đáng giá.
*****
Ngày hôm sau, Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư vì Ngọc Ly ra một cái thông cáo, cao giọng tuyên bố bút danh Ngọc Ly bị mạo danh, <Xích Ngọc Lục> không phải do Ngọc Ly viết, một lần nữa kiện Xuất bản Khởi Văn ra công đường.
Thông cáo vừa được đưa ra, dư luận lại nổ ra một tầng sôi trào.
Chương trình giải trí cơ bản cũng đã đủ hot rồi, lúc này thưa kiện có thể nhẹ nhàng mang lại độ chú ý mà Lục Thành mong muốn.
So với kế hoạch ban đầu sẽ thoải mái hào phóng mà chủ động thanh minh khi chương trình giải trí kết thúc thì bản chất của việc thông báo bây giờ bản chất cũng không có bao nhiêu khác biệt, chẳng qua chỉ khác ở những chi tiết nhỏ nhặt mà thôi. Chẳng hạn như bài đăng Weibo lúc trước của Đào Nhiên khó tránh khỏi có người sẽ cho rằng đó là “Câu view”, hay “Thủ đoạn marketing”, khiến cho sự tình không còn hoàn mỹ như kế hoạch ban đầu.
Nhưng không quan trọng. Tuy rằng dư luận vẫn là cho lòng Tạ Thanh thấy mệt mỏi, nhưng cô đã sớm không còn sợ hãi. T
Huống hồ, bây giờ còn có người ôm chặt cô, cùng cô vượt qua mọi chông gai.
Cô thực sự không hề đơn thương độc mã mà đối mặt ác long.
Ngược lại Lục Thành lại hết sức bình tĩnh. Nói xong xuôi mọi chuyện, bao nhiêu bực bội dồn nén mấy ngày nay cũng đã được rũ bỏ, nhìn sang trái phải, rốt cuộc cũng ý thức được chỗ này không phải là chỗ để có thể tiếp tục nói tỉ mỉ, chộp lấy tay Tạ Thanh kéo cô ra ngoài.
Nhóm nhân viên ai nấy đều không nhịn được mà bước ra khỏi chỗ làm việc mà nhìn ra ngoài. Nhưng cũng không có ai ngốc đến mức đuổi theo ông chủ xem bát quái.
Đào Nhiên đứng ngây ngốc tại chỗ, tay chân lạnh băng.
Cô ta không có tâm tình đâu mà quan tâm đến chuyện tình cảm của Lục Thành và Tạ Thanh, cô ta vẫn còn đang đắm chìm bên trong nỗi sợ hãi mà Lục Thành đem lại.
Cô ta cố ý an ủi bản thân, nói với chính mình không sao, vẫn có thể đổi một công ty khác, có nhiều tác giả đều đã ký hợp đồng nhưng vẫn lén lút đi viết cho những trang web khác.
Nhưng trong đáy lòng rất rõ ràng, những gì Lục Thành vừa uy hiếp đều là sự thật.
Nếu cô ta dám vi phạm hợp đồng mà đi viết cho những trang web khác, hắn thực sự sẽ để cho phòng pháp vụ kiện chết cô.
Nhưng chẳng lẽ thật sự phải bị đóng băng sao? Mười năm. Đối với những người làm trong ngành sáng tác mà nói, cuộc đời có tổng cộng mấy lần mười năm?
Đào Nhiên cảm thấy bao nhiêu máu trong người đều bị đông lại, cứng ngắt một lúc lâu, mới hoảng hốt nhìn chung quanh.
Rất nhanh, cô chú ý tới Ngụy Bình.
“… Ngụy tổng.” Cô ta đi về phía Ngụy Bình, dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là té ngã.
Ngụy Bình đang đứng ở cửa văn phòng, đối với màn thổ lộ vừa rồi thực sự là trợn mắt há hốc mồm, trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ “Không có khả năng, Lục tổng của chúng ta không có khả năng hào phóng như vậy”.
Đột nhiên nghe được âm thanh, cô lấy lại tinh thần nhìn lại.
Đào Nhiên đi đến trước mặt cô: “Ngụy tổng, ngài xem những gì lúc nãy Lục tổng nói…”
Ngụy Bình sửa sang lại tâm tình một chút, nghiêm túc bình đạm mà nhìn ả: “Chúng ta đã đầu tư không ít tiền vào <Văn thải phong lưu>, hành vi của cô gây ra một tổn thất kếch xù, là một quản lý kiêm cổ đông của công ty, tôi cảm thấy việc anh ta phong sát cô là hoàn toàn hợp lý.”
Đừng nói là phong sát. Ba ngày trước nhìn đến sắc mặt của Lục Thành, đã gửi cho Ngô Mẫn một tin nhắn Wechat tỏ vẻ lo lắng, “Cậu nói xem Lục tổng có thể hay không □□…”
Vẫn còn may, tâm tình Lục Thành không hỏng đến mức khiến hắn quên đây là một xã hội pháp trị.
Cho nên, phong sát Đào Nhiên, có cái gì to tát chứ? Quả thật phong sát cô ta sẽ dính dấp một ít tổn thất, nhưng nếu là tổn thất có thể chấp nhận được, Lục Thành muốn ra khẩu ác khí, cũng là chuyện bình thường.
Ngay cả Ngụy Bình cũng muốn bỏ tiền ra để có được cái khẩu khí này. Bây giờ nhìn khuôn mặt như muốn sụp đổ của Đào Nhiên, cô chẳng muốn quan tâm.
Ngụy Bình liền xoay người quay vào văn phòng mình, đáng tiếc trước khi kịp Ngụy Bình đóng cửa, Đào Nhiên đã phản ứng lại, duỗi tay giữ lại: “Ngụy tổng…” Cô nói mạnh đi vào theo, tự mình đóng cửa lại, giải thích với Ngụy Bình, “Ngụy tổng, ngài nghe tôi nói, tôi không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến Văn hóa Thành Thư. Tôi chỉ muốn đứng ở góc độ tác giả, cảm thấy đạo văn là không thể chấp nhận được, cho nên tôi….”
“Lời này cô nói, bản thân cô có tin không?” Ngụy Bình nhăn đôi lông mày được trang điểm tinh xảo, ngắt lời cô ta.
Đào Nhiên giật mình, Ngụy Bình vui vẻ dựa vào một bên vào bàn làm việc: “Cô cảm thấy đạo văn là không chấp nhận được, hay là ân oán ác độc công kích cá nhân nhưng lại đeo mặt nạ chính nghĩa lừa mình dối người, trong lòng cô không rõ ràng hay sao?”
Đã dành nhiều thời gian đơn độc làm việc với các nhóm tác giả khác nhau, thời gian Ngụy Bình trải qua chuyện đấu đá trong văn phòng so với Lục Thành còn dài hơn, mấy cái thể loại hoa hòe lòe loẹt này cô thấy cũng nhiều rồi.
Nhiều đến mức cô có thể phân loại rõ ràng, xây luôn cả vách ngăn cho bọn chúng.
Đào Nhiên sửng sốt.
Ngụy Bình nhẹ giọng cười nhạo: “Cho nên cô muốn nói gì với tôi? Là đi theo cô cùng chỉ trích Ly Đại hay làm lơ việc công ty đang đối mặt với áp luật dư luận, khuyên Lục tổng không cần phong sát cô?”
Đào Nhiên không nói gì, trong đầu cô ta thực sự rối loạn.
Giống như có một sợi len dài, sợi len này trước đó bằng phẳng, được cô ta treo lên một góc, không nhìn thấy liền không nghĩ gì. Nhưng hiện tại sợi lên đã rớt xuống, vòng hết cả căn phòng, làm cho cô ta không nghĩ đến cũng không được.
Vì thế cô ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện mình để lộ ra ánh sáng là bởi vì ân oán cá nhân sao?
Không, không phải, là vì đạo đức nghề nghiệp.
- --- Cô ta liều mạng kêu gào với chính mình.
Nhưng tận đáy lòng còn có một giọng nói, so với tiếng kêu gào kia còn lớn hơn.
Trong nhiều đêm yên tĩnh không tiếng động, giọng nói này như bóng đè cứ dây dưa với ả ta, cuối cùng làm cho ả ta thành ma.
“Cô biết không, thật ra đứng ở góc độ người trong ngành mà nói, tôi hoàn toàn có thể lý giải được trạng thái mất cân bằng tâm lý của cô.” Ngụy Bình đứng thẳng hạ đầu vai, “Viết tiểu thuyết, không có được mấy người không thanh cao, thừa nhận người mạnh hơn mình là một điều khó khăn.”
Đặc biệt là thừa nhận người đã từng đứng chung vạch xuất phát với mình mạnh hơn mình, đối với nhiều tác giả đây là một chuyện không hề dễ dàng.
Cô đã gặp nhiều người bởi vậy mà mất cân bằng tâm lý, trở nên chanh chua, thậm chí không tiếc làm ra những chuyện ác ý mưu hại người khác. Giống như nổi điên mà khởi tạo trào phúng có tiết tấu nhằm hủy diệt đối phương.
“Nhưng cũng đứng ở góc độ người trong ngành, tôi hy vọng cô có thể mau chóng điều chỉnh trạng thái tâm lý.” Ngụy Bình cười cười, “Tác giả đắm chìm trong cảm giác đố kỵ thì không thể nào viết được tác phẩm tốt, loại mặt trái cảm xúc này đối với tác giả mà nói là một loại tiêu hao.”
“Đừng để cảm xúc tạo nên hạn chế của cô.” Dừng lại một chút, Ngụy Bình thở dài, “Mặc dù bây giờ nói chuyện này có chút muộn màng, tôi cảm thấy tiếc hận với cái kết quả này. Chuyện liên quan đến đạo văn của Ly Đại, Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư sẽ có thông báo chính thức, cô có thể để ý một chút.”
Lời nói của cô trở về lời nói làm theo khuôn phép, vòng đến trước bàn ngồi xuống, lại ngước mắt lên nhìn Đào Nhiên: “Còn có việc gì sao?”
Đào Nhiên một chữ cũng không nói nên lời.
*******
Bên ngoài, Lục Thành một đường lôi kéo Tạ Thanh tới thang máy.
Người bình thường khi được thổ lộ, nếu có ý định cự tuyệt, cũng sẽ nói “Em không thích anh” hoặc “Chúng ta không thích hợp”, vì sao làm có người hung hăng nói “Anh sẽ không thích tôi” như thế chứ?
Nếu hắn không thích cô, vậy ý hắn là gì chứ?
Cái phản ứng này quá kỳ quái, hắn muốn tìm một chỗ nào đó thích hợp để nói chuyện rõ ràng với cô.
Thang máy nhanh chóng lên tới, hắn túm cô đi vào, cửa thang máy đóng lại.
Còn chưa đến thời điểm tan tầm, thang máy cũng không đông đúc, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai bọn họ.
Căn bản là muốn đem cô ra ngoài “nói chuyện rõ ràng” nhưng đột nhiên tà tâm của Lục Thành nổi lên bốn phía.
Nhìn cô một cái, nhịn xuống; lại nhìn một cái nữa, nhịn không được nữa rồi.
Hắn bước đến bên cạnh nữa bước, cô cảnh giác mà nhìn qua.
Hắn duỗi tay ôm đầu vai cô, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Chỉ là nụ hôn trán, chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng một cái.
Không đợi cô giãy giụa, hắn buông cô ra, làm bộ như sửa sang cà vạt, dù hồi hộp muốn chết nhưng vẫn ung dung mà nói với cô: “Anh nói, em chưa nói em thích anh, nên anh coi như em đáp ứng rồi.”
Nói xong, hắn tâm hoảng ý loạn [1], hối hận đến mức muốn đập bản thân mình.
[1] 心慌意乱 – Trong lòng hoảng loạn, đầu óc rối rắm.
Qua vài giây, hắn lại trộm đưa mắt liếc cô một cái.
Hai má cô đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Nhưng mặc dù là như vậy, cô vẫn chưa nói cô không thích hắn như cũ.
Trong lúc tâm hoảng ý loạn, có một chút chuyển thành mừng thầm.
Cô có phải là cũng thích hắn không?
Đúng không?
******
“Tinh----“
Cửa thang máy mở ra lần thứ hai, đập vào mi mắt chính là bãi đỗ xe. Tạ Thanh vừa ngẩng đầu, đã bị hắn nắm lấy bàn tay, hắn sải bước mà túm cô ra khỏi thang máy.
Tới bên cạnh xe, hắn mở cửa xe, đem ‘nhét’ cô vào.
Lý trí ở trong đầu cuồn cuộn lên ý nghĩ, yêu cầu cô bỏ xuống xe nhưng trong lòng lại không cho cô động.
“Hắn sẽ không thích mày.”
“Chỉ là nghe thử một chút xem anh ấy nói gì, có mất gì đâu?”
Hai giọng nói trong lòng đang dằn xé.
Hắn cũng ngồi vào xe, cô nâng mí mắt, đưa mắt lên kính chiếu hậu nhìn hắn
Hắn bình tĩnh mà khởi động xem, lái xe ra khỏi hầm xe, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu vào, cô đột nhiên có chút can đảm.
“… Lục Thành.” Cô gọi hắn.
Hắn đưa mắt lên kính chiếu hậu nhìn cô: “Hả?”
Tiếng nói của cô có chút nghèn nghẹn: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Nhà anh.” Hắn không có chút che giấu, cười một cái, lại nói, “Yên tâm, trước khi trời tối sẽ đưa em về.”
Tạ Thanh khóa mi: “Dừng xe.”
Hai giây trầm mặc, hắn tấp xe lại bên đường, dừng lại.
Nếu cô muốn xuống xe rời đi….
Lục Thành không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.
Lại nghe cô nói: “Đến nhà tôi đi.”
Hắn giật mình một cái, lần thứ hai nhìn về phía kính chiếu hậu.
Cô hạ thấp mi mắt: “Mấy ngày rồi anh chưa ngủ. Trạng thái tinh thần không tốt, đừng lái xe.”
Lục Thành bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy di động.
Tạ Thanh đợi một lát, không thấy phản ứng gì. Giương mắt nhìn thấy hắn đang chơi di động, liền hỏi: “Sao anh không nói lời nào? Đang làm gì?”
“Gọi xe.” Lục Thành nói, “Hai chúng ta đón xe về, có thể đi chứ?”
“….Vì sao một hai phải về nhà anh?”
“Tắm rửa thay quần áo cạo râu.” Hắn nói rằng hắn đã gọi xe rồi, tự nhiên đằng hắng một cái, “Thổ lộ trong trạng thái ba ngày không tắm rửa, râu ria xồm xoàm, anh cảm thấy không được tử tế lắm.”
Tạ Thanh: “…”
Cái gì hắn cũng đã biểu diễn xong hết rồi, còn nói cái gì mà không tử tế với không đứng đắn chứ hả? T
Trong lòng cô chế nhạo, muốn cười.
Trong lúc tâm tình trầm thấp nhất, vậy mà cô còn có thể cười vì những gì hắn nói.
Vì thế mười lăm phút sau đã tới nhà Lục Thành. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô tới, nhưng hắn lại có một loại khẩn trương xưa nay chưa từng có, bày sẵn trái cây cùng nước uống mới đi tắm rửa thay quần áo.
Cô mới vừa bưng cà phê lên muốn uống, hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, vội vã cuống cuồng mà nói với cô: “Anh sẽ xong ngay thôi, em đừng có đi.”
“… Ừ.” Tạ Thanh gật gật đầu, “Anh yên tâm.”
Sau đó không đến hai mươi phút, hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, lại là một Lục Thành nhẹ nhàng thoải mái mà cô quen thuộc.
Nhưng mà cô để ý trên cằm anh có nhiều hơn một vết máu nho nhỏ, nhìn qua chắc là kiệt tác của dao cạo râu.
“Anh không cần gấp gáp như vậy, tôi sẽ không bỏ đi như vậy.” Cô im lặng mà nhìn vết máu, hắn biết cô đã chú ý tới, hắn co người lại sờ cằm.
Ngồi vào bên cạnh cô, hắn nhẹ giọng ho khan, trịnh trọng mà nói: “Tạ Thanh, đồng ý với anh đi.”
Tạ Thanh tránh ánh mắt hắn, tầm mắt đặt bên ngoài cửa sổ sát đất gần đó, bên ngoài là muôn vàn nhà cao cửa rộng.
Sau một hồi yên lặng, cô nói: “Anh sẽ không thích tôi, thật đó.”
“Rốt cuộc là vì sao lại nói như vậy?” Hắn tìm tòi nghiên cứu tường tận xem xét cô, “Những lời này em đã nói vài lần rồi.”
“Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không có quá nhiều người thích tôi.” Cô quay đầu, nghẹn giọng cười, “Bây giờ anh cảm thấy mình thích tôi, nhưng anh hiểu tôi được bao nhiêu? Hầu hết cuộc sống của tôi là bóng tối, quá trình trưởng thành kiểu này khiến cho người ta trở nên không bình thường…. Bản thân tôi nhận thức rõ ràng chuyện này. Căn bản tôi không biết xử lý tình cảm như thế nào, không biết làm sao để yêu một người khác, sớm muộn gì anh cũng sẽ chán ghét tôi thôi.”
Cô nói thực bình thản, Lục Thành cảm nhận được trái tim mình đang đập liên hồi.
Sau đó, hắn lại cười rộ lên: “Em không biết yêu người khác thế nào, vậy em để anh yêu em là được rồi.”
Tạ Thanh hoảng hốt trong giây lát, ngược lại nhíu mày: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh….”
“Anh cũng đang nghiêm túc.” Tay anh khoác lên lưng ghế sô pha, hơi hướng về phía cô, “Em nói không có ai thích em, vậy anh để em thể nghiệm một chút, không phải đúng lúc hay sao?”
Tạ Thanh nhìn hắn, trầm mặc chống đỡ.
Khoảng cách hai người rất gần, lông mi cô gần trong gang tấc, thật dài đang cong lên. Khi hắn nói hơi nóng nhẹ nhè chạm, nó liền nhẹ nhàng rung động.
Hắn lại hỏi cô: “Cuối cùng em có thích anh không?”
Ngơ ngẩn một chút, Tạ Thanh lựa chọn nói thật.
Cô gật gật đầu, thẳng thắn thành thật mà nói: “Thích, rất lâu rồi.” [2]
[2] Nữ chính cũng đã xác nhận tình cảm, từ đây trở đi xưng hô sẽ chuyển thành em-anh.
Lục Thành rõ ràng sửng sốt, ngay tức khắc mừng như điên.
Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đặt lên lông mi cô một nụ hôn.
Tạ Thanh ngây ngốc, mặt đỏ lên: “Anh đừng có làm loạn!”
Anh không biết xấu hổ mà cười: “Thời gian bao lâu?”
Cô trừng hắn.
Hắn không thuận theo không buông tha: “Nói mau, bao lâu rồi?”
Cô nghiêm mặt lần thứ hai, quay đầu, không để ý tới hắn. Hắn liền ra vẻ kinh ngạc: “Không phải là nhất kiến chung tình chứ hả?”
“…Không phải!” Cô không nhịn được nữa mà trừng hắn, ấp úng là cãi lại, “Là.. Là sau khi mở phiên tòa lần hai! Đâu ra mà nhất kiến chung tình chứ!”
Nói xong, cô lại ráng chống đỡ tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Hắn vẫn là duy trì cái tư thái đó, hơi hơi hạ mi mắt, đôi mắt nheo lại một chút, ý cười bên trong ngày càng lộ rõ.
Rồi sau đó, anh gật đầu: “Đúng là lâu thật lâu nha.”
Dừng lại một chút, anh lại nói; “Nhưng anh vẫn lâu hơn một chút.”
“Tóm lại em xem, chúng ta là đôi bên tình nguyện.”
“Đôi bên tình nguyện, thì vì lý do gì mà không ở cùng nhau? Là vì cái nhìn của anh với em sẽ thay đổi sao?”
Hắn nói từng câu dò xét đáy lòng cô, mỗi một câu càng dò lại càng sâu, khiến cô muốn trốn cũng trốn không thoát được.
Cuối cùng hắn tổng kết: “Theo ý anh thì chúng ta là do trời đất tạo thành, đặc biệt thích hợp.”
“… Anh có biết xấu hổ không vậy.” Tạ Thanh nhỏ giọng nỉ non.
Đã không còn ý tứ phản bác.
Lục Thành cảm thụ được từng phần cảm xúc biến hóa của cô, cười to: “Dù sao thì cũng đơn phương tuyên bố anh đã thoát kiếp FA rồi.”
“…” Cô còn chưa đồng ý, cũng nói không đồng ý.
Thực sự cô cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Lục Thành cảm thấy, bản thân hẳn là tính “Thực hiện được âm mưu” rồi.
Liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Em xem chúng ta nên làm gì để chúc mừng đây? Đi ra ngoài ăn cơm? Xem phim? Hay em có ý gì khác?”
“…” Kéo căng vào giây, cô nói, “Xem phim đi.”
“Được, để anh xem gần đây có phim gì.” Nói xong hắn đứng dậy, muốn đi tìm di động.
Cô nhẹ nhàng nói: “Xem ở nhà đi.”
Dừng chân lại, Lục Thành xoay người.
Đại khái là cảm thấy quá ngượng ngùng, cả người cô đều co lại trên sô pha, co lại một nhúm nho nhỏ, thấp mắt nói: “Xem cái gì cũng được, tùy tiện tìm một phim đi.”
Thoáng chần chừ một chút, hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Đi ra ngoài ăn cơm xem phim có ý tứ gì, bên cạnh toàn người là người, đương nhiên không bằng núp ở nhà mình xem còn giúp lại gần nhau hơn.
- --- chơi trò lãng mạn, vẫn là tác giả ngôn tình lành nghề hơn.
Vì thế Lục Thành gật đầu một cái: “Được.” Liền quay người đi trở lại, muốn ôm Tạ Thanh.
Cô lập tức giãy giụa giống như một con mèo nhỏ bị giật mình: “Làm gì?”
Lục Thành: “Anh có một phòng xem phim nhỏ, chúng ta đi vào đó xem.”
“Em tự mình đi!” Cô không kiềm chế được mà phân trần rồi bước xa một chút, dẫm lên dép lê đi vào bên trong.
Nhưng khi hắn mặt dày mày dặn mà ôm chặt cô từ phía sau, cô lại không có phản kháng.
Trong nhà Lục Thành phòng chiếu phim rất được chú trọng, màn hình chuyên nghiệp, đâu đó chiếm nguyên cả mặt tường.
Trong phòng còn có ghế thường được dùng trong rạp chiếu phim, nếu không ngồi lên ghế dựa này có thể đẩy ghế theo đường ray rồi ngồi xung quanh sô pha.
Hai người không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi trên sô pha nghiêng.
Không có nấu cơm, Lục Thành gọi thức ăn ngoài là một đống đồ ăn vặt phù hợp khi xem phim điện ảnh.
Đồ ăn vặt được đưa đến thực mau, khi hắn xách vào anh chóng chọn phim. T
Kho phim được cập nhật thường xuyên, bất kể là phim điện ảnh cũ hay mới gì cũng có.
Lục Thành lật lật vài tờ, ánh mắt Tạ Thanh sáng lên:!”
“…Lúc này xem phim siêu anh hùng?” Hắn buồn cười mà liếc cô một cái.
Tạ Thanh hạ khóe miệng, không hé răng.
Lúc này hình như xem phim tình yêu thì thích hợp hơn.
Lại lật thêm vài tờ, hắn “A” một tiếng: “ thế nào?”
Tạ Thanh: “Không phải anh không thích phim siêu anh hùng sao?”
“A, đúng nha…” Lục Thành cười gượng, tiếp tục lật thêm vài tờ nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn là mở < Avenger 1>.
Hai người đều thích đề tài, xem liền xem đi.
Nhưng mà trong một buổi tối đoàn tụ, mọi người vui vẻ thì < Avenger 1> vẫn thích hợp hơn so với “Siêu anh hùng thành tro sẽ bay hơi” < Avenger 3>.
Khi Thor xách Loki từ phi cơ xuống, Lục Thành thản nhiên đặt tay lên phần sô pha sau lưng Tạ Thanh.
Tạ Thanh cảm giác được, nội tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Vì thế cái cốt truyện tuyệt diệu khi đội ngũ của Thor Iron Man kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, cô một chút cũng xem không vào. Lấy hết can đảm, trong lúc tiếng lòng nhảy loạn xa, có chút cứng đờ mà dựa sát vào ngực anh.
Ngực hắn rõ ràng cứng lại, hô hấp cũng dừng lại một chút.
Sau đó hắn cúi đầu, hôn lên mái tóc cô.
Cô lại giật giật, hai tay cô ôm lấy cánh tay anh vào trong ngực.
Cảm xúc của Lục Thành trở nên phức tạp.
Cô giống như trở nên rất ỷ lại người khác, ngoài dự kiến của anh.
Còn cô đang nói với chính mình: Mặc kệ những người khác.
Mặc kệ những người khác, trong mắt cô người đã từng là siêu anh hùng chính là người vừa hôn cô.
Cái này đáng giá.
*****
Ngày hôm sau, Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư vì Ngọc Ly ra một cái thông cáo, cao giọng tuyên bố bút danh Ngọc Ly bị mạo danh, <Xích Ngọc Lục> không phải do Ngọc Ly viết, một lần nữa kiện Xuất bản Khởi Văn ra công đường.
Thông cáo vừa được đưa ra, dư luận lại nổ ra một tầng sôi trào.
Chương trình giải trí cơ bản cũng đã đủ hot rồi, lúc này thưa kiện có thể nhẹ nhàng mang lại độ chú ý mà Lục Thành mong muốn.
So với kế hoạch ban đầu sẽ thoải mái hào phóng mà chủ động thanh minh khi chương trình giải trí kết thúc thì bản chất của việc thông báo bây giờ bản chất cũng không có bao nhiêu khác biệt, chẳng qua chỉ khác ở những chi tiết nhỏ nhặt mà thôi. Chẳng hạn như bài đăng Weibo lúc trước của Đào Nhiên khó tránh khỏi có người sẽ cho rằng đó là “Câu view”, hay “Thủ đoạn marketing”, khiến cho sự tình không còn hoàn mỹ như kế hoạch ban đầu.
Nhưng không quan trọng. Tuy rằng dư luận vẫn là cho lòng Tạ Thanh thấy mệt mỏi, nhưng cô đã sớm không còn sợ hãi. T
Huống hồ, bây giờ còn có người ôm chặt cô, cùng cô vượt qua mọi chông gai.
Cô thực sự không hề đơn thương độc mã mà đối mặt ác long.
Danh sách chương