Hai ngày sau, Tạ Thanh viết giảm số lượng chữ lại. Dù sao hiện tại Tố Phong Nguyệt mỗi ngày chỉ đăng ba ngàn chữ, cô không cần vội vàng tích góp quá nhiều bản thảo, mỗi ngày có thể viết ra một chương vậy là đủ rồi.

Thời gian nhàn rỗi, cô sắp xếp lại chứng cứ cần thiết để khởi tố nhà xuất bản Khởi Văn.

Bản ghi âm trước tiên không đưa ra, chứng cứ trong tay cô vô cùng mơ hồ, số lượng chỉ có một ít.

Hợp đồng ký kết là một trong số đó, ngoài ra, cô còn tìm ra lịch sử trò chuyện với biên tập viên.

Biên tập tuy không nói thẳng "Chúng tôi lừa cô" nhưng trong lịch sử ghi chép có không ít đoạn truyền bá tư tưởng là "Tất cả mọi người đều nhận giá này" "Hợp đồng đều là như vậy". Tạ Thanh nghĩ tới lời nói dây xích chứng cứ liên quan của Trương Mịch Nhã, cảm thấy những thứ này có thể xác thực cho lời nói bên trong bút ghi âm của Tiền Trí Bằng, hẳn là một khâu dây xích chứng cứ.

Ngoài ra, cô còn tìm một đoạn ngắn trong lịch sử trò chuyện giữa cô và Lưu Cẩm, lúc ấy Lưu Cẩm biết được giá cả hợp đồng của cô và Khởi Văn. Trong lịch sử tin nhắn, Lưu Cẩm khéo léo nói cô bị thiệt thòi.

Cô sắp xếp xong những ảnh chụp màn hình này, chuyển vào USB, gõ cửa phòng làm việc của Lục Thành.

Lục Thành trực tiếp cắm vào máy vi tính xem qua, vừa nhìn vừa chép miệng: "Chà chà, cái này, tôi muốn biết chuyện này..." Tựa như cười mà không cười liếc cô một cái, "Có phải cô bị lừa gạt tới nỗi không ăn nổi cơm không?"

"..." Kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc xong, Tạ Thanh lạnh lùng rời mắt.

"Ha ha." Lục Thành cười hai tiếng, tiếp tục nhìn lịch sử, lại bình luận, "Ôi, một bên tâng bốc cô, một bên bới móc văn của cô, là người rất giỏi chèn ép tự tin người khác đấy, trình độ chiến đấu tâm lý thật cao nha. Biên tập này là nam hay nữ vậy? E rằng học qua PUA [1] rồi."

[1] Pick-up Artist: Nghệ thuật cua gái.

"... Nữ." Tạ Thanh nói xong, lông mày nhăn lại, "Nếu như tòa án phán tội lừa gạt, cá nhân biên tập kia có ảnh hưởng gì không?"

Lục Thành trầm tĩnh: "Hẳn là sẽ không, hợp đồng đóng con dấu của Khởi Văn, còn có ghi âm của tổng biên tập, biên tập viên hẳn là không bị kéo vào. Sao thế, cô muốn biên tập viên đó phải chịu trách nhiệm? Cô ta có táng gia bại sản cũng không đền nổi."

Tạ Thanh lắc đầu: "Không phải, tôi hy vọng cô ấy có trách nhiệm khác."

Lục Thành không tưởng tượng nổi nhìn cô.

Cô sững sờ, thấy hắn dùng một loại ánh mắt y hệt gặp quỷ nhìn cô.

Hắn nhìn hồi lâu, cô bị nhìn tới nỗi rụt rè đi: "Làm sao vậy?"

Hắn cười nhạo: "Lời này không giống lời cô nói." Giọng nói ngắn ngủi, "Cô không phải người lãnh khốc vô tình sao?"

Tạ Thanh biết hắn ám chỉ cái gì. Nhất Sinh Thư chặn cô, cô không cách nào bỏ qua; còn có Diệp Linh bôi đen cô, cô mở miệng dám nói giải ước với hắn.

Nhưng lần này không giống vậy.

Tạ Thanh thở dài, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm trần nhà, trầm tư thật lâu.

Biểu hiện này hiển nhiên mang ý nghĩa cảm xúc phức tạp. Nếu như không phải vừa nói biên tập là nữ, Lục Thành sẽ nghĩ tới những phương diện khác.

Trầm mặc kéo dài, sau một hồi lâu, Tạ Thanh nở nụ cười: "Nói thế nào nhỉ? Những thứ cô ấy giúp tôi quả thật rất nhiều."

Lục Thành hơi kinh ngạc, không bình luận gì, tiếp tục xem lịch sử trò chuyện cô mang tới.

Lại nghe thấy cô nói: "Từ góc độ nào đó, có thể nói, cô ấy và Lục tổng gần giống như nhau."

Hắn lại kinh ngạc quay đầu lại: "Cô nói lại lần nữa?" Lông mày nhíu chặt.

"Mặc kệ lợi nhuận lớn thế nào, tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy." Hắn chỉ vào lịch sử trò chuyện trên màn hình, vẻ mặt nặng nề.

Hắn bước vào cái nghề này là muốn chứng minh văn học mạng cũng có thể mang tới những tác phẩm có giá trị cho xã hội. Làm cho tác giả trôi qua thật tốt, không phải lo cơm áo, cho bọn họ cơ sở tạo ra những tác phẩm có giá trị. Cách Khởi Văn làm là rút củi dưới đáy nồi.

Tạ Thanh cười nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người: "Lục tổng hiểu lầm rồi, không phải "gần giống như nhau" kia."

Lục Thành vẫn cau mày nhìn cô.

"Ý của tôi là... Ở rất nhiều chuyện, cô cũng giống như anh nói chuyện làm ăn trên thương trường -- đương nhiên cô ấy "nói" cũng hơi quá đáng một chút. Nhưng nếu như không nói tới chuyện đó, tôi cảm thấy cô ấy cũng theo đuổi văn học."

Cô hồi tưởng, chậm rãi nói: "Anh chưa từng xem bản sơ thảo của <Thanh Châu Lục> nhưng tự tôi biết, sơ thảo so với hiện tại kém rất nhiều. Có thành tích như bây giờ, cũng liên quan tới những sáng kiến biên tập cho tôi."

Cô không nói khoa trương chút nào, nếu như không có biên tập cho cô những sáng kiến kia, có lẽ <Thanh Châu Lục> cũng chỉ là một tác phẩm huyền huyễn bình thường trên thị trường. Có lẽ cũng sẽ có lượng tiêu thụ ổn hoặc cũng sẽ có một số người yêu thích, thế nhưng chắc chắn không gây ra chấn động lớn như vậy.

Từ sáng tác tới thiết lập nhân vậy, tới dàn ý và tình tiết, biên tập cung cấp cho cô vô số sáng kiến, trong đó có rất nhiều thứ đi theo cô tới suốt đời.

Các cô có rất nhiều lần thảo luận suốt đêm, Tạ Thanh cảm thấy, đây không phải điều chỉ dựa vào lợi nhuận là có thể làm được.

Huống hồ, lợi ích khổng lồ kia có thể chia cho biên tập bao nhiêu? Tiền Trí Bằng kiếm lời mấy trăm vạn là bởi vì hắn là tổng biên, có thể tranh công với cấp trên vì chuyện này. Nhưng một biên tập nhỏ bé, mặc dù trực tiếp phụ trách biên tập cho cô nhưng Tiền Trí Bằng chịu chi mười vạn có lẽ cũng là lớn lắm rồi.

Lục Thành như có điều suy nghĩ, bật cười: "Nói cách khác, cô cảm thấy biên tập là người tốt?"

"Sử dụng từ tốt hay xấu nói chung về một người quá... Internet hóa đi." Tạ Thanh cười nhẹ.

Đây có lẽ là nguồn gốc của sự tức giận trên mạng xã hội. Một người làm hỏng việc hoặc chỉ là tiếp xúc qua với thứ gọi là "vật đen", lửa giận của mọi người sẽ lập tức lớn tới mức không có cách nào áp chế. Thật giống như người phạm tội ác tày trời, làm người ta buồn nôn, phải bị một cước dẫm chết mới giải hận.

Nhưng ở trên thực tế, không phải như thế.

Người, sống sờ sờ, rõ ràng đều phức tạp, đều đa dạng hóa.

Hơn nữa, rất ít người hoàn mỹ.

Phần lớn mọi người không nên sử dụng từ tốt xấu để nói chung.

Tình cảm của con người phức tạp, ở trong rất nhiều chuyện, sự thù hận cũng sẽ không tới một cách đơn giản như vậy.

Tạ Thanh đắn đo một hồi, cuối cùng nghiêm túc nói một câu độ lượng: "Tôi chẳng qua cảm thấy nếu như nhất định phải so sánh, cô ấy và Tiền Trí Bằng không giống nhau.”

Lục Thành mất tập trung chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên hơi suy nghĩ.

Đợi Tạ Thanh rời phòng làm việc, hắn gọi gọi điện thoại ra ngoài, gọi cho người đang chạy việc ở bên ngoài - Ngô Mẫn.

Sắp xếp lại chứng cứ trong tay xong, từ ngày hôm sau Tạ Thanh bắt đầu khôi phục số lượng chữ viết bình thường, nỗ lực mỗi ngày viết ra một chương rưỡi.

Công việc như vậy so với lúc cô làm viết hộ tuy rằng nhỏ hơn không ít nhưng kỳ thật áp lực lớn hơn -- đối mặt với tác phẩm của mình, dễ dàng nảy sinh tâm lý muốn làm tốt hơn, tốc độ không thể tránh được chuyện giảm đi.

Bởi vậy qua nửa tháng, <Tố Phong Nguyệt> mới tròn hai mươi vạn chữ, biên tập viên gõ lại và sửa sang xong, giao cho Khởi Văn xuất bản.

Cảm giác hoàn thành một phần công việc làm cho Tạ Thanh nhẹ nhàng thở ra, tạm thời bước ra từ trạng thái không để ý đến chuyện bên ngoài, bất tri bất giác bổ sung một chút phương diện "tin tức".

Ví dự như, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Đào Nhiên chủ động từ bỏ cơ hội viết vô tuyến văn.

Trong ngành văn học mạng, “vô tuyến”[2] là một thể loại đặc biệt chiếm một bộ phận lớn, những trang mạng chuyên về vô tuyến tự xưng thành một phái, người trong nghề gọi đó là “phong trào vô tuyến”.

[2] Một thể loại truyện tình tiết viết đơn giản, không theo logic gì.

Từ một loại ý nghĩa nào đó, "phong trào vô tuyến" trái ngược với "phong trào xuất bản". Giống như Tạ Thanh có thể ung dung xuất bản sách ra thị trường, còn đi trên con đường vô tuyến văn, thông thường mấy nhà xuất bản ít quan tâm đến.

Nhưng nếu thích hợp viết vô tuyến văn, sau khi ổn định thì một tháng có thể kiếm tới hơn mười vạn thậm chí mấy chục vạn dễ dàng.

Lợi nhuận lớn như vậy, ở trong Văn hóa Thành Thư không ít tác giả đi con đường này. Cho dù Văn hóa Thành Thư ký hợp đầu ăn chia 5 - 5 với họ, thu nhập bọn họ vẫn có thể rất khả quan.

Danh sách có hạn, có thể giành được tư cách được đề cử cần có bản lĩnh, vậy mà Đào Nhiên lại từ bỏ.

Hơn nữa Tạ Thanh nghe nói lĩnh vực này rất tốt, có China Mobile, có sách điện tử và còn có cả số lượng người đọc lớn trên QQ.

Tạ Thanh hiếu kỳ nhưng đối với chuyện này nhân viên trong Văn hóa Thành Thư đều giấu kín như bưng, sau đó Ngô Mẫn nói cho cô biết: "Đào Nhiên bị Lục tổng trừng trị."

Ngô Mẫn nói, Lục Thành biết chuyện trên Zhihu, tỏ ra rất bất mãn với Đào Nhiên. Đào Nhiên mất bình tĩnh muốn gặp Lục Thành nhưng Lục Thành không muốn gặp cô ta.

Cho nên cô ta không thể làm gì khác ngoài dùng cách này bày tỏ sự áy náy.

Tuy rằng xót xa khi mất số tiền nhuận bút như vậy nhưng có thể giữ lại được mối quan hệ hợp tác với Văn hóa Thành Thư, bảo đảm được thu nhập sau này, như vậy cũng đáng giá.

Lục Thành tựa hồ vừa lòng với thái độ của cô ta, bảo biên tập chuyển lời: "Gõ chữ cho tốt."

Về phần vô tuyến văn, không đề cập tới.

Còn một chuyện lớn khác làm Tạ Thanh tò mò đó là hơn nửa tháng gần đây Văn hóa Thành Thư điên cuồng hợp tác với nhà xuất bản Khởi Văn.

Tần suất hợp tác cao tới nỗi khoa trương, có người nói mỗi ngày đều ký hợp đồng xuất bản mới, ngay cả một số tác phẩm ban đầu được bàn giao cho các nhà xuất bản riêng của công ty cũng bị sửa lại kế hoạch, giao cho Khởi Văn xuất bản.

Nhất Sinh Thư cũng đã đạt thành hợp tác với nhà xuất bản Khởi Văn.

Biến động lớn như vậy, chỉ có thể là vì Lục Thành tự mình quyết định.

Nhưng tại sao vậy chứ? Trực giác nói cho Tạ Thanh biết, khả năng có chút quan hệ với cô.

Còn có, trong lúc cô bế quan viết bản thảo mấy ngày nay, sức nóng của <Tố Phong Nguyệt> trên mạng đã tăng gấp mấy lần.

Thảo luận liên quan tới "người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư" cũng càng lúc càng kịch liệt, bộ phận điều hành không bỏ qua thời cơ số lượng truy cập cao, vừa đúng thời điểm, an bài một làn sóng marketing mới.

Lần marketing trước trọng tâm là ở ngoài giới, còn lần này, Văn hóa Thành Thư lựa chọn người trong nghề.

Một vị nữ tác giả đã hợp tác lâu với Văn hóa Thành Thư đăng bài trên Weibo, không dài dòng, chỉ nói: "Về "người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư", mọi người có suy đoán gì không?"

Không có biểu cảm, càng không có hình ảnh gì. Nhưng ở trong khu bình luận, cô ấy lặng lẽ, do dự, không quá chắc chắn tiết lộ: "Tôi hoài nghi tôi đã gặp cô ấy."

Khiến Tạ Thanh bất ngờ chính là, sau đó, Nhất Sinh Thư bình luận ở bài viết đó.

Hắn gửi một tấm mình, là một bóng lưng, sườn xám màu xanh nhạt tôn lên vóc dáng có đường cong rất đẹp.

Nữ tác giả đăng bài Weibo trả lời: "Chỗ! Gặp! Hơi! Giống! Tôi! Nha!"

Phía dưới khu bình luận bùng nổ, bình luận tăng vọt trong mấy phút.

Có người nói: "Cái gì! Là nữ tác giả ư! Cốt truyện lớn như vậy tôi cứ tưởng là tác giả nam viết!"

Phía dưới nữa lại có người phản bác lại: "Ánh mắt bị sao vậy, tình tiết trong truyện cảm xúc như vậy không nhìn ra sao?"

Còn có người bày tỏ: "Nhìn vóc dáng đoán chừng là mỹ nữ nhaaaa, thời đại này mỹ nhân còn có tài hoa như vậy, có để cho người bình thường con đường sống hay không!"

Tạ Thanh khẽ giật khóe miệng, kỳ thật cô cảm thấy vóc dáng của mình không tính là đẹp, nếu như không nói gầy cũng là ưu điểm.

Lướt xuống một chút nữa, có một dân mạng nhiệt tình dùng kính lúp lướt Weibo: "233333 Đây là vị đại đại nào mà low-key [2] vậy, sườn xám nhìn không đắt nhưng giày là Jimmy Choo kiểu dáng mới nhất nha!"

[2] Lối sống xa hoa kín đáo.

... Jimmy Choo?

Là một người không biết gì về hàng hiệu, Tạ Thanh mờ mịt đi tra baidu, lên taobao nhìn qua, mới biết đôi giày này có giá hơn bốn ngàn.

Khó tránh Lưu Cẩm cắt tất cả nhãn mác, ngay cả ký hiệu dưới đế giày cũng không buông tha.

Vì muốn cô nhận phần quà này, Lưu Cẩm thật sự nhọc lòng.

Đồng thời, cái từ "low-key" từ trên trời giáng xuống này cũng làm cho người ta dở khóc dở cười.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Thành hơi híp con mắt, xoa huyệt thái dương nhìn từng bình luận dưới bức ảnh trên Weibo.

Nhất Sinh Thư không phải hắn an bài, chẳng qua lát nữa sẽ có những tác giả khác tham dự bữa tiệc trước đó tới thảo luận, đây là chuyện nằm trong tính toán của kế hoạch marketing.

Ngoài tính toàn chính là tấm hình này.

Nhất Sinh Thư vậy mà lại chụp Tạ Thanh...

Trong lòng Lục Thành âm thầm khó chịu.

Còn chụp rất đẹp.

Hắn mang theo khó chịu, lưu bức ảnh này và đặt làm màn hình khóa.

Cũng may mấy giây sau, hắn bình tĩnh lại, cân nhắc tới để màn hình khóa sẽ quá lộ liễu nên đổi thành màn hình chính.

Nghĩ lại, hắn lại dùng bức ảnh cửa sổ trò chuyện của mình và Tạ Thanh trên WeChat làm hình nền màn hình chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện