Tới Văn hóa Thành Thư, Tống Mặc phát hiện Lục Thành hôm nay không chỉ u ám, còn vô cùng thần bí.
... Hắn từ nơi xa xôi chạy tới, Lục Thành cũng không có ý nói chuyện với hắn ở công ty mà tới một quán cà phê gần đó.
Bên ngoài quán cà phê là các công ty tài chính và văn hóa làm ăn thịnh vượng, bên trong quán cà phê mọi người chuyện trò vui vẻ, cứ hở ra là lại có một hợp đồng mấy trăm ngàn vạn rơi xuống đất, vì lẽ đó có không ít quán cà phê xây dựng phòng có cách âm tốt để khách hàng nói chuyện làm ăn.
Lục Thành và Tống Mặc vào một quán cà phê như vậy, sau khi nhân viên bưng cà phê lên, Tống Mặc nghi hoặc đánh giá Lục Thành đang trầm mặc uống cà phê: "Sao thế, có tác phẩm lớn nào muốn ưu tiên cho bạn bè sao?"
“Không có.” Lục Thành buông ly cà phê xuống, yên lặng ngẫm nghĩ một chút, hỏi, "Cậu cảm thấy Tạ tiểu thư là hạng người gì?"
"?" Biểu hiện của Tống Mặc trở nên phức tạp.
Đại đa số người nghe thấy người khác hỏi dò một người khác phái không thân không quen cũng không làm ăn qua lại "là hạng người gì", có lẽ đều sẽ nghĩ người đó muốn tìm hiểu người kia.
Tống Mặc chần chờ nói: “Rất… tốt, nỗ lực làm việc, tính cách cũng dễ chịu. "Nói xong có chút tiếc nuối, "Người viết lợi hại như vậy hiếm có, chẳng qua nếu như cậu thích cô ấy... Cũng được, tô ủng hộ cô ấy đổi nghề."
“Cái gì?” Lục Thành nhíu mày, phản ứng lại, "Không phải."
Không phải? Tống Mặc càng thấy kỳ quái.
Không thân không quen cũng không làm ăn qua lại mà cũng không phải muốn theo đuổi, chẳng lẽ là anh em thất lạc nhiều năm?
Trong khoảng khắc ngắn ngủi mà Tống Mặc lại nghĩ ra tình tiết buồn cười như vậy nhưng lại nghĩ tới chuyện Lục Thành trải qua khi trưởng thành, đột nhiên lại cảm thấy tình tiết máu chó này có chút đáng tin.
Hắn không khỏi ngồi lê đôi mách, cười hỏi: "Cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha?
"Hít..." Lục Thành bất mãn phát ra tiếng hít sâu, "Đừng đoán lung tung, cậu nghe tôi nói đã."
Tống Mặc bĩu môi, vậy cậu mau nói đi, chơi cái trò mập mờ này bao lâu rồi hả?
Lục Thành thở dài: “Xuất phát từ... một loại cảm tình nào đó, tôi muốn giúp cô ấy một chuyện. Tôi cảm thấy với tài lực của Văn hóa Thành Thư, cho dù cô ấy muốn tiền hay danh tiếng cũng không khó. Nhưng lúc tôi chưa cân nhắc những thiếu sót khi nói chuyện này cho cô ấy, bị cô ấy cự tuyệt, tôi muốn thương lượng với cậu bây giờ nên làm thế nào mới thích hợp."
“Giúp cô ấy?” Tống Mặc vui vẻ, “Cậu không cần nhọc lòng quan tâm, cậu có biết bây giờ một tháng cô ấy kiếm được bao nhiêu không? Cô ấy có thể sống thoải mái không lo nghĩ đó."
Lục Thành nâng lông mày, hỏi lại: "Vậy cậu biết cô ấy là ai không?
Tống Mặc: “…?”
Dừng hai giây, hỏi: “Ai vậy?”
Lục Thành nghiêng người về phía trước, hạ giọng một chút: "Cậu phải thề không nói chuyện này ra ngoài."
"... Sao lại giống học sinh tiểu hoạc thế!" Tống Mặc không nể tình phỉ nhổ chửi thầm, thấy Lục Thành nhíu mày thì e sợ, "Được được, tôi xin thề, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết cô ấy là ai."
Lục Thành vừa lòng, gật gật đầu, phun ra hai chữ: “Ngọc Ly.”
Tống Mặc vỗ bàn nhảy dựng lên: “Ai?!?!?!”
Động tác tứ chi khoa trương, âm thanh vỗ bàn tràn qua khe cửa cách âm. Vừa đúng lúc làm nhân viên phục vụ đi qua sợ hết hồn, kinh ngạc liếc nhìn.
Lục Thành xua tay ý bảo không có việc gì, lại trợn mắt nhìn Tống Mặc, không cười: "Đừng kêu to."
Sau khi giật mình, phản ứng của Tống Mặc là cúi đầu liếc nhìn ngày giờ trên di động, chắc chắn hôm nay không phải ngày Cá tháng tư.
Rồi sau đó ngơ ngác nói: "Được... Một con chó đạo văn bị ép tới nước này, cũng coi như ông trời có mắt!"
Nói xong chậm chạp muốn ngồi trở lại.
Lục Thành lại nói: “Cô ấy không đạo văn.”
Tống Mặc lại đứng bật dậy: "Hả?!?!?!"
Lục Thành lãnh đạm nói: "Cô ấy nói cô ấy không viết <Xích Ngọc Lục>, có người mạo danh cô ấy đạo văn. Tôi trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể."
Chuyện tương tự như vậy trong ngành có không ít, ví dự như một vị đại thần chỉ đơn thuần bàn bạc xuất bản, trên danh nghĩa lại có tới mấy người đồng sáng tác; lại ví dụ như mấy năm trước có một nhà xuất bản nào đó bàn bạc "tách ra", một vị biên tập có danh tiếng đã tạo ra một làn sóng khiến các công nhân rời đi, người đó thành lập công ty riêng của mình, vung tay kêu gọi rất nhiều tác giả, khiến họ đổi nơi gửi bản thảo, sau đó có tin đồn truyền ra là vị biên tập danh tiếng kia chưa từng tồn tại, chẳng qua là mọi người cùng nhau dựng lên một hình tượng với bên ngoài, người nghĩ ra hình tượng này cũng là cướp ý tưởng từ tay ông chủ.
Nhiều vô số, cô ấy không phải trường hợp cá biệt.
Tuy không rõ là thật hay giả nhưng đủ để chứng minh chuyện người mạo danh là chuyện có thể xảy ra.
Ngọc Ly chưa bao giờ lộ mặt trước mặt công chúng, người dưới bút danh rốt cuộc là ai, ai biết được?
Tống Mặc trợn mắt ngoác mồm: "Mẹ nó... Đây là phim khoa học viễn tưởng hay phim kinh dị vậy?"
Lục Thành nở nụ cười, không bình luận, chỉ nói: "Cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như đây là sự thật, cho cô ấy làm nghề viết hộ không phải cực kỳ không trọng dụng nhân tài sao?"
"Đương nhiên là đúng!" Tống Mặc vỗ bàn, sau đó nghi hoặc, "Nhưng cậu muốn đào cô ấy, vì sao cô ấy lại từ chối? Cậu đưa giá quá thấp sao?"
Nói xong hắn tự cảm thấy, chuyện này không có khả năng.
Không làm ra chuyện đạo văn, Ngọc Ly chính là tác giả hiếm có, là một hiện tượng trong giới, lấy tác phong làm việc của Lục Thành, không thể so đo tiền nong với tác giả như vậy.
Lục Thành thở dài, nói chuyện trước kia Tạ Thanh trò chuyện với hắn cho Tống Mặc, cười khổ nói: "Cô ấy không muốn cúi đầu, cảm giác của tôi không sai, cô ấy muốn theo cái tên Ngọc Ly này tìm lại trong sạch cho mình!"
"Ồ, em gái này..." Tống Mặc cười gượng hai tiếng, "Có khí khái, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ quên đi. Uất ức mà, chỉ chịu được một lúc mà thôi."
Đa số người nếu gặp tình cảnh này, phần lớn sẽ chọn quên đi.
Thứ không thiếu nhất trên mạng là cơ hội bắt đầu lại lần nữa, đặc biệt với người có tài thật sự mà nói, bắt đầu lại từ đầu không có gì khó khăn.
Về phần uất ức, con người sống trên đời, ai không nếm qua vài lần?
Nhưng cô cố tình không quên.
Lục Thành bất lực với sự cố chấp của cô, cũng ngưỡng mộ cô.
Xuất phát từ tình cảm với văn học, hắn muốn giúp người như vậy.
Nhưng nói thì dễ hơn làm.
Ở trên mạng, muốn giội nước bẩn cho người ta rất dễ dàng, quần chúng dễ dàng bị kích động. Đừng nói Ngọc Ly có "búa sự thật" [1] không dễ tẩy trắng, cho dù không có "búa sự thật", chỉ cần có người nghĩ đen, mở một tài khoản ẩn danh, đăng một vài ảnh chụp màn hình mơ hồ, nói cái gì đó hợp lý, mọi người cũng đã nghe theo rồi.
[1] Xuất phát từ văn hóa mạng, theo nghĩa đen là có bằng chứng, toàn bộ sự việc đã đi tới kết luận, một khi có bằng chứng là có thể công bố.
Nếu có người đứng phản bác lại cũng không sao, không cần xóa bình luận hay trả lời lại, "lựa chọn mù" cũng đủ rồi. Những người có chủ kiến, họ cũng sẽ lựa chọn tin tưởng thứ mình muốn tin.
Bôi đen một người có bao nhiêu đơn giản, tẩy trắng một người thì có bao nhiêu khó khăn.
Thảo phạt tà ác có thể thỏa mãn tâm tính muốn làm anh hùng của mọi người, vì lẽ đó tà ác xúi giục lợi dụng cảm xúc rất dễ dàng.
Còn sự thật chân chính, thường không có sức mạnh như vậy.
"Hiện tại tôi không biết nên giúp cô ấy như thế nào." Lục Thành chậm rãi lắc đầu, "Chuyện đạo văn trong vòng nửa tháng đã trở thành hot search nhiều lần, hiện tại tôi mời cô ấy tới đây, viết ra một tác phẩm tốt khác, gây ra phản tác dụng cũng là dĩ nhiên."
"Khẳng định như vậy. Hơn nữa trước đó "cô ấy" còn tuyên bố gác bút, nếu nói trở về, có thể sẽ trở thành hot search một lần nữa." Tống Mặc chép miệng, "Trước tiên làm rõ chuyện này thì sao? Nên tìm luật sư thì nên tìm luật sư, nên thưa kiện thì thưa kiện."
“Cũng rất khó.” Lục Thành bình thản nói, “Bản thân cô ấy cũng không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Điều này cũng có nghĩa, không có chứng cứ gì.
“Hơn nữa như vậy cho dù có thể nói cho quan tòa rõ ngọn nguồn, có lẽ cũng không đạt được hiệu quả cô ấy mong muốn... Cậu từng nghe qua thuyết pháp "Bạn trên mạng đều dễ quên" chưa? Thưa kiện một năm cũng có thể tính là nhanh, nhưng tới lúc đó mọi người đều đã quên, cho dù thắng kiện, cũng chỉ có bốn năm ngàn lượt xem."
Lúc bị tố đạo văn thì ngày nào cũng thành hot search, lúc rửa sạch oan khuất thì chỉ có bốn năm ngàn người xem.
Chuyện này có nghĩa là phần lớn mọi người sẽ không quan tâm tới chân tướng, trong ấn tượng của mọi người, "Ngọc Ly" vẫn mang danh "con chó đạo văn" như trước.
Loại công bằng này, chỉ sợ so với không với tới được công bằng còn khiến người ta uất ức hơn.
"Đây là chuyện không dễ xử lý nha..." Tống Mặc lẩm bẩm lầu bầu, lo lắng khuấy ly cà phê, "Cô ấy nói như thế nào?"
"Cô ấy nói muốn thông qua pháp luật giải quyết, nhưng tôi cảm thấy..." Lục Thành nhớ lại sự bướng bỉnh của Tạ Thanh, "Ý tưởng giải quyết vấn đề của cô ấy có chút lý tưởng hóa, không suy nghĩ nhiều, có khả năng cô ấy chỉ muốn tích cóp đủ tiền sau đó lên tòa giải quyết."
Lúc trước tiếp xúc, có thể thấy hiểu biết của Tạ Thanh với internet rất có hạn.
Đây là khuyết điểm của cô ấy.
Tống Mặc “À” một tiếng, tiếp tục suy nghĩ, một lát sau vẫn lắc đầu: "Tôi cũng không có cách."
Không có cách, hắn cũng không thể nói lại những gì Lục Thành đã nói.
Quả thật, bọn họ làm chuyện này là làm ""chuyện không liên quan tới mình", nhưng giống như Lục Thành vừa nói "Xuất phát từ một loại tình cảm nào đó", trong lòng hắn cũng có một cỗ khí vùng dậy, muốn hắn bênh vực lẽ phải.
Nhưng có thể làm gì?
Chủ đề gì có thể luôn lan rộng khắp nơi?
Đừng nói giới tác giả, ngay cả trong giới giải trí cũng không có chuyện có thể nóng hổi mãi được.
Lục Thành hít sâu một hơi, sau đó thở dài: "Cùng nhau nghĩ cách đi."
Ba giờ chiều, Tạ Thanh đang viết bản thảo tới cao trào, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, suýt chút nữa cô đã ném điện thoại đi.
Cầm lên nhìn, là Tống Mặc.
"Vâng, Tống ca?" Tạ Thanh bắt máy, nghe Tống Mặc nói: "Tạ Thanh à, cô bận sao? Có tiện ra ngoài mang văn kiện cho tôi không?
Tạ Thanh ngẩn người: “Đưa văn kiện?”
Chuyện này nghe thật kỳ quái, sao chuyện như đưa văn kiện lại là cô đi? Không phải có Trương Băng sao?
Hơn nữa, cho dù Trương Băng đang bận, cũng có thể gọi người có nhuận bút không cao đi mới đúng.
Tống Mặc ở bên kia cười gượng: "Tôi nói chuyện hợp tác với bên bản quyền, đối phương nói muốn nhìn bản thảo của cô."
"... Bản thảo của tôi?"
“Đúng vậy, mấy chương cô viết gần nhất, tiện tay mang mấy chương tới là được. Hẳn là..." Tống Mặc tựa hồ dừng một chút, "Hẳn là Tứ Đại đã nói chuyện với đối phương, cho nên đối phương muốn gặp cô một lần."
Như vậy à.
Tạ Thanh gật đầu: “Được, vậy tôi in bản thảo rồi tới ngay đây. Anh ở chỗ nào?"
Tống Mặc đơn giản trực tiếp nói: “Tôi gọi xe cho cô, gửi bảng số xe qua WeChat."
Tạ Thanh ngơ ngác: "Được..."
In bản thảo xong, Tạ Thanh nhớ tới lời cùng ký tên cùng làm tác giả lúc trước Tứ Ngôn nói.
Đến bây giờ cô vẫn tò mò vì sao Tứ Ngôn muốn người viết hộ cùng ký tên làm tác giả, bởi vì thái độ này hiển nhiên không bình thường.
Nếu như hôm nay bên bản quyền nhắc tới chuyện này, cô dự định dò hỏi Tứ Ngôn xem rốt cuộc hắn có ý gì.
Hơn một giờ sau, xe dừng ở bên ngoài một tòa nhà văn phòng.
Tạ Thanh theo như tin nhắn của Tống Mặc tìm được một quán cà phê, Tống Mặc chờ ở cửa, nhiệt tình mời cô vào trong.
Sau đó, trong khoảnh khắc tiến vào phòng, Tạ Thanh lập tức ý thức được tám chín phần là cô đã bị lừa.
Cô không tin chuyện này có thể đúng lúc như vậy.
Tạ Thanh nhìn "bên bản quyền" ở trước mặt, gật đầu: "Lục tổng."
Vừa đặt bản thảo xuống bàn, cô đã xoay người muốn đi.
Tống Mặc đi phía sau cô vừa vặn đóng cửa lại, cũng chắn luôn trước cửa: "Ngồi xuống đi, tôi mời cô uống nước."
"Tôi không khát." Tạ Thanh không có ý tứ trở về, "Tôi còn chưa viết xong bản thảo."
"..." Có lẽ bởi vì đã biết cô là ai, giờ khắc này Tống Mặc cảm thấy cô có khí thế bức người.
Cứng rắn nuốt một ngụm nước miếng, hắn cười làm lành: "Ngọc Ly đại đại, chúng ta nói chuyện vui vẻ, có được không?"
Tạ Thanh kinh sợ lùi nửa bước.
Lúc ban đầu Lục Thành hỏi bút danh của cô, cô không có dấu diếm, bởi vì cô khinh thường loại dấu diếm này. Lúc ấy cô nghĩ, nếu Lục Thành nói cho Tống Mặc, Tống Mặc không thuê cô viết hộ nữa, cô đi là được.
Chỗ này không thể ở, tự có chỗ khác.
Nhưng bao ngày trôi qua, cô vô cùng tin tưởng Tống Mặc không biết cô là ai, chỉ từ thái độ là có thể nhìn ra.
Bây giờ Tống Mặc lại gọi cô như vậy.
Tạ Thanh lạnh nhạt quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Thành: "Lục tổng muốn dùng cách này ép tôi hợp tác sao?"
Lục Thành nhướng mày: “Cái gì?”
Tống Mặc phản ứng nhanh hơn một chút: "Không không không... Cô đừng hiểu nhầm, hắn nói cho tôi chuyện này không phải vì muốn cắt đứt đường lui của cô. Ngồi xuống nói chuyện trước đi, cô cảm thấy ý tưởng của chúng tôi không được, cô có thể tiếp tục công việc viết hộ, không có ai trong phòng làm việc biết chuyện này."
Tạ Thanh giống như con nhím nhỏ dựng toàn gai nhọn quật cường đối đầu với kẻ địch rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, nhìn Tống Mặc và Lục Thành, gương mặt vô cảm ngồi xuống.
Không khí lạnh lùng, Tống Mặc không nói một mình: "Cô muốn uống gì? Tôi đi mua cho cô, nếu không ăn bánh kem nhé?"
Tạ Thanh: “Không cần, cảm ơn.”
Lục Thành ngước mắt, không nói gì nhìn Tống Mặc, Tống Mặc rốt cuộc quẫn bách rồi cũng ngồi xuống.
Hắng giọng, Lục Thành công bằng nói: “Chúng ta bàn bạc một chút, chúng tôi tôn trọng ý nghĩ không muốn đổi bút danh của cô."
Tạ Thanh không có gì phản ứng.
“Nhưng nếu không đổi bút danh, cô có nguyện ý ký hợp đồng với tôi không?” Hắn hỏi.
"Trước mắt phải duy trì sức nóng của cô trong giới tác giả." Hắn nói, "Mặt khác, cô muốn tố tụng dân sự cũng được, có chứng cứ đi báo án hình sự cũng tốt, cũng có thể từ từ rồi đi."
Đây đúng là khuyết điểm của cô. Chỉ từ vẻ mặt của cô, Lục Thành đã có thể nhìn ra suy nghĩ của cô có chút cổ hủ.
Hắn nở nụ cười, ôn hòa giải thích: “Duy trì sức nóng của bản thân cô thì ngày sau nếu có lật ngược lại chuyện này, sức quan tâm của quần chúng mới có thể bằng với lúc trước.
Tạ Thanh rốt cuộc cũng ý thức được, bản thân cô tựa hồ đã xem nhẹ một số nhân tố quan trọng.
... Lượng tin tức trên mạng lớn như vậy, muốn gây chú ý cũng phải có đủ sức lực. Một người tức giận, không tạo ra bọt nước gì.
Cô không khỏi có chút bị mê hoặc, lại kìm nén, hỏi một câu từng nói qua điện thoại: "Rốt cuộc vì sao Lục tổng lại phải giúp tôi?"
"... Ha ha."
Nhận ra được cô đã thả lỏng, cũng nhận ra được cô không tín nhiệm.
Lục Thành vặn eo bẻ cổ dựa lưng vào ghế: "Tôi cũng không phải loại người tư lợi như Khởi Văn."
... Hắn từ nơi xa xôi chạy tới, Lục Thành cũng không có ý nói chuyện với hắn ở công ty mà tới một quán cà phê gần đó.
Bên ngoài quán cà phê là các công ty tài chính và văn hóa làm ăn thịnh vượng, bên trong quán cà phê mọi người chuyện trò vui vẻ, cứ hở ra là lại có một hợp đồng mấy trăm ngàn vạn rơi xuống đất, vì lẽ đó có không ít quán cà phê xây dựng phòng có cách âm tốt để khách hàng nói chuyện làm ăn.
Lục Thành và Tống Mặc vào một quán cà phê như vậy, sau khi nhân viên bưng cà phê lên, Tống Mặc nghi hoặc đánh giá Lục Thành đang trầm mặc uống cà phê: "Sao thế, có tác phẩm lớn nào muốn ưu tiên cho bạn bè sao?"
“Không có.” Lục Thành buông ly cà phê xuống, yên lặng ngẫm nghĩ một chút, hỏi, "Cậu cảm thấy Tạ tiểu thư là hạng người gì?"
"?" Biểu hiện của Tống Mặc trở nên phức tạp.
Đại đa số người nghe thấy người khác hỏi dò một người khác phái không thân không quen cũng không làm ăn qua lại "là hạng người gì", có lẽ đều sẽ nghĩ người đó muốn tìm hiểu người kia.
Tống Mặc chần chờ nói: “Rất… tốt, nỗ lực làm việc, tính cách cũng dễ chịu. "Nói xong có chút tiếc nuối, "Người viết lợi hại như vậy hiếm có, chẳng qua nếu như cậu thích cô ấy... Cũng được, tô ủng hộ cô ấy đổi nghề."
“Cái gì?” Lục Thành nhíu mày, phản ứng lại, "Không phải."
Không phải? Tống Mặc càng thấy kỳ quái.
Không thân không quen cũng không làm ăn qua lại mà cũng không phải muốn theo đuổi, chẳng lẽ là anh em thất lạc nhiều năm?
Trong khoảng khắc ngắn ngủi mà Tống Mặc lại nghĩ ra tình tiết buồn cười như vậy nhưng lại nghĩ tới chuyện Lục Thành trải qua khi trưởng thành, đột nhiên lại cảm thấy tình tiết máu chó này có chút đáng tin.
Hắn không khỏi ngồi lê đôi mách, cười hỏi: "Cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha?
"Hít..." Lục Thành bất mãn phát ra tiếng hít sâu, "Đừng đoán lung tung, cậu nghe tôi nói đã."
Tống Mặc bĩu môi, vậy cậu mau nói đi, chơi cái trò mập mờ này bao lâu rồi hả?
Lục Thành thở dài: “Xuất phát từ... một loại cảm tình nào đó, tôi muốn giúp cô ấy một chuyện. Tôi cảm thấy với tài lực của Văn hóa Thành Thư, cho dù cô ấy muốn tiền hay danh tiếng cũng không khó. Nhưng lúc tôi chưa cân nhắc những thiếu sót khi nói chuyện này cho cô ấy, bị cô ấy cự tuyệt, tôi muốn thương lượng với cậu bây giờ nên làm thế nào mới thích hợp."
“Giúp cô ấy?” Tống Mặc vui vẻ, “Cậu không cần nhọc lòng quan tâm, cậu có biết bây giờ một tháng cô ấy kiếm được bao nhiêu không? Cô ấy có thể sống thoải mái không lo nghĩ đó."
Lục Thành nâng lông mày, hỏi lại: "Vậy cậu biết cô ấy là ai không?
Tống Mặc: “…?”
Dừng hai giây, hỏi: “Ai vậy?”
Lục Thành nghiêng người về phía trước, hạ giọng một chút: "Cậu phải thề không nói chuyện này ra ngoài."
"... Sao lại giống học sinh tiểu hoạc thế!" Tống Mặc không nể tình phỉ nhổ chửi thầm, thấy Lục Thành nhíu mày thì e sợ, "Được được, tôi xin thề, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết cô ấy là ai."
Lục Thành vừa lòng, gật gật đầu, phun ra hai chữ: “Ngọc Ly.”
Tống Mặc vỗ bàn nhảy dựng lên: “Ai?!?!?!”
Động tác tứ chi khoa trương, âm thanh vỗ bàn tràn qua khe cửa cách âm. Vừa đúng lúc làm nhân viên phục vụ đi qua sợ hết hồn, kinh ngạc liếc nhìn.
Lục Thành xua tay ý bảo không có việc gì, lại trợn mắt nhìn Tống Mặc, không cười: "Đừng kêu to."
Sau khi giật mình, phản ứng của Tống Mặc là cúi đầu liếc nhìn ngày giờ trên di động, chắc chắn hôm nay không phải ngày Cá tháng tư.
Rồi sau đó ngơ ngác nói: "Được... Một con chó đạo văn bị ép tới nước này, cũng coi như ông trời có mắt!"
Nói xong chậm chạp muốn ngồi trở lại.
Lục Thành lại nói: “Cô ấy không đạo văn.”
Tống Mặc lại đứng bật dậy: "Hả?!?!?!"
Lục Thành lãnh đạm nói: "Cô ấy nói cô ấy không viết <Xích Ngọc Lục>, có người mạo danh cô ấy đạo văn. Tôi trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể."
Chuyện tương tự như vậy trong ngành có không ít, ví dự như một vị đại thần chỉ đơn thuần bàn bạc xuất bản, trên danh nghĩa lại có tới mấy người đồng sáng tác; lại ví dụ như mấy năm trước có một nhà xuất bản nào đó bàn bạc "tách ra", một vị biên tập có danh tiếng đã tạo ra một làn sóng khiến các công nhân rời đi, người đó thành lập công ty riêng của mình, vung tay kêu gọi rất nhiều tác giả, khiến họ đổi nơi gửi bản thảo, sau đó có tin đồn truyền ra là vị biên tập danh tiếng kia chưa từng tồn tại, chẳng qua là mọi người cùng nhau dựng lên một hình tượng với bên ngoài, người nghĩ ra hình tượng này cũng là cướp ý tưởng từ tay ông chủ.
Nhiều vô số, cô ấy không phải trường hợp cá biệt.
Tuy không rõ là thật hay giả nhưng đủ để chứng minh chuyện người mạo danh là chuyện có thể xảy ra.
Ngọc Ly chưa bao giờ lộ mặt trước mặt công chúng, người dưới bút danh rốt cuộc là ai, ai biết được?
Tống Mặc trợn mắt ngoác mồm: "Mẹ nó... Đây là phim khoa học viễn tưởng hay phim kinh dị vậy?"
Lục Thành nở nụ cười, không bình luận, chỉ nói: "Cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như đây là sự thật, cho cô ấy làm nghề viết hộ không phải cực kỳ không trọng dụng nhân tài sao?"
"Đương nhiên là đúng!" Tống Mặc vỗ bàn, sau đó nghi hoặc, "Nhưng cậu muốn đào cô ấy, vì sao cô ấy lại từ chối? Cậu đưa giá quá thấp sao?"
Nói xong hắn tự cảm thấy, chuyện này không có khả năng.
Không làm ra chuyện đạo văn, Ngọc Ly chính là tác giả hiếm có, là một hiện tượng trong giới, lấy tác phong làm việc của Lục Thành, không thể so đo tiền nong với tác giả như vậy.
Lục Thành thở dài, nói chuyện trước kia Tạ Thanh trò chuyện với hắn cho Tống Mặc, cười khổ nói: "Cô ấy không muốn cúi đầu, cảm giác của tôi không sai, cô ấy muốn theo cái tên Ngọc Ly này tìm lại trong sạch cho mình!"
"Ồ, em gái này..." Tống Mặc cười gượng hai tiếng, "Có khí khái, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ quên đi. Uất ức mà, chỉ chịu được một lúc mà thôi."
Đa số người nếu gặp tình cảnh này, phần lớn sẽ chọn quên đi.
Thứ không thiếu nhất trên mạng là cơ hội bắt đầu lại lần nữa, đặc biệt với người có tài thật sự mà nói, bắt đầu lại từ đầu không có gì khó khăn.
Về phần uất ức, con người sống trên đời, ai không nếm qua vài lần?
Nhưng cô cố tình không quên.
Lục Thành bất lực với sự cố chấp của cô, cũng ngưỡng mộ cô.
Xuất phát từ tình cảm với văn học, hắn muốn giúp người như vậy.
Nhưng nói thì dễ hơn làm.
Ở trên mạng, muốn giội nước bẩn cho người ta rất dễ dàng, quần chúng dễ dàng bị kích động. Đừng nói Ngọc Ly có "búa sự thật" [1] không dễ tẩy trắng, cho dù không có "búa sự thật", chỉ cần có người nghĩ đen, mở một tài khoản ẩn danh, đăng một vài ảnh chụp màn hình mơ hồ, nói cái gì đó hợp lý, mọi người cũng đã nghe theo rồi.
[1] Xuất phát từ văn hóa mạng, theo nghĩa đen là có bằng chứng, toàn bộ sự việc đã đi tới kết luận, một khi có bằng chứng là có thể công bố.
Nếu có người đứng phản bác lại cũng không sao, không cần xóa bình luận hay trả lời lại, "lựa chọn mù" cũng đủ rồi. Những người có chủ kiến, họ cũng sẽ lựa chọn tin tưởng thứ mình muốn tin.
Bôi đen một người có bao nhiêu đơn giản, tẩy trắng một người thì có bao nhiêu khó khăn.
Thảo phạt tà ác có thể thỏa mãn tâm tính muốn làm anh hùng của mọi người, vì lẽ đó tà ác xúi giục lợi dụng cảm xúc rất dễ dàng.
Còn sự thật chân chính, thường không có sức mạnh như vậy.
"Hiện tại tôi không biết nên giúp cô ấy như thế nào." Lục Thành chậm rãi lắc đầu, "Chuyện đạo văn trong vòng nửa tháng đã trở thành hot search nhiều lần, hiện tại tôi mời cô ấy tới đây, viết ra một tác phẩm tốt khác, gây ra phản tác dụng cũng là dĩ nhiên."
"Khẳng định như vậy. Hơn nữa trước đó "cô ấy" còn tuyên bố gác bút, nếu nói trở về, có thể sẽ trở thành hot search một lần nữa." Tống Mặc chép miệng, "Trước tiên làm rõ chuyện này thì sao? Nên tìm luật sư thì nên tìm luật sư, nên thưa kiện thì thưa kiện."
“Cũng rất khó.” Lục Thành bình thản nói, “Bản thân cô ấy cũng không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Điều này cũng có nghĩa, không có chứng cứ gì.
“Hơn nữa như vậy cho dù có thể nói cho quan tòa rõ ngọn nguồn, có lẽ cũng không đạt được hiệu quả cô ấy mong muốn... Cậu từng nghe qua thuyết pháp "Bạn trên mạng đều dễ quên" chưa? Thưa kiện một năm cũng có thể tính là nhanh, nhưng tới lúc đó mọi người đều đã quên, cho dù thắng kiện, cũng chỉ có bốn năm ngàn lượt xem."
Lúc bị tố đạo văn thì ngày nào cũng thành hot search, lúc rửa sạch oan khuất thì chỉ có bốn năm ngàn người xem.
Chuyện này có nghĩa là phần lớn mọi người sẽ không quan tâm tới chân tướng, trong ấn tượng của mọi người, "Ngọc Ly" vẫn mang danh "con chó đạo văn" như trước.
Loại công bằng này, chỉ sợ so với không với tới được công bằng còn khiến người ta uất ức hơn.
"Đây là chuyện không dễ xử lý nha..." Tống Mặc lẩm bẩm lầu bầu, lo lắng khuấy ly cà phê, "Cô ấy nói như thế nào?"
"Cô ấy nói muốn thông qua pháp luật giải quyết, nhưng tôi cảm thấy..." Lục Thành nhớ lại sự bướng bỉnh của Tạ Thanh, "Ý tưởng giải quyết vấn đề của cô ấy có chút lý tưởng hóa, không suy nghĩ nhiều, có khả năng cô ấy chỉ muốn tích cóp đủ tiền sau đó lên tòa giải quyết."
Lúc trước tiếp xúc, có thể thấy hiểu biết của Tạ Thanh với internet rất có hạn.
Đây là khuyết điểm của cô ấy.
Tống Mặc “À” một tiếng, tiếp tục suy nghĩ, một lát sau vẫn lắc đầu: "Tôi cũng không có cách."
Không có cách, hắn cũng không thể nói lại những gì Lục Thành đã nói.
Quả thật, bọn họ làm chuyện này là làm ""chuyện không liên quan tới mình", nhưng giống như Lục Thành vừa nói "Xuất phát từ một loại tình cảm nào đó", trong lòng hắn cũng có một cỗ khí vùng dậy, muốn hắn bênh vực lẽ phải.
Nhưng có thể làm gì?
Chủ đề gì có thể luôn lan rộng khắp nơi?
Đừng nói giới tác giả, ngay cả trong giới giải trí cũng không có chuyện có thể nóng hổi mãi được.
Lục Thành hít sâu một hơi, sau đó thở dài: "Cùng nhau nghĩ cách đi."
Ba giờ chiều, Tạ Thanh đang viết bản thảo tới cao trào, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, suýt chút nữa cô đã ném điện thoại đi.
Cầm lên nhìn, là Tống Mặc.
"Vâng, Tống ca?" Tạ Thanh bắt máy, nghe Tống Mặc nói: "Tạ Thanh à, cô bận sao? Có tiện ra ngoài mang văn kiện cho tôi không?
Tạ Thanh ngẩn người: “Đưa văn kiện?”
Chuyện này nghe thật kỳ quái, sao chuyện như đưa văn kiện lại là cô đi? Không phải có Trương Băng sao?
Hơn nữa, cho dù Trương Băng đang bận, cũng có thể gọi người có nhuận bút không cao đi mới đúng.
Tống Mặc ở bên kia cười gượng: "Tôi nói chuyện hợp tác với bên bản quyền, đối phương nói muốn nhìn bản thảo của cô."
"... Bản thảo của tôi?"
“Đúng vậy, mấy chương cô viết gần nhất, tiện tay mang mấy chương tới là được. Hẳn là..." Tống Mặc tựa hồ dừng một chút, "Hẳn là Tứ Đại đã nói chuyện với đối phương, cho nên đối phương muốn gặp cô một lần."
Như vậy à.
Tạ Thanh gật đầu: “Được, vậy tôi in bản thảo rồi tới ngay đây. Anh ở chỗ nào?"
Tống Mặc đơn giản trực tiếp nói: “Tôi gọi xe cho cô, gửi bảng số xe qua WeChat."
Tạ Thanh ngơ ngác: "Được..."
In bản thảo xong, Tạ Thanh nhớ tới lời cùng ký tên cùng làm tác giả lúc trước Tứ Ngôn nói.
Đến bây giờ cô vẫn tò mò vì sao Tứ Ngôn muốn người viết hộ cùng ký tên làm tác giả, bởi vì thái độ này hiển nhiên không bình thường.
Nếu như hôm nay bên bản quyền nhắc tới chuyện này, cô dự định dò hỏi Tứ Ngôn xem rốt cuộc hắn có ý gì.
Hơn một giờ sau, xe dừng ở bên ngoài một tòa nhà văn phòng.
Tạ Thanh theo như tin nhắn của Tống Mặc tìm được một quán cà phê, Tống Mặc chờ ở cửa, nhiệt tình mời cô vào trong.
Sau đó, trong khoảnh khắc tiến vào phòng, Tạ Thanh lập tức ý thức được tám chín phần là cô đã bị lừa.
Cô không tin chuyện này có thể đúng lúc như vậy.
Tạ Thanh nhìn "bên bản quyền" ở trước mặt, gật đầu: "Lục tổng."
Vừa đặt bản thảo xuống bàn, cô đã xoay người muốn đi.
Tống Mặc đi phía sau cô vừa vặn đóng cửa lại, cũng chắn luôn trước cửa: "Ngồi xuống đi, tôi mời cô uống nước."
"Tôi không khát." Tạ Thanh không có ý tứ trở về, "Tôi còn chưa viết xong bản thảo."
"..." Có lẽ bởi vì đã biết cô là ai, giờ khắc này Tống Mặc cảm thấy cô có khí thế bức người.
Cứng rắn nuốt một ngụm nước miếng, hắn cười làm lành: "Ngọc Ly đại đại, chúng ta nói chuyện vui vẻ, có được không?"
Tạ Thanh kinh sợ lùi nửa bước.
Lúc ban đầu Lục Thành hỏi bút danh của cô, cô không có dấu diếm, bởi vì cô khinh thường loại dấu diếm này. Lúc ấy cô nghĩ, nếu Lục Thành nói cho Tống Mặc, Tống Mặc không thuê cô viết hộ nữa, cô đi là được.
Chỗ này không thể ở, tự có chỗ khác.
Nhưng bao ngày trôi qua, cô vô cùng tin tưởng Tống Mặc không biết cô là ai, chỉ từ thái độ là có thể nhìn ra.
Bây giờ Tống Mặc lại gọi cô như vậy.
Tạ Thanh lạnh nhạt quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Thành: "Lục tổng muốn dùng cách này ép tôi hợp tác sao?"
Lục Thành nhướng mày: “Cái gì?”
Tống Mặc phản ứng nhanh hơn một chút: "Không không không... Cô đừng hiểu nhầm, hắn nói cho tôi chuyện này không phải vì muốn cắt đứt đường lui của cô. Ngồi xuống nói chuyện trước đi, cô cảm thấy ý tưởng của chúng tôi không được, cô có thể tiếp tục công việc viết hộ, không có ai trong phòng làm việc biết chuyện này."
Tạ Thanh giống như con nhím nhỏ dựng toàn gai nhọn quật cường đối đầu với kẻ địch rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, nhìn Tống Mặc và Lục Thành, gương mặt vô cảm ngồi xuống.
Không khí lạnh lùng, Tống Mặc không nói một mình: "Cô muốn uống gì? Tôi đi mua cho cô, nếu không ăn bánh kem nhé?"
Tạ Thanh: “Không cần, cảm ơn.”
Lục Thành ngước mắt, không nói gì nhìn Tống Mặc, Tống Mặc rốt cuộc quẫn bách rồi cũng ngồi xuống.
Hắng giọng, Lục Thành công bằng nói: “Chúng ta bàn bạc một chút, chúng tôi tôn trọng ý nghĩ không muốn đổi bút danh của cô."
Tạ Thanh không có gì phản ứng.
“Nhưng nếu không đổi bút danh, cô có nguyện ý ký hợp đồng với tôi không?” Hắn hỏi.
"Trước mắt phải duy trì sức nóng của cô trong giới tác giả." Hắn nói, "Mặt khác, cô muốn tố tụng dân sự cũng được, có chứng cứ đi báo án hình sự cũng tốt, cũng có thể từ từ rồi đi."
Đây đúng là khuyết điểm của cô. Chỉ từ vẻ mặt của cô, Lục Thành đã có thể nhìn ra suy nghĩ của cô có chút cổ hủ.
Hắn nở nụ cười, ôn hòa giải thích: “Duy trì sức nóng của bản thân cô thì ngày sau nếu có lật ngược lại chuyện này, sức quan tâm của quần chúng mới có thể bằng với lúc trước.
Tạ Thanh rốt cuộc cũng ý thức được, bản thân cô tựa hồ đã xem nhẹ một số nhân tố quan trọng.
... Lượng tin tức trên mạng lớn như vậy, muốn gây chú ý cũng phải có đủ sức lực. Một người tức giận, không tạo ra bọt nước gì.
Cô không khỏi có chút bị mê hoặc, lại kìm nén, hỏi một câu từng nói qua điện thoại: "Rốt cuộc vì sao Lục tổng lại phải giúp tôi?"
"... Ha ha."
Nhận ra được cô đã thả lỏng, cũng nhận ra được cô không tín nhiệm.
Lục Thành vặn eo bẻ cổ dựa lưng vào ghế: "Tôi cũng không phải loại người tư lợi như Khởi Văn."
Danh sách chương