Bàn tay rất khác với xúc cảm lạnh băng của Mộ Hàm, mang theo nhiệt độ khiến Thụ Thanh rét run, bắt đầu xé rách quần áo trên người hắn. Khoảnh khắc lúc thân thể tiếp xúc với không khí, lỗ chân lông trên toàn thân hắn đều đồng loạt dựng lên, cho đến khi vật để che đậy cuối cùng là chiếc khố bị kéo xuống, cơ thể trần trụi của hắn liền bị đối phương thô bạo ném lên chiếc giường rộng.
Cảm nhận bàn tay kia không ngừng dao động trên người, nỗi sợ hãi ập tới khiến thân thể hắn càng thêm cứng ngắc, loại biểu hiện này, khiến tiếu ý muốn trả thù trên gương mặt âm trầm của Duệ Vũ Việt Trạch càng thêm sâu. Y cởi bỏ lớp quần áo trên người mình, nhìn thân hình tuyết trắng gầy yếu của Triệu Thụ Thanh đang ngoan ngoãn nằm dưới thân, loại cảm giác này khiến hạ phúc của y như đang có một luồng nhiệt khí thổi tới, y khơi cằm Thụ Thanh lên, khẩu khí mang theo mệnh lệnh vẫn lạnh băng như trước: “Mở mắt ra.”
Thụ Thanh không hề phản ứng, cứ như đã an ổn ngủ say, điều này làm cho Duệ Vũ Việt Trạch không vui, càng thêm siết mạnh làn da hắn, khiến trên màu da trắng bệch của Thụ Thanh hằn lên những dấu vết nhìn mà thấy ghê người, ánh mắt Duệ Vũ Việt Trạch dần dần trở nên thâm sâu, dục vọng lan tỏa, nhưng việc chỉ lấy tay sờ soạng không thể làm cho y thỏa mãn, y cúi người xuống, đang muốn hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ ửng kia, bên ngoài lại truyền đến tiếng binh khí vũ động, điều này khiến Duệ Vũ Việt Trạch phun ra một câu chửi bậy, y đứng dậy qua loa mặc quần áo vào, mang theo ánh mắt lửa nóng thoáng nhìn về phía Thụ Thanh vẫn đang nằm bất động, liền xoay người đi ra cửa.
Chờ khi đối phương đã rời khỏi, Thụ Thanh mới mở cặp mắt bình tĩnh của mình, nhưng trái tim còn chưa hoàn toàn buông lỏng, bên giường lại không biết hợp thời mà xuất hiện một gã nam tử trẻ tuổi, đối phương vừa thấy hắn liền huýt gió một cái: “Khà Khà, dáng người không tồi, may mà ta tới đúng lúc, nếu không thì thực đáng tiếc.”
Không biết người tới là địch là bạn, nhưng thân thể không một mảnh vải đều bị người ta xem kỹ như thế, khiến mặt Thụ Thanh nháy mắt trắng bệch, đối phương dường như cũng phát giác mình nhìn chằm chằm người ta như vậy có chút không lễ phép lắm, liền thu hồi tầm mắt, dùng chiếc chăn bên cạnh bọc lấy Thụ Thanh, vác hắn lên vai rồi phi thân ra ngoài. Chưa kịp thành công đem Thụ Thanh ‘cứu ra’, trên đường nam tử lại lập tức đụng mặt Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm vừa mới giải quyết xong toàn bộ đám thị vệ bên ngoài, lãnh như la sát mà chặn lại gã. Nam tử vui vẻ cười khì khì, vô cùng hữu lễ mà chào hỏi: “Chắc các ngươi chính là hai tên tình nhân của hắn đi!”
Không để ý đến nam tử trước mặt này, ánh mắt lo lắng của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhất tề quét về phía Thụ Thanh đang bị đối phương vác trên lưng, lúc nhìn đến bờ vai trần của Thụ Thanh lộ ra bên ngoài, gió lốc trong mắt hai người càng thêm cuồng loạn, ăn ý mười phần đồng thời ra tay tấn công nam tử lạ lẫm, nam tử đành chật vật ra sức tránh đòn, khi cảm giác mình đã kiệt quệ, liền thừa dịp ném Thụ Thanh lên không trung, quả nhiên Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng vốn chỉ quan tâm tới Thụ Thanh vội thu hồi chưởng phong đang muốn phóng ra, xoay người nhảy lên không, đồng thời tiếp được Thụ Thanh vì chưa cởi bỏ huyệt đạo mà vẫn cứng ngắc như cũ.
“Thụ Thanh, ngươi không sao chứ?!” Nghe thấy hai giọng nói vội vàng cùng quan tâm, đồng thời hòa thành một lời, điều này không hiểu sao lại khiến trong lòng Thụ Thanh nảy sinh chút lo lắng.
Được Hoằng Nhưng cởi bỏ huyệt đạo, Thụ Thanh lắc lắc đầu, cảm nhận sự bất an vô hạn truyền lại từ hai bàn tay run rẩy đang siết chặt lấy tay mình, khiến trên khóe môi Thụ Thanh tràn ngập tiếu ý ấm áp, cảm giác lạnh lẽo trước đó dần dần tiêu tán, đáy lòng y dâng lên nỗi xúc động khó mà thốt ra lời, chỉ có thể hóa thành một nụ cười bình yên: “Ta không sao.”
“Này, xin phép cho ta quấy rầy một chút.” Tiếng nói vang lên không đúng lúc, đột nhiên cắt ngang không khí vốn nên duy trì ấm cúng này.
Điều này khiến tầm mắt lạnh như băng của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm lấp lóe một tia tàn khốc, làm nam tử phải e ngại lui bước về phía sau, vội vàng nói: “Vừa rồi cũng chỉ do tình thế bức bách, cho nên ta mới không thể đường đường chính chính đưa hắn ra ngoài, hơn nữa quần áo của hắn cũng không phải do ta lột, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta tên là Âu Dương Bằng Huyên, đây là thứ mà bà nội ta, cũng chính là Mục Ngữ bảo ta giao cho các ngươi.” Trong lúc hai khối băng kia còn chưa kịp có phản ứng khác, Bằng Huyên vội vàng đem bình dược vừa lấy ra khỏi ngực ném đến trong tay Mộ Hàm, liền khoát tay nháy mắt chạy biến...
Cảm nhận bàn tay kia không ngừng dao động trên người, nỗi sợ hãi ập tới khiến thân thể hắn càng thêm cứng ngắc, loại biểu hiện này, khiến tiếu ý muốn trả thù trên gương mặt âm trầm của Duệ Vũ Việt Trạch càng thêm sâu. Y cởi bỏ lớp quần áo trên người mình, nhìn thân hình tuyết trắng gầy yếu của Triệu Thụ Thanh đang ngoan ngoãn nằm dưới thân, loại cảm giác này khiến hạ phúc của y như đang có một luồng nhiệt khí thổi tới, y khơi cằm Thụ Thanh lên, khẩu khí mang theo mệnh lệnh vẫn lạnh băng như trước: “Mở mắt ra.”
Thụ Thanh không hề phản ứng, cứ như đã an ổn ngủ say, điều này làm cho Duệ Vũ Việt Trạch không vui, càng thêm siết mạnh làn da hắn, khiến trên màu da trắng bệch của Thụ Thanh hằn lên những dấu vết nhìn mà thấy ghê người, ánh mắt Duệ Vũ Việt Trạch dần dần trở nên thâm sâu, dục vọng lan tỏa, nhưng việc chỉ lấy tay sờ soạng không thể làm cho y thỏa mãn, y cúi người xuống, đang muốn hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ ửng kia, bên ngoài lại truyền đến tiếng binh khí vũ động, điều này khiến Duệ Vũ Việt Trạch phun ra một câu chửi bậy, y đứng dậy qua loa mặc quần áo vào, mang theo ánh mắt lửa nóng thoáng nhìn về phía Thụ Thanh vẫn đang nằm bất động, liền xoay người đi ra cửa.
Chờ khi đối phương đã rời khỏi, Thụ Thanh mới mở cặp mắt bình tĩnh của mình, nhưng trái tim còn chưa hoàn toàn buông lỏng, bên giường lại không biết hợp thời mà xuất hiện một gã nam tử trẻ tuổi, đối phương vừa thấy hắn liền huýt gió một cái: “Khà Khà, dáng người không tồi, may mà ta tới đúng lúc, nếu không thì thực đáng tiếc.”
Không biết người tới là địch là bạn, nhưng thân thể không một mảnh vải đều bị người ta xem kỹ như thế, khiến mặt Thụ Thanh nháy mắt trắng bệch, đối phương dường như cũng phát giác mình nhìn chằm chằm người ta như vậy có chút không lễ phép lắm, liền thu hồi tầm mắt, dùng chiếc chăn bên cạnh bọc lấy Thụ Thanh, vác hắn lên vai rồi phi thân ra ngoài. Chưa kịp thành công đem Thụ Thanh ‘cứu ra’, trên đường nam tử lại lập tức đụng mặt Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm vừa mới giải quyết xong toàn bộ đám thị vệ bên ngoài, lãnh như la sát mà chặn lại gã. Nam tử vui vẻ cười khì khì, vô cùng hữu lễ mà chào hỏi: “Chắc các ngươi chính là hai tên tình nhân của hắn đi!”
Không để ý đến nam tử trước mặt này, ánh mắt lo lắng của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhất tề quét về phía Thụ Thanh đang bị đối phương vác trên lưng, lúc nhìn đến bờ vai trần của Thụ Thanh lộ ra bên ngoài, gió lốc trong mắt hai người càng thêm cuồng loạn, ăn ý mười phần đồng thời ra tay tấn công nam tử lạ lẫm, nam tử đành chật vật ra sức tránh đòn, khi cảm giác mình đã kiệt quệ, liền thừa dịp ném Thụ Thanh lên không trung, quả nhiên Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng vốn chỉ quan tâm tới Thụ Thanh vội thu hồi chưởng phong đang muốn phóng ra, xoay người nhảy lên không, đồng thời tiếp được Thụ Thanh vì chưa cởi bỏ huyệt đạo mà vẫn cứng ngắc như cũ.
“Thụ Thanh, ngươi không sao chứ?!” Nghe thấy hai giọng nói vội vàng cùng quan tâm, đồng thời hòa thành một lời, điều này không hiểu sao lại khiến trong lòng Thụ Thanh nảy sinh chút lo lắng.
Được Hoằng Nhưng cởi bỏ huyệt đạo, Thụ Thanh lắc lắc đầu, cảm nhận sự bất an vô hạn truyền lại từ hai bàn tay run rẩy đang siết chặt lấy tay mình, khiến trên khóe môi Thụ Thanh tràn ngập tiếu ý ấm áp, cảm giác lạnh lẽo trước đó dần dần tiêu tán, đáy lòng y dâng lên nỗi xúc động khó mà thốt ra lời, chỉ có thể hóa thành một nụ cười bình yên: “Ta không sao.”
“Này, xin phép cho ta quấy rầy một chút.” Tiếng nói vang lên không đúng lúc, đột nhiên cắt ngang không khí vốn nên duy trì ấm cúng này.
Điều này khiến tầm mắt lạnh như băng của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm lấp lóe một tia tàn khốc, làm nam tử phải e ngại lui bước về phía sau, vội vàng nói: “Vừa rồi cũng chỉ do tình thế bức bách, cho nên ta mới không thể đường đường chính chính đưa hắn ra ngoài, hơn nữa quần áo của hắn cũng không phải do ta lột, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta tên là Âu Dương Bằng Huyên, đây là thứ mà bà nội ta, cũng chính là Mục Ngữ bảo ta giao cho các ngươi.” Trong lúc hai khối băng kia còn chưa kịp có phản ứng khác, Bằng Huyên vội vàng đem bình dược vừa lấy ra khỏi ngực ném đến trong tay Mộ Hàm, liền khoát tay nháy mắt chạy biến...
Danh sách chương