Tựa vào lồng ngực Hoằng Nhưng, trong đầu Thụ Thanh chỉ còn là một mảnh hỗn loạn, cho đến khi cảm thấy phía sau có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoằng Nhưng đang mang đầy mặt ôn nhu.
Đối diện với cặp mắt hàm chứa ngẩn ngơ vô thố kia, Hoằng Nhưng than nhẹ: “Ta tôn trọng quyết định của ngươi.” Dứt lời, liền đem mối thâm tình ẩn sâu không thể nói hết của mình, hóa thành một nụ hôn khẽ, chậm rãi dán lên trán Thụ Thanh, cuối cùng dịu dàng đem bờ môi dừng bên vành tai hắn, tiếng nói thấp thuần ấm áp cũng chậm rãi vang lên: “Ngươi chỉ cần biết, ta yêu ngươi là được rồi.”
Lời nói của Hoằng Nhưng chạm thẳng đến lòng Thụ Thanh: “Hoằng Nhưng, ta....”
Dùng ngón giữa điểm trụ môi Thụ Thanh, Hoằng Nhưng cười đến vô cùng ôn nhu: “Thụ Thanh, ta hiểu mà.” Y lại nâng tay, nhu hòa vỗ vỗ vài cái lên lưng người đang bắt đầu bất an kia: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ cần biết trong lòng ngươi có ta, trong lòng ta có ngươi, vậy là đủ rồi, có rất nhiều chuyện bản thân mình đều không thể khống chế, nhất là tình cảm.”
Nhìn nụ cười mang theo vô vàn ôn nhu cùng thản nhiên của Hoằng Nhưng, khuôn mặt Thụ Thanh cũng dần dần hiện lên một chút tươi cười, hắn khẽ gật đầu: “Cám ơn ngươi, Hoằng Nhưng.”
“Chúng ta nên tới y thất.”
Trong lòng đã buông xuống được tảng đá, Thụ Thanh nở nụ cười thoải mái, gật gật đầu: “Được.”
Nhìn chằm chằm nụ cười của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng cũng yên tâm rất nhiều, y dắt tay hắn, cúi người nhẹ nhàng chạm khẽ lên đôi môi đỏ tươi của hắn: “Đi thôi!”
Cúi đầu xoay sang bên cạnh, sắc ửng đỏ nhàn nhạt phủ đầy hai má Thụ Thanh: “Ưm.”
Đem biểu lộ của Thụ Thanh thu hết vào trong mắt, Hoằng Nhưng mới chính thức thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật yêu một người rất đơn giản, chỉ cần ngươi là thật sự yêu mến hắn, vậy thì nên giúp hắn tiêu trừ mọi ưu sầu, hắn được vui vẻ, đó mới chính là hạnh phúc của ngươi...
Tiến vào y thất, nhìn đến Mộ Hàm đang ngồi ở trong phòng, ba tầm mắt phức tạp đan vào nhau, điều này làm cho tâm tình mới vừa được thả lỏng của Thụ Thanh lại trở nên nặng nề. Nhận thấy người bên cạnh bắt đầu tự trách cùng bất an, Hoằng Nhưng dời môi về phía bên tai hắn: “Ngươi không cần phải lo lắng, nhưng trước mắt đừng vội nói đáp án cho y biết.”
Nhìn ra ý tứ muốn trả thù trong mắt Hoằng Nhưng, Thụ Thanh thở dài một hơi, nhưng vẫn là bất đắc dĩ đáp lời, dù sao cũng là hắn nợ Hoằng Nhưng trước, mới có chuyện hôm nay. Huống hồ với một kẻ ngày thường luôn có dục vọc độc chiếm mạnh mẽ như Hoằng Nhưng lại có thể lui nhường một bước, đây cũng là điều hắn không thể tưởng được.
Nhìn người mình yêu, Hoằng Nhưng hơi hơi nhếch lên khóe miệng, y cúi lưng, cực độ dịu dàng hôn lên môi Thụ Thanh, cảm giác người trong lồng ngực không có phản kháng ngượng ngùng như ngày thường, nụ hôn ở trong miệng hắn trở nên càng thêm xâm nhập, triền miên hồi lâu, chờ đến khi rời đi cánh môi hồng nhuận sưng đỏ, y vừa lòng nhìn đến sự đau xót chợt lóe qua trong mắt Mộ Hàm.
Hoằng Nhưng khiêu khích liếc nhìn Mộ Hàm một cái, mới nghiêm lại sắc mặt mà mở miệng: “Đi ra ngoài nói chuyện.” (Bạch: móa, đúng là ngữ điệu của vợ cả (_ _!!))
Đứng lên, Mộ Hàm diện vô biểu tình lướt qua Hoằng Nhưng cùng Thụ Thanh, đi tới cửa liền trở lại ném một cái bình sứ đến trong tay Hoằng Nhưng: “Đây là loại giải dược còn lại.” Dứt lời liền xoay người bước ra ngoài.
Mở ra bình dược, đem viên thuốc bên trong nuốt vào, Hoằng Nhưng mới nở nụ cười trấn an Thụ Thanh, ôn nhu nói: “Không sao đâu, ngươi không cần lo lắng.”
“Ưm!” Hy vọng thế...
Đối diện với cặp mắt hàm chứa ngẩn ngơ vô thố kia, Hoằng Nhưng than nhẹ: “Ta tôn trọng quyết định của ngươi.” Dứt lời, liền đem mối thâm tình ẩn sâu không thể nói hết của mình, hóa thành một nụ hôn khẽ, chậm rãi dán lên trán Thụ Thanh, cuối cùng dịu dàng đem bờ môi dừng bên vành tai hắn, tiếng nói thấp thuần ấm áp cũng chậm rãi vang lên: “Ngươi chỉ cần biết, ta yêu ngươi là được rồi.”
Lời nói của Hoằng Nhưng chạm thẳng đến lòng Thụ Thanh: “Hoằng Nhưng, ta....”
Dùng ngón giữa điểm trụ môi Thụ Thanh, Hoằng Nhưng cười đến vô cùng ôn nhu: “Thụ Thanh, ta hiểu mà.” Y lại nâng tay, nhu hòa vỗ vỗ vài cái lên lưng người đang bắt đầu bất an kia: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ cần biết trong lòng ngươi có ta, trong lòng ta có ngươi, vậy là đủ rồi, có rất nhiều chuyện bản thân mình đều không thể khống chế, nhất là tình cảm.”
Nhìn nụ cười mang theo vô vàn ôn nhu cùng thản nhiên của Hoằng Nhưng, khuôn mặt Thụ Thanh cũng dần dần hiện lên một chút tươi cười, hắn khẽ gật đầu: “Cám ơn ngươi, Hoằng Nhưng.”
“Chúng ta nên tới y thất.”
Trong lòng đã buông xuống được tảng đá, Thụ Thanh nở nụ cười thoải mái, gật gật đầu: “Được.”
Nhìn chằm chằm nụ cười của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng cũng yên tâm rất nhiều, y dắt tay hắn, cúi người nhẹ nhàng chạm khẽ lên đôi môi đỏ tươi của hắn: “Đi thôi!”
Cúi đầu xoay sang bên cạnh, sắc ửng đỏ nhàn nhạt phủ đầy hai má Thụ Thanh: “Ưm.”
Đem biểu lộ của Thụ Thanh thu hết vào trong mắt, Hoằng Nhưng mới chính thức thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật yêu một người rất đơn giản, chỉ cần ngươi là thật sự yêu mến hắn, vậy thì nên giúp hắn tiêu trừ mọi ưu sầu, hắn được vui vẻ, đó mới chính là hạnh phúc của ngươi...
Tiến vào y thất, nhìn đến Mộ Hàm đang ngồi ở trong phòng, ba tầm mắt phức tạp đan vào nhau, điều này làm cho tâm tình mới vừa được thả lỏng của Thụ Thanh lại trở nên nặng nề. Nhận thấy người bên cạnh bắt đầu tự trách cùng bất an, Hoằng Nhưng dời môi về phía bên tai hắn: “Ngươi không cần phải lo lắng, nhưng trước mắt đừng vội nói đáp án cho y biết.”
Nhìn ra ý tứ muốn trả thù trong mắt Hoằng Nhưng, Thụ Thanh thở dài một hơi, nhưng vẫn là bất đắc dĩ đáp lời, dù sao cũng là hắn nợ Hoằng Nhưng trước, mới có chuyện hôm nay. Huống hồ với một kẻ ngày thường luôn có dục vọc độc chiếm mạnh mẽ như Hoằng Nhưng lại có thể lui nhường một bước, đây cũng là điều hắn không thể tưởng được.
Nhìn người mình yêu, Hoằng Nhưng hơi hơi nhếch lên khóe miệng, y cúi lưng, cực độ dịu dàng hôn lên môi Thụ Thanh, cảm giác người trong lồng ngực không có phản kháng ngượng ngùng như ngày thường, nụ hôn ở trong miệng hắn trở nên càng thêm xâm nhập, triền miên hồi lâu, chờ đến khi rời đi cánh môi hồng nhuận sưng đỏ, y vừa lòng nhìn đến sự đau xót chợt lóe qua trong mắt Mộ Hàm.
Hoằng Nhưng khiêu khích liếc nhìn Mộ Hàm một cái, mới nghiêm lại sắc mặt mà mở miệng: “Đi ra ngoài nói chuyện.” (Bạch: móa, đúng là ngữ điệu của vợ cả (_ _!!))
Đứng lên, Mộ Hàm diện vô biểu tình lướt qua Hoằng Nhưng cùng Thụ Thanh, đi tới cửa liền trở lại ném một cái bình sứ đến trong tay Hoằng Nhưng: “Đây là loại giải dược còn lại.” Dứt lời liền xoay người bước ra ngoài.
Mở ra bình dược, đem viên thuốc bên trong nuốt vào, Hoằng Nhưng mới nở nụ cười trấn an Thụ Thanh, ôn nhu nói: “Không sao đâu, ngươi không cần lo lắng.”
“Ưm!” Hy vọng thế...
Danh sách chương