Hoằng Nhưng giương mắt, nhìn Mộ Hàm đang đứng đưa lưng về cửa động, không thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt y, vẻ khó hiểu trong đáy mắt Hoằng Nhưng khôi phục bình tĩnh: “Ngươi không thương hắn sao?”
Luôn luôn tràn ngập khí phách vân thiên, ngữ khí của Mộ Hàm giờ lại khó nén mang theo chút cô đơn cùng thâm tình: “Yêu,... Nhưng nếu yêu thì càng phải quý trọng, bởi vì... trong lòng hắn chỉ có một mình ngươi.”
Hoằng Nhưng lặng im không nói gì, y đem tầm mắt chuyển xuống Thụ Thanh, bao câu chữ đang hỗn loạn trong lòng lại không thể thốt thành lời.
“Nóng....” Thanh âm mê ly tràn ngập quyến rũ của Thụ Thanh đột nhiên vang lên, khiến biểu tình hai người lúc này lại lâm vào khó xử.
Đứng lên, Mộ Hàm đem tướng mạo của Thụ Thanh khắc thật sâu vào lòng, vừa mới chuyển thân nửa bước, cảm giác choáng váng trong đầu liền chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của y, hô hấp cũng hơi có chút dồn dập, tình trạng lúc này của Hoằng Nhưng giống hệt Mộ Hàm, trên dung nhan cương nghị là nồng đậm đỏ ửng, tiếng thở dốc trầm thấp dần khó có thể khống chế, khi hai người vận công là lúc cũng biết rõ thuốc này không phải xuân dược bình thường, nhưng không nghĩ tới nó lại mang đến hiệu quả mãnh liệt như vậy.
Hơi nóng của tình dục bao phủ sơn động nhỏ, Mộ Hàm dùng chút thần trí cuối cùng chậm rãi men theo vách thạch bích bên cạnh lết ra phía cửa động, nhưng dược lực hung mãnh khiến y chưa đi được năm bước đã quỵ xuống, mơ hồ phát ra một tiếng thở dốc, dòng máu đỏ tươi nhất thời trào ra từ khóe môi...
Khắc chế dòng nhiệt lưu đang tán loạn trong cơ thể, Hoằng Nhưng điểm lại huyệt đạo của Thụ Thanh, bàn tay dán sát phía sau lưng hắn, đẩy nội lực vào, liền giúp Thụ Thanh an tĩnh xuống, y gắng bước đến trước mặt Mộ Hàm, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của y: “Không phải ta muốn cứu ngươi, ta là vì chính ta và Thụ Thanh.”
Mộ Hàm gật đầu một cái, biết rõ nếu không lấy công lực của bọn họ đem dược bức ra tất sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, Thụ Thanh không hề biết võ công, dù trúng dược chẳng qua cũng chỉ như xuân dược bình thường, không có gì nghiêm trọng, nhưng với bọn họ thì khác. Mộ Hàm liền cũng khoanh chân ngồi xuống, hợp với hai bàn tay của Hoằng Nhưng tạo thành hình chữ thập...
Tiếng vang trong động nhỏ dần rồi lại trở nên yên ắng, điều này khiến ‘Mục Ngữ’ thật vất vả mới thuyết phục được ‘Mục Ngôn’ đến ‘nghe’ náo nhiệt có chút kỳ quái ngóc đầu lên thám thính. Đứng ở phía sau y, Mục Ngôn đè lại cái đầu đang không ngừng ngó nghiêng kia: “‘Mục Ngữ’, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, vi phạm ước định chính là phải bị ‘trừng phạt’ đó.”
Mục Ngôn dùng sức nhấn mạnh hai chữ trừng phạt, điều này làm Mục Ngữ vội rụt cổ về, quay đầu, nở nụ cười đầy lấy lòng cọ cọ vào trước ngực Mục Ngôn: “Ngươi không cảm thấy bọn họ hình như có chút không đúng sao?”
“Không biết.” Mục Ngôn bất vi sở động chuyển đầu sang hướng khác.
Thấy chiêu này đã không còn dùng được, Mục Ngữ theo thói quen hơi chu miệng, buông lời giận dỗi: “Ngươi cho là ai cũng ‘giống như’ ngươi sao.”
Mục Ngôn buồn cười ôm Mục Ngữ vào trong ngực: “Có phải ngươi còn chưa hài lòng với vi phu hay không? Nếu ngươi cảm thấy năng lực của ta chưa đủ ‘tốt’, tối nay chúng ta lại đến thử một lần.”
Ý thức được mình đã lỡ lời, còn thuận tay đem chính mình đóng gói đưa đến trong tay con sói đói, Mục Ngữ hơi lè lưỡi: “Hì hì, chắc ta vẫn còn mơ ngủ, loạn nói bậy, đừng nên tưởng thật đừng nên tưởng thật nha.” Mục Ngôn quả thực không nói chơi, y hoàn toàn có khả năng làm bộ xương già này của bà phải nằm trên giường sáu bảy ngày, bà không còn trẻ, đều đã quá năm mươi tuổi, muốn không thừa nhận mình đã già cũng không được.
“Nhưng ta rõ ràng nghe được mà.” Đem mặt mình tiến đến gần sát trước mặt Mục Ngữ, nụ cười của Mục Ngôn cất giấu một tia sung sướng.
Xú lão đầu này, Mục Ngữ bất đắc dĩ, nhưng vì chính mình trong vài ngày tới sẽ không phải vừa nằm bẹt trên giường, vừa tự mắng bản thân loạn nói bậy, đành không cam lòng nhón chân in lại một nụ hôn nhẹ lên môi Mục Ngôn: “Thế này đã được chưa!”
Đem biểu tình của Mục Ngữ thu hết vào đáy mắt, Mục Ngôn gật đầu cười nói: “Tàm tạm.”
“Chúng ta vào xem đi, ta vẫn cảm giác sự tình hình như không đúng.” Mục Ngữ nhíu mi, nhìn về phía sơn động: “Xuân dược ta hạ cũng không phải là loại bình thường.” Khặc khặc, không biết hiện tại bọn họ đã cởi đến lớp quần áo thứ mấy rồi, không kìm được khoái chí trong lòng, Mục Ngữ cố nén cười trên mặt, tận lực làm chính mình có vẻ nghiêm túc một chút.
Mục Ngôn gật gật đầu, nhưng... “Ta vào trước.”
Cái thùng đại dấm chua này, lần nào cũng đều bị ngươi tranh mất, Mục Ngữ bực mình làm một cái mặt quỷ với Mục Ngôn, mới không cam lòng gật đầu: “Ừ.”
Mục Ngôn đứng ở cửa động, nhìn thoáng qua tình huống đại khái bên trong, liền quay đầu gật một cái với Mục Ngữ đang sốt ruột phía sau, Mục Ngữ vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng phi người đến bên Mục Ngôn, nhìn hai người trong động đã mướt mồ hôi trán còn đang mải vận công, biểu tình trên mặt y đột nhiên trở nên ngơ ngẩn: “Hở?” Sao không giống với cảnh tượng hương diễm mà bà nghĩ?
Luôn luôn tràn ngập khí phách vân thiên, ngữ khí của Mộ Hàm giờ lại khó nén mang theo chút cô đơn cùng thâm tình: “Yêu,... Nhưng nếu yêu thì càng phải quý trọng, bởi vì... trong lòng hắn chỉ có một mình ngươi.”
Hoằng Nhưng lặng im không nói gì, y đem tầm mắt chuyển xuống Thụ Thanh, bao câu chữ đang hỗn loạn trong lòng lại không thể thốt thành lời.
“Nóng....” Thanh âm mê ly tràn ngập quyến rũ của Thụ Thanh đột nhiên vang lên, khiến biểu tình hai người lúc này lại lâm vào khó xử.
Đứng lên, Mộ Hàm đem tướng mạo của Thụ Thanh khắc thật sâu vào lòng, vừa mới chuyển thân nửa bước, cảm giác choáng váng trong đầu liền chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của y, hô hấp cũng hơi có chút dồn dập, tình trạng lúc này của Hoằng Nhưng giống hệt Mộ Hàm, trên dung nhan cương nghị là nồng đậm đỏ ửng, tiếng thở dốc trầm thấp dần khó có thể khống chế, khi hai người vận công là lúc cũng biết rõ thuốc này không phải xuân dược bình thường, nhưng không nghĩ tới nó lại mang đến hiệu quả mãnh liệt như vậy.
Hơi nóng của tình dục bao phủ sơn động nhỏ, Mộ Hàm dùng chút thần trí cuối cùng chậm rãi men theo vách thạch bích bên cạnh lết ra phía cửa động, nhưng dược lực hung mãnh khiến y chưa đi được năm bước đã quỵ xuống, mơ hồ phát ra một tiếng thở dốc, dòng máu đỏ tươi nhất thời trào ra từ khóe môi...
Khắc chế dòng nhiệt lưu đang tán loạn trong cơ thể, Hoằng Nhưng điểm lại huyệt đạo của Thụ Thanh, bàn tay dán sát phía sau lưng hắn, đẩy nội lực vào, liền giúp Thụ Thanh an tĩnh xuống, y gắng bước đến trước mặt Mộ Hàm, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của y: “Không phải ta muốn cứu ngươi, ta là vì chính ta và Thụ Thanh.”
Mộ Hàm gật đầu một cái, biết rõ nếu không lấy công lực của bọn họ đem dược bức ra tất sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, Thụ Thanh không hề biết võ công, dù trúng dược chẳng qua cũng chỉ như xuân dược bình thường, không có gì nghiêm trọng, nhưng với bọn họ thì khác. Mộ Hàm liền cũng khoanh chân ngồi xuống, hợp với hai bàn tay của Hoằng Nhưng tạo thành hình chữ thập...
Tiếng vang trong động nhỏ dần rồi lại trở nên yên ắng, điều này khiến ‘Mục Ngữ’ thật vất vả mới thuyết phục được ‘Mục Ngôn’ đến ‘nghe’ náo nhiệt có chút kỳ quái ngóc đầu lên thám thính. Đứng ở phía sau y, Mục Ngôn đè lại cái đầu đang không ngừng ngó nghiêng kia: “‘Mục Ngữ’, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, vi phạm ước định chính là phải bị ‘trừng phạt’ đó.”
Mục Ngôn dùng sức nhấn mạnh hai chữ trừng phạt, điều này làm Mục Ngữ vội rụt cổ về, quay đầu, nở nụ cười đầy lấy lòng cọ cọ vào trước ngực Mục Ngôn: “Ngươi không cảm thấy bọn họ hình như có chút không đúng sao?”
“Không biết.” Mục Ngôn bất vi sở động chuyển đầu sang hướng khác.
Thấy chiêu này đã không còn dùng được, Mục Ngữ theo thói quen hơi chu miệng, buông lời giận dỗi: “Ngươi cho là ai cũng ‘giống như’ ngươi sao.”
Mục Ngôn buồn cười ôm Mục Ngữ vào trong ngực: “Có phải ngươi còn chưa hài lòng với vi phu hay không? Nếu ngươi cảm thấy năng lực của ta chưa đủ ‘tốt’, tối nay chúng ta lại đến thử một lần.”
Ý thức được mình đã lỡ lời, còn thuận tay đem chính mình đóng gói đưa đến trong tay con sói đói, Mục Ngữ hơi lè lưỡi: “Hì hì, chắc ta vẫn còn mơ ngủ, loạn nói bậy, đừng nên tưởng thật đừng nên tưởng thật nha.” Mục Ngôn quả thực không nói chơi, y hoàn toàn có khả năng làm bộ xương già này của bà phải nằm trên giường sáu bảy ngày, bà không còn trẻ, đều đã quá năm mươi tuổi, muốn không thừa nhận mình đã già cũng không được.
“Nhưng ta rõ ràng nghe được mà.” Đem mặt mình tiến đến gần sát trước mặt Mục Ngữ, nụ cười của Mục Ngôn cất giấu một tia sung sướng.
Xú lão đầu này, Mục Ngữ bất đắc dĩ, nhưng vì chính mình trong vài ngày tới sẽ không phải vừa nằm bẹt trên giường, vừa tự mắng bản thân loạn nói bậy, đành không cam lòng nhón chân in lại một nụ hôn nhẹ lên môi Mục Ngôn: “Thế này đã được chưa!”
Đem biểu tình của Mục Ngữ thu hết vào đáy mắt, Mục Ngôn gật đầu cười nói: “Tàm tạm.”
“Chúng ta vào xem đi, ta vẫn cảm giác sự tình hình như không đúng.” Mục Ngữ nhíu mi, nhìn về phía sơn động: “Xuân dược ta hạ cũng không phải là loại bình thường.” Khặc khặc, không biết hiện tại bọn họ đã cởi đến lớp quần áo thứ mấy rồi, không kìm được khoái chí trong lòng, Mục Ngữ cố nén cười trên mặt, tận lực làm chính mình có vẻ nghiêm túc một chút.
Mục Ngôn gật gật đầu, nhưng... “Ta vào trước.”
Cái thùng đại dấm chua này, lần nào cũng đều bị ngươi tranh mất, Mục Ngữ bực mình làm một cái mặt quỷ với Mục Ngôn, mới không cam lòng gật đầu: “Ừ.”
Mục Ngôn đứng ở cửa động, nhìn thoáng qua tình huống đại khái bên trong, liền quay đầu gật một cái với Mục Ngữ đang sốt ruột phía sau, Mục Ngữ vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng phi người đến bên Mục Ngôn, nhìn hai người trong động đã mướt mồ hôi trán còn đang mải vận công, biểu tình trên mặt y đột nhiên trở nên ngơ ngẩn: “Hở?” Sao không giống với cảnh tượng hương diễm mà bà nghĩ?
Danh sách chương