Máu của đứa trẻ là giải dược...
Khuôn mặt Thụ Thanh tựa như đã hóa đá, hắn đẩy Mộ Hàm đang dìu lấy tay mình ra, gắng dùng chút sức lực còn sót lại cử động thân thể suy yếu, lại hướng cặp mắt vô gợn sóng nhìn về phía Mộ Hàm: “Ta muốn gặp đứa nhỏ đó.”
Mộ Hàm thấy thái độ kiên định của Thụ Thanh, bất đắc dĩ gật đầu, muốn vươn tay đem người dường như tùy thời sẽ biến mất kia ủng vào ngực, nhưng khi bắt gặp sự cự tuyệt trong mắt đối phương, bàn tay vốn định vươn ra liền lặng lẽ siết chặt thành quyền trong tay áo, dùng cách này để kiềm chế ý niệm muốn ôm Thụ Thanh vào lòng, y che giấu đi tâm tình của mình, thanh âm thản nhiên bình tĩnh, lại vẫn khiến Thụ Thanh ngửi thấy vị chua xót bên trong: “Ta sẽ sai người đưa nó tới, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Quay mặt đi, biết điều này tất cả đều là vì hắn, Thụ Thanh cũng không muốn giận chó đánh mèo lên người khác, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến việc sinh mệnh của hắn là dựa vào máu một đứa trẻ mới sinh mà kéo dài, trong lòng hắn lại đau đến không cách nào hình dung, tâm tình hắn cũng vì thế mà không thể áp chế nổi, tuy rằng như vậy thực có lỗi với Mộ Hàm – người vẫn luôn quan tâm đến hắn, nhưng hắn thật sự không khống chế được chính mình...
Nhìn rõ hết những xúc cảm phức tạp trên gương mặt Thụ Thanh, Mộ Hàm thở dài một hơi, không biết rốt cuộc là loại cảm giác gì đang xâm lấn trái tim y nữa, là ngọt ngào hay chua xót, hay cả hai thứ đều có? Lúc này y đã không còn muốn cố chấp theo đuổi những điều đó, chỉ cần Thụ Thanh khỏe mạnh và vui vẻ, vậy là đủ rồi. Sai thị vệ bên ngoài ôm đứa bé đến, Mộ Hàm liền lặng lẽ lui về ẩn trong góc tối, chăm chú nhìn về phía Thụ Thanh đang không muốn nói chuyện..., (anh Hàm ra xó nhà tự kỷ (_ _!!))
Không khí cứ chìm vào sự yên tĩnh này cho đến khi tiếng gõ cửa cung kính của thị vệ vang lên, trong phòng mới có giọng người đáp lại: “Vào đi.”
“Dạ.” Tiểu thị vệ cất tiếng vâng lệnh, trong ngực ôm một đứa trẻ gầy yếu, khom lưng tiến vào. Đi đến trước mặt Mộ Hàm, y liền quỳ gối chấm đất, hai tay nâng cao đem đứa nhỏ trình tới trước mặt chủ nhân: “Chủ nhân.”
Nhìn đứa nhỏ vừa được đưa tới trước mắt, Mộ Hàm diện vô biểu tình tiếp nhận ‘thứ’ mà trong mắt y chỉ là một loại ‘giải dược’ có sinh mệnh kia, phất tay cho thị vệ lui ra, tới bên Thụ Thanh, thấy Thụ Thanh vươn tay muốn đón lấy đứa nhỏ, Mộ Hàm vội tránh đi: “Thân thể của ngươi rất yếu, cứ để ta ôm nó đi.”
Giọng nói ôn nhu khiến Thụ Thanh chỉ đành thỏa hiệp, hơn nữa vừa nãy nâng tay lên hắn cũng đã phải vô cùng cố sức, Thụ Thanh ngầm đồng ý gật gật đầu, nhưng chờ khi ánh mắt liếc đến khuôn mặt gầy gò của đứa nhỏ trong ngực Mộ Hàm, ngực hắn đột nhiên nhói đau, ngũ quan quen thuộc hiện lên trong trí nhớ Thụ Thanh, đứa nhỏ này chính là đứa bé mới sinh còn bọc tã lót mà trước đó hắn đã nhặt được trong rừng cây mà. Nghĩ đến điều này, sự áy náy của Thụ Thanh đối với đứa nhỏ càng sâu, ánh mắt hắn thấm đượm nhu hòa, dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve hai gò má gầy yếu của tiểu hài tử, đứa bé nho nhỏ dường như cảm nhận được sự ấm áp tinh tế này, chậm rãi mở ra cặp mắt to mà đen láy, có vẻ chưa kịp thích ứng với ánh sáng mà khẽ chớp chớp, tràn ngập tò mò chăm chú nhìn Thụ Thanh. Thụ Thanh chứng kiến hết phản ứng của đứa nhỏ, nụ cười cũng càng thêm ấm áp, nhưng khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nó, tiếu ý bên môi Thụ Thanh nháy mắt liền hóa thành thở dài.
Mà hắc đồng thâm sâu của Mộ Hàm vẫn chưa từng rời Thụ Thanh nửa khắc, khi y chứng kiến Thụ Thanh tươi cười, khóe môi y cũng khẽ nhếch lên, trân trọng đem nụ cười ấy cất kỹ dưới đáy lòng, nhưng nghe thấy tiếng thở dài lo lắng của đối phương, tâm Mộ Hàm cũng trở nên bất an và nặng nề...
Trong căn phòng an tĩnh vang lên tiếng cười thanh thúy, có vẻ như đứa trẻ đã bắt đầu quen với Thụ Thanh, loại cảm giác này khiến trái tim lạnh giá của Thụ Thanh dần dần ấm lên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Hàm lúc này cũng đang nhìn chăm chú vào hắn: “Ta muốn thu dưỡng đứa nhỏ này.”
Vốn đã thấy hết được sự thương tiếc của Thụ Thanh đối với đứa nhỏ, Mộ Hàm ẵm đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh hắn: “... Được, nhưng ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nhìn ánh mắt ôn nhu của Mộ Hàm, trái tim Thụ Thanh cũng càng thêm phiền muộn, tuy rằng hắn không hiểu tình yêu, nhưng hắn cũng biết tình yêu hẳn là duy nhất, cho nên đời này... hắn nhất định sẽ cô phụ tình cảm mà Mộ Hàm dành cho hắn, nghĩ đến đây Thụ Thanh lắc lắc cái đầu, đem tầm mắt dán trên người đứa nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trong ngực Mộ Hàm kia...
Khuôn mặt Thụ Thanh tựa như đã hóa đá, hắn đẩy Mộ Hàm đang dìu lấy tay mình ra, gắng dùng chút sức lực còn sót lại cử động thân thể suy yếu, lại hướng cặp mắt vô gợn sóng nhìn về phía Mộ Hàm: “Ta muốn gặp đứa nhỏ đó.”
Mộ Hàm thấy thái độ kiên định của Thụ Thanh, bất đắc dĩ gật đầu, muốn vươn tay đem người dường như tùy thời sẽ biến mất kia ủng vào ngực, nhưng khi bắt gặp sự cự tuyệt trong mắt đối phương, bàn tay vốn định vươn ra liền lặng lẽ siết chặt thành quyền trong tay áo, dùng cách này để kiềm chế ý niệm muốn ôm Thụ Thanh vào lòng, y che giấu đi tâm tình của mình, thanh âm thản nhiên bình tĩnh, lại vẫn khiến Thụ Thanh ngửi thấy vị chua xót bên trong: “Ta sẽ sai người đưa nó tới, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Quay mặt đi, biết điều này tất cả đều là vì hắn, Thụ Thanh cũng không muốn giận chó đánh mèo lên người khác, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến việc sinh mệnh của hắn là dựa vào máu một đứa trẻ mới sinh mà kéo dài, trong lòng hắn lại đau đến không cách nào hình dung, tâm tình hắn cũng vì thế mà không thể áp chế nổi, tuy rằng như vậy thực có lỗi với Mộ Hàm – người vẫn luôn quan tâm đến hắn, nhưng hắn thật sự không khống chế được chính mình...
Nhìn rõ hết những xúc cảm phức tạp trên gương mặt Thụ Thanh, Mộ Hàm thở dài một hơi, không biết rốt cuộc là loại cảm giác gì đang xâm lấn trái tim y nữa, là ngọt ngào hay chua xót, hay cả hai thứ đều có? Lúc này y đã không còn muốn cố chấp theo đuổi những điều đó, chỉ cần Thụ Thanh khỏe mạnh và vui vẻ, vậy là đủ rồi. Sai thị vệ bên ngoài ôm đứa bé đến, Mộ Hàm liền lặng lẽ lui về ẩn trong góc tối, chăm chú nhìn về phía Thụ Thanh đang không muốn nói chuyện..., (anh Hàm ra xó nhà tự kỷ (_ _!!))
Không khí cứ chìm vào sự yên tĩnh này cho đến khi tiếng gõ cửa cung kính của thị vệ vang lên, trong phòng mới có giọng người đáp lại: “Vào đi.”
“Dạ.” Tiểu thị vệ cất tiếng vâng lệnh, trong ngực ôm một đứa trẻ gầy yếu, khom lưng tiến vào. Đi đến trước mặt Mộ Hàm, y liền quỳ gối chấm đất, hai tay nâng cao đem đứa nhỏ trình tới trước mặt chủ nhân: “Chủ nhân.”
Nhìn đứa nhỏ vừa được đưa tới trước mắt, Mộ Hàm diện vô biểu tình tiếp nhận ‘thứ’ mà trong mắt y chỉ là một loại ‘giải dược’ có sinh mệnh kia, phất tay cho thị vệ lui ra, tới bên Thụ Thanh, thấy Thụ Thanh vươn tay muốn đón lấy đứa nhỏ, Mộ Hàm vội tránh đi: “Thân thể của ngươi rất yếu, cứ để ta ôm nó đi.”
Giọng nói ôn nhu khiến Thụ Thanh chỉ đành thỏa hiệp, hơn nữa vừa nãy nâng tay lên hắn cũng đã phải vô cùng cố sức, Thụ Thanh ngầm đồng ý gật gật đầu, nhưng chờ khi ánh mắt liếc đến khuôn mặt gầy gò của đứa nhỏ trong ngực Mộ Hàm, ngực hắn đột nhiên nhói đau, ngũ quan quen thuộc hiện lên trong trí nhớ Thụ Thanh, đứa nhỏ này chính là đứa bé mới sinh còn bọc tã lót mà trước đó hắn đã nhặt được trong rừng cây mà. Nghĩ đến điều này, sự áy náy của Thụ Thanh đối với đứa nhỏ càng sâu, ánh mắt hắn thấm đượm nhu hòa, dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve hai gò má gầy yếu của tiểu hài tử, đứa bé nho nhỏ dường như cảm nhận được sự ấm áp tinh tế này, chậm rãi mở ra cặp mắt to mà đen láy, có vẻ chưa kịp thích ứng với ánh sáng mà khẽ chớp chớp, tràn ngập tò mò chăm chú nhìn Thụ Thanh. Thụ Thanh chứng kiến hết phản ứng của đứa nhỏ, nụ cười cũng càng thêm ấm áp, nhưng khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nó, tiếu ý bên môi Thụ Thanh nháy mắt liền hóa thành thở dài.
Mà hắc đồng thâm sâu của Mộ Hàm vẫn chưa từng rời Thụ Thanh nửa khắc, khi y chứng kiến Thụ Thanh tươi cười, khóe môi y cũng khẽ nhếch lên, trân trọng đem nụ cười ấy cất kỹ dưới đáy lòng, nhưng nghe thấy tiếng thở dài lo lắng của đối phương, tâm Mộ Hàm cũng trở nên bất an và nặng nề...
Trong căn phòng an tĩnh vang lên tiếng cười thanh thúy, có vẻ như đứa trẻ đã bắt đầu quen với Thụ Thanh, loại cảm giác này khiến trái tim lạnh giá của Thụ Thanh dần dần ấm lên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Hàm lúc này cũng đang nhìn chăm chú vào hắn: “Ta muốn thu dưỡng đứa nhỏ này.”
Vốn đã thấy hết được sự thương tiếc của Thụ Thanh đối với đứa nhỏ, Mộ Hàm ẵm đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh hắn: “... Được, nhưng ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nhìn ánh mắt ôn nhu của Mộ Hàm, trái tim Thụ Thanh cũng càng thêm phiền muộn, tuy rằng hắn không hiểu tình yêu, nhưng hắn cũng biết tình yêu hẳn là duy nhất, cho nên đời này... hắn nhất định sẽ cô phụ tình cảm mà Mộ Hàm dành cho hắn, nghĩ đến đây Thụ Thanh lắc lắc cái đầu, đem tầm mắt dán trên người đứa nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trong ngực Mộ Hàm kia...
Danh sách chương