Không đợi hai người chính thức so chiêu, Thụ Thanh còn đang mê man trong lồng ngực Mộ Hàm chợt nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần hiện lên một đoàn tử khí (hấp hối, cận kề cái chết), tuy rằng hai người đều đang ngưng thần vận công, nhưng lực chú ý của song phương lại vẫn chưa từng rời đi Thụ Thanh, chờ khi phát hiện tình huống không ổn, hai người liền nhanh chóng thu hồi lại nội lực trên tay: “Mau quay về hành cung.”
Hoằng Nhưng bởi vì lo lắng mà ngữ khí bất giác mang theo sắc thái mệnh lệnh, nhưng Mộ Hàm tâm tình đang trong lo âu nên cũng không thèm để ý nữa, ôm chặt Thụ Thanh theo lời Hoằng Nhưng cấp tốc bay về hướng hành cung. Mà lúc này Hoằng Nhưng liền lắc mình phi tới bên cạnh Mộ Hàm, cũng không có tâm tư đi để ý Thụ Thanh đang nằm trong lòng người khác, tâm niệm duy nhất hiện tại của y tất cả đều là hy vọng Thụ Thanh không có chuyện gì.
Bọn thị vệ còn đang xung quanh tìm kiếm bóng dáng Triệu đại nhân cùng Hoàng Thượng, đối với chuyện Hoàng Thượng cùng một nam tử mặt lạnh ôm Triệu đại nhân đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt, nhưng không đợi để cho bọn họ lộ ra biểu tình nghi hoặc, liền bị Hoàng Thượng dùng thanh âm rống to như trời đông giá rét, lệnh tìm ngự y đến.
Đá văng cửa phòng ngủ, Mộ Hàm thật cẩn thận đem Thụ Thanh nhẹ đặt xuống chiếc giường mềm, Hoằng Nhưng rải chăn ra, cẩn thận đắp lên cho Thụ Thanh, hai người đều lo lắng, mỗi người giữ chặt một bàn tay lạnh lẽo của Thụ Thanh, cùng đem nội lực chậm rãi truyền cho người yêu hô hấp đang yếu dần, cho đến khi cảm giác bàn tay đang cầm bắt đầu có chút độ ấm, hai gò má kia cũng dần hồng hào lên, hai người lúc này trán đã phiếm đầy mồ hôi lạnh mới thu hồi nội lực, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt tay Thụ Thanh không chịu buông ra, không khí ngưng trọng này khiến nhóm thái y vừa mới thở hồng hộc chạy tới vội cúi đầu, hai đầu gối còn chưa chấm đất, Hoằng Nhưng chỉ chăm chăm nghĩ tới an nguy của Thụ Thanh, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh ngày thường, lạnh rống một tiếng: “Đi lên bắt mạch.”
“Thần tuân chỉ.” Ngự y vội nghe lệnh đứng dậy, nhìn đến sắc mặt Triệu đại nhân trên giường, nhận thấy được khác thường, Trần ngự y liền bất chấp lễ nghi tiến lên trực tiếp bắt mạch.
Hoằng Nhưng nhìn sắc mặt ngự y càng thêm tái nhợt, đáy lòng mang theo nồng đậm bất an, lạnh lùng chất vấn: “Sao rồi?”
“Khởi… khởi tấu Hoàng Thượng, Triệu… Triệu đại nhân ngài ấy....”
Mộ Hàm lạnh quát ngự y: “Nói!”
Sợ hãi ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Thượng cùng nam tử xa lạ, Trần ngự y sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy trả lời: “Triệu đại nhân... cho dù có xoay chuyển trời đất cũng không còn cách cứu chữa.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàn toàn mất đi lý trí, Hoằng Nhưng dùng sức tóm lên vạt áo của vị ngự y đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi nói lại lần nữa.”
Cả người lạnh đến thấu xương, ngự y nhịn xuống thân thể không tự chủ được mà run rẩy của mình: “Độc tố đã xâm nhập vào tâm mạch, thần vô năng....”
“Các ngươi đích thật là vô năng.” Ánh mắt phiếm hồng của Hoằng Nhưng lộ ra sát ý, lực đạo trên tay càng ngày càng mạnh, cho đến khi nghe thấy một thanh âm mỏng manh, Hoằng Nhưng mới nhanh chóng buông ra vị ngự y đang không thể thở.
“Khụ khụ... Hoằng... Hoằng Nhưng....”
Nghe được tiếng gọi mỏng manh của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng lắc mình đến trước giường: “Thụ Thanh.” Hoằng Nhưng run rẩy nâng tay lên, sờ họa hai gò má tái nhợt của hắn, nhìn gương mặt dưới bàn tay hiện lên một tia ửng đỏ đoạt hồn người, hết thảy những điều này ấn vào trong đáy mắt, lại khiến tâm Hoằng Nhưng ẩn ẩn co rút đau đớn.
“Đừng... Đừng làm khó Trần thái y,... Sinh tử có số....”
Dùng ngón trỏ điểm trụ đôi môi đã tím tái của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng ôn nhu lắc đầu: “Ngươi sẽ không sao....”
Thụ Thanh khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười tuy rằng suy yếu, nhưng dị thường ôn nhu cùng bình tĩnh: “Không cần gạt ta... Tuy rằng ta mê man, khụ khụ... Nhưng hết thảy lời các ngươi nói nãy giờ ta đều nghe được.”
Ở trên môi Thụ Thanh nhẹ nhàng in lại một nụ hôn: “Ta sẽ không để ngươi có chuyện, ngươi không cần lo lắng.” Sinh cũng tốt, tử cũng được, ta sẽ không cho ngươi cô đơn một mình, ta sẽ cùng ngươi, mãi mãi...
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hoằng Nhưng, Thụ Thanh nâng lên cánh tay hư nhuyễn vô lực, nhẹ nhàng sờ họa hình dáng Hoằng Nhưng: “Ngươi về sau còn có thể gặp được... Khụ khụ, gặp được một người càng thích hợp hơn với ngươi... Không cần bởi vì ta....”
Hoằng Nhưng lại khẽ che lại thần cánh hoa của Thụ Thanh, y ôn nhu thản nhiên gợi lên khóe môi, động tác vỗ về thái dương Thụ Thanh trên tay cũng càng thêm mềm nhẹ: “Trong trái tim của ta chỉ biết có sự tồn tại của một mình ngươi, sẽ không có người thứ hai.” Thanh âm tuy rằng nhẹ như gió, nhưng ẩn chứa lời thề vô cùng thâm tình, câu này vốn là lời nói khiến nội tâm ấm áp, lại làm cho trái tim Thụ Thanh từng trận tê đau.
Thụ Thanh hơi hơi nhắm lại hai mắt, thu hồi tình cảm lộ ra ngoài, khi mở mắt ra, nụ cười trào phúng cũng hiện lên ở bên môi: “Ta cho tới bây giờ chưa từng yêu ngươi... Khụ khụ... Ngươi không cần lừa mình dối người nữa.”
Hoằng Nhưng bởi vì lo lắng mà ngữ khí bất giác mang theo sắc thái mệnh lệnh, nhưng Mộ Hàm tâm tình đang trong lo âu nên cũng không thèm để ý nữa, ôm chặt Thụ Thanh theo lời Hoằng Nhưng cấp tốc bay về hướng hành cung. Mà lúc này Hoằng Nhưng liền lắc mình phi tới bên cạnh Mộ Hàm, cũng không có tâm tư đi để ý Thụ Thanh đang nằm trong lòng người khác, tâm niệm duy nhất hiện tại của y tất cả đều là hy vọng Thụ Thanh không có chuyện gì.
Bọn thị vệ còn đang xung quanh tìm kiếm bóng dáng Triệu đại nhân cùng Hoàng Thượng, đối với chuyện Hoàng Thượng cùng một nam tử mặt lạnh ôm Triệu đại nhân đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt, nhưng không đợi để cho bọn họ lộ ra biểu tình nghi hoặc, liền bị Hoàng Thượng dùng thanh âm rống to như trời đông giá rét, lệnh tìm ngự y đến.
Đá văng cửa phòng ngủ, Mộ Hàm thật cẩn thận đem Thụ Thanh nhẹ đặt xuống chiếc giường mềm, Hoằng Nhưng rải chăn ra, cẩn thận đắp lên cho Thụ Thanh, hai người đều lo lắng, mỗi người giữ chặt một bàn tay lạnh lẽo của Thụ Thanh, cùng đem nội lực chậm rãi truyền cho người yêu hô hấp đang yếu dần, cho đến khi cảm giác bàn tay đang cầm bắt đầu có chút độ ấm, hai gò má kia cũng dần hồng hào lên, hai người lúc này trán đã phiếm đầy mồ hôi lạnh mới thu hồi nội lực, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt tay Thụ Thanh không chịu buông ra, không khí ngưng trọng này khiến nhóm thái y vừa mới thở hồng hộc chạy tới vội cúi đầu, hai đầu gối còn chưa chấm đất, Hoằng Nhưng chỉ chăm chăm nghĩ tới an nguy của Thụ Thanh, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh ngày thường, lạnh rống một tiếng: “Đi lên bắt mạch.”
“Thần tuân chỉ.” Ngự y vội nghe lệnh đứng dậy, nhìn đến sắc mặt Triệu đại nhân trên giường, nhận thấy được khác thường, Trần ngự y liền bất chấp lễ nghi tiến lên trực tiếp bắt mạch.
Hoằng Nhưng nhìn sắc mặt ngự y càng thêm tái nhợt, đáy lòng mang theo nồng đậm bất an, lạnh lùng chất vấn: “Sao rồi?”
“Khởi… khởi tấu Hoàng Thượng, Triệu… Triệu đại nhân ngài ấy....”
Mộ Hàm lạnh quát ngự y: “Nói!”
Sợ hãi ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Thượng cùng nam tử xa lạ, Trần ngự y sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy trả lời: “Triệu đại nhân... cho dù có xoay chuyển trời đất cũng không còn cách cứu chữa.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàn toàn mất đi lý trí, Hoằng Nhưng dùng sức tóm lên vạt áo của vị ngự y đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi nói lại lần nữa.”
Cả người lạnh đến thấu xương, ngự y nhịn xuống thân thể không tự chủ được mà run rẩy của mình: “Độc tố đã xâm nhập vào tâm mạch, thần vô năng....”
“Các ngươi đích thật là vô năng.” Ánh mắt phiếm hồng của Hoằng Nhưng lộ ra sát ý, lực đạo trên tay càng ngày càng mạnh, cho đến khi nghe thấy một thanh âm mỏng manh, Hoằng Nhưng mới nhanh chóng buông ra vị ngự y đang không thể thở.
“Khụ khụ... Hoằng... Hoằng Nhưng....”
Nghe được tiếng gọi mỏng manh của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng lắc mình đến trước giường: “Thụ Thanh.” Hoằng Nhưng run rẩy nâng tay lên, sờ họa hai gò má tái nhợt của hắn, nhìn gương mặt dưới bàn tay hiện lên một tia ửng đỏ đoạt hồn người, hết thảy những điều này ấn vào trong đáy mắt, lại khiến tâm Hoằng Nhưng ẩn ẩn co rút đau đớn.
“Đừng... Đừng làm khó Trần thái y,... Sinh tử có số....”
Dùng ngón trỏ điểm trụ đôi môi đã tím tái của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng ôn nhu lắc đầu: “Ngươi sẽ không sao....”
Thụ Thanh khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười tuy rằng suy yếu, nhưng dị thường ôn nhu cùng bình tĩnh: “Không cần gạt ta... Tuy rằng ta mê man, khụ khụ... Nhưng hết thảy lời các ngươi nói nãy giờ ta đều nghe được.”
Ở trên môi Thụ Thanh nhẹ nhàng in lại một nụ hôn: “Ta sẽ không để ngươi có chuyện, ngươi không cần lo lắng.” Sinh cũng tốt, tử cũng được, ta sẽ không cho ngươi cô đơn một mình, ta sẽ cùng ngươi, mãi mãi...
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hoằng Nhưng, Thụ Thanh nâng lên cánh tay hư nhuyễn vô lực, nhẹ nhàng sờ họa hình dáng Hoằng Nhưng: “Ngươi về sau còn có thể gặp được... Khụ khụ, gặp được một người càng thích hợp hơn với ngươi... Không cần bởi vì ta....”
Hoằng Nhưng lại khẽ che lại thần cánh hoa của Thụ Thanh, y ôn nhu thản nhiên gợi lên khóe môi, động tác vỗ về thái dương Thụ Thanh trên tay cũng càng thêm mềm nhẹ: “Trong trái tim của ta chỉ biết có sự tồn tại của một mình ngươi, sẽ không có người thứ hai.” Thanh âm tuy rằng nhẹ như gió, nhưng ẩn chứa lời thề vô cùng thâm tình, câu này vốn là lời nói khiến nội tâm ấm áp, lại làm cho trái tim Thụ Thanh từng trận tê đau.
Thụ Thanh hơi hơi nhắm lại hai mắt, thu hồi tình cảm lộ ra ngoài, khi mở mắt ra, nụ cười trào phúng cũng hiện lên ở bên môi: “Ta cho tới bây giờ chưa từng yêu ngươi... Khụ khụ... Ngươi không cần lừa mình dối người nữa.”
Danh sách chương