Đem Thụ Thanh mà mình đang ôm chặt trong ngực nhẹ nhàng thả lại trên nhuyễn giường, thu hồi biểu tình ôn nhu, tầm mắt lạnh lẽo lại quét nhìn thái y, thanh âm Hoằng Nhưng vô cùng phập phồng: “Thế nào?”
Thái y vừa từ thái y viện nghe lệnh mà đến, sắc mặt tái nhợt tiến lên trước một bước: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Triệu đại nhân trúng phải một loại độc rất kỳ quái, chúng ngự y... còn chưa tìm được phương pháp giải độc.”
Gương mặt Hoằng Nhưng nhất thời lạnh hơn: “Trẫm nuôi bọn phế vật các ngươi có tác dụng gì?”
Tất cả ngự y vội vàng quỳ hai đầu gối xuống, đầu cũng cúi thấp đến gần sát mặt đất: “Chúng thần cam nguyện chịu phạt.”
Hoằng Nhưng híp lại cặp mắt nguy hiểm, thanh âm nhẹ nhàng, lại ẩn dấu vô tận uy hiếp: “Các ngươi nếu không nghĩ ra phương pháp, trẫm sẽ cho toàn bộ các ngươi chôn cùng Thụ Thanh.”
Quỳ gối dưới chân Hoằng Nhưng, sắc mặt của nhóm thái y nháy mắt trở nên còn tái nhợt hơn so với người đang nằm ở trên giường: “Thần... lĩnh chỉ.”
“Đi ra ngoài.”
“Dạ.” Các vị lão thái y chậm rãi rời khỏi nội điện, sắc mặt người nào người đấy đều trắng bệch, khiến bọn thị vệ thủ hầu ở ngoài điện cũng vì nhìn thấy bộ dạng này của họ mà bất giác lau trán.
Chờ khi trong tẩm điện chỉ còn lại y cùng với người đang mê man kia, Hoằng Nhưng tự trách nhìn đôi mắt nhắm chặt của Thụ Thanh, mái tóc dài mặc sắc tán loạn trên gối, loại vẻ đẹp mong manh trước mắt này, lại khiến tâm Hoằng Nhưng ẩn ẩn đau, y đem bàn tay lạnh lẽo của Thụ Thanh, bao ở trong tay mình, muốn đem ấm áp truyền lại cho hắn, nhưng không hề có tác dụng, nhận thức rõ điều này khiến y có chút uể oải, bàn tay ôn nhu lập tức vuốt ve đôi mắt gầy yếu mang làn mi hắc sắc của Thụ Thanh, nồng đậm tự trách cùng hối hận cũng lan sâu trong lòng, y nằm xuống bên cạnh Thụ Thanh, đem thân hình đơn bạc của Thụ Thanh ôm vào trong lồng ngực, đặt cằm lên thái dương Thụ Thanh, thanh âm cất lên cũng nhẹ như gió: “Thực xin lỗi!... Thụ Thanh ngươi mau tỉnh lại đi! Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn đối với ta thế nào cũng được.” Ta có thể mất đi hết thảy, nhưng ta không thể không có ngươi...
Mà lúc này, xa xa ở Toàn Minh cốc, Mộ Hàm tản ra hơi thở lạnh như băng tương tự như Hoằng Nhưng, nhìn quét qua đám thủ hạ đang quỳ gối dưới đài: “Tìm được chưa?”
“Khởi bẩm chủ tử, chúng thuộc hạ phát hiện công tử tại Thư Lâm trấn bị một cẩm y nam tử mang đi, phía sau còn có rất nhiều quan binh theo đuôi, thuộc hạ đã sai Vãn Hoa đi thăm dò thân phận thực của người này.”
Mộ Hàm lạnh lùng nhìn thủ hạ quỳ đầy dưới đất, không nói lời nào, nhưng bọn thuộc hạ đều biết rõ tính tình chủ tử, cũng biết đây là điềm báo cho cơn thịnh nộ của y.
“Chủ tử, chúng thuộc hạ....”
Không muốn nghe bất kỳ lời biện giải nào, Mộ Hàm xoay người, phất một tay về phía sau, một trận cuồng phong đảo qua đám thuộc hạ, người phía dưới sắc mặt nháy mắt tái nhợt, khóe miệng còn có một vết máu chảy xuống, nuốt xuống đau đớn trào đến bên miệng, vội vàng ngậm mồm không nói, cúi đầu cũng càng thấp.
Cho đến khi một gã thị vệ tiến đến thông báo, mới đánh vỡ sự yên tĩnh làm cho người người bất an này.
“Khởi bẩm chủ tử, Vãn Hoa đến.”
Mộ Hàm im lặng gật đầu, thị vệ hiểu ý lui ra, theo sau tiến vào đó là Vãn Hoa quần áo hắc sam, áp lực không khí từ bốn phía truyền đến khiến Vãn Hoa vốn luôn mồm luôn miệng, cũng không dám nhiều lời quỳ một gối xuống đất.
“Vãn Hoa tham kiến chủ nhân.”
Nhìn quét Vãn Hoa một cái, cũng không có hỏi Thụ Thanh là bị ai mang đi, Mộ Hàm ngược lại lạnh giọng hỏi: “Tra được Hoằng Nhưng là ai không?”
“Khởi bẩm chủ tử, danh này là tên của đương kim Hoàng Thượng Vọng Mộc Triết Ngữ trước khi đăng cơ.” Nhìn đến chủ tử hơi chút trâu mi, Vãn Hoa vội giải thích tiếp: “Bởi vì cái tên Vọng Mộc Hoằng Nhưng này là do thân mẫu của Hoàng Thượng đặt, năm đó hoàng thái hậu rất không ưa thân mẫu của Hoàng Thượng, cho nên danh này đến khi Hoàng Thượng sáu tuổi đăng cơ liền trở thành điều cấm kỵ khắp chốn hoàng cung, người trong thiên hạ cũng chỉ biết Hoàng Thượng tên là Vọng Mộc Triết Ngữ mà không phải Vọng Mộc Hoằng Nhưng.” Ngẩng đầu xem xét sắc mặt của chủ tử, Vãn Hoa mới lại nói tiếp: “Người mang công tử đi... chính là đương kim Hoàng Thượng.”
Mộ Hàm nhắm mắt suy nghĩ sâu xa một chút, khi mở mắt ra, khí phách lạnh băng lại càng gia tăng: “Mang công tử trở về.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Mộ Hàm gật đầu, mắt lạnh quét qua đám thuộc hạ phía dưới, những người khác cũng hiểu ý nhỏ giọng rời khỏi nội phòng, chỉ để lại một mình y, lẳng lặng cầm lấy mộc trâm mà Thụ Thanh lưu lại...
Thái y vừa từ thái y viện nghe lệnh mà đến, sắc mặt tái nhợt tiến lên trước một bước: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Triệu đại nhân trúng phải một loại độc rất kỳ quái, chúng ngự y... còn chưa tìm được phương pháp giải độc.”
Gương mặt Hoằng Nhưng nhất thời lạnh hơn: “Trẫm nuôi bọn phế vật các ngươi có tác dụng gì?”
Tất cả ngự y vội vàng quỳ hai đầu gối xuống, đầu cũng cúi thấp đến gần sát mặt đất: “Chúng thần cam nguyện chịu phạt.”
Hoằng Nhưng híp lại cặp mắt nguy hiểm, thanh âm nhẹ nhàng, lại ẩn dấu vô tận uy hiếp: “Các ngươi nếu không nghĩ ra phương pháp, trẫm sẽ cho toàn bộ các ngươi chôn cùng Thụ Thanh.”
Quỳ gối dưới chân Hoằng Nhưng, sắc mặt của nhóm thái y nháy mắt trở nên còn tái nhợt hơn so với người đang nằm ở trên giường: “Thần... lĩnh chỉ.”
“Đi ra ngoài.”
“Dạ.” Các vị lão thái y chậm rãi rời khỏi nội điện, sắc mặt người nào người đấy đều trắng bệch, khiến bọn thị vệ thủ hầu ở ngoài điện cũng vì nhìn thấy bộ dạng này của họ mà bất giác lau trán.
Chờ khi trong tẩm điện chỉ còn lại y cùng với người đang mê man kia, Hoằng Nhưng tự trách nhìn đôi mắt nhắm chặt của Thụ Thanh, mái tóc dài mặc sắc tán loạn trên gối, loại vẻ đẹp mong manh trước mắt này, lại khiến tâm Hoằng Nhưng ẩn ẩn đau, y đem bàn tay lạnh lẽo của Thụ Thanh, bao ở trong tay mình, muốn đem ấm áp truyền lại cho hắn, nhưng không hề có tác dụng, nhận thức rõ điều này khiến y có chút uể oải, bàn tay ôn nhu lập tức vuốt ve đôi mắt gầy yếu mang làn mi hắc sắc của Thụ Thanh, nồng đậm tự trách cùng hối hận cũng lan sâu trong lòng, y nằm xuống bên cạnh Thụ Thanh, đem thân hình đơn bạc của Thụ Thanh ôm vào trong lồng ngực, đặt cằm lên thái dương Thụ Thanh, thanh âm cất lên cũng nhẹ như gió: “Thực xin lỗi!... Thụ Thanh ngươi mau tỉnh lại đi! Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn đối với ta thế nào cũng được.” Ta có thể mất đi hết thảy, nhưng ta không thể không có ngươi...
Mà lúc này, xa xa ở Toàn Minh cốc, Mộ Hàm tản ra hơi thở lạnh như băng tương tự như Hoằng Nhưng, nhìn quét qua đám thủ hạ đang quỳ gối dưới đài: “Tìm được chưa?”
“Khởi bẩm chủ tử, chúng thuộc hạ phát hiện công tử tại Thư Lâm trấn bị một cẩm y nam tử mang đi, phía sau còn có rất nhiều quan binh theo đuôi, thuộc hạ đã sai Vãn Hoa đi thăm dò thân phận thực của người này.”
Mộ Hàm lạnh lùng nhìn thủ hạ quỳ đầy dưới đất, không nói lời nào, nhưng bọn thuộc hạ đều biết rõ tính tình chủ tử, cũng biết đây là điềm báo cho cơn thịnh nộ của y.
“Chủ tử, chúng thuộc hạ....”
Không muốn nghe bất kỳ lời biện giải nào, Mộ Hàm xoay người, phất một tay về phía sau, một trận cuồng phong đảo qua đám thuộc hạ, người phía dưới sắc mặt nháy mắt tái nhợt, khóe miệng còn có một vết máu chảy xuống, nuốt xuống đau đớn trào đến bên miệng, vội vàng ngậm mồm không nói, cúi đầu cũng càng thấp.
Cho đến khi một gã thị vệ tiến đến thông báo, mới đánh vỡ sự yên tĩnh làm cho người người bất an này.
“Khởi bẩm chủ tử, Vãn Hoa đến.”
Mộ Hàm im lặng gật đầu, thị vệ hiểu ý lui ra, theo sau tiến vào đó là Vãn Hoa quần áo hắc sam, áp lực không khí từ bốn phía truyền đến khiến Vãn Hoa vốn luôn mồm luôn miệng, cũng không dám nhiều lời quỳ một gối xuống đất.
“Vãn Hoa tham kiến chủ nhân.”
Nhìn quét Vãn Hoa một cái, cũng không có hỏi Thụ Thanh là bị ai mang đi, Mộ Hàm ngược lại lạnh giọng hỏi: “Tra được Hoằng Nhưng là ai không?”
“Khởi bẩm chủ tử, danh này là tên của đương kim Hoàng Thượng Vọng Mộc Triết Ngữ trước khi đăng cơ.” Nhìn đến chủ tử hơi chút trâu mi, Vãn Hoa vội giải thích tiếp: “Bởi vì cái tên Vọng Mộc Hoằng Nhưng này là do thân mẫu của Hoàng Thượng đặt, năm đó hoàng thái hậu rất không ưa thân mẫu của Hoàng Thượng, cho nên danh này đến khi Hoàng Thượng sáu tuổi đăng cơ liền trở thành điều cấm kỵ khắp chốn hoàng cung, người trong thiên hạ cũng chỉ biết Hoàng Thượng tên là Vọng Mộc Triết Ngữ mà không phải Vọng Mộc Hoằng Nhưng.” Ngẩng đầu xem xét sắc mặt của chủ tử, Vãn Hoa mới lại nói tiếp: “Người mang công tử đi... chính là đương kim Hoàng Thượng.”
Mộ Hàm nhắm mắt suy nghĩ sâu xa một chút, khi mở mắt ra, khí phách lạnh băng lại càng gia tăng: “Mang công tử trở về.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Mộ Hàm gật đầu, mắt lạnh quét qua đám thuộc hạ phía dưới, những người khác cũng hiểu ý nhỏ giọng rời khỏi nội phòng, chỉ để lại một mình y, lẳng lặng cầm lấy mộc trâm mà Thụ Thanh lưu lại...
Danh sách chương