Ba ngày trú trong ngôi miếu đổ nát, Thụ Thanh đã dần quen hơn với cuộc sống nơi đây, kể từ ba ngày trước sau khi tất cả đám khất cái đồng loạt rời đi, cũng không có ai bén mảng tới. Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, Thụ Thanh chỉ có thể cười khẽ. Tuy vậy, cảm giác trong đáy lòng lại khác xa biểu lộ bên ngoài, đắng cay không phải bởi vì hoàn cảnh hiện tại của mình, mà là Hoằng Nhưng ở xa xa kia khiến cho hắn lo lắng. Hít sâu một hơi, Thụ Thanh đứng lên, lấy cái nồi vỡ đặt trên lò than cũ kĩ xuống, đem rau dại cho vào nồi, đây là những thứ duy nhất bây giờ hắn có. Nhưng chưa kịp gắp thức ăn lên, tấm ván gỗ miễn cưỡng được xem như cửa kia đã bị người tông ra. Không đợi thấy được mặt mũi của vị khách không mời mà đến này, đối phương đã ngất xỉu trước thềm đất lạnh.
Thụ Thanh buông bát trên tay, vội vàng bước đến bên cạnh người đang chìm sâu vào hôn mê kia. Vắt víu hết sức mạnh của mình, mới vác nổi người chẳng biết từ đâu đến này tới mớ chăn đệm rách rưới nằm trên mặt đất.
Chưa kịp lau đi mồ hôi phủ đầy trán, cái cổ thanh tú của Thụ Thanh đã bị một đôi tay tuy lạnh buốt nhưng cứng cáp siết chặt: “Ngươi là ai?”
Nghe được giọng nói lạnh băng băng khàn khàn của đối phương, Thụ Thanh chẳng hề e ngại, ngược lại rất bình nhiên mà cười: “Ngươi ngất đi, ta dìu ngươi đến chỗ này, chỉ có như vậy thôi.”
Nhìn đôi mắt trong vắt của Thụ Thanh, Mộ Hàm bất tri bất giác buông lỏng hai tay, gắng gượng chống dậy thân mình nặng trĩu lên, không để ý tới Thụ Thanh, đè nén lại dòng máu sắp trào ra bên miệng, ngồi xếp bằng hai đầu gối, điều tức vận công đem tứ xuyến thực khí tụ lại dần.
Thụ Thanh thở dài, đứng dậy đem bát rau dại mình định ăn đặt tới bên người đối phương, chịu đựng cái bụng đang biểu tình, co ro đến góc khác ngủ.
Một lần nữa hé mở hai mắt, màn đêm đã buông xuống, nhìn bát rau dại trước mặt đối phương vẫn còn nguyên, Thụ Thanh cười lắc đầu, đứng dậy nhặt lấy ít củi khô ở gần đây, đem mớ rau dại lạnh tanh kia bỏ vào trong nồi, sau khi nấu chín lại múc đồ ăn nóng hổi để vào trong chén đưa tới trước mặt Mộ Hàm vẫn đang ngồi xếp bằng, bản thân thì đem nước canh còn sót lại trong nồi rót vào trong bụng, kết thúc bữa tối đơn sơ này xong, Thụ Thanh hoàn toàn kiệt sức ngồi dựa vào bậc thang, ngửa đầu nhìn những ánh sao thưa thớt trên bầu trời đêm, Thụ Thanh vẻ mặt buồn bã gục đầu xuống, hít một hơi sâu, đè chặt lại lỗ hổng đau nhức trong tim, vừa định đứng dậy, tiếng ho khan trong cổ họng lại không thể kìm nén mà cất lên: “Khụ khụ....” Hắn phản xạ có điều kiện lấy tay che miệng, một dòng chất lỏng đỏ tươi từ giữa khe tay gầy gò chảy ra, nhìn vệt máu màu đỏ chảy tràn trong lòng bàn tay, Thụ Thanh ngẩn ngơ, lát sau thì cất tiếng cười nhẹ, cái gì nên đến rốt cục rồi cũng sẽ đến...
Mà Mộ Hàm – người đang khoanh chân ngồi ở một phía khác, mở ra một cặp mắt lạnh lẽo giống với Hoằng Nhưng, bên trong tràn đầy nghi hoặc, nhìn lướt qua bát rau dại còn bốc hơi hôi hổi. Lát sau lại đem ánh mắt nhìn sang phía Thụ Thanh khóe miệng còn mang theo vài vệt máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phức tạp. Khi lần nữa nhắm mắt, khuôn mặt Mộ Hàm vẫn lẳng lặng bình tĩnh.
Mặt trời mọc lên ở phương đông, lúc thái dương lại lần nữa nhô cao, Thụ Thanh cuộn mình nép ở góc tường mới mê man tỉnh lại, xoa xoa thắt lưng đang bủn rủn của mình, rửa mặt chải đầu qua loa một hồi, nhìn thoáng qua ‘vị khách không mời mà đến’ vẫn ngồi yên kia, Thụ Thanh trên mặt hiện ra một nụ cười khẽ, chưa kịp đi tìm cái ăn, bên ngoài đã truyền đến tiếng la hét ồn ào.
“Bên trong có ai không?” Nghe thấy giọng điệu của quan binh, Thụ Thanh cứng đờ người. Hắn theo phản xạ bước nhanh đi đến bên người Mộ Hàm lúc bấy giờ đang mở hai mắt lạnh như băng giấu đầy sát ý. Đột nhiên đạp phải vật gì làm hắn bị vấp ngã nhào vào trong lồng ngực của người nọ, chưa kịp đứng dậy, cửa đã bị đẩy ra từ phía ngoài.
Nhìn hai người ở trong ngôi miếu đổ nát bày ra tư thế mờ ám, Lưu thị vệ tiến đến trước mặt đầu lĩnh Lý đại nhân: “Đại nhân, người như hắn hẳn là sẽ không ở đây đâu.”
Lý Bác Văn chau mày, quay sang phía hai người vẫn đang giữ nguyên tư thế hỏi: “Các ngươi có từng nhìn thấy người trên bức họa này hay không?”
Nghe ra là người thuộc triều đình, Thụ Thanh theo phản xạ càng dựa sát vào trước ngực Mộ Hàm, không dám tùy tiện quay đầu lại, mà đối phương khi Thụ Thanh ngã về phía y, cũng không hề đẩy ra, ngược lại dùng hai tay lạnh lẽo khiếm khuyết dịu dàng của y ôm chặt Thụ Thanh vào lòng mình. Đối với phản ứng ngoài dự đoán của bản thân, Mộ Hàm cũng không quan tâm lắm, y thậm chí, còn cảm thấy có chút quyến luyến cảm giác ấm áp vốn dĩ không thuộc về mình này...
Thấy hai tên khất cái không thèm liếc lấy bọn họ một cái, Lưu thị vệ bực bội lên tiếng chất vất: “Đại nhân chúng ta hỏi các ngươi, các ngươi đây là bày ra cái thái độ gì vậy?!”
Lý đại nhân lập tức giang tay ngăn cản: “Được rồi, quên đi, đừng làm khó hai người kia, chúng ta đi thôi!” Cuộn lại bức họa Hoàng Thượng tự tay vẽ, mang theo nghi ngờ lướt nhìn qua Thụ Thanh, đoạn, xoay người mà đi.
Nhìn Lý đại nhân nhanh chân bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Lưu thị vệ thu hồi vẻ không vui trên mặt, hơi cúi thấp người đáp: “Dạ, đại nhân.”
Thụ Thanh buông bát trên tay, vội vàng bước đến bên cạnh người đang chìm sâu vào hôn mê kia. Vắt víu hết sức mạnh của mình, mới vác nổi người chẳng biết từ đâu đến này tới mớ chăn đệm rách rưới nằm trên mặt đất.
Chưa kịp lau đi mồ hôi phủ đầy trán, cái cổ thanh tú của Thụ Thanh đã bị một đôi tay tuy lạnh buốt nhưng cứng cáp siết chặt: “Ngươi là ai?”
Nghe được giọng nói lạnh băng băng khàn khàn của đối phương, Thụ Thanh chẳng hề e ngại, ngược lại rất bình nhiên mà cười: “Ngươi ngất đi, ta dìu ngươi đến chỗ này, chỉ có như vậy thôi.”
Nhìn đôi mắt trong vắt của Thụ Thanh, Mộ Hàm bất tri bất giác buông lỏng hai tay, gắng gượng chống dậy thân mình nặng trĩu lên, không để ý tới Thụ Thanh, đè nén lại dòng máu sắp trào ra bên miệng, ngồi xếp bằng hai đầu gối, điều tức vận công đem tứ xuyến thực khí tụ lại dần.
Thụ Thanh thở dài, đứng dậy đem bát rau dại mình định ăn đặt tới bên người đối phương, chịu đựng cái bụng đang biểu tình, co ro đến góc khác ngủ.
Một lần nữa hé mở hai mắt, màn đêm đã buông xuống, nhìn bát rau dại trước mặt đối phương vẫn còn nguyên, Thụ Thanh cười lắc đầu, đứng dậy nhặt lấy ít củi khô ở gần đây, đem mớ rau dại lạnh tanh kia bỏ vào trong nồi, sau khi nấu chín lại múc đồ ăn nóng hổi để vào trong chén đưa tới trước mặt Mộ Hàm vẫn đang ngồi xếp bằng, bản thân thì đem nước canh còn sót lại trong nồi rót vào trong bụng, kết thúc bữa tối đơn sơ này xong, Thụ Thanh hoàn toàn kiệt sức ngồi dựa vào bậc thang, ngửa đầu nhìn những ánh sao thưa thớt trên bầu trời đêm, Thụ Thanh vẻ mặt buồn bã gục đầu xuống, hít một hơi sâu, đè chặt lại lỗ hổng đau nhức trong tim, vừa định đứng dậy, tiếng ho khan trong cổ họng lại không thể kìm nén mà cất lên: “Khụ khụ....” Hắn phản xạ có điều kiện lấy tay che miệng, một dòng chất lỏng đỏ tươi từ giữa khe tay gầy gò chảy ra, nhìn vệt máu màu đỏ chảy tràn trong lòng bàn tay, Thụ Thanh ngẩn ngơ, lát sau thì cất tiếng cười nhẹ, cái gì nên đến rốt cục rồi cũng sẽ đến...
Mà Mộ Hàm – người đang khoanh chân ngồi ở một phía khác, mở ra một cặp mắt lạnh lẽo giống với Hoằng Nhưng, bên trong tràn đầy nghi hoặc, nhìn lướt qua bát rau dại còn bốc hơi hôi hổi. Lát sau lại đem ánh mắt nhìn sang phía Thụ Thanh khóe miệng còn mang theo vài vệt máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phức tạp. Khi lần nữa nhắm mắt, khuôn mặt Mộ Hàm vẫn lẳng lặng bình tĩnh.
Mặt trời mọc lên ở phương đông, lúc thái dương lại lần nữa nhô cao, Thụ Thanh cuộn mình nép ở góc tường mới mê man tỉnh lại, xoa xoa thắt lưng đang bủn rủn của mình, rửa mặt chải đầu qua loa một hồi, nhìn thoáng qua ‘vị khách không mời mà đến’ vẫn ngồi yên kia, Thụ Thanh trên mặt hiện ra một nụ cười khẽ, chưa kịp đi tìm cái ăn, bên ngoài đã truyền đến tiếng la hét ồn ào.
“Bên trong có ai không?” Nghe thấy giọng điệu của quan binh, Thụ Thanh cứng đờ người. Hắn theo phản xạ bước nhanh đi đến bên người Mộ Hàm lúc bấy giờ đang mở hai mắt lạnh như băng giấu đầy sát ý. Đột nhiên đạp phải vật gì làm hắn bị vấp ngã nhào vào trong lồng ngực của người nọ, chưa kịp đứng dậy, cửa đã bị đẩy ra từ phía ngoài.
Nhìn hai người ở trong ngôi miếu đổ nát bày ra tư thế mờ ám, Lưu thị vệ tiến đến trước mặt đầu lĩnh Lý đại nhân: “Đại nhân, người như hắn hẳn là sẽ không ở đây đâu.”
Lý Bác Văn chau mày, quay sang phía hai người vẫn đang giữ nguyên tư thế hỏi: “Các ngươi có từng nhìn thấy người trên bức họa này hay không?”
Nghe ra là người thuộc triều đình, Thụ Thanh theo phản xạ càng dựa sát vào trước ngực Mộ Hàm, không dám tùy tiện quay đầu lại, mà đối phương khi Thụ Thanh ngã về phía y, cũng không hề đẩy ra, ngược lại dùng hai tay lạnh lẽo khiếm khuyết dịu dàng của y ôm chặt Thụ Thanh vào lòng mình. Đối với phản ứng ngoài dự đoán của bản thân, Mộ Hàm cũng không quan tâm lắm, y thậm chí, còn cảm thấy có chút quyến luyến cảm giác ấm áp vốn dĩ không thuộc về mình này...
Thấy hai tên khất cái không thèm liếc lấy bọn họ một cái, Lưu thị vệ bực bội lên tiếng chất vất: “Đại nhân chúng ta hỏi các ngươi, các ngươi đây là bày ra cái thái độ gì vậy?!”
Lý đại nhân lập tức giang tay ngăn cản: “Được rồi, quên đi, đừng làm khó hai người kia, chúng ta đi thôi!” Cuộn lại bức họa Hoàng Thượng tự tay vẽ, mang theo nghi ngờ lướt nhìn qua Thụ Thanh, đoạn, xoay người mà đi.
Nhìn Lý đại nhân nhanh chân bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Lưu thị vệ thu hồi vẻ không vui trên mặt, hơi cúi thấp người đáp: “Dạ, đại nhân.”
Danh sách chương