*tiệc gia đình.

*

Lăng Thượng khiến Hà Thù sững sờ tại chỗ.

Lăng Thượng nói, mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ vào buổi sáng, mặt trăng vẫn như thường lệ lên cao vào ban đêm.

Một câu rất kì quái, không phải sao? Thế mà Lăng Thượng nói ra vô cùng tự nhiên. 

Còn chưa kịp hỏi về  ý nghĩa của nó, Lăng Thượng đã tiếp tục, trước đây cậu từng hỏi tôi có phải giữa anh tôi và Vân Liệt xảy ra chuyện gì không, ừm, hiện tại bọn họ đang ở cùng một chỗ. 

"Ở cùng một chỗ... là sao?"

Nhất định dáng vẻ nghẹt thở của mình khi đó rất buồn cười, phải không? 

Đáng tiếc Lăng Thượng không phát hiện mình lạ thường, chỉ nói tiếp, hôm nay Vân Liệt đến nhà tôi, có khả năng cậu ấy định làm chị dâu của tôi đấy.

Sau đó trái tim Hà Thù hoàn toàn nguội lạnh. 

Dù cho lưu lại ở thành phố này thì sao chứ? Không thể nào sánh bằng, cuối cùng vẫn không cách nào với tới.

*

Không lâu sau, Vân Liệt chuyển về Lăng gia.

Ngay trước mặt Lăng Thượng, Lăng Viên nói với Vân Liệt. "Em quay lại đi, không thể chấp nhận được kiểu ăn uống như bây giờ, có nửa năm thôi mà nhìn em gầy gò tới mức nào kìa."

"Em quay lại thì em gái anh cũng không bị bỏ đói nữa, em xem, nó ngốc đến vi diệu, chẳng biết nấu ăn, em coi, nửa năm nay nó cũng gầy gò tới mức nào."

Vân Liệt cười đáp ứng, mấy ngày sau lập tức dọn về.

Ngày hôm ấy, Lăng Viên đặc biệt cao hứng, mặc dù bản thân sắp phải đến xưởng ở thành phố lân cận nửa tháng nhưng hành động này của Vân Liệt như một liều thuốc an thần, thậm chíanh còn bắt đầu suy nghĩlạc quan, không biết lúc nào mới có thể quang minh chính đại sống chung cùng Vân Liệt. Hay là, không biết lúc nào mới có thể báo cho bố mẹ mình về một chuyến.

Tối hôm ấy, Lăng Viên mời thêm vài người tới tụ tập ăn uống. 

Kỳ thực đối với Vân Liệt mà nói, lúc trước tiêu sái bỏ đi và bây giờ quay trở về cũng không có quá nhiều khác biệt, đồ đạc khá ít, thế nên không đáng để phải mở tiệc linh đình làm gì, thế nhưng ngăn không nổi Lăng Viên, nàng đành tùy ý anh.

Cơm ăn tại gia, một là vì đây là bầu không khí gia đình Lăng Viên yêu thích nhất, hai là do trời lạnh chạy tới chạy lui bên ngoài chẳng bằng ở trong nhà cho ấm.

Đến có Tề Hoàn, Lâm Phổ rồi thì Hà Thù, thêm hai anh em Lăng Viên cùng Vân Liệt, đầy đủ sáu người náo nhiệt một phen.

*

Vị khách tới đầu tiên là Tề Hoàn, vừa mới sáng rahắn ta đã biết chuyện của Lăng Viên, vì lẽ đó nên biểu cảm rất bình thường. Theo chân Tề Hoàn là Hà Thù, Tề Hoàn vừa bước chân vào cửa đã chui tới trước cái TV xem truyền hình. Hà Thù đến thấy Lăng Thượng đang giúp anh mình đeo tạp dề, còn Vân Liệt từ trong bếp đi ra, la hét muốn đi mua chút rượu uống cho ấm người.

"Em cũng muốn uống à?" Lăng Viên nói với Vân Liệt. "Nếu muốn uống, hay là để anh lấy rượu nhạt nấu canh trứng hoa cho em nhé."

"Không cần đâu, xem mọi người uống cũng thừa tưng bừng." Vân Liệt lắc đầu, sau đó nhìn thấy Hà Thù. "Hà Thù, cậu tới rồi, mau mau vào đi, bên ngoài chắc lạnh lắm."

"Ừ, rất lạnh." Có điều, hiện tại còn lạnh lẽo hơn nhiều. Hà Thù thầm bổ sung thêm.

"Tớ nghĩ Tết năm nay cậu đừng về nữa, đến đây cùng nhau ăn luôn đi." Vân Liệt xách một phích nước nóng đưa Hà Thù, cười nói.

Hà Thù nhấp nháy mắt mấy cái. "Cậu không định về quê sao?"

"Tớ...." Vân Liệt quay đầu lại, mắt quét qua Lăng Thượng, sau đó mơ hồ nói. "Ừ, thật ra còn chưa biết nữa."

Hà Thù thấy vậy cho rằng nàng nhìn Lăng Viên, bèn chẳng thể làm gì khác ngoài gượng cười, đáp. "Chính cậu vẫn chưa quyết định được, rủ tớ nỗi gì."

Lăng Viên kéo Lăng Thượng lại, cùng cô đứng đối diện Vân Liệt và Hà Thù. "Thế nên muốn nhờ em điều động a, giúp anh thuyết phục Vân Liệt ở lại, khiến cô ấy đồng ý ăn Tết tại đây."

Giọng điệu Lăng Viên có hơi làm nũng, điều này khiến Hà Thù càng khó chịu, cô làm bộ ngạo mạn hừ một tiếng, đemtrả phích nước nóng cho Vân Liệt, đi đến trước mặt Lăng Viên với Vân Liệt. "Em mới không cần bị kẹp ở giữa hai người."

Lăng Viên thấy thế liền gãi gãi mũi. "Em mà không giúp anh thì anh phải làm sao bây giờ?"

Vân Liệt mím môi cười cười, sau đó quay sang đưa phích nước nóng cho Lăng Thượng, khép hai tay của cô lại. "Lạnh không?"

Lăng Thượng khẽ mỉm cười, kín đáo rút tay ra. "Còn tốt chán, cũng không phải tôi mới từ bên ngoài đi vào."

"Tôi thấy cậu không nói chuyện, còn tưởng cậu lạnh đến mức không thể mở miệng được cơ." Vân Liệt nhìn chằm chằm mắt cô.

"Làm sao thế được, tôi còn đang tính kế giúp anh tôi giữ cậu lại ở đây ăn Tết đấy." Lăng Thượng nghiêng đầu.

"Vẫn là em gái anh tốt nhất." Lăng Viên cười ha hả, sau đó hướng tới nhà bếp. "Lăng Thượng, vậy nhiệm vụ này giao cho em nha."

"Sẽ tận lực hoàn thành." Lăng Thượng cung kính tạo dáng tiếp nhận.

Vân Liệt thấy thế bỗng dưng khẽ cười, ôm tay Lăng Thượng, thân mật hỏi. "Vậy cậu hy vọng tôi ở đây ăn Tết à?"

Lăng Thượng vùng vẫy một hồi, song Vân Liệt âm thầm dùng sức thành ra vô ích. Đột nhiên cô phát hiện mình và Vân Liệt cứ việc hành động thân mật, hình như cũng chả ai nhìn với ánh mắt khác thường, mà toàn bộ đều như những chuyện rất đỗi bình thường. 

Nguyên lai có thể thân cận cùng Vân Liệt như vậy.

Lăng Thượng bèn ngừng giãy giụa, im lặng. 

Tiếp theo, vị khách thứ ba đã đến.

Hà Thù ra mở cửa, lúc cô đi ngang qua nhà bếp thấy bóng hình Lăng Viên bận rộn, cảm giác Vân Liệt thực hạnh phúc, nhưng trùng hợp làm nổi bật nỗi thống khổ của bản thân. 

Lâm Phổ vừa vào liền thấy Lăng Thượng đang đứng bên Vân Liệt. 

Kỳ thực chỉ mình Vân Liệt kéo Lăng Thượng, còn Lăng Thượng tùy theo nàng mà thôi, thế nhưng trong mắt Lâm Phổ, hình ảnh ấy như một con dao đâm vào tim anh, anh quả thật không dám tin, thậm chí suýt hét toáng lên.

Tại sao lại như vậy? 

"Lâm Phổ tới rồi." Hà Thù thông báo. 

Lăng Thượng và Vân Liệt gần như đồng thời cùng nhìn về phía Lâm Phổ. 

Tay Vân Liệt không những không buông lơi, ngược lại còn nắm chặt hơn. Trong mắt nàng, Lâm Phổ chính là một nhân vật đáng sợ, thời điểm Lăng Thượng nói sẽ lập gia đình, người nàng phản ứng đầu tiên chính là anh, căn bản nàng thực sự nghĩ không ra, ngoại trừ Lâm Phổ, nếu như Lăng Thượng phải cưới, thì sẽ chọn ai.

Mà mặt Lăng Thượng trắng bệch. 

Chuyện anh trai cùng Vân Liệt, rồi những lời Vân Liệt và mình nói với nhau, lại tới vụ Vân Liệt dọn về, toàn bộ đều chưa kể cho Lâm Phổ. Sự việc đã phát sinh, mục tiêu đã xác định, Lăng Thượng không muốn có thêm người tới gây nhiễu loạn bản thân. 

Thế nhưng giờ khắc này sắc mặt của Lâm Phổ nói cho cô biết, nếu như cô không tìm cơ hội nói chuyện với anh thì đợi lát nữa, trong bữa ăn, Lâm Phổ sẽnói sạch những chuyện không nên để lộ.

Vì thế Lăng Thượng đẩy Vân Liệt ra. "Tôi đi mua chút đồ ăncùng Lâm Phổ đây."

"Trong nhà có không ít đồ ăn rồi." Vân Liệt kêu to, hai tay không tránh khỏi nắm chặt lại.

"A, vậy thì tốt." Lăng Viên ló đầu ra từ nhà bếp, buồn rầu nói. "Mua cho anh túi đường nhé."

Thế thì tôi đi với cậu.

Câu này chỉ dừng ở đầu lưỡi Vân Liệt, nàng còn chưa kịp nói, Lăng Thượng đã lôi Lâm Phổ đi, cũng không quan tâm việc Lâm Phổ hung tợn quay đầu nhìn xung quanh, tựa hồ như nhìn chính nàng, lại tựa hồ như nhìn Lăng Viên. 

*

Ra bên ngoài, Lăng Thượng vừa mặc áo khoác, cài đến nút cao nhất để che khuất mặt, vừa nhẹ nhàng nói. "Có gì thì ta vừa đi vừa nói."

"Em cảm thấy vừa đi vừa nói có thể rõ ràng sao?" Lâm Phổ đấm một phát vào tường. 

"Anh nổi điên làm gì?" Lăng Thượng tức giận kéo Lâm Phổ xuống lầu.

"Rốt cuộc là anh phát rồ hay là em phát rồ." Lâm Phổ bị cô kéo xuống, vừa muốn bận tâm bên dưới chân lại vừa muốn mặc kệ hết tất cả. "Lẽ nào anh đang nằm mơ à? Tại sao cô ta lại ở nhà của em, còn em thì đang làm gì vậy?"

"Cậu ấy ở nhà em không phải là vì em." Lăng Thượng hít một hơi thật sâu. "Cậu ấy quay về là vì anh em."

"Cái gì?" Lâm Phổ kinh ngạc giữ Lăng Thượng lại. "Ý em là đột nhiên Y Vân Liệt phát hiện người cô ta thích thật ra lại là anh trai của em? Vì thế nên mới trở về?"

Trong nháy mắt Lăng Thượng bị Lâm Phổ làm cho suy sụp, nhưng ngay lập tức phát hiện sự tình phát triển dựa theo suy nghĩ của Lâm Phổ tựa hồ cũng không sai.

Hắn ta sẽ không đồng ý khi thấy mình bị kẹp giữa anh trai và Vân Liệt, càng không chịu nổi chuyện Vân Liệt sẽ ở cùng cả hai anh em, nhất định sẽ đi lay tỉnh anh trai, chỉ cho anh ấy thấy những mối quan hệ dây dưa hiện tại phức tạp tới nhường nào. 

Những điều này, Lăng Thượng đều để bụng, đều biết.

Như Vân Liệt đã nói, cậu ấy ích kỷ, chỉ vì muốn ở bên mình mà nghĩ ra một biện pháp tưởng chừng như hoàn hảo mà thực chất khắp nơi toàn là kẽ hở.

Điều này, Lăng Thượng hiểu rất rõ ràng, rõ đến mức không cần bất cứ ai khuyên giải.

Thế nhưng, cô đã đồng ý, không phải sao? Dù đã quá rõ mà vẫn đồng ý, không phải là được rồi ư?

Sau câu nói nọ của anh, toàn bộ lí do không dự định nóichuyện kia cho Lâm Phổ đều được đơn giản hóa.

Hãy cứ coi như vì Vân Liệt nhận ra tình cảm của chính mình nên mới trở về. 

Đây đúng là lí do đơn giản nhất.

"Kỳ thực trong lòng em vẫn nuôi hy vọng nhỉ." Lăng Thượng cười khổ với Lâm Phổ.

Lâm Phổ trầm mặc chốc lát. "Trên thực tế từ trước đến nay anh vẫn luôn cho rằng tâm lí của em đóng vai trò quan trọng. Còn nhớ em từng hỏi anh, em và anh em có trông giống nhau không hay không?"

Lăng Thượng gật đầu. 

"Em còn hỏi, liệu sẽ có người lẫn lộn giữa hai người chứ, đúng không?"

Lăng Thượng lại gật đầu, tiện đà cười khổ.

"Anh đã trả lời rằng hai người xác thực rất giống nhau, anh nghĩ nhất định người khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Tuy anh không rõ vì sao có thể nhầm lẫn hai người giới tính hoàn toàn khác biệt tới nước này, thế nhưng, Lăng Thượng, em có biết một chuyện hay không?"

Lăng Thượng nín thở, trừng mắt nhìn Lâm Phổ. 

Lâm Phổ tựa hồ cảm thấy lời sắp nói thực sự quá tàn nhẫn, vốn không tính để lộ, nếu hai người đã kết thúc, vậy coi như không tồn tại là được rồi, song sự tình không phát triển theo phương hướng tốt mà như đang quay ngược trở lại vị trí trước đấy của nó.

Chỉ cần hai người bọn họ còn gặp mặt là còn tiếp tục có khả năng, vì thế Lâm Phổ không thể không nói ra.

"Ngày mùng một tháng năm năm ngoái, đáng lẽ Y Vân Liệt nên ở quê thực tập, thế nhưng cô ta lại trở về một chuyến, em có biết hay không?"

Thân thể Lăng Thượng hơi lay động một chút, Lâm Phổ mải mốt đưa tay đỡ cô, song bị cô dễ dàng túm lấy.

"Anh... làm sao anh biết?"

"Thực ra nửa năm qua anh em tìm anh đi uống rượu vài lần, không nhiều lắm, nhưng trùng hợp một hôm anh ấy say bèn kể chuyện này. Hơn nữa anh còn biết anh em rất thích Y Vân Liệt, cho dù không gặp cũng chưa từng bỏ lỡ bất kì buổi phát thanh nào của cô ta, những điều ấy, Lăng Thượng, em có biết không?"

Đột nhiên Lăng Thượng mờ mịt.

Lâm Phổ đề cập chuyện mùng một tháng năm năm ngoái,lập tức kí ức ùa về.

Nhớ những nơi mình đã đi để tìm cậu ấy, cũng nhớ thái độ tựa hồ không để tâmcủa anh trai sau khi quay lại.

Hóa ra anh ấy đã biết Vân Liệt trở về.

Tại sao Vân Liệt lại trở về? 

Tại sao chỉ gặp anh trai mà không tìm mình?

Khi đó hai người vẫn chưa thổ lộ tình cảm của bản thân, lẽ nào lúc ấy Vân Liệt đã lựa chọn? Lựa chọn anh trai hay vẫn là lựa chọn mình?

Rõ ràng có thể quang minh chính đại bước trên con đường dễ đi hơn, thế nhưng vì gì mà cậu ấy lại lựa chọn con đường tối tăm, gồ ghề này?

Lăng Thượng không nghĩ ra, nhưng cán cân trong lòng lại có chút nghiêng ngả.

"Tuy anh không biết tại sao cô ta lại lựa chọn nhiều lần như vậy, nhưng anh nghĩ, lần này chẳng phải cô ta đã nghiêm túc chuẩn bị ở cùng một chỗ với anh em đấy ư? Hai người đã nói chuyện rõ ràng hay chưa?"

"Rồi." Lăng Thượng thẫn thờ đáp. "Chúng em đã nói chuyện, chính là chốt tình trạng hiện tại rất tốt."

"Có thật là em cảm thấy vậy không?" Lâm Phổ nhẹ nhàng cười nhạo. "Tốt đến mức muốn khóc à?"

"Em sẽ không khóc." Lăng Thượng lạnh lùng trả lời. "Đây chính là sự lựa chọn của em."

"Vậy thì tốt." Lâm Phổ nói. "Chừng nào thì em rời khỏi ngôi nhà ấy?"

Lăng Thượng cau mày.

"Lẽ nào em dự định dõi theo hai người bọn họcả đời sao?" Lâm Phổ có chút tức tối. "Lăng Thượng, lòng tự trọng của em để đâu rồi."

"Cái gì gọi là tự trọng?" Lăng Thượng nhếch môi. "Có thể nhìn thấy nơi cậu ấy đang sống là được, Lâm Phổ, nửa năm qua, em đã chịu quá đủ."

Lâm Phổ trợn to mắt, lẩm bẩm. "Lăng Thượng, em bị ma nhập đến mê muội rồi."

"Địa ngục cũng đã rơi xuống, bị ma nhập có đáng là gì đâu?" Lăng Thượng cười nhạt, xem ra rất mơ hồ sung sướng. 

"Vậy thì," Cuối cùng Lâm Phổ vẫn đau lòng, cô gái trước mắt này, giống thuở xưa, vẫn luôn quật cường như thế. "Thời điểm em bị tổn thương, có thể đến tìm anh làm chỗ dựa được không, nếu có một ngày em cần vũ khí để đánh trả, có thể nghĩ tới anh đầu tiên được hay không?"

Lăng Thượng không đáp.

Cô không thể nói với Lâm Phổ chuyện cô đã đáp ứng Vân Liệt sẽ không lập gia đình. 

Tuy rằng nghe giống như một lời nói dối, thế nhưng quả thực cô muốn thực hiện, có thểtương lai cô sẽ cực kỳ đau đớn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Song Vân Liệt còn trầm tĩnh tính toán biện pháp ở chung, để đến khi quyết đoán làm cho ra lẽ tình cảm từ đầu tới đuôi của ba người. 

Nếu lúc ấy người bị trục xuất là mình thì hẳn là khi giữa Vân Liệt và anh trai đã rất tốt, như Lâm Phổ vừa nói vậy, Vân Liệt thực lòng muốn ở cùng với anh trai, vào lúc ấy, mình sẽ rời đi, sẽ thoải mái mà ra đi.

Càng nghĩ càng thấy đây là kết cục tốt nhất. 

Lâm Phổ từng nói, đàn ông và phụ nữ không giống nhau,liệu người anh trai có huyết thống tương đồng với mình có thể giành lấy trái tim Vân Liệt hay không. Mà sau khi trái tim ấy đã bị chuyển rời, sẽ không phải thống khổ thêm nữa... chỉ cần mình nói một câu thật nhẹ nhàng: không sao đâu, tôi đã không còn yêu cậutừ lâu, chẳng qua tôi đang bảo vệ cam kết của chúng ta mà thôi. 

Viễn cảnh thực đẹp, tựa hồ như sẽ chân thật diễn ra.

Như vậy, thì hãy chờ mong đi, không phải sao?

*

Đi mua đồ ăn về nhà, Lăng Viên oán giận hai người sao mà đi lâu như thế. Lăng Thượng nhận lấy ánh mắt dò xét của Vân Liệt, rất tự nhiên tránh né, ngồi lên sofacùng Lâm Phổ, cười khanh khách với Tề Hoàn khi xem tiểu phẩm trên TV.

Hà Thù lặng lẽ vào trong bếp, cô cảm thấy có đôi lời muốn nói, sợ hiện tại không nói ra thì sau này vĩnh viễn cũng không còn cơ hội, nhưng rồi cô lại lo lắng nếu thổ lộ thì quan hệ hữu nghị sẽ vỡ tan tành, cô cũng sẽ mất luôn những người thân ở thành phố này.

Cuối cùng cô lựa chọn im lặng, đứng yên trước cửa nhà bếp nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Viên.

*

Không lâu sau đấy, bắt đầu ăn cơm.

Lăng Viên ôm Vân Liệt, cao hứng giơ chén lên. "Nào, vì hai đứa bọn tôi, cạn chén."

Tề Hoàn lấy đũa gõ ồn ào, la hét đòi chưa thấy thiệp cưới thì chưa chịu uống. 

Lăng Viên thần thần bí bí móc ra một vật từ túi áo. "Mặc dù không có thiệp cưới, nhưng vật này có thể ép cậu uống mấy chén đấy."

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên tay Lăng Viên. 

Lăng Viên mở cái hộp nhỏ màu phấn hồng ra, bên trong bày một chiếc nhẫn hoàng kim đẹp đẽ.

Vân Liệt từng hỏi anh có còn nhớ chuyến đi năm ngoái đến nhà nàng, rồi chuyện mùng một tháng năm đột nhiên trở về hay không, hết thảy những việc ấy đều khiến anh cảm giác nàng thích mình, luôn cảm thấy có người đã làm cho trái tim Vân Liệt dao động. Nhưng, sau nửa năm kia,lần thứ hai trái tim Vân Liệt quay lại, anh sẽ không từ bỏ, không chỉ không từ bỏ, mà hơn nữa phải nhanh tay nhanh chân cưới nàng vào nhà, chỉ có vậy mới giúp anh có thể cảm nhận sự chân thật. 

"Anh nghĩ anh không đợi được nữa, Vân Liệt, anh sợ mất đi cơ hội." Lăng Viên đưa nhẫn đến trước mặt Vân Liệt, nghiêm túc nói. "Cưới anh đi, Vân Liệt."

Toàn bộ đều im re.

Tề Hoàn chỉ tính nhộn nhịp tí thôi, hắn không ngờ sẽ thấy cảnh tượng kích thích như vậy.

Hà Thù nắm chặt tay dưới bàn, liều mạng cắn môi dưới.

Lâm Phổ chỉ ngẩn người, sau đó quay sang xem phản ứng của Lăng Thượng. 

Mà Lăng Thượng, ánh mắt chuyển từ chiếc nhẫn qua gương mặt Vân Liệt. 

Còn Vân Liệt, cơ hồ đang choáng váng. 

Không có bất kỳ chuẩn bị nào, không có bất kỳ linh cảm nào, bỗng dưng nhẫn lại được bày tới trước mặt.

Nó chân thực như thế, duỗi tay là có thể chạm đến. Nếu nó được đeo vào ngón giữa của mình, vậy sẽ không còn cơ hội để nàng thay đổi chủ ý.

Nàng cảm thấy Lăng Thượng đang nhìn mình. 

Kỳ thực lúc này tất cả mọi người đang nhìn nàng. 

Nhưng ánh mắt Lăng Thượng, lạnh lùng thăm thẳm, tĩnh như nước, không chứa chút cảm tình nào.

Cô ấy không đứng dậy nói, không được. 

Cũng không vỗ tay nói, Vân Liệt, cậu mau chấp nhận anh trai tôi đi.

Cô ấy không tỏ thái độ, như muốn nói với mình, con đường này, là do chính bản thân cậu lựa chọn. 

Đã không còn có thể quay lại.

Vân Liệt có chút chống đỡ không nổi, nàng không thể để nỗ lực bao lâu bị phá nát.

Thế nhưng tay lại như nặng ngàn cân, nàng thật không nhấc lên được. 

Dù cho bị dồn tới mức này mà Lăng Thượng ngồi đằng kia còn kỳ vọng cái gì đây? Đáy lòng Vân Liệt cười thảm, dù cho đây là thí nghiệm cuối cùng, nó cũng chỉ tới đây thôi, tất cả thực sự đã kết thúc. 

Tất cả nên theo quỹ đạo vốn có của nó.Chẳng phải ban đầu bản thân cũng đã dự liệu hết rồi đấy ư?

Xem đi, khao khát cuối cùng đã bị dập tắt.  +

Vân Liệt lẳng lặng xòe bàn tay phải ra, duỗi tới trước mặt Lăng Viên.

________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện