Bà cụ Hồ mở mắt giữa đêm khuya tĩnh mịch. Dưới ánh đèn ngủ, chú cá vàng đặt trên đầu giường trông sống động như thật.

Bà nhìn chú cá mãi một lúc mới từ từ ngủ say tiếp.

Sáng hôm sau thức dậy, bà cụ Hồ cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó, mở mắt ra thì thấy bàn tay của bạn già đang vuốt ve gương mặt mình. Thấy bà mở mắt, ông cụ Hồ thu tay lại, hỏi: “Hôm nay có đỡ hơn chút nào không?”

Ông cụ Hồ biết bà hay bị nhức lưng, nhức hông, co rút chân.

Bà chậm rãi bò dậy, quay qua nhẹ nhàng ôm lấy người đã làm bạn với mình cả đời, giọng ôn hòa: “Em có việc muốn tìm ông nội.”

Ông cụ Hồ bảo: “Anh đưa em qua đó.”

“Không cần đâu, hôm nay chân em không đau.” Bà lấy cây gậy qua, mặc chiếc áo khoác rộng rãi thoải mái, chậm chạp đi ra ngoài.

Ra phòng khách, bà không thấy ông nội ở đó. Nhìn qua cửa sổ mới phát hiện ông đang tưới nước cho cây táo trong vườn. Tay ông xách bình nước, chậm rãi tưới.

Trước đây mỗi sáng bà cụ Hồ sẽ tưới nước cho cây táo này vì ba đã nói, đợi cây táo nở hoa kết trái thì sẽ có con của mình. Sau này tuy tỉnh táo lại nhưng bà vẫn tưới nước cho nó mỗi ngày. Mấy ngày nay chân đau, không đi đứng được nên bà mới không tưới nữa.

Đây là cây táo tuổi thơ.

Bà cụ Hồ đi ra ngoài thì thấy cây táo mà ông nội đang tưới đã ra hoa. Hàng ngàn hàng vạn đóa hoa màu trắng đang bung nở.

Nhiều năm về trước, cây táo lớn đến nỗi phải hai người ôm mới hết. Đã rất lâu nó không ra hoa nữa rồi.

Bà cụ Hồ yên lặng đứng đó, ngửa đầu nhìn cây đại thụ này. Hoa nhanh chóng tàn đi rồi bắt đầu kết trái. Ngay chốc lát quả cũng dần lớn lên, cả khu vườn bỗng chốc có hương trái cây chín.

Trên tay thần bỗng xuất hiện một cây sào tre, ông khều một quả táo xuống, gọi lớn: “Tiểu Chúc Chúc, qua đây ăn táo này. Ông nội đã hái cho con một quả.”

Bà cụ Hồ tập tễn đi đến trước mặt ông nội, cùng ông ngồi dưới gốc cây táo. Bà ngửi hương táp, nói với ông: “Ông nội ơi, con muốn nhờ ông và ông nội lớn giúp con chuyện này.”

Thần hiền từ nhìn cháu nội, mắt đỏ hoe, nói: “Ừ.”

Lúc ông cụ Hồ mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài bèn phát hiện có gì đó khác lạ. Ánh mặt trời buổi sáng lẽ ra sẽ không sáng chói như vậy. Ông vừa ra khỏi phòng bèn nhìn thấy bên ngoài là vườn hoa, từng đóa hoa to đang bung nở rực rỡ.

Bạn già của ông thì chống gậy, đứng bên cạnh luống hoa, nói: “Anh Thừa Khiếu, mau qua đây đi.”

Ông cụ Hồ cảm nhận được điều gì đó nhưng vẫn đi qua. Hai người ngồi trong chiếc đình nghỉ mát bên khóm hoa, bà tựa vào lòng ông, nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, em chỉ có thể đi cùng anh đến đây thôi Anh Thừa Khiếu, em yêu anh.”

Ông sửa sang lại mái tóc cho bà, nhìn vào mắt bà, nghiêm túc nói: “Anh biết. Anh cũng yêu em, đời đời kiếp kiếp cũng không thay đổi.”

Bà cụ Hồ chưa bao giờ đòi hỏi những lời hứa hẹn thế này, vì lời hứa nặng tựa Thái Sơn.

Nhưng lúc này bà đã ngộ ra, bèn nhẹ nhàng đáp: “Được.” Ông muốn bà hiểu ông yêu bà sâu đậm thế nào. Bà hiểu, vẫn luôn hiểu.

Không cần hứa hẹn, bà vẫn hiểu.

Gần đây, Kim Sân đã hao tốn quá nhiều tinh lực nên dẫn đến thỉnh thoảng sẽ bị hôn mê. Anh muốn hoàn thành mọi tiếc nuối của con gái nên đã tiêm cho mình liều thuốc duy trì sự tỉnh táo.

Anh vừa định ra ngoài bèn nghe thấy tiếng gõ cửa nhịp nhàng. “Thùng thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng…” Sau đó là tiếng gọi bi bô nũng nịu: “Ba ơi ba, dậy thôi nào! Con đói quá!”

Kim Sân run rẩy mở cửa thì nhìn thấy một bé gái ôm chú vịt vàng đứng ngoài cửa. Cô nhóc bé tí đứng đó, ngửa mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt trong veo rồi xoa bụng trông thật đáng thương. “Ba ơi, bụng đói…”

Suýt nữa thì Kim Sân nước mắt tuôn trào. Anh bế con gái lên. “Muốn ăn gì nào, ba nấu cho con.”

Tiểu Chúc Chúc ngọt ngào nói lớn: “Ba làm gì con cũng thích ăn hết.”

Kim Sân đặt cô bé lên ghế còn mình thì vào bếp nấu cơm. Tiểu Chúc Chúc leo xuống ghế, lấy một chiếc tạp dề bên cạnh qua, mặc lên để che chiếc váy xinh xắn của mình lại, sau đó xách chiếc ghế vào trong bếp.

“Ba ơi, con giúp ba rửa rau nha.”

Rất lâu về trước, Kim Sân vì muốn bảo vệ con gái nên đã dắt con bé bỏ nhà đi, phải trải qua một khoảng thời gian rất cực khổ. Dạo ấy, Kim Sân nấu cơm, con gái sẽ ngoan ngoãn rửa rau hoặc chia sẻ việc nhà với ba.

Kim Sân cầm một cái thau, đổ nước vào đó rồi đặt mớ rau cải bên cạnh.

Tiểu Chúc Chúc dùng cánh tay bụ bẫm cầm bó rau lên, cẩn thận rửa từng bẹ cải một, vừa rửa vừa nói với ba. “Ba ơi ba, hôm nay ông nội đã tưới nước cho toàn bộ những cây táo trong vườn chúng ta, làm chúng nở hoa hết rồi, còn kết rất nhiều quả nữa.”

Kim Sân hỏi: “Thế ông nội có hai quả cho con không?”

“Có ạ.” Tiểu Chúc Chúc tiếp tục nói: “Ba ơi, lát nữa chúng ta ra công viên chơi cầu trượt được không ạ?”

Kim Sân nhìn con gái, đáp: “Ừ, lát nữa ba dẫn con đi chơi cầu trượt.”

“Vậy lát nữa con còn muốn ăn kẹo mút và kẹo bông nữa, lần trước chưa được ăn.”

Kim Sân đáp: “Ừ, lát nữa mua cho con kẹo mút và kẹo bông.”

Tiểu Chúc Chúc nhanh chóng rửa rau xong, bưng rổ rau đưa cho ba. “Ba ơi, con đã rửa rất sạch rồi đấy.”

Kim Sân xoa đầu con gái. “Con gái ba thật là giỏi.”

Tiểu Chúc Chúc lau tay vào chiếc tạp dề, nói: “Ba mới là giỏi nhất.”

Kim Sân nấu ba món mặn một món nước gồm: thịt viên, tôm hấp, rau xào và cháo loãng.

Tiểu Chúc Chúc nhìn thấy món tôm hấp bèn không nhịn được, vỗ tay hoan hô: “Ba ơi, con thích ăn tôm nhất nè.”

“Hơi nóng. Để ba lột cho con.” Kim Sân đặt con gái vào chiếc ghế ăn dành cho trẻ em, lột từng con tôm một đút cho con gái đang ăn ngon lành.

Bà cụ Hồ cứ sợ dù có biến thành trẻ con thì mình vẫn không làm được những chuyện như hồi nhỏ, không ngờ ăn lại hương vị quen thuộc thời thơ ấu thì hưng phấn đến nỗi không nhịn được, đầu cứ lắc lư.

Đã lâu không được ăn những món ngon thế này rồi. Đã lâu không được như hôm nay, cả người tràn ngập sức lực, không chạy không nhảy là cảm thấy không thoải mái. Thậm chí nhìn thấy chiếc xe lắc hồi nhỏ, bà còn lồm cồm leo lên, hưng phấn lái xe, miệng còn giả làm tiếng còi inh ỏi: “Toe toe toe… toe toe toe… Ba ơi mau nhìn này, con đang lái xe đấy!”

Kim Sân bị chọc cười. “Bé cưng, con đang lái xe gì vậy?”

Tiểu Chúc Chúc lập tức trả lời: “Xe lắc ngầu siêu cấp vô địch! Ba có muốn ngồi sau con không? Con lái xe chở ba đi nha?”

Kim Sân nhìn chiếc thùng xe vốn để chở búp bê công chúa ở phía sau, lặng lẽ ngồi tấm thân một mét tám mấy lên…

Tiểu Chúc Chúc lái xe, dõng dạc nói: “Trạm kế tiếp là cửa chính, quý khách nào muốn xuống xe xin hãy chuẩn bị.”

Kết quả chiếc xe không thể nhúc nhích gì được.

Tiểu Chúc Chúc chơi trò này rất hăng hái, chỉ một lúc đã đổ không ít mồ hôi, những sợi tóc xoăn bết dính vào trán nhưng vẫn trịnh trọng tuyên bố: “Đã đến trạm cửa chính, quý khách xuống xe xin chú ý an toàn, không nên chen lấn, xuống trước lên sau.”

Kim Sân nhấc bổng con gái lên, lau mồ hôi cho con. Tiểu Chúc Chúc cũng tự dùng mu bàn tay lau cho mình, không để ý chuyện vặt vãnh: “Ba ơi ba, chúng ta ra ngoài chơi đi! Con đi lấy mũ đã!”

Tiểu Chúc Chúc chọn một chiếc mũ rộng vành thật xinh, lẩm bẩm: “Hôm nay trời nắng quá nên phải chọn mũ có vành rộng chút, không thể để mình bị đen được.”

Ánh dương bên ngoài rực rỡ đến chói mắt, bầu trời không một gợn mây, trong xanh như một bức tranh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện