Bà cụ Hồ nghe kể chuyện công chúa Kẹo Bông một lát, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Bà nhìn ba mình trên giường, nói: “Ba ơi, ba nên ngủ đi, lát còn phải dậy ăn cơm tối nữa.”
Trong lòng Kim Sân có một đôi tai thỏ dài ngoằng, chất lông nhung mềm mịn cực kỳ làm khí thế của anh trông khác hẳn.
Anh mở mắt ra, im lặng nhìn con gái, gần như không nói chuyện, chỉ có bà cụ Hồ là không ngừng líu lo: “Lát nữa ba nhất định phải dậy ăn cơm nha, hôm nay anh Thừa Khiếu nấu rất nhiều món ngon vì vốn định mời ông nội lớn ăn cùng…”
Thần ở bên cạnh vội nói: “Không gọi ông ấy nữa, sau này chúng ta sẽ không gọi ông ấy đến nữa.”
Bà cụ Hồ gật đầu thật mạnh. Làm ba bà giận đến mức này, bà sẽ không gọi ông nội lớn đến nữa.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy ông, bà đều nói “chào ông nội lớn”, đó là vì bà cảm thấy tuy ông không thích mình, không muốn nói chuyện với mình nhưng dù gì ông ấy cũng thích ba mình, thích nói chuyện với ba. Ông nội lớn thích ba nên bà sẽ thích ông nội lớn.
Nghĩ đến đây, bà đưa tay kéo lại chăn cho ba, kéo thật nghiêm túc, giống như nếu không cẩn thận sẽ bị gió lùa vào làm ba cảm lạnh vậy.
Sau khi kéo chăn xong, thấy ba còn mở mắt không chịu ngủ, bà hỏi: “Ba ơi, có phải ba không ngủ được không? Vậy ba đợi con một chút nhé.”
Thần thấy cháu gái lại lê lết tấm thân vụng về của mình ra ngoài, ông quay qua hỏi con trai: “Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có cảm giác gì với con gái?”
Kim Sân nhìn cha mình, nói: “Trống rỗng.”
Thần nhìn bộ dáng của con trai mình, thật sự không nhịn được, nói: “Cả trời đất vạn vật vào trong đầu mà còn trống rỗng à?” Thần cảm thấy hoàn toàn không cần con trai mình duy trì quy tắc thế giới. Dù gì cũng đã có Phép Tắc và Phép Tắc số 2 rồi, Thêm nó làm chi? Ba ông thần xúm lại làm Phép Tắc cũng chả có ý nghĩa gì.
Vừa nói xong, điện thoại của thần nhận được tin nhắn.
“Trong lòng nó chứa cả trời đất vạn vật, dù có mất đi Kim Chúc Chúc thì cũng sẽ không thấy mất mát.”
Thần hơi đau đầu. Ông biết nếu cháu gái xảy ra chuyện, chắc chắn con trai ông sẽ trở mặt với Phép Tắc, sẽ đau đớn khôn cùng. Ông cũng biết Phép Tắc làm thế là muốn tốt cho Kim Sân. Nhưng dù được bao bọc bằng lớp áo đẹp đẽ thế nào, thần vẫn biết mục tiêu cuối cùng của Phép Tắc chỉ là duy trì trật tự thế giới. Ông là vậy, con trai ông hay cháu gái cũng vậy, đều không được phá hỏng quy tắc. Đối với trời đất vạn vật đây là điều tốt.
Thần bình tĩnh lại. Và cũng thu hồi luôn tình anh em với Phép Tắc, dù gì người ta cũng không cần.
Kim Sân nói xong thì nhắm mắt lại, thế giới trở nên trống trải.
Lúc này, bà cụ Hồ đã trở lại, tay cầm một cái bịt mắt màu hồng, trên đó còn có một đôi tai mèo.
Bà đi đến, nói: “Ba ơi, ba nhắm mắt lại đi, con đeo bịt mắt cho ba. Đeo bịt mắt vào, nó âm ấm, một lát là ngủ được thôi.”
Kim Sân nhìn bà, sau đó nhắm mắt lại. Bà cụ Hồ bắt chước cách ba chăm sóc mình thường ngày, nhẹ nhàng nâng đầu ba lên, luồn phần dây chun của bịt mắt vào.
Bà hài lòng nhìn ba mình. “Thế là ngủ được rồi.”
Sau đó bà quay qua nói với ông nội: “Ông nội ơi, chúng ta ra ngoài đi, ba phải ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền ba nữa.”
Nhìn đứa con trai nằm trên giường, tay ôm thỏ phát nhiệt, đeo bịt mắt, chăn bọc kín không chút gió lùa vào, rất giống như sắp ngủ, thần chỉ có thể gật đầu.
Ai ngờ hai ông cháu vừa xuống lầu bèn nhìn thấy Pháp Tắc đang ngồi ngoài phòng khách. Trước đó Phép Tắc không để họ nhìn thấy mình, bây giờ ông cảm thấy có vấn đề cần xử lý nên phải để cho họ thấy.
Bà cụ Hồ nhìn ông nội lớn, quay đầu đi vào bếp, không chào hỏi.
Làm một đứa bé lễ phép rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng ba.
Thần cũng nhìn Phép Tắc, cũng bắt chước y hệt động tác của cháu gái, quay đầu đi vào bếp.
Trong nhà bếp, ông cụ Hồ đang hầm canh, cắt rau. Đúng lúc này, ông nhìn thấy hai ông cháu lần lượt đi vào với biểu cảm y hệt nhau.
Ông cụ Hồ lấy làm lạ hỏi: “Sao nhìn hai người có vẻ không được vui vậy?”
Bà cụ Hồ nói như một đứa trẻ: “Ông nội lớn… ông nội lớn làm ba giận đến phát bệnh rồi. Sau này chúng ta không nói chuyện với ông ấy nữa.”
Thần ở bên cạnh hùa vào: “Đúng rồi, sau này không nói chuyện với ông ấy nữa.”
Là em trai của anh ấy, bị liên lụy thì thôi không nói. Nếu Phép Tắc cũng giống như Chúc Chúc thì ông đã không cảm thấy tuyệt vọng đến vậy. Bây giờ xem ra mình cũng chỉ là một viên đá nhỏ giữa biển lớn cuồn cuộn của trong thế giới của anh ấy, ném vào đó là không tìm ra nữa.
Dù đang ngồi trong phòng khách nhưng Phép Tắc vẫn có thể nghe được hai ông cháu nhà này đang nói gì. Ông xoa huyệt thái dương, không hiểu tại sao tự nhiên em trai mình lại có ý nghĩ như vậy.
Hai ông cháu nói không quan tâm là không quan tâm nữa. Nhất là thần, ông vô cùng kiên định. Sau khi ông cụ Hồ nấu cơm xong, hai ông cháu bắt đầu dọn chén đũa ra. Bà cụ Hồ lên lầu gọi ba: “Ba ơi ba, dậy ăn cơm ạ.”
Kim Sân mở mắt ra, ngồi dậy.
Bà đặt con thỏ xuống chỗ ba vừa nằm, đầu nó gối lên gối của ba, sau đó kéo chăn lại. Bà trịnh trọng vỗ vào con thỏ, nói: “Mày ngủ tiếp đi, tao và ba đi ăn cơm đây.”
Lòng Kim Sân bất chợt cảm thấy hơi tức cười dù biết con thỏ này không có sự sống, không cần ngủ cũng không nghe được lời bà cụ Hồ nói.
Bà quay đầu qua, dắt tay ba đi xuống lầu.
Kim Sân vừa ôm con thỏ phát nhiệt ngủ nên rất ấm, tay anh cũng rất ấm áp.
Tay bà cụ Hồ thì lạnh cóng. Bà nắm tay ba, cười hì hì: “Tay ba ấm quá đi à.”
Kim Sân nghe vậy bèn dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt bàn tay khô gầy của con gái.
Lúc đi xuống, Phép Tắc và Kim Sân nhìn nhau từ xa, còn chưa kịp nói chuyện thì bà cụ Hồ đã kéo Kim Sân đến cạnh bàn ăn.
Phép Tắc chưa bao giờ ở lại ăn cơm. Lần này hiếm lắm mới ở lại thì không có ai mời. Ông vẫn không có biểu cảm gì, vẫn ngồi trên sô pha. Bất luận là sự ngó lơ của Kim Chúc Chúc hay của em trai đều không có bất cứ ảnh hưởng nào đến ông.
Tình hình trong nhà ăn thì lại khác. Không khí trong này rất náo nhiệt, bà cụ Hồ đang kể cho ba nghe những chuyện xảy ra trên trường:
“Tùng Tùng nói, vài ngày nữa bạn ấy sẽ ra ngoài chơi vì vài ngày nữa rừng đào sẽ nở hoa rất đẹp.”
“Con cũng thích đi à?”
“Cũng hơi hơi thích đi.”
Thần lập tức nhớ lại năm đó, cháu gái cháu rể vừa nghiên cứu vừa chăm con nhỏ. Sau khi đứa bé lớn lên, họ càng có áp lực về thời gian, càng tập trung vào nghiên cứu, gần như không có thời gian đi đâu.
Thần lên tiếng. “Ừ, vậy ra ngoài chơi đi.”
Thần ăn cơm xong, thấy Phép Tắc còn ngồi trong phòng khách. Tuy nói là sẽ không nói chuyện nữa, nhưng ông cũng không phải trẻ con mà làm thật, vì thế đi tới hỏi: “Có chuyện gì không?”
Phép Tắc lên tiếng: “Anh không có không coi em là em trai.” Tất cả những suy nghĩ của thần đều không qua được mắt Phép Tắc.
Phép Tắc đương nhiên cũng có tình cảm với em trai mình. Ông không thể có tình cảm với con người nhưng có tình cảm với đồng loại của mình – các thần – là chuyện bình thường.
Thần bất giác bắt chước động tác quay đầu đi của cháu gái: Thôi bớt đi.
Trong lòng Kim Sân có một đôi tai thỏ dài ngoằng, chất lông nhung mềm mịn cực kỳ làm khí thế của anh trông khác hẳn.
Anh mở mắt ra, im lặng nhìn con gái, gần như không nói chuyện, chỉ có bà cụ Hồ là không ngừng líu lo: “Lát nữa ba nhất định phải dậy ăn cơm nha, hôm nay anh Thừa Khiếu nấu rất nhiều món ngon vì vốn định mời ông nội lớn ăn cùng…”
Thần ở bên cạnh vội nói: “Không gọi ông ấy nữa, sau này chúng ta sẽ không gọi ông ấy đến nữa.”
Bà cụ Hồ gật đầu thật mạnh. Làm ba bà giận đến mức này, bà sẽ không gọi ông nội lớn đến nữa.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy ông, bà đều nói “chào ông nội lớn”, đó là vì bà cảm thấy tuy ông không thích mình, không muốn nói chuyện với mình nhưng dù gì ông ấy cũng thích ba mình, thích nói chuyện với ba. Ông nội lớn thích ba nên bà sẽ thích ông nội lớn.
Nghĩ đến đây, bà đưa tay kéo lại chăn cho ba, kéo thật nghiêm túc, giống như nếu không cẩn thận sẽ bị gió lùa vào làm ba cảm lạnh vậy.
Sau khi kéo chăn xong, thấy ba còn mở mắt không chịu ngủ, bà hỏi: “Ba ơi, có phải ba không ngủ được không? Vậy ba đợi con một chút nhé.”
Thần thấy cháu gái lại lê lết tấm thân vụng về của mình ra ngoài, ông quay qua hỏi con trai: “Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có cảm giác gì với con gái?”
Kim Sân nhìn cha mình, nói: “Trống rỗng.”
Thần nhìn bộ dáng của con trai mình, thật sự không nhịn được, nói: “Cả trời đất vạn vật vào trong đầu mà còn trống rỗng à?” Thần cảm thấy hoàn toàn không cần con trai mình duy trì quy tắc thế giới. Dù gì cũng đã có Phép Tắc và Phép Tắc số 2 rồi, Thêm nó làm chi? Ba ông thần xúm lại làm Phép Tắc cũng chả có ý nghĩa gì.
Vừa nói xong, điện thoại của thần nhận được tin nhắn.
“Trong lòng nó chứa cả trời đất vạn vật, dù có mất đi Kim Chúc Chúc thì cũng sẽ không thấy mất mát.”
Thần hơi đau đầu. Ông biết nếu cháu gái xảy ra chuyện, chắc chắn con trai ông sẽ trở mặt với Phép Tắc, sẽ đau đớn khôn cùng. Ông cũng biết Phép Tắc làm thế là muốn tốt cho Kim Sân. Nhưng dù được bao bọc bằng lớp áo đẹp đẽ thế nào, thần vẫn biết mục tiêu cuối cùng của Phép Tắc chỉ là duy trì trật tự thế giới. Ông là vậy, con trai ông hay cháu gái cũng vậy, đều không được phá hỏng quy tắc. Đối với trời đất vạn vật đây là điều tốt.
Thần bình tĩnh lại. Và cũng thu hồi luôn tình anh em với Phép Tắc, dù gì người ta cũng không cần.
Kim Sân nói xong thì nhắm mắt lại, thế giới trở nên trống trải.
Lúc này, bà cụ Hồ đã trở lại, tay cầm một cái bịt mắt màu hồng, trên đó còn có một đôi tai mèo.
Bà đi đến, nói: “Ba ơi, ba nhắm mắt lại đi, con đeo bịt mắt cho ba. Đeo bịt mắt vào, nó âm ấm, một lát là ngủ được thôi.”
Kim Sân nhìn bà, sau đó nhắm mắt lại. Bà cụ Hồ bắt chước cách ba chăm sóc mình thường ngày, nhẹ nhàng nâng đầu ba lên, luồn phần dây chun của bịt mắt vào.
Bà hài lòng nhìn ba mình. “Thế là ngủ được rồi.”
Sau đó bà quay qua nói với ông nội: “Ông nội ơi, chúng ta ra ngoài đi, ba phải ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền ba nữa.”
Nhìn đứa con trai nằm trên giường, tay ôm thỏ phát nhiệt, đeo bịt mắt, chăn bọc kín không chút gió lùa vào, rất giống như sắp ngủ, thần chỉ có thể gật đầu.
Ai ngờ hai ông cháu vừa xuống lầu bèn nhìn thấy Pháp Tắc đang ngồi ngoài phòng khách. Trước đó Phép Tắc không để họ nhìn thấy mình, bây giờ ông cảm thấy có vấn đề cần xử lý nên phải để cho họ thấy.
Bà cụ Hồ nhìn ông nội lớn, quay đầu đi vào bếp, không chào hỏi.
Làm một đứa bé lễ phép rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng ba.
Thần cũng nhìn Phép Tắc, cũng bắt chước y hệt động tác của cháu gái, quay đầu đi vào bếp.
Trong nhà bếp, ông cụ Hồ đang hầm canh, cắt rau. Đúng lúc này, ông nhìn thấy hai ông cháu lần lượt đi vào với biểu cảm y hệt nhau.
Ông cụ Hồ lấy làm lạ hỏi: “Sao nhìn hai người có vẻ không được vui vậy?”
Bà cụ Hồ nói như một đứa trẻ: “Ông nội lớn… ông nội lớn làm ba giận đến phát bệnh rồi. Sau này chúng ta không nói chuyện với ông ấy nữa.”
Thần ở bên cạnh hùa vào: “Đúng rồi, sau này không nói chuyện với ông ấy nữa.”
Là em trai của anh ấy, bị liên lụy thì thôi không nói. Nếu Phép Tắc cũng giống như Chúc Chúc thì ông đã không cảm thấy tuyệt vọng đến vậy. Bây giờ xem ra mình cũng chỉ là một viên đá nhỏ giữa biển lớn cuồn cuộn của trong thế giới của anh ấy, ném vào đó là không tìm ra nữa.
Dù đang ngồi trong phòng khách nhưng Phép Tắc vẫn có thể nghe được hai ông cháu nhà này đang nói gì. Ông xoa huyệt thái dương, không hiểu tại sao tự nhiên em trai mình lại có ý nghĩ như vậy.
Hai ông cháu nói không quan tâm là không quan tâm nữa. Nhất là thần, ông vô cùng kiên định. Sau khi ông cụ Hồ nấu cơm xong, hai ông cháu bắt đầu dọn chén đũa ra. Bà cụ Hồ lên lầu gọi ba: “Ba ơi ba, dậy ăn cơm ạ.”
Kim Sân mở mắt ra, ngồi dậy.
Bà đặt con thỏ xuống chỗ ba vừa nằm, đầu nó gối lên gối của ba, sau đó kéo chăn lại. Bà trịnh trọng vỗ vào con thỏ, nói: “Mày ngủ tiếp đi, tao và ba đi ăn cơm đây.”
Lòng Kim Sân bất chợt cảm thấy hơi tức cười dù biết con thỏ này không có sự sống, không cần ngủ cũng không nghe được lời bà cụ Hồ nói.
Bà quay đầu qua, dắt tay ba đi xuống lầu.
Kim Sân vừa ôm con thỏ phát nhiệt ngủ nên rất ấm, tay anh cũng rất ấm áp.
Tay bà cụ Hồ thì lạnh cóng. Bà nắm tay ba, cười hì hì: “Tay ba ấm quá đi à.”
Kim Sân nghe vậy bèn dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt bàn tay khô gầy của con gái.
Lúc đi xuống, Phép Tắc và Kim Sân nhìn nhau từ xa, còn chưa kịp nói chuyện thì bà cụ Hồ đã kéo Kim Sân đến cạnh bàn ăn.
Phép Tắc chưa bao giờ ở lại ăn cơm. Lần này hiếm lắm mới ở lại thì không có ai mời. Ông vẫn không có biểu cảm gì, vẫn ngồi trên sô pha. Bất luận là sự ngó lơ của Kim Chúc Chúc hay của em trai đều không có bất cứ ảnh hưởng nào đến ông.
Tình hình trong nhà ăn thì lại khác. Không khí trong này rất náo nhiệt, bà cụ Hồ đang kể cho ba nghe những chuyện xảy ra trên trường:
“Tùng Tùng nói, vài ngày nữa bạn ấy sẽ ra ngoài chơi vì vài ngày nữa rừng đào sẽ nở hoa rất đẹp.”
“Con cũng thích đi à?”
“Cũng hơi hơi thích đi.”
Thần lập tức nhớ lại năm đó, cháu gái cháu rể vừa nghiên cứu vừa chăm con nhỏ. Sau khi đứa bé lớn lên, họ càng có áp lực về thời gian, càng tập trung vào nghiên cứu, gần như không có thời gian đi đâu.
Thần lên tiếng. “Ừ, vậy ra ngoài chơi đi.”
Thần ăn cơm xong, thấy Phép Tắc còn ngồi trong phòng khách. Tuy nói là sẽ không nói chuyện nữa, nhưng ông cũng không phải trẻ con mà làm thật, vì thế đi tới hỏi: “Có chuyện gì không?”
Phép Tắc lên tiếng: “Anh không có không coi em là em trai.” Tất cả những suy nghĩ của thần đều không qua được mắt Phép Tắc.
Phép Tắc đương nhiên cũng có tình cảm với em trai mình. Ông không thể có tình cảm với con người nhưng có tình cảm với đồng loại của mình – các thần – là chuyện bình thường.
Thần bất giác bắt chước động tác quay đầu đi của cháu gái: Thôi bớt đi.
Danh sách chương