Ông cụ Hồ không nhận nuôi bất kỳ chú gà nào. Bà cụ Hồ không kìm được lại vuốt ve chú gà của mình, lấy làm lạ hỏi: “Anh Thừa Khiếu, anh không thích gà con à?”
Ông nhìn “chú gà con” mà bà nói. Cái nồi bình thường là không nhét hết nó, vậy mà bà cứ luôn mồm gọi “gà con” là vì những người khác đều gọi như vậy.
Ông trả lời: “Anh và em nuôi một con là được. Chúng ta là người một nhà, nếu nuôi nhiều con sợ là chúng nó sẽ đánh nhau.”
Bà cụ thấy cũng rất có lý nên nói: “Vậy chúng ta nuôi một con này thôi.”
Bà gọi bà lão bác sĩ: “Tùng Tùng, Tùng Tùng, mình và anh Thừa Khiếu nuôi một con thôi.”
Lúc này, bà lão bác sĩ đã bỏ chú gà con lông mịn như nhung vào trong ổ của nó. Nghe Bà cụ Hồ gọi tên thân mật của mình, bà thoáng ngẩn ra. Đã quá lâu rồi không ai gọi bà như vậy, bà có cảm giác như được trở về thời trẻ. Bà mỉm cười, gọi với lại: “Ừ, hai người nuôi một con là được.”
Lúc còn trẻ, bà lão bác sĩ rất bận rộn, không có con cũng không nuôi thú cưng. Sau về già, bà vào viện dưỡng lão ở, cũng chưa từng nghĩ đến việc này. Bây giờ nhìn những chú gà con dễ thương, bà vô cùng vui vẻ.
Bà còn tiện tay đắp cho chú gà con một chiếc chăn nhỏ.
Ông cụ Hồ đang nhìn Hồ Đào và vợ. Bà lão bác sĩ thấy hơi lạ. Mọi người đều biết bà cụ Hồ là ai nhưng vì tạo cho bà một môi trường bình thường, bất luận là các ông bà hay nhân viên ở đây đều sẽ không quan tâm quá mức đến bà như vậy.
Hồ Đào cứ nhìn bà ấy như vậy thật sự làm người ta thấy không thoải mái.
Bà lão bác sĩ vỗ vai Hồ Đào, hỏi: “Cậu tên là gì?”
Dù đã có tuổi nhưng bà lão bác sĩ vẫn ăn diện rất đẹp đẽ, thêm nữa khí chất của bà rất mạnh mẽ, lại không thích Hồ Đào cho lắm nên lúc nói chuyện không khỏi dùng ngữ khí ra lệnh. Hồ Đào nhìn bà rồi nhìn những người khác trong này, với kinh nghiệm làm việc chốn công sở bao năm, anh lập tức nghĩ bà chính là con gái của hiệu trưởng.
Từ đầu tới cuối, Hồ Đào chưa bao giờ nghĩ mẹ mình là con gái của ông hiệu trưởng kia. Trong cảm nhận của anh, bà cụ Hồ chính là mẹ mình, là người mà anh quen thuộc nhất.
Hồ Đào nói với giọng hồi hộp: “Cháu xin lỗi.”
Bà lão bác sĩ khá ngạc nhiên trước phản ứng của Hồ Đào, vì thế nói: “Đừng có nhìn người ta như thế, không lịch sự đâu.”
Hồ Đào xấu hổ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Bà lão bác sĩ không làm khó anh nữa mà quay người đi đến cánh bà cụ Hồ, nhìn bà đang chăm chú nhổ rau cho “chú gà con” của mình ăn.
Mấy người già bọn họ không thích vận động lắm. Hoặc là họ đi ngủ, hoặc là tụm lại tám chuyện, chỉ có mình em Chúc Chúc là ngày nào cũng nhiều năng lượng, nhìn cái này, sờ cái kia, hệt như một đứa trẻ vậy. Khi già đi, người ta không thích vận động nhưng lại thích những người hoạt bát nhanh nhẹn.
Ông lão bác sĩ tâm lý – nãy giờ vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát tất cả – đi tới, hỏi nhỏ ông cụ Hồ: “Đó là con trai ông à?”
Ông cụ Hồ không hề bất ngờ khi ông lão bác sĩ tâm lý nhận ra điều này. Khả năng quan sát của ông ấy rất tốt.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ thì ngớ người. “Cái gì?”
Ông cụ Hồ nhìn vợ mình đang vui vẻ nhổ rau, ra hiệu cho mọi người nói nhỏ tiếng chút.
Bà lão bác sĩ nhìn vẻ mặt của ông cụ Hồ, không dám tin. “Lẽ nào là con riêng của ông?” Nếu không sao lại sợ bà cụ Hồ nghe thấy.
Ông cụ Hồ đáp: “Bà nghĩ bậy bà gì thế chứ?”
Ông giải thích: “Là con của tôi và Chúc Chúc. Ông ngoại nó đang mài giũa nó một chút.”
Rõ ràng là những gì bà lão bác sĩ tưởng tượng ra trong đầu hoàn toàn khác với thực tế. “Đây là cách sống của người giàu à.”
Ông cụ Hồ cũng đã khá thân thiết với họ nên kể thật. “Lúc vợ tôi bị bệnh, tôi đang nằm viện, ba còn chưa trở lại. Vì thế con trai tôi không hề biết thân phận của mẹ nó.”
Lần này, đừng nói bà lão bác sĩ, đến ông lão bác sĩ cũng không dám tin.
Ông cụ Hồ thở dài một hơi. Lần trước sau khi gặp Hồ Đào, ông đã nói chuyện với Kim Sân rất lâu. Dù gì cũng là con mình nuôi lớn, ông vẫn muốn cho nó một cơ hội nữa.
Kim Sân vô cùng tức giận, lập tức xách ông ra khỏi biệt thự, dẫn ông đi xem lại vết tích thời không của hai tháng đó.
Khi tận mắt chứng kiến, ông cụ Hồ mới biết Hồ Đào tệ thế nào. Nhìn vợ mình rúc đầu ngồi trong góc, ông vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
Kim Sân nhìn con rể mình, tức giận nói: “Ba đã xem nó lâu rồi, con cũng phải xem cho biết!”
Bỏ rơi mẹ khi bà đang bị bệnh, mẹ nói chuyện là lập tức bực bội ngắt lời.
Thế là ông cụ Hồ xem lại tất cả những chuyện xảy ra trong hai tháng này. Ông chưa xách gậy đi tìm Hồ Đào là vì Kim Sân không cho phép.
Đối diện với ánh mắt quan tâm của các bạn già, ông cụ Hồ đúc kết ra một câu: “Ông ngoại nó và tôi đều cảm thấy nó còn phải được rèn giũa thêm.”
Ông lão bác sĩ thở dài một hơi, có thể đoán ra được phần nào: “Vậy cũng tốt.”
Bà lão bác sĩ chưa từng nhìn thấy “cha ruột” của bà cụ Hồ nhưng bà thật sự sùng bái và phục sát đất sự ngang tàng của ông, đúng kiểu “mày bắt nạt con gái ta, vậy mày ra ngoài rèn giũa thêm đi”.
Bà nói: “Cũng hay thật đấy, cậu ta đã làm việc ở đây rồi mà còn không biết thân phận của hai người.”
Ông cụ Hồ trả lời: “Ông ngoại nó căn dặn các nhân viên không được nói với nó. Hơn nữa trong mắt nó, hai chúng tôi hẳn chỉ là hai người già.”
Lúc đó vợ ông bị bệnh, cứ đòi đi tìm ba. Nếu Hồ Đào kiên nhẫn lắng nghe mẹ mình nói chuyện một lần thôi là có thể phát hiện ra điều gì rồi.
Ông cụ Hồ đã nhìn thấy bà tự tìm về tòa lâu đài, cuối cùng bị Hồ Đào đưa về nhà. Nếu lúc đó nó nghe bà nói, nếu nhẫn nại hơn thì sẽ phát hiện cổng biệt thự có gắn hệ thống nhận dạng khuôn mặt, sẽ phát hiện trong lâu đài có ảnh của bà hồi trẻ, sẽ phát hiện những chiếc vương miện công chúa trong balo của bà đều là hàng thật.
Bà cụ Hồ đọc được hai chữ “Kim Sân”, nếu họ không nổi cáu thì với tính cách thích khoe ba của bà, chắc chắn bà sẽ nói đó là tên ba mình.
Lúc bị bệnh, bà hệt như một đứa trẻ, có gì sẽ nói nấy, chỉ cần hỏi thôi sẽ phát hiện ra nhiều manh mối. Nhưng không ai quan tâm bà nói gì, không ai để ý người cha mà bà luôn nhắc đến là ai.
Những người khác còn có thể thông cảm cho Hồ Đào nhưng ông cụ Hồ thì không. Vợ ông đã dồn bao nhiêu tình cảm và tâm huyết vào đứa con này ông biết chứ. Nói bà cho nó sinh mạng và cuộc sống cũng không ngoa. Thế nhưng chỉ hai tháng ngắn ngủi thôi mà nó cũng không có lòng kiên nhẫn.
Sau khi nhìn thấy những ký ức thời không, ông cụ Hồ cực kỳ thất vọng về Hồ Đào, ngay cả việc nghe đồng nghiệp của anh nói Hồ Đào bị mất việc vì chăm sóc mẹ già ông cũng không bất ngờ.
Ông cụ Hồ quay qua bèn nhìn thấy bà cụ Hồ đã đi đến bên cạnh Hồ Đào, lấy làm lạ hỏi: “Chú ơi chú, có phải trước kia cháu đã gặp chú rồi không? Nhìn chú cháu thấy rất quen.”
Hồ Đào còn chưa kịp trả lời thì ông cụ Hồ đã kéo tay bà, nói: “Em Chúc Chúc, sắp phải vào học rồi, chúng ta về đi thôi.”
Bà ngẫm nghĩ, đúng là sắp vào học rồi, vì thế bà vẫy tay chào cái chú quen quen này. “Cháu về học đây.”
Hồ Đào nhìn bóng cha mẹ đi xa dần, tâm trạng rất phức tạp.
Ông nhìn “chú gà con” mà bà nói. Cái nồi bình thường là không nhét hết nó, vậy mà bà cứ luôn mồm gọi “gà con” là vì những người khác đều gọi như vậy.
Ông trả lời: “Anh và em nuôi một con là được. Chúng ta là người một nhà, nếu nuôi nhiều con sợ là chúng nó sẽ đánh nhau.”
Bà cụ thấy cũng rất có lý nên nói: “Vậy chúng ta nuôi một con này thôi.”
Bà gọi bà lão bác sĩ: “Tùng Tùng, Tùng Tùng, mình và anh Thừa Khiếu nuôi một con thôi.”
Lúc này, bà lão bác sĩ đã bỏ chú gà con lông mịn như nhung vào trong ổ của nó. Nghe Bà cụ Hồ gọi tên thân mật của mình, bà thoáng ngẩn ra. Đã quá lâu rồi không ai gọi bà như vậy, bà có cảm giác như được trở về thời trẻ. Bà mỉm cười, gọi với lại: “Ừ, hai người nuôi một con là được.”
Lúc còn trẻ, bà lão bác sĩ rất bận rộn, không có con cũng không nuôi thú cưng. Sau về già, bà vào viện dưỡng lão ở, cũng chưa từng nghĩ đến việc này. Bây giờ nhìn những chú gà con dễ thương, bà vô cùng vui vẻ.
Bà còn tiện tay đắp cho chú gà con một chiếc chăn nhỏ.
Ông cụ Hồ đang nhìn Hồ Đào và vợ. Bà lão bác sĩ thấy hơi lạ. Mọi người đều biết bà cụ Hồ là ai nhưng vì tạo cho bà một môi trường bình thường, bất luận là các ông bà hay nhân viên ở đây đều sẽ không quan tâm quá mức đến bà như vậy.
Hồ Đào cứ nhìn bà ấy như vậy thật sự làm người ta thấy không thoải mái.
Bà lão bác sĩ vỗ vai Hồ Đào, hỏi: “Cậu tên là gì?”
Dù đã có tuổi nhưng bà lão bác sĩ vẫn ăn diện rất đẹp đẽ, thêm nữa khí chất của bà rất mạnh mẽ, lại không thích Hồ Đào cho lắm nên lúc nói chuyện không khỏi dùng ngữ khí ra lệnh. Hồ Đào nhìn bà rồi nhìn những người khác trong này, với kinh nghiệm làm việc chốn công sở bao năm, anh lập tức nghĩ bà chính là con gái của hiệu trưởng.
Từ đầu tới cuối, Hồ Đào chưa bao giờ nghĩ mẹ mình là con gái của ông hiệu trưởng kia. Trong cảm nhận của anh, bà cụ Hồ chính là mẹ mình, là người mà anh quen thuộc nhất.
Hồ Đào nói với giọng hồi hộp: “Cháu xin lỗi.”
Bà lão bác sĩ khá ngạc nhiên trước phản ứng của Hồ Đào, vì thế nói: “Đừng có nhìn người ta như thế, không lịch sự đâu.”
Hồ Đào xấu hổ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Bà lão bác sĩ không làm khó anh nữa mà quay người đi đến cánh bà cụ Hồ, nhìn bà đang chăm chú nhổ rau cho “chú gà con” của mình ăn.
Mấy người già bọn họ không thích vận động lắm. Hoặc là họ đi ngủ, hoặc là tụm lại tám chuyện, chỉ có mình em Chúc Chúc là ngày nào cũng nhiều năng lượng, nhìn cái này, sờ cái kia, hệt như một đứa trẻ vậy. Khi già đi, người ta không thích vận động nhưng lại thích những người hoạt bát nhanh nhẹn.
Ông lão bác sĩ tâm lý – nãy giờ vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát tất cả – đi tới, hỏi nhỏ ông cụ Hồ: “Đó là con trai ông à?”
Ông cụ Hồ không hề bất ngờ khi ông lão bác sĩ tâm lý nhận ra điều này. Khả năng quan sát của ông ấy rất tốt.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ thì ngớ người. “Cái gì?”
Ông cụ Hồ nhìn vợ mình đang vui vẻ nhổ rau, ra hiệu cho mọi người nói nhỏ tiếng chút.
Bà lão bác sĩ nhìn vẻ mặt của ông cụ Hồ, không dám tin. “Lẽ nào là con riêng của ông?” Nếu không sao lại sợ bà cụ Hồ nghe thấy.
Ông cụ Hồ đáp: “Bà nghĩ bậy bà gì thế chứ?”
Ông giải thích: “Là con của tôi và Chúc Chúc. Ông ngoại nó đang mài giũa nó một chút.”
Rõ ràng là những gì bà lão bác sĩ tưởng tượng ra trong đầu hoàn toàn khác với thực tế. “Đây là cách sống của người giàu à.”
Ông cụ Hồ cũng đã khá thân thiết với họ nên kể thật. “Lúc vợ tôi bị bệnh, tôi đang nằm viện, ba còn chưa trở lại. Vì thế con trai tôi không hề biết thân phận của mẹ nó.”
Lần này, đừng nói bà lão bác sĩ, đến ông lão bác sĩ cũng không dám tin.
Ông cụ Hồ thở dài một hơi. Lần trước sau khi gặp Hồ Đào, ông đã nói chuyện với Kim Sân rất lâu. Dù gì cũng là con mình nuôi lớn, ông vẫn muốn cho nó một cơ hội nữa.
Kim Sân vô cùng tức giận, lập tức xách ông ra khỏi biệt thự, dẫn ông đi xem lại vết tích thời không của hai tháng đó.
Khi tận mắt chứng kiến, ông cụ Hồ mới biết Hồ Đào tệ thế nào. Nhìn vợ mình rúc đầu ngồi trong góc, ông vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
Kim Sân nhìn con rể mình, tức giận nói: “Ba đã xem nó lâu rồi, con cũng phải xem cho biết!”
Bỏ rơi mẹ khi bà đang bị bệnh, mẹ nói chuyện là lập tức bực bội ngắt lời.
Thế là ông cụ Hồ xem lại tất cả những chuyện xảy ra trong hai tháng này. Ông chưa xách gậy đi tìm Hồ Đào là vì Kim Sân không cho phép.
Đối diện với ánh mắt quan tâm của các bạn già, ông cụ Hồ đúc kết ra một câu: “Ông ngoại nó và tôi đều cảm thấy nó còn phải được rèn giũa thêm.”
Ông lão bác sĩ thở dài một hơi, có thể đoán ra được phần nào: “Vậy cũng tốt.”
Bà lão bác sĩ chưa từng nhìn thấy “cha ruột” của bà cụ Hồ nhưng bà thật sự sùng bái và phục sát đất sự ngang tàng của ông, đúng kiểu “mày bắt nạt con gái ta, vậy mày ra ngoài rèn giũa thêm đi”.
Bà nói: “Cũng hay thật đấy, cậu ta đã làm việc ở đây rồi mà còn không biết thân phận của hai người.”
Ông cụ Hồ trả lời: “Ông ngoại nó căn dặn các nhân viên không được nói với nó. Hơn nữa trong mắt nó, hai chúng tôi hẳn chỉ là hai người già.”
Lúc đó vợ ông bị bệnh, cứ đòi đi tìm ba. Nếu Hồ Đào kiên nhẫn lắng nghe mẹ mình nói chuyện một lần thôi là có thể phát hiện ra điều gì rồi.
Ông cụ Hồ đã nhìn thấy bà tự tìm về tòa lâu đài, cuối cùng bị Hồ Đào đưa về nhà. Nếu lúc đó nó nghe bà nói, nếu nhẫn nại hơn thì sẽ phát hiện cổng biệt thự có gắn hệ thống nhận dạng khuôn mặt, sẽ phát hiện trong lâu đài có ảnh của bà hồi trẻ, sẽ phát hiện những chiếc vương miện công chúa trong balo của bà đều là hàng thật.
Bà cụ Hồ đọc được hai chữ “Kim Sân”, nếu họ không nổi cáu thì với tính cách thích khoe ba của bà, chắc chắn bà sẽ nói đó là tên ba mình.
Lúc bị bệnh, bà hệt như một đứa trẻ, có gì sẽ nói nấy, chỉ cần hỏi thôi sẽ phát hiện ra nhiều manh mối. Nhưng không ai quan tâm bà nói gì, không ai để ý người cha mà bà luôn nhắc đến là ai.
Những người khác còn có thể thông cảm cho Hồ Đào nhưng ông cụ Hồ thì không. Vợ ông đã dồn bao nhiêu tình cảm và tâm huyết vào đứa con này ông biết chứ. Nói bà cho nó sinh mạng và cuộc sống cũng không ngoa. Thế nhưng chỉ hai tháng ngắn ngủi thôi mà nó cũng không có lòng kiên nhẫn.
Sau khi nhìn thấy những ký ức thời không, ông cụ Hồ cực kỳ thất vọng về Hồ Đào, ngay cả việc nghe đồng nghiệp của anh nói Hồ Đào bị mất việc vì chăm sóc mẹ già ông cũng không bất ngờ.
Ông cụ Hồ quay qua bèn nhìn thấy bà cụ Hồ đã đi đến bên cạnh Hồ Đào, lấy làm lạ hỏi: “Chú ơi chú, có phải trước kia cháu đã gặp chú rồi không? Nhìn chú cháu thấy rất quen.”
Hồ Đào còn chưa kịp trả lời thì ông cụ Hồ đã kéo tay bà, nói: “Em Chúc Chúc, sắp phải vào học rồi, chúng ta về đi thôi.”
Bà ngẫm nghĩ, đúng là sắp vào học rồi, vì thế bà vẫy tay chào cái chú quen quen này. “Cháu về học đây.”
Hồ Đào nhìn bóng cha mẹ đi xa dần, tâm trạng rất phức tạp.
Danh sách chương