Ông cụ Hồ cũng giống như ông lão bác sĩ tâm lý, đã có những dự cảm khi bạn mình đi vào trong nhà.
Ông do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi chờ. Ông biết thời gian của bạn mình không còn nhiều nữa. Có thể sẽ còn nhiều cách khác, nhưng bệnh tình của ông Lý ngày càng nghiêm trọng, trí nhớ ngày càng không tốt, ông không còn thời gian và sức lực để đấu tranh với đối phương.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ nhìn phía trước, thở dài một hơi. Không ai nói chuyện.
Các ông bà ngồi im trên băng ghế ngay cổng ra vào khu dân cư. Trời tối dần, người đi trên đường cũng ngày một nhiều hơn, trông họ khá đối lập với những người vội vội vàng vàng trên đường.
Các ông bà cũng đến sở cảnh sát, kể lại chuyện ông Lý đi tìm hung thủ giết hại con gái mình. Cảnh sát đưa cho họ chiếc điện thoại của ông Lý. Điện thoại này có thiết lập mật mã, cảnh sát thấy trên màn hình vẫn còn ở chế độ ghi âm nhưng lại không thể mở điện thoại mà không làm hư hại những dữ liệu bên trong được.
Thì ra sau khi Thái Tử Loan giành điện thoại, nó đã khóa màn hình.
“Các ông bà có biết mật mã là gì không?”
Ông lão bác sĩ tâm lý từ tốn nhận lấy điện thoại, nói: “0935”.
“Chín giờ ba lăm phút là thời gian con gái ông ấy xong giờ tự học.” Ông lão bác sĩ thở dài. Khi gặp những chuyện như vậy, con người sẽ lựa chọn lãng quên, cố gắng quên đi những chuyện làm mình đau khổ nhưng ông Lý lại luôn luôn nhắc nhở mình không được quên.
Ông lão bác sĩ mở điện thoại ra, lưu đoạn ghi âm lại, sau đó mở danh sách ghi âm, phát tập tin vừa lưu trên cùng.
Lúc đầu là tiếng mở cửa, sau đó là tiếng nói chuyện. Bên trong vang lên tiếng của ông lão cảnh sát. “Vậy cô là hung thủ đúng không?”
Sự thật năm đó nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người, sau đó vang lên một loạt tiếng giành giật, sau đó rầm một tiếng.
Họ đều biết đây là tiếng gì.
Ngay sau đó là tiếng một người đàn ông. Những người có mặt ở đây nghe được câu chuyện đã bị chôn vùi theo thời gian, bà cụ Hồ và bà lão bác sĩ đều không kìm được nước mắt.
Ông lão cảnh sát rất hiếm khi nói về con gái mình, họ chỉ biết đó là một thiếu nữ rất vui vẻ hoạt bát, ước mơ của cô bé là trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Bây giờ, những lời đối thoại này còn bổ sung thêm sự ấm áp thiện lương của cô. Trong cuộc thi vẽ, cô thua cuộc trước bạn nữ mà cả trường đều chê cười nhưng cô lại thương cảm cho hoàn cảnh của đối thủ.
Cô gái tốt như thế lại mãi mãi bị chôn vùi ở tuổi mười bảy.
Bà lão bác sĩ nghiến rắng nói: “Cô ta đã nhận tội rồi, không thể định tội cô ta được sao?”
Ông lão bác sĩ trả lời: “Băng ghi âm không thể dùng làm chứng cứ.”
Anh cảnh sát trẻ cũng đỏ hoe đôi mắt. Mấy thế hệ cảnh sát bọn họ đều biết có một vị tiền bối trong đội cảnh sát hình sự, vì muốn truy tìm hung thủ sát hại con gái mình mà cả đời không thăng chức. Có điều không ai ngờ được là sự thật lại tàn nhẫn như thế, còn khó mà tiếp nhận hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Nghe các ông bà đối thoại, anh cảnh sát nói: “Hiện trường có dấu vết giằng co, chị ta lại có động cơ giết người nên không thể thoát được vụ án này.” Chắc chắn công tố viên sẽ khởi tố chị ta là cố ý giết người nhưng rất có thể luật sư sẽ lái theo hướng ngộ sát. Với đoạn ghi âm này, tuy không đủ để chứng minh chị ta giết con gái ông lão cảnh sát nhưng bên kia cũng không thể dùng nó chứng minh ông lão cảnh sát uy hiếp chị ta. Kết quả cuối cùng khó mà biết được.
Các ông bà lão nghe anh cảnh sát nói vậy thì thở phào một hơi.
Lúc đi ra, họ nhìn thấy người phụ nữ trung niên – lúc này đã bị cảnh sát khống chế. Trông chị ta rất tiều tụy, miệng không ngừng nói “không thể nào” giống như là bị điên vậy.
Bà lão bác sĩ cầm cây nạng định đánh chị ta nhưng bị ông lão bác sĩ bên cạnh kéo lại.
Bà cụ Hồ hung hăng nhìn kẻ xấu này. Đây là kẻ xấu xa nhất trong những kẻ xấu mà bà từng gặp! Bà cắn răng, nhân lúc mọi người không để ý, đá mạnh vào người đàn bà một cái, cuối cùng bị ông cụ Hồ bế về. “Cô ta sẽ bị chú cảnh sát nhốt lại.”
Ông cụ Hồ nhìn người phụ nữ này. Trông bộ dáng điên cuồng kia là đủ biết cuộc đời này của chị ta sẽ không thể yên ổn được. Chị ta tự tay hủy hoại một thiếu nữ lương thiện – người mang ánh sáng đến cho cuộc đời chị ta. Người duy nhất cứu rỗi cuộc đời mình lại bị chính tay mình hủy hoại.
Ông cụ Hồ nhìn dáng vẻ điên cuồng của chị ta, không hề cảm thấy đồng tình.
Những cảnh sát bên cạnh nhìn vẻ đau buồn của các ông bà cụ, lòng cũng thấy ngậm ngùi.
Các ông bà trở về trường. Ông bà Hồ đợi Kim Sân đến đón.
Bà cụ Hồ lập tức ôm lấy ba mình, nước mắt tuôn rơi. “Ba ơi ba…”
Kim Sân ngồi xuống, lau nước mắt cho con gái. “Sao thế con?”
“Lòng con thật là khó chịu.” Bà cụ Hồ không thể diễn tả rõ tâm trạng phức tạp này.
Ông cụ Hồ ở bên cạnh kể rõ chuyện xảy ra hôm nay. Kim Sân dắt tay con gái, nói: “Bé cưng có biết sau khi chết người ta sẽ đi đâu không?”
Bà cụ Hồ trả lời: “Sẽ sang thế giới bên kia.”
Kim Sân lắc đầu. “Không phải sang thế giới bên kia mà vẫn ở thế giới này. Họ đều sẽ được thế giới lưu giữ lại.”
“Bạn của con và con gái ông ấy đều sẽ xuất hiện nơi đây.”
Dù Kim Sân có an ủi thế này thì bà cụ Hồ vẫn buồn bã suốt mấy ngày trời. Ông lão bác sĩ và ông lão bán bảo hiểm tổ chức cho ông Lý một lễ tang nho nhỏ, đặt mộ của ông ngay đối diện mộ Lý Tư. Chắc là ông lão cảnh sát cũng muốn như vậy.
Người biết chuyện này không nhiều, chỉ có mấy người họ. Ông lão bác sĩ lo âu mấy ngày trời, bởi vì ở đây có một tập tục là sau khi người chết đi, nếu người đi đưa tiễn đông thì mới không bị những tiểu quỷ bên kia bắt nạt. Ông nhìn mấy người già bọn họ, đau đầu.
Ông không nói với ông cụ Hồ sự lo lắng của mình, dù gì cái này cũng chỉ là mê tín. Vì thế, cuối cùng ông nhờ người bỏ thêm một đôi người giấy theo hộ tống.
Nhân viên tang lễ xây mộ xong là ra về. Bà lão bác sĩ đặt bó hoa tươi xuống trước tấm bia. “Cũng không có gì để nói, chắc vài năm nữa là tôi cũng xuống tìm ông, lúc đó tôi sẽ mang cho con gái ông ít quần áo đẹp, ông giới thiệu con bé với mấy người chúng tôi. Có chào tôi thì gọi là dì chứ đừng kêu bà nội nha.”
Ông lão bán bảo hiểm thở dài. “Tuy chúng ta không đông nhưng tôi đã cố tình mua năm bó hoa tươi để trông có vẻ xôm tụ.”
Ông cụ Hồ biết người mất thì cũng đã mất rồi, chỉ lẳng lặng đặt bó hoa xuống.
Bà cụ Hồ đặt toàn bộ những bó hoa đang ôm xuống trước bia mộ. Bà đang định nói thì thì nghe có tiếng xôn xao từ không xa vọng lại.
Mọi người lấy làm lạ. Ông lão bác sĩ đứng trên bậc đá, nhìn ra xa thì thấy phía dưới có không ít người đang kéo lên. Họ tay cầm hoa tươi, tay xách trái cây; có người trẻ người già, có người mặc đồng phục cảnh sát, cũng có người mặc đồ thường.
Bên này chỉ có một ngôi mộ mới xây.
Các ông bà đều ngẩn ra. Họ không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy.
Đoàn người kia nhanh chóng kéo đến. Hoa tươi cũng được chất đầy trước ngôi mộ.
Lúc này bà lão bác sĩ mới biết thì ra truyền thông đã biết đến sự kiện này.
Con gái bị sát hại, người cha truy tìm kẻ sát nhân hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng tìm được hung thủ.
Hai mươi lăm năm trôi qua, dù cả thế giới đã quên đi chuyện này thì người cha già vẫn kiên trì lấy lại công bằng cho con gái mình.
Nhất thời, câu chuyện thu hút được sự quan tâm của cả xã hội.
Ông do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi chờ. Ông biết thời gian của bạn mình không còn nhiều nữa. Có thể sẽ còn nhiều cách khác, nhưng bệnh tình của ông Lý ngày càng nghiêm trọng, trí nhớ ngày càng không tốt, ông không còn thời gian và sức lực để đấu tranh với đối phương.
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ nhìn phía trước, thở dài một hơi. Không ai nói chuyện.
Các ông bà ngồi im trên băng ghế ngay cổng ra vào khu dân cư. Trời tối dần, người đi trên đường cũng ngày một nhiều hơn, trông họ khá đối lập với những người vội vội vàng vàng trên đường.
Các ông bà cũng đến sở cảnh sát, kể lại chuyện ông Lý đi tìm hung thủ giết hại con gái mình. Cảnh sát đưa cho họ chiếc điện thoại của ông Lý. Điện thoại này có thiết lập mật mã, cảnh sát thấy trên màn hình vẫn còn ở chế độ ghi âm nhưng lại không thể mở điện thoại mà không làm hư hại những dữ liệu bên trong được.
Thì ra sau khi Thái Tử Loan giành điện thoại, nó đã khóa màn hình.
“Các ông bà có biết mật mã là gì không?”
Ông lão bác sĩ tâm lý từ tốn nhận lấy điện thoại, nói: “0935”.
“Chín giờ ba lăm phút là thời gian con gái ông ấy xong giờ tự học.” Ông lão bác sĩ thở dài. Khi gặp những chuyện như vậy, con người sẽ lựa chọn lãng quên, cố gắng quên đi những chuyện làm mình đau khổ nhưng ông Lý lại luôn luôn nhắc nhở mình không được quên.
Ông lão bác sĩ mở điện thoại ra, lưu đoạn ghi âm lại, sau đó mở danh sách ghi âm, phát tập tin vừa lưu trên cùng.
Lúc đầu là tiếng mở cửa, sau đó là tiếng nói chuyện. Bên trong vang lên tiếng của ông lão cảnh sát. “Vậy cô là hung thủ đúng không?”
Sự thật năm đó nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người, sau đó vang lên một loạt tiếng giành giật, sau đó rầm một tiếng.
Họ đều biết đây là tiếng gì.
Ngay sau đó là tiếng một người đàn ông. Những người có mặt ở đây nghe được câu chuyện đã bị chôn vùi theo thời gian, bà cụ Hồ và bà lão bác sĩ đều không kìm được nước mắt.
Ông lão cảnh sát rất hiếm khi nói về con gái mình, họ chỉ biết đó là một thiếu nữ rất vui vẻ hoạt bát, ước mơ của cô bé là trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Bây giờ, những lời đối thoại này còn bổ sung thêm sự ấm áp thiện lương của cô. Trong cuộc thi vẽ, cô thua cuộc trước bạn nữ mà cả trường đều chê cười nhưng cô lại thương cảm cho hoàn cảnh của đối thủ.
Cô gái tốt như thế lại mãi mãi bị chôn vùi ở tuổi mười bảy.
Bà lão bác sĩ nghiến rắng nói: “Cô ta đã nhận tội rồi, không thể định tội cô ta được sao?”
Ông lão bác sĩ trả lời: “Băng ghi âm không thể dùng làm chứng cứ.”
Anh cảnh sát trẻ cũng đỏ hoe đôi mắt. Mấy thế hệ cảnh sát bọn họ đều biết có một vị tiền bối trong đội cảnh sát hình sự, vì muốn truy tìm hung thủ sát hại con gái mình mà cả đời không thăng chức. Có điều không ai ngờ được là sự thật lại tàn nhẫn như thế, còn khó mà tiếp nhận hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Nghe các ông bà đối thoại, anh cảnh sát nói: “Hiện trường có dấu vết giằng co, chị ta lại có động cơ giết người nên không thể thoát được vụ án này.” Chắc chắn công tố viên sẽ khởi tố chị ta là cố ý giết người nhưng rất có thể luật sư sẽ lái theo hướng ngộ sát. Với đoạn ghi âm này, tuy không đủ để chứng minh chị ta giết con gái ông lão cảnh sát nhưng bên kia cũng không thể dùng nó chứng minh ông lão cảnh sát uy hiếp chị ta. Kết quả cuối cùng khó mà biết được.
Các ông bà lão nghe anh cảnh sát nói vậy thì thở phào một hơi.
Lúc đi ra, họ nhìn thấy người phụ nữ trung niên – lúc này đã bị cảnh sát khống chế. Trông chị ta rất tiều tụy, miệng không ngừng nói “không thể nào” giống như là bị điên vậy.
Bà lão bác sĩ cầm cây nạng định đánh chị ta nhưng bị ông lão bác sĩ bên cạnh kéo lại.
Bà cụ Hồ hung hăng nhìn kẻ xấu này. Đây là kẻ xấu xa nhất trong những kẻ xấu mà bà từng gặp! Bà cắn răng, nhân lúc mọi người không để ý, đá mạnh vào người đàn bà một cái, cuối cùng bị ông cụ Hồ bế về. “Cô ta sẽ bị chú cảnh sát nhốt lại.”
Ông cụ Hồ nhìn người phụ nữ này. Trông bộ dáng điên cuồng kia là đủ biết cuộc đời này của chị ta sẽ không thể yên ổn được. Chị ta tự tay hủy hoại một thiếu nữ lương thiện – người mang ánh sáng đến cho cuộc đời chị ta. Người duy nhất cứu rỗi cuộc đời mình lại bị chính tay mình hủy hoại.
Ông cụ Hồ nhìn dáng vẻ điên cuồng của chị ta, không hề cảm thấy đồng tình.
Những cảnh sát bên cạnh nhìn vẻ đau buồn của các ông bà cụ, lòng cũng thấy ngậm ngùi.
Các ông bà trở về trường. Ông bà Hồ đợi Kim Sân đến đón.
Bà cụ Hồ lập tức ôm lấy ba mình, nước mắt tuôn rơi. “Ba ơi ba…”
Kim Sân ngồi xuống, lau nước mắt cho con gái. “Sao thế con?”
“Lòng con thật là khó chịu.” Bà cụ Hồ không thể diễn tả rõ tâm trạng phức tạp này.
Ông cụ Hồ ở bên cạnh kể rõ chuyện xảy ra hôm nay. Kim Sân dắt tay con gái, nói: “Bé cưng có biết sau khi chết người ta sẽ đi đâu không?”
Bà cụ Hồ trả lời: “Sẽ sang thế giới bên kia.”
Kim Sân lắc đầu. “Không phải sang thế giới bên kia mà vẫn ở thế giới này. Họ đều sẽ được thế giới lưu giữ lại.”
“Bạn của con và con gái ông ấy đều sẽ xuất hiện nơi đây.”
Dù Kim Sân có an ủi thế này thì bà cụ Hồ vẫn buồn bã suốt mấy ngày trời. Ông lão bác sĩ và ông lão bán bảo hiểm tổ chức cho ông Lý một lễ tang nho nhỏ, đặt mộ của ông ngay đối diện mộ Lý Tư. Chắc là ông lão cảnh sát cũng muốn như vậy.
Người biết chuyện này không nhiều, chỉ có mấy người họ. Ông lão bác sĩ lo âu mấy ngày trời, bởi vì ở đây có một tập tục là sau khi người chết đi, nếu người đi đưa tiễn đông thì mới không bị những tiểu quỷ bên kia bắt nạt. Ông nhìn mấy người già bọn họ, đau đầu.
Ông không nói với ông cụ Hồ sự lo lắng của mình, dù gì cái này cũng chỉ là mê tín. Vì thế, cuối cùng ông nhờ người bỏ thêm một đôi người giấy theo hộ tống.
Nhân viên tang lễ xây mộ xong là ra về. Bà lão bác sĩ đặt bó hoa tươi xuống trước tấm bia. “Cũng không có gì để nói, chắc vài năm nữa là tôi cũng xuống tìm ông, lúc đó tôi sẽ mang cho con gái ông ít quần áo đẹp, ông giới thiệu con bé với mấy người chúng tôi. Có chào tôi thì gọi là dì chứ đừng kêu bà nội nha.”
Ông lão bán bảo hiểm thở dài. “Tuy chúng ta không đông nhưng tôi đã cố tình mua năm bó hoa tươi để trông có vẻ xôm tụ.”
Ông cụ Hồ biết người mất thì cũng đã mất rồi, chỉ lẳng lặng đặt bó hoa xuống.
Bà cụ Hồ đặt toàn bộ những bó hoa đang ôm xuống trước bia mộ. Bà đang định nói thì thì nghe có tiếng xôn xao từ không xa vọng lại.
Mọi người lấy làm lạ. Ông lão bác sĩ đứng trên bậc đá, nhìn ra xa thì thấy phía dưới có không ít người đang kéo lên. Họ tay cầm hoa tươi, tay xách trái cây; có người trẻ người già, có người mặc đồng phục cảnh sát, cũng có người mặc đồ thường.
Bên này chỉ có một ngôi mộ mới xây.
Các ông bà đều ngẩn ra. Họ không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy.
Đoàn người kia nhanh chóng kéo đến. Hoa tươi cũng được chất đầy trước ngôi mộ.
Lúc này bà lão bác sĩ mới biết thì ra truyền thông đã biết đến sự kiện này.
Con gái bị sát hại, người cha truy tìm kẻ sát nhân hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng tìm được hung thủ.
Hai mươi lăm năm trôi qua, dù cả thế giới đã quên đi chuyện này thì người cha già vẫn kiên trì lấy lại công bằng cho con gái mình.
Nhất thời, câu chuyện thu hút được sự quan tâm của cả xã hội.
Danh sách chương