Bà cụ Hồ cho tiền vào cặp, sau đó đeo lên vai, hai tay ôm chặt cánh tay ông cụ Hồ, không kìm nén được cảm xúc hưng phấn. “Anh Thừa Khiếu, anh thật là lợi hại! Hắn rất sợ anh đó.”
Dù bà có nói bao nhiêu lần, ông vẫn nghe không chán. Tuy nhiên, ngoài mặt ông vẫn tỏ ra khiêm tốn. “Cũng không lợi hại gì lắm, vừa đủ để bảo vệ em Chúc Chúc mà thôi.” Ông muốn bà biết mình hoàn toàn có khả năng bảo vệ bà, không muốn bà lo lắng sợ hãi.
Bà cụ Hồ nghe anh Thừa Khiếu nói muốn bảo vệ mình thì lòng càng thêm vui vẻ. Cảm giác vui vẻ ấy không cách nào thể hiện hết được, bà nghĩ ngợi rồi nói: “Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu, anh cúi xuống đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bà cụ Hồ không cao bằng Kim Sân và ông cụ Hồ nên thường bảo hai người cúi đầu xuống mỗi khi bà muốn nói nhỏ gì đó.
Ông cụ Hồ cúi người xuống như thường ngày, nhìn vợ mình với ánh mắt đầy yêu thương.
Bà lập tức nhoài tới, hôn “chụt” một cái lên má ông, sau đó cười thật ngọt ngào. “Cảm ơn anh Thừa Khiếu đã bảo vệ em.”
Ông cụ Hồ ngẩn ngơ một lát, sau đó nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ uy phong lúc nãy.
Ông cúi xuống cõng bà lên, miệng nghiêm túc nói: “Đi thôi đi thôi, chúng ta về trường nào!” Thế nhưng không cách nào che giấu được vẻ vui sướng trong đó.
Bà cụ Hồ được anh Thừa Khiếu cõng, sau phút bất ngờ bèn lập tức ôm cổ, nằm rạp trên lưng ông. “Anh Thừa Khiếu, bây giờ anh lợi hại y chang ba rồi đấy!”
Trước kia trong lòng bà, anh Thừa Khiếu cũng lợi hại ngang ngửa mình, họ đều là những đứa trẻ phải cố gắng học tập, ăn cơm, uống thuốc mới được. Nhưng bây giờ thì khác, anh Thừa Khiếu cũng lợi hại giống ba vậy, có thể đánh kẻ xấu, kẻ xấu sợ anh ấy, và anh ấy còn có thể cõng bà lên nữa.
Nhưng ông cụ Hồ thì không muốn trở thành bậc cha chú của bà chút nào nên vội vàng nói: “Không, vẫn chưa lợi hại bằng ba đâu. Ba chúng ta vẫn là lợi hại nhất.”
Ông nhớ đến một số chuyện, vội nhấn mạnh lần nữa. “Sau khi về nhà, nếu có kể với ba chuyện này thì phải nói ba là người lợi hại nhất nhé.” Bà cụ Hồ là người có chuyện vặt vãnh gì cũng sẽ kể cho ba nghe, huống chi là chuyện lớn thế này, không nói vài ngày mới là lạ.
Đừng nhìn bình thường ba họ trông thờ ơ lạnh nhạt, không nhuốm bụi trần mà lầm. Trên thực tế ông thù dai lắm đấy.
Bà cụ Hồ nằm trên lưng ông. Mùi hương từ người anh Thừa Khiếu làm bà thấy vô cùng yên tâm nên không nhịn được đánh ngáp một cái, hình như hơi buồn ngủ. Bà thân mật cọ cọ vào lưng ông, sau đó mơ màng bảo: “Chắc chắn ba là người lợi hại nhất rồi, còn anh Thừa Khiếu là người lợi hại thứ hai.”
Ông cụ Hồ: “…” OK, vừa nãy mình lo nghĩ nhiều quá rồi.
Ông đã nghe ra trong giọng nói của vợ mình mang theo cơn buồn ngủ nên nhẹ nhàng nói: “Em nằm trên lưng anh ngủ một giấc đi, lát nữa về đến trường anh gọi em.”
Bà ừm một tiếng, ngửi mùi hương yên ổn trên người anh Thừa Khiếu, từ từ đi vào giấc ngủ.
Ông cõng bà đi trên con đường đông người qua lại. Ông không phải người lãng mạn nhưng ông luôn hy vọng có thể cho bà những điều tốt đẹp nhất.
Lòng ông cảm thấy thật ấm áp. Dù có quên bao nhiêu người thì bà vẫn nhớ đến anh Thừa Khiếu của mình.
Một ông lão cao lớn cõng một bà lão tóc bạc đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Ông cụ Hồ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cứ cõng bà đi về phía trước.
Lúc về đến cổng trường, ông đang định gọi bà dậy thì thật trùng hợp, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Hồ Đào. Hồ Đào mặc bộ đồng phục màu vàng, đầu đội nón bảo hiểm, vừa từ trong đi ra vừa cười nói với mấy người đồng nghiệp bên cạnh.
Ông cụ Hồ do dự một chút nhưng rồi cũng đi vào. Vừa đi được vài bước thì Hồ Đào đã đuổi theo. Vừa nãy anh ta đã tìm một cái cớ bảo mọi người đi trước.
Hồ Đào nhìn cha mình rồi nhìn mẹ nằm trên lưng ông. Do dự một lát, anh cúi đầu hỏi nhỏ: “Bệnh của mẹ có đỡ chút nào không ạ?”
Ông cụ Hồ đang không hài lòng về đứa con này nên giọng không được nhỏ nhẹ cho lắm. “Bác sĩ nói gần đây tâm trạng của bà ấy tốt nên tình hình đỡ hơn rồi.”
Mấy từ “tâm trạng tốt” rõ ràng là chỉ trích lúc trước khi ở nhà Hồ Đào, bà cụ Hồ không có lấy một ngày vui vẻ.
Trước kia có thể Hồ Đào sẽ phản bác nhưng bây giờ lại im lặng. Bây giờ anh ở nhà mẹ vợ, mỗi ngày đều bị mắng mỏ nên rất hiểu cảm giác của mẹ mình khi đó.
Nhìn Hồ Đào cúi đầu, cuối cùng ông cụ Hồ cũng mềm lòng. Dù gì đây cũng là đứa con ông nuôi từ nhỏ đến lớn, chứng kiến nó từ lúc chỉ biết gọi ba mẹ lớn thành một thiếu niên, thanh niên và rồi trở nên thế này.
Ông thở dài một hơi, hỏi: “Bây giờ có đủ tiền xài không? Công việc thế nào?”
Hồ Đào nghe được sự quan tâm của cha, ngẩn ra một chút rồi cúi đầu, đáp: “Đủ ạ. Công việc cũng rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Ông cụ Hồ nhìn dáng vẻ ủ rũ của con trai, nói: “Nếu có chuyện gì thì nhắn cho ba, chắc chắc mẹ con sẽ không muốn nhìn thấy con không vui như vậy.”
Hồ Đào ừm một tiếng.
Bà cụ Hồ trên lưng ông động đậy một cái, từ từ thức giấc. Vừa rồi đang ngủ, bây giờ bất ngờ mở mắt ra thấy chói quá nên bà lại vùi đầu vào lưng ông, lầu bầu: “Anh Thừa Khiếu, chúng ta về đến trường rồi sao?”
Ông cụ Hồ nhẹ nhàng trả lời: “Về đến rồi.”
Ông quay qua nhìn Hồ Đào, bảo: “Con đi ăn cơm đi. Bọn ta vào trong đây.”
Tình cảm ông dành cho con trai rất phức tạp. Sau này, thông qua cha vợ, ông mới biết đứa con trai này còn tệ hơn những gì ông biết nên đương nhiên cũng rất tức giận, thậm chí từng muốn xem như chưa từng nuôi dưỡng nó. Nhưng dù gì nó cũng do một tay ông nuôi lớn.
Bà cụ Hồ nằm trên lưng ông, nói: “Anh Thừa Khiếu, cho em xuống đi, nếu không các bạn thấy lại trêu em là vợ anh nữa.” Bà từng nghe mọi người nói vậy, nhưng cứ tưởng là họ đang đùa mà thôi.
Ông cụ Hồ như muốn nghẽn tim. “…” Lẽ nào không phải sao? Bà rón rén từ trên lưng ông leo xuống, sau đó nghiêm túc nắm tay ông, cười hì hì bảo: “Tay anh Thừa Khiếu ấm quá đi.”
Ông cụ Hồ lập tức được vuốt ve an ủi. Bàn tay dày và ấm của ông bao lấy bàn tay bà, sưởi ấm cho bà.
Lúc hai người đi vào phòng học, bà cụ Hồ phát hiện mọi người đều đã trở về. Bà rất vui, lập tức chạy tới, nói: “Các bạn về rồi à! Mình kể cho các bạn nghe, anh Thừa Khiếu đã lấy lại tiền của bạn Lý Phong từ chỗ kẻ xấu kia về rồi, kẻ đó bị anh Thừa Khiếu dọa cho rùng mình!”
Bà lão bác sĩ gật đầu, hơi ngạc nhiên. “Hai người lấy lại tiền được rồi à?”
Bà cụ Hồ gật đầu. “Lấy lại được rồi. Anh Thừa Khiếu thật là lợi hại!”
Bà lão bác sĩ thầm nghĩ: Năng lực tâng bốc của bà bạn này lại thăng cấp rồi.
Bà cảm thấy mỗi ngày ông cụ Hồ đều rất vui là có lý do cả. Bên cạnh có một fan hâm mộ cứ nhìn ông bằng ánh mắt sùng bái, sau đó chân thành khen ngợi “anh Thừa Khiếu lợi hại nhất”, quả là hạnh phúc.
Không chỉ bà lão bác sĩ thẩm mỹ mới cảm nhận được tình cảm tràn đầy của bà cụ Hồ mà chiều đó đến đón, Kim Sân cũng phảng phất cảm thấy mình như trở về thời kỳ con gái mới chớm yêu.
Khi đó, bà cụ Hồ còn là thiếu nữ, hồn nhiên chưa hiểu thế nào là yêu, mỗi ngày cứ nhắc anh Thừa Khiếu đến 800 lần. Lúc thì “hôm nay anh Thừa Khiếu chơi bóng rổ, mấy lần ăn trọn cú 3 điểm luôn đấy. Anh ấy thật là giỏi. Bình thường không thấy anh ấy đánh bóng rổ, không ngờ lúc thi đấu lại lợi hại thế”; khi thì “hôm nay có một bạn nữ tỏ tình với anh ấy, anh Thừa Khiếu nói phải tập turng vào việc học, không yêu đương”.
Lúc ấy Kim Sân biết rõ nhưng không nói ra.
Bây giờ, bà cụ Hồ mở miệng ra là “hôm nay anh Thừa Khiếu chỉ dùng một tay là xách người kia lên, giống vầy nè…”
Bà vừa nói vừa minh họa, dùng tay xách cặp lên, diễn tả lại cách anh Thừa Khiếu trừng trị kẻ xấu kia, còn bắt chước giọng điệu của ông. “Cậu phải trả lại hết số tiền mà mình đã lừa những ông bà lão kia, biết chưa?”
Bà cụ Hồ hưng phấn nói với ba mình: “Kẻ xấu đó sợ đến run lẩy bẩy, còn bảo đảm sau này không dám làm kẻ xấu nữa!”
Kim Sân ở bên cạnh lắng nghe, vô cùng phối hợp bảo: “Đúng rồi, anh Thừa Khiếu của con rất lợi hại.”
Bà cụ Hồ gật đầu, tán dương: “Anh Thừa Khiếu là người lợi hại thứ hai trên thế giới này.”
Kim Sân ngẩn ra, hỏi: “Vậy người lợi hại nhất thế giới là ai?”
“Đương nhiên là ba rồi. Ba là lợi hại nhất!” Bà ôm cánh tay ba mình, nói.
Kim Sân hắng giọng, không sao che giấu được nụ cười mỉm, tuy nhiên vẫn giả vờ nói: “Bé cưng, chúng ta khiêm tốn một chút.”
Bà cụ Hồ gật đầu, nói: “Ba vẫn là lợi hại nhất.”
Bà nói xong thì bước đi vài bước, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại kéo tay ba với vẻ kích động. “Ba ơi ba, anh Thừa Khiếu chạy bộ cũng nhanh lắm đấy, còn nhanh hơn bạn Lý Phong ngày nào cũng luyện tập nữa!”
Bà cảm thấy ba phản ứng quá thờ ơ chắc chắn là vì không tin tưởng lắm nên quay qua, nói với ông cụ Hồ: “Anh Thừa Khiếu, anh chạy cho ba xem đi.”
Thế là ông cụ Hồ bảy tám chục tuổi nhìn vợ mình với ánh mắt cưng chiều, rồi không làm bà thất vọng, ông bắt đầu chạy thật nhanh trước mặt cha vợ, ra sức thể hiện sở trường của mình.
Kim Sân vỗ tay cổ vũ theo với con gái, nói: “Chạy nhanh thật.”
Mặt bà cụ Hồ đầy vẻ tự hào, giống như người ba khen là mình chứ không phải anh Thừa Khiếu vậy.
Dù bà có nói bao nhiêu lần, ông vẫn nghe không chán. Tuy nhiên, ngoài mặt ông vẫn tỏ ra khiêm tốn. “Cũng không lợi hại gì lắm, vừa đủ để bảo vệ em Chúc Chúc mà thôi.” Ông muốn bà biết mình hoàn toàn có khả năng bảo vệ bà, không muốn bà lo lắng sợ hãi.
Bà cụ Hồ nghe anh Thừa Khiếu nói muốn bảo vệ mình thì lòng càng thêm vui vẻ. Cảm giác vui vẻ ấy không cách nào thể hiện hết được, bà nghĩ ngợi rồi nói: “Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu, anh cúi xuống đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bà cụ Hồ không cao bằng Kim Sân và ông cụ Hồ nên thường bảo hai người cúi đầu xuống mỗi khi bà muốn nói nhỏ gì đó.
Ông cụ Hồ cúi người xuống như thường ngày, nhìn vợ mình với ánh mắt đầy yêu thương.
Bà lập tức nhoài tới, hôn “chụt” một cái lên má ông, sau đó cười thật ngọt ngào. “Cảm ơn anh Thừa Khiếu đã bảo vệ em.”
Ông cụ Hồ ngẩn ngơ một lát, sau đó nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ uy phong lúc nãy.
Ông cúi xuống cõng bà lên, miệng nghiêm túc nói: “Đi thôi đi thôi, chúng ta về trường nào!” Thế nhưng không cách nào che giấu được vẻ vui sướng trong đó.
Bà cụ Hồ được anh Thừa Khiếu cõng, sau phút bất ngờ bèn lập tức ôm cổ, nằm rạp trên lưng ông. “Anh Thừa Khiếu, bây giờ anh lợi hại y chang ba rồi đấy!”
Trước kia trong lòng bà, anh Thừa Khiếu cũng lợi hại ngang ngửa mình, họ đều là những đứa trẻ phải cố gắng học tập, ăn cơm, uống thuốc mới được. Nhưng bây giờ thì khác, anh Thừa Khiếu cũng lợi hại giống ba vậy, có thể đánh kẻ xấu, kẻ xấu sợ anh ấy, và anh ấy còn có thể cõng bà lên nữa.
Nhưng ông cụ Hồ thì không muốn trở thành bậc cha chú của bà chút nào nên vội vàng nói: “Không, vẫn chưa lợi hại bằng ba đâu. Ba chúng ta vẫn là lợi hại nhất.”
Ông nhớ đến một số chuyện, vội nhấn mạnh lần nữa. “Sau khi về nhà, nếu có kể với ba chuyện này thì phải nói ba là người lợi hại nhất nhé.” Bà cụ Hồ là người có chuyện vặt vãnh gì cũng sẽ kể cho ba nghe, huống chi là chuyện lớn thế này, không nói vài ngày mới là lạ.
Đừng nhìn bình thường ba họ trông thờ ơ lạnh nhạt, không nhuốm bụi trần mà lầm. Trên thực tế ông thù dai lắm đấy.
Bà cụ Hồ nằm trên lưng ông. Mùi hương từ người anh Thừa Khiếu làm bà thấy vô cùng yên tâm nên không nhịn được đánh ngáp một cái, hình như hơi buồn ngủ. Bà thân mật cọ cọ vào lưng ông, sau đó mơ màng bảo: “Chắc chắn ba là người lợi hại nhất rồi, còn anh Thừa Khiếu là người lợi hại thứ hai.”
Ông cụ Hồ: “…” OK, vừa nãy mình lo nghĩ nhiều quá rồi.
Ông đã nghe ra trong giọng nói của vợ mình mang theo cơn buồn ngủ nên nhẹ nhàng nói: “Em nằm trên lưng anh ngủ một giấc đi, lát nữa về đến trường anh gọi em.”
Bà ừm một tiếng, ngửi mùi hương yên ổn trên người anh Thừa Khiếu, từ từ đi vào giấc ngủ.
Ông cõng bà đi trên con đường đông người qua lại. Ông không phải người lãng mạn nhưng ông luôn hy vọng có thể cho bà những điều tốt đẹp nhất.
Lòng ông cảm thấy thật ấm áp. Dù có quên bao nhiêu người thì bà vẫn nhớ đến anh Thừa Khiếu của mình.
Một ông lão cao lớn cõng một bà lão tóc bạc đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Ông cụ Hồ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cứ cõng bà đi về phía trước.
Lúc về đến cổng trường, ông đang định gọi bà dậy thì thật trùng hợp, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Hồ Đào. Hồ Đào mặc bộ đồng phục màu vàng, đầu đội nón bảo hiểm, vừa từ trong đi ra vừa cười nói với mấy người đồng nghiệp bên cạnh.
Ông cụ Hồ do dự một chút nhưng rồi cũng đi vào. Vừa đi được vài bước thì Hồ Đào đã đuổi theo. Vừa nãy anh ta đã tìm một cái cớ bảo mọi người đi trước.
Hồ Đào nhìn cha mình rồi nhìn mẹ nằm trên lưng ông. Do dự một lát, anh cúi đầu hỏi nhỏ: “Bệnh của mẹ có đỡ chút nào không ạ?”
Ông cụ Hồ đang không hài lòng về đứa con này nên giọng không được nhỏ nhẹ cho lắm. “Bác sĩ nói gần đây tâm trạng của bà ấy tốt nên tình hình đỡ hơn rồi.”
Mấy từ “tâm trạng tốt” rõ ràng là chỉ trích lúc trước khi ở nhà Hồ Đào, bà cụ Hồ không có lấy một ngày vui vẻ.
Trước kia có thể Hồ Đào sẽ phản bác nhưng bây giờ lại im lặng. Bây giờ anh ở nhà mẹ vợ, mỗi ngày đều bị mắng mỏ nên rất hiểu cảm giác của mẹ mình khi đó.
Nhìn Hồ Đào cúi đầu, cuối cùng ông cụ Hồ cũng mềm lòng. Dù gì đây cũng là đứa con ông nuôi từ nhỏ đến lớn, chứng kiến nó từ lúc chỉ biết gọi ba mẹ lớn thành một thiếu niên, thanh niên và rồi trở nên thế này.
Ông thở dài một hơi, hỏi: “Bây giờ có đủ tiền xài không? Công việc thế nào?”
Hồ Đào nghe được sự quan tâm của cha, ngẩn ra một chút rồi cúi đầu, đáp: “Đủ ạ. Công việc cũng rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Ông cụ Hồ nhìn dáng vẻ ủ rũ của con trai, nói: “Nếu có chuyện gì thì nhắn cho ba, chắc chắc mẹ con sẽ không muốn nhìn thấy con không vui như vậy.”
Hồ Đào ừm một tiếng.
Bà cụ Hồ trên lưng ông động đậy một cái, từ từ thức giấc. Vừa rồi đang ngủ, bây giờ bất ngờ mở mắt ra thấy chói quá nên bà lại vùi đầu vào lưng ông, lầu bầu: “Anh Thừa Khiếu, chúng ta về đến trường rồi sao?”
Ông cụ Hồ nhẹ nhàng trả lời: “Về đến rồi.”
Ông quay qua nhìn Hồ Đào, bảo: “Con đi ăn cơm đi. Bọn ta vào trong đây.”
Tình cảm ông dành cho con trai rất phức tạp. Sau này, thông qua cha vợ, ông mới biết đứa con trai này còn tệ hơn những gì ông biết nên đương nhiên cũng rất tức giận, thậm chí từng muốn xem như chưa từng nuôi dưỡng nó. Nhưng dù gì nó cũng do một tay ông nuôi lớn.
Bà cụ Hồ nằm trên lưng ông, nói: “Anh Thừa Khiếu, cho em xuống đi, nếu không các bạn thấy lại trêu em là vợ anh nữa.” Bà từng nghe mọi người nói vậy, nhưng cứ tưởng là họ đang đùa mà thôi.
Ông cụ Hồ như muốn nghẽn tim. “…” Lẽ nào không phải sao? Bà rón rén từ trên lưng ông leo xuống, sau đó nghiêm túc nắm tay ông, cười hì hì bảo: “Tay anh Thừa Khiếu ấm quá đi.”
Ông cụ Hồ lập tức được vuốt ve an ủi. Bàn tay dày và ấm của ông bao lấy bàn tay bà, sưởi ấm cho bà.
Lúc hai người đi vào phòng học, bà cụ Hồ phát hiện mọi người đều đã trở về. Bà rất vui, lập tức chạy tới, nói: “Các bạn về rồi à! Mình kể cho các bạn nghe, anh Thừa Khiếu đã lấy lại tiền của bạn Lý Phong từ chỗ kẻ xấu kia về rồi, kẻ đó bị anh Thừa Khiếu dọa cho rùng mình!”
Bà lão bác sĩ gật đầu, hơi ngạc nhiên. “Hai người lấy lại tiền được rồi à?”
Bà cụ Hồ gật đầu. “Lấy lại được rồi. Anh Thừa Khiếu thật là lợi hại!”
Bà lão bác sĩ thầm nghĩ: Năng lực tâng bốc của bà bạn này lại thăng cấp rồi.
Bà cảm thấy mỗi ngày ông cụ Hồ đều rất vui là có lý do cả. Bên cạnh có một fan hâm mộ cứ nhìn ông bằng ánh mắt sùng bái, sau đó chân thành khen ngợi “anh Thừa Khiếu lợi hại nhất”, quả là hạnh phúc.
Không chỉ bà lão bác sĩ thẩm mỹ mới cảm nhận được tình cảm tràn đầy của bà cụ Hồ mà chiều đó đến đón, Kim Sân cũng phảng phất cảm thấy mình như trở về thời kỳ con gái mới chớm yêu.
Khi đó, bà cụ Hồ còn là thiếu nữ, hồn nhiên chưa hiểu thế nào là yêu, mỗi ngày cứ nhắc anh Thừa Khiếu đến 800 lần. Lúc thì “hôm nay anh Thừa Khiếu chơi bóng rổ, mấy lần ăn trọn cú 3 điểm luôn đấy. Anh ấy thật là giỏi. Bình thường không thấy anh ấy đánh bóng rổ, không ngờ lúc thi đấu lại lợi hại thế”; khi thì “hôm nay có một bạn nữ tỏ tình với anh ấy, anh Thừa Khiếu nói phải tập turng vào việc học, không yêu đương”.
Lúc ấy Kim Sân biết rõ nhưng không nói ra.
Bây giờ, bà cụ Hồ mở miệng ra là “hôm nay anh Thừa Khiếu chỉ dùng một tay là xách người kia lên, giống vầy nè…”
Bà vừa nói vừa minh họa, dùng tay xách cặp lên, diễn tả lại cách anh Thừa Khiếu trừng trị kẻ xấu kia, còn bắt chước giọng điệu của ông. “Cậu phải trả lại hết số tiền mà mình đã lừa những ông bà lão kia, biết chưa?”
Bà cụ Hồ hưng phấn nói với ba mình: “Kẻ xấu đó sợ đến run lẩy bẩy, còn bảo đảm sau này không dám làm kẻ xấu nữa!”
Kim Sân ở bên cạnh lắng nghe, vô cùng phối hợp bảo: “Đúng rồi, anh Thừa Khiếu của con rất lợi hại.”
Bà cụ Hồ gật đầu, tán dương: “Anh Thừa Khiếu là người lợi hại thứ hai trên thế giới này.”
Kim Sân ngẩn ra, hỏi: “Vậy người lợi hại nhất thế giới là ai?”
“Đương nhiên là ba rồi. Ba là lợi hại nhất!” Bà ôm cánh tay ba mình, nói.
Kim Sân hắng giọng, không sao che giấu được nụ cười mỉm, tuy nhiên vẫn giả vờ nói: “Bé cưng, chúng ta khiêm tốn một chút.”
Bà cụ Hồ gật đầu, nói: “Ba vẫn là lợi hại nhất.”
Bà nói xong thì bước đi vài bước, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại kéo tay ba với vẻ kích động. “Ba ơi ba, anh Thừa Khiếu chạy bộ cũng nhanh lắm đấy, còn nhanh hơn bạn Lý Phong ngày nào cũng luyện tập nữa!”
Bà cảm thấy ba phản ứng quá thờ ơ chắc chắn là vì không tin tưởng lắm nên quay qua, nói với ông cụ Hồ: “Anh Thừa Khiếu, anh chạy cho ba xem đi.”
Thế là ông cụ Hồ bảy tám chục tuổi nhìn vợ mình với ánh mắt cưng chiều, rồi không làm bà thất vọng, ông bắt đầu chạy thật nhanh trước mặt cha vợ, ra sức thể hiện sở trường của mình.
Kim Sân vỗ tay cổ vũ theo với con gái, nói: “Chạy nhanh thật.”
Mặt bà cụ Hồ đầy vẻ tự hào, giống như người ba khen là mình chứ không phải anh Thừa Khiếu vậy.
Danh sách chương