Nếu được lựa chọn, cô muốn mình ngủ luôn một giấc thật say còn hơn là tỉnh táo nghĩ về mọi thứ..cô tức giận mở cửa ra..
- này..anh làm gì mà ồn ào thế tên hâm này..
- sao chứ? Cô...
Cô đi qua anh húych vai mạnh một cái..
- tránh ra..
Anh kéo tay cô lại.
- cô có thấy mình đang rất vô lý k hả? Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ.
- trên đời này không có việc gì là k có lý do cả..
- thiệt tình.. cô từ đâu về điên điên khùng khùng thế ai mà chịu cho được..
- khôg chịu được thì ly hôn đi..
- sao chứ? Cô nói sao?
- tôi nói là ly hôn đi, ly hôn.. đó chẳng phải là điều anh muốn mà..
Anh buông thõng bàn tay ra khỏi cánh tay cô..đôi mắt tức giận chuyển màu đỏ, khóe môi nở cái nhếch môi đầy nhạt nhẽo..
- ly hôn sao? Cô nghĩ hôn nhân là trò chơi của cô à..
- trò chơi.. ai mới là người đặt ra trò chơi này.. là ai??
Cổ họng anh bắt đầu thấy nghẹn đắng lại, anh gật đầu vài cái..
- ừ.. rồi sao? Nhưng chẳng phải...
- anh định nói chẳng phải tôi cũng đồng ý phải không...đúng, lúc đó tôi k biết ăn phải cái gì mà đồng ý nữa, còn giờ, tôi thấy mệt mỏi lắm, thấy thanh xuân quá ngắn ngủi, tại sao tôi lại chôn vùi thanh xuân của mình vào một tương lai không hạnh phúc.. tại sao chứ??( cô hét lên)
Anh tức giận quát lớn..
- Lương Minh Phương...
- sao? Tôi nói k đúng à?
- đúng.. cái gì cô nói cũng đúng..
Cô gật đầu quay mặt bước đi, nước mắt ngắn nước mắt dài chạy một mạch ra khỏi cổng..
Quản gia:
- ơ cô chủ..tới giờ ăn cơm rồi.
Cô k nói gì bước thẳng đi..anh ở trên tầng liếc mắt ra huớg cửa sổ ngoài ban công nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau cánh cổng..đôi bàn tay anh bất giác đưa dơ trước mặt..
- tôi chưa nói xong mà..chẳng phải chúng ta đang cùng nhau cố gắng hòa hợp để trở thành gia đình hạnh phúc mà, phải không?
Dưới ánh đèn vàng le lói giữa màn đêm, đôi bàn chân nhỏ bước trên vỉa hè của thành phố xa hoa và lộng lẫy..trong màn đêm cô độc, quả nhiên không có cách nào cảm nhận được nhộn nhịp diễn ra quanh ta, bởi vốn dĩ ở đời người buồn cảnh có vui đâu bao giờ..từng cơn gió khẽ thổi bay làn tóc, cô nhẹ nhàng xoa xoa hai cánh tay.. phải rồi, chỉ vì giận quá mà cô đã quên mang cho mình một chiếc áo ấm khoác ngoài..rồi cô chợt nhận ra, mình càng giận lại càng khiến bản thân phát hiện ra..
- mình đã yêu anh ta mất rồi..
Cô thở dài ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, ngước lên trời cao, những đám mây đang che khuất vầng trăng tròn, chúng cũng giống như tiếng lòng cô vậy, lòng kiêu hãnh đã che lấp đi trái tim đang đau vì anh...là do cô k muốn chấp nhận hay k thể chấp nhận mình đã yêu anh trước..cô sợ, sợ cảm giác yêu đơn phương mà k được đáp lại..nhìn dòng người tấp nập đi qua, khéo môi cô nở ra nụ cười nhạt nhõe..
- haizz..Lương Minh Phương, mày sai rồi, sai trong chính cuộc chơi mà mày đã từng tự tin rằng mình chiến thắng..
Cô rơi nước mắt, đôi bàn tay lại đưa lên lau những giọt nước mắt không biết bao nhiêu lần mới hết..
Đêm buồn, anh ngồi một mình trên sân thượng, một bản nhạc buồn bên ly rượu vang đỏ, anh liếc mắt nhìn toàn thành phố về đêm..
- Lương Minh Phương, bộ cô điên hay sao mà tự nhiên gây chiến với tôi.. cô điên thật rồi, điên thật rồi..
Anh tức giận choang mạnh ly rượu vang xuống sàn, những tiếng vỡ như chíh lòng anh vậy..anh đưa tay đấm mạnh xuống bàn..
- chết tiệt.. tại sao cô giám làm tôi khó chịu..tại sao chứ?
Anh ngước mắt lên nhìn vệt sáng chạy qua trên bầu trời.. anh lại nhớ..
- Lương Minh Phương, cô làm gì tự nhiên nhắm mắt lại vậy, hay cô muốn tôi hôn cô..
Cô im lặng 3phut rồi mở mắt ra đấm mạnh vào người anh..
- này..anh khùng hả? Vừa anh có thấy vệt sáng chạy qua trên bầu trời khôg?
- thấy..
- thì đó.. sao băng ấy, người ta nói thấy sao băng là may mắn lắm đó, thấy sao băng là ước điều gì đó sẽ thành hiện thực..
Anh bật cười..
- thật nhảm nhí..
- này..anh k tin thì cũng đừng cười nhạo điều ước của tôi..
- cô ước gì..
- tên hâm này, đã thấy điều ước lại nói ra chưa? Nói ra mất thiêng..
Anh mỉm cười gật đầu chăm chú nhìn cô..
- mặt tôi dính gì à?
Anh giật mình quay đi chỗ khác.
- khôg.. tôi đang nghĩ tại sao cô k ước luôn là nếu có một điều ước, tôi sẽ ước tôi có một nghìn điều ước khác..
Cô nhíu mày nhìn anh..
- tôi đã biết vì sao anh giàu vậy rồi..
- gì chứ? Liên quan gì?
- anh ấy.. anh có tham vọng rất lớn nên mới giàu thế, còn tôi là con gái, chỉ ước gặp được người mình yêu sống với nhau đến trọn đời thôi..
Anh vội tắt nụ cười nhìn cô, giọng nói nhỏ dần đi..
- cô có biết, trên đời này thứ khó kiếm tìm nhất là tình yêu chân thành không? Tiền có thể làm ra từ nhiều thứ, còn tình cảm, chỉ xuất phát từ hai trái tim biết rung động giữa một biển người mênh mông..
- đúng là anh có kinh nghiệm yêu mới rõ..
Anh cười xua tan bầu không khí trầm lặng.
- mà cô đã bảo là điều ước k được nói ra cơ mà, sao giờ lại nói?
- đấy.. tại anh đấy, nếu điều ước tôi k thành sự thật, tôi bắt đền anh.
Anh cười lắc đầu..
- cô thật vô lý..
Một mình ngồi trong màn đêm tĩnh lặng, những kỷ niệm của hai người cứ hiện về trong trái tim anh..anh đã cố gắng kìm nén và dặn lòng k được nhớ mà sao trái tim lại cứ nhói lên một cảm giác khó chịu vô cùng..
- Lương Minh Phương, sao băng đi qua rồi..nhưng nếu sao băng có thể khiến điều ước thành hiện thực như lời cô nói, tôi ước cô có thể bớt ngang bướng, bớt cố chấp đi được không..( nước mắt anh rưng rưng trực trào)..
Tiếng chuông điện thoại anh reo lên ( là thư ký của anh)
- chủ tịch..
- ừ.. điều tra sao rồi?
- chiều nay cô Kiều Thanh có gặp thiếu phu nhân ở quán cafe..
Anh nhíu mày
- Kiều Thanh...khi nào?
- lúc từ công ty chúg ta trở về, tôi có nghe thư ký bên đó nói lại và qua tìm hiểu, tôi xác nhận đó là cô Kiều Thanh..
Anh cúp điện thoại bỏ vào túi quần, một mạch chạy thẳng xuống tầng dưới rồi ra bãi đậu xe..
Vệ sỹ..
- chủ tịch..
Anh dơ tay lên:
- không cần đi theo tôi..
Tất cả vệ sỹ cúi đầu..
Đôi bàn tay anh xiết chặt vào vô lăng như thể muốn bóp nát chúg ra làm trăm mảnh, chiếc xe bon bon trên đường với tốc độ cao..đứng dưới toà trung cư cao cấp, anh chạy nhanh một mạch lên thẳng tầng 3 ( nơi Kiều Thanha đang ở).. anh đập mạnh cửa.. Kiều Thanh mặc bộ đồ ngủ hai dây màu hồng xuyên thấu bước ra, thấy anh cô nở nụ cười rạng rỡ.
- anh..
Nhanh chóng cô ôm lấy cổ anh mà k để ý rằng gương mặt anh đang rất tức giận..
- sao anh đến muộn vậy? Nhớ em quá phải không? Em cũng nhớ anh lắm..
Anh đẩy cô ra khỏi người, đôi bàn tay xỏ túi quần bước thẳng vào trong ngồi xuống ghế sofa.. Kiều Thanh mỉm cười bước theo sau, cô pha cho anh cốc cafe nóng..
- anh uống cafe đi, đi khuya vây chắc lạnh lắm..
Anh vẫn im lặng k nói gì.. Kiều Thanh lúc này mới để ý khuôn mặt anh, cô khẽ nhíu mày..
- Dũng.. anh có chuyện gì k vui sao?
Anh cố gắng giữ bình tĩnh.
- không.. không có gì..
Kiều Thanh thở phào nhẹ nhõm..
- đêm nay anh sẽ ở đây chứ?
Anh cầm cốc cafe lên nhấp môi.
- chiều nay em đi ra ngoài sao? Đi đâu vậy?
Khuôn mặt cô bắt đầu lúng túng.
- em.. mà có chuyện gì sao?
- à không.. anh nghĩ em chưa được khỏe hẳn nên bớt ra ngoài thì tốt hơn..
Cô cười..
- ồ.. thì ra anh đang quan tâm em.. làm em tưởng..
- tưởng gì.?
- k có gì.. em chỉ ra ngoài với 1-2 người bạn uống cafe với nhau rồi đi dạo cho khuây khỏa đầu óc thôi mà..
- thật vậy chứ? À mà em có bạn sao? Bạn nào sao anh k biết nhỉ?
- thì bạn.. bạn làm cùng quán bar với em đó, anh sao biết được..mà tự nhiên anh quan tâm em chi vậy?
- nói vậy là anh k được quan tâm em?
- không.. em k có ý đó..
Anh tiến đến gần đưa bàn tay vén mái tóc cô lên, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, một tay anh chống xuống bàn, người khẽ cúi xuống..
- anh hi vọng em sẽ k biết nói dối..
Cốc cafe trên tay cô run run rơi xuống sàn.. anh cúi xuống nhìn.
- em sao vậy? Đổ hết cafe rồi kìa..
Cô giật mình cúi xuống nhìn, cười nhẹ một cái..
- không.. do em sơ ý cầm k vững..
Anh nâng cằm cô lên.
- anh cho em nói lại một lần nữa..
- nói...nói..nói gì ạ( run run)
Anh bắt đầu gằn giọng..
- chiều..nay..em..đi đâu?
- em đi với bạn..
Anh nhếch môi cười rồi liếc mắt sang cốc cafe gần đo, nhanh chóng anh cầm cốc cafe quăng mạnh vào tường, anh xoay người lại gạt hết đồ đạc có trên bàn..
- anh làm gì thế Dũng.. đừng làm em sợ..
- tôi đã cho em cơ hội nói thật, tôi là người k cho ai đến 2 lần cơ hội.. tại sao em dám??
Cô lắc đầu đứng dậy đối diện anh, nước mắt cô rơi..
- em thật sự k hiểu anh nói gì?
- tại sao? Tại sao em dám đến gặp cô ấy? Ai cho em cái quyền ấy hả?
- là chị ta nói với anh?
- khôg.. nếu là cô ấy nói có lẽ tôi đỡ điên..
- anh sao thế Dũng? Em gặp chị ta có gì sai?
Anh trừng mắt bóp mồm cô.
- tôi ghét nhất nhữg ai làm việc gì sau lưng tôi.. càng ghét hơn khi có gan làm mà k có gan nhận..
Kiều Thanh lùi lại về đằng sau vài bước..
- anh Dũng.. rốt cuộc người anh yêu là ai?
- điều đó đã k còn quan trọng..
- anh..??
Nói rồi cô ôm chặt lấy anh..
- đừng làm em sợ mà Dũng.. em sợ anh nổi giận với em, em k muốn.. em có đến gặp cô ấy, nhưng em mới là người bị hại, em bị cô ấy nói em là con giáp thứ 13, nói em là tiểu tam..
- cô ấy nói thế có gì sao..
Cô lắc đầu..
- anh.. anh bênh cô ta?
- anh k bênh ai nhưng việc em nói sai sự thật về cô ấy rất khiến anh khó chịu..
- anh k tin em..
- anh chỉ tin vào những gì diễn ra, em đã nói dối anh..
- nhưng việc cô ta mắng chửi em là sự thật..
Anh ghé sát vào mặt cô..
- là tại ai, tại ai đâm đầu đến gặp cô ấy.. người ta gọi là ngu đấy em ạ..
Anh ngoảnh mặt bước đi..cô ôm chặt lấy anh từ sau lưg..
- anh định đi đâu, đừng đi mà..
- nếu em muốn quan hệ giữa chúng ta còn duy trì thì tự giác buông tay ra và nguyên thủ theo quy tắc, đã là người đứng sau thì chỉ được phép đứng sau..
- nếu khôg thì sao?
- nếu em k ngoan thì chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn.
- anh??
Anh nhếch môi..
- em hiểu tôi thích kiểu phụ nữ phải biết nghe lời. Hiểu chứ?
Cô gật đầu từ từ buông tay ra, anh bước đi thật nhanh..cánh cửa khép lại, cô khụy xuống đất, đôi bàn tay đấm mạnh liên hồi xuống sàn nhà..
- anh đã thay đổi rồi Dũng ạ..
Trên con đường tấp nập, anh lái xe thật nhanh, liếc nhìn hai bên đường để tìm kiếm bóng hình Phương..
- lương minh phương, trời chuẩn bị mưa rồi, rốt cuộc cô đang ở đâu chứ?
Anh gọi cho thư ký..
- đã tìm thấy cô ấy chưa?
- dạ chưa..
- một lũ vô dụng..
Anh tức giận tắt máy rồi bấm số gọi cho cô, đã là cuộc thứ 19 kể từ khi cô rời khỏi..
- Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được..
... kít...
- anh dừng xe trước cây cầu, chống tay lên đầu liếc nhìn xung quanh.. đồng hồ điểm 10gio30phut..
- cô ta điên thật rồi, muộn rồi k về nhà, cũng k về mẹ, rốt cuộc đi đâu..
Anh liếc mắt rồi nhíu mày nhìn về trước mặt, đôi bàn chân cô đang lê những bước chân thật chậm tiến lại gần..ánh mắt anh bừng sáng khi thấy cô, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống chạy tới trước mặt cô..
- Lương minh Phương..
Cô nhíu mày thấy anh, trong ánh mắt có chút giật mình rồi quay mặt lại..
Anh gọi lớn..
- Lương Minh Phương..
Đôi bàn chân cô dừng lại..
- cô đứng yên đấy cho tôi..
- Đặng Đình Dũng..anh đừng tưởng trên đời này việc gì anh nói là người khác phải làm..
- cô đừng bướng nữa..
- tôi không bướng..
- k bướng thì về nhà đi, con gái con đứa đi lang thang đêm khuya thế này nhỡ người ta bắt cóc thì sao?
- mắc mớ gì tới anh..tôi đang mong người ta bắt cóc đây..
- cô??
- anh về đi.. tôi muốn ở một mình..
- tôi k về.. dù sao cô cũng đang là vợ tôi.
- anh k thể tìm được lý do nào hay hơn nữa à.?
Anh chạy thật nhanh ra chỗ cô, nắm chặt tay cô và kéo đi..
- đi về.
Cô giật mạnh tay..
- anh điên à, để tôi yên..
- cô điên đủ chưa?
Ánh mắt cô nhìn anh đầy phẫn nộ..
- chưa.. chưa bao giờ với tôi là đủ cả.. trừ khi..
- trừ khi sao?
- anh rời xa tôi..
- cô.. cô thật sự muốn vậy chứ?
Cô nghẹn ngào gật đầu..
- được.. nếu như vậy làm cô vui.. tôi sẵn sàng..
- vậy thì 1...2...3 Chúng ta cùng quay mặt đi, không được ngoảnh lại nhé Đặng Minh Dũng..
- được..
- anh thật sự chưa bao giờ yêu tôi chứ?
Anh gật đầu..
Cô cười tươi nhưng nước mắt trực trào.
- tốt lắm.. tôi cũng chưa bao giờ yêu anh..
- tôi bắt đầu đếm nhé...
1.... cô và anh cùng xoay lưng lại vào nhau
2... nước mắt cô và anh đều tuôn rơi..
3... cô lấy tay lau những giọt nước mắt và bước đi những bước dài, chỉ có anh là đứng đó quay lại nhìn theo bóng dáng cô..
Anh hét lớn..
- Lương Minh Phương...
Đôi bàn chân cô bắt đầu dừng lại chẳng muốn bước, hận là chẳng thể quay đầu..chẳng chần chừ, anh sải bước chân dài tiến tới kéo tay cô lại..
- khoan đã.. tôi có chuyện muốn nói..
- gì chư? Chúng ta đã thỏa thuận thế nào?
- Lương Minh Phương, cô nghe thật kỹ lời tôi sắp nói đây này, tôi chỉ nói một lần duy nhất thôi.. nếu ngày mai thế giới có nổ tanh bành mà tôi chết đi, nếu tôi chưa nói hết lời khi nãy, chưa nói hết rằng tôi đã yêu cô thì tôi sẽ hối hận lắm.. chúng ta hẹn hò nhé!
- này..anh làm gì mà ồn ào thế tên hâm này..
- sao chứ? Cô...
Cô đi qua anh húych vai mạnh một cái..
- tránh ra..
Anh kéo tay cô lại.
- cô có thấy mình đang rất vô lý k hả? Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ.
- trên đời này không có việc gì là k có lý do cả..
- thiệt tình.. cô từ đâu về điên điên khùng khùng thế ai mà chịu cho được..
- khôg chịu được thì ly hôn đi..
- sao chứ? Cô nói sao?
- tôi nói là ly hôn đi, ly hôn.. đó chẳng phải là điều anh muốn mà..
Anh buông thõng bàn tay ra khỏi cánh tay cô..đôi mắt tức giận chuyển màu đỏ, khóe môi nở cái nhếch môi đầy nhạt nhẽo..
- ly hôn sao? Cô nghĩ hôn nhân là trò chơi của cô à..
- trò chơi.. ai mới là người đặt ra trò chơi này.. là ai??
Cổ họng anh bắt đầu thấy nghẹn đắng lại, anh gật đầu vài cái..
- ừ.. rồi sao? Nhưng chẳng phải...
- anh định nói chẳng phải tôi cũng đồng ý phải không...đúng, lúc đó tôi k biết ăn phải cái gì mà đồng ý nữa, còn giờ, tôi thấy mệt mỏi lắm, thấy thanh xuân quá ngắn ngủi, tại sao tôi lại chôn vùi thanh xuân của mình vào một tương lai không hạnh phúc.. tại sao chứ??( cô hét lên)
Anh tức giận quát lớn..
- Lương Minh Phương...
- sao? Tôi nói k đúng à?
- đúng.. cái gì cô nói cũng đúng..
Cô gật đầu quay mặt bước đi, nước mắt ngắn nước mắt dài chạy một mạch ra khỏi cổng..
Quản gia:
- ơ cô chủ..tới giờ ăn cơm rồi.
Cô k nói gì bước thẳng đi..anh ở trên tầng liếc mắt ra huớg cửa sổ ngoài ban công nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau cánh cổng..đôi bàn tay anh bất giác đưa dơ trước mặt..
- tôi chưa nói xong mà..chẳng phải chúng ta đang cùng nhau cố gắng hòa hợp để trở thành gia đình hạnh phúc mà, phải không?
Dưới ánh đèn vàng le lói giữa màn đêm, đôi bàn chân nhỏ bước trên vỉa hè của thành phố xa hoa và lộng lẫy..trong màn đêm cô độc, quả nhiên không có cách nào cảm nhận được nhộn nhịp diễn ra quanh ta, bởi vốn dĩ ở đời người buồn cảnh có vui đâu bao giờ..từng cơn gió khẽ thổi bay làn tóc, cô nhẹ nhàng xoa xoa hai cánh tay.. phải rồi, chỉ vì giận quá mà cô đã quên mang cho mình một chiếc áo ấm khoác ngoài..rồi cô chợt nhận ra, mình càng giận lại càng khiến bản thân phát hiện ra..
- mình đã yêu anh ta mất rồi..
Cô thở dài ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, ngước lên trời cao, những đám mây đang che khuất vầng trăng tròn, chúng cũng giống như tiếng lòng cô vậy, lòng kiêu hãnh đã che lấp đi trái tim đang đau vì anh...là do cô k muốn chấp nhận hay k thể chấp nhận mình đã yêu anh trước..cô sợ, sợ cảm giác yêu đơn phương mà k được đáp lại..nhìn dòng người tấp nập đi qua, khéo môi cô nở ra nụ cười nhạt nhõe..
- haizz..Lương Minh Phương, mày sai rồi, sai trong chính cuộc chơi mà mày đã từng tự tin rằng mình chiến thắng..
Cô rơi nước mắt, đôi bàn tay lại đưa lên lau những giọt nước mắt không biết bao nhiêu lần mới hết..
Đêm buồn, anh ngồi một mình trên sân thượng, một bản nhạc buồn bên ly rượu vang đỏ, anh liếc mắt nhìn toàn thành phố về đêm..
- Lương Minh Phương, bộ cô điên hay sao mà tự nhiên gây chiến với tôi.. cô điên thật rồi, điên thật rồi..
Anh tức giận choang mạnh ly rượu vang xuống sàn, những tiếng vỡ như chíh lòng anh vậy..anh đưa tay đấm mạnh xuống bàn..
- chết tiệt.. tại sao cô giám làm tôi khó chịu..tại sao chứ?
Anh ngước mắt lên nhìn vệt sáng chạy qua trên bầu trời.. anh lại nhớ..
- Lương Minh Phương, cô làm gì tự nhiên nhắm mắt lại vậy, hay cô muốn tôi hôn cô..
Cô im lặng 3phut rồi mở mắt ra đấm mạnh vào người anh..
- này..anh khùng hả? Vừa anh có thấy vệt sáng chạy qua trên bầu trời khôg?
- thấy..
- thì đó.. sao băng ấy, người ta nói thấy sao băng là may mắn lắm đó, thấy sao băng là ước điều gì đó sẽ thành hiện thực..
Anh bật cười..
- thật nhảm nhí..
- này..anh k tin thì cũng đừng cười nhạo điều ước của tôi..
- cô ước gì..
- tên hâm này, đã thấy điều ước lại nói ra chưa? Nói ra mất thiêng..
Anh mỉm cười gật đầu chăm chú nhìn cô..
- mặt tôi dính gì à?
Anh giật mình quay đi chỗ khác.
- khôg.. tôi đang nghĩ tại sao cô k ước luôn là nếu có một điều ước, tôi sẽ ước tôi có một nghìn điều ước khác..
Cô nhíu mày nhìn anh..
- tôi đã biết vì sao anh giàu vậy rồi..
- gì chứ? Liên quan gì?
- anh ấy.. anh có tham vọng rất lớn nên mới giàu thế, còn tôi là con gái, chỉ ước gặp được người mình yêu sống với nhau đến trọn đời thôi..
Anh vội tắt nụ cười nhìn cô, giọng nói nhỏ dần đi..
- cô có biết, trên đời này thứ khó kiếm tìm nhất là tình yêu chân thành không? Tiền có thể làm ra từ nhiều thứ, còn tình cảm, chỉ xuất phát từ hai trái tim biết rung động giữa một biển người mênh mông..
- đúng là anh có kinh nghiệm yêu mới rõ..
Anh cười xua tan bầu không khí trầm lặng.
- mà cô đã bảo là điều ước k được nói ra cơ mà, sao giờ lại nói?
- đấy.. tại anh đấy, nếu điều ước tôi k thành sự thật, tôi bắt đền anh.
Anh cười lắc đầu..
- cô thật vô lý..
Một mình ngồi trong màn đêm tĩnh lặng, những kỷ niệm của hai người cứ hiện về trong trái tim anh..anh đã cố gắng kìm nén và dặn lòng k được nhớ mà sao trái tim lại cứ nhói lên một cảm giác khó chịu vô cùng..
- Lương Minh Phương, sao băng đi qua rồi..nhưng nếu sao băng có thể khiến điều ước thành hiện thực như lời cô nói, tôi ước cô có thể bớt ngang bướng, bớt cố chấp đi được không..( nước mắt anh rưng rưng trực trào)..
Tiếng chuông điện thoại anh reo lên ( là thư ký của anh)
- chủ tịch..
- ừ.. điều tra sao rồi?
- chiều nay cô Kiều Thanh có gặp thiếu phu nhân ở quán cafe..
Anh nhíu mày
- Kiều Thanh...khi nào?
- lúc từ công ty chúg ta trở về, tôi có nghe thư ký bên đó nói lại và qua tìm hiểu, tôi xác nhận đó là cô Kiều Thanh..
Anh cúp điện thoại bỏ vào túi quần, một mạch chạy thẳng xuống tầng dưới rồi ra bãi đậu xe..
Vệ sỹ..
- chủ tịch..
Anh dơ tay lên:
- không cần đi theo tôi..
Tất cả vệ sỹ cúi đầu..
Đôi bàn tay anh xiết chặt vào vô lăng như thể muốn bóp nát chúg ra làm trăm mảnh, chiếc xe bon bon trên đường với tốc độ cao..đứng dưới toà trung cư cao cấp, anh chạy nhanh một mạch lên thẳng tầng 3 ( nơi Kiều Thanha đang ở).. anh đập mạnh cửa.. Kiều Thanh mặc bộ đồ ngủ hai dây màu hồng xuyên thấu bước ra, thấy anh cô nở nụ cười rạng rỡ.
- anh..
Nhanh chóng cô ôm lấy cổ anh mà k để ý rằng gương mặt anh đang rất tức giận..
- sao anh đến muộn vậy? Nhớ em quá phải không? Em cũng nhớ anh lắm..
Anh đẩy cô ra khỏi người, đôi bàn tay xỏ túi quần bước thẳng vào trong ngồi xuống ghế sofa.. Kiều Thanh mỉm cười bước theo sau, cô pha cho anh cốc cafe nóng..
- anh uống cafe đi, đi khuya vây chắc lạnh lắm..
Anh vẫn im lặng k nói gì.. Kiều Thanh lúc này mới để ý khuôn mặt anh, cô khẽ nhíu mày..
- Dũng.. anh có chuyện gì k vui sao?
Anh cố gắng giữ bình tĩnh.
- không.. không có gì..
Kiều Thanh thở phào nhẹ nhõm..
- đêm nay anh sẽ ở đây chứ?
Anh cầm cốc cafe lên nhấp môi.
- chiều nay em đi ra ngoài sao? Đi đâu vậy?
Khuôn mặt cô bắt đầu lúng túng.
- em.. mà có chuyện gì sao?
- à không.. anh nghĩ em chưa được khỏe hẳn nên bớt ra ngoài thì tốt hơn..
Cô cười..
- ồ.. thì ra anh đang quan tâm em.. làm em tưởng..
- tưởng gì.?
- k có gì.. em chỉ ra ngoài với 1-2 người bạn uống cafe với nhau rồi đi dạo cho khuây khỏa đầu óc thôi mà..
- thật vậy chứ? À mà em có bạn sao? Bạn nào sao anh k biết nhỉ?
- thì bạn.. bạn làm cùng quán bar với em đó, anh sao biết được..mà tự nhiên anh quan tâm em chi vậy?
- nói vậy là anh k được quan tâm em?
- không.. em k có ý đó..
Anh tiến đến gần đưa bàn tay vén mái tóc cô lên, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, một tay anh chống xuống bàn, người khẽ cúi xuống..
- anh hi vọng em sẽ k biết nói dối..
Cốc cafe trên tay cô run run rơi xuống sàn.. anh cúi xuống nhìn.
- em sao vậy? Đổ hết cafe rồi kìa..
Cô giật mình cúi xuống nhìn, cười nhẹ một cái..
- không.. do em sơ ý cầm k vững..
Anh nâng cằm cô lên.
- anh cho em nói lại một lần nữa..
- nói...nói..nói gì ạ( run run)
Anh bắt đầu gằn giọng..
- chiều..nay..em..đi đâu?
- em đi với bạn..
Anh nhếch môi cười rồi liếc mắt sang cốc cafe gần đo, nhanh chóng anh cầm cốc cafe quăng mạnh vào tường, anh xoay người lại gạt hết đồ đạc có trên bàn..
- anh làm gì thế Dũng.. đừng làm em sợ..
- tôi đã cho em cơ hội nói thật, tôi là người k cho ai đến 2 lần cơ hội.. tại sao em dám??
Cô lắc đầu đứng dậy đối diện anh, nước mắt cô rơi..
- em thật sự k hiểu anh nói gì?
- tại sao? Tại sao em dám đến gặp cô ấy? Ai cho em cái quyền ấy hả?
- là chị ta nói với anh?
- khôg.. nếu là cô ấy nói có lẽ tôi đỡ điên..
- anh sao thế Dũng? Em gặp chị ta có gì sai?
Anh trừng mắt bóp mồm cô.
- tôi ghét nhất nhữg ai làm việc gì sau lưng tôi.. càng ghét hơn khi có gan làm mà k có gan nhận..
Kiều Thanh lùi lại về đằng sau vài bước..
- anh Dũng.. rốt cuộc người anh yêu là ai?
- điều đó đã k còn quan trọng..
- anh..??
Nói rồi cô ôm chặt lấy anh..
- đừng làm em sợ mà Dũng.. em sợ anh nổi giận với em, em k muốn.. em có đến gặp cô ấy, nhưng em mới là người bị hại, em bị cô ấy nói em là con giáp thứ 13, nói em là tiểu tam..
- cô ấy nói thế có gì sao..
Cô lắc đầu..
- anh.. anh bênh cô ta?
- anh k bênh ai nhưng việc em nói sai sự thật về cô ấy rất khiến anh khó chịu..
- anh k tin em..
- anh chỉ tin vào những gì diễn ra, em đã nói dối anh..
- nhưng việc cô ta mắng chửi em là sự thật..
Anh ghé sát vào mặt cô..
- là tại ai, tại ai đâm đầu đến gặp cô ấy.. người ta gọi là ngu đấy em ạ..
Anh ngoảnh mặt bước đi..cô ôm chặt lấy anh từ sau lưg..
- anh định đi đâu, đừng đi mà..
- nếu em muốn quan hệ giữa chúng ta còn duy trì thì tự giác buông tay ra và nguyên thủ theo quy tắc, đã là người đứng sau thì chỉ được phép đứng sau..
- nếu khôg thì sao?
- nếu em k ngoan thì chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn.
- anh??
Anh nhếch môi..
- em hiểu tôi thích kiểu phụ nữ phải biết nghe lời. Hiểu chứ?
Cô gật đầu từ từ buông tay ra, anh bước đi thật nhanh..cánh cửa khép lại, cô khụy xuống đất, đôi bàn tay đấm mạnh liên hồi xuống sàn nhà..
- anh đã thay đổi rồi Dũng ạ..
Trên con đường tấp nập, anh lái xe thật nhanh, liếc nhìn hai bên đường để tìm kiếm bóng hình Phương..
- lương minh phương, trời chuẩn bị mưa rồi, rốt cuộc cô đang ở đâu chứ?
Anh gọi cho thư ký..
- đã tìm thấy cô ấy chưa?
- dạ chưa..
- một lũ vô dụng..
Anh tức giận tắt máy rồi bấm số gọi cho cô, đã là cuộc thứ 19 kể từ khi cô rời khỏi..
- Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được..
... kít...
- anh dừng xe trước cây cầu, chống tay lên đầu liếc nhìn xung quanh.. đồng hồ điểm 10gio30phut..
- cô ta điên thật rồi, muộn rồi k về nhà, cũng k về mẹ, rốt cuộc đi đâu..
Anh liếc mắt rồi nhíu mày nhìn về trước mặt, đôi bàn chân cô đang lê những bước chân thật chậm tiến lại gần..ánh mắt anh bừng sáng khi thấy cô, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống chạy tới trước mặt cô..
- Lương minh Phương..
Cô nhíu mày thấy anh, trong ánh mắt có chút giật mình rồi quay mặt lại..
Anh gọi lớn..
- Lương Minh Phương..
Đôi bàn chân cô dừng lại..
- cô đứng yên đấy cho tôi..
- Đặng Đình Dũng..anh đừng tưởng trên đời này việc gì anh nói là người khác phải làm..
- cô đừng bướng nữa..
- tôi không bướng..
- k bướng thì về nhà đi, con gái con đứa đi lang thang đêm khuya thế này nhỡ người ta bắt cóc thì sao?
- mắc mớ gì tới anh..tôi đang mong người ta bắt cóc đây..
- cô??
- anh về đi.. tôi muốn ở một mình..
- tôi k về.. dù sao cô cũng đang là vợ tôi.
- anh k thể tìm được lý do nào hay hơn nữa à.?
Anh chạy thật nhanh ra chỗ cô, nắm chặt tay cô và kéo đi..
- đi về.
Cô giật mạnh tay..
- anh điên à, để tôi yên..
- cô điên đủ chưa?
Ánh mắt cô nhìn anh đầy phẫn nộ..
- chưa.. chưa bao giờ với tôi là đủ cả.. trừ khi..
- trừ khi sao?
- anh rời xa tôi..
- cô.. cô thật sự muốn vậy chứ?
Cô nghẹn ngào gật đầu..
- được.. nếu như vậy làm cô vui.. tôi sẵn sàng..
- vậy thì 1...2...3 Chúng ta cùng quay mặt đi, không được ngoảnh lại nhé Đặng Minh Dũng..
- được..
- anh thật sự chưa bao giờ yêu tôi chứ?
Anh gật đầu..
Cô cười tươi nhưng nước mắt trực trào.
- tốt lắm.. tôi cũng chưa bao giờ yêu anh..
- tôi bắt đầu đếm nhé...
1.... cô và anh cùng xoay lưng lại vào nhau
2... nước mắt cô và anh đều tuôn rơi..
3... cô lấy tay lau những giọt nước mắt và bước đi những bước dài, chỉ có anh là đứng đó quay lại nhìn theo bóng dáng cô..
Anh hét lớn..
- Lương Minh Phương...
Đôi bàn chân cô bắt đầu dừng lại chẳng muốn bước, hận là chẳng thể quay đầu..chẳng chần chừ, anh sải bước chân dài tiến tới kéo tay cô lại..
- khoan đã.. tôi có chuyện muốn nói..
- gì chư? Chúng ta đã thỏa thuận thế nào?
- Lương Minh Phương, cô nghe thật kỹ lời tôi sắp nói đây này, tôi chỉ nói một lần duy nhất thôi.. nếu ngày mai thế giới có nổ tanh bành mà tôi chết đi, nếu tôi chưa nói hết lời khi nãy, chưa nói hết rằng tôi đã yêu cô thì tôi sẽ hối hận lắm.. chúng ta hẹn hò nhé!
Danh sách chương