Kiều Nhụy Kỳ cứ tưởng Tiêu Đạc sẽ hỏi tới chuyện liên hôn của mình, dù sao Lương Khâm Việt đã mời anh tới để làm bia đỡ đạn rồi.

Nhưng anh không hỏi, cho đến khi xe lái ra khỏi khu dân cư của nhà họ Lương rồi anh mới hỏi một câu: “Đi đâu?”

“Ờ, về khách sạn ngủ vậy.” Buổi chiều cô không có lịch trình nào khác cũng không muốn bôn ba ở bên ngoài, dứt khoát về khách sạn ngủ bù.

Tiêu Đạc giơ tay cài đặt định vị đi tới khách sạn Định Âu: “Tối qua ngủ không ngon hả?”

“... Tạm được.” Tối qua cô cứ mơ thấy chuyện của ba tháng trước, đúng là ngủ không ngon giấc lắm.

“Muốn đi uống cà phê không?” Anh lơ đãng hỏi, “Tôi biết gần đây có một quán cà phê rất ngon.”

Bình thường Kiều Nhụy Kỳ ít khi uống cà phê, nhưng bây giờ chính Tiêu Đạc là người đưa ra đề nghi này khiến cô cảm thấy hấp dẫn hơn so với việc về khách sạn ngủ: “Được thôi.”

Tiêu Đạc lái tới ngã tư phía trước bèn đổi hướng, chở Kiều Nhụy Kỳ tới quán cà phê.

Xe chạy khoảng hai mươi phút, hệ thống định vị đã hướng dẫn họ đến đích thành công. Quán cà phê được xây ở góc phố nhỏ trông rất có phong cách, Kiều Nhụy Kỳ đợi Tiêu Đạc đậu xe xong rồi cùng anh xuống xe.

“Rõ ràng anh mới ở thành phố A chưa được bao lâu, sao biết được nhiều quán đẹp như vậy?” Nếu đổi lại là người khác thì cô sẽ lên mạng tìm hiểu trước, nhưng Tiêu Đạc thì không giống là người làm chuyện này.

“Tôi chỉ nghe người khác nói thôi.” Đi tới trước quán cà phê, Tiêu Đạc đưa tay đẩy cửa cho Kiều Nhụy Kỳ.

Với chiều cao vượt trội và bờ vai rộng của anh, động tác này được làm giống như đang ôm cô vào lòng.

Tim Kiều Nhụy Kỳ đập lỗi một nhịp, cô nói cảm ơn anh rồi bước nhanh vào quán.

Tiêu Đạc đi phía sau cũng bước theo vào, hai người gọi hai ly cà phê và mấy miếng bánh ngọt rồi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, thỉnh thoảng có xe chạy lướt qua trên con đường rợp bóng râm, các cửa hàng bên đường cũng nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, là một sự yên ả hiếm hoi giữa thành phố lớn tấp nập nhộn nhịp.

Sau khi nhân viên bưng cà phê và bánh ngọt ra xong không làm phiền họ nữa, Kiều Nhụy Kỳ bưng cà phê lên nếm thử một ngụm rồi gật đầu với Tiêu Đạc: “Cà phê ở đây đúng là ngon thật, đi theo Tiêu tổng luôn ăn được đồ ngon.”

Tiêu Đạc cong môi, cũng bưng cà phê lên uống: “Thật ra tôi cũng mới tới đây lần đầu, may là không làm người ta thất vọng.”

Kiều Nhụy Kỳ bưng ly cà phê nháy mắt với anh: “Người giới thiệu cho Tiêu tổng chắc chắn không dám lừa anh đâu.”

Tiêu Đạc đặt ly cà phê xuống, nhìn cô: “Tôi phát hiện gần đây em rất thích gọi tôi là Tiêu tổng.”

“Ai bảo anh có loại khí chất khiến ai nhìn cũng muốn gọi anh là sếp chứ.” Kiều Nhụy Kỳ nhớ tới cảnh tượng chú Lương nói chuyện vui vẻ với anh hôm nay, không khỏi trêu chọc, “Ngay cả chú Lương cũng khuất phục trước anh.”

Tiêu Đạc cụp mắt giấu đi ý cười trong mắt, Kiều Nhụy Kỳ chống cằm tò mò hỏi anh: “Cho nên rốt cuộc Tiêu tổng anh làm nghề gì thế?”

Tiêu Đạc nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi bán xẻng.”

“... Bán xẻng á?”

“Ừm.” Tiêu Đạc chỉnh lại cà vạt, trả lời vô cùng nghiêm túc, “Trong cơn sốt vàng hiện tại xuất hiện một lượng lớn người đào vàng, nhưng muốn đào được vàng thì phải có xẻng đúng không?”

“...” Kiều Nhụy Kỳ cảm giác như bản thân đã hiểu được ý anh rồi: “Cho nên anh chuyên môn bán xẻng cho những người này hả?”

“Đúng vậy.” Tiêu Đạc gật đầu, “Đào vàng chưa chắc đã kiếm được tiền, nhưng bán xẻng thì được.”

“... Đại sư tôi đã hiểu rồi.” Kiều Nhụy Kỳ tự tin nói: “Cho nên anh làm nghề trang trí nhà cửa đúng không.”

Tiêu Đạc: “...”

“Một cửa hàng ở gần nhà tôi trong vòng một năm đổi ba ông chủ, bọn họ lỗ bao nhiêu tôi không biết nhưng chắc chắn công ty trang trí lời được rất nhiều tiền.” Đoạn thời gian đó thấy cửa hàng đó cứ vài tháng là đổi một ông chủ, trang trí cũng được thay thành một diện mạo mới, Kiều Nhụy Kỳ biết ngay làm trang trí nhà cửa mới là con đường đúng đắn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiêu Đạc phì cười, nhìn cô nói: “Em nói thế cũng không sai.”

“Cho nên anh là...?” Đương nhiên cô không có thật sự cho rằng anh làm nghề trang trí nội thất, cô đang đợi anh đưa ra đáp án.

Tiêu Đạc đáp: “Tôi kinh doanh rất nhiều thứ, nhưng đầu tư lớn nhất chính là game engine.”

“Game engine?” Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Kiều Nhụy Kỳ, “Anh làm bên phát triển phần mềm game à?”

“Tôi có đầu tư vào mấy công ty game nhưng mục đích cuối cùng không phải làm game.” Tiêu Đạc nói, “Game engine có thể ứng dụng được vào rất nhiều lĩnh vực không chỉ mỗi game thôi, ví dụ nó có thể mô phỏng đường bằng và dự báo thời tiết, từ đó đáp ứng nhu cầu đào tạo lái máy bay mô phỏng của phi công.”

Đây cũng là sự hợp tác mà họ vừa mới đạt được với hãng hàng không thành phố A, hiện tại hiện trường đào tạo mô phỏng của hãng hàng không A chính là đang sử dụng phần mềm game engine do bọn họ cung cấp.

“Ồ...” Lần này Kiều Nhụy Kỳ hiểu rồi, “Phim điện ảnh này nọ cũng dùng được phải không?”

“Ừm, phim ảnh, y tế, giáo dục vân vân, tương lai sẽ ngày càng có nhiều lĩnh vực ứng dụng kỹ thuật này.” Hơn nữa chỉ cần phần mềm của bọn họ dẫn đầu trong giới, vậy thì mọi người sẽ tới mua ‘xẻng’ của bọn họ.

“Chẳng trách chú Lương lại thèm như vậy.” Kiều Nhụy Kỳ cầm nĩa lên múc một miếng bánh kem bỏ vào miệng, “Cuộc liên hôn lần này cũng là chú ấy nhìn trúng dự án phát triển đảo Thạch Ca, muốn chia miếng bánh với nhà họ Kiều.”

Tiêu Đạc chớp mắt, anh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Tôi nhớ dự án phát triển của đảo Thạch Ca là Trăn Úc đang làm.”

Kiều Nhụy Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Ngay cả chuyện ở thành phố H mà anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay nữa hả?”

“... Không có nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ nghe nói tới thôi.”

Cô nói đùa: “Sao, anh định lên đảo Thạch Ca bán xẻng nữa hả?”

Tiêu Đạc cong môi mỉm cười: “Chỉ cần bọn họ cần thì tôi sẽ bán.”

Hai người trò chuyện trên trời dưới đất với nhau, phút chốc đã ngồi trong quán cà phê hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi về tới khách sạn, Kiều Nhụy Kỳ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Đạc: “Buổi cà phê hôm nay không tính, bữa cơm tôi nợ anh để khi nào có cơ hội tôi mời anh.”

Hôm nay lúc ở quán cà phê cô đã giành tính tiền trước, không cho Tiêu Đạc mời mình nữa. Nhưng bữa cà phê này không thể tính là mời anh ăn cơm được, đây không phải là nguyên tắc làm người của Kiều Nhụy Kỳ.

Cô định ngày hôm sau sẽ đặt một nhà hàng riêng mời anh đi ăn, nhưng bên Tiểu Uông có chuyện liên lạc với cô, cô đành tới phòng triển lãm trước.

Từ nhỏ cô đã tham gia vô số buổi triển lãm nghệ thuật, cũng từng có tác phẩm tham gia triển lãm quốc tế, nhưng đây là lần đầu tiên cô tổ chức triển lãm cá nhân trong nước, nên có phần hơi căng thẳng.

Bởi vì là lần đầu tiên nên cô muốn hoàn hảo về mọi mặt, Tiểu Uông cũng có suy nghĩ giống như cô, hai người bận rộn cả ngày trong phòng triển lãm.

Sau khi rời khỏi, Tiểu Uông dẫn cô đi tới chợ đêm nổi tiếng ở Bắc Môn Khẩu của công viên Tinh Quang ăn cơm.

Chợ đêm Bắc Môn Khẩu đã từng xuất hiện mấy lần trên hot search, cô đã nghe nói từ lâu rồi, lần này cô đi ăn đồ nướng Miêu Miêu rất nổi tiếng ở đây.

Vừa vào quán ngồi xuống thì cô nhận được tin nhắn của Đậu Bao.

Đậu Bao: [Chị Rich, cái người gửi bưu kiện hăm dọa chúng ta đã bị bắt rồi! Em vừa ra khỏi đồn công an!]

Kiều Nhụy Kỳ ngạc nhiên, cô vốn chẳng ôm hy vọng gì nhiều nhưng không ngờ cảnh sát lại có thể bắt được người nhanh như vậy: “Nhanh thế? Tình hình sao rồi?”

Đậu Bao: [Tên đó vẫn còn bị giam trong đồn cảnh sát, chắc sẽ bị nhốt mấy ngày! Chị biết là ai chỉ huy cô ta làm không? Là Chúc Tịch!]

Rich Kiều: [???]

Chúc Tịch là người từng học vẽ cùng một giáo viên với cô, tính ra cũng có thể gọi là sư huynh đồng môn. Mấy năm trước tranh của anh ta khá được yêu thích trong các phiên đấu giá, nhưng hai năm nay giá trị của Kiều Nhụy Kỳ càng lúc càng cao và vượt qua cả Chúc Tịch rồi, cô biết trong lòng anh ta cảm thấy không phục.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bởi vì anh ta từng cao ngạo mỉa mai rằng ai thích tranh của Kiều Nhụy Kỳ đều là những người không hiểu về tranh mà chỉ thích phụ nữ đẹp.

Nhưng cô không ngờ anh ta đã ghen tỵ tới mức này, chẳng lẽ chỉ vì kỷ lục giao dịch cô lập được trước đó đã kích thích anh ta ư? Đậu Bao: [Nhưng bây giờ Chúc Tịch không thừa nhận, cô gái bị bắt là fan của anh ta, anh ta đã dùng nick giả liên lạc với cô ấy. Bây giờ nick đó đã bị xóa bỏ rồi.]

Rich Kiều: [Chị biết rồi, gần đây các em cũng phải cẩn thận một chút.]

Đậu Bao: [Vâng ạ, chị cũng vậy.]

Kiều Nhụy Kỳ muốn gửi tin nhắn cho Chúc Tịch hỏi anh ta rốt cuộc chuyện này là sao. Nhưng nghĩ lại mối quan hệ hiện tại, có lẽ hai người sẽ cãi nhau nên cô đành thôi.

Cô thì kìm chế được rồi nhưng Chúc Tịch thì không, anh ta đăng một bài Weibo nói chuyện này đều do Kiều Nhụy Kỳ tự biên tự diễn cố ý hãm hại anh ta, còn @ tên cô bắt cô xin lỗi.

Cô có một tài khoản Weibo gắn V, vốn dĩ chẳng có mấy người hâm mộ nhưng sau hai lần lên hot search thì bây giờ đã có mấy trăm ngàn fan rồi. Weibo của Chúc Tịch cũng là V đỏ, có rất nhiều người trong giới theo dõi anh ta, sau khi anh ta đăng Weibo ghim lên đầu trang xong còn bỏ tiền ra quảng bá.

Chẳng bao lâu sau chuyện này đã trở thành chủ đề gây sốt trên mạng xã hội, Kiều Nhụy Kỳ xem ảnh chụp màn hình do Đậu Bao gửi cho mình, phút chốc chẳng còn tâm trạng ăn thịt nướng nữa.

Tiểu Uông ngồi đối diện cô, điện thoại cũng đang mở Weibo của Chúc Tịch. Xem ra Chúc Tịch đang rất nóng nảy, phía sau mỗi câu đều có dấu chấm than.

Nếu bây giờ Kiều Nhụy Kỳ không phải đang ngồi ở đối diện mình, nếu Chúc Tịch không nhắc tới Kiều Nhụy Kỳ trên Weibo làm vậy là cố ý tạo độ hot cho triển lãm cá nhân sắp tới của mình, thì có lẽ cô ấy còn có thể coi đó là trò giải trí.

Cô ấy đang suy nghĩ định bảo Kiều Nhụy Kỳ đăng bài giải thích, thì bên kia Kiều Nhụy Kỳ đã chia sẻ bài đăng đó rồi.

Rich Kiều: [Người là cảnh sát bắt được, có cần tôi công khai nhật ký trò chuyện trong nick phụ của anh với người khác không? Tôi bị điên mới dùng cách này để tạo sự chú ý cho triển lãm cá nhân của mình, cũng không biết là ai bỏ tiền quảng bá bài đăng của mình (mỉm cười)]

Tiểu Uông: “...”

Được rồi.

Kiều Nhụy Kỳ lên Weibo chửi người xong cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cô mới ăn được hai miếng thịt bò nướng thì Chúc Tịch đã nhắn tin thẳng vào Weibo của cô: “Cô cứ đăng đi, tôi ngược lại muốn xem xem là nhật ký trò chuyện gì!”

Cô đặt thịt bò xuống ‘phịch’ một cái, rồi gửi toàn bộ hình ảnh trước đó Đậu Bao gửi cho cô gửi hết cho Chúc Tịch xem: “Anh giả vờ giả vịt làm gì nữa, con gái người ta bây giờ vì anh mà sắp bị ngồi tù rồi kìa, dám làm không dám nhận anh có xứng là đàn ông không!”

Gửi xong tin nhắn này, cô bèn vào vòng bạn bè chia sẻ một bài hát có tên (Có Đáng Mặt Đàn Ông Không), còn @ nhắc nhở Chúc Tịch tới xem.

Chúc Tịch cũng đăng vòng bạn bè mắng, phút chốc chiến trường từ Weibo chuyển sang vòng bạn bè.

Buổi tối Tiêu Đạc đi gặp một khách hàng quan trong ở phòng bao Lâm Giang Tiên nên không có thời gian xem điện thoại. Ngược lại Ngụy Chiêu đã xem xong trận chiến giữa Kiều Nhụy Kỳ và Chúc Tịch rồi, lòng anh ta nóng như lửa đốt nhưng lại không muốn quấy rầy công việc làm ăn của Tiêu Đạc, làm hại anh ta đứng ngồi không yên suốt cả buổi tối.

Đợi khách hàng đi rồi, Tiêu Đạc mới nhìn Ngụy Chiêu nói: “Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”

“...” Ngụy Chiêu kiểm điểm lại bản thân có phải đã biểu hiện rõ ràng quá mức rồi không, anh ấy dứt khoát đưa điện thoại cho Tiêu Đạc, “Tự anh xem đi.”

Tiêu Đạc cúi đầu xem nội dung trong màn hình, sau đó nhíu chặt mày: “Chuyện tôi bảo cậu đi làm mà cậu làm thành ra như vậy ư?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện