Sau khi ly hôn với Hứa Thế Hành, Tiêu Tư Dĩnh mang theo con trai tám tuổi trở về thành phố S và đổi tên cho anh thành Tiêu Đạc.

Có thể do gặp phải biến cố lớn hoặc do không hợp khí hậu, trong hai năm đầu khi mới đến S, Tiêu Đạc thường xuyên bị ốm. 

“Mẹ anh cho rằng việc ốm đau cản trở việc học, nên bà đã thuê một huấn luyện viên võ thuật để anh luyện tập, rèn luyện sức khỏe.” Nhà họ Tiêu ở thành phố S cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, ngôi trường quý tộc mà Tiêu Đạc theo học, mỗi đứa trẻ đều học nhiều lớp năng khiếu. Trước khi bố mẹ ly hôn, anh cũng tham gia một vài lớp năng khiếu, nhưng sau khi về thành phố S, Tiêu Tư Dĩnh cho rằng sở thích quá lãng phí thời gian nên đã dừng hết các lớp đó, chỉ để anh tập trung học hành.

Về sau, vì thấy sức khỏe anh yếu, bà mới cho anh tham gia lớp học võ thuật.

Thật lòng mà nói, Tiêu Đạc không thích học võ lắm, nhưng trong cuộc sống đơn điệu, có một điều gì đó khác biệt cũng khiến anh thấy vui.

“Sau khi bắt đầu học võ, số lần anh bị ốm giảm dần, mẹ anh rất vui, nên cho anh học tiếp. Huấn luyện viên thấy anh có năng khiếu, học nhanh, liền đăng ký thi đấu cho anh. Cuối cùng anh liên tiếp giành chiến thắng, suýt chút nữa đã vào đội tuyển quốc gia.”

“…” Kiều Nhụy Kỳ vốn thấy tâm trạng anh có vẻ khá u sầu, giờ lại cảm thấy mình đã đánh giá thấp anh, “Vậy là quốc gia thiếu đi một nhân tài như anh, tất cả là do mẹ anh sao?”

Tiêu Đạc cúi đầu cười khẽ, rồi nói tiếp: “Lúc nhỏ anh khá thông minh, thỉnh thoảng các giáo viên trong trường dạy anh chơi nhạc cụ, anh đều có thể học nhanh.”

“Ồ… vậy anh biết chơi những loại nhạc cụ gì?”

Tiêu Đạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Piano, violin, guitar, đều biết một chút, nhưng mẹ anh không thích anh chơi những thứ này, bà cho rằng lãng phí thời gian.”

Nói đến đây, anh đưa tay xoa đầu Nguyên Soái đang nằm bên chân: “Nguyên Soái không phải là thú cưng đầu tiên mà anh nuôi. Khi còn học tiểu học, anh từng lén nuôi gà và thỏ, nhưng đều bị mẹ phát hiện, hôm sau chúng liền biến mất khỏi nhà.”

Sau đó, Tiêu Đạc không nuôi thú cưng nữa, cho đến ba năm trước, vào ngày sinh nhật của mình, anh mang Nguyên Soái về nhà.

Tiêu Tư Dĩnh luôn không thích Nguyên Soái, một phần vì Nguyên Soái thực sự rất hung dữ, người bình thường đều không dám lại gần, phần khác, bà cho rằng đó là biểu tượng của việc Tiêu Đạc thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Nhưng giờ Tiêu Đạc đã trưởng thành, bà không thể như hồi còn nhỏ mà hạn chế anh, chỉ cần anh không để việc chính bị ảnh hưởng, bà sẵn lòng nhượng bộ một chút.

Bà đã ngầm chấp nhận sự xuất hiện của Nguyên Soái, chỉ thỉnh thoảng than phiền về vẻ ngoài hung dữ của nó, đã từng đề nghị Tiêu Đạc nuôi một con vật hiền lành hơn, nhưng anh vẫn không đồng ý.

Lúc này bà mới nhận ra, những chú gà và thỏ mà Tiêu Đạc nuôi hồi nhỏ dễ thương đến mức nào.

“Để không ảnh hưởng đến việc học, bà cũng không cho anh giao tiếp thân thiết với bạn bè khác, nên khi đi học anh gần như không có bạn bè.”

Kiều Nhụy Kỳ nghe xong câu chuyện thời thơ ấu của Tiêu Đạc, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Vậy em hiểu rồi, đối với bà ấy, em đúng là tội phạm, dám làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Nghĩ lại, hôm nay Tiêu Tư Dĩnh đối xử với cô đã khá lịch sự rồi. 

Tiêu Đạc mỉm cười nhẹ, ngón tay anh lướt qua kẽ tay của cô, nắm chặt lấy nhau: “Cho đến khi anh đi du học, tình hình mới bắt đầu cải thiện. Hôm nay anh thực sự không nghĩ bà ấy sẽ đến, nhưng em yên tâm, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bà ấy cho rõ ràng.”

Kiều Nhụy Kỳ nhìn vào tay họ đang nắm chặt, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh: “Em không có ý gì khác, nhưng mẹ anh có từng đi khám bác sĩ tâm lý chưa?”

Cô cảm thấy ý muốn trả thù của Hứa Thế Hành đã trở nên méo mó.

Tiêu Đạc im lặng một lúc, rồi nói: “Anh và ông ngoại đều hy vọng bà ấy đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng bà ấy không cho là mình có vấn đề. Anh biết những năm qua bà cũng không dễ dàng gì, anh cũng hiểu bà ấy hận Hứa Thế Hành đến mức nào, nên những yêu cầu bà ấy đưa ra, anh đều cố gắng thực hiện.”

Tiêu Đạc vốn không có ý định tham gia vào lĩnh vực game engine, hoàn toàn vì muốn đả kích nhà họ Hứa mà bắt đầu làm ăn trong ngành này. May mắn thay, Tiêu Đạc thực sự tin rằng lĩnh vực này có tiềm năng vô hạn, nên ngay cả không phải vì báo thù Hứa Thế Hành, thì cũng có giá trị phát triển sau này.

Kiều Nhụy Kỳ nghe anh nói vậy, liền hỏi: “Nếu mẹ anh cho rằng yêu đương là lãng phí thời gian, bắt anh chia tay với em thì sao?”

Tiêu Đạc nắm chặt tay cô hơn: “Anh đã nói, yêu đương sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh.”

May mà Vệ Chiêu không nghe thấy câu này.

“Nhưng có thể ngày mai anh phải quay lại thành phố S với bà ấy,” Tiêu Đạc nói đến đây, thần sắc rõ ràng có chút không nỡ, “Chắc không lâu đâu, anh sẽ sắp xếp công việc tiếp theo rồi tìm cơ hội nói chuyện với mẹ.”

“Ừm.” Kiều Nhụy Kỳ gật đầu, “Anh đi đi, em cũng không cần anh phải ở bên em mỗi ngày.”

Ngón tay Tiêu Đạc nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cô, vẻ mặt có chút không hài lòng: “Thật là lạnh lùng.”

Kiều Nhụy Kỳ mỉm cười không nói gì, Tiêu Đạc tiến lại gần, hôn nhẹ vào khóe miệng đang nhếch lên của cô, nhìn cô nói: “Nhưng anh cần em bên cạnh mỗi ngày thì phải làm sao?”

“Ừm…” Kiều Nhụy Kỳ thuận tay tháo sợi dây buộc tóc ra, quàng vào cổ tay Tiêu Đạc, “Vậy thì để cái này ở bên anh nhé, anh có thể nhìn thấy mà nhớ đến em.”

“……” Tiêu Đạc im lặng một chút, rồi đưa tay nắn nắn má cô, “Quả nhiên là không có lương tâm.”

Sau khi ăn trưa ở văn phòng, Tiêu Đạc lại họp một chút với Vệ Chiêu, rồi thay bộ vest chuẩn bị rời đi: “Anh đi gặp mẹ, tối nay có lẽ không về, sáng mai bay tới thành phố S.”

“Được.” Kiều Nhụy Kỳ nhìn anh mặc áo vest, cố ý nhìn về phía cổ tay anh, nơi có chiếc đồng hồ cơ, còn sợi dây buộc tóc cô đã không thấy đâu, “Dây buộc tóc của em anh để đâu rồi?”

Cô nói để Tiêu Đạc giữ dây buộc tóc làm kỷ niệm, chỉ là đùa một chút, giờ anh đã tháo ra, cô còn có thể tiếp tục dùng để buộc tóc.

Tiêu Đạc chỉnh lại bộ vest, quay sang nhìn cô: “Dây buộc tóc không phải đã tặng cho anh rồi sao? Tất nhiên anh phải mang đi rồi.”

“……” Kiều Nhụy Kỳ cố gắng nhìn vào mặt anh để tìm dấu hiệu đùa giỡn, “Anh nghiêm túc hả?”

“Đương nhiên.” Anh bước đến bên Kiều Nhụy Kỳ, nắm lấy tay cô đang thả bên hông, “Mấy chậu cây và Nguyên Soái anh sẽ không mang đi, trong những ngày anh  không có mặt, em nhớ chăm sóc cho chúng thật tốt.”

“Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt, mỗi ngày sẽ gửi ảnh cho anh.”

Tiêu Đạc ánh mắt lấp lánh, nhìn cô nói: “Nếu có thêm cả ảnh của em thì càng tốt.”

Vệ Chiêu lặng im đứng một bên. 

Anh đột nhiên cảm thấy bà xã nói đúng, có lẽ chuyện nói chuyện yêu đương với Tổng Giám Đốc Tiêu vẫn nên bỏ đi.

“Anh đi đây.” Tiêu Đạc nâng tay, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Kiều Nhụy Kỳ, “Cũng phải chăm sóc bản thân nhé.”

“Ừ, anh cũng vậy.”

Vệ Chiêu quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng Tiêu Đạc cũng đã nói lời tạm biệt với Kiều Nhụy Kỳ, quay người bước ra ngoài, Vệ Chiêu đi theo sau,  cả hai cùng nhau rời đi.

Thường thì trong những lúc như thế này, Nguyên Soái sẽ không nỡ rời xa, chạy ra cửa cho đến khi bóng dáng Tiêu Đạc hoàn toàn biến mất, còn chăm chú nhìn theo hướng anh rời đi. Nhưng bây giờ nó đã có Kiều Nhụy Kỳ, chỉ đứng bên chân cô, nhìn hai người họ đi xa.

Cũng không đưa tiễn một bước nào.

Khi Tiêu Đạc ngồi vào xe, thấy Nguyên Soái quấn quýt bên Kiều Nhụy Kỳ, tâm trạng anh đột nhiên phức tạp.

Xe của họ rời đi, Kiều Nhụy Kỳ cũng dẫn Nguyên Soái vào trong nhà. Dù chỉ thiếu một người, nhưng phòng làm việc bỗng chốc trở nên trống trải.

Cô ngồi xuống sofa, ôm lấy chú chó bên cạnh, vuốt ve nó. Khương Kha thấy cô chìm đắm trong thế giới riêng, cũng không làm phiền, nghệ sĩ mà, thường hay đa sầu đa cảm, cô hiểu.

Không lâu sau, điện thoại của Kiều Nhụy Kỳ vang lên. Cô bắt máy và hỏi: “Có chuyện gì vậy, Tổng giám đốc Diêu?” 

“Mời cậu đi ăn cơm,” Diêu Hinh Vũ đáp. 

Kiều Nhụy Kỳ nhướn mày, ngồi khoanh chân trên sofa: “Hôm nay là ngày gì mà bỗng dưng rủ tớ đi ăn cơm?” 

“Cậu nói vậy thì sai rồi, bình thường tớ cũng không ít lần rủ cậu đi ăn cơm mà,” Diêu Hinh Vũ mỉa mai, rồi nói tiếp, “Nhưng hôm nay không phải tớ mời, mà là Tổng giám đốc Thời.” 

“Tổng giám đốc Thời?” Kiều Nhụy Kỳ suy nghĩ một lúc, tên anh nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô. “Thời Triệu?” 

“Đúng vậy.” 

“Sao anh ấy lại mời tớ ăn cơm?” 

“Thật ra không phải mời cậu, hôm nay anh ấy đến nói chuyện với tớ, gần đến giờ ăn rồi nên mới bảo tớ đi ăn, tiện thể rủ cậu luôn.” 

“À…” 

Kiều Nhụy Kỳ chần chừ một chút. Diêu Hinh Vũ nhận ra điều gì đó: “Có phải Tổng giám đốc Tiêu không cho cậu ăn cơm với người đàn ông khác không? Không thể nào, anh ấy quá độc tài rồi.” 

“… Không hẳn vậy, mà tối nay anh ấy cũng không có ở đây.” 

Diêu Hinh Vũ im lặng một chút: “Nghe câu này sao cứ thấy hợp lý thế nhỉ?” 

“Được rồi, bây giờ xuất phát luôn?” 

“Ừ, tớ đang ở vườn thực vật, bây giờ qua tìm cậu.” 

“Được.” Kiều Nhụy Kỳ cúp điện thoại, cuối cùng cũng buông tha cho Nguyên Soái, đứng dậy từ sofa, “Tiểu Khương, tối nay chị đi cùng Tổng giám đốc Diêu, em dọn dẹp xong thì có thể tan ca trước rồi.” 

“Vâng, chị Rich.” Tiểu Khương đáp. 

Kiều Nhụy Kỳ lên lầu, thay một bộ quần áo, khi xuống thì Diêu Hinh Vũ đã đợi ở dưới. Cô ấy đang cố gắng sờ Nguyên Soái nhưng lại sợ bị nó cắn, mãi không dám tiến tới. 

Kiều Nhụy Kỳ lại gần, cúi xuống sờ Nguyên Soái vài cái, cậu vẫy đuôi về phía cô. 

Diêu Hinh Vũ thấy vậy thì có phần bất lực: “Chó này không hổ danh là thú cưng của Tổng giám đốc Tiêu, trước sau đều là hai bộ mặt.” 

Người mà cô ấy nói đến chính là Kiều Nhụy Kỳ. 

Kiều Nhụy Kỳ lại vuốt ve Nguyên Soái vài cái rồi cùng Diêu Hinh Vũ ra ngoài: “Cậu không hiểu đâu, Nguyên Soái rất đáng yêu.” 

“Tớ không hiểu.” Diêu Hinh Vũ khoác tay cô, giọng điệu không hề nghiêm túc, “Giống như Tổng giám đốc Tiêu vậy, người khác không có phúc để hưởng.” 

“…” Thôi, không tranh luận với một người độc thân như cô ấy làm gì. 

“Tổng giám đốc nhà cậu tối nay đi đâu? Đàm phán làm ăn à?” 

“Mẹ anh ấy đến, chắc chắn phải dành thời gian bên mẹ chứ?” 

Diêu Hinh Vũ ngạc nhiên nhìn cô: “Vậy anh ấy đi một mình? Cậu không đi cùng?” 

“…Tớ không thèm đâu, bà ấy chắc cũng không muốn gặp tớ.” 

Diêu Hinh Vũ nhanh chóng rút ra thông tin quan trọng từ câu nói của cô: “Ý gì vậy, hai người đã gặp nhau rồi? Bà ấy vẫn không hài lòng với cậu à?” 

Kiều Nhụy Kỳ không trả lời, Diêu Hinh Vũ lập tức nâng giọng: “Không phải chứ, đại nghệ sĩ Kiều mà bà ấy còn không hài lòng, thì bà ấy có tiêu chuẩn cao đến mức nào?” 

Hai người đang nói chuyện thì Thời Triệu từ xe đậu bên ngoài bước xuống, gật đầu chào Kiều Nhụy Kỳ: “Lại gặp nhau rồi, cô Kiều.”

!!!! Edit gần hết bộ truyện rồi mà hong pác nào cmt cho editor có động lực. Lâu rồi mình mới quay lại edit truyện dài, cần lắm các độc giả động viên
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện