Kiều Nhụy Kỳ bị sặc tới ho khan một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên đi mở cửa phòng bao, thò đầu ngó nghiêng hai bên hành lang.
Đúng lúc Tiêu Đạc mở cửa bước ra từ phòng bao bên cạnh.
Ánh mắt hai người bắt gặp nhau.
“...” Hơi lúng túng nhưng Kiều Nhụy Kỳ vẫn chống đỡ được.
Cô nho nhã đứng thẳng dậy rồi nhoẻn miệng cười với Tiêu Đạc: “Chào anh.”
Tiêu Đạc dường như cong môi một cái, giải thích với cô: “Đúng lúc trưa nay mời người bạn ăn cơm bèn đặt phòng bao ngay bên cạnh.”
“Thế à...” Kiều Nhụy Kỳ không biết nên nói gì mới được, rõ ràng là do Lương Khâm Việt làm phiền người ta nhưng cô lại trở thành kẻ nợ ân tình của người ta, “Vậy anh cứ bận đi, tôi...”
“Chúng tôi đã ăn xong rồi.” Tiêu Đạc đặc biệt đẩy rộng cửa phòng bao ra cho cô nhìn vào bên trong xác định chỉ còn một mình anh thôi.
Tiêu Đạc hỏi cô: “Em còn muốn ăn thêm nữa không? Tôi có thể đợi em.”
“Không cần không cần, tôi cũng ăn no rồi.” Thực ra Kiều Nhụy Kỳ chưa ăn no lắm nhưng cô ngại để anh ngồi bên cạnh nhìn mình ăn.
Cô nói no rồi, Tiêu Đạc bèn hỏi câu khác: “Buổi chiều em muốn đi đâu?”
Thật ra Kiều Nhụy Kỳ không thích dạo phố lắm nhưng ngược lại có một nơi cô rất muốn đi: “Sau này tôi sẽ mở một cuộc triển lãm tranh ở công viên Tinh Quang, tôi muốn đi xem xem phòng triển lãm được bố trí như thế nào.”
Nghe cô nhắc tới triển lãm tranh, Tiêu Đạc chẳng thấy bất ngờ lắm mà chỉ gật đầu: “Được, tôi đi cùng em.”
Kiều Nhụy Kỳ không khỏi quan sát anh thêm mấy lượt. Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest màu nhạt hơn so với hôm qua một chút, đường cắt may vừa vặn trông giống như là tác phẩm của một nghệ nhân nổi tiếng làm ra. Bởi vì thay đồ nên trang sức đính kèm cũng được thay hết để phù hợp với bộ đồ vest của anh, chỉ có đôi găng tay đen đó là giống như ngày hôm qua.
Một người đàn ông như vậy đứng một cách thản nhiên ở ngoài hành lang đều thu hút nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn trộm, Kiều Nhụy Kỳ không nén được tò mò hỏi ra thắc mắc của mình: “Anh không ở bên bạn gái của anh hả?”
Dường như Tiêu Đạc không ngờ tới cô sẽ hỏi câu này nên hơi sửng sốt: “Tôi không có bạn gái.”
Kiều Nhụy Kỳ chớp mắt, Tiêu Đạc xoay người qua nhìn vào mắt cô, nhướng mày: “Không tin à?”
“Đâu có đâu có.” Kiều Nhụy Kỳ cười làm lành rồi gác chuyện này sang một bên, “Tôi đi vào lấy túi xách, sau đó chúng ta có thể xuất phát được rồi.”
“Ừm.” Tiêu Đạc đáp một tiếng rồi đứng bên ngoài đợi cô, Kiều Nhụy Kỳ lấy được đồ của mình xong sóng vai cùng anh ra khỏi Thiên Hạ Cư.
Hôm nay Tiêu Đạc vẫn lái chiếc SUV hôm qua, lúc dừng xe chờ đèn đỏ, cô trò chuyện với anh vài câu: “Anh và Lương Khâm Việt thân nhau lắm hả?”
Lần nào Lương Khâm Việt cũng nhờ anh tới đón mình, mà lần nào anh cũng đồng ý hết, xem ra là thân nhau lắm.
Tiêu Đạc đáp: “Tàm tạm.”
“Ồ...” Kiều Nhụy Kỳ đoán ‘tàm tạm’ mà anh nói có nghĩa là rất tốt, “Các anh làm sao quen biết nhau vậy?”
Tối qua ở Đế Hào cô nhìn thấy rất nhiều bạn của Lương Khâm Việt, hầu hết đều phù hợp với hình mẫu con nhà giàu trong ấn tượng của cô, chơi chung được với Lương Khâm Việt cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Điều khác biệt duy nhất chính là Tiêu Đạc, trông tính cách của anh không giống loại người sẽ chơi thân với Lương Khâm Việt.
“Trước đây từng giúp cậu ấy chút việc.” Tiêu Đạc nói đại khái, đúng lúc đèn xanh bật lên, anh khởi động xe.
Công viên Tinh Quang là khu đô thị mới được thành phố A xây dựng trong những năm gần đây, lúc mới xây xong Kiều Nhụy Kỳ có từng tới chơi một lần, hôm nay quay trở lại phát hiện nó đã hoàn thiện hơn so với lần trước.
Ngoài biển hoa rộng lớn còn có nhiều công trình đặc sắc khác nhau cũng là điểm thu hút nổi bật của công viên Tinh Quang.
Buổi triển lãm cá nhân của Kiều Nhụy Kỳ được tổ chức tại một trong những tòa nhà ở đây.
Hôm nay không phải cuối tuần nên trong công viên Tinh Quang tương đối ít người, Tiêu Đạc đậu xe xong cùng Kiều Nhụy Kỳ đi về phía phòng triển lãm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bản thân Kiều Nhụy Kỳ cũng là lần đầu tới phòng triển lãm, vừa rồi lúc ở trên xe cô đã bảo người phụ trách gửi định vị cho cô rồi, bây giờ chỉ cần đi theo bản đồ chỉ dẫn.
“Chắc là chỗ này.” Bởi vì phòng triển lãm vẫn còn đang trang trí nên tạm thời chưa có đặt áp phích ở bên ngoài, nhưng cô lại thấy rất quen mắt với người đang đứng đợi ở cửa phòng triển lãm đó.
Đối phương cũng đã nhận ra cô và bước nhanh lên đón: “Cô Rich, chào cô, tôi là Tiểu Uông, chúng ta đã từng gặp mặt ở một buổi triển lãm quốc tế.”
Kiều Nhụy Kỳ vẫn còn ấn tượng với chuyện này, khi ấy Tiểu Uông có nói muốn hợp tác với cô nếu có cơ hội: “Cô Uông, chào cô.”
“Cô cứ gọi tôi là Tiểu Uông được rồi.” Tiểu Uông không đảm nhận nổi tiếng ‘cô’ này, cô ấy chẳng qua chỉ là người quản llý thôi, hơn nữa tác phẩm của Kiều Nhụy Kỳ vừa mới được bán đấu giá với giá trên trời, bây giờ là họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong giới.
Cô ấy dẫn Kiều Nhụy Kỳ đi vào trong, thỉnh thoảng còn liếc nhìn sang Tiêu Đạc.
Cô ấy đã chú ý tới anh chàng đẹp trai này từ nãy tới giờ rồi, đứng chung với Kiều Nhụy Kỳ đúng thật là xứng lứa vừa đôi. Cô ấy tò mò chết đi được nhưng không dám hỏi, Kiều Nhụy Kỳ dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy bèn chủ động giới thiệu: “Vị này là anh Tiêu, bạn của tôi.”
“Ồ ồ, xin chào anh Tiêu.” Tiểu Uông hiểu nhưng không vạch trần, tóm lại cô Rich nói là ‘bạn’ thì chính là gọi tắt của từ ‘bạn trai’ rồi.
“Hiện tôi vẫn còn chút việc phải làm, hai vị cứ tham quan tự nhiên, có chuyện gì cứ việc gọi tôi.” Tiểu Uông không muốn làm bóng đèn bèn viện cớ chuồn đi.
Kiều Nhụy Kỳ cũng không để bụng, cô chậm rãi xem phòng triển lãm vẫn đang trong quá trình trang trí này.
Cô đã từng xem qua bản vẽ thiết kế đại khái rồi, bây giờ khi nhìn thấy hình ảnh thực tế vẫn cảm thấy có chút khác biệt. Bởi vì chưa trang trí xong, trên mặt đất chất đầy đồ lặt vặt, các nhân viên cũng đang bận rộn nên chỉ nhìn ra được hình thức ban đầu thôi.
Dọc đường có nhân viên đi ngang qua gặp bọn họ đều sẽ gọi một tiếng cô Rich, Tiêu Đạc và Kiều Nhụy Kỳ bước vào một hành lang dài và hẹp, anh cũng bắt chước gọi theo: “Cô Rich.”
Giọng điệu trong lời nói của anh khác với thường ngày, thêm chút cười tủm tỉm như đang trêu chọc.
Kiều Nhụy Kỳ bị anh gọi đến mức xấu hổ, rõ ràng cô đã quen với cách gọi này từ lâu rồi: “Ờm, Rich là tên tiếng Anh của tôi, chữ ký trong tranh của tôi đều là Rich.”
Cô chỉ một bức tranh trên tường, bức tranh này để thử hiệu quả xem thế nào nên được treo tạm ở đây, bên trên còn bọc một lớp màn bảo vệ. Tiêu Đạc ngước mắt nhìn vào chữ ký ở góc dưới bên phải.
Đúng là một chữ ‘RICH’ xinh xắn.
“Nói ra sợ anh không tin, do phần đề chữ của tôi là Rich nên các ông chủ lớn đều rất thích mua tranh của tôi, bởi vì họ cảm thấy may mắn.”
Tiêu Đạc: “...”
Có chút bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý.
“Hơn nữa thật sự có người mua tranh của tôi xong công việc làm ăn trở nên khấm khá hơn.” Lúc Kiều Nhụy Kỳ đang nói thì có một nhân viên trang trí khiêng công cụ đang ngang qua.
Tiêu Đạc nắm cổ tay cô kéo về phía mình, dùng thân thể bảo vệ cô: “Cẩn thận.”
Khoảng cách đột ngột bị kéo gần khiến Kiều Nhụy Kỳ hoảng hốt, mùi sương mát lành lạnh lẽo xộc vào trong mũi cô lần nữa.
Cô chưa kịp ngửi kỹ thì Tiêu Đạc đã buông tay ra, giữ khoảng cách với cô: “Có sao không?”
Tim Kiều Nhụy Kỳ đập thình thịch, may là ngoài mặt không nhìn ra điều gì bất thường nên vẫn còn bình tĩnh cười với Tiêu Đạc: “Không sao, cảm ơn anh.”
Tiêu Đạc gật đầu không nói gì, hai người dạo quanh phòng triển lãm thêm chút nữa rồi rời khỏi.
“Dù sao cũng tới đây rồi, hay là chúng ta sẵn đường đi ngắm biển hoa nhé?” Kiều Nhụy Kỳ thấy còn sớm nên muốn đi ngắm hoa.
Phần lớn công việc sáng tác của cô đều lấy linh cảm từ thế giới tự nhiên, hình ảnh được thể hiện tươi vui đầy sức sống. Đi dạo quanh biển hoa biết đâu sẽ tìm được linh cảm mới thì sao.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Đạc không có ý kiến gì, anh đi cùng cô về phía biển hoa, dọc đường đi ngang qua một xe bán bạch tuộc cá viên chiên bèn ngừng lại hỏi Kiều Nhụy Kỳ: “Em muốn ăn chút gì đó không?”
Buổi trưa cô hầu như chưa ăn no, lúc này nhìn thấy bạch tuộc cá viên chiên cũng thấy thèm: “Được thôi, để tôi đi mua.”
“Để tôi.” Tiêu Đạc không định để Kiều Nhụy Kỳ tính tiền, anh đi thẳng tới trước xe đồ ăn. Kiều Nhụy Kỳ cũng đi theo, cô phát hiện chân dài đúng là có lợi thế thật, Tiêu Đạc chỉ đi vài ba bước đã tới đó rồi.
Người đứng xếp hàng trước xe đồ ăn không nhiều, Tiêu Đạc mua hai phần bạch tuộc cá viên chiên chia cho Kiều Nhụy Kỳ mỗi người một phần.
Mùi vị của cá viên chiên ngon hơn Kiều Nhụy Kỳ nghĩ, cô cứ tưởng loại đồ ăn bán trong công viên kiểu này chủ yếu là để lừa tiền khách du lịch thôi.
Lúc này đang là tháng ba, công viên Tinh Quang vẫn còn dạt dào sắc xuân, cô chụp được rất nhiều hình biển hoa và còn mua thêm mấy nhánh hoa nữa.
Cô còn chọn một chậu cây xương rồng tặng cho Tiêu Đạc coi như quà đáp lễ.
“Tiếc là hôm nay thời gian không còn sớm, chợ hoa gần đây chắc còn nhiều loại lắm.” Kiều Nhụy Kỳ lấy làm tiếc nuối, hai người chỉ mới đi dạo biển hoa có nửa tiếng đồng hồ thôi mà mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
Tiêu Đạc xách chậu cây xương rồng Kiều Nhụy Kỳ tặng cho anh không hề ghét bỏ: “Tôi cảm thấy cái này tốt lắm rồi.”
Kiều Nhụy Kỳ quay sang nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé, tối nay tôi mời khách.”
Bữa cơm này là trước đó cô đã nói muốn mời Tiêu Đạc, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được rồi.
Nhưng Tiêu Đạc lại từ chối: “Hôm nay tôi có chút việc, đổi ngày khác được không?”
Kiều Nhụy Kỳ sửng sốt xong gật đầu: “Ồ, không sao, vậy chúng ta hẹn sang hôm khác.”
Tiêu Đạc đồng ý, cùng cô đi lấy xe: “Em muốn đi ăn cơm ở đâu, tôi đưa em qua đó.”
Kiều Nhụy Kỳ chỉ có một mình nên cũng lười chạy lung tung, bèn bảo Tiêu Đạc đưa mình về khách sạn: “Khách sạn có nhà hàng, tôi ăn trong nhà hàng của khách sạn là được rồi.”
“Được.” Tiêu Đạc ngồi vào xe, đặt kỹ chậu cây xương rồng trong tay xong mới khởi động xe.
Anh đưa Kiều Nhụy Kỳ về tới khách sạn xong chẳng đi đâu khác mà lái tới chỗ ở của mình.
Dọc đường anh gọi một cuộc điện thoại: “Chuẩn bị đi, nửa tiếng đồng hồ sau sẽ họp tiếp cuộc họp hồi sáng chưa họp xong.”
Đối phương khựng lại giống như rất ngạc nhiên với quyết định này của anh: “Buổi tối anh không dùng bữa với cô Kiều sao?”
“Hẹn hôm khác rồi.”
Đối phương không truy hỏi tiếp nữa mà đi làm việc theo lời anh dặn dò.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiêu Đạc ngồi xuống trước màn hình máy tính đúng giờ, tiếp tục cuộc họp hồi sáng.
Trên bàn đặt chậu cây xương rồng Kiều Nhụy Kỳ tặng cho anh, vừa rồi anh mới lên mạng tìm hiểu cách chăm sóc xương rồng như thế nào.
“Không biết Hứa Thế Hàng lại nghe thấy tin tức gì, hôm nay đích thân tới công ty nói muốn gặp anh, còn dò ra được khu dân cư nơi anh ở nữa.” Người nói chuyện nói tới đó giọng nói từ từ nhỏ đi, rõ là đang chột dạ.
Quả nhiên thấy Tiêu Đạc nhíu mày lại ngay, người trong màn hình lập tức tránh xa ống kính chuẩn bị sẵn sàng tư thế đón nhận cơn giận của Tiêu Đạc.
Thế nhưng không xảy ra tình huống như trong tưởng tượng, Tiêu Đạc chậm rãi giãn mày ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lá của chậu cây: “Bỏ đi, dù sao sớm muộn gì anh ta cũng sẽ dò ra được.”
Ba người dự họp đều nhìn anh một cách ngạc nhiên, sao hôm nay Tiêu tổng dễ tính như vậy chứ? Đừng nói là chậu cây xương rồng đó khiến cho tâm trạng anh tốt như vậy nha???
... Bình thường lấy được hợp đồng làm ăn mấy trăm tỷ cũng chẳng thấy anh vui vẻ như vậy, chậu cây xương rồng đó có đến mười tệ không?
Cô cầm điện thoại lên đi mở cửa phòng bao, thò đầu ngó nghiêng hai bên hành lang.
Đúng lúc Tiêu Đạc mở cửa bước ra từ phòng bao bên cạnh.
Ánh mắt hai người bắt gặp nhau.
“...” Hơi lúng túng nhưng Kiều Nhụy Kỳ vẫn chống đỡ được.
Cô nho nhã đứng thẳng dậy rồi nhoẻn miệng cười với Tiêu Đạc: “Chào anh.”
Tiêu Đạc dường như cong môi một cái, giải thích với cô: “Đúng lúc trưa nay mời người bạn ăn cơm bèn đặt phòng bao ngay bên cạnh.”
“Thế à...” Kiều Nhụy Kỳ không biết nên nói gì mới được, rõ ràng là do Lương Khâm Việt làm phiền người ta nhưng cô lại trở thành kẻ nợ ân tình của người ta, “Vậy anh cứ bận đi, tôi...”
“Chúng tôi đã ăn xong rồi.” Tiêu Đạc đặc biệt đẩy rộng cửa phòng bao ra cho cô nhìn vào bên trong xác định chỉ còn một mình anh thôi.
Tiêu Đạc hỏi cô: “Em còn muốn ăn thêm nữa không? Tôi có thể đợi em.”
“Không cần không cần, tôi cũng ăn no rồi.” Thực ra Kiều Nhụy Kỳ chưa ăn no lắm nhưng cô ngại để anh ngồi bên cạnh nhìn mình ăn.
Cô nói no rồi, Tiêu Đạc bèn hỏi câu khác: “Buổi chiều em muốn đi đâu?”
Thật ra Kiều Nhụy Kỳ không thích dạo phố lắm nhưng ngược lại có một nơi cô rất muốn đi: “Sau này tôi sẽ mở một cuộc triển lãm tranh ở công viên Tinh Quang, tôi muốn đi xem xem phòng triển lãm được bố trí như thế nào.”
Nghe cô nhắc tới triển lãm tranh, Tiêu Đạc chẳng thấy bất ngờ lắm mà chỉ gật đầu: “Được, tôi đi cùng em.”
Kiều Nhụy Kỳ không khỏi quan sát anh thêm mấy lượt. Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest màu nhạt hơn so với hôm qua một chút, đường cắt may vừa vặn trông giống như là tác phẩm của một nghệ nhân nổi tiếng làm ra. Bởi vì thay đồ nên trang sức đính kèm cũng được thay hết để phù hợp với bộ đồ vest của anh, chỉ có đôi găng tay đen đó là giống như ngày hôm qua.
Một người đàn ông như vậy đứng một cách thản nhiên ở ngoài hành lang đều thu hút nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn trộm, Kiều Nhụy Kỳ không nén được tò mò hỏi ra thắc mắc của mình: “Anh không ở bên bạn gái của anh hả?”
Dường như Tiêu Đạc không ngờ tới cô sẽ hỏi câu này nên hơi sửng sốt: “Tôi không có bạn gái.”
Kiều Nhụy Kỳ chớp mắt, Tiêu Đạc xoay người qua nhìn vào mắt cô, nhướng mày: “Không tin à?”
“Đâu có đâu có.” Kiều Nhụy Kỳ cười làm lành rồi gác chuyện này sang một bên, “Tôi đi vào lấy túi xách, sau đó chúng ta có thể xuất phát được rồi.”
“Ừm.” Tiêu Đạc đáp một tiếng rồi đứng bên ngoài đợi cô, Kiều Nhụy Kỳ lấy được đồ của mình xong sóng vai cùng anh ra khỏi Thiên Hạ Cư.
Hôm nay Tiêu Đạc vẫn lái chiếc SUV hôm qua, lúc dừng xe chờ đèn đỏ, cô trò chuyện với anh vài câu: “Anh và Lương Khâm Việt thân nhau lắm hả?”
Lần nào Lương Khâm Việt cũng nhờ anh tới đón mình, mà lần nào anh cũng đồng ý hết, xem ra là thân nhau lắm.
Tiêu Đạc đáp: “Tàm tạm.”
“Ồ...” Kiều Nhụy Kỳ đoán ‘tàm tạm’ mà anh nói có nghĩa là rất tốt, “Các anh làm sao quen biết nhau vậy?”
Tối qua ở Đế Hào cô nhìn thấy rất nhiều bạn của Lương Khâm Việt, hầu hết đều phù hợp với hình mẫu con nhà giàu trong ấn tượng của cô, chơi chung được với Lương Khâm Việt cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Điều khác biệt duy nhất chính là Tiêu Đạc, trông tính cách của anh không giống loại người sẽ chơi thân với Lương Khâm Việt.
“Trước đây từng giúp cậu ấy chút việc.” Tiêu Đạc nói đại khái, đúng lúc đèn xanh bật lên, anh khởi động xe.
Công viên Tinh Quang là khu đô thị mới được thành phố A xây dựng trong những năm gần đây, lúc mới xây xong Kiều Nhụy Kỳ có từng tới chơi một lần, hôm nay quay trở lại phát hiện nó đã hoàn thiện hơn so với lần trước.
Ngoài biển hoa rộng lớn còn có nhiều công trình đặc sắc khác nhau cũng là điểm thu hút nổi bật của công viên Tinh Quang.
Buổi triển lãm cá nhân của Kiều Nhụy Kỳ được tổ chức tại một trong những tòa nhà ở đây.
Hôm nay không phải cuối tuần nên trong công viên Tinh Quang tương đối ít người, Tiêu Đạc đậu xe xong cùng Kiều Nhụy Kỳ đi về phía phòng triển lãm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bản thân Kiều Nhụy Kỳ cũng là lần đầu tới phòng triển lãm, vừa rồi lúc ở trên xe cô đã bảo người phụ trách gửi định vị cho cô rồi, bây giờ chỉ cần đi theo bản đồ chỉ dẫn.
“Chắc là chỗ này.” Bởi vì phòng triển lãm vẫn còn đang trang trí nên tạm thời chưa có đặt áp phích ở bên ngoài, nhưng cô lại thấy rất quen mắt với người đang đứng đợi ở cửa phòng triển lãm đó.
Đối phương cũng đã nhận ra cô và bước nhanh lên đón: “Cô Rich, chào cô, tôi là Tiểu Uông, chúng ta đã từng gặp mặt ở một buổi triển lãm quốc tế.”
Kiều Nhụy Kỳ vẫn còn ấn tượng với chuyện này, khi ấy Tiểu Uông có nói muốn hợp tác với cô nếu có cơ hội: “Cô Uông, chào cô.”
“Cô cứ gọi tôi là Tiểu Uông được rồi.” Tiểu Uông không đảm nhận nổi tiếng ‘cô’ này, cô ấy chẳng qua chỉ là người quản llý thôi, hơn nữa tác phẩm của Kiều Nhụy Kỳ vừa mới được bán đấu giá với giá trên trời, bây giờ là họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong giới.
Cô ấy dẫn Kiều Nhụy Kỳ đi vào trong, thỉnh thoảng còn liếc nhìn sang Tiêu Đạc.
Cô ấy đã chú ý tới anh chàng đẹp trai này từ nãy tới giờ rồi, đứng chung với Kiều Nhụy Kỳ đúng thật là xứng lứa vừa đôi. Cô ấy tò mò chết đi được nhưng không dám hỏi, Kiều Nhụy Kỳ dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy bèn chủ động giới thiệu: “Vị này là anh Tiêu, bạn của tôi.”
“Ồ ồ, xin chào anh Tiêu.” Tiểu Uông hiểu nhưng không vạch trần, tóm lại cô Rich nói là ‘bạn’ thì chính là gọi tắt của từ ‘bạn trai’ rồi.
“Hiện tôi vẫn còn chút việc phải làm, hai vị cứ tham quan tự nhiên, có chuyện gì cứ việc gọi tôi.” Tiểu Uông không muốn làm bóng đèn bèn viện cớ chuồn đi.
Kiều Nhụy Kỳ cũng không để bụng, cô chậm rãi xem phòng triển lãm vẫn đang trong quá trình trang trí này.
Cô đã từng xem qua bản vẽ thiết kế đại khái rồi, bây giờ khi nhìn thấy hình ảnh thực tế vẫn cảm thấy có chút khác biệt. Bởi vì chưa trang trí xong, trên mặt đất chất đầy đồ lặt vặt, các nhân viên cũng đang bận rộn nên chỉ nhìn ra được hình thức ban đầu thôi.
Dọc đường có nhân viên đi ngang qua gặp bọn họ đều sẽ gọi một tiếng cô Rich, Tiêu Đạc và Kiều Nhụy Kỳ bước vào một hành lang dài và hẹp, anh cũng bắt chước gọi theo: “Cô Rich.”
Giọng điệu trong lời nói của anh khác với thường ngày, thêm chút cười tủm tỉm như đang trêu chọc.
Kiều Nhụy Kỳ bị anh gọi đến mức xấu hổ, rõ ràng cô đã quen với cách gọi này từ lâu rồi: “Ờm, Rich là tên tiếng Anh của tôi, chữ ký trong tranh của tôi đều là Rich.”
Cô chỉ một bức tranh trên tường, bức tranh này để thử hiệu quả xem thế nào nên được treo tạm ở đây, bên trên còn bọc một lớp màn bảo vệ. Tiêu Đạc ngước mắt nhìn vào chữ ký ở góc dưới bên phải.
Đúng là một chữ ‘RICH’ xinh xắn.
“Nói ra sợ anh không tin, do phần đề chữ của tôi là Rich nên các ông chủ lớn đều rất thích mua tranh của tôi, bởi vì họ cảm thấy may mắn.”
Tiêu Đạc: “...”
Có chút bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý.
“Hơn nữa thật sự có người mua tranh của tôi xong công việc làm ăn trở nên khấm khá hơn.” Lúc Kiều Nhụy Kỳ đang nói thì có một nhân viên trang trí khiêng công cụ đang ngang qua.
Tiêu Đạc nắm cổ tay cô kéo về phía mình, dùng thân thể bảo vệ cô: “Cẩn thận.”
Khoảng cách đột ngột bị kéo gần khiến Kiều Nhụy Kỳ hoảng hốt, mùi sương mát lành lạnh lẽo xộc vào trong mũi cô lần nữa.
Cô chưa kịp ngửi kỹ thì Tiêu Đạc đã buông tay ra, giữ khoảng cách với cô: “Có sao không?”
Tim Kiều Nhụy Kỳ đập thình thịch, may là ngoài mặt không nhìn ra điều gì bất thường nên vẫn còn bình tĩnh cười với Tiêu Đạc: “Không sao, cảm ơn anh.”
Tiêu Đạc gật đầu không nói gì, hai người dạo quanh phòng triển lãm thêm chút nữa rồi rời khỏi.
“Dù sao cũng tới đây rồi, hay là chúng ta sẵn đường đi ngắm biển hoa nhé?” Kiều Nhụy Kỳ thấy còn sớm nên muốn đi ngắm hoa.
Phần lớn công việc sáng tác của cô đều lấy linh cảm từ thế giới tự nhiên, hình ảnh được thể hiện tươi vui đầy sức sống. Đi dạo quanh biển hoa biết đâu sẽ tìm được linh cảm mới thì sao.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Đạc không có ý kiến gì, anh đi cùng cô về phía biển hoa, dọc đường đi ngang qua một xe bán bạch tuộc cá viên chiên bèn ngừng lại hỏi Kiều Nhụy Kỳ: “Em muốn ăn chút gì đó không?”
Buổi trưa cô hầu như chưa ăn no, lúc này nhìn thấy bạch tuộc cá viên chiên cũng thấy thèm: “Được thôi, để tôi đi mua.”
“Để tôi.” Tiêu Đạc không định để Kiều Nhụy Kỳ tính tiền, anh đi thẳng tới trước xe đồ ăn. Kiều Nhụy Kỳ cũng đi theo, cô phát hiện chân dài đúng là có lợi thế thật, Tiêu Đạc chỉ đi vài ba bước đã tới đó rồi.
Người đứng xếp hàng trước xe đồ ăn không nhiều, Tiêu Đạc mua hai phần bạch tuộc cá viên chiên chia cho Kiều Nhụy Kỳ mỗi người một phần.
Mùi vị của cá viên chiên ngon hơn Kiều Nhụy Kỳ nghĩ, cô cứ tưởng loại đồ ăn bán trong công viên kiểu này chủ yếu là để lừa tiền khách du lịch thôi.
Lúc này đang là tháng ba, công viên Tinh Quang vẫn còn dạt dào sắc xuân, cô chụp được rất nhiều hình biển hoa và còn mua thêm mấy nhánh hoa nữa.
Cô còn chọn một chậu cây xương rồng tặng cho Tiêu Đạc coi như quà đáp lễ.
“Tiếc là hôm nay thời gian không còn sớm, chợ hoa gần đây chắc còn nhiều loại lắm.” Kiều Nhụy Kỳ lấy làm tiếc nuối, hai người chỉ mới đi dạo biển hoa có nửa tiếng đồng hồ thôi mà mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
Tiêu Đạc xách chậu cây xương rồng Kiều Nhụy Kỳ tặng cho anh không hề ghét bỏ: “Tôi cảm thấy cái này tốt lắm rồi.”
Kiều Nhụy Kỳ quay sang nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé, tối nay tôi mời khách.”
Bữa cơm này là trước đó cô đã nói muốn mời Tiêu Đạc, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được rồi.
Nhưng Tiêu Đạc lại từ chối: “Hôm nay tôi có chút việc, đổi ngày khác được không?”
Kiều Nhụy Kỳ sửng sốt xong gật đầu: “Ồ, không sao, vậy chúng ta hẹn sang hôm khác.”
Tiêu Đạc đồng ý, cùng cô đi lấy xe: “Em muốn đi ăn cơm ở đâu, tôi đưa em qua đó.”
Kiều Nhụy Kỳ chỉ có một mình nên cũng lười chạy lung tung, bèn bảo Tiêu Đạc đưa mình về khách sạn: “Khách sạn có nhà hàng, tôi ăn trong nhà hàng của khách sạn là được rồi.”
“Được.” Tiêu Đạc ngồi vào xe, đặt kỹ chậu cây xương rồng trong tay xong mới khởi động xe.
Anh đưa Kiều Nhụy Kỳ về tới khách sạn xong chẳng đi đâu khác mà lái tới chỗ ở của mình.
Dọc đường anh gọi một cuộc điện thoại: “Chuẩn bị đi, nửa tiếng đồng hồ sau sẽ họp tiếp cuộc họp hồi sáng chưa họp xong.”
Đối phương khựng lại giống như rất ngạc nhiên với quyết định này của anh: “Buổi tối anh không dùng bữa với cô Kiều sao?”
“Hẹn hôm khác rồi.”
Đối phương không truy hỏi tiếp nữa mà đi làm việc theo lời anh dặn dò.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiêu Đạc ngồi xuống trước màn hình máy tính đúng giờ, tiếp tục cuộc họp hồi sáng.
Trên bàn đặt chậu cây xương rồng Kiều Nhụy Kỳ tặng cho anh, vừa rồi anh mới lên mạng tìm hiểu cách chăm sóc xương rồng như thế nào.
“Không biết Hứa Thế Hàng lại nghe thấy tin tức gì, hôm nay đích thân tới công ty nói muốn gặp anh, còn dò ra được khu dân cư nơi anh ở nữa.” Người nói chuyện nói tới đó giọng nói từ từ nhỏ đi, rõ là đang chột dạ.
Quả nhiên thấy Tiêu Đạc nhíu mày lại ngay, người trong màn hình lập tức tránh xa ống kính chuẩn bị sẵn sàng tư thế đón nhận cơn giận của Tiêu Đạc.
Thế nhưng không xảy ra tình huống như trong tưởng tượng, Tiêu Đạc chậm rãi giãn mày ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lá của chậu cây: “Bỏ đi, dù sao sớm muộn gì anh ta cũng sẽ dò ra được.”
Ba người dự họp đều nhìn anh một cách ngạc nhiên, sao hôm nay Tiêu tổng dễ tính như vậy chứ? Đừng nói là chậu cây xương rồng đó khiến cho tâm trạng anh tốt như vậy nha???
... Bình thường lấy được hợp đồng làm ăn mấy trăm tỷ cũng chẳng thấy anh vui vẻ như vậy, chậu cây xương rồng đó có đến mười tệ không?
Danh sách chương