Giọng Tiêu Đạc trầm hơn so với bình thường, đáy mắt đen huyền giống như đang chứa đựng một cơn bão vô hình.

Vốn dĩ là Kiều Nhụy Kỳ trêu chọc anh, phút chốc hai người tựa hồ như hoán đổi vị trí cho nhau.

Cảm nhận được tính xâm lược của người đàn ông này, tim Kiều Nhụy Kỳ đập thình thịch, sắc mặt không còn được tự nhiên như vừa rồi nữa: “Ờm, không có gì...”

Chỉ là muốn nhìn anh cởi bỏ chút quần áo khoe cơ bắp săn chắc ra ngoài thôi.

Sẽ tốt hơn nếu cho cô đưa tay sờ một cái cũng được.

Nhưng bây giờ cô có sắc tâm nhưng không có dũng khí.

Tiêu Đạc giống như một con sư tử sẵn sàng tấn công, nếu cô đưa tay sờ thật hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

Cô không phải nghi ngờ nhân cách của anh, cô chỉ cảm thấy anh họ cả của cô nói rất đúng.

“Chỉ muốn nhìn anh cười thôi, ha ha.” Kiều Nhụy Kỳ đưa ra một câu trả lời vô cùng bảo thủ, đồng thời thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Quả nhiên không phải ai cũng trở thành lưu manh được.

Tiêu Đạc nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới lên tiếng: “Chỉ thế thôi à?”

“Đúng vậy.” Kiều Nhụy Kỳ vén phần tóc bên mặt ra sau tai, gắp miếng sườn xào chua ngọt trong bát lên, “Chứ không anh nghĩ là gì?”

Tiêu Đạc không đáp, bộ dạng của cô vừa rồi trông không giống như chỉ muốn nhìn anh cười thôi.

“Chẳng phải muốn nhìn tôi cười sao?”

Giọng nói của Tiêu Đạc thu hút sự chú ý của Kiều Nhụy Kỳ, cô ngẩng đầu thấy anh cong khóe môi hé ra một nụ cười với cô.

Lần này không phải là nụ cười 1.0 pixel nữa, mà là nụ cười rạng rỡ mắt thường cũng nhìn ra được.

Giống như tuyết mùa xuân đang tan chảy.

Lỗ tai Kiều Nhụy Kỳ đỏ lên, cô cụp mắt vùi đầu ăn cơm, tầm mắt của Tiêu Đạc vô tình lướt qua lỗ tai cô, anh giả vờ hỏi: “Bà chủ Kiều hài lòng chứ?”

“... Ừm, không tệ, cười đẹp lắm.” Cô có thể ăn thêm hai chén cơm nữa.

Một tiếng cười khẽ lọt vào tai cô, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì vẻ mặt Tiêu Đạc đã bình thường trở lại như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.

“Sao thế?” Tiêu Đạc ngước mắt, tầm mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.

“Không có gì.” Kiều Nhụy Kỳ ho khan một tiếng để che giấu cảm xúc trong lòng mình, “Chỉ là trải qua chuyện lần này tôi mới sâu sắc hiểu được thế nào gọi là người sợ nổi danh lợn lành sợ béo.”

Cô nhanh chóng tìm được một đề tài nói chuyện hay cho mình: “Tôi ra nghề cũng đã nhiều năm rồi nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì, từ sau khi bức tranh của tôi được bán với giá hai mươi triệu trong buổi bán đấu giá lần trước thì lại bắt đầu gặp rắc rối liên tục.”

Đầu tiên là gửi bưu kiện hăm dọa, sau đó là cãi nhau với Chúc Tịch, bây giờ thì bị vu khống ăn cắp tác phẩm của trợ lý mình.

Chắc cô phải dành thời gian đi chùa thắp nhang mới được.

Trong lòng Tiêu Đạc cũng có phần lo lắng, nhưng anh không muốn tạo thêm áp lực cho Kiều Nhụy Kỳ: “Chắc tại thời gian này là thủy nghịch đó, đợi thủy nghịch qua đi rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”

Bản thân Kiều Nhụy Kỳ cũng thường xuyên quan tâm tới mấy trò huyền học này, cô đã từng vái qua tất cả các loại cá koi lớn trên mạng, thậm chí còn chạy theo trào lưu gõ mõ điện tử, nhưng khi nghe Tiêu Đạc nói ra câu này vẫn khiến cô lấy làm ngạc nhiên: “Không ngờ anh cũng tin mấy thứ này nữa à?”

“Người làm kinh doanh ít nhiều cũng sẽ tin tưởng cái này.”

“... Cũng có lý.” Trong số các ông chủ lớn mà Kiều Nhụy Kỳ đã gặp, họ càng giàu thì càng mê tín.

Thậm chí còn có người tin cả vào tranh của cô nữa.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, Kiều Nhụy Kỳ cầm lên, cô sững sờ khi đọc xong thông báo hiển thị trên đó.

Không ngờ Lương Khâm Việt lại tìm tới kết bạn WeChat với cô? Trong mấy ngày cô tới thành phố A rất ít khi liên lạc với Lương Khâm Việt, thi thoảng nhắn tin qua lại cũng đã đủ cho bọn họ giao lưu với nhau rồi.

Hôm nay anh ta hành động khác thường như vậy... là bởi vì cô đã rút sim điện thoại ra không liên lạc với cô được đúng không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy có khả năng này lắm, bèn chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.

Sau khi kết bạn xong, Lương Khâm Việt chủ động gửi tin nhắn tới: “Gọi điện thoại cho em không được, anh chỉ còn cách liên lạc với em qua WeChat thôi.”

Rich Kiều: [Ồ, sáng nay gặp chút phiền phức nên tôi tạm thời rút sim ra rồi. Anh tìm tôi có chuyện gì không?]

Lương Khâm Việt: [Cũng không có gì, tôi đã xem Weibo rồi, sau đó gọi điện thoại cho em không được, sợ em xảy ra chuyện gì.]

Rich Kiều: [Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm.]

Phía Lương Khâm Việt hiển thị ‘đang nhập văn bản’ hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi được ba chữ tới: “Vậy thì tốt.”

Thật ra Kiều Nhụy Kỳ cũng không ngờ Lương Khâm Việt sẽ quan tâm tới chuyện này, anh ta không hỏi chuyện liên quan tới bức tranh, xem ra không phải là vì tò mò nhiều chuyện.

Nhưng hai người hầu như chẳng có đề tài gì để trò chuyện với nhau, cô bèn đặt điện thoại xuống không trả lời nữa.

Tiêu Đạc gắp một con tôm đặt vào bát của Kiều Nhụy Kỳ: “Nếu đã thấy tôi cười rồi thì em ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn...” Tôm đã được lột xong hết nên ăn cũng tiện hơn, cô cúi đầu cắn một miếng rồi buột miệng khen, “Tôm của nhà hàng này chế biến ngon thật.”

Món ăn đặc sắc nhất của thành phố H chính là hải sản và các kỹ thuật chế biến hải sản cũng điêu luyện đa dạng, tôm của nhà hàng này không thua gì tôm ở thành phố H.

“Em thích thì tốt.” Tiêu Đạc gắp thêm một con tôm cho cô nữa, tầm mắt liếc về chiếc điện thoại bên tay cô.

Ánh mắt anh lúc này có thể nói là lạnh như băng, khác hẳn so với ánh mắt khi nhìn Kiều Nhụy Kỳ.

Hai người ăn cơm xong Tiêu Đạc không ở lại lâu nữa, anh đi rồi Kiều Nhụy Kỳ mới lên Weibo xem tình hình, bạn trai của Bao Hâm vẫn chưa có động tĩnh gì.

Chuyện gì vậy, đừng bảo là cô muốn kiện thì anh ta cụp đuôi rồi nha?

Nếu đúng là vậy thì tốt quá, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi bất an, anh ta làm lớn chuyện đến mức này không lẽ nào sẽ dừng lại như vậy.

Chẳng bao lâu sau linh cảm này của cô lập tức ứng nghiệm, buổi chiều bạn trai của Bao Hâm đăng thêm một bài Weibo nữa nói Bao Hâm bị suy sụp tinh thần, đã uống một lượng lớn melatonin và có ý định tự tử, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.

Lần này bài đăng của anh ta không dài lắm nhưng nội dung gây chấn động lớn, đồng thời đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Kiều Nhụy Kỳ. Ngoài ra anh ta còn đăng kèm theo hình chụp bệnh viện và phiếu thanh toán để chứng minh những gì anh ta nói là đúng, Bao Hâm xác thực đã có ý định tự tử và đang được cấp cứu.

Bài Weibo này hoàn toàn dấy lên một làn sóng dư luận lớn, đột hot nhanh chóng xông lên vị trí thứ nhất, phía sau còn gắn thêm chữ bạo.

Kiều Nhụy Kỳ cũng sững sờ hồi lâu, dù thế nào cũng không ngờ tới bọn họ sẽ dùng chiêu này.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ cứu sống không kịp mất cả mạng sống của mình hay sao?

Bây giờ cô chẳng muốn ở lại thành phố A thêm một giây phút nào nữa hết, cô lập tức đặt chuyến bay gần nhất trở về thành phố H.

Cô đi rất vội chẳng mang theo bất cứ hành lý gì, dù sao phòng anh họ cả đặt cho cô còn chưa tới hạn trả, đồ đạc tạm thời để ở đây cũng không sao.

Trên đường ra sân bay, cô gửi tin nhắn cho Tiêu Đạc nói với anh bản thân đã về thành phố H, đề phòng anh lại tìm không được cô.

Buổi chiều Tiêu Đạc có cuộc họp video với chủ tịch, bình thường khi họp với chủ tịch anh sẽ không chú ý tới điện thoại, nhưng hôm nay anh đặt điện thoại ở chỗ có thể nhìn thấy được và chỉ tắt âm lượng đi thôi.

Khi màn hình sáng lên, anh lập tức phát hiện ra ngay, anh cầm điện thoại lên mở tin nhắn của Kiều Nhụy Kỳ ra xem.

Cô không nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói với anh cô muốn về thành phố H một chuyến, bảo anh đừng lo lắng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sắc mặt Tiêu Đạc chợt thay đổi, anh rất ít khi biểu hiện thất thường như vậy đến mức người ở bên kia màn hình cũng ngừng lại hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiêu Đạc vội vàng gạt đi cảm xúc của mình, nhưng vẫn cầm điện thoại trong tay không đặt xuống: “Phía Trang tổng có chút việc gấp, bây giờ tôi phải đi xử lý ngay.”

Tập đoàn Trang Thị là đối tác tiếp theo lớn nhất của họ, chủ tịch nghe anh nói như vậy cũng không có ý định họp tiếp nữa: “Vậy cậu đi trước đi, chuyện còn lại để sau nói tiếp.”

Tiêu Đạc đáp một tiếng rồi tắt máy tính.

Còn chưa ra khỏi thư phòng thì anh đã gọi điện cho Kiều Nhụy Kỳ, chỉ có mấy giây chờ đợi ngắn ngủi mà anh có cảm giác vô cùng dài.

Điện thoại vừa được kết nối, Kiều Nhụy Kỳ còn chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng trước: “Bây giờ em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Kiều Nhụy Kỳ gửi tin nhắn cho anh chính là sợ quấy rầy công việc của anh, không ngờ mới gửi tin nhắn đi thì anh đã gọi điện thoại tới ngay cho cô.

Thậm chí còn nghe ra sự lo lắng trong giọng điệu của anh.

Kiều Nhụy Kỳ hoảng hốt, cô nói với anh: “Bao Hâm tự tử rồi, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, tôi cần phải trở về một chuyến.”

Tiêu Đạc nhíu chặt mày, anh đẩy cửa thư phòng bước nhanh ra ngoài: “Em yên tâm, bọn họ làm lớn chuyện như vậy chủ yếu là vì danh lợi, tuyệt đối không dám mạo hiểm tính mạng của bản thân đâu.”

Điều anh nói Kiều Nhụy Kỳ cũng biết, đây rất có thể là một phần trong kế hoạch của bọn họ, nhưng Bao Hâm đã được đẩy vào phòng cấp cứu thật rồi, chỉ có bạn trai cô ta thôi nên không có nguy hiểm gì cả.

Cô không tin mối giao tình trong hai năm qua của cô và Bao Hâm là giả, cho dù trong lòng Bao Hâm có bất mãn hoặc mất phương hướng, đi tới bước này chắc chắn đều có công của bạn trai cô ta.

Thậm chí chủ mưu của kế hoạch này rất có thể cũng chính là anh ta.

Cho nên cô nhất định phải gặp mặt Bao Hâm để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

“Tôi tin Bao Hâm sẽ không có chuyện gì, tôi trở về đó cũng chỉ muốn gặp mặt cô ta thôi.”

“Em đang ở sân bay à?”

“Sắp tới rồi, máy bay cũng sắp cất cánh.” Chuyến bay của Kiều Nhụy Kỳ mua rất sát giờ, may là tay lái của tài xế rất vững, sau khi nghe cô nói muốn ra sân bay gấp bèn tăng tốc lên, “Tôi sắp xuống xe rồi, chúng ta nói sau nhé.”

Tiêu Đạc nghe thấy tiếng cúp máy, đầu mày nhíu càng chặt hơn.

Nhờ tay lái vững vàng của tài xế, Kiều Nhụy Kỳ thuận lợi lên máy bay vào những phút cuối cùng. Máy bay vừa hạ cánh, cô lập tức chạy tới bệnh viện nơi Bao Hâm ở.

Sợ bị phóng viên phục kích trong bệnh viện, cô đặc biệt đội một cái mũ rồi dùng khăn lụa che mặt vì sợ bị nhận ra.

Vừa rồi cô mới xem Weibo lần nữa, bạn trai Bao Hâm nói cô ta đã được rửa sạch ruột không còn nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại đang nằm theo dõi trong bệnh viện.

Kiều Nhụy Kỳ đi tới trước quầy bệnh viện hỏi thăm y tá phòng bệnh của Bao Hâm. Có lẽ hôm nay có quá nhiều người đến hỏi thăm nên y tá không chịu tiết lộ bất cứ tin tức gì với cô, Kiều Nhụy Kỳ hỏi thêm hai câu nữa thì nhìn thấy có người cầm máy ảnh đi về phía mình.

Cô lập tức quay đầu bỏ đi, người phía sau như phát hiện ra điều gì đó, cố ý hô lên: “Cô Kiều?”

Kiều Nhụy Kỳ bước đi càng nhanh hơn, người phía sau cũng mặc kệ có nhận nhầm hay không, trực tiếp đuổi tới điên cuồng chụp bóng lưng cô.

Y tá ở phía sau lên tiếng ngăn cản nhưng không có tác dụng gì, mấy người đó đã đuổi gần sát đến nơi hòng ngăn cô lại: “Cô Kiều, cô có suy nghĩ gì về việc Bao Hâm tự sát không?”

Ánh đèn flash chói mắt, ống kính gần như dí sát vào mặt Kiều Nhụy Kỳ, chiếc khăn lụa che mặt của cô suýt chút nữa bị bọn họ kéo xuống.

Hiện trường cực kỳ rối loạn, đúng lúc này có một đôi tay rắn chắc giơ ngang kéo Kiều Nhụy Kỳ vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện