“Muốn, ngươi cứ từ từ nói.”
Nói càng lâu càng tốt.
Cư Mộc Nhi vẫn luôn tin rằng Long Nhị sẽ đến.
Hắn nói với nàng ba lần “giờ Sửu đến đón”, vì sao phải nhấn mạnh canh giờ? Nàng mù, trong phòng giam cũng không có người báo canh giờ, nói chuyện canh giờ với nàng có tác dụng gì? Rõ ràng có kẻ nghe lén, hắn còn nói đến ba lần.
Vì thế, nhất định hắn sẽ đến cứu nàng. Chỉ cần nàng đợi được. Hắn có thể tìm được nàng, cho đến giờ chỉ có hắn mới tìm được nàng.
Còn Vân Thanh Hiền bắt đầu kể chuyện.
Hồi nhỏ, Vân Thanh Hiền lớn lên ở Huyền Sơn, hai mẹ con sống dựa vào nhau.
Mẹ hắn ta không phải người ở đây. Bà là người Tây Mẫn quốc, do người nhà bị hại nên mới chạy đến Huyền Sơn. Sợ bị kẻ thù tìm ra, bà mai danh ẩn tích, đổi tên thành Vân Hương, sống ở thị trấn bên cạnh, ít tiếp xúc với người khác.
Vân Hương rất yêu cầm, mặc dù bà chơi không giỏi lắm nhưng ngày nào cũng phải chơi vài khúc.
Một ngày nọ, bà gặp một người đàn ông trong hội hè ngoài rừng đào. Người đó tên Lý Đông Vượng.
Cư Mộc Nhi gật đầu. Không khác phỏng đoán của nàng lắm. Nghĩ đến cũng giống chuyện tiên sinh kể: nam nữ gặp nhau, mến nhau, người nam đi xa tha hương tìm công danh, chưa quay trở lại.
Quả nhiên Vân Thanh Hiền cũng kể như vậy. Chỉ khác là bình thường, người phụ nữ ở lại quê hương chờ tình lang về thường đau khổ bi thương, gặp cảnh đau buồn. Nhưng mẹ của Vân Thanh Hiền không như thế.
Cuộc sống của Vân Hương rất phong phú. Bà giáo dục Vân Thanh Hiền cẩn thận. Hàng ngày bà chơi cầm, tài cầm tiến bộ không ít. Bà rất nhớ nhung Lý Đông Vượng, từ nỗi nhớ này mà bà viết ra một từ khúc êm ái. Bà đưa tất cả tình cảm vào từ khúc, tầng tầng lớp lớp, kéo dài không dứt.
Ai nghe từ khúc này cũng phải khen hay, ngay cả cầm sư dạy cầm nổi tiếng nhất trong thành cũng khen từ khúc này tuyệt vời, chỉ không tin rằng bà chỉ là người chơi cầm vô danh.
Vân Thanh Hiền rất yêu mẹ mình. Bà lương thiện, khiêm tốn, còn tài hoa. Bà không quan tâm đến lời đồn đại, không tranh đua, thản nhiên, vô cùng ý chí.
Vân Hương nói với Vân Thanh Hiền rằng bố hắn ta là một người đàn ông rất giỏi, trọng tình trọng nghĩa, ôm chí lớn, tự tin nhất định có thể làm quan, tạo phúc cho trăm họ. Còn vì sao người phụ thân rất giỏi này chưa từng quay về, Vân Hương chỉ nói với Vân Thanh Hiền rằng làm quan không dễ, hơn nữa còn là một người đến từ nơi vùng sâu vùng xa, không tiền không thế, muốn đứng vững ở kinh thành cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, ông ấy không biết rằng Vân Thanh Hiền tồn tại.
Vốn hôn sự của Lý Đông Vượng và Vân Hương chỉ diễn ra sơ sài, là hai người tự đính ước. Hai người lạy trời đất và Phật tổ trong miếu, chưa từng uống rượu giao bôi. Khi đó, người lớn hai nhà không còn, lại không có tiền, vì thế Vân Hương không hề yêu cầu gì. Bà đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình cho Lý Đông Vượng, tiễn ông ta lên kinh đi thi.
Không lâu sau khi Lý Đông Vượng đi, Vân Hương phát hiện ra mình có thai, sau đó sinh ra Vân Thanh Hiền.
Vân Thanh Hiền vốn tên Lý Thanh Hiền. Vân Hương thường xuyên kể chuyện của Lý Đông Vượng cho hắn ta nghe. Bà không muốn con mình không biết gì về bố, càng không mong con mình oán giận bố.
Vì thế, Vân Thanh Hiền lớn lên trong lời ca ngợi phụ thân của mẫu thân và tiếng cầm tuyệt diệu của Vân Hương.
Năm Vân Thanh Hiền mười bốn tuổi, Vân Hương ốm nặng rồi qua đời. Trước khi mất, bà nắm tay Vân Thanh Hiền, bảo hắn ta lên kinh thành tìm bố mình. Bà nói ở kinh thành, chắc chắn Lý Đông Vượng đang nỗ lực thực hiện chí hướng, không hề dễ dàng. Bà nói Vân Thanh Hiền không nên trách ông ta, còn bảo Vân Thanh Hiền nói với ông ta rằng bà vẫn chờ ông ta mang kiệu đến cưới bà. Có điều, sức khỏe của bà không tốt, không giữ được lời hứa, mong ông ta đừng trách bà.
Vân Thanh Hiền đau lòng tưởng chết. Hắn ta đổi tên thành Vân Thanh Hiền để tưởng nhớ mẫu thân. Dù sao thì họ Lý này cũng chưa từng có ai gọi hắn ta.
Vân Hương nói đúng một việc: một kẻ nghèo hèn không tiền không quyền không dễ sống chốn kinh thành. Vân Thanh Hiền ăn uống kham khổ, chịu nhiều nỗi đau, bị đánh đập sỉ nhục nhiều lần, nhưng hắn luôn nhẫn nhịn. Hắn tìm một người đàn ông trung niên tên Lý Đông Vượng khắp nơi, nhưng không tìm được.
Cho đến một ngày, hắn được gặp quý nhân: đó là Sử Trạch Xuân.
Sử Trạch Xuân rất có cảm tình với đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng đã xông pha bôn ba chốn kinh thành, rất tán thưởng nỗ lực của hắn ta, vì thế ông ta sắp xếp cho hắn vài việc đủ để có tiền công, không phải lo lắng chuyện ấm no.
Ngày nhỏ, Vân Thanh Hiền đã theo tập võ với một vị hòa thượng trong miếu, võ nghệ rất cao. Hắn lại thông minh, hiểu chuyện, chính trực, nhanh chóng bộc lộ tài năng.
Sử Trạch Xuân đối xử với hắn ta rất tốt, không chỉ mời người tiếp tục dạy võ cho hắn ta, ông ta còn dạy hắn ta cách sống trong quan trường.
Vân Thanh Hiền rất biết ơn ông ta, còn nhờ Sử Trạch Xuân tìm kiếm bố đẻ của mình. Hắn ta cũng lấy di vật của mẫu thân ra, nói rằng đây là áo đỏ mẫu thân mình tự làm để đính ước với Lý Đông Vượng. Đó chỉ là chiếc áo vải thô, kiểu dáng cũ kỹ, nhưng được giữ sạch sẽ thẳng thớm, bởi vì Vân Hương từng nói rằng khi bà mặc chiếc áo này, Lý Đông Vượng khen bà đẹp.
Sử Trạch Xuân đồng ý, nhưng chuyện tìm kiếm Lý Đông Vượng mãi không có kết quả. Ông ta đi đâu, vì sao các quan lớn ở kinh thành đều không tìm được.
Lúc này, Vân Thanh Hiền gặp Đinh Nghiên Hương. Khi đó, cô ta đang bị một lão già giở trò trong hoa viên nhà mình. Vân Thanh Hiền không nghĩ ngợi gì, xông lên cứu cô ta. Khi đó, hắn cũng biết rằng vị quan kia có một tiểu thư trong nhà tên Hương, cùng tên với mẫu thân hắn. Nhưng chỉ vậy thôi, khi đó, cô ta và hắn chỉ là hai người tình cờ gặp nhau.
Sau đó, một ngày, ngẫu nhiên có cơ hội, Vân Thanh Hiền gặp Sử Trạch Xuân đang ngâm mình trong suối nước nóng. Trên vai ông ta có vết bớt kỳ lân. Hắn ta chợt hiểu ra.
Vì sao một quan lớn lại đối với một đứa bé nghèo tốt như vậy, vì sao mãi không tìm được Lý Đông Vượng.
Hóa ra là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Mà điều làm hắn tức giận nhất chính là Sử Trạch Xuân đã có vợ con. Còn là con gái của một quan viên.
Khi đó, Vân Thanh Hiền đã trải qua nhiều năm sóng gió, không còn là đứa bé ngây thơ ngày nào. Hắn ta lạnh lùng nói với Sử Trạch Xuân tất cả. Hắn ta nói rằng hắn ta biết ông ta là bố đẻ của mình.
Hôm ấy, Sử Trạch Xuân hơi hoảng hốt. Ông ta nói nếu ông ta không tạo cho mình một thân phận, ông ta không thể bước chân vào con đường làm quan. Nếu không cưới người vợ kia, ông ta sẽ không đạt được lý tưởng của mình. Ông ta nói ông ta vẫn đang nghĩ cách để cho Vân Hương và Vân Thanh Hiền danh chính ngôn thuận vào lúc thích hợp, để hai người bọn họ được nhập tịch vào nhà ông ta.
Vân Thanh Hiền tin. Nói là tin, chẳng bằng nói là hắn ta hy vọng mình có thể tin.
Sử Trạch Xuân nói rằng thân phận của hắn ta có đôi chút phiền phức, nếu đột nhiên ông ta nhận hắn ta làm con nuôi, vậy thì chuyện lúc trước ông ta nói dối sẽ bị lộ. Vì thế ông ta cần thêm thời gian. Lúc này, Vân Thanh Hiền nghĩ giá mà thân phận của mình cao quý một chút? Hắn ta lại gặp Đinh Nghiên Hương. Một người con gái đáng thương, bất lực, lại là con gái của một vị quan lớn. Vì thế, Vân Thanh Hiền muốn trở thành chồng của cô ta.
Thế nhưng, Sử Trạch Xuân vẫn không có động tĩnh gì. Vân Thanh Hiền đã không còn muốn kiên trì, nhưng lúc này hắn ta gặp một vấn đề cần Sử Trạch Xuân giúp.
Chính là Trác Dĩ Thư.
Trác Dĩ Thư là bạn thưở nhỏ của Vân Thanh Hiền. Bởi vì Vân Thanh Hiền không có bố, thậm chí người ngoài nhìn còn thấy Vân Hương chỉ là một cô nương chưa kết hôn, vậy mà lại không chồng mà chửa, đương nhiên có nhiều lời khó nghe. Vân Thanh Hiền cũng không được sống yên ổn. Thế nhưng Trác Dĩ Thư thường che chở cho hắn ta, tựa như tỷ tỷ của hắn ta, còn giúp hắn ta tập võ. Ả đánh đuổi những đứa trẻ bắt nạt Vân Thanh Hiền, dỗ dành hắn ta không khóc, phải làm một người đàn ông.
Trác Dĩ Thư thậm chí từng nói, ả sẽ đợi Vân Thanh Hiền trưởng thành, sau đó làm nương tử của hắn ta.
Nhưng nói chung, ả không đợi Vân Thanh Hiền lớn lên thì đã bị người nhà sắp xếp gả cho người khác. Chồng của ả đối với ả rất tốt, Vân Thanh Hiền cũng mừng. Đối với hắn ta mà nói, Trác Dĩ Thư là tỷ tỷ ruột rà.
Nhưng không ngờ, nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất, người tỷ tỷ tốt bụng của hắn đã rơi vào khó khăn, phải bán mình vào lầu xanh. Vân Thanh Hiền không có nhiều tiền bạc, cũng không có quyền thế. Hơn nữa, khi đó hắn đã thông minh lên nhiều, hắn không thể để mình bị vấy bẩn.
Vì thế, hắn kiên trì đi tìm Sử Trạch Xuân.
Thật bất ngờ là Sử Trạch Xuân thoải mái đồng ý. Nhưng ông ta cũng nói rằng chuyện dính vào đàn bà chốn lầu xanh là chuyện không hay ho, hắn ta phải xử lý thu xếp cẩn thận, hơn nữa gần đây nhiều chuyện bận rộn, chuyện nhận người thân tạm lùi lại sau.
Dù Vân Thanh Hiền nghĩ rằng ông ta kiếm cớ, nhưng với thân phận của Sử Trạch Xuân, giúp hắn ta đỡ một cô gái lầu xanh cũng không dễ dàng, vì thế hắn ta cũng nghe lời, không nhắc lại việc nhận thân.
Vì thế, chuyện này lại kéo dài.
Sử Trạch Xuân yêu cầm, Vân Thanh Hiền cũng là người như vậy. Hắn ta muốn đưa từ khúc mẫu thân làm vì phụ thân cho Sử Trạch Xuân nghe. Hắn ta tìm cơ hội, hiệu quả tốt đẹp ngoài ý muốn. Sau khi Sử Trạch Xuân nghe xong, mắt ầng ậng nước, cảm động thâm tình. Hai bố con ôm nhau òa khóc, cùng nhau nói rất nhiều điều.
Chuyện đến như vậy, Vân Thanh Hiền lại cảm thấy bố mình thật sự thương mình, mình vẫn có thể chờ đợi.
Sau đó không lâu, Sử Trạch Xuân bỗng hỏi hắn ta từ khúc tên gì, có cầm phổ không. Vân Thanh Hiền nói thẳng với ông ta rằng có cầm phổ, nhưng từ khúc do mẫu thân sáng tác không có tên. Bởi vì mẫu thân nói rằng phải chờ phụ thân về mới đặt tên.
Sử Trạch Xuân cầm cầm phổ đi.
Không lâu sau, Vân Thanh Hiền nghe phong thanh rằng Sử Thượng thư mê cầm có một cuốn cầm phổ tuyệt thế. Vân Thanh Hiền nửa đùa nửa thật hỏi thăm mọi người xem cầm phổ từ đâu ra, người kia nói là Sử Thượng thư mua được từ một người bán hàng rong.
Vân Thanh Hiền gượng cười, nhưng lòng vô cùng tức giận.
Đó là tình ý của mẫu thân, là niềm tin và đợi chờ của bà với người đàn ông của mình, nhưng đổi lại, tất cả chỉ có lừa dối, miễn cưỡng và cướp đoạt.
Vân Thanh Hiền lại đi tìm Sử Trạch Xuân, hỏi rằng chuyện nhân người thân thế nào? Hắn ta nói trước lúc mất, mẫu thân nói rằng không thể tuân thủ lời hẹn chờ ông ta, dù thế nào ông ta cũng nên thừa nhận bà là vợ mình.
Sử Trạch Xuân lập tức trả lời rằng giờ ông ta có vợ có con, có nhà có cửa, sẽ thu xếp ổn thỏa, không phải nói một cái là xong, vì thế lại bảo Vân Thanh Hiền tiếp tục chờ đợi.
Vân Thanh Hiền mỉm cười rời phủ. Hắn ta nhớ rõ, hắn ta phải đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Hắn ta phải đợi, nhưng là đợi cơ hội trừng phạt người đàn ông phụ bạc này. Ông ta nói ông ta có vợ, có con, có nhà, có của, nhưng lại không thể nhận mẫu thân, vậy hắn sẽ làm cho ông ta mất hết tất cả những thứ đó.
Hắn ta nghĩ đó là việc hắn ta phải làm.
Hắn ta chờ cơ hội.
Vụ án giết cả nhà, còn là mệnh quan triều đình, không thể nào có chuyện triều đình không điều tra. Vì thế hắn ta cần một người chết thay. Có hung thủ mới có thể kết án.
Sư Bá Âm xuất hiện.
Vân Thanh Hiền sắp xếp xong xuôi tất cả. Người chứng kiến, vật chứng, động cơ hợp lý, bắt hung thủ tại chỗ.
Tất cả thuận lợi. Chỉ Sư Bá Âm là hơi phiền toái. Khi ông ta uống rượu chơi cầm với Sử Trạch Xuân, Sử Trạch Xuân đã nói ra bí mật của cầm phổ, ông ta nói có một người phụ nữ viết từ khúc cho ông ta, là một tình khúc tuyệt diệu, cảm động sâu lắng khôn cùng. Ông ta nói rằng con của ông ta tự tay giao cho ông ta, ông ta đã có con làm quan trong triều.
Sử Trạch Xuân không nói ra người con đó là ai. Sử Trạch Xuân uống say hay nói bậy, Sư Bá Âm cũng không quan tâm. Ông chỉ quan tâm đến từ khúc hay đó, không để ý đến chuyện nhà người ta. Cho đến khi xảy ra án mạng, tất cả đổ lên đầu ông, ông mới nghĩ lại tất cả và nói hết với Vân Thanh Hiền. Sau đó, một ngày nào đó, ông không thể nói được gì nữa.
Chuyện này còn có một việc ngoài ý muốn, đó là Hoàng thượng.
Vốn đáng ra xử chém Sư Bá Âm là hết, nhưng Hoàng thượng bỗng nhiên lại thấy tiếc nuối dù chưa bao giờ được nghe Sư Bá Âm chơi cầm. Mà Sư Bá Âm thì cũng là người ngông nghênh, không phải tri âm không gảy. Đây là tính tình quái gở của ông, cũng kế hoạch được ăn cả ngã về không của ông. Ông không phục, ông muốn minh oan.
Ông không thể kêu oan với triều đình được nữa, vậy ông sẽ kêu oan với các cầm sư.
Ông mong rằng mình có thể tìm được một người “tri âm”.
Vì thế mới có cầm hội, và những việc sau này.
Vân Thanh Hiền truy tìm cầm phổ chỉ là bề nổi. Thật ra hắn ta đã thuộc lòng từ khúc, nhắm mắt lại cũng có thể chơi. Điều hắn ta lo lắng là có người hiểu được ý của Sư Bá Âm, có thể dựa vào nội dung của từ khúc để nhận ra quan hệ giữa hắn ta và Sử Trạch Xuân, tiếng tới nhận ra chân tướng mọi việc. Hắn ta đưa một số tin tức giả, tỷ như võ lâm bí tịch gì đó, làm loạn thông tin của mọi người.
Chỉ là hắn ta lại gặp Cư Mộc Nhi. Nàng không biết võ, không biết gì, chỉ chơi cầm. Vì thế, nàng nhất định tin rằng chuyện này có liên quan đến cầm phổ, tin chắc rằng từ khúc lúc lâm chung của Sư Bá Âm không phải để phô diễn kỹ năng, mà để nói ra suy nghĩ của mình.
Cuối cùng Vân Thanh Hiền cũng nói. Cư Mộc Nhi vừa nghe vừa gà gật. Chủ yếu là động cơ cũng tương tự với những gì nàng và Long Nhị đã đoán, mà nửa đêm rồi, nàng cũng mệt mỏi. Hơn nữa, nàng không muốn nghe lý do của Vân Thanh Hiền, nàng không thể đồng cảm nổi. Kẻ phụ tình khiến người khác oán hận, nhưng kẻ giết hết cả nhà người ta càng khiến người khác căm phẫn. Nàng hoàn toàn không hiểu nổi vì sao Vân Thanh Hiền có thể tỏ vẻ đáng thương kể lể ra hết những chuyện này.
Nàng nghĩ không phải nàng không có lòng đồng cảm, mà là muốn nàng đồng cảm với một kẻ giết người, chắc nàng phải điên rồi mới làm được.
Vì thế, Vân Thanh Hiền kể lể xong xuôi là Cư Mộc Nhi thấy rất mừng.
Chuyện cũ đã xong, hắn cũng sắp giết nàng. Hắn còn phải quay về ngụy trang để nhận tin báo tội phạm bỏ trốn, thời gian của hắn không còn nhiều.
“Ta cũng không ác như nàng nghĩ,” Vân Thanh Hiền nói, “Dù rằng ta cưới Hương nhi không phải vì thương nàng, nhưng ta vẫn đối với nàng rất tốt. Dù nàng làm nhiều việc ngốc nghếch vì ta, nhưng ta cũng không bỏ mặc nàng, ta che chở cho nàng. Còn Trác Dĩ, cô ấy không muốn thiếu nợ ta nhiều nên trở thành Liễu ma ma. Cô ấy nghe ngóng được không ít tin tức trong lầu xanh rồi lại kể cho ta. Qua nhiều lần, cuối cùng ta để cô ấy làm thám tử, cô ấy làm rất tốt. Giả mạo Lâm Duyệt Dao là vì vừa lúc cô ấy ở bên Lâm Duyệt Dao, mọi thứ đều phù hợp. Ta cũng không lợi dụng tình cảm của cô ấy.”
Cư Mộc Nhi không lên tiếng, chỉ gật gà gật gù.
Long Nhị chưa đến, người cứu cũng chưa đến. Không hề có dấu hiệu nào là có người đến. Nàng thì không còn thời gian.
Vân Thanh Hiền móc một túi thuốc bột ra, để lên bàn. Sau đó, hắn ta lấy cái chén, rót một chén nước. Cư Mộc Nhi nghe mà căng thẳng đến nín thở.
Không chờ Vân Thanh Hiền làm tiếp, bỗng nàng “a” một tiếng rồi ôm bụng ngã lăn ra bàn.
Vân Thanh Hiền hoảng sợ, vội vàng đỡ nàng: “Nàng sao thế?”
Hắn ta vừa cầm tay nàng thì nàng lại túm lại tay hắn, giơ tay kia lên vỗ vào mặt hắn ta, tay trượt xuống lại mò vào cổ hắn ta.
Theo bản năng, Vân Thanh Hiền đẩy tay nàng ra. Cư Mộc Nhi ngã ra đất.
Sau đó, hắn ta cảm thấy cả mặt và cổ lành lạnh. Cúi đầu nhìn, tay hắn nhuộm một chút màu đỏ. Hắn ta sờ sờ mặt, đoán chắc mặt mình cũng dính màu.
Lúc này Cư Mộc Nhi mới bò từ dưới đất lên, hét to: “Ngươi nói ngươi cướp tù là tội nặng , nhưng mọi thứ sẽ đổ lên đầu tướng công, không ai nghi ngờ ngươi. Ngươi sai rồi! Thuốc nhuộm này sẽ không thể được tắm sạch trong vòng nửa tháng, mà bên giường ở trong lao, ta cũng đã bôi thuốc này lên tường. Rương vận chuyển ta cũng dính, ngựa xe của ngươi cũng dính. Hôm nay, mặt ngươi cũng dính vết, ngươi sẽ giải thích thế nào? Nếu ngươi không cướp ngục, vậy vì sao mặt ngươi lại có vết giống vết thuốc nhuộm trên tường nhà lao?”
Vân Thanh Hiền giật mình. Cư Mộc Nhi tiếp tục: “Ngươi cho rằng giết ta sẽ không sao? Ngươi tưởng thôi! Ta sẽ không để ngươi hãm hại tướng công và Long phủ! Hoàng thượng lệnh cho ngươi kết thúc vụ án trong mười ngày, mười ngày nữa ngươi không thể không xuất hiện. Ngươi xuất hiện, vết màu trên mặt người sẽ khiến người khác chú ý, ngươi không thể giải thích. Ta lại mất tích, không tìm được xác ta, mọi người sẽ biết là ngươi làm. Ngươi nói cướp ngục đúng là mạo hiểm, đây là bằng chứng!”
Vân Thanh Hiền lạnh mặt. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Trác Dĩ Thư không đấu lại Cư Mộc Nhi. Hắn đã hiểu.
Vân Thanh Hiền cắn răng, vung tay về phía Cư Mộc Nhi.
Nghĩ sai là hỏng bét.
Hắn chỉ từng thích một người con gái. Người đó đối địch với hắn, hắn không thể không giết.
Vân Thanh Hiền đưa tay vào cổ Cư Mộc Nhi, nhưng không ngờ rằng lúc này lại có một người nhảy xuống từ nóc nhà. Người đó cầm kiếm, vung kiếm về phía Vân Thanh Hiền.
Trong nháy mắt, hai người đánh nhau. Cư Mộc Nhi hài lòng kêu to: “Tướng công!”
“Nhị tẩu, là đệ.” Long Tam lên tiếng, “Nhị ca đang ở ngoài kia. Thằng cha Vân Thanh Hiền này võ nghệ khá, chỉ sợ hắn nghe thấy động tĩnh của mọi người nên chỉ có mình ta trong phòng này.”
Nói trắng ra là để không bị Vân Thanh Hiền phát hiện, người võ nghệ cao nhất nấp trong phòng này.
Cư Mộc Nhi đỏ mặt. Nàng gọi tướng công nhầm người, thật là vô ý. Bên ngoài đã nghe thấy tiếng động trong phòng trong, tất cả xông vào.
Long Nhị đi đầu, chạy vào trong phòng. Vào lúc quan trọng nhất, hắn không được đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là mất mặt. Vì thế lên sân khấu phải thật khí thế mới được.
Hắn quát to “Mộc Nhi!”, định xông qua ôm thì thấy tay nàng toàn vệt thuốc đỏ. Hắn sửng sốt, muốn hỏi Cư Mộc Nhi làm sao thì thấy mặt Vân Thanh Hiền cũng có vết đỏ bên mặt.
Long Nhị nổi giận: “Mặt hắn sờ nàng?”
Thế là thế nào? Cả phòng bị Long Nhị làm cho dở khóc dở cười. Nhưng Long Nhị gia đã giận sôi lên, không ôm vợ mà chạy về phía Vân Thanh Hiền, còn quát Long Tam: “Mau tránh ra, để lão tử đấu với thằng cha này! Mọe nó, muốn đánh nó từ lâu lắm rồi!”
Phượng Vũ nhảy đến bên Cư Mộc Nhi, đặt nàng lên ghế, sau đó nói: “Nhị bá thô lỗ quá.”
Cư Mộc Nhi vui phát khóc. Quả thật nàng vừa nghĩ mình sẽ không chạy thoát, không ngờ Nhị gia đến thật.
“Tẩu có muốn ăn không?” Phượng Vũ móc một túi đồ ăn ra, đưa cho Cư Mộc Nhi một miếng. Cư Mộc Nhi sửng sốt: đây là cứu viện hay hội trà?
“Muội sợ tẩu chờ đợi buồn chán nên mang đi.” Phượng Vũ thấy Cư Mộc Nhi không ăn, quả quyết cho vào mồm, sau đó lại đánh giá, “Xem ra Nhị bá không phải đối thủ của Vân Thanh Hiền.”
Phượng Vũ nói không nhỏ, Long Nhị cũng nghe được. Võ nghệ của hắn không bằng Vân Thanh Hiền, nhưng đây là vấn đề mặt mũi đàn ông! Là mặt mũi!
Hơn nữa, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, hắn còn cố ý dẫn theo Khang Vương, Lại bộ và hai viên quan khác cùng người của Hình bộ. Để Hình bộ nhìn ra bộ mặt của Vân Thanh Hiền, chặn trước nội bộ của Hình bộ.
Bây giờ, trước mặt bọn họ, đương nhiên Vân Thanh Hiền chỉ còn một đường chết, không thể bao biện được. Nhưng sắp chết cũng phải kéo kẻ chết theo, vì thế hắn ta dùng tòan lực với Long Nhị.
Long Nhị rơi vào thế hạ phong, đánh cật lực, lại còn nghe thấy tiếng Phượng Vũ, bực bội quát: “Lão Tam, quản người nhà đệ đi.”
Phượng Vũ lạnh lùng nói: “Đừng có vội, cứ lo cho Nhị bá trước, đánh thắng rồi tính chưa muộn.”
Long Tam thấy tình hình không ổn thật, không thể mặc kệ Long Nhị làm gì thì làm, vội vàng tiến lên giúp đỡ, đẩy lùi Vân Thanh Hiền.
Mấy hộ vệ cũng xông lên. Trước mặt coi như không có vị trí cho Long Nhị. Hắn ngượng ngùng lui ra, còn oán giận mấy người kia: “Chen cái gì mà chen, rõ là ta sẽ thắng.”
Hắn vừa lầm bầm vừa lùi về cạnh Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi cười ngọt ngào với hắn: “Dù tướng công không thắng, ta vẫn thích tướng công.”
Long Nhị hừ một tiếng, ho khan hai tiếng, muốn ôm nàng nhưng lại ghét bỏ chỗ thuốc nhuộm trên tay nàng: “Tay nàng thế nào đây?”
“Ta sợ có người ám sát ta trong tù mà mọi người không biết là ai. Vì thế, ta bảo bạn ta đưa thuốc nhuộm ở phường vải chỗ cô ấy cho ta, muốn để lại chút dấu vết trong tù, nhỡ có ai xông vào ra tay thì ta sẽ bôi thuốc nhuộm lên người kẻ đó. Nhị gia nhìn thấy sẽ phân tích, nhận ra ai là hung thủ. Không ngờ rằng việc không ai được thăm ta cũng có tác dụng.”
“Vậy giờ còn bám vào quần áo không?”
“Không biết.” Cư Mộc Nhi lắc đầu, ôm lấy Long Nhị.
Long Nhị cũng kệ: “Quần áo của gia rất đắt tiền.”
Cư Mộc Nhi bôi lên quần áo của mình, Long Nhị lại bảo: “Xiêm y trên người nàng cũng không ít bạc.”
Cư Mộc Nhi tỏ vẻ mất hứng: “Vậy sau này Nhị gia đừng lại gần ta, cứ ôm bạc đi.”
“Thôi thôi thôi. Bà cô nàng đúng là không làm người ta vui được.” Long Nhị nói vậy nhưng vẫn ôm Cư Mộc Nhi vào lòng.
Bên này đấu võ mồm xong, bên kia đấu võ tay cũng chấm dứt. Vân Thanh Hiền bị áp giải quỳ trên mặt đất. Bột thuốc độc của hắn ta để trên mặt bàn, chưa nói đến vụ án của Sư Bá Âm, chỉ là cướp ngục giết người cũng đủ định tội.
Long Nhị cực kỳ hài lòng khi thấy hắn ta chật vật như thế. Hắn ôm Cư Mộc Nhi đủ rồi thì đặt nàng xuống ghế, sau đó lấy túi đồ ăn của Phượng Vũ đưa nàng: “Nàng ăn chút gì đi đã, để ta dạy dỗ kẻ kia.”
Sau đó hắn lề rề bước đi, cười với Vân Thanh Hiền, đắc ý vô cùng: “Ngươi nghĩ rằng ta không đối phó được ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không tìm được bằng chứng? Ta cho ngươi biết, ta không thiếu gì cách. Lật đổ Đinh Thịnh là bước đầu. Ngươi cho là trời giúp ngươi? Đó là do gia làm! Chó cắn chó, dù ngươi hay lão già kia chiếm thế thượng phong thì gia cũng chẳng thiệt gì. Chỉ cần các ngươi đi bước một là gia đi được bước hai. Có điều ngươi thật sự độc ác nên ngươi thắng Đinh Thịnh. Ngươi càng đắc ý càng sơ hở. Vì thế ta đứng sau ra kế liên hoàn, ngươi không thể không che giấu mãi được.”
“Hôm nay Nhị bá đắc ý vênh váo thật đấy.” Phượng Vũ không nói to, nhưng Long Nhị vẫn nghe thấy. Hắn quay đầu lườm Long Tam. Long Tam lại liếc vợ mình. Phượng Vũ nhét đồ ăn vào mồm, trật tự.
Long Nhị hài lòng, lại quay sang nói với Vân Thanh Hiền: “Hôm nay nhân chứng vật chứng ở đây, trước mắt cứ giam ngươi lại, để ngươi xem phu nhân nhà ngươi bị thẩm vấn thế nào. Ngươi yên tâm, mỗi người các ngươi phạm một tội, ta sẽ làm cho các ngươi phải chịu phạt đàng hoàng. Dám ra tay với Mộc nhi nhà ta, ngươi không nhìn xem tướng công của nàng là ai?”
Vân Thanh Hiền nhíu mày, sao lại liên quan đến Đinh Nghiên Hương? Nếu như chuyện bị bại lộ, vụ án bắt cóc người hắn sẽ nhân, sao lại liên quan được đến Đinh Nghiên Hương?
Khang Vương ra sức ho khan, nhắc nhở Long Nhị: “Nhị gia, Hoàng bảng đã dán rồi.”
Hoàng bảng viết: Cư Mộc Nhi bị xóa tên trong Long gia. Vì nàng được Thái hậu chỉ hôn, vì thế nên ra khỏi Long gia cũng thật kỳ công.
Nói đến chuyện này, Long Nhị rất tức giận. Hắn liếc mắt nhìn. Hắn làm việc lớn, tiêu diệt một tên quan lại độc ác cho triều đình, vậy mà Hoàng thượng còn chỉnh hắn. Cũng không sao, nhưng trong lúc hắn thể hiện uy phong, sao mọi người cứ phải kéo hắn?
Long Nhị liếc nhìn Cư Mộc Nhi. Nàng không có phản ứng gì với từ Hoàng bảng. Hay nàng chưa biết? Dù sao thì tối nay hắn cũng đưa nàng về nhà, ai muốn để ý đến Hoàng bảng.
Long Nhị đanh mặt, cứng rắn nói với Vân Thanh Hiền: “Ngươi biết vì sao phủ doãn đại nhân không đến bắt ngươi không? Bởi vì ông ấy đang chờ ở phủ nha. Có người đánh trống báo án, tố cáo phu nhân Vân phủ Đinh Nghiên Hương sai người mưu sát.”
Nói càng lâu càng tốt.
Cư Mộc Nhi vẫn luôn tin rằng Long Nhị sẽ đến.
Hắn nói với nàng ba lần “giờ Sửu đến đón”, vì sao phải nhấn mạnh canh giờ? Nàng mù, trong phòng giam cũng không có người báo canh giờ, nói chuyện canh giờ với nàng có tác dụng gì? Rõ ràng có kẻ nghe lén, hắn còn nói đến ba lần.
Vì thế, nhất định hắn sẽ đến cứu nàng. Chỉ cần nàng đợi được. Hắn có thể tìm được nàng, cho đến giờ chỉ có hắn mới tìm được nàng.
Còn Vân Thanh Hiền bắt đầu kể chuyện.
Hồi nhỏ, Vân Thanh Hiền lớn lên ở Huyền Sơn, hai mẹ con sống dựa vào nhau.
Mẹ hắn ta không phải người ở đây. Bà là người Tây Mẫn quốc, do người nhà bị hại nên mới chạy đến Huyền Sơn. Sợ bị kẻ thù tìm ra, bà mai danh ẩn tích, đổi tên thành Vân Hương, sống ở thị trấn bên cạnh, ít tiếp xúc với người khác.
Vân Hương rất yêu cầm, mặc dù bà chơi không giỏi lắm nhưng ngày nào cũng phải chơi vài khúc.
Một ngày nọ, bà gặp một người đàn ông trong hội hè ngoài rừng đào. Người đó tên Lý Đông Vượng.
Cư Mộc Nhi gật đầu. Không khác phỏng đoán của nàng lắm. Nghĩ đến cũng giống chuyện tiên sinh kể: nam nữ gặp nhau, mến nhau, người nam đi xa tha hương tìm công danh, chưa quay trở lại.
Quả nhiên Vân Thanh Hiền cũng kể như vậy. Chỉ khác là bình thường, người phụ nữ ở lại quê hương chờ tình lang về thường đau khổ bi thương, gặp cảnh đau buồn. Nhưng mẹ của Vân Thanh Hiền không như thế.
Cuộc sống của Vân Hương rất phong phú. Bà giáo dục Vân Thanh Hiền cẩn thận. Hàng ngày bà chơi cầm, tài cầm tiến bộ không ít. Bà rất nhớ nhung Lý Đông Vượng, từ nỗi nhớ này mà bà viết ra một từ khúc êm ái. Bà đưa tất cả tình cảm vào từ khúc, tầng tầng lớp lớp, kéo dài không dứt.
Ai nghe từ khúc này cũng phải khen hay, ngay cả cầm sư dạy cầm nổi tiếng nhất trong thành cũng khen từ khúc này tuyệt vời, chỉ không tin rằng bà chỉ là người chơi cầm vô danh.
Vân Thanh Hiền rất yêu mẹ mình. Bà lương thiện, khiêm tốn, còn tài hoa. Bà không quan tâm đến lời đồn đại, không tranh đua, thản nhiên, vô cùng ý chí.
Vân Hương nói với Vân Thanh Hiền rằng bố hắn ta là một người đàn ông rất giỏi, trọng tình trọng nghĩa, ôm chí lớn, tự tin nhất định có thể làm quan, tạo phúc cho trăm họ. Còn vì sao người phụ thân rất giỏi này chưa từng quay về, Vân Hương chỉ nói với Vân Thanh Hiền rằng làm quan không dễ, hơn nữa còn là một người đến từ nơi vùng sâu vùng xa, không tiền không thế, muốn đứng vững ở kinh thành cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, ông ấy không biết rằng Vân Thanh Hiền tồn tại.
Vốn hôn sự của Lý Đông Vượng và Vân Hương chỉ diễn ra sơ sài, là hai người tự đính ước. Hai người lạy trời đất và Phật tổ trong miếu, chưa từng uống rượu giao bôi. Khi đó, người lớn hai nhà không còn, lại không có tiền, vì thế Vân Hương không hề yêu cầu gì. Bà đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình cho Lý Đông Vượng, tiễn ông ta lên kinh đi thi.
Không lâu sau khi Lý Đông Vượng đi, Vân Hương phát hiện ra mình có thai, sau đó sinh ra Vân Thanh Hiền.
Vân Thanh Hiền vốn tên Lý Thanh Hiền. Vân Hương thường xuyên kể chuyện của Lý Đông Vượng cho hắn ta nghe. Bà không muốn con mình không biết gì về bố, càng không mong con mình oán giận bố.
Vì thế, Vân Thanh Hiền lớn lên trong lời ca ngợi phụ thân của mẫu thân và tiếng cầm tuyệt diệu của Vân Hương.
Năm Vân Thanh Hiền mười bốn tuổi, Vân Hương ốm nặng rồi qua đời. Trước khi mất, bà nắm tay Vân Thanh Hiền, bảo hắn ta lên kinh thành tìm bố mình. Bà nói ở kinh thành, chắc chắn Lý Đông Vượng đang nỗ lực thực hiện chí hướng, không hề dễ dàng. Bà nói Vân Thanh Hiền không nên trách ông ta, còn bảo Vân Thanh Hiền nói với ông ta rằng bà vẫn chờ ông ta mang kiệu đến cưới bà. Có điều, sức khỏe của bà không tốt, không giữ được lời hứa, mong ông ta đừng trách bà.
Vân Thanh Hiền đau lòng tưởng chết. Hắn ta đổi tên thành Vân Thanh Hiền để tưởng nhớ mẫu thân. Dù sao thì họ Lý này cũng chưa từng có ai gọi hắn ta.
Vân Hương nói đúng một việc: một kẻ nghèo hèn không tiền không quyền không dễ sống chốn kinh thành. Vân Thanh Hiền ăn uống kham khổ, chịu nhiều nỗi đau, bị đánh đập sỉ nhục nhiều lần, nhưng hắn luôn nhẫn nhịn. Hắn tìm một người đàn ông trung niên tên Lý Đông Vượng khắp nơi, nhưng không tìm được.
Cho đến một ngày, hắn được gặp quý nhân: đó là Sử Trạch Xuân.
Sử Trạch Xuân rất có cảm tình với đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng đã xông pha bôn ba chốn kinh thành, rất tán thưởng nỗ lực của hắn ta, vì thế ông ta sắp xếp cho hắn vài việc đủ để có tiền công, không phải lo lắng chuyện ấm no.
Ngày nhỏ, Vân Thanh Hiền đã theo tập võ với một vị hòa thượng trong miếu, võ nghệ rất cao. Hắn lại thông minh, hiểu chuyện, chính trực, nhanh chóng bộc lộ tài năng.
Sử Trạch Xuân đối xử với hắn ta rất tốt, không chỉ mời người tiếp tục dạy võ cho hắn ta, ông ta còn dạy hắn ta cách sống trong quan trường.
Vân Thanh Hiền rất biết ơn ông ta, còn nhờ Sử Trạch Xuân tìm kiếm bố đẻ của mình. Hắn ta cũng lấy di vật của mẫu thân ra, nói rằng đây là áo đỏ mẫu thân mình tự làm để đính ước với Lý Đông Vượng. Đó chỉ là chiếc áo vải thô, kiểu dáng cũ kỹ, nhưng được giữ sạch sẽ thẳng thớm, bởi vì Vân Hương từng nói rằng khi bà mặc chiếc áo này, Lý Đông Vượng khen bà đẹp.
Sử Trạch Xuân đồng ý, nhưng chuyện tìm kiếm Lý Đông Vượng mãi không có kết quả. Ông ta đi đâu, vì sao các quan lớn ở kinh thành đều không tìm được.
Lúc này, Vân Thanh Hiền gặp Đinh Nghiên Hương. Khi đó, cô ta đang bị một lão già giở trò trong hoa viên nhà mình. Vân Thanh Hiền không nghĩ ngợi gì, xông lên cứu cô ta. Khi đó, hắn cũng biết rằng vị quan kia có một tiểu thư trong nhà tên Hương, cùng tên với mẫu thân hắn. Nhưng chỉ vậy thôi, khi đó, cô ta và hắn chỉ là hai người tình cờ gặp nhau.
Sau đó, một ngày, ngẫu nhiên có cơ hội, Vân Thanh Hiền gặp Sử Trạch Xuân đang ngâm mình trong suối nước nóng. Trên vai ông ta có vết bớt kỳ lân. Hắn ta chợt hiểu ra.
Vì sao một quan lớn lại đối với một đứa bé nghèo tốt như vậy, vì sao mãi không tìm được Lý Đông Vượng.
Hóa ra là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Mà điều làm hắn tức giận nhất chính là Sử Trạch Xuân đã có vợ con. Còn là con gái của một quan viên.
Khi đó, Vân Thanh Hiền đã trải qua nhiều năm sóng gió, không còn là đứa bé ngây thơ ngày nào. Hắn ta lạnh lùng nói với Sử Trạch Xuân tất cả. Hắn ta nói rằng hắn ta biết ông ta là bố đẻ của mình.
Hôm ấy, Sử Trạch Xuân hơi hoảng hốt. Ông ta nói nếu ông ta không tạo cho mình một thân phận, ông ta không thể bước chân vào con đường làm quan. Nếu không cưới người vợ kia, ông ta sẽ không đạt được lý tưởng của mình. Ông ta nói ông ta vẫn đang nghĩ cách để cho Vân Hương và Vân Thanh Hiền danh chính ngôn thuận vào lúc thích hợp, để hai người bọn họ được nhập tịch vào nhà ông ta.
Vân Thanh Hiền tin. Nói là tin, chẳng bằng nói là hắn ta hy vọng mình có thể tin.
Sử Trạch Xuân nói rằng thân phận của hắn ta có đôi chút phiền phức, nếu đột nhiên ông ta nhận hắn ta làm con nuôi, vậy thì chuyện lúc trước ông ta nói dối sẽ bị lộ. Vì thế ông ta cần thêm thời gian. Lúc này, Vân Thanh Hiền nghĩ giá mà thân phận của mình cao quý một chút? Hắn ta lại gặp Đinh Nghiên Hương. Một người con gái đáng thương, bất lực, lại là con gái của một vị quan lớn. Vì thế, Vân Thanh Hiền muốn trở thành chồng của cô ta.
Thế nhưng, Sử Trạch Xuân vẫn không có động tĩnh gì. Vân Thanh Hiền đã không còn muốn kiên trì, nhưng lúc này hắn ta gặp một vấn đề cần Sử Trạch Xuân giúp.
Chính là Trác Dĩ Thư.
Trác Dĩ Thư là bạn thưở nhỏ của Vân Thanh Hiền. Bởi vì Vân Thanh Hiền không có bố, thậm chí người ngoài nhìn còn thấy Vân Hương chỉ là một cô nương chưa kết hôn, vậy mà lại không chồng mà chửa, đương nhiên có nhiều lời khó nghe. Vân Thanh Hiền cũng không được sống yên ổn. Thế nhưng Trác Dĩ Thư thường che chở cho hắn ta, tựa như tỷ tỷ của hắn ta, còn giúp hắn ta tập võ. Ả đánh đuổi những đứa trẻ bắt nạt Vân Thanh Hiền, dỗ dành hắn ta không khóc, phải làm một người đàn ông.
Trác Dĩ Thư thậm chí từng nói, ả sẽ đợi Vân Thanh Hiền trưởng thành, sau đó làm nương tử của hắn ta.
Nhưng nói chung, ả không đợi Vân Thanh Hiền lớn lên thì đã bị người nhà sắp xếp gả cho người khác. Chồng của ả đối với ả rất tốt, Vân Thanh Hiền cũng mừng. Đối với hắn ta mà nói, Trác Dĩ Thư là tỷ tỷ ruột rà.
Nhưng không ngờ, nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất, người tỷ tỷ tốt bụng của hắn đã rơi vào khó khăn, phải bán mình vào lầu xanh. Vân Thanh Hiền không có nhiều tiền bạc, cũng không có quyền thế. Hơn nữa, khi đó hắn đã thông minh lên nhiều, hắn không thể để mình bị vấy bẩn.
Vì thế, hắn kiên trì đi tìm Sử Trạch Xuân.
Thật bất ngờ là Sử Trạch Xuân thoải mái đồng ý. Nhưng ông ta cũng nói rằng chuyện dính vào đàn bà chốn lầu xanh là chuyện không hay ho, hắn ta phải xử lý thu xếp cẩn thận, hơn nữa gần đây nhiều chuyện bận rộn, chuyện nhận người thân tạm lùi lại sau.
Dù Vân Thanh Hiền nghĩ rằng ông ta kiếm cớ, nhưng với thân phận của Sử Trạch Xuân, giúp hắn ta đỡ một cô gái lầu xanh cũng không dễ dàng, vì thế hắn ta cũng nghe lời, không nhắc lại việc nhận thân.
Vì thế, chuyện này lại kéo dài.
Sử Trạch Xuân yêu cầm, Vân Thanh Hiền cũng là người như vậy. Hắn ta muốn đưa từ khúc mẫu thân làm vì phụ thân cho Sử Trạch Xuân nghe. Hắn ta tìm cơ hội, hiệu quả tốt đẹp ngoài ý muốn. Sau khi Sử Trạch Xuân nghe xong, mắt ầng ậng nước, cảm động thâm tình. Hai bố con ôm nhau òa khóc, cùng nhau nói rất nhiều điều.
Chuyện đến như vậy, Vân Thanh Hiền lại cảm thấy bố mình thật sự thương mình, mình vẫn có thể chờ đợi.
Sau đó không lâu, Sử Trạch Xuân bỗng hỏi hắn ta từ khúc tên gì, có cầm phổ không. Vân Thanh Hiền nói thẳng với ông ta rằng có cầm phổ, nhưng từ khúc do mẫu thân sáng tác không có tên. Bởi vì mẫu thân nói rằng phải chờ phụ thân về mới đặt tên.
Sử Trạch Xuân cầm cầm phổ đi.
Không lâu sau, Vân Thanh Hiền nghe phong thanh rằng Sử Thượng thư mê cầm có một cuốn cầm phổ tuyệt thế. Vân Thanh Hiền nửa đùa nửa thật hỏi thăm mọi người xem cầm phổ từ đâu ra, người kia nói là Sử Thượng thư mua được từ một người bán hàng rong.
Vân Thanh Hiền gượng cười, nhưng lòng vô cùng tức giận.
Đó là tình ý của mẫu thân, là niềm tin và đợi chờ của bà với người đàn ông của mình, nhưng đổi lại, tất cả chỉ có lừa dối, miễn cưỡng và cướp đoạt.
Vân Thanh Hiền lại đi tìm Sử Trạch Xuân, hỏi rằng chuyện nhân người thân thế nào? Hắn ta nói trước lúc mất, mẫu thân nói rằng không thể tuân thủ lời hẹn chờ ông ta, dù thế nào ông ta cũng nên thừa nhận bà là vợ mình.
Sử Trạch Xuân lập tức trả lời rằng giờ ông ta có vợ có con, có nhà có cửa, sẽ thu xếp ổn thỏa, không phải nói một cái là xong, vì thế lại bảo Vân Thanh Hiền tiếp tục chờ đợi.
Vân Thanh Hiền mỉm cười rời phủ. Hắn ta nhớ rõ, hắn ta phải đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Hắn ta phải đợi, nhưng là đợi cơ hội trừng phạt người đàn ông phụ bạc này. Ông ta nói ông ta có vợ, có con, có nhà, có của, nhưng lại không thể nhận mẫu thân, vậy hắn sẽ làm cho ông ta mất hết tất cả những thứ đó.
Hắn ta nghĩ đó là việc hắn ta phải làm.
Hắn ta chờ cơ hội.
Vụ án giết cả nhà, còn là mệnh quan triều đình, không thể nào có chuyện triều đình không điều tra. Vì thế hắn ta cần một người chết thay. Có hung thủ mới có thể kết án.
Sư Bá Âm xuất hiện.
Vân Thanh Hiền sắp xếp xong xuôi tất cả. Người chứng kiến, vật chứng, động cơ hợp lý, bắt hung thủ tại chỗ.
Tất cả thuận lợi. Chỉ Sư Bá Âm là hơi phiền toái. Khi ông ta uống rượu chơi cầm với Sử Trạch Xuân, Sử Trạch Xuân đã nói ra bí mật của cầm phổ, ông ta nói có một người phụ nữ viết từ khúc cho ông ta, là một tình khúc tuyệt diệu, cảm động sâu lắng khôn cùng. Ông ta nói rằng con của ông ta tự tay giao cho ông ta, ông ta đã có con làm quan trong triều.
Sử Trạch Xuân không nói ra người con đó là ai. Sử Trạch Xuân uống say hay nói bậy, Sư Bá Âm cũng không quan tâm. Ông chỉ quan tâm đến từ khúc hay đó, không để ý đến chuyện nhà người ta. Cho đến khi xảy ra án mạng, tất cả đổ lên đầu ông, ông mới nghĩ lại tất cả và nói hết với Vân Thanh Hiền. Sau đó, một ngày nào đó, ông không thể nói được gì nữa.
Chuyện này còn có một việc ngoài ý muốn, đó là Hoàng thượng.
Vốn đáng ra xử chém Sư Bá Âm là hết, nhưng Hoàng thượng bỗng nhiên lại thấy tiếc nuối dù chưa bao giờ được nghe Sư Bá Âm chơi cầm. Mà Sư Bá Âm thì cũng là người ngông nghênh, không phải tri âm không gảy. Đây là tính tình quái gở của ông, cũng kế hoạch được ăn cả ngã về không của ông. Ông không phục, ông muốn minh oan.
Ông không thể kêu oan với triều đình được nữa, vậy ông sẽ kêu oan với các cầm sư.
Ông mong rằng mình có thể tìm được một người “tri âm”.
Vì thế mới có cầm hội, và những việc sau này.
Vân Thanh Hiền truy tìm cầm phổ chỉ là bề nổi. Thật ra hắn ta đã thuộc lòng từ khúc, nhắm mắt lại cũng có thể chơi. Điều hắn ta lo lắng là có người hiểu được ý của Sư Bá Âm, có thể dựa vào nội dung của từ khúc để nhận ra quan hệ giữa hắn ta và Sử Trạch Xuân, tiếng tới nhận ra chân tướng mọi việc. Hắn ta đưa một số tin tức giả, tỷ như võ lâm bí tịch gì đó, làm loạn thông tin của mọi người.
Chỉ là hắn ta lại gặp Cư Mộc Nhi. Nàng không biết võ, không biết gì, chỉ chơi cầm. Vì thế, nàng nhất định tin rằng chuyện này có liên quan đến cầm phổ, tin chắc rằng từ khúc lúc lâm chung của Sư Bá Âm không phải để phô diễn kỹ năng, mà để nói ra suy nghĩ của mình.
Cuối cùng Vân Thanh Hiền cũng nói. Cư Mộc Nhi vừa nghe vừa gà gật. Chủ yếu là động cơ cũng tương tự với những gì nàng và Long Nhị đã đoán, mà nửa đêm rồi, nàng cũng mệt mỏi. Hơn nữa, nàng không muốn nghe lý do của Vân Thanh Hiền, nàng không thể đồng cảm nổi. Kẻ phụ tình khiến người khác oán hận, nhưng kẻ giết hết cả nhà người ta càng khiến người khác căm phẫn. Nàng hoàn toàn không hiểu nổi vì sao Vân Thanh Hiền có thể tỏ vẻ đáng thương kể lể ra hết những chuyện này.
Nàng nghĩ không phải nàng không có lòng đồng cảm, mà là muốn nàng đồng cảm với một kẻ giết người, chắc nàng phải điên rồi mới làm được.
Vì thế, Vân Thanh Hiền kể lể xong xuôi là Cư Mộc Nhi thấy rất mừng.
Chuyện cũ đã xong, hắn cũng sắp giết nàng. Hắn còn phải quay về ngụy trang để nhận tin báo tội phạm bỏ trốn, thời gian của hắn không còn nhiều.
“Ta cũng không ác như nàng nghĩ,” Vân Thanh Hiền nói, “Dù rằng ta cưới Hương nhi không phải vì thương nàng, nhưng ta vẫn đối với nàng rất tốt. Dù nàng làm nhiều việc ngốc nghếch vì ta, nhưng ta cũng không bỏ mặc nàng, ta che chở cho nàng. Còn Trác Dĩ, cô ấy không muốn thiếu nợ ta nhiều nên trở thành Liễu ma ma. Cô ấy nghe ngóng được không ít tin tức trong lầu xanh rồi lại kể cho ta. Qua nhiều lần, cuối cùng ta để cô ấy làm thám tử, cô ấy làm rất tốt. Giả mạo Lâm Duyệt Dao là vì vừa lúc cô ấy ở bên Lâm Duyệt Dao, mọi thứ đều phù hợp. Ta cũng không lợi dụng tình cảm của cô ấy.”
Cư Mộc Nhi không lên tiếng, chỉ gật gà gật gù.
Long Nhị chưa đến, người cứu cũng chưa đến. Không hề có dấu hiệu nào là có người đến. Nàng thì không còn thời gian.
Vân Thanh Hiền móc một túi thuốc bột ra, để lên bàn. Sau đó, hắn ta lấy cái chén, rót một chén nước. Cư Mộc Nhi nghe mà căng thẳng đến nín thở.
Không chờ Vân Thanh Hiền làm tiếp, bỗng nàng “a” một tiếng rồi ôm bụng ngã lăn ra bàn.
Vân Thanh Hiền hoảng sợ, vội vàng đỡ nàng: “Nàng sao thế?”
Hắn ta vừa cầm tay nàng thì nàng lại túm lại tay hắn, giơ tay kia lên vỗ vào mặt hắn ta, tay trượt xuống lại mò vào cổ hắn ta.
Theo bản năng, Vân Thanh Hiền đẩy tay nàng ra. Cư Mộc Nhi ngã ra đất.
Sau đó, hắn ta cảm thấy cả mặt và cổ lành lạnh. Cúi đầu nhìn, tay hắn nhuộm một chút màu đỏ. Hắn ta sờ sờ mặt, đoán chắc mặt mình cũng dính màu.
Lúc này Cư Mộc Nhi mới bò từ dưới đất lên, hét to: “Ngươi nói ngươi cướp tù là tội nặng , nhưng mọi thứ sẽ đổ lên đầu tướng công, không ai nghi ngờ ngươi. Ngươi sai rồi! Thuốc nhuộm này sẽ không thể được tắm sạch trong vòng nửa tháng, mà bên giường ở trong lao, ta cũng đã bôi thuốc này lên tường. Rương vận chuyển ta cũng dính, ngựa xe của ngươi cũng dính. Hôm nay, mặt ngươi cũng dính vết, ngươi sẽ giải thích thế nào? Nếu ngươi không cướp ngục, vậy vì sao mặt ngươi lại có vết giống vết thuốc nhuộm trên tường nhà lao?”
Vân Thanh Hiền giật mình. Cư Mộc Nhi tiếp tục: “Ngươi cho rằng giết ta sẽ không sao? Ngươi tưởng thôi! Ta sẽ không để ngươi hãm hại tướng công và Long phủ! Hoàng thượng lệnh cho ngươi kết thúc vụ án trong mười ngày, mười ngày nữa ngươi không thể không xuất hiện. Ngươi xuất hiện, vết màu trên mặt người sẽ khiến người khác chú ý, ngươi không thể giải thích. Ta lại mất tích, không tìm được xác ta, mọi người sẽ biết là ngươi làm. Ngươi nói cướp ngục đúng là mạo hiểm, đây là bằng chứng!”
Vân Thanh Hiền lạnh mặt. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Trác Dĩ Thư không đấu lại Cư Mộc Nhi. Hắn đã hiểu.
Vân Thanh Hiền cắn răng, vung tay về phía Cư Mộc Nhi.
Nghĩ sai là hỏng bét.
Hắn chỉ từng thích một người con gái. Người đó đối địch với hắn, hắn không thể không giết.
Vân Thanh Hiền đưa tay vào cổ Cư Mộc Nhi, nhưng không ngờ rằng lúc này lại có một người nhảy xuống từ nóc nhà. Người đó cầm kiếm, vung kiếm về phía Vân Thanh Hiền.
Trong nháy mắt, hai người đánh nhau. Cư Mộc Nhi hài lòng kêu to: “Tướng công!”
“Nhị tẩu, là đệ.” Long Tam lên tiếng, “Nhị ca đang ở ngoài kia. Thằng cha Vân Thanh Hiền này võ nghệ khá, chỉ sợ hắn nghe thấy động tĩnh của mọi người nên chỉ có mình ta trong phòng này.”
Nói trắng ra là để không bị Vân Thanh Hiền phát hiện, người võ nghệ cao nhất nấp trong phòng này.
Cư Mộc Nhi đỏ mặt. Nàng gọi tướng công nhầm người, thật là vô ý. Bên ngoài đã nghe thấy tiếng động trong phòng trong, tất cả xông vào.
Long Nhị đi đầu, chạy vào trong phòng. Vào lúc quan trọng nhất, hắn không được đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là mất mặt. Vì thế lên sân khấu phải thật khí thế mới được.
Hắn quát to “Mộc Nhi!”, định xông qua ôm thì thấy tay nàng toàn vệt thuốc đỏ. Hắn sửng sốt, muốn hỏi Cư Mộc Nhi làm sao thì thấy mặt Vân Thanh Hiền cũng có vết đỏ bên mặt.
Long Nhị nổi giận: “Mặt hắn sờ nàng?”
Thế là thế nào? Cả phòng bị Long Nhị làm cho dở khóc dở cười. Nhưng Long Nhị gia đã giận sôi lên, không ôm vợ mà chạy về phía Vân Thanh Hiền, còn quát Long Tam: “Mau tránh ra, để lão tử đấu với thằng cha này! Mọe nó, muốn đánh nó từ lâu lắm rồi!”
Phượng Vũ nhảy đến bên Cư Mộc Nhi, đặt nàng lên ghế, sau đó nói: “Nhị bá thô lỗ quá.”
Cư Mộc Nhi vui phát khóc. Quả thật nàng vừa nghĩ mình sẽ không chạy thoát, không ngờ Nhị gia đến thật.
“Tẩu có muốn ăn không?” Phượng Vũ móc một túi đồ ăn ra, đưa cho Cư Mộc Nhi một miếng. Cư Mộc Nhi sửng sốt: đây là cứu viện hay hội trà?
“Muội sợ tẩu chờ đợi buồn chán nên mang đi.” Phượng Vũ thấy Cư Mộc Nhi không ăn, quả quyết cho vào mồm, sau đó lại đánh giá, “Xem ra Nhị bá không phải đối thủ của Vân Thanh Hiền.”
Phượng Vũ nói không nhỏ, Long Nhị cũng nghe được. Võ nghệ của hắn không bằng Vân Thanh Hiền, nhưng đây là vấn đề mặt mũi đàn ông! Là mặt mũi!
Hơn nữa, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, hắn còn cố ý dẫn theo Khang Vương, Lại bộ và hai viên quan khác cùng người của Hình bộ. Để Hình bộ nhìn ra bộ mặt của Vân Thanh Hiền, chặn trước nội bộ của Hình bộ.
Bây giờ, trước mặt bọn họ, đương nhiên Vân Thanh Hiền chỉ còn một đường chết, không thể bao biện được. Nhưng sắp chết cũng phải kéo kẻ chết theo, vì thế hắn ta dùng tòan lực với Long Nhị.
Long Nhị rơi vào thế hạ phong, đánh cật lực, lại còn nghe thấy tiếng Phượng Vũ, bực bội quát: “Lão Tam, quản người nhà đệ đi.”
Phượng Vũ lạnh lùng nói: “Đừng có vội, cứ lo cho Nhị bá trước, đánh thắng rồi tính chưa muộn.”
Long Tam thấy tình hình không ổn thật, không thể mặc kệ Long Nhị làm gì thì làm, vội vàng tiến lên giúp đỡ, đẩy lùi Vân Thanh Hiền.
Mấy hộ vệ cũng xông lên. Trước mặt coi như không có vị trí cho Long Nhị. Hắn ngượng ngùng lui ra, còn oán giận mấy người kia: “Chen cái gì mà chen, rõ là ta sẽ thắng.”
Hắn vừa lầm bầm vừa lùi về cạnh Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi cười ngọt ngào với hắn: “Dù tướng công không thắng, ta vẫn thích tướng công.”
Long Nhị hừ một tiếng, ho khan hai tiếng, muốn ôm nàng nhưng lại ghét bỏ chỗ thuốc nhuộm trên tay nàng: “Tay nàng thế nào đây?”
“Ta sợ có người ám sát ta trong tù mà mọi người không biết là ai. Vì thế, ta bảo bạn ta đưa thuốc nhuộm ở phường vải chỗ cô ấy cho ta, muốn để lại chút dấu vết trong tù, nhỡ có ai xông vào ra tay thì ta sẽ bôi thuốc nhuộm lên người kẻ đó. Nhị gia nhìn thấy sẽ phân tích, nhận ra ai là hung thủ. Không ngờ rằng việc không ai được thăm ta cũng có tác dụng.”
“Vậy giờ còn bám vào quần áo không?”
“Không biết.” Cư Mộc Nhi lắc đầu, ôm lấy Long Nhị.
Long Nhị cũng kệ: “Quần áo của gia rất đắt tiền.”
Cư Mộc Nhi bôi lên quần áo của mình, Long Nhị lại bảo: “Xiêm y trên người nàng cũng không ít bạc.”
Cư Mộc Nhi tỏ vẻ mất hứng: “Vậy sau này Nhị gia đừng lại gần ta, cứ ôm bạc đi.”
“Thôi thôi thôi. Bà cô nàng đúng là không làm người ta vui được.” Long Nhị nói vậy nhưng vẫn ôm Cư Mộc Nhi vào lòng.
Bên này đấu võ mồm xong, bên kia đấu võ tay cũng chấm dứt. Vân Thanh Hiền bị áp giải quỳ trên mặt đất. Bột thuốc độc của hắn ta để trên mặt bàn, chưa nói đến vụ án của Sư Bá Âm, chỉ là cướp ngục giết người cũng đủ định tội.
Long Nhị cực kỳ hài lòng khi thấy hắn ta chật vật như thế. Hắn ôm Cư Mộc Nhi đủ rồi thì đặt nàng xuống ghế, sau đó lấy túi đồ ăn của Phượng Vũ đưa nàng: “Nàng ăn chút gì đi đã, để ta dạy dỗ kẻ kia.”
Sau đó hắn lề rề bước đi, cười với Vân Thanh Hiền, đắc ý vô cùng: “Ngươi nghĩ rằng ta không đối phó được ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không tìm được bằng chứng? Ta cho ngươi biết, ta không thiếu gì cách. Lật đổ Đinh Thịnh là bước đầu. Ngươi cho là trời giúp ngươi? Đó là do gia làm! Chó cắn chó, dù ngươi hay lão già kia chiếm thế thượng phong thì gia cũng chẳng thiệt gì. Chỉ cần các ngươi đi bước một là gia đi được bước hai. Có điều ngươi thật sự độc ác nên ngươi thắng Đinh Thịnh. Ngươi càng đắc ý càng sơ hở. Vì thế ta đứng sau ra kế liên hoàn, ngươi không thể không che giấu mãi được.”
“Hôm nay Nhị bá đắc ý vênh váo thật đấy.” Phượng Vũ không nói to, nhưng Long Nhị vẫn nghe thấy. Hắn quay đầu lườm Long Tam. Long Tam lại liếc vợ mình. Phượng Vũ nhét đồ ăn vào mồm, trật tự.
Long Nhị hài lòng, lại quay sang nói với Vân Thanh Hiền: “Hôm nay nhân chứng vật chứng ở đây, trước mắt cứ giam ngươi lại, để ngươi xem phu nhân nhà ngươi bị thẩm vấn thế nào. Ngươi yên tâm, mỗi người các ngươi phạm một tội, ta sẽ làm cho các ngươi phải chịu phạt đàng hoàng. Dám ra tay với Mộc nhi nhà ta, ngươi không nhìn xem tướng công của nàng là ai?”
Vân Thanh Hiền nhíu mày, sao lại liên quan đến Đinh Nghiên Hương? Nếu như chuyện bị bại lộ, vụ án bắt cóc người hắn sẽ nhân, sao lại liên quan được đến Đinh Nghiên Hương?
Khang Vương ra sức ho khan, nhắc nhở Long Nhị: “Nhị gia, Hoàng bảng đã dán rồi.”
Hoàng bảng viết: Cư Mộc Nhi bị xóa tên trong Long gia. Vì nàng được Thái hậu chỉ hôn, vì thế nên ra khỏi Long gia cũng thật kỳ công.
Nói đến chuyện này, Long Nhị rất tức giận. Hắn liếc mắt nhìn. Hắn làm việc lớn, tiêu diệt một tên quan lại độc ác cho triều đình, vậy mà Hoàng thượng còn chỉnh hắn. Cũng không sao, nhưng trong lúc hắn thể hiện uy phong, sao mọi người cứ phải kéo hắn?
Long Nhị liếc nhìn Cư Mộc Nhi. Nàng không có phản ứng gì với từ Hoàng bảng. Hay nàng chưa biết? Dù sao thì tối nay hắn cũng đưa nàng về nhà, ai muốn để ý đến Hoàng bảng.
Long Nhị đanh mặt, cứng rắn nói với Vân Thanh Hiền: “Ngươi biết vì sao phủ doãn đại nhân không đến bắt ngươi không? Bởi vì ông ấy đang chờ ở phủ nha. Có người đánh trống báo án, tố cáo phu nhân Vân phủ Đinh Nghiên Hương sai người mưu sát.”
Danh sách chương