Màn và chăn nhanh chóng bắt lửa.
Lúc này sách bị ném đầy trên giường, Lâm Duyệt Dao giả bỗng nhiên nghĩ đến nơi Cư Mộc Nhi có thể trốn — dưới gầm giường.
Ả ta nhắm mắt lại, đang muốn dồn sức đi lên, lại nghe thấy tiếng thét to, tiếng đánh nhau từ bên ngoài truyền vào.
Lâm Duyệt Dao giả sững sờ, nhưng quyết định mặc kệ. Không sao, ả ta không sợ chết, ả ta muốn cùng chết với Cư Mộc Nhi ở đây. Có lẽ như vậy lại là điều tốt, từ nay về sau ả ta tồn tại mãi mãi trong lòng người ấy. Người ấy sẽ biết, ả ta vì người ấy, ngay cả tính mệnh cũng có thể không màng đến.
Lâm Duyệt Dao giả dùng dao cắt một phát trên đùi mình, vết thương khiến ả ta tỉnh táo lại, dường như hành động nhanh nhẹn hơn. Ả ta bổ nhào về phía giường, tìm kiếm dưới gầm giường.
Mặc dù lửa có thể đốt cháy mọi thứ, nhưng ả ta vẫn hi vọng có thể tự tay chấm dứt tính mạng của Cư Mộc Nhi.
Lửa trên giường cháy càng lúc càng to, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bùng lên, Lâm Duyệt Dao giả cúi người xuống đáy giường xem xét, nhưng không ngờ một cái gậy bỗng nhiên phi ra, đâm trúng mặt ả ta.
Lâm Duyệt Dao giả kêu lên, nhưng bị đau mà ả vẫn phản ứng rất nhanh, túm lấy cái gậy đó, dùng sức kéo ra ngoài. Cư Mộc Nhi kêu to một tiếng, bị kéo ra khỏi gầm giường, bỏ gậy, nàng lãn lộn đụng phải cái ghế.
Lâm Duyệt Dao giả cầm cái gậy, dùng sức đánh về phía Cư Mộc Nhi. Lần này đánh trúng lưng của Cư Mộc Nhi, nàng bị đau, kêu một tiếng, cầm ghế đập về phía Lâm Duyệt Dao giả.
Lâm Duyệt Dao giả hơi nghiêng người tránh cái ghế. Ngoài cửa tiếng đánh nhau không ngừng, trong lòng ả ta biết việc này không thể trì hoãn thêm, vì vậy ả ta ném gậy xuống, rút ra dao găm từ bên hông ra bổ nhào về phía Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi bò lăn về phía trước, tay chạm phải một tờ giấy đang cháy trên mặt đất, đau đớn từ lòng bàn tay lập tức truyền đến cả người, nhưng nàng bất chấp, không dám ngừng, nhưng có lẽ nàng không thể chạy trốn khỏi căn phòng nhỏ này rồi.
Lâm Duyệt Dao giả chạy về phía trước được hai, ba bước, tay nắm lấy tóc của Cư Mộc Nhi kéo nàng dậy từ trên mặt đất, nhẹ nhàng quăng nàng lên mặt đất. Cư Mộc Nhi bị ném, cảm thấy chóng mặt, da đầu đau rát. Trong nháy mắt, người nàng nặng trĩu, Lâm Duyệt Dao giả đè lên.
Lúc này hai mắt Lâm Duyệt Dao giả đỏ ngầu, động tác cứng ngắc, độc tính lan khắp cơ thể, hơn nữa trong đầu ả ta chỉ toàn là oán hận, nó chi phối mọi hành động của ả ta. Ả ta hung hãng đè Cư Mộc Nhi, hét to một tiếng, giơ cao dao găm.
Dao găm còn chưa hạ xuống, ngực ả ta đã đau đớn. Cơn đau nhức này nhanh chóng truyền khắp người, khiến cả người ả ta cứng đờ. Ả ta không dám tin, ả ta không muốn để ý đến, ả ta muốn dùng dao găm trong tay đâm vào người Cư Mộc Nhi, nhưng ngay cả dao găm ả ta cũng không cầm được.
Cơn đau lại tập kích, ả ta nghe thấy tiếng “phập phập”, cảm thấy trước ngực máu bắn ra, sau đó là một cơn đau nhức, rốt cục ả ta không cầm được dao găm, bỗng “cạch” một tiếng, dao găm rơi xuống mặt đất, mà người ả ta nghiêng, ngã xuống.
Thứ Lâm Duyệt Dao giả nhìn thấy cuối cùng chính là cây gậy rơi trên mặt đất của Cư Mộc Nhi, trên cây gậy đó thiếu một đoạn, ở giữa trống rỗng. Ả ta mệt mỏi, nhắm nghiền hai mắt lại, ả ta tưởng rằng ám khí là thủ đoạn cuối cùng, hóa ra không phải.
Cư Mộc Nhi hai tay run rẩy, rút dao găm từ người Lâm Duyệt Dao giả ra. Ngọn lửa cuốn theo mùi khét, hòa với mùi máu tươi trong phòng khiến Cư Mộc Nhi muốn nôn. Nàng nằm rạp trên mặt đất, bò về phía cửa, trên tay trên người dính toàn mùi máu tanh khiến nàng cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng biết nàng không thể nản lòng, nàng muốn sống sót, nàng muốn gặp Nhị gia.
Cửa phòng bị cài then ở bên ngoài, Cư Mộc Nhi kéo không ra. Trong phòng toàn là khói, bên ngoài phòng là tiếng đánh nhau, gào thét dữ dội, Cư Mộc Nhi tựa người vào khung cửa bên cạnh tường, nàng muốn kêu cứu mạng, nhưng vừa mở miệng đã bị khói xộc vào cổ họng. Nàng ho khù khụ, ngồi xổm xuống.
Bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa bị đẩy ra. Một người đàn ông kêu to: “Phu nhân!”
Cư Mộc Nhi từng nghe qua giọng người này, đó là hộ vệ của Long phủ. Nàng nghe thấy tiếng người đó chạy vào phòng, nàng cố sức ho, phất tay về phía có tiếng động.
Hộ vệ kia đánh nhau kịch liệt ở bên ngoài, thấy trong phòng khói đặc cuồn cuộn, không nghĩ nhiều, hắn dồn ép đối thủ lùi lại hai bước, cướp thời cơ, tung chưởng đẩy cửa phòng ra. Cửa vừa mở ra, khói đặc tuôn ra, hắn lờ mờ thấy có một người con gái té trên mặt đất, đang muốn đi vào, nhưng nghe thấy cạnh cửa có người ho, vẫy tay về phía hắn. Hộ vệ kia thở phào, vội vàng kéo Cư Mộc Nhi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, một thanh kiếm đâm thẳng về phía ngực Cư Mộc Nhi. Hộ vệ đỡ kiếm, gan bàn tay đau nhức. Trên người anh ta đã có vết thương thương, lúc ra khỏi phòng, trong nháy mắt thấy một người hộ vệ khác bị chém ngã xuống đất.
Đêm nay sáu người bọn họ ở lại canh giữ, hai người ở sân sau, hai người ở trước phòng khách, còn có hai người tuần tra ở bên ngoài. Bọn họ nghe theo lời cãn dặn của Long Nhị cố gắng che giấu hành tung, bí mật làm việc, trước đó canh phòng nhiều ngày không có bất kỳ điều bất thường gì, vạn lần không nghĩ tới tối nay xảy ra tai họa bất ngờ.
Hộ vệ này vốn trông coi ở trước phòng khách, vẫn không có gì xảy ra, nhưng hộ vệ ở sân sau mãi không đến đổi chỗ gác, đi ngược lại quy củ. Theo lý để đảm bảo nhiệm vụ không có gì sơ hở, cứ một canh giờ bọn họ phải đổi chỗ gác. Hộ vệ ở trước phòng khách phải đổi đến sân sau, qua một canh giờ lại đổi tuần tra xung quanh. Nhưng bọn họ chờ ở trước phòng khách một lúc, hộ vệ ở sân sau vẫn không có động tĩnh, kiểm tra, lại phát hiện cửa phòng của Cư Mộc Nhi bị người ta cài then ở bên ngoài. Chuyện này khiến anh ta rất sợ hãi, đang muốn mở then cài ra thì hai thanh đao lớn bổ tới từ phía sau.
Sau đó là trận chiến ác liệt. Ba hộ vệ còn lại lần lượt đuổi đến nơi. Nhưng đối phương đến tập kích có hơn năm người, ba người phòng thủ ở sân sau, hai người chặn ở cửa sân sau. Bốn hộ vệ của Long phủ và bọn họ đánh nhau khó phân thắng bại. Đối phương không phải là bọn trộm cắp bình thường gì đó, họ tinh thông võ nghệ, huấn luyện nghiêm chỉnh, bốn hộ vệ của Long phủ không phải là đối thủ của bọn họ, thêm sốt ruột tình huống trong phòng, hơi phạm sai lầm, đánh một lúc, bọn họ bị thương, rơi vào thế hạ phong.
Trước mắt, hộ vệ này cứu Cư Mộc Nhi ra, nhưng cũng không bảo vệ được nàng.
Hai tên cướp lao tới, từng đao từng đao chém thẳng vào Cư Mộc Nhi. Hộ vệ lấy một địch hai, vừa phải bảo vệ Cư Mộc Nhi, nhếch nhác ngăn cản. Lập tức đánh không lại, bỗng nhiên đẩy Cư Mộc Nhi, đẩy Cư Mộc Nhi ra khỏi dưới lưỡi đao nguy hiểm, hét lớn một tiếng: “Phu nhân, chạy mau.”
Cư Mộc Nhi suýt nữa thì ngã sấp xuống, vịn được vò rượu bên cạnh, lúc này hộ vệ lại đẩy nàng một cái nói: “Chạy mau!”
Cư Mộc Nhi ba chân bốn cẳng chạy, nàng nghe thấy hộ vệ đó kêu một tiếng, giống như là bị thương. Nàng nghe thấy bên kia có người kêu thảm thiết, vật nặng rơi xuống đất. Nàng còn nghe tiếng bốc cháy “lốp bốp” của gỗ, ngửi thấy mùi khét trong không khí. Trong đầu nàng trống rỗng, chỉ dựa vào bản nãng, tìm kiếm bức tường đi nhanh về phía trước.
Tiếng động xung quanh rất hỗn loạn, Cư Mộc Nhi không biết mấy người hộ vệ đó rút lui, ra sức ngăn cản mỗi lần đao kiếm muốn hướng về phía người nàng, nàng cũng không biết bọn họ bị thương ở đâu, hoặc là, ai ngã xuống. Nàng cũng không biết nhà của nàng bị đốt thế nào rồi, không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người.
Nàng chỉ có thể chạy.
Không nắm được tình hình, bản thân không có đường lui, nàng chạy về phía trước, xông về phía cửa sân sau, không có thanh âm quen thuộc của người hộ vệ xông vào cứu nàng, không ai ngăn cản nàng, nhưng dường như nàng nghe thấy có tiếng tiếng bước chân hung dữ mạnh mẽ xông về phía nàng, vì vậy nàng không chút do dự, dọc theo con đường mòn, chạy ra ngoài.
Bóng dáng Cư Mộc Nhi biến mất trong rừng cây. Ngọn lửa cháy lan sang phòng ngủ của nàng, phòng đàn bên cạnh, sách cầm phổ bị bén lửa liền cháy ngay: “Hồng cô nương chết rồi, chúng ta vẫn xử lý việc này sao? Chỉ sợ một lát nữa người của Long phủ sẽ đuổi đến.”
“Nhận tiền của người thì phải thay người trừ họa, hôm nay như thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện này. Ả ta chỉ là một đứa con gái mù lòa, chạy không được bao xa đâu, dù sao chúng ta cũng phải ra ngoài, tiện đường giết ả là được.”
Mấy tên cướp sát nhân đó nghĩ ngợi, gật đầu. Hắn tự xé tay áo bãng bó vết thương, rồi xách đao lớn đi ra với người nọ.
Cư Mộc Nhi không tìm thấy chỗ trốn, cho nên nàng vẫn sử dụng cách cũ, nàng trốn.
Vừa trốn xong, đã nghe thấy tiếng bước chân, nàng hoảng sợ nín thở, không dám cử động. Tiếng bước chân cách chỗ nàng trốn không xa, sau đó dần dần đi xa, một lát sau lại trở về. Sau đó, nàng nghe thấy có người gọi: “Phu nhân, kẻ cướp bị bắt rồi, đã an toàn, đi ra đi.”
Cư Mộc Nhi không xác định được mình từng nghe qua giọng nói này chưa, nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định không tin lời nói đó. Nàng không thể ra ngoài, nàng phải đợi người quen biết thực sự tới.
Nhưng người kia lại tiếp tục gọi: “Phu nhân, an toàn rồi, mau ra đây, nơi đây không nên ở lâu, chúng tôi đưa phu nhân trở về Long phủ.”
Trong rừng yên tĩnh, tiếng bước chân cách càng ngày càng xa, lúc này một người khác lớn tiếng nói: “Làm sao bây giờ, không tìm thấy phu nhân, Nhị gia sẽ trách tội chúng ta.”
Giọng nói của người này hình như giống với giọng của người vừa nói, nhưng tại sao lại nói lớn tiếng như vậy? Giống như là cố ý muốn nói để nàng nghe thấy. Người Cư Mộc Nhi đổ mồ hôi lạnh, nàng không tin, trừ phi nàng thật sự nhận ra giọng nói ấy, nếu không ai nàng cũng không tin.
Hai người kia hình như đã đi xa, bên ngoài có tiếng gọi, Cư Mộc Nhi vừa nghe vừa coi chừng đề phòng, nàng không dám cử động, nhưng nàng cảm thấy rất lạnh. Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo của nàng khiến nàng phát run.
Cuối cùng hai người kia đi tới gần chỗ nàng, lần này dừng ở bên cạnh. Có lẽ thật sự không xác định được nàng ở đâu, cho nên vẫn di chuyển lung tung ở trong rừng.
Cuối cùng Cư Mộc Nhi nghe thấy lời nói thật của bọn họ. Bọn chúng giảm âm thanh xuống, nói: “Xem ra không phải ở trong rừng này, thế nhưng nàng ta có thể chạy đi đâu?”
“Thôi, đừng tìm nữa. Chúng ta chẳng qua là cầm tiền làm việc, hiện tại người trả thù lao đã chết, chúng ta đã có tiền trong tay, không để lại hậu họa về sau, không phải là rất tốt hay sao? Ai quan tâm ả mù kia có chết hay không, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta cũng tổn thất mấy huynh đệ, xem như không phụ lòng cô nương kia rôi. Chúng ta bị thương, máu chảy thành sông. Bố mày bị thương không nhẹ, đau chết đi được, quay về thôi.”
Cư Mộc Nhi nghe thấy tim đập thình thịch, cắn chặt môi chịu đựng không khóc vì sợ hãi. May mà nàng đa nghi, thật may!
Hai người kia nói thầm một lúc rồi đi.
Trong rừng yên tĩnh trở lại. Nhưng Cư Mộc Nhi vẫn không dám cử động. Nàng không biết hai người kia đã đi hay chưa, nàng không biết bọn họ có quay lại không, nàng cũng không biết bọn họ có đồng bọn hay không? Vì vậy nàng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nàng bị mù, không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cho nên nàng không thể biết có người hay không để mà trốn hay không. Nàng nghĩ nàng phải phải đợi một lát nữa, đợi thật lâu, đợi đến khi có người khác đến đây. Nhất định sẽ có người khác, hộ vệ sẽ dẫn người tới cứu nàng, bọn họ biết nàng đang ở đâu, sẽ có người nàng quen biết xuất hiện.
Xung quanh rất yên tĩnh, nàng nghĩ xung quanh nhất định cũng rất tối. Chẳng qua là nàng không sợ tối, trước đó rất lâu, thế giới của nàng chỉ còn lại sự tối tăm, mù mịt. Cho nên không sao, nàng có thể nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, cố đợi thêm một lát nữa.
Nàng nghĩ tới bàn tay ấm áp của Long Nhị, nghĩ đến bờ vai rất rộng của hắn, nàng dựa vào đó cảm thấy rất thoải mái. Nghĩ đến mùi hương rất dễ chịu trên người hắn, nghĩ đến hắn thích sờ lỗ tai của nàng và chọc trán nàng. Nghĩ đến việc hắn thở hổn hển khi bị ép bò qua cửa sổ, nghĩ đến việc hắn đánh mông nàng, nghĩ đến hắn đạp hỏng giường của nàng…
Một giọt nước nhỏ trên mặt của nàng. Cư Mộc Nhi hơi sững sờ, nàng lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện hóa ra nàng lạnh như vậy, lạnh đến run lẩy bẩy, lạnh đến mức xương cốt cứng nhắc. Nàng không biết nàng đã đợi bao lâu, nàng có ngủ hay không? Nàng cảm thấy nàng không khóc, vậy tại sao lại có giọt nước?
Nước một giọt lại một giọt, cuối cùng nàng cũng kịp phản ứng, trời mưa rồi!
Thật sự gay go, như vậy thì càng lạnh hơn. Điều tồi tệ hơn là nàng cảm thấy nàng không thể cử động được, nhưng nàng muốn ngủ. Mắt của nàng không mở ra được, nàng nghĩ: “Nhị gia, chàng mau đến đây đi, bằng không thì ta sẽ ngủ luôn mất.”
Đạn khói thông báo tin khẩn cấp xẹt qua trên bầu trời đêm. Long phủ tỉnh ngủ.
Hộ vệ của Long phủ vội vàng gõ cửa cửa phòng Thiết tổng quản. Đương gia của Long phủ đều đi vắng, là do Thiết tổng quản quản lý mọi việc.
Hai mươi con tuấn mã rất nhanh lao ra khỏi cửa bên của Long phủ, cầm đèn lao về phía quán rượu. Tốc độ nhanh như gió đuổi tới chỗ đó, nhưng lại phát hiện tất cả đã muộn.
Cháy to ở quán rượu kinh động đến mấy nhà ở xung quanh, mọi người cầm theo thùng nước, chậu nước chạy đến dập lửa, trước phòng khách của quán rượu còn ổn, nhưng sân sau lại bị cháy sạch không còn gì. Hơn nữa trong sân còn có mấy thi thể, mọi người hoảng sợ vội vàng la ó báo quan.
Thiết tổng quản dẫn người đuổi đến nơi, đúng lúc nhìn thấy Tô Tinh muốn xông vào căn phòng đang cháy, mấy hàng xóm bên cạnh liều mạng kéo cô bé lại, Tô Tinh gào khóc: “Để ta vào trong xem, nói không chừng tỷ tỷ vẫn còn bên trong…”
Bọn hộ vệ gấp rút chia thành hai nhóm. Một nhóm tìm kiếm bốn phía, xem có người nào khả nghi hay không, kiểm kê thi thể người chết. Một nhóm khác thì cầm thùng cầm chậu, giúp chữa cháy.
Số lượng người nhiều thêm, cộng với việc được ông trời giúp đỡ, mưa to, một lát sau lửa được dập tắt. Nhưng lửa được dập tắt lại nói cho mọi người một chuyện bi thảm.
Trong phòng Cư Mộc Nhi, có một thi thể nữ bị thiêu cháy. Thi thể bị thiêu cháy giống như than, hoàn toàn không thể nhận ra. Tô Tinh bi thương kêu một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Thiết tổng quản hai chân run rẩy, vội vàng bảo một người cưỡi ngựa đi đến chỗ Long Nhị báo tin.
Hôm sau, trời vừa sáng. Vẻ mặt của Long Nhị tái nhợt, hắn mang theo Tùy Tứ ở bên cạnh Lư Kha, quan địa phương và hộ vệ báo tin tức tốc chạy tới quán rượu.
Cả hôm đó, quán rượu người đến người đi. Phủ doãn Khâu Nhược Minh đích thân dẫn người tới, quan sát kỹ trước và sau quán rượu, kĩ càng tỉ mỉ ghi chép từng chi tiết. Dựng một cái lán ở bên cạnh để khám nghiệm người chết. Bởi vì liên quan đến mấy nhân mạng người, người của Hình bộ cũng tới hỏi một hai lần. Nhưng nhìn bề ngoài, thì đây chỉ là vụ án bọn cướp xông vào nhà, chúng đánh nhau với hộ vệ của Long phủ, lúc này mới gây ra nhiều án mạng.
Khi Long Nhị tới, tên quan bé nhỏ của Hình bộ đang định rời đi, nhìn thấy Long Nhị còn hành lễ lên tiếng chào hỏi, đáng tiếc Long Nhị không thèm để mắt tới hắn. Long Nhị đi vào tiểu viện bị thiêu cháy, trực tiếp hỏi Thiết tổng quản: “Người đâu?”
Trong lòng Thiết tổng quản run rẩy, chỉ vào cái lán để người chết bên kia. Không đợi ông ta mở miệng, Long Nhị đã xoay người, đi nhanh về phía cái lán để người chết.
Khâu Nhược Minh và Thiết tổng quản vội vàng đi theo phía sau, cùng nhau đi.
Mùi thối bốc nồng nặc trong lán. Long Nhị không nhíu mày, mặt đanh lại, vừa lạnh vừa cứng nhắc. Hắn liếc nhìn thi thể nữ bị thiêu cháy đặt ở phía trong cùng. Hắn đi tới, đứng bên cạnh thi thể nữ, nhìn chằm chằm. Ánh mắt của hắn khiến những người khác lạnh sống lưng.
Long Nhị nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Đã thành như vậy, sao lại kết luận là nàng ấy?”
Giọng điệu của Long Nhị khiến người trong phòng không dám nói gì. Long Nhị đợi một lát, dùng âm thanh rất nhẹ nói ra một chữ: “Nói!”
Thiết tổng quản hoảng sợ, kịp phản ứng, vội vàng nói: “Thi thể nữ này được phát hiện ở trong phòng của phu nhân.”
“Ở trong phòng nàng ấy thì là nàng ấy sao?”
“Gậy chống của phu nhân cũng ở đấy.” Ý là nếu Cư Mộc Nhi đi ra ngoài nhất định sẽ cầm gậy. Trong phòng một người một gậy chống, dĩ nhiên chính là Cư Mộc Nhi rồi.
“Cầm gậy chống lên cho ta xem.” Trong giọng nói của Long Nhị không có chút cảm xúc nào cả.
Thiết tổng quản vội vàng quay người đi ra ngoài, đem gậy chống của Cư Mộc Nhi quay lại.
Cây gậy chống kia bị thiêu cháy không thành hình dáng gì, Long Nhị cầm trong tay nhìn kỹ, bỗng nhiên nói: “Dao găm ở đâu?”
Người khám nghiệm tử thi vội vàng nói: “Trong tay thi thể nữ đúng là có cầm một dao găm. Tiểu nhân vẫn chưa rút ra được.”
Long Nhị không quay đầu lại nhìn hắn ta, chỉ thò người ra nhìn vào tay của thi thể nữ. Lúc Long Nhị đang nhìn kỹ dao găm kia thì Thiết tổng quản lại nói: “Cửa phòng chưa cháy hết, có thể nhìn ra dấu vết cửa bị cài then bên ngoài.”
“Cửa phòng kia đóng sao?”
“Dạ, mở, có lẽ các hộ vệ mở ra, nhưng không kịp cứu.”
Thiết tổng quản còn chưa nói xong, đã bị Long Nhị chặn lại. “Kẻ này không phải Mộc nhi. Đây không phải dao găm của Mộc nhi.”
Mọi người cả kinh, Long Nhị sờ gậy chống, lại nói: “Trên thi thể này chắc chắn còn có vết thương, cắt ra.”
Cắt cái gì? Mọi người lại sững sờ. Long Nhị liếc nhìn xung quanh, liếc đến mức người khám nghiệm tử thi cảm thấy hoảng sợ, rùng mình, lập tức hiểu ư chạy tới. Hắn ta vội vàng chạy qua, đẩy thi thể bị cháy ra, nghiêm túc cẩn thận xem một lúc lâu, dùng dao nhỏ để cắt ra, cuối cùng nhìn thấy trên bụng của thi thể có một phi tiêu nhỏ.
Long Nhị thấy phi tiêu kia, quay người đi ra ngoài.
Thiết tổng quản sững sờ, vội vàng đi theo.
Long Nhị xông vào tiểu viện, tiền đường, xem kĩ tất cả các phòng, xác nhận không có thi thể, không có chỗ có thể trốn, mới lui ra. Thiết tổng quản đi theo Long Nhị, vội vàng bẩm báo: “Các gian phòng của quán rượu chúng tiểu nhân đều xem qua rồi…”
“Cửa thì sao?” Long Nhị không nghe ông ta nói, lại hỏi: “Cửa mở đúng không?”
Thiết tổng quản cẩn thận suy nghĩ: “Cửa phòng phu nhân và cửa sân sau mở, còn các cửa khác đều đóng.”
Long Nhị nhìn xung quanh, nói như vậy nàng chỉ có một con đường để có thể đi.
Long Nhị đi về phía cửa lớn của sân sau, ở đó có dây thừng dẫn đường của Cư Mộc Nhi, hắn nhớ rõ, dây thừng thẳng nối liền đến trong rừng cây. Long Nhị đi theo dây thừng, hắn phát hiện trên mặt đất có vết máu. Thiết tổng quản ở bên cạnh báo cáo: “Đã phái người tìm kiếm theo vết máu, vết máu này trong rừng có không ít, còn thông đến con đường lớn bên cạnh. Nhưng đến đó lại không thấy vết máu nữa, có lẽ là ngồi xe ngựa hoặc là đã bãng bó vết thương.”
Long Nhị không nói lời nào, hắn vừa nhìn dây thừng vừa nhìn vết máu. Vết máu dọc theo đường dây thừng, sau đó biến mất trong rừng cây.
“Bọn họ không tìm thấy Mộc nhi.” Lời nói của Long Nhị giống như thở phào nhẹ nhơm.
Thiết tổng quản đang suy nghĩ ý nghĩa của lời nói này thì Long Nhị lại hỏi: “Tại sao dây thừng bị cắt đứt ở chỗ này?”
Thiết tổng quản nhíu mày, ánh mắt nhìn theo từ đầu này tới đầu kia của dây thừng, đến rừng cây không bao xa, xác thực dây thừng đều bị cắt đứt.
“Có lẽ là bọn cướp sợ phu nhân chạy trốn, nên đã cắt dây thừng, muốn phu nhân không tìm được đường.
“Bọn chúng là mấy người đàn ông to khỏe, có chuẩn bị mà đến, lại sợ một người con gái bị mù vào rừng tìm đường chạy trốn sao? Hơn nữa cho dù nàng ấy chạy thoát, giữ lại dây thừng chẳng phải càng dễ tìm được nàng ấy sao?.”
Thiết tổng quản không nói gì, ông ta cũng không hiểu đây là chuyện gì xảy ra. Ông ta và Long Nhị cầm hai đầu dây thừng bị cắt đứt lên xem, vết cắt kia gọn gàng, rõ ràng là do vũ khí sắc bén cắt đứt.
Long Nhị lại lẩm bẩm nói: “Bọn chúng luôn cho rằng Mộc nhi không nhìn thấy, vô dụng, cho nên nhất định là khinh thường nàng ấy, tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức cắt đứt dây thừng dẫn đường của nàng ấy.”
Thiết tổng quản nhíu lông mày, quan sát xung quanh, đoạn dây thừng này là sao?
“Đây là Mộc nhi để lại lời nhắn cho ta.”
Long Nhị vừa nói vừa đứng lên, hắn nhìn xung quanh một lúc, đột nhiên lên tiếng kêu to: “Mộc nhi!”
Âm thanh của hắn vọng lại trong rừng cây, thế nhưng mà không ai trả lời hắn.
Long Nhị lại kêu to vài tiếng, âm thanh vừa nôn nóng vừa bi thương, Thiết tổng quản nghe thấy trong lòng run rẩy. Thế nhưng mà trong rừng vẫn không có ai trả lời hắn.
Thiết tổng quản vội nói: “Nhị gia, ngài gọi người đến tìm ở trong rừng, nhất định có thể tìm thấy.”
Long Nhị lắc đầu: “Những chỗ đó bọn cướp đã tìm qua rồi, nhưng bọn chúng tìm không thấy. Mộc nhi sẽ không để bọn chúng tìm được nàng ấy, nàng ấy đang đợi ta, lúc trước nàng ấy cũng giống như vậy, nàng ấy đang ở đây, nàng ấy không nhìn thấy, chân cũng không có sức, nàng ấy không chạy xa được. Nàng ấy chỉ là đang đợi, đợi ta tìm được nàng ấy.”
Long Nhị ngồi xuống, lại nhìn vào đoạn dây thừng kia: “Nàng muốn nói cho ta biết nàng ấy ở đâu, nàng ấy để lại thông tin cho ta.”
Thiết tổng quản há to miệng, ông nhìn đoạn dây thừng đứt chỉ nghĩ đến câu “NHẤT ĐAO LƯỠNG ĐOẠN – cắt đứt quan hệ” thật sự nghĩ không ra nó chỉ địa điểm gì.
Rốt cục phu nhân nói điều gì với Nhị gia?
Lúc này sách bị ném đầy trên giường, Lâm Duyệt Dao giả bỗng nhiên nghĩ đến nơi Cư Mộc Nhi có thể trốn — dưới gầm giường.
Ả ta nhắm mắt lại, đang muốn dồn sức đi lên, lại nghe thấy tiếng thét to, tiếng đánh nhau từ bên ngoài truyền vào.
Lâm Duyệt Dao giả sững sờ, nhưng quyết định mặc kệ. Không sao, ả ta không sợ chết, ả ta muốn cùng chết với Cư Mộc Nhi ở đây. Có lẽ như vậy lại là điều tốt, từ nay về sau ả ta tồn tại mãi mãi trong lòng người ấy. Người ấy sẽ biết, ả ta vì người ấy, ngay cả tính mệnh cũng có thể không màng đến.
Lâm Duyệt Dao giả dùng dao cắt một phát trên đùi mình, vết thương khiến ả ta tỉnh táo lại, dường như hành động nhanh nhẹn hơn. Ả ta bổ nhào về phía giường, tìm kiếm dưới gầm giường.
Mặc dù lửa có thể đốt cháy mọi thứ, nhưng ả ta vẫn hi vọng có thể tự tay chấm dứt tính mạng của Cư Mộc Nhi.
Lửa trên giường cháy càng lúc càng to, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bùng lên, Lâm Duyệt Dao giả cúi người xuống đáy giường xem xét, nhưng không ngờ một cái gậy bỗng nhiên phi ra, đâm trúng mặt ả ta.
Lâm Duyệt Dao giả kêu lên, nhưng bị đau mà ả vẫn phản ứng rất nhanh, túm lấy cái gậy đó, dùng sức kéo ra ngoài. Cư Mộc Nhi kêu to một tiếng, bị kéo ra khỏi gầm giường, bỏ gậy, nàng lãn lộn đụng phải cái ghế.
Lâm Duyệt Dao giả cầm cái gậy, dùng sức đánh về phía Cư Mộc Nhi. Lần này đánh trúng lưng của Cư Mộc Nhi, nàng bị đau, kêu một tiếng, cầm ghế đập về phía Lâm Duyệt Dao giả.
Lâm Duyệt Dao giả hơi nghiêng người tránh cái ghế. Ngoài cửa tiếng đánh nhau không ngừng, trong lòng ả ta biết việc này không thể trì hoãn thêm, vì vậy ả ta ném gậy xuống, rút ra dao găm từ bên hông ra bổ nhào về phía Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi bò lăn về phía trước, tay chạm phải một tờ giấy đang cháy trên mặt đất, đau đớn từ lòng bàn tay lập tức truyền đến cả người, nhưng nàng bất chấp, không dám ngừng, nhưng có lẽ nàng không thể chạy trốn khỏi căn phòng nhỏ này rồi.
Lâm Duyệt Dao giả chạy về phía trước được hai, ba bước, tay nắm lấy tóc của Cư Mộc Nhi kéo nàng dậy từ trên mặt đất, nhẹ nhàng quăng nàng lên mặt đất. Cư Mộc Nhi bị ném, cảm thấy chóng mặt, da đầu đau rát. Trong nháy mắt, người nàng nặng trĩu, Lâm Duyệt Dao giả đè lên.
Lúc này hai mắt Lâm Duyệt Dao giả đỏ ngầu, động tác cứng ngắc, độc tính lan khắp cơ thể, hơn nữa trong đầu ả ta chỉ toàn là oán hận, nó chi phối mọi hành động của ả ta. Ả ta hung hãng đè Cư Mộc Nhi, hét to một tiếng, giơ cao dao găm.
Dao găm còn chưa hạ xuống, ngực ả ta đã đau đớn. Cơn đau nhức này nhanh chóng truyền khắp người, khiến cả người ả ta cứng đờ. Ả ta không dám tin, ả ta không muốn để ý đến, ả ta muốn dùng dao găm trong tay đâm vào người Cư Mộc Nhi, nhưng ngay cả dao găm ả ta cũng không cầm được.
Cơn đau lại tập kích, ả ta nghe thấy tiếng “phập phập”, cảm thấy trước ngực máu bắn ra, sau đó là một cơn đau nhức, rốt cục ả ta không cầm được dao găm, bỗng “cạch” một tiếng, dao găm rơi xuống mặt đất, mà người ả ta nghiêng, ngã xuống.
Thứ Lâm Duyệt Dao giả nhìn thấy cuối cùng chính là cây gậy rơi trên mặt đất của Cư Mộc Nhi, trên cây gậy đó thiếu một đoạn, ở giữa trống rỗng. Ả ta mệt mỏi, nhắm nghiền hai mắt lại, ả ta tưởng rằng ám khí là thủ đoạn cuối cùng, hóa ra không phải.
Cư Mộc Nhi hai tay run rẩy, rút dao găm từ người Lâm Duyệt Dao giả ra. Ngọn lửa cuốn theo mùi khét, hòa với mùi máu tươi trong phòng khiến Cư Mộc Nhi muốn nôn. Nàng nằm rạp trên mặt đất, bò về phía cửa, trên tay trên người dính toàn mùi máu tanh khiến nàng cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng biết nàng không thể nản lòng, nàng muốn sống sót, nàng muốn gặp Nhị gia.
Cửa phòng bị cài then ở bên ngoài, Cư Mộc Nhi kéo không ra. Trong phòng toàn là khói, bên ngoài phòng là tiếng đánh nhau, gào thét dữ dội, Cư Mộc Nhi tựa người vào khung cửa bên cạnh tường, nàng muốn kêu cứu mạng, nhưng vừa mở miệng đã bị khói xộc vào cổ họng. Nàng ho khù khụ, ngồi xổm xuống.
Bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa bị đẩy ra. Một người đàn ông kêu to: “Phu nhân!”
Cư Mộc Nhi từng nghe qua giọng người này, đó là hộ vệ của Long phủ. Nàng nghe thấy tiếng người đó chạy vào phòng, nàng cố sức ho, phất tay về phía có tiếng động.
Hộ vệ kia đánh nhau kịch liệt ở bên ngoài, thấy trong phòng khói đặc cuồn cuộn, không nghĩ nhiều, hắn dồn ép đối thủ lùi lại hai bước, cướp thời cơ, tung chưởng đẩy cửa phòng ra. Cửa vừa mở ra, khói đặc tuôn ra, hắn lờ mờ thấy có một người con gái té trên mặt đất, đang muốn đi vào, nhưng nghe thấy cạnh cửa có người ho, vẫy tay về phía hắn. Hộ vệ kia thở phào, vội vàng kéo Cư Mộc Nhi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, một thanh kiếm đâm thẳng về phía ngực Cư Mộc Nhi. Hộ vệ đỡ kiếm, gan bàn tay đau nhức. Trên người anh ta đã có vết thương thương, lúc ra khỏi phòng, trong nháy mắt thấy một người hộ vệ khác bị chém ngã xuống đất.
Đêm nay sáu người bọn họ ở lại canh giữ, hai người ở sân sau, hai người ở trước phòng khách, còn có hai người tuần tra ở bên ngoài. Bọn họ nghe theo lời cãn dặn của Long Nhị cố gắng che giấu hành tung, bí mật làm việc, trước đó canh phòng nhiều ngày không có bất kỳ điều bất thường gì, vạn lần không nghĩ tới tối nay xảy ra tai họa bất ngờ.
Hộ vệ này vốn trông coi ở trước phòng khách, vẫn không có gì xảy ra, nhưng hộ vệ ở sân sau mãi không đến đổi chỗ gác, đi ngược lại quy củ. Theo lý để đảm bảo nhiệm vụ không có gì sơ hở, cứ một canh giờ bọn họ phải đổi chỗ gác. Hộ vệ ở trước phòng khách phải đổi đến sân sau, qua một canh giờ lại đổi tuần tra xung quanh. Nhưng bọn họ chờ ở trước phòng khách một lúc, hộ vệ ở sân sau vẫn không có động tĩnh, kiểm tra, lại phát hiện cửa phòng của Cư Mộc Nhi bị người ta cài then ở bên ngoài. Chuyện này khiến anh ta rất sợ hãi, đang muốn mở then cài ra thì hai thanh đao lớn bổ tới từ phía sau.
Sau đó là trận chiến ác liệt. Ba hộ vệ còn lại lần lượt đuổi đến nơi. Nhưng đối phương đến tập kích có hơn năm người, ba người phòng thủ ở sân sau, hai người chặn ở cửa sân sau. Bốn hộ vệ của Long phủ và bọn họ đánh nhau khó phân thắng bại. Đối phương không phải là bọn trộm cắp bình thường gì đó, họ tinh thông võ nghệ, huấn luyện nghiêm chỉnh, bốn hộ vệ của Long phủ không phải là đối thủ của bọn họ, thêm sốt ruột tình huống trong phòng, hơi phạm sai lầm, đánh một lúc, bọn họ bị thương, rơi vào thế hạ phong.
Trước mắt, hộ vệ này cứu Cư Mộc Nhi ra, nhưng cũng không bảo vệ được nàng.
Hai tên cướp lao tới, từng đao từng đao chém thẳng vào Cư Mộc Nhi. Hộ vệ lấy một địch hai, vừa phải bảo vệ Cư Mộc Nhi, nhếch nhác ngăn cản. Lập tức đánh không lại, bỗng nhiên đẩy Cư Mộc Nhi, đẩy Cư Mộc Nhi ra khỏi dưới lưỡi đao nguy hiểm, hét lớn một tiếng: “Phu nhân, chạy mau.”
Cư Mộc Nhi suýt nữa thì ngã sấp xuống, vịn được vò rượu bên cạnh, lúc này hộ vệ lại đẩy nàng một cái nói: “Chạy mau!”
Cư Mộc Nhi ba chân bốn cẳng chạy, nàng nghe thấy hộ vệ đó kêu một tiếng, giống như là bị thương. Nàng nghe thấy bên kia có người kêu thảm thiết, vật nặng rơi xuống đất. Nàng còn nghe tiếng bốc cháy “lốp bốp” của gỗ, ngửi thấy mùi khét trong không khí. Trong đầu nàng trống rỗng, chỉ dựa vào bản nãng, tìm kiếm bức tường đi nhanh về phía trước.
Tiếng động xung quanh rất hỗn loạn, Cư Mộc Nhi không biết mấy người hộ vệ đó rút lui, ra sức ngăn cản mỗi lần đao kiếm muốn hướng về phía người nàng, nàng cũng không biết bọn họ bị thương ở đâu, hoặc là, ai ngã xuống. Nàng cũng không biết nhà của nàng bị đốt thế nào rồi, không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người.
Nàng chỉ có thể chạy.
Không nắm được tình hình, bản thân không có đường lui, nàng chạy về phía trước, xông về phía cửa sân sau, không có thanh âm quen thuộc của người hộ vệ xông vào cứu nàng, không ai ngăn cản nàng, nhưng dường như nàng nghe thấy có tiếng tiếng bước chân hung dữ mạnh mẽ xông về phía nàng, vì vậy nàng không chút do dự, dọc theo con đường mòn, chạy ra ngoài.
Bóng dáng Cư Mộc Nhi biến mất trong rừng cây. Ngọn lửa cháy lan sang phòng ngủ của nàng, phòng đàn bên cạnh, sách cầm phổ bị bén lửa liền cháy ngay: “Hồng cô nương chết rồi, chúng ta vẫn xử lý việc này sao? Chỉ sợ một lát nữa người của Long phủ sẽ đuổi đến.”
“Nhận tiền của người thì phải thay người trừ họa, hôm nay như thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện này. Ả ta chỉ là một đứa con gái mù lòa, chạy không được bao xa đâu, dù sao chúng ta cũng phải ra ngoài, tiện đường giết ả là được.”
Mấy tên cướp sát nhân đó nghĩ ngợi, gật đầu. Hắn tự xé tay áo bãng bó vết thương, rồi xách đao lớn đi ra với người nọ.
Cư Mộc Nhi không tìm thấy chỗ trốn, cho nên nàng vẫn sử dụng cách cũ, nàng trốn.
Vừa trốn xong, đã nghe thấy tiếng bước chân, nàng hoảng sợ nín thở, không dám cử động. Tiếng bước chân cách chỗ nàng trốn không xa, sau đó dần dần đi xa, một lát sau lại trở về. Sau đó, nàng nghe thấy có người gọi: “Phu nhân, kẻ cướp bị bắt rồi, đã an toàn, đi ra đi.”
Cư Mộc Nhi không xác định được mình từng nghe qua giọng nói này chưa, nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định không tin lời nói đó. Nàng không thể ra ngoài, nàng phải đợi người quen biết thực sự tới.
Nhưng người kia lại tiếp tục gọi: “Phu nhân, an toàn rồi, mau ra đây, nơi đây không nên ở lâu, chúng tôi đưa phu nhân trở về Long phủ.”
Trong rừng yên tĩnh, tiếng bước chân cách càng ngày càng xa, lúc này một người khác lớn tiếng nói: “Làm sao bây giờ, không tìm thấy phu nhân, Nhị gia sẽ trách tội chúng ta.”
Giọng nói của người này hình như giống với giọng của người vừa nói, nhưng tại sao lại nói lớn tiếng như vậy? Giống như là cố ý muốn nói để nàng nghe thấy. Người Cư Mộc Nhi đổ mồ hôi lạnh, nàng không tin, trừ phi nàng thật sự nhận ra giọng nói ấy, nếu không ai nàng cũng không tin.
Hai người kia hình như đã đi xa, bên ngoài có tiếng gọi, Cư Mộc Nhi vừa nghe vừa coi chừng đề phòng, nàng không dám cử động, nhưng nàng cảm thấy rất lạnh. Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo của nàng khiến nàng phát run.
Cuối cùng hai người kia đi tới gần chỗ nàng, lần này dừng ở bên cạnh. Có lẽ thật sự không xác định được nàng ở đâu, cho nên vẫn di chuyển lung tung ở trong rừng.
Cuối cùng Cư Mộc Nhi nghe thấy lời nói thật của bọn họ. Bọn chúng giảm âm thanh xuống, nói: “Xem ra không phải ở trong rừng này, thế nhưng nàng ta có thể chạy đi đâu?”
“Thôi, đừng tìm nữa. Chúng ta chẳng qua là cầm tiền làm việc, hiện tại người trả thù lao đã chết, chúng ta đã có tiền trong tay, không để lại hậu họa về sau, không phải là rất tốt hay sao? Ai quan tâm ả mù kia có chết hay không, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta cũng tổn thất mấy huynh đệ, xem như không phụ lòng cô nương kia rôi. Chúng ta bị thương, máu chảy thành sông. Bố mày bị thương không nhẹ, đau chết đi được, quay về thôi.”
Cư Mộc Nhi nghe thấy tim đập thình thịch, cắn chặt môi chịu đựng không khóc vì sợ hãi. May mà nàng đa nghi, thật may!
Hai người kia nói thầm một lúc rồi đi.
Trong rừng yên tĩnh trở lại. Nhưng Cư Mộc Nhi vẫn không dám cử động. Nàng không biết hai người kia đã đi hay chưa, nàng không biết bọn họ có quay lại không, nàng cũng không biết bọn họ có đồng bọn hay không? Vì vậy nàng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nàng bị mù, không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cho nên nàng không thể biết có người hay không để mà trốn hay không. Nàng nghĩ nàng phải phải đợi một lát nữa, đợi thật lâu, đợi đến khi có người khác đến đây. Nhất định sẽ có người khác, hộ vệ sẽ dẫn người tới cứu nàng, bọn họ biết nàng đang ở đâu, sẽ có người nàng quen biết xuất hiện.
Xung quanh rất yên tĩnh, nàng nghĩ xung quanh nhất định cũng rất tối. Chẳng qua là nàng không sợ tối, trước đó rất lâu, thế giới của nàng chỉ còn lại sự tối tăm, mù mịt. Cho nên không sao, nàng có thể nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, cố đợi thêm một lát nữa.
Nàng nghĩ tới bàn tay ấm áp của Long Nhị, nghĩ đến bờ vai rất rộng của hắn, nàng dựa vào đó cảm thấy rất thoải mái. Nghĩ đến mùi hương rất dễ chịu trên người hắn, nghĩ đến hắn thích sờ lỗ tai của nàng và chọc trán nàng. Nghĩ đến việc hắn thở hổn hển khi bị ép bò qua cửa sổ, nghĩ đến việc hắn đánh mông nàng, nghĩ đến hắn đạp hỏng giường của nàng…
Một giọt nước nhỏ trên mặt của nàng. Cư Mộc Nhi hơi sững sờ, nàng lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện hóa ra nàng lạnh như vậy, lạnh đến run lẩy bẩy, lạnh đến mức xương cốt cứng nhắc. Nàng không biết nàng đã đợi bao lâu, nàng có ngủ hay không? Nàng cảm thấy nàng không khóc, vậy tại sao lại có giọt nước?
Nước một giọt lại một giọt, cuối cùng nàng cũng kịp phản ứng, trời mưa rồi!
Thật sự gay go, như vậy thì càng lạnh hơn. Điều tồi tệ hơn là nàng cảm thấy nàng không thể cử động được, nhưng nàng muốn ngủ. Mắt của nàng không mở ra được, nàng nghĩ: “Nhị gia, chàng mau đến đây đi, bằng không thì ta sẽ ngủ luôn mất.”
Đạn khói thông báo tin khẩn cấp xẹt qua trên bầu trời đêm. Long phủ tỉnh ngủ.
Hộ vệ của Long phủ vội vàng gõ cửa cửa phòng Thiết tổng quản. Đương gia của Long phủ đều đi vắng, là do Thiết tổng quản quản lý mọi việc.
Hai mươi con tuấn mã rất nhanh lao ra khỏi cửa bên của Long phủ, cầm đèn lao về phía quán rượu. Tốc độ nhanh như gió đuổi tới chỗ đó, nhưng lại phát hiện tất cả đã muộn.
Cháy to ở quán rượu kinh động đến mấy nhà ở xung quanh, mọi người cầm theo thùng nước, chậu nước chạy đến dập lửa, trước phòng khách của quán rượu còn ổn, nhưng sân sau lại bị cháy sạch không còn gì. Hơn nữa trong sân còn có mấy thi thể, mọi người hoảng sợ vội vàng la ó báo quan.
Thiết tổng quản dẫn người đuổi đến nơi, đúng lúc nhìn thấy Tô Tinh muốn xông vào căn phòng đang cháy, mấy hàng xóm bên cạnh liều mạng kéo cô bé lại, Tô Tinh gào khóc: “Để ta vào trong xem, nói không chừng tỷ tỷ vẫn còn bên trong…”
Bọn hộ vệ gấp rút chia thành hai nhóm. Một nhóm tìm kiếm bốn phía, xem có người nào khả nghi hay không, kiểm kê thi thể người chết. Một nhóm khác thì cầm thùng cầm chậu, giúp chữa cháy.
Số lượng người nhiều thêm, cộng với việc được ông trời giúp đỡ, mưa to, một lát sau lửa được dập tắt. Nhưng lửa được dập tắt lại nói cho mọi người một chuyện bi thảm.
Trong phòng Cư Mộc Nhi, có một thi thể nữ bị thiêu cháy. Thi thể bị thiêu cháy giống như than, hoàn toàn không thể nhận ra. Tô Tinh bi thương kêu một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Thiết tổng quản hai chân run rẩy, vội vàng bảo một người cưỡi ngựa đi đến chỗ Long Nhị báo tin.
Hôm sau, trời vừa sáng. Vẻ mặt của Long Nhị tái nhợt, hắn mang theo Tùy Tứ ở bên cạnh Lư Kha, quan địa phương và hộ vệ báo tin tức tốc chạy tới quán rượu.
Cả hôm đó, quán rượu người đến người đi. Phủ doãn Khâu Nhược Minh đích thân dẫn người tới, quan sát kỹ trước và sau quán rượu, kĩ càng tỉ mỉ ghi chép từng chi tiết. Dựng một cái lán ở bên cạnh để khám nghiệm người chết. Bởi vì liên quan đến mấy nhân mạng người, người của Hình bộ cũng tới hỏi một hai lần. Nhưng nhìn bề ngoài, thì đây chỉ là vụ án bọn cướp xông vào nhà, chúng đánh nhau với hộ vệ của Long phủ, lúc này mới gây ra nhiều án mạng.
Khi Long Nhị tới, tên quan bé nhỏ của Hình bộ đang định rời đi, nhìn thấy Long Nhị còn hành lễ lên tiếng chào hỏi, đáng tiếc Long Nhị không thèm để mắt tới hắn. Long Nhị đi vào tiểu viện bị thiêu cháy, trực tiếp hỏi Thiết tổng quản: “Người đâu?”
Trong lòng Thiết tổng quản run rẩy, chỉ vào cái lán để người chết bên kia. Không đợi ông ta mở miệng, Long Nhị đã xoay người, đi nhanh về phía cái lán để người chết.
Khâu Nhược Minh và Thiết tổng quản vội vàng đi theo phía sau, cùng nhau đi.
Mùi thối bốc nồng nặc trong lán. Long Nhị không nhíu mày, mặt đanh lại, vừa lạnh vừa cứng nhắc. Hắn liếc nhìn thi thể nữ bị thiêu cháy đặt ở phía trong cùng. Hắn đi tới, đứng bên cạnh thi thể nữ, nhìn chằm chằm. Ánh mắt của hắn khiến những người khác lạnh sống lưng.
Long Nhị nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Đã thành như vậy, sao lại kết luận là nàng ấy?”
Giọng điệu của Long Nhị khiến người trong phòng không dám nói gì. Long Nhị đợi một lát, dùng âm thanh rất nhẹ nói ra một chữ: “Nói!”
Thiết tổng quản hoảng sợ, kịp phản ứng, vội vàng nói: “Thi thể nữ này được phát hiện ở trong phòng của phu nhân.”
“Ở trong phòng nàng ấy thì là nàng ấy sao?”
“Gậy chống của phu nhân cũng ở đấy.” Ý là nếu Cư Mộc Nhi đi ra ngoài nhất định sẽ cầm gậy. Trong phòng một người một gậy chống, dĩ nhiên chính là Cư Mộc Nhi rồi.
“Cầm gậy chống lên cho ta xem.” Trong giọng nói của Long Nhị không có chút cảm xúc nào cả.
Thiết tổng quản vội vàng quay người đi ra ngoài, đem gậy chống của Cư Mộc Nhi quay lại.
Cây gậy chống kia bị thiêu cháy không thành hình dáng gì, Long Nhị cầm trong tay nhìn kỹ, bỗng nhiên nói: “Dao găm ở đâu?”
Người khám nghiệm tử thi vội vàng nói: “Trong tay thi thể nữ đúng là có cầm một dao găm. Tiểu nhân vẫn chưa rút ra được.”
Long Nhị không quay đầu lại nhìn hắn ta, chỉ thò người ra nhìn vào tay của thi thể nữ. Lúc Long Nhị đang nhìn kỹ dao găm kia thì Thiết tổng quản lại nói: “Cửa phòng chưa cháy hết, có thể nhìn ra dấu vết cửa bị cài then bên ngoài.”
“Cửa phòng kia đóng sao?”
“Dạ, mở, có lẽ các hộ vệ mở ra, nhưng không kịp cứu.”
Thiết tổng quản còn chưa nói xong, đã bị Long Nhị chặn lại. “Kẻ này không phải Mộc nhi. Đây không phải dao găm của Mộc nhi.”
Mọi người cả kinh, Long Nhị sờ gậy chống, lại nói: “Trên thi thể này chắc chắn còn có vết thương, cắt ra.”
Cắt cái gì? Mọi người lại sững sờ. Long Nhị liếc nhìn xung quanh, liếc đến mức người khám nghiệm tử thi cảm thấy hoảng sợ, rùng mình, lập tức hiểu ư chạy tới. Hắn ta vội vàng chạy qua, đẩy thi thể bị cháy ra, nghiêm túc cẩn thận xem một lúc lâu, dùng dao nhỏ để cắt ra, cuối cùng nhìn thấy trên bụng của thi thể có một phi tiêu nhỏ.
Long Nhị thấy phi tiêu kia, quay người đi ra ngoài.
Thiết tổng quản sững sờ, vội vàng đi theo.
Long Nhị xông vào tiểu viện, tiền đường, xem kĩ tất cả các phòng, xác nhận không có thi thể, không có chỗ có thể trốn, mới lui ra. Thiết tổng quản đi theo Long Nhị, vội vàng bẩm báo: “Các gian phòng của quán rượu chúng tiểu nhân đều xem qua rồi…”
“Cửa thì sao?” Long Nhị không nghe ông ta nói, lại hỏi: “Cửa mở đúng không?”
Thiết tổng quản cẩn thận suy nghĩ: “Cửa phòng phu nhân và cửa sân sau mở, còn các cửa khác đều đóng.”
Long Nhị nhìn xung quanh, nói như vậy nàng chỉ có một con đường để có thể đi.
Long Nhị đi về phía cửa lớn của sân sau, ở đó có dây thừng dẫn đường của Cư Mộc Nhi, hắn nhớ rõ, dây thừng thẳng nối liền đến trong rừng cây. Long Nhị đi theo dây thừng, hắn phát hiện trên mặt đất có vết máu. Thiết tổng quản ở bên cạnh báo cáo: “Đã phái người tìm kiếm theo vết máu, vết máu này trong rừng có không ít, còn thông đến con đường lớn bên cạnh. Nhưng đến đó lại không thấy vết máu nữa, có lẽ là ngồi xe ngựa hoặc là đã bãng bó vết thương.”
Long Nhị không nói lời nào, hắn vừa nhìn dây thừng vừa nhìn vết máu. Vết máu dọc theo đường dây thừng, sau đó biến mất trong rừng cây.
“Bọn họ không tìm thấy Mộc nhi.” Lời nói của Long Nhị giống như thở phào nhẹ nhơm.
Thiết tổng quản đang suy nghĩ ý nghĩa của lời nói này thì Long Nhị lại hỏi: “Tại sao dây thừng bị cắt đứt ở chỗ này?”
Thiết tổng quản nhíu mày, ánh mắt nhìn theo từ đầu này tới đầu kia của dây thừng, đến rừng cây không bao xa, xác thực dây thừng đều bị cắt đứt.
“Có lẽ là bọn cướp sợ phu nhân chạy trốn, nên đã cắt dây thừng, muốn phu nhân không tìm được đường.
“Bọn chúng là mấy người đàn ông to khỏe, có chuẩn bị mà đến, lại sợ một người con gái bị mù vào rừng tìm đường chạy trốn sao? Hơn nữa cho dù nàng ấy chạy thoát, giữ lại dây thừng chẳng phải càng dễ tìm được nàng ấy sao?.”
Thiết tổng quản không nói gì, ông ta cũng không hiểu đây là chuyện gì xảy ra. Ông ta và Long Nhị cầm hai đầu dây thừng bị cắt đứt lên xem, vết cắt kia gọn gàng, rõ ràng là do vũ khí sắc bén cắt đứt.
Long Nhị lại lẩm bẩm nói: “Bọn chúng luôn cho rằng Mộc nhi không nhìn thấy, vô dụng, cho nên nhất định là khinh thường nàng ấy, tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức cắt đứt dây thừng dẫn đường của nàng ấy.”
Thiết tổng quản nhíu lông mày, quan sát xung quanh, đoạn dây thừng này là sao?
“Đây là Mộc nhi để lại lời nhắn cho ta.”
Long Nhị vừa nói vừa đứng lên, hắn nhìn xung quanh một lúc, đột nhiên lên tiếng kêu to: “Mộc nhi!”
Âm thanh của hắn vọng lại trong rừng cây, thế nhưng mà không ai trả lời hắn.
Long Nhị lại kêu to vài tiếng, âm thanh vừa nôn nóng vừa bi thương, Thiết tổng quản nghe thấy trong lòng run rẩy. Thế nhưng mà trong rừng vẫn không có ai trả lời hắn.
Thiết tổng quản vội nói: “Nhị gia, ngài gọi người đến tìm ở trong rừng, nhất định có thể tìm thấy.”
Long Nhị lắc đầu: “Những chỗ đó bọn cướp đã tìm qua rồi, nhưng bọn chúng tìm không thấy. Mộc nhi sẽ không để bọn chúng tìm được nàng ấy, nàng ấy đang đợi ta, lúc trước nàng ấy cũng giống như vậy, nàng ấy đang ở đây, nàng ấy không nhìn thấy, chân cũng không có sức, nàng ấy không chạy xa được. Nàng ấy chỉ là đang đợi, đợi ta tìm được nàng ấy.”
Long Nhị ngồi xuống, lại nhìn vào đoạn dây thừng kia: “Nàng muốn nói cho ta biết nàng ấy ở đâu, nàng ấy để lại thông tin cho ta.”
Thiết tổng quản há to miệng, ông nhìn đoạn dây thừng đứt chỉ nghĩ đến câu “NHẤT ĐAO LƯỠNG ĐOẠN – cắt đứt quan hệ” thật sự nghĩ không ra nó chỉ địa điểm gì.
Rốt cục phu nhân nói điều gì với Nhị gia?
Danh sách chương