Long Nhị tức muốn chết ngất, nhưng hắn không lập tức đi tìm Cư Mộc Nhi tính sổ. Hắn tự giam mình trong phòng đọc sách, nghiêm túc cẩn thận nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Đang suy nghĩ, thấy người hầu tới bẩm báo, nói tiểu Trúc, tiểu Bình về rồi. Long Nhị nhíu mày, rất nhanh đi ra khỏi phòng đọc sách. Tiểu Trúc, tiểu Bình quỳ gối trước phòng lau nước mắt, nói Cư Mộc Nhi nói mình không còn là phu nhân của Long gia, đuổi họ về.
“Đuổi các ngươi các ngươi liền đi sao?” Long Nhị vô cùng tức giận: “Bình thường sao không thấy các ngươi nghe lời như vậy?”
Tiểu Trúc, tiểu Bình bị dọa không dám nói gì, Long Nhị lại quát lên: “Trở về, chăm sóc nàng cẩn thận.”
“Thế nhưng mà, phu nhân đuổi bọn nô tỳ.”
“Đuổi, các ngươi không biết đứng ỳ tại chỗ à?” Long Nhị ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Lúc này, các ngươi về, ai nấu cơm cho Mộc nhi?”
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, từ trên mặt đất bò dậy. “Bọn nô tỳ quay lại đây.”
Bọn họ chưa đi được xa, đã bị Long Nhị gọi lại. Hai nha đầu không rõ tình hình, đứng đợi ở bên cạnh, Long Nhị suy nghĩ kỹ một lúc lâu, nói: “Không được nuông chiều nàng, để nàng bị đói, dung túng nàng.”
Vậy về được chưa? Hai nha đầu không dám hỏi.
Nhưng Long Nhị không để ý đến bọn họ, quay người đi vào phòng đọc sách. Tiểu Trúc và Tiểu Bình đưa mắt nhìn nhau, bản thân không biết nên làm gì bây giờ, bỗng nhiên Long Nhị lại đi ra: “Lúc nàng đuổi các ngươi, đang làm gì?”
“Không làm cái gì. Chỉ khóc thôi.” Tiểu Bình trả lời.
Tiểu Trúc ở bên cạnh vội vàng bổ sung một câu: “Phu nhân chắc chắn là đang buồn vì Nhị gia bỏ người, khóc rất thương tâm.” Hai nha đầu đều thích vị phu nhân dễ chung sống này, muốn nói giúp vài câu. Nhìn bộ dạng của Nhị gia cũng không phải quá tuyệt tình với phu nhân, nói không chừng, mềm lòng rồi đón phu nhân về.
Nhưng Long Nhị nghe thấy Cư Mộc Nhi khóc rất thương tâm, lại cười lạnh. “Rất tốt, để nàng khóc.” Dứt lời quay người, muốn đi vào trong phòng đọc sách, đi chưa được hai bước thì quay đầu lại quát: “Các ngươi ở đây làm gì, về tiểu viện của mình làm việc đi.”
Hai nha đầu bị quát hoảng sợ, nhanh chân chạy đi.
Long Nhị ngồi một lúc lâu trong phòng đọc sách, gọi Lý kha, dặn dò Lý Kha phái hai hộ vệ thông minh đến quán rượu, âm thầm giám sát Cư Mộc Nhi, đừng để nàng phát hiện. Lại dặn dò phải lưu ý bên cạnh Cư Mộc Nhi có người khác theo dõi không, nếu có, đừng rút dây động rừng, theo dõi, trở về bẩm báo thì tốt hơn.
Lý Kha nhận mệnh lệnh rời đi, Long Nhị ngồi một lúc nữa, dặn dò nhà bếp chuẩn bị cơm.
Ăn được một ít, không có khẩu vị, ngây người nhìn bàn đầy đồ ăn. Trước kia, lúc ăn cơm vô cùng nhất náo nhiệt, bởi vì người phụ nữ không nhìn thấy kia ăn cơm rất phiền phức, phải chia thức ăn cho nàng, phải chọn miếng không có xương, bát đũa thìa phải đặt ở chỗ cố định, nàng ăn ít, ăn quá nhiều hoặc ăn đồ lạnh sẽ đau bụng. Nàng còn không ăn mấy con có vỏ cứng, bất tiện là một mặt, một mặt khác hắn cảm thấy là do nàng lười.
Nàng chẳng những lười, nàng còn thích làm nũng. Bởi vì nếu hắn giúp nàng bóc vỏ, nàng vẫn ăn rất vui vẻ, có lần ăn hạt dẻ đến mức đau bụng chính là vì điều này.
Nàng làm nũng cũng không sao, nàng còn lừa gạt, ăn vạ. Nàng khó tính lại giảo hoạt, luôn có thể khiến hắn cười, nàng gả qua chưa được nửa năm, hắn cảm thấy số lần hắn cười to còn nhiều hơn mười năm qua.
Long Nhị càng nghĩ càng tức giận, người phụ nữ thực sự quá đáng ghét, không biết tốt xấu, vong ơn phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, xảo quyệt dối trá. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến nàng xuất hiện ở trước mặt hắn bây giờ, hắn nhất định sẽ đè nàng trên đầu gối đánh một trận.
Đám người hầu, nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, nhìn Nhị gia khi thì ngẩn người, khi thì mỉm cười, rồi lại nhíu mày buồn rầu, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mọi người hoảng sợ, không ai dám nói gì.
Lúc này Long Nhị đột nhiên đứng lên, sải bước đi ra ngoài. Hắn không nói gì cả, vội vàng đến chuồng ngựa, người hầu trông coi chuồng ngựa, hơi giật mình chưa kịp phản ứng, Long Nhị đã tự mình lắp xong yên ngựa, lên ngựa vội vã lao đi.
Long Nhị chạy một mạch đến quán rượu, lúc này trời đã tối, quán rượu khóa chặt cửa, bên trong đen sì, không thắp đèn. Long Nhị xuống ngựa, cũng không gõ cửa, trèo tường đi thẳng vào hậu viện.
Phòng Cư Mộc Nhi không khóa, cửa sổ cũng đang mở. Long Nhị nhảy vào trong phòng, liếc thấy nàng đang ngồi trong phòng lau nước mắt. Long Nhị không quan tâm, hùng hổ xông vào.
Cư Mộc Nhi nghe thấy tiếng động, hoảng sợ kêu to một tiếng, mở miệng quát hỏi: “Ai?” Sau đó bị Long Nhị xách lên để ngang trên đầu gối, hắn không nói hai lời, “Bốp bốp bốp” ra sức đánh vào mông, Cư Mộc Nhi vừa kinh hãi vừa sợ, tuy nhiên trong lòng đã hiểu người đến là ai, nhưng vẫn bị dọa kêu oa oa.
Long Nhị dùng lực rất mạnh, Cư Mộc Nhi bị đánh đến mức nước mắt lưng tròng. Long Nhị đánh xong người, đặt Cư Mộc Nhi sang bên cạnh, tự mình đứng dậy quay đầu rời đi. Đi tới cửa nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng một cái, hai mắt nàng sưng đỏ, mặt hướng về phía có tiếng bước chân của hắn, nhưng hai mắt vô thần không nhìn thấy gì cả. Hai tay nắm chặt đặt ở bên cạnh, cắn môi, không nói gì.
Mấy cái đánh kia chắc chắn đã làm đau nàng, nhưng hắn một chút cũng không đau lòng. Long Nhị quay đầu tiếp tục đi ra ngoài, hắn một chút cũng không đau lòng.
Long Nhị không nói câu nào, rất nhanh trèo tường đi ra ngoài, cưỡi ngựa rời đi.
Lúc này hắn cưỡi rất chậm, con ngựa chậm rãi đi. Long Nhị nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, mắt nàng sưng to như vậy, có đau hay không? Đau cũng xứng đáng!
Trời tối rồi, không biết nàng đã ăn cơm tối chưa? Hắn cẩn thận nghĩ lại, hình như lúc nãy nhìn thấy trong phòng có hai cái bánh bao trắng và một bát cháo, bánh bao không chạm đến, bát cháo vẫn đầy, chắc chắn là nàng không ăn.
Không ăn, chết đói đáng đời!
Có lẽ hắn nên đánh thêm vài cái, tàn nhẫn hơn. Hắn nghĩ, kẹp bụng ngựa chạy thật nhanh. Hắn đánh nàng, thế nhưng mà cơn tức trong lòng chưa hết, hắn vẫn rất tức giận, hắn kìm nến cơn giận trong bụng.
Không được, không thể cứ như vậy. Chỉ đánh nàng vài cái không đủ, hắn còn chưa hả giận, hắn còn muốn giáo huấn nàng.
Long Nhị quay đầu ngựa lại, chạy về phía quán rượu.
Lần này vẫn trèo tường. Đi vào, thấy Mộc Nhi của hắn đứng cô đơn trong phòng, có lẽ lúc nãy đuổi theo bước chân của hắn, nhưng nàng không gọi hắn. Cho nên đi theo ra ngoài chỉ là sự nghi ngờ của bản thân hắn sao?
Long Nhị nhếch miệng, nhắc nhở chính mình người phụ nữ này làm nhiều chuyện đáng giận như vậy, không nên đồng tình. Hắn nghĩ như vậy, bước chân nặng nề đi đến trước mặt Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi nghe thấy tiếng bước chân, hơi giật mình mở to mắt, hô hấp dồn dập. Nàng nghe thấy tiếng động dừng lại trước mặt nàng. Nàng nuốt nước bọt, hai cánh tay không biết nên đặt như thế nào.
Một lúc lâu, Long Nhị không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi càng đợi càng khẩn trương, cắn môi. Sau đó rốt cục nhịn không được, run rẩy gọi: “Nhị gia.”
“Không phải ta!” Long Nhị hung dữ nói, nói xong đột nhiên ý thức được bản thân mình đã nói những lời ngu ngốc gì đó, hắn rõ ràng đầy khí thế, hắn rõ ràng một chút cũng không khẩn trương, có thể hắn gặp tà, chuyện ma quỷ gì đó? Long Nhị cắn răng bổ sung: “Không phải ta, nàng sẽ làm như thế nào?”
Cư Mộc Nhi rất kinh ngạc, nàng trợn tròn mắt, nghĩ một lúc lâu: “Không có người khác.”
“Sao không có? Phía trước phía sau cửa hàng không có ma sao, tiền đường, hậu viện to như vậy một bóng người cũng không có. Mấy tên trộm rất thích chạy về phía này?”
“Ta, ta ở đây hai mươi năm, chưa gặp kẻ trộm bao giờ.”
“Nàng còn tiếc nuối sao?” Giọng Long Nhị rất lớn, quát to.
Cư Mộc Nhi cắn môi cúi đầu: “Ta sai rồi, Nhị gia đừng tức giận.”
“Ta không tức giận, ta cũng sẽ không buồn bực vì nàng. Nàng là gì của ta? Từ nay về sau nàng và ta một chút quan hệ cũng có, ta tội gì vì nàng mà tức giận, nàng nói đúng hay không?”
Cư Mộc Nhi cúi đầu, cộng thêm cảnh ban đêm mờ mịt, hắn không thấy rõ nét mặt của nàng, chỉ nghe thấy sau một lúc lâu nàng trả lời: “Đúng.”
Còn dám trả lời “Đúng”?!
Còn dám dùng giọng nói đáng thương như vậy đá trả lời: “Đúng”?!
Nàng lại dùng chiêu này để đối phó hắn.
Long Nhị vô cùng tức giận, hắn đi đi lại lại, thật sự là tức chết hắn, tức chết hắn!
Hắn bỗng kéo Cư Mộc Nhi vào trong phòng, thô lỗ ném nàng trên ghế, trong phòng không có ánh trăng, đen sì, không nhìn thấy gì, Long Nhị bị vấp phải cái bàn, gần như ném Cư Mộc Nhi trên mặt đất.
Hai người đều nhếch nhác, Long Nhị liền nổi giận, lớn tiếng quát hỏi: “Nến ở đâu?”
Cư Mộc Nhi bị Long Nhị quát run rẩy, vội vàng đứng lên muốn lấy ngọn nến, Long Nhị rồi quát nàng: “Ngồi!” Cư Mộc Nhi bị dọa liền ngồi xuống, dùng tay chỉ chiếc tủ nhỏ bên tường.
Long Nhị sải bước đi về phía cái tủ nhỏ, thô lỗ kéo ngăn kéo ra, ngăn thứ nhất không có, mở ngăn thứ hai, cũng không có, kéo ngăn thứ ba ra. Hắn giống như phá căn phòng, tiếng động rất lớn, Cư Mộc Nhi rụt vai, không dám nói lời nào.
Long Nhị tìm một lúc lâu mới thấy nến và bao diêm, rốt cục có ánh sáng, thế nhưng mà tìm không thấy đế cắm nến, hắn nghĩ cách dùng sức cắm nến trước mặt nàng, vì vậy hắn lại tức giận.
Ngọn nến đứng ở trên bàn, giống như ngọn lửa nhỏ, cháy trước mặt mặt hai người. ở hai phía của chiếc bàn, nàng ngồi, hắn đứng. Ngăn cách bởi cây nến, không nói gì với nhau.
Cư Mộc Nhi nhìn ánh sáng của cây nến, nàng mở to hai mắt. Long Nhị chợt nhớ tới, nàng từng nói qua, trong hoàn cảnh tối tăm nàng có thể thấy ánh sáng yếu ớt. Giờ phút này, có lẽ nàng có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng nàng không nhìn thấy hắn.
Long Nhị đứng ở đó, hắn cáu kỉnh, bực bội, hắn không hình dung ra được tâm tình của mình.
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, hung dữ hỏi: “Cô khóc cái gì? Không phải chuyện tốt nàng làm sao? Không phải đều như ý nguyện của nàng sao?”
Cư Mộc Nhi sững sờ, cúi đầu xuống, bẻ ngón tay, khẽ nói: “Ta xin lỗi chàng.”
“Vì vụ án kia? Vì Sư Bá Âm? Ta không đồng ý để nàng tiếp tục điều tra, nàng liền đối xử với ta như vậy?”
Cư Mộc Nhi dùng sức cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
“Một lời chào cũng không có, không để ta chuẩn bị, nàng không nghĩ việc thương lượng với ta sao? Nàng không có lỗi với ta sao?”
Cư Mộc Nhi cắn chặt môi, nàng cảm nhận được sự đau đớn, nhưng nàng vẫn dùng sức cắn. Nàng không dám mở miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng vừa mở miệng sẽ khóc, nàng khẽ động nước mắt sẽ rơi, nàng không thể rơi lệ trước mặt hắn, màng không muốn bản thân mình tỏ ra đáng thương. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của nàng, nàng thật sự rất xin lỗi hắn, nhưng nàng phải đoạn tuyệt với hắn.
Hắn hận nàng, hắn rất hận nàng, nàng đáng đời!
Sự im lặng của Cư Mộc Nhi khiến Long Nhị càng tức giận. Hắn bỗng vỗ bàn: “Nói chuyện!”
Cái bàn và Cư Mộc Nhi đều chấn động, ngọn nến bị rơi xuống, tắt, trong phòng tối đen.
Qua một lúc lâu, Long Nhị nghe thấy Cư Mộc Nhi khẽ nói: “Nhị gia vô cùng thông minh, nếu ta để lộ manh mối sớm, sẽ không thể thuận lợi khiến Nhị gia bỏ ta. Là ta không tốt, ta xin lỗi Nhị gia.”
Long Nhị cười lạnh: “Nàng tính kế ta, còn khen ta rất thông minh, chuyện này là sao? Chẳng qua, là nàng có lòng tin với bản thân mình, nếu nàng gây ra chuyện như vậy, sao biết ta sẽ không tác thành, nhanh chóng viết thư bỏ vợ, nàng đỡ phải tốn hết tâm tư. Chẳng lẽ ta sẽ lấy nàng một lần nữa sao? Nàng nói xem, nàng là mỹ nhân đẹp như tiên, không phải nàng ta không lấy sao?”
Những lời này của Long Nhị rất làm người khác tổn thương, trong bóng tối Cư Mộc Nhi im lặng.
Long Nhị nghe thấy tiếng tim đập của mình, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, không thể nói rõ trong lòng là hối hận hay là ảo não, lúc này lại nghe thấy Cư Mộc Nhi nói: “Nhị gia nói rất đúng, vốn nên là để Nhị gia trực tiếp bỏ ta, chỉ là ta hư vinh giả dối, không nên tranh giành thể diện, tạo thêm phiền toái cho Nhị gia. Nhị gia niệm tình ta là người bị chồng ruồng bỏ, đừng trách ta. Sau này chúng ta hiếm khi gặp lại nhau, chỉ xin Nhị gia đừng hận ta.”
Rất tốt, nàng thực là tri kỷ, sẵn sàng tiếp nhận nước bẩn, giữ lại thể diện cho hắn. Chỉ tiếc, hắn không nuốt trôi được bộ dạng này của nàng. Hắn sẽ hận nàng, sẽ trách nàng, nàng có thể làm gì?
“Sư Bá Âm quan trọng hơn ta sao?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu, Long Nhị không thấy rõ tình hình của nàng, nhìn không rõ, hắn đưa tay dựng và thắp lại nến.
“Nhị gia đừng đốt nến.” Cư Mộc Nhi khẽ nói.
Long Nhị không để ý tới, bắt đầu đánh diêm.
“Cầu xin chàng.”
Cầu xin hắn sao? Rất tốt. Chuyện nàng không muốn hắn làm, hắn càng muốn làm.
Nến phát sáng, Cư Mộc Nhi càng cúi thấp đầu. Long Nhị chuyển cái ghế, ngồi trước mặt nàng, cách cái bàn xa hơn, để tránh hắn nhịn không được đạp một phát hỏng luôn bàn.
Phòng có ánh sáng, khiến hắn có cảm giác chiếm được lợi thế.
Hắn ho hai tiếng, cố gắng bày ra tư thế bình tĩnh dễ nói chuyện. “Nàng nói thật với ta, ta sẽ không hận nàng.”
Cư Mộc Nhi hơi động đậy, sau đó dùng tay dụi mắt. Long Nhị nhíu mày, kép tay nàng xuống, mắt sưng thành như vậy còn dụi, mù không sao, dụi mắt làm hỏng tròng mắt làm sao bây giờ.
“Chỉ cho nàng cơ hội lần này, nàng nói rõ cho ta, ta sẽ không hận nàng. Nếu không…” Từ cuối cùng kéo dài, ý đồ uy hiếp rõ ràng, nói lấp lửng như vậy, nhưng thật ra Long Nhị tự biết, nếu không, làm gì hắn hoàn toàn chưa nghĩ ra.
Hắn vẫn không biết làm như thế nào? Đánh nàng đã đánh rồi, vẫn không hết giận. Mắng nàng, mắng rồi, trong lòng vẫn hận. Hung dữ với nàng cũng đã hung dữ rồi, vẫn giận.
Hắn còn có thể như thế nào đây? Đối phó với nàng như thế nào? Hắn chưa nghĩ ra.
Cư Mộc Nhi khịt mũi, nàng không muốn Long Nhị hận nàng, nàng ngồi ở đây khóc một lúc lâu cũng bởi vì nghĩ bây giờ hắn đang rất hận nàng. Nàng không sợ nguy hiểm và âm mưu, nhưng nàng không chịu được chuyện hắn hận nàng. Nàng vốn cho là nàng giỏi chịu đựng, nhưng khi chuyện đã xảy ra, nàng mới phát hiện nàng còn đau khổ hơn nàng tưởng tượng.
Vì vậy nàng nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ một lúc lâu, rốt cục mở miệng.
“Nhị gia. Ta đã nói qua với chàng về chuyện của Sư tiên sinh, ta tin ông ấy thực sự có oan khuất. Lời nói của Nhị gia lúc đó ta nhớ rõ, ta cũng biết, mỗi một câu đều có đạo lý. Ta không có chứng cớ, ta không thể làm việc gì cả. Thật ra trong lòng ta hiểu rõ, cho nên chuyện xảy ra đã qua hai năm, ta vẫn giữ kín mọi chuyện, ta không nói với ai. Chỉ là gả cho Nhị gia, ta bỗng nhiên có lòng tham, nhưng lời nói của Nhị gia khiến ta tỉnh ngộ. Lần đó khi Tiền Giang Nghĩa kể nỗi oan trước mặt hoàng thượng khiến ta giác ngộ, hóa ra ta nghĩ tất cả mọi chuyện quá đơn giản.”
Long Nhị bóp mặt nàng, nhìn nét mặt của nàng. Bây giờ nàng bình tĩnh, lời nói rõ ràng, trên mặt nước mắt xen kẽ, chật vật không chịu nổi.
Long Nhị giơ tay lau mặt cho nàng, Cư Mộc Nhi kiềm chế sự xúc động muốn ôm Long Nhị, nói tiếp: “Có thể gả cho Nhị gia, sợ là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta, thời gian nửa năm này, ta rất hạnh phúc và vui vẻ. Mọi người trong Long phủ đều rất tốt, ta chỉ nghĩ đến thân mình, lại xảo quyệt dối trá, thực sự không xứng làm người nhà của họ. Nhị gia, chuyện án oan của Sư tiên sinh, ta sớm đã không cách nào dứt ra được, khi Nhất Bạch huynh ấy tìm ta để ghi lại cầm phổ, ta đã bị cuốn vào rồi. Khi Nhất Bạch chết, ta sợ hãi, ta thậm chí cảm nhận được người tiếp theo chính là ta, cái loại này không có bất kỳ chứng cớ nào lại lòng có cảm ứng sự tình, ta không biết nên nói như thế nào.”
“Vậy nàng cũng nên nói với ta, mà không phải im lặng tự mình tính toán.”
“Nhị gia.” Cuối cùng Cư Mộc Nhi nhịn không được cầm lấy tay của Long Nhị, nắm chặt. “Nhị gia nói đúng, bản án là do đích thân Hoàng thượng giám sát, Hình bộ thẩm tra nghiêm khắc, bất luận kết quả cuối cùng là gì, đều không thể dễ dàng lật lại bản án. Long gia và Sư tiên sinh không có quan hệ dây mơ rễ má, không nên bị cuốn vào chuyện này, tất cả đều là lỗi của ta. Ta không cách nào thoát ra, nhưng Long gia có thể. Chỉ cần ta không quan hệ gì nữa với Long phủ, sau này bất luận xảy ra việc gì, Hình bộ, Hoàng thượng, đều không thể trách tội Long gia.”
Lý do này giống như Long Nhị nghĩ, nhưng hắn chính tai nghe thấy lại không vui vẻ. Nàng nói thật nhẹ nhàng, khéo léo, nàng không cách nào thoát ra được, bọn họ có thể sao? Nàng có nghĩ tới hắn hay không, hắn thoát ra như thế nào?
“Nàng thật là vô tình, rất ngay thẳng, muốn gả vào thì gả vào, muốn rời đi liền rời đi.”
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngậm miệng lại.
“Nói cái gì lại để Long gia phủi sạch quan hệ, nếu thật là như vậy, lúc trước cần gì phải đến trêu chọc ta. Là nàng chủ động cầu xin ta lấy nàng, còn nhớ rõ không? Lúc nàng cầu xin ta lấy nàng, có ý gì?”
“Là ta không tốt, ta sai rồi.” Cư Mộc Nhi cắn môi, việc này thực sự là kết quả của sự ích kỷ của nàng. Lúc ấy nàng chỉ mong tìm được nơi ổn định cuộc sống, chỉ mong có người giúp đỡ, không suy nghĩ cho đối phương. Nàng khờ dại cho rằng Long phủ sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất, hoàn toàn không suy nghĩ đằng sau chuyện này không chỉ có hung thủ đứng sau, mà còn có Hoàng thượng, triều đình.
Bên trong tranh chấp quyền lực, tầng tầng lớp lớp, rắc rối phức tạp. Nàng đang kéo cả Long phủ vào một tình thế nguy hiểm hoàn toàn không lường trước được. Không chỉ có Long phủ, còn có người nàng yêu thương nhất.
“Nàng nhận sai thật thẳng thắn.”
“Nhị gia, ta thật lòng nhận sai, chàng đừng hận ta.”
“Sau này nàng tính thế nào? Nàng nói nàng đã rơi vào quá sâu, vậy chắc chắn nàng đã biết mấy thứ gì đó.”
“Mấy ngày này, thật sự có chút tiến triển, nhưng cũng không phải căn cứ chính xác, chỉ là một vài manh mối gián tiếp, còn đợi kiểm chứng lại.”
“Xem ra nàng cần có người giúp đỡ. Nếu không một người mắt không nhìn thấy như nàng, có thể tra xét như thế nào?”
“Tạm thời không có biện pháp, chẳng qua ta sẽ xác nhận manh mối, giấu kỹ, đợi có một ngày gặp được quý nhân, có lẽ này vụ án này có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.”
“Quý nhân?” Long Nhị cười, “Nghe giống như là người có quyền thế có thế lực, ta dường như là người như vậy.”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Việc này không liên quan đến Nhị gia.”
“Đúng vậy nhỉ, ta đã bỏ nàng, đương nhiên không có liên quan. Nhưng vì sao nàng không định cầu xin ta giúp đỡ? Long gia chúng ta có thế lực khắp nơi, tiền tài nhân lực nhiều, chính là quý nhân tốt nhất, nếu có thể điều tra ra manh mối gián tiếp, giúp nàng lật lại bản án chẳng phải rất tốt sao? Vụ án phá xong, đương nhiên không còn liên quan gì nữa. Long gia ta còn có được thể diện, thanh danh vang xa.”
“Không được.” Cư Mộc Nhi lắc đầu.
“Vì sao không được?”
Cư Mộc Nhi không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Nàng vứt bỏ người trước mắt không để ý, chờ quý nhân khác. Nàng nói xem, có quý nhân nào có thế lực hơn Long Nhị ta?”
“Không phải như vậy.”
“Hay là nàng vẫn coi thường ta, từ trước đến này nàng luôn giở trò tính kế ta, nàn luôn cảm thấy mình thông minh hơn ta, có năng lực hơn ta phải không? Cho nên nàng cảm thấy ta vô dụng, việc bỏ vợ việc cũng do nàng đặt bẫy bố trí, mọi chuyện đều để nàng chiếm được cơ hội trước, ta là người vô dụng, làm việc không được, có phải thế không?”
“Không phải.” Cư Mộc Nhi nôn nóng đến mức độ lắc đầu liên tục.
“Các quý nhân khác, có thể giúp nàng điều tra vụ án, có thể giải oan giúp nàng, quý nhân ở đây! Ta không thể. Nàng liền rũ bỏ quan hệ với ta, tìm người khác đáng tin cậy hơn, trong mắt nàng ta là người không có năng lực…”
“Không phải!” Cư Mộc Nhi kêu to.
“Vậy sao ta lại không được?”
“Bởi vì ta…” Cư Mộc Nhi há to mồm, âm thanh kẹt trong cổ họng, tim nàng đập thình thịch, nàng không thể tiếp chấp nhận trong lòng hắn, mắt hắn bản thân nàng lại xấu xa như vậy. Rốt cuộc nước mắt vẫn rơi, nàng nói: “Trong lòng ta, Nhị gia là người quan trọng nhất, không ai sánh bằng.”
Long Nhị im lặng, không hùng hổ dọa người nữa. Đây chính là lời hắn muốn nghe.
“Nhị gia, chàng đừng hận ta. Ta không phải người như vậy, ta chỉ là…”
Đợi một lúc lâu nàng không nói tiếp, Long Nhị có chút nóng nảy, hắn muốn nghe, nàng nói nhanh lên. “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là…” Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, khóc không thành tiếng, vừa thẹn vừa mắc cở.
“Cư Mộc Nhi!” Long Nhị quát một tiếng, nàng lại thu hồi hứng thú của hắn thử xem, hắn sẽ nổi giận thật.
“Ta thích Nhị gia, thích Nhị gia nhất, rất rất thích. Cho nên nhất định không thể để Nhị gia bị liên quan.” Cư Mộc Nhi không đếm xỉa đến tiếng quát của Long Nhị! Trách móc còn lớn tiếng hơn Long Nhị!
Nàng thích hắn, sao nào!
Đang suy nghĩ, thấy người hầu tới bẩm báo, nói tiểu Trúc, tiểu Bình về rồi. Long Nhị nhíu mày, rất nhanh đi ra khỏi phòng đọc sách. Tiểu Trúc, tiểu Bình quỳ gối trước phòng lau nước mắt, nói Cư Mộc Nhi nói mình không còn là phu nhân của Long gia, đuổi họ về.
“Đuổi các ngươi các ngươi liền đi sao?” Long Nhị vô cùng tức giận: “Bình thường sao không thấy các ngươi nghe lời như vậy?”
Tiểu Trúc, tiểu Bình bị dọa không dám nói gì, Long Nhị lại quát lên: “Trở về, chăm sóc nàng cẩn thận.”
“Thế nhưng mà, phu nhân đuổi bọn nô tỳ.”
“Đuổi, các ngươi không biết đứng ỳ tại chỗ à?” Long Nhị ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Lúc này, các ngươi về, ai nấu cơm cho Mộc nhi?”
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, từ trên mặt đất bò dậy. “Bọn nô tỳ quay lại đây.”
Bọn họ chưa đi được xa, đã bị Long Nhị gọi lại. Hai nha đầu không rõ tình hình, đứng đợi ở bên cạnh, Long Nhị suy nghĩ kỹ một lúc lâu, nói: “Không được nuông chiều nàng, để nàng bị đói, dung túng nàng.”
Vậy về được chưa? Hai nha đầu không dám hỏi.
Nhưng Long Nhị không để ý đến bọn họ, quay người đi vào phòng đọc sách. Tiểu Trúc và Tiểu Bình đưa mắt nhìn nhau, bản thân không biết nên làm gì bây giờ, bỗng nhiên Long Nhị lại đi ra: “Lúc nàng đuổi các ngươi, đang làm gì?”
“Không làm cái gì. Chỉ khóc thôi.” Tiểu Bình trả lời.
Tiểu Trúc ở bên cạnh vội vàng bổ sung một câu: “Phu nhân chắc chắn là đang buồn vì Nhị gia bỏ người, khóc rất thương tâm.” Hai nha đầu đều thích vị phu nhân dễ chung sống này, muốn nói giúp vài câu. Nhìn bộ dạng của Nhị gia cũng không phải quá tuyệt tình với phu nhân, nói không chừng, mềm lòng rồi đón phu nhân về.
Nhưng Long Nhị nghe thấy Cư Mộc Nhi khóc rất thương tâm, lại cười lạnh. “Rất tốt, để nàng khóc.” Dứt lời quay người, muốn đi vào trong phòng đọc sách, đi chưa được hai bước thì quay đầu lại quát: “Các ngươi ở đây làm gì, về tiểu viện của mình làm việc đi.”
Hai nha đầu bị quát hoảng sợ, nhanh chân chạy đi.
Long Nhị ngồi một lúc lâu trong phòng đọc sách, gọi Lý kha, dặn dò Lý Kha phái hai hộ vệ thông minh đến quán rượu, âm thầm giám sát Cư Mộc Nhi, đừng để nàng phát hiện. Lại dặn dò phải lưu ý bên cạnh Cư Mộc Nhi có người khác theo dõi không, nếu có, đừng rút dây động rừng, theo dõi, trở về bẩm báo thì tốt hơn.
Lý Kha nhận mệnh lệnh rời đi, Long Nhị ngồi một lúc nữa, dặn dò nhà bếp chuẩn bị cơm.
Ăn được một ít, không có khẩu vị, ngây người nhìn bàn đầy đồ ăn. Trước kia, lúc ăn cơm vô cùng nhất náo nhiệt, bởi vì người phụ nữ không nhìn thấy kia ăn cơm rất phiền phức, phải chia thức ăn cho nàng, phải chọn miếng không có xương, bát đũa thìa phải đặt ở chỗ cố định, nàng ăn ít, ăn quá nhiều hoặc ăn đồ lạnh sẽ đau bụng. Nàng còn không ăn mấy con có vỏ cứng, bất tiện là một mặt, một mặt khác hắn cảm thấy là do nàng lười.
Nàng chẳng những lười, nàng còn thích làm nũng. Bởi vì nếu hắn giúp nàng bóc vỏ, nàng vẫn ăn rất vui vẻ, có lần ăn hạt dẻ đến mức đau bụng chính là vì điều này.
Nàng làm nũng cũng không sao, nàng còn lừa gạt, ăn vạ. Nàng khó tính lại giảo hoạt, luôn có thể khiến hắn cười, nàng gả qua chưa được nửa năm, hắn cảm thấy số lần hắn cười to còn nhiều hơn mười năm qua.
Long Nhị càng nghĩ càng tức giận, người phụ nữ thực sự quá đáng ghét, không biết tốt xấu, vong ơn phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, xảo quyệt dối trá. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến nàng xuất hiện ở trước mặt hắn bây giờ, hắn nhất định sẽ đè nàng trên đầu gối đánh một trận.
Đám người hầu, nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, nhìn Nhị gia khi thì ngẩn người, khi thì mỉm cười, rồi lại nhíu mày buồn rầu, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mọi người hoảng sợ, không ai dám nói gì.
Lúc này Long Nhị đột nhiên đứng lên, sải bước đi ra ngoài. Hắn không nói gì cả, vội vàng đến chuồng ngựa, người hầu trông coi chuồng ngựa, hơi giật mình chưa kịp phản ứng, Long Nhị đã tự mình lắp xong yên ngựa, lên ngựa vội vã lao đi.
Long Nhị chạy một mạch đến quán rượu, lúc này trời đã tối, quán rượu khóa chặt cửa, bên trong đen sì, không thắp đèn. Long Nhị xuống ngựa, cũng không gõ cửa, trèo tường đi thẳng vào hậu viện.
Phòng Cư Mộc Nhi không khóa, cửa sổ cũng đang mở. Long Nhị nhảy vào trong phòng, liếc thấy nàng đang ngồi trong phòng lau nước mắt. Long Nhị không quan tâm, hùng hổ xông vào.
Cư Mộc Nhi nghe thấy tiếng động, hoảng sợ kêu to một tiếng, mở miệng quát hỏi: “Ai?” Sau đó bị Long Nhị xách lên để ngang trên đầu gối, hắn không nói hai lời, “Bốp bốp bốp” ra sức đánh vào mông, Cư Mộc Nhi vừa kinh hãi vừa sợ, tuy nhiên trong lòng đã hiểu người đến là ai, nhưng vẫn bị dọa kêu oa oa.
Long Nhị dùng lực rất mạnh, Cư Mộc Nhi bị đánh đến mức nước mắt lưng tròng. Long Nhị đánh xong người, đặt Cư Mộc Nhi sang bên cạnh, tự mình đứng dậy quay đầu rời đi. Đi tới cửa nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng một cái, hai mắt nàng sưng đỏ, mặt hướng về phía có tiếng bước chân của hắn, nhưng hai mắt vô thần không nhìn thấy gì cả. Hai tay nắm chặt đặt ở bên cạnh, cắn môi, không nói gì.
Mấy cái đánh kia chắc chắn đã làm đau nàng, nhưng hắn một chút cũng không đau lòng. Long Nhị quay đầu tiếp tục đi ra ngoài, hắn một chút cũng không đau lòng.
Long Nhị không nói câu nào, rất nhanh trèo tường đi ra ngoài, cưỡi ngựa rời đi.
Lúc này hắn cưỡi rất chậm, con ngựa chậm rãi đi. Long Nhị nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, mắt nàng sưng to như vậy, có đau hay không? Đau cũng xứng đáng!
Trời tối rồi, không biết nàng đã ăn cơm tối chưa? Hắn cẩn thận nghĩ lại, hình như lúc nãy nhìn thấy trong phòng có hai cái bánh bao trắng và một bát cháo, bánh bao không chạm đến, bát cháo vẫn đầy, chắc chắn là nàng không ăn.
Không ăn, chết đói đáng đời!
Có lẽ hắn nên đánh thêm vài cái, tàn nhẫn hơn. Hắn nghĩ, kẹp bụng ngựa chạy thật nhanh. Hắn đánh nàng, thế nhưng mà cơn tức trong lòng chưa hết, hắn vẫn rất tức giận, hắn kìm nến cơn giận trong bụng.
Không được, không thể cứ như vậy. Chỉ đánh nàng vài cái không đủ, hắn còn chưa hả giận, hắn còn muốn giáo huấn nàng.
Long Nhị quay đầu ngựa lại, chạy về phía quán rượu.
Lần này vẫn trèo tường. Đi vào, thấy Mộc Nhi của hắn đứng cô đơn trong phòng, có lẽ lúc nãy đuổi theo bước chân của hắn, nhưng nàng không gọi hắn. Cho nên đi theo ra ngoài chỉ là sự nghi ngờ của bản thân hắn sao?
Long Nhị nhếch miệng, nhắc nhở chính mình người phụ nữ này làm nhiều chuyện đáng giận như vậy, không nên đồng tình. Hắn nghĩ như vậy, bước chân nặng nề đi đến trước mặt Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi nghe thấy tiếng bước chân, hơi giật mình mở to mắt, hô hấp dồn dập. Nàng nghe thấy tiếng động dừng lại trước mặt nàng. Nàng nuốt nước bọt, hai cánh tay không biết nên đặt như thế nào.
Một lúc lâu, Long Nhị không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi càng đợi càng khẩn trương, cắn môi. Sau đó rốt cục nhịn không được, run rẩy gọi: “Nhị gia.”
“Không phải ta!” Long Nhị hung dữ nói, nói xong đột nhiên ý thức được bản thân mình đã nói những lời ngu ngốc gì đó, hắn rõ ràng đầy khí thế, hắn rõ ràng một chút cũng không khẩn trương, có thể hắn gặp tà, chuyện ma quỷ gì đó? Long Nhị cắn răng bổ sung: “Không phải ta, nàng sẽ làm như thế nào?”
Cư Mộc Nhi rất kinh ngạc, nàng trợn tròn mắt, nghĩ một lúc lâu: “Không có người khác.”
“Sao không có? Phía trước phía sau cửa hàng không có ma sao, tiền đường, hậu viện to như vậy một bóng người cũng không có. Mấy tên trộm rất thích chạy về phía này?”
“Ta, ta ở đây hai mươi năm, chưa gặp kẻ trộm bao giờ.”
“Nàng còn tiếc nuối sao?” Giọng Long Nhị rất lớn, quát to.
Cư Mộc Nhi cắn môi cúi đầu: “Ta sai rồi, Nhị gia đừng tức giận.”
“Ta không tức giận, ta cũng sẽ không buồn bực vì nàng. Nàng là gì của ta? Từ nay về sau nàng và ta một chút quan hệ cũng có, ta tội gì vì nàng mà tức giận, nàng nói đúng hay không?”
Cư Mộc Nhi cúi đầu, cộng thêm cảnh ban đêm mờ mịt, hắn không thấy rõ nét mặt của nàng, chỉ nghe thấy sau một lúc lâu nàng trả lời: “Đúng.”
Còn dám trả lời “Đúng”?!
Còn dám dùng giọng nói đáng thương như vậy đá trả lời: “Đúng”?!
Nàng lại dùng chiêu này để đối phó hắn.
Long Nhị vô cùng tức giận, hắn đi đi lại lại, thật sự là tức chết hắn, tức chết hắn!
Hắn bỗng kéo Cư Mộc Nhi vào trong phòng, thô lỗ ném nàng trên ghế, trong phòng không có ánh trăng, đen sì, không nhìn thấy gì, Long Nhị bị vấp phải cái bàn, gần như ném Cư Mộc Nhi trên mặt đất.
Hai người đều nhếch nhác, Long Nhị liền nổi giận, lớn tiếng quát hỏi: “Nến ở đâu?”
Cư Mộc Nhi bị Long Nhị quát run rẩy, vội vàng đứng lên muốn lấy ngọn nến, Long Nhị rồi quát nàng: “Ngồi!” Cư Mộc Nhi bị dọa liền ngồi xuống, dùng tay chỉ chiếc tủ nhỏ bên tường.
Long Nhị sải bước đi về phía cái tủ nhỏ, thô lỗ kéo ngăn kéo ra, ngăn thứ nhất không có, mở ngăn thứ hai, cũng không có, kéo ngăn thứ ba ra. Hắn giống như phá căn phòng, tiếng động rất lớn, Cư Mộc Nhi rụt vai, không dám nói lời nào.
Long Nhị tìm một lúc lâu mới thấy nến và bao diêm, rốt cục có ánh sáng, thế nhưng mà tìm không thấy đế cắm nến, hắn nghĩ cách dùng sức cắm nến trước mặt nàng, vì vậy hắn lại tức giận.
Ngọn nến đứng ở trên bàn, giống như ngọn lửa nhỏ, cháy trước mặt mặt hai người. ở hai phía của chiếc bàn, nàng ngồi, hắn đứng. Ngăn cách bởi cây nến, không nói gì với nhau.
Cư Mộc Nhi nhìn ánh sáng của cây nến, nàng mở to hai mắt. Long Nhị chợt nhớ tới, nàng từng nói qua, trong hoàn cảnh tối tăm nàng có thể thấy ánh sáng yếu ớt. Giờ phút này, có lẽ nàng có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng nàng không nhìn thấy hắn.
Long Nhị đứng ở đó, hắn cáu kỉnh, bực bội, hắn không hình dung ra được tâm tình của mình.
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, hung dữ hỏi: “Cô khóc cái gì? Không phải chuyện tốt nàng làm sao? Không phải đều như ý nguyện của nàng sao?”
Cư Mộc Nhi sững sờ, cúi đầu xuống, bẻ ngón tay, khẽ nói: “Ta xin lỗi chàng.”
“Vì vụ án kia? Vì Sư Bá Âm? Ta không đồng ý để nàng tiếp tục điều tra, nàng liền đối xử với ta như vậy?”
Cư Mộc Nhi dùng sức cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
“Một lời chào cũng không có, không để ta chuẩn bị, nàng không nghĩ việc thương lượng với ta sao? Nàng không có lỗi với ta sao?”
Cư Mộc Nhi cắn chặt môi, nàng cảm nhận được sự đau đớn, nhưng nàng vẫn dùng sức cắn. Nàng không dám mở miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng vừa mở miệng sẽ khóc, nàng khẽ động nước mắt sẽ rơi, nàng không thể rơi lệ trước mặt hắn, màng không muốn bản thân mình tỏ ra đáng thương. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của nàng, nàng thật sự rất xin lỗi hắn, nhưng nàng phải đoạn tuyệt với hắn.
Hắn hận nàng, hắn rất hận nàng, nàng đáng đời!
Sự im lặng của Cư Mộc Nhi khiến Long Nhị càng tức giận. Hắn bỗng vỗ bàn: “Nói chuyện!”
Cái bàn và Cư Mộc Nhi đều chấn động, ngọn nến bị rơi xuống, tắt, trong phòng tối đen.
Qua một lúc lâu, Long Nhị nghe thấy Cư Mộc Nhi khẽ nói: “Nhị gia vô cùng thông minh, nếu ta để lộ manh mối sớm, sẽ không thể thuận lợi khiến Nhị gia bỏ ta. Là ta không tốt, ta xin lỗi Nhị gia.”
Long Nhị cười lạnh: “Nàng tính kế ta, còn khen ta rất thông minh, chuyện này là sao? Chẳng qua, là nàng có lòng tin với bản thân mình, nếu nàng gây ra chuyện như vậy, sao biết ta sẽ không tác thành, nhanh chóng viết thư bỏ vợ, nàng đỡ phải tốn hết tâm tư. Chẳng lẽ ta sẽ lấy nàng một lần nữa sao? Nàng nói xem, nàng là mỹ nhân đẹp như tiên, không phải nàng ta không lấy sao?”
Những lời này của Long Nhị rất làm người khác tổn thương, trong bóng tối Cư Mộc Nhi im lặng.
Long Nhị nghe thấy tiếng tim đập của mình, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, không thể nói rõ trong lòng là hối hận hay là ảo não, lúc này lại nghe thấy Cư Mộc Nhi nói: “Nhị gia nói rất đúng, vốn nên là để Nhị gia trực tiếp bỏ ta, chỉ là ta hư vinh giả dối, không nên tranh giành thể diện, tạo thêm phiền toái cho Nhị gia. Nhị gia niệm tình ta là người bị chồng ruồng bỏ, đừng trách ta. Sau này chúng ta hiếm khi gặp lại nhau, chỉ xin Nhị gia đừng hận ta.”
Rất tốt, nàng thực là tri kỷ, sẵn sàng tiếp nhận nước bẩn, giữ lại thể diện cho hắn. Chỉ tiếc, hắn không nuốt trôi được bộ dạng này của nàng. Hắn sẽ hận nàng, sẽ trách nàng, nàng có thể làm gì?
“Sư Bá Âm quan trọng hơn ta sao?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu, Long Nhị không thấy rõ tình hình của nàng, nhìn không rõ, hắn đưa tay dựng và thắp lại nến.
“Nhị gia đừng đốt nến.” Cư Mộc Nhi khẽ nói.
Long Nhị không để ý tới, bắt đầu đánh diêm.
“Cầu xin chàng.”
Cầu xin hắn sao? Rất tốt. Chuyện nàng không muốn hắn làm, hắn càng muốn làm.
Nến phát sáng, Cư Mộc Nhi càng cúi thấp đầu. Long Nhị chuyển cái ghế, ngồi trước mặt nàng, cách cái bàn xa hơn, để tránh hắn nhịn không được đạp một phát hỏng luôn bàn.
Phòng có ánh sáng, khiến hắn có cảm giác chiếm được lợi thế.
Hắn ho hai tiếng, cố gắng bày ra tư thế bình tĩnh dễ nói chuyện. “Nàng nói thật với ta, ta sẽ không hận nàng.”
Cư Mộc Nhi hơi động đậy, sau đó dùng tay dụi mắt. Long Nhị nhíu mày, kép tay nàng xuống, mắt sưng thành như vậy còn dụi, mù không sao, dụi mắt làm hỏng tròng mắt làm sao bây giờ.
“Chỉ cho nàng cơ hội lần này, nàng nói rõ cho ta, ta sẽ không hận nàng. Nếu không…” Từ cuối cùng kéo dài, ý đồ uy hiếp rõ ràng, nói lấp lửng như vậy, nhưng thật ra Long Nhị tự biết, nếu không, làm gì hắn hoàn toàn chưa nghĩ ra.
Hắn vẫn không biết làm như thế nào? Đánh nàng đã đánh rồi, vẫn không hết giận. Mắng nàng, mắng rồi, trong lòng vẫn hận. Hung dữ với nàng cũng đã hung dữ rồi, vẫn giận.
Hắn còn có thể như thế nào đây? Đối phó với nàng như thế nào? Hắn chưa nghĩ ra.
Cư Mộc Nhi khịt mũi, nàng không muốn Long Nhị hận nàng, nàng ngồi ở đây khóc một lúc lâu cũng bởi vì nghĩ bây giờ hắn đang rất hận nàng. Nàng không sợ nguy hiểm và âm mưu, nhưng nàng không chịu được chuyện hắn hận nàng. Nàng vốn cho là nàng giỏi chịu đựng, nhưng khi chuyện đã xảy ra, nàng mới phát hiện nàng còn đau khổ hơn nàng tưởng tượng.
Vì vậy nàng nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ một lúc lâu, rốt cục mở miệng.
“Nhị gia. Ta đã nói qua với chàng về chuyện của Sư tiên sinh, ta tin ông ấy thực sự có oan khuất. Lời nói của Nhị gia lúc đó ta nhớ rõ, ta cũng biết, mỗi một câu đều có đạo lý. Ta không có chứng cớ, ta không thể làm việc gì cả. Thật ra trong lòng ta hiểu rõ, cho nên chuyện xảy ra đã qua hai năm, ta vẫn giữ kín mọi chuyện, ta không nói với ai. Chỉ là gả cho Nhị gia, ta bỗng nhiên có lòng tham, nhưng lời nói của Nhị gia khiến ta tỉnh ngộ. Lần đó khi Tiền Giang Nghĩa kể nỗi oan trước mặt hoàng thượng khiến ta giác ngộ, hóa ra ta nghĩ tất cả mọi chuyện quá đơn giản.”
Long Nhị bóp mặt nàng, nhìn nét mặt của nàng. Bây giờ nàng bình tĩnh, lời nói rõ ràng, trên mặt nước mắt xen kẽ, chật vật không chịu nổi.
Long Nhị giơ tay lau mặt cho nàng, Cư Mộc Nhi kiềm chế sự xúc động muốn ôm Long Nhị, nói tiếp: “Có thể gả cho Nhị gia, sợ là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta, thời gian nửa năm này, ta rất hạnh phúc và vui vẻ. Mọi người trong Long phủ đều rất tốt, ta chỉ nghĩ đến thân mình, lại xảo quyệt dối trá, thực sự không xứng làm người nhà của họ. Nhị gia, chuyện án oan của Sư tiên sinh, ta sớm đã không cách nào dứt ra được, khi Nhất Bạch huynh ấy tìm ta để ghi lại cầm phổ, ta đã bị cuốn vào rồi. Khi Nhất Bạch chết, ta sợ hãi, ta thậm chí cảm nhận được người tiếp theo chính là ta, cái loại này không có bất kỳ chứng cớ nào lại lòng có cảm ứng sự tình, ta không biết nên nói như thế nào.”
“Vậy nàng cũng nên nói với ta, mà không phải im lặng tự mình tính toán.”
“Nhị gia.” Cuối cùng Cư Mộc Nhi nhịn không được cầm lấy tay của Long Nhị, nắm chặt. “Nhị gia nói đúng, bản án là do đích thân Hoàng thượng giám sát, Hình bộ thẩm tra nghiêm khắc, bất luận kết quả cuối cùng là gì, đều không thể dễ dàng lật lại bản án. Long gia và Sư tiên sinh không có quan hệ dây mơ rễ má, không nên bị cuốn vào chuyện này, tất cả đều là lỗi của ta. Ta không cách nào thoát ra, nhưng Long gia có thể. Chỉ cần ta không quan hệ gì nữa với Long phủ, sau này bất luận xảy ra việc gì, Hình bộ, Hoàng thượng, đều không thể trách tội Long gia.”
Lý do này giống như Long Nhị nghĩ, nhưng hắn chính tai nghe thấy lại không vui vẻ. Nàng nói thật nhẹ nhàng, khéo léo, nàng không cách nào thoát ra được, bọn họ có thể sao? Nàng có nghĩ tới hắn hay không, hắn thoát ra như thế nào?
“Nàng thật là vô tình, rất ngay thẳng, muốn gả vào thì gả vào, muốn rời đi liền rời đi.”
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngậm miệng lại.
“Nói cái gì lại để Long gia phủi sạch quan hệ, nếu thật là như vậy, lúc trước cần gì phải đến trêu chọc ta. Là nàng chủ động cầu xin ta lấy nàng, còn nhớ rõ không? Lúc nàng cầu xin ta lấy nàng, có ý gì?”
“Là ta không tốt, ta sai rồi.” Cư Mộc Nhi cắn môi, việc này thực sự là kết quả của sự ích kỷ của nàng. Lúc ấy nàng chỉ mong tìm được nơi ổn định cuộc sống, chỉ mong có người giúp đỡ, không suy nghĩ cho đối phương. Nàng khờ dại cho rằng Long phủ sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất, hoàn toàn không suy nghĩ đằng sau chuyện này không chỉ có hung thủ đứng sau, mà còn có Hoàng thượng, triều đình.
Bên trong tranh chấp quyền lực, tầng tầng lớp lớp, rắc rối phức tạp. Nàng đang kéo cả Long phủ vào một tình thế nguy hiểm hoàn toàn không lường trước được. Không chỉ có Long phủ, còn có người nàng yêu thương nhất.
“Nàng nhận sai thật thẳng thắn.”
“Nhị gia, ta thật lòng nhận sai, chàng đừng hận ta.”
“Sau này nàng tính thế nào? Nàng nói nàng đã rơi vào quá sâu, vậy chắc chắn nàng đã biết mấy thứ gì đó.”
“Mấy ngày này, thật sự có chút tiến triển, nhưng cũng không phải căn cứ chính xác, chỉ là một vài manh mối gián tiếp, còn đợi kiểm chứng lại.”
“Xem ra nàng cần có người giúp đỡ. Nếu không một người mắt không nhìn thấy như nàng, có thể tra xét như thế nào?”
“Tạm thời không có biện pháp, chẳng qua ta sẽ xác nhận manh mối, giấu kỹ, đợi có một ngày gặp được quý nhân, có lẽ này vụ án này có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.”
“Quý nhân?” Long Nhị cười, “Nghe giống như là người có quyền thế có thế lực, ta dường như là người như vậy.”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Việc này không liên quan đến Nhị gia.”
“Đúng vậy nhỉ, ta đã bỏ nàng, đương nhiên không có liên quan. Nhưng vì sao nàng không định cầu xin ta giúp đỡ? Long gia chúng ta có thế lực khắp nơi, tiền tài nhân lực nhiều, chính là quý nhân tốt nhất, nếu có thể điều tra ra manh mối gián tiếp, giúp nàng lật lại bản án chẳng phải rất tốt sao? Vụ án phá xong, đương nhiên không còn liên quan gì nữa. Long gia ta còn có được thể diện, thanh danh vang xa.”
“Không được.” Cư Mộc Nhi lắc đầu.
“Vì sao không được?”
Cư Mộc Nhi không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Nàng vứt bỏ người trước mắt không để ý, chờ quý nhân khác. Nàng nói xem, có quý nhân nào có thế lực hơn Long Nhị ta?”
“Không phải như vậy.”
“Hay là nàng vẫn coi thường ta, từ trước đến này nàng luôn giở trò tính kế ta, nàn luôn cảm thấy mình thông minh hơn ta, có năng lực hơn ta phải không? Cho nên nàng cảm thấy ta vô dụng, việc bỏ vợ việc cũng do nàng đặt bẫy bố trí, mọi chuyện đều để nàng chiếm được cơ hội trước, ta là người vô dụng, làm việc không được, có phải thế không?”
“Không phải.” Cư Mộc Nhi nôn nóng đến mức độ lắc đầu liên tục.
“Các quý nhân khác, có thể giúp nàng điều tra vụ án, có thể giải oan giúp nàng, quý nhân ở đây! Ta không thể. Nàng liền rũ bỏ quan hệ với ta, tìm người khác đáng tin cậy hơn, trong mắt nàng ta là người không có năng lực…”
“Không phải!” Cư Mộc Nhi kêu to.
“Vậy sao ta lại không được?”
“Bởi vì ta…” Cư Mộc Nhi há to mồm, âm thanh kẹt trong cổ họng, tim nàng đập thình thịch, nàng không thể tiếp chấp nhận trong lòng hắn, mắt hắn bản thân nàng lại xấu xa như vậy. Rốt cuộc nước mắt vẫn rơi, nàng nói: “Trong lòng ta, Nhị gia là người quan trọng nhất, không ai sánh bằng.”
Long Nhị im lặng, không hùng hổ dọa người nữa. Đây chính là lời hắn muốn nghe.
“Nhị gia, chàng đừng hận ta. Ta không phải người như vậy, ta chỉ là…”
Đợi một lúc lâu nàng không nói tiếp, Long Nhị có chút nóng nảy, hắn muốn nghe, nàng nói nhanh lên. “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là…” Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, khóc không thành tiếng, vừa thẹn vừa mắc cở.
“Cư Mộc Nhi!” Long Nhị quát một tiếng, nàng lại thu hồi hứng thú của hắn thử xem, hắn sẽ nổi giận thật.
“Ta thích Nhị gia, thích Nhị gia nhất, rất rất thích. Cho nên nhất định không thể để Nhị gia bị liên quan.” Cư Mộc Nhi không đếm xỉa đến tiếng quát của Long Nhị! Trách móc còn lớn tiếng hơn Long Nhị!
Nàng thích hắn, sao nào!
Danh sách chương