Long Nhị là người làm việc đến nơi đến chốn.
Từ khi Tiền Giang Nghĩa gây loạn ở tịch yến, hắn đã dặn dò thủ hạ để ý cẩn thận.
Tiền Giang Nghĩa gây sự trước mặt Hoàng thượng và các đại thần, tát một phát mạnh mẽ vào mặt Hình bộ, cho dù không tát trúng, cho dù tát không đau thì cũng khiến Đinh Thịnh nổi giận.
Đinh Thịnh nổi giận thì khó mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu như năm đó, vụ án này không có gì kỳ lạ hay đặc biệt, nhiều lắm là Đinh Thịnh cho người ngầm trả thù Tiền Giang Nghĩa, cho anh ta biết rằng đáng ra không nên làm vậy. Nhưng nếu vụ án này có uẩn khúc, chỉ sợ không chỉ Tiền Giang Nghĩa gặp phiền phức, mà cả những vị quan và người thường năm đó có liên quan cũng sẽ bị cuốn vào.
Bao gồm cả Mộc Nhi nhà hắn.
Sự liều lĩnh của Tiền Giang Nghĩa như viên đá ném vào mặt hồ đang yên ả, nếu bên dưới hồ có con quái vật thì nó sẽ giật mình tỉnh giấc. Viên đá không làm nó bị thương, nhưng lại làm nó tức giận.
Long Nhị không phải người thích xen vào chuyện của người khác, hắn chỉ thích quản chuyện người nhà hắn. Vì thế, hắn nghĩ, bất kể ai đã giết cả nhà Sử Trạch Xuân, Sư Bá Âm đàng nào cũng chết rồi, vì thế chuyện đã kết thúc. Kẻ gây tội tìm được người chết thay, không ai truy cứu không ai muốn khơi lại, tất cả đều bình thường lại.
Nhưng Tiền Giang Nghĩa lại là một kẻ ngu ngốc, muốn ra mặt lại không nghĩ xem mình là ai. Anh ta ngông nghênh kêu đây là án oan, chọc vào Hình bộ nóng nảy, vậy thì kẻ nào đó đang ẩn nấp cũng sẽ cảm thấy phải cảnh giác.
Không ai cho rằng việc kêu oan này chỉ có một mình Tiền Giang Nghĩa, mà sẽ nghi ngờ tất cả các cầm sư có mặt trong buổi hành hình đó. Mà đây chính là điều khiến Long Nhị căm tức nhất.
Hắn thầm mắng Tiền Giang Nghĩa ngu si trăm ngàn lần. Nhưng chuyện đã đến nước này, vậy hắn cũng chỉ còn cách nghĩ phương hướng giải quyết, không thể để cho bất kỳ ai có ý nghĩ gây chuyện với Mộc Nhi nhà hắn.
Long Nhị chờ mười ngày.
Mười ngày sóng êm bể lặng, không ai động đao động kiếm, không ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiền Giang Nghĩa đóng cửa ở lỳ trong nhà, chắc hẳn cũng rất sợ hãi.
Anh ta sợ, người khác còn sợ hơn.
Mấy cầm sư mà anh ta hay giao thiệp cũng không hề đến phủ của anh ta để an ủi, ngay cả chuyện dạy cầm của hắn ở quán cũng dừng lại.
Đinh Thịnh không đụng vào Tiền Giang Nghĩa nhưng cũng phái người đi dò hỏi quanh anh ta. Thám tử của Long phủ kể lại với Long Nhị, Long Nhị trầm ngâm một lúc lâu, sau đó sai người gọi Thiết tổng quản đến.
Những người này càng thâm trầm thì càng nguy hiểm. Tiền Giang Nghĩa thì không dựa được vào, cho dù anh ta muốn gây chú ý dựa vào sự ưu ái của Hoàng thượng cũng được, hay đầu óc anh ta có vấn đề cũng được, chẳng qua cũng tưởng là kêu oan được. Nói chung, người này rất nguy hiểm, sẽ có ngày khiến Cư Mộc Nhi bị liên lụy.
Long Nhị vẫn nhớ chuyện Tiền Giang Nghĩa đến tìm Cư Mộc Nhi. Vì thế, hắn thấy rằng phải khống chế được tình thế, giải quyết hết chuyện của Tiền Giang Nghĩa trước.
Long Nhị bảo Thiết Tổng quản đi một chuyến đi xa. Sau khi ông ta quay về không lâu, có một lái buôn giàu có ở Toại Lan thành sai quản sự đến kinh thành, mang rất nhiều tiền và lễ vật đến nhờ Tiền Giang Nghĩa về quán giáo cầm của ông ta.
Toại Lan thành cách kinh thành khá xa, cũng là một thành nhỏ trù phú. Nếu là trước kia, cho dù thế nào thì Tiền Giang Nghĩa cũng không rời kinh thành, đây mới là nơi danh lợi. Nhưng hôm nay, anh ta chọc phải phiền phức, sợ không chịu nổi thêm một ngày, vì thế có người mang bạc đến trước mặt, cung cấp chốn dung thân, đương nhiên Tiền Giang Nghĩa phải cảm thấy đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì thế, Tiền Giang Nghĩa đồng ý ngay, vội vàng thu dọn mang theo cả nhà già trẻ lớn bé ra đi.
Thiết tổng quản tìm hiểu cẩn thận xong thì về bẩm báo: “Đúng là có người thăm dò tình hình ở Toại Lan thành, nhưng lão nô đã làm đúng như Nhị gia bảo, đã sắp xếp đầy đủ hết lượt, vì thế không thể tra ra chúng ta được. Toại Lan thành ngưỡng mộ đại danh của Tiền tiên sinh đã lâu, lần này có thể mời được anh ta rất vui mừng, chắc chắn không để lộ kẽ hở.”
Long Nhị gật đầu, cực kỳ hài lòng.
Tên ngốc Tiền Giang Nghĩa kia không dám làm gì, hắn phải giúp một chút. Đưa cái tai họa này đi thì nó sẽ không làm phiền nữa. Hình bộ cũng không chơi thêm được. Mọi người từ bỏ, dù đằng sau màn này là ai thì mọi chuyện sẽ dừng lại.
Thay vì bị động chờ chuyện xảy ra, không bằng ra tay trước.
Long Nhị cũng không tính nói chuyện này cho Cư Mộc Nhi. Hắn nghĩ bây giờ Cư Mộc Nhi rất biết điều an phận, hắn không cần nhắc lại cái chuyện kêu oan ngớ ngẩn này làm gì.
Chỉ là Long Nhị cũng không ngờ rằng Cư Mộc Nhi cũng lừa hắn.
Bình thường, khi Long Nhị đang lo chuyện buôn bán, tính toán để hất cẳng Tiền Giang Nghĩa ra khỏi thành, Cư Mộc Nhi lại đi gặp một người: Lâm Duyệt Dao.
Lâm Duyệt Dao gặp Cư Mộc Nhi đang đi cùng Phượng Vũ và Bảo Nhi trên phố.
Khi đó, mấy chị em đang ở hàng hương phấn để thử hương phấn. Bảo Nhi quấn lấy Phượng Vũ đòi mua, còn nói phải mua một hộp cho Khánh Sinh ca ca. Phượng Vũ nói với con bé rằng Khánh Sinh ca ca là nam, không cần hương phấn, Bảo Nhi hỏi vì sao.
Cư Mộc Nhi vừa cười vừa nghe Phượng Vũ giải thích một lèo cho Bảo Nhi nghe vì sao con trai lại không cần hương phấn, bỗng nghe tiếng gọi: “Long phu nhân.”
Cư Mộc Nhi sửng sốt, khẽ gật đầu, sau đó tỏ ra không có việc gì, xích lại gần phía tiếng gọi kia một chút. Người kia kéo tay áo của nàng, lặng lẽ đưa nàng ra một góc khác của hàng.
Hai người đứng lại. Cư Mộc Nhi gọi: “Duyệt Dao cô nương.”
Lâm Duyệt Dao “ừ” rồi nói khẽ: “Sau này phu nhân hãy gọi ta là Tiểu Lam.”
Cư Mộc Nhi hiểu, gật đầu: “Lam cô nương hiện đang ở đâu? Vì sao rời quê hương?”
Lâm Duyệt Dao nói: “Phu nhân cũng nghe nói? Chuyện này có khúc mắc, nhưng nơi này không phù hợp để nói chuyện. Chúng ta tìm nơi khác nói.”
“Ngày mai ta về nhà mẹ đẻ, tầm cuối giờ Mùi. Cô nương ở phía sau bờ sông chờ ta.”
Lâm Duyệt Dao nhanh chóng đồng ý rồi bỏ đi.
Hôm sau, Cư Mộc Nhi làm một chuyến về quán rượu.
Đối với việc Cư Mộc Nhi về nhà mẹ đẻ, Long Nhị cũng không quản chặt. Hắn chỉ có hai điều yêu cầu: một là khi hắn về phủ dùng cơm thì nàng đã ở đó, hai là không được ở lại qua đêm. Chỉ cần không vi phạm hai quy định này thì Cư Mộc Nhi muốn về thăm Cư phụ lúc nào cũng được.
Long Nhị không có yêu cầu gì với Cư Mộc Nhi, Cư phụ càng không có. Ông thậm chí còn quét dọn sạch sẽ tiểu viện của Cư Mộc Nhi, gian nhà cũng vẫn như cũ, cứ như con gái ông vẫn còn ở đó.
Hôm đó, Long Nhị có bữa cơm khách lúc trưa, là một lái buôn từ vùng khác đến, hai người đã hẹn ăn từ trước kia. Vì thế Cư Mộc Nhi cũng bảo Long Nhị hôm nay mình ăn cơm ở nhà bố.
Cư phụ vô cùng hào hứng, từ khi tiểu nhị của quán rượu thành thân rồi đi ở rể, quán rượu thiếu người nên vắng vẻ hẳn. Con gái tới là đúng lúc. Ông chuẩn bị cơm rượu ngon, định trò chuyện thật vui với con gái.
“Con gái à, qua nửa năm rồi, sao bụng con còn không thấy gì?” Đây là trọng tâm câu chuyện hàng tháng của Cư phụ.
“Sao nhanh thế được?” Đây là lời đáp tiêu chuẩn hàng tháng của Cư Mộc Nhi.
“Đâu có nhanh đâu?” Cư phụ u sầu, “Ta chẳng lo lắng gì, chỉ lo con không khỏe, chuyện sinh con lại không phải chuyện nhỏ. Gia nghiệp của Nhị gia lớn mạnh, chắc chắn cũng coi trọng việc này.”
Cư Mộc Nhi cười cười: “Bố lo lắng quá. Nhị gia đối với con rất tốt, ngày nào con cũng ăn ngon ngủ ngon, sao có thể không khỏe được. Không cần sốt ruột, Nhị gia không nói gì, bố đừng lo lắng.”
Cư phụ gật đầu: “Vậy trước khi về, con nhớ lấy hai bình rượu cho Nhị gia.”
Cư Mộc Nhi cười. Nếu Nhị gia để ý thì hai bình rượu có nghĩa lý gì? “Lại nói tiếp, chẳng phải bố luôn muốn đi chu du khắp nơi, thưởng thức rượu ngon sao?”
“Đó là khi mẹ con còn sống, ta đồng ý với bà rằng ta sẽ đưa bà đi. Sau đó có con, lại muốn chờ con lớn, lập gia đình rồi mới đi.”
Cư Mộc Nhi chu mỏ: “Dù sao cũng là không muốn đưa con đi.”
Cư phụ cười ha ha, xoa đầu con gái: “Đáng tiếc là mẹ con phải đi trước.”
“Mẹ mất, bố không đi, mẹ có cảm thấy tiếc không?”
“Hử?” Cư phụ nghĩ, lại thấy nhức đầu.
“Không bằng bây giờ bố đi luôn. Con đã gả cho Nhị gia, Nhị gia cũng rất thích con. Bố hoàn toàn không cần lo lắng. Quán rượu vốn chỉ có A Nam và bố, bây giờ cũng chẳng lo kiếm tiền, không bằng nhân lúc còn khỏe mạnh, bố đưa A Nam cùng đi luôn. Bố vẫn muốn để lại cửa hàng cho A Nam ca mà, đưa anh ấy ra ngoài cho thêm hiểu biết cũng tốt. Đợi đến khi bố về, có khi con cũng có tiểu Nhị gia rồi, lúc đó con nhất định sẽ bế bé con đến gặp bố, khi đó lại chẳng đi được đâu nữa. Bố nói không có cơ hội đi, chi bằng đi luôn từ giờ.”
Cư phụ càng nghĩ càng thấy hợp lý. Ông vốn nóng ruột, chạy đi tìm A Nam thương lượng. A Nam nghe thì rất vui. Cư phụ quay về, trò chuyện với bài vị của vợ vài câu, lại chạy ra: “Mộc Nhi Mộc Nhi, ta nói chuyện với mẹ con xong rồi. Ta muốn đưa bà ấy theo. A Nam, A Nam, chuẩn bị đi, không nhận đơn mới, hai hôm tới phải đưa hết hàng, rồi thu xếp. Đầu tiên đi Thạch Tuyền Lĩnh, ở đó có Nhất Tuyền Tửu nổi tiếng. Ôi trời ơi, ta phải nghĩ kỹ, có nhiều nơi muốn đi quá.”
Cư Mộc Nhi cười ầm lên. Nàng nghe thấy bố mình cao hứng bàn luận với A Nam xem nên chuẩn bị xe ngựa gì, nên mang hành lý nào, thu xếp chuyến đi thế nào, nghỉ chân ở đâu. Ngay cả Tiểu Trúc cũng rất hào hứng, ở bên cạnh lo nghĩ cùng.
Quá giờ Ngọ, Cư Mộc Nhi nói muốn ngủ trưa. Tiểu Trúc gật đầu, dẫn Cư Mộc Nhi vào phòng ngủ rồi ra ngoài, không dám quấy rầy, quay về chỗ Cư phụ để giúp đỡ.
Cư Mộc Nhi thấy trong viện không còn động tĩnh thì lặng lẽ đứng dậy, đi theo cửa sau ra ngoài, nắm dây thừng cột chắc chắn, ra bờ sông phía sau cánh rừng.
Nàng hay tới con sông này. Khi còn bé, nàng ở bên bố xem bắt cá, sau đó chạy về nhà nhờ mẹ làm món thịt cá kho tàu. Nàng không thích học nữ hồng, nương lại muốn dạy nàng một chút thêu thùa, nàng lại chạy vào rừng, trèo lên cây trốn. Từ trên cây nhìn qua bờ sông bên kia, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Cư Mộc Nhi ngồi bên tảng đá lớn dưới gốc cây, nghĩ chuyện cũ, lại ngáp một cái. Giờ Ngọ mà không được ngủ đúng là khổ mà.
Đang mơ màng ngủ gật thì nghe tiếng Lâm Duyệt Dao gọi. Cư Mộc Nhi giật mình tỉnh giấc, ngồi thẳng người.
Lâm Duyệt Dao thấy bộ dạng này của nàng thì che miệng cười: “Xin lỗi, làm phu nhân sợ rồi.”
Cư Mộc Nhi xấu hổ cười: “Là ta không tốt, tham ngủ.”
Hai người nói chuyện mấy câu, Lâm Duyệt Dao ngồi xuống cạnh Cư Mộc Nhi: “Hôm trước ta đã nói với phu nhân rằng có người theo dõi ta, thế nên ta không muốn liên lạc với phu nhân nữa. Sau này, ta mới biết rằng hóa ra đó là một vị bạn rượu của Hoa Nhất Bạch. Anh ta muốn nói cho ta biết một việc nhưng lại không dám gặp ta, vì thế cứ lảng vảng quanh Tích Xuân Đường.”
“Anh ta muốn nói cho cô việc gì?”
Lâm Duyệt Dao thở dài: “Ta vẫn luôn tin rằng Nhất Bạch không bị chết đuối vì trượt chân lúc say rượu, bởi vì khi Nhất Bạch ra khỏi chỗ ta hôm đó thì không uống rượu. Nhưng người bạn rượu kia nói với ta rằng ngày ấy Nhất Bạch ra thì gặp anh ta, là anh ta lôi Nhất Bạch đi uống rượu. Hai người say mèm đi qua đê, anh ta tận mắt nhìn thấy Nhất Bạch rơi xuống nước. Có điều khi đó anh ta say, không dám xuống cứu, cũng không dám gọi người, bởi vì anh ta còn nợ Nhất Bạch không ít tiền. Khi đó, anh ta gặp một nhóm người. Người ta tưởng anh ta đẩy Nhất Bạch xuống nên bỏ chạy.”
Cư Mộc Nhi khép mắt, không nói chuyện.
Lâm Duyệt Dao nói tiếp: “Anh ta nói, hôm sau tỉnh rượu rồi thì anh ta rất hối hận nhưng không kịp nữa, chuyện đã rồi, anh ta không dám để lộ ra nên đành kệ phủ nha phán rằng Nhất Bạch say rượu một mình rồi trượt chân chết đuối, là chuyện ngoài ý muốn, còn bản thân thì thở phào. Sau đó, anh ta trốn nợ nên trốn ra vùng khác, có điều anh ta vẫn thấy hổ thẹn về chuyện Nhất Bạch nên sau hai năm chạy trốn, cuối cùng cũng cho ta biết chân tướng.”
Cư Mộc Nhi nhẹ nhàng hỏi: “Cô tin anh ta?”
Lâm Duyệt Dao lắc đầu, nghẹn ngào: “Ta không muốn tin. Đúng là Nhất Bạch thường cùng uống rượu với anh ta. Anh ta tả đúng bộ xiêm y ngày đó Nhất Bạch mặc, còn kể ra từ khúc hôm đó ta và Nhất Bạch chơi. Hôm đó bọn họ gặp nhau, hai người bọn họ có nói tới chuyện đó. Nếu Nhất Bạch chia tay ta xong đã bị hại thì sao còn trò chuyện được với ai?”
“Vì thế những gì anh ta nói là thật?”
“Phu nhân,” Lâm Duyệt Dao luống cuống, “lòng ta luôn muốn giải oan cho Nhất Bạch, hai năm qua không đêm nào ta ngon giấc, lúc nào cũng suy nghĩ về việc này, nhưng hoàn toàn không ngờ sự thực lại khác hẳn. Bỗng nhiên ta không biết nên làm gì bây giờ.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Cảm giác của Duyệt Dao cô nương, ta có thể hiểu.”
Lâm Duyệt Dao lại nói: “Hai năm qua, làm phiền phu nhân tìm đầu mối với ta, không ngờ kết quả lại thế này. Thực sự ta rất xin lỗi phu nhân.”
“Đâu, hai năm qua ta cũng thu hoạch được nhiều.”
“Ta có nghe khách của lâu nói rằng cầm phổ thật sự là một bí tịch võ công. Giang hồ đang đánh nhau vì cầm phổ, có người còn nói đã nhìn tận mắt nó.”
“Như vậy, có thể nói là kẻ gây án đã mang cầm phổ đi, sau đó giả vờ đốt nó, để mọi người nghĩ rằng cầm phổ đã thất truyền?”
Lâm Duyệt Dao nói: “Chuyện thật sự thế nào thì ta không dám khẳng định, chỉ là nghe nói thế.”
“Lâu này tin tức tinh thông thật.”
“Khách loại nào cũng có, chỉ cần uống mấy chén rượu là cái gì cũng nói, quả thật tinh thông.”
Cư Mộc Nhi trầm mặc chốc lát: “Bởi vì nguyên nhân chết của Nhất Bạch huynh đã rõ ràng, tâm sự đã xong, cô nương quyết định về nhà sao?”
“Phu nhân thật thông tuệ. Thời gian Nhất Bạch còn sống, ta đã có ý định hoàn lương để sống cùng chàng, có điều chàng phóng đãng không kiềm chế được, dù đối với ta có rất nhiều điểm tốt nhưng lại chưa từng có ý định một lòng với ta. Vì thế, ta đã do dự rất lâu, không ngờ chưa kịp nói ra lòng mình thì người đã xa rồi. Hôm nay, nghe được rằng cái chết của chàng là thế, ta thật sự không biết ngày sau sẽ sống thế nào. Ta đã chán bán rẻ tiếng cười, chống đỡ đến bây giờ chỉ vì Nhất Bạch. Ngày ấy, nghe tin, cả đêm ta không ngủ, ta cứ ngây ngẩn ra như thế không đi được đâu cả. Sau đó, ma ma nói có vị lão gia muốn chuộc thân cho ta, vì thế ta quyết định bỏ trốn. Từ đó về sau, ta chính là ta, quyết không phụ thuộc vào sự ép buộc của kẻ khác nữa.”
“Vậy cô dự định thế nào?”
“Ta đã sớm không còn người thân, nói về quê là lừa các cô ấy. Ta cũng chưa nghĩ ra nên làm gì. Trốn tránh lâu rồi sợ bị bắt lại. Thực sự cũng không còn nơi nào khác, nhưng dù thế nào ta cũng phải nói với phu nhân một tiếng. Hai năm qua, nhờ có phu nhân ta mới chống đỡ được đến giờ.”
“Cô nương, cách nhà ta không xa có một nhà gỗ nhỏ, là nơi ngày xưa ta luyện cầm. Dù đơn sơ nhưng cũng có thể trốn được. Hôm nay Tích Xuân Đường báo quan để lùng bắt cô nương, không bằng cô nương trốn tạm ở đó mấy ngày, chờ khi gió thổi qua thì tính tiếp, được không?”
Lâm Duyệt Dao mừng rỡ, vội vàng tạ ơn: “Nếu được phu nhân thu lưu thì thật biết ơn.”
“Không cần cảm ơn ta. Chỗ kia đơn sơ, cô nương phải chịu khổ rồi. Nhưng được cái bí mật, không ai biết, là một nơi trốn tốt.”
Lâm Duyệt Dao vô cùng biết ơn, Cư Mộc Nhi dẫn cô đi thẳng đến một căn nhà gỗ nhỏ.
Hai người đẩy cửa vào. Bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn nhỏ, một tủ nhỏ, bên trong đựng cầm phổ.
“Ở đây cũng có cầm phổ.” Lâm Duyệt Dao kinh ngạc nhìn.
“Ở đây không ai biết, thế nên những gì ta không muốn cho người ngoài xem hay bàn tán thì cất ở đây. Ta cũng ham ngủ, chơi cầm mệt thì ngủ gục nên ở đây cũng có giường có chăn đệm. Đã lâu không dùng, cô nương nên đem phơi nắng một chút. Nhà này không ai biết ngoài bố mẹ ta, bố ta cũng không tới. Cô nương yên tâm, không ai biết cô ở đây.”
Lâm Duyệt Dao cao hứng nhìn ngó khắp phòng, Cư Mộc Nhi nói nàng không thể bỏ đi lâu nên quay về trước.
Tối hôm đó, Cư Mộc Nhi có vẻ mang tâm sự nặng nề. Long Nhị hỏi vì sao, nàng nói bố nàng muốn đi xa. Long Nhị cười nàng, rồi lại kể cho nàng rằng hôm nay đã định được mối làm ăn, chưa đến hai ngày nữa hắn cũng sẽ đi xa nhà.
Đêm đó Cư Mộc Nhi rất nhiệt tình, Long Nhị rất vui mừng.
Người ta nói xa nhau một chút nhớ nhau nhiều thêm, hắn còn chưa đi xa đã được nhiều hơn. Xem hắn cũng nên chăm xa nàng một chút mới được.
Mùng Mười tháng Sáu, Cư phụ dẫn tiểu nhị A Nam, ôm bài vị mẹ Cư Mộc Nhi, ngồi trên xe ngựa con rể Long Nhị gia tặng để xuất phát, bắt đầu cuộc hành trình thử rượu ngon.
Hôm sau, Long Nhị cũng cưỡi ngựa sải bước, dẫn hộ vệ tùy tùng để rời nhà ra đi.
Hôm đó, Cư Mộc Nhi tự nhốt mình trong phòng, chơi cầm cả ngày. Đêm đến, lệ thấm ướt gối.
Từ khi Tiền Giang Nghĩa gây loạn ở tịch yến, hắn đã dặn dò thủ hạ để ý cẩn thận.
Tiền Giang Nghĩa gây sự trước mặt Hoàng thượng và các đại thần, tát một phát mạnh mẽ vào mặt Hình bộ, cho dù không tát trúng, cho dù tát không đau thì cũng khiến Đinh Thịnh nổi giận.
Đinh Thịnh nổi giận thì khó mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu như năm đó, vụ án này không có gì kỳ lạ hay đặc biệt, nhiều lắm là Đinh Thịnh cho người ngầm trả thù Tiền Giang Nghĩa, cho anh ta biết rằng đáng ra không nên làm vậy. Nhưng nếu vụ án này có uẩn khúc, chỉ sợ không chỉ Tiền Giang Nghĩa gặp phiền phức, mà cả những vị quan và người thường năm đó có liên quan cũng sẽ bị cuốn vào.
Bao gồm cả Mộc Nhi nhà hắn.
Sự liều lĩnh của Tiền Giang Nghĩa như viên đá ném vào mặt hồ đang yên ả, nếu bên dưới hồ có con quái vật thì nó sẽ giật mình tỉnh giấc. Viên đá không làm nó bị thương, nhưng lại làm nó tức giận.
Long Nhị không phải người thích xen vào chuyện của người khác, hắn chỉ thích quản chuyện người nhà hắn. Vì thế, hắn nghĩ, bất kể ai đã giết cả nhà Sử Trạch Xuân, Sư Bá Âm đàng nào cũng chết rồi, vì thế chuyện đã kết thúc. Kẻ gây tội tìm được người chết thay, không ai truy cứu không ai muốn khơi lại, tất cả đều bình thường lại.
Nhưng Tiền Giang Nghĩa lại là một kẻ ngu ngốc, muốn ra mặt lại không nghĩ xem mình là ai. Anh ta ngông nghênh kêu đây là án oan, chọc vào Hình bộ nóng nảy, vậy thì kẻ nào đó đang ẩn nấp cũng sẽ cảm thấy phải cảnh giác.
Không ai cho rằng việc kêu oan này chỉ có một mình Tiền Giang Nghĩa, mà sẽ nghi ngờ tất cả các cầm sư có mặt trong buổi hành hình đó. Mà đây chính là điều khiến Long Nhị căm tức nhất.
Hắn thầm mắng Tiền Giang Nghĩa ngu si trăm ngàn lần. Nhưng chuyện đã đến nước này, vậy hắn cũng chỉ còn cách nghĩ phương hướng giải quyết, không thể để cho bất kỳ ai có ý nghĩ gây chuyện với Mộc Nhi nhà hắn.
Long Nhị chờ mười ngày.
Mười ngày sóng êm bể lặng, không ai động đao động kiếm, không ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiền Giang Nghĩa đóng cửa ở lỳ trong nhà, chắc hẳn cũng rất sợ hãi.
Anh ta sợ, người khác còn sợ hơn.
Mấy cầm sư mà anh ta hay giao thiệp cũng không hề đến phủ của anh ta để an ủi, ngay cả chuyện dạy cầm của hắn ở quán cũng dừng lại.
Đinh Thịnh không đụng vào Tiền Giang Nghĩa nhưng cũng phái người đi dò hỏi quanh anh ta. Thám tử của Long phủ kể lại với Long Nhị, Long Nhị trầm ngâm một lúc lâu, sau đó sai người gọi Thiết tổng quản đến.
Những người này càng thâm trầm thì càng nguy hiểm. Tiền Giang Nghĩa thì không dựa được vào, cho dù anh ta muốn gây chú ý dựa vào sự ưu ái của Hoàng thượng cũng được, hay đầu óc anh ta có vấn đề cũng được, chẳng qua cũng tưởng là kêu oan được. Nói chung, người này rất nguy hiểm, sẽ có ngày khiến Cư Mộc Nhi bị liên lụy.
Long Nhị vẫn nhớ chuyện Tiền Giang Nghĩa đến tìm Cư Mộc Nhi. Vì thế, hắn thấy rằng phải khống chế được tình thế, giải quyết hết chuyện của Tiền Giang Nghĩa trước.
Long Nhị bảo Thiết Tổng quản đi một chuyến đi xa. Sau khi ông ta quay về không lâu, có một lái buôn giàu có ở Toại Lan thành sai quản sự đến kinh thành, mang rất nhiều tiền và lễ vật đến nhờ Tiền Giang Nghĩa về quán giáo cầm của ông ta.
Toại Lan thành cách kinh thành khá xa, cũng là một thành nhỏ trù phú. Nếu là trước kia, cho dù thế nào thì Tiền Giang Nghĩa cũng không rời kinh thành, đây mới là nơi danh lợi. Nhưng hôm nay, anh ta chọc phải phiền phức, sợ không chịu nổi thêm một ngày, vì thế có người mang bạc đến trước mặt, cung cấp chốn dung thân, đương nhiên Tiền Giang Nghĩa phải cảm thấy đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì thế, Tiền Giang Nghĩa đồng ý ngay, vội vàng thu dọn mang theo cả nhà già trẻ lớn bé ra đi.
Thiết tổng quản tìm hiểu cẩn thận xong thì về bẩm báo: “Đúng là có người thăm dò tình hình ở Toại Lan thành, nhưng lão nô đã làm đúng như Nhị gia bảo, đã sắp xếp đầy đủ hết lượt, vì thế không thể tra ra chúng ta được. Toại Lan thành ngưỡng mộ đại danh của Tiền tiên sinh đã lâu, lần này có thể mời được anh ta rất vui mừng, chắc chắn không để lộ kẽ hở.”
Long Nhị gật đầu, cực kỳ hài lòng.
Tên ngốc Tiền Giang Nghĩa kia không dám làm gì, hắn phải giúp một chút. Đưa cái tai họa này đi thì nó sẽ không làm phiền nữa. Hình bộ cũng không chơi thêm được. Mọi người từ bỏ, dù đằng sau màn này là ai thì mọi chuyện sẽ dừng lại.
Thay vì bị động chờ chuyện xảy ra, không bằng ra tay trước.
Long Nhị cũng không tính nói chuyện này cho Cư Mộc Nhi. Hắn nghĩ bây giờ Cư Mộc Nhi rất biết điều an phận, hắn không cần nhắc lại cái chuyện kêu oan ngớ ngẩn này làm gì.
Chỉ là Long Nhị cũng không ngờ rằng Cư Mộc Nhi cũng lừa hắn.
Bình thường, khi Long Nhị đang lo chuyện buôn bán, tính toán để hất cẳng Tiền Giang Nghĩa ra khỏi thành, Cư Mộc Nhi lại đi gặp một người: Lâm Duyệt Dao.
Lâm Duyệt Dao gặp Cư Mộc Nhi đang đi cùng Phượng Vũ và Bảo Nhi trên phố.
Khi đó, mấy chị em đang ở hàng hương phấn để thử hương phấn. Bảo Nhi quấn lấy Phượng Vũ đòi mua, còn nói phải mua một hộp cho Khánh Sinh ca ca. Phượng Vũ nói với con bé rằng Khánh Sinh ca ca là nam, không cần hương phấn, Bảo Nhi hỏi vì sao.
Cư Mộc Nhi vừa cười vừa nghe Phượng Vũ giải thích một lèo cho Bảo Nhi nghe vì sao con trai lại không cần hương phấn, bỗng nghe tiếng gọi: “Long phu nhân.”
Cư Mộc Nhi sửng sốt, khẽ gật đầu, sau đó tỏ ra không có việc gì, xích lại gần phía tiếng gọi kia một chút. Người kia kéo tay áo của nàng, lặng lẽ đưa nàng ra một góc khác của hàng.
Hai người đứng lại. Cư Mộc Nhi gọi: “Duyệt Dao cô nương.”
Lâm Duyệt Dao “ừ” rồi nói khẽ: “Sau này phu nhân hãy gọi ta là Tiểu Lam.”
Cư Mộc Nhi hiểu, gật đầu: “Lam cô nương hiện đang ở đâu? Vì sao rời quê hương?”
Lâm Duyệt Dao nói: “Phu nhân cũng nghe nói? Chuyện này có khúc mắc, nhưng nơi này không phù hợp để nói chuyện. Chúng ta tìm nơi khác nói.”
“Ngày mai ta về nhà mẹ đẻ, tầm cuối giờ Mùi. Cô nương ở phía sau bờ sông chờ ta.”
Lâm Duyệt Dao nhanh chóng đồng ý rồi bỏ đi.
Hôm sau, Cư Mộc Nhi làm một chuyến về quán rượu.
Đối với việc Cư Mộc Nhi về nhà mẹ đẻ, Long Nhị cũng không quản chặt. Hắn chỉ có hai điều yêu cầu: một là khi hắn về phủ dùng cơm thì nàng đã ở đó, hai là không được ở lại qua đêm. Chỉ cần không vi phạm hai quy định này thì Cư Mộc Nhi muốn về thăm Cư phụ lúc nào cũng được.
Long Nhị không có yêu cầu gì với Cư Mộc Nhi, Cư phụ càng không có. Ông thậm chí còn quét dọn sạch sẽ tiểu viện của Cư Mộc Nhi, gian nhà cũng vẫn như cũ, cứ như con gái ông vẫn còn ở đó.
Hôm đó, Long Nhị có bữa cơm khách lúc trưa, là một lái buôn từ vùng khác đến, hai người đã hẹn ăn từ trước kia. Vì thế Cư Mộc Nhi cũng bảo Long Nhị hôm nay mình ăn cơm ở nhà bố.
Cư phụ vô cùng hào hứng, từ khi tiểu nhị của quán rượu thành thân rồi đi ở rể, quán rượu thiếu người nên vắng vẻ hẳn. Con gái tới là đúng lúc. Ông chuẩn bị cơm rượu ngon, định trò chuyện thật vui với con gái.
“Con gái à, qua nửa năm rồi, sao bụng con còn không thấy gì?” Đây là trọng tâm câu chuyện hàng tháng của Cư phụ.
“Sao nhanh thế được?” Đây là lời đáp tiêu chuẩn hàng tháng của Cư Mộc Nhi.
“Đâu có nhanh đâu?” Cư phụ u sầu, “Ta chẳng lo lắng gì, chỉ lo con không khỏe, chuyện sinh con lại không phải chuyện nhỏ. Gia nghiệp của Nhị gia lớn mạnh, chắc chắn cũng coi trọng việc này.”
Cư Mộc Nhi cười cười: “Bố lo lắng quá. Nhị gia đối với con rất tốt, ngày nào con cũng ăn ngon ngủ ngon, sao có thể không khỏe được. Không cần sốt ruột, Nhị gia không nói gì, bố đừng lo lắng.”
Cư phụ gật đầu: “Vậy trước khi về, con nhớ lấy hai bình rượu cho Nhị gia.”
Cư Mộc Nhi cười. Nếu Nhị gia để ý thì hai bình rượu có nghĩa lý gì? “Lại nói tiếp, chẳng phải bố luôn muốn đi chu du khắp nơi, thưởng thức rượu ngon sao?”
“Đó là khi mẹ con còn sống, ta đồng ý với bà rằng ta sẽ đưa bà đi. Sau đó có con, lại muốn chờ con lớn, lập gia đình rồi mới đi.”
Cư Mộc Nhi chu mỏ: “Dù sao cũng là không muốn đưa con đi.”
Cư phụ cười ha ha, xoa đầu con gái: “Đáng tiếc là mẹ con phải đi trước.”
“Mẹ mất, bố không đi, mẹ có cảm thấy tiếc không?”
“Hử?” Cư phụ nghĩ, lại thấy nhức đầu.
“Không bằng bây giờ bố đi luôn. Con đã gả cho Nhị gia, Nhị gia cũng rất thích con. Bố hoàn toàn không cần lo lắng. Quán rượu vốn chỉ có A Nam và bố, bây giờ cũng chẳng lo kiếm tiền, không bằng nhân lúc còn khỏe mạnh, bố đưa A Nam cùng đi luôn. Bố vẫn muốn để lại cửa hàng cho A Nam ca mà, đưa anh ấy ra ngoài cho thêm hiểu biết cũng tốt. Đợi đến khi bố về, có khi con cũng có tiểu Nhị gia rồi, lúc đó con nhất định sẽ bế bé con đến gặp bố, khi đó lại chẳng đi được đâu nữa. Bố nói không có cơ hội đi, chi bằng đi luôn từ giờ.”
Cư phụ càng nghĩ càng thấy hợp lý. Ông vốn nóng ruột, chạy đi tìm A Nam thương lượng. A Nam nghe thì rất vui. Cư phụ quay về, trò chuyện với bài vị của vợ vài câu, lại chạy ra: “Mộc Nhi Mộc Nhi, ta nói chuyện với mẹ con xong rồi. Ta muốn đưa bà ấy theo. A Nam, A Nam, chuẩn bị đi, không nhận đơn mới, hai hôm tới phải đưa hết hàng, rồi thu xếp. Đầu tiên đi Thạch Tuyền Lĩnh, ở đó có Nhất Tuyền Tửu nổi tiếng. Ôi trời ơi, ta phải nghĩ kỹ, có nhiều nơi muốn đi quá.”
Cư Mộc Nhi cười ầm lên. Nàng nghe thấy bố mình cao hứng bàn luận với A Nam xem nên chuẩn bị xe ngựa gì, nên mang hành lý nào, thu xếp chuyến đi thế nào, nghỉ chân ở đâu. Ngay cả Tiểu Trúc cũng rất hào hứng, ở bên cạnh lo nghĩ cùng.
Quá giờ Ngọ, Cư Mộc Nhi nói muốn ngủ trưa. Tiểu Trúc gật đầu, dẫn Cư Mộc Nhi vào phòng ngủ rồi ra ngoài, không dám quấy rầy, quay về chỗ Cư phụ để giúp đỡ.
Cư Mộc Nhi thấy trong viện không còn động tĩnh thì lặng lẽ đứng dậy, đi theo cửa sau ra ngoài, nắm dây thừng cột chắc chắn, ra bờ sông phía sau cánh rừng.
Nàng hay tới con sông này. Khi còn bé, nàng ở bên bố xem bắt cá, sau đó chạy về nhà nhờ mẹ làm món thịt cá kho tàu. Nàng không thích học nữ hồng, nương lại muốn dạy nàng một chút thêu thùa, nàng lại chạy vào rừng, trèo lên cây trốn. Từ trên cây nhìn qua bờ sông bên kia, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Cư Mộc Nhi ngồi bên tảng đá lớn dưới gốc cây, nghĩ chuyện cũ, lại ngáp một cái. Giờ Ngọ mà không được ngủ đúng là khổ mà.
Đang mơ màng ngủ gật thì nghe tiếng Lâm Duyệt Dao gọi. Cư Mộc Nhi giật mình tỉnh giấc, ngồi thẳng người.
Lâm Duyệt Dao thấy bộ dạng này của nàng thì che miệng cười: “Xin lỗi, làm phu nhân sợ rồi.”
Cư Mộc Nhi xấu hổ cười: “Là ta không tốt, tham ngủ.”
Hai người nói chuyện mấy câu, Lâm Duyệt Dao ngồi xuống cạnh Cư Mộc Nhi: “Hôm trước ta đã nói với phu nhân rằng có người theo dõi ta, thế nên ta không muốn liên lạc với phu nhân nữa. Sau này, ta mới biết rằng hóa ra đó là một vị bạn rượu của Hoa Nhất Bạch. Anh ta muốn nói cho ta biết một việc nhưng lại không dám gặp ta, vì thế cứ lảng vảng quanh Tích Xuân Đường.”
“Anh ta muốn nói cho cô việc gì?”
Lâm Duyệt Dao thở dài: “Ta vẫn luôn tin rằng Nhất Bạch không bị chết đuối vì trượt chân lúc say rượu, bởi vì khi Nhất Bạch ra khỏi chỗ ta hôm đó thì không uống rượu. Nhưng người bạn rượu kia nói với ta rằng ngày ấy Nhất Bạch ra thì gặp anh ta, là anh ta lôi Nhất Bạch đi uống rượu. Hai người say mèm đi qua đê, anh ta tận mắt nhìn thấy Nhất Bạch rơi xuống nước. Có điều khi đó anh ta say, không dám xuống cứu, cũng không dám gọi người, bởi vì anh ta còn nợ Nhất Bạch không ít tiền. Khi đó, anh ta gặp một nhóm người. Người ta tưởng anh ta đẩy Nhất Bạch xuống nên bỏ chạy.”
Cư Mộc Nhi khép mắt, không nói chuyện.
Lâm Duyệt Dao nói tiếp: “Anh ta nói, hôm sau tỉnh rượu rồi thì anh ta rất hối hận nhưng không kịp nữa, chuyện đã rồi, anh ta không dám để lộ ra nên đành kệ phủ nha phán rằng Nhất Bạch say rượu một mình rồi trượt chân chết đuối, là chuyện ngoài ý muốn, còn bản thân thì thở phào. Sau đó, anh ta trốn nợ nên trốn ra vùng khác, có điều anh ta vẫn thấy hổ thẹn về chuyện Nhất Bạch nên sau hai năm chạy trốn, cuối cùng cũng cho ta biết chân tướng.”
Cư Mộc Nhi nhẹ nhàng hỏi: “Cô tin anh ta?”
Lâm Duyệt Dao lắc đầu, nghẹn ngào: “Ta không muốn tin. Đúng là Nhất Bạch thường cùng uống rượu với anh ta. Anh ta tả đúng bộ xiêm y ngày đó Nhất Bạch mặc, còn kể ra từ khúc hôm đó ta và Nhất Bạch chơi. Hôm đó bọn họ gặp nhau, hai người bọn họ có nói tới chuyện đó. Nếu Nhất Bạch chia tay ta xong đã bị hại thì sao còn trò chuyện được với ai?”
“Vì thế những gì anh ta nói là thật?”
“Phu nhân,” Lâm Duyệt Dao luống cuống, “lòng ta luôn muốn giải oan cho Nhất Bạch, hai năm qua không đêm nào ta ngon giấc, lúc nào cũng suy nghĩ về việc này, nhưng hoàn toàn không ngờ sự thực lại khác hẳn. Bỗng nhiên ta không biết nên làm gì bây giờ.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Cảm giác của Duyệt Dao cô nương, ta có thể hiểu.”
Lâm Duyệt Dao lại nói: “Hai năm qua, làm phiền phu nhân tìm đầu mối với ta, không ngờ kết quả lại thế này. Thực sự ta rất xin lỗi phu nhân.”
“Đâu, hai năm qua ta cũng thu hoạch được nhiều.”
“Ta có nghe khách của lâu nói rằng cầm phổ thật sự là một bí tịch võ công. Giang hồ đang đánh nhau vì cầm phổ, có người còn nói đã nhìn tận mắt nó.”
“Như vậy, có thể nói là kẻ gây án đã mang cầm phổ đi, sau đó giả vờ đốt nó, để mọi người nghĩ rằng cầm phổ đã thất truyền?”
Lâm Duyệt Dao nói: “Chuyện thật sự thế nào thì ta không dám khẳng định, chỉ là nghe nói thế.”
“Lâu này tin tức tinh thông thật.”
“Khách loại nào cũng có, chỉ cần uống mấy chén rượu là cái gì cũng nói, quả thật tinh thông.”
Cư Mộc Nhi trầm mặc chốc lát: “Bởi vì nguyên nhân chết của Nhất Bạch huynh đã rõ ràng, tâm sự đã xong, cô nương quyết định về nhà sao?”
“Phu nhân thật thông tuệ. Thời gian Nhất Bạch còn sống, ta đã có ý định hoàn lương để sống cùng chàng, có điều chàng phóng đãng không kiềm chế được, dù đối với ta có rất nhiều điểm tốt nhưng lại chưa từng có ý định một lòng với ta. Vì thế, ta đã do dự rất lâu, không ngờ chưa kịp nói ra lòng mình thì người đã xa rồi. Hôm nay, nghe được rằng cái chết của chàng là thế, ta thật sự không biết ngày sau sẽ sống thế nào. Ta đã chán bán rẻ tiếng cười, chống đỡ đến bây giờ chỉ vì Nhất Bạch. Ngày ấy, nghe tin, cả đêm ta không ngủ, ta cứ ngây ngẩn ra như thế không đi được đâu cả. Sau đó, ma ma nói có vị lão gia muốn chuộc thân cho ta, vì thế ta quyết định bỏ trốn. Từ đó về sau, ta chính là ta, quyết không phụ thuộc vào sự ép buộc của kẻ khác nữa.”
“Vậy cô dự định thế nào?”
“Ta đã sớm không còn người thân, nói về quê là lừa các cô ấy. Ta cũng chưa nghĩ ra nên làm gì. Trốn tránh lâu rồi sợ bị bắt lại. Thực sự cũng không còn nơi nào khác, nhưng dù thế nào ta cũng phải nói với phu nhân một tiếng. Hai năm qua, nhờ có phu nhân ta mới chống đỡ được đến giờ.”
“Cô nương, cách nhà ta không xa có một nhà gỗ nhỏ, là nơi ngày xưa ta luyện cầm. Dù đơn sơ nhưng cũng có thể trốn được. Hôm nay Tích Xuân Đường báo quan để lùng bắt cô nương, không bằng cô nương trốn tạm ở đó mấy ngày, chờ khi gió thổi qua thì tính tiếp, được không?”
Lâm Duyệt Dao mừng rỡ, vội vàng tạ ơn: “Nếu được phu nhân thu lưu thì thật biết ơn.”
“Không cần cảm ơn ta. Chỗ kia đơn sơ, cô nương phải chịu khổ rồi. Nhưng được cái bí mật, không ai biết, là một nơi trốn tốt.”
Lâm Duyệt Dao vô cùng biết ơn, Cư Mộc Nhi dẫn cô đi thẳng đến một căn nhà gỗ nhỏ.
Hai người đẩy cửa vào. Bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn nhỏ, một tủ nhỏ, bên trong đựng cầm phổ.
“Ở đây cũng có cầm phổ.” Lâm Duyệt Dao kinh ngạc nhìn.
“Ở đây không ai biết, thế nên những gì ta không muốn cho người ngoài xem hay bàn tán thì cất ở đây. Ta cũng ham ngủ, chơi cầm mệt thì ngủ gục nên ở đây cũng có giường có chăn đệm. Đã lâu không dùng, cô nương nên đem phơi nắng một chút. Nhà này không ai biết ngoài bố mẹ ta, bố ta cũng không tới. Cô nương yên tâm, không ai biết cô ở đây.”
Lâm Duyệt Dao cao hứng nhìn ngó khắp phòng, Cư Mộc Nhi nói nàng không thể bỏ đi lâu nên quay về trước.
Tối hôm đó, Cư Mộc Nhi có vẻ mang tâm sự nặng nề. Long Nhị hỏi vì sao, nàng nói bố nàng muốn đi xa. Long Nhị cười nàng, rồi lại kể cho nàng rằng hôm nay đã định được mối làm ăn, chưa đến hai ngày nữa hắn cũng sẽ đi xa nhà.
Đêm đó Cư Mộc Nhi rất nhiệt tình, Long Nhị rất vui mừng.
Người ta nói xa nhau một chút nhớ nhau nhiều thêm, hắn còn chưa đi xa đã được nhiều hơn. Xem hắn cũng nên chăm xa nàng một chút mới được.
Mùng Mười tháng Sáu, Cư phụ dẫn tiểu nhị A Nam, ôm bài vị mẹ Cư Mộc Nhi, ngồi trên xe ngựa con rể Long Nhị gia tặng để xuất phát, bắt đầu cuộc hành trình thử rượu ngon.
Hôm sau, Long Nhị cũng cưỡi ngựa sải bước, dẫn hộ vệ tùy tùng để rời nhà ra đi.
Hôm đó, Cư Mộc Nhi tự nhốt mình trong phòng, chơi cầm cả ngày. Đêm đến, lệ thấm ướt gối.
Danh sách chương