Cư Mộc Nhi theo Long Nhị về phòng.
Vào phòng, nghe thấy Long Nhị ngồi xuống, nàng vội vàng đi qua ân cần bóp vai cho Long Nhị: “Nhị gia mệt mỏi, ta xoa bóp vai cho Nhị gia.”
Long Nhị giả bộ tức giận, “hừ” một tiếng, nói: “Mấy ngày này, nàng thực sự không buồn rầu. Suốt ngày thay đổi thủ đoạn bịp bợm chỉnh gia.”
Cư Mộc Nhi cười, nghiêm túc bóp vai, không phủ nhận cũng không giải thích.
Long Nhị bị nghẹn, nàng không tiếp chiêu, hắn không diễn tiếp được, rất không thú vị.
Nghĩ đi nghĩ lại, Long Nhị không phục. Lấy nàng về làm gì? Chính là muốn để nàng biết hắn mạnh hơn nàng, mạnh hơn nàng, còn thông minh hơn nàng, là muốn nàng chịu thua.
Thế nhưng mà nàng luôn làm hắn tức giận, là chuyện gì vậy? Long Nhị túm Cư Mộc Nhi đến phía trước, quay người đặt trên đùi, “bốp bốp bốp” đánh vài cái vào mông.
“Sao lại đánh người ta?”
Cư Mộc Nhi nhảy dựng lên kêu oa oa, chạy thật xa khỏi chỗ Long Nhị.
“Bóp vai không tốt, trừng phạt nhẹ.” Long Nhị chậm rãi trả lời.
Lập tức mặt nàng nhăn thành bánh bao, hai tay còn xoa mông, bộ dạng uất ức của tiểu nương tử, hắn nhịn không được nhếch môi cười không tiếng động.
Nhìn xem, thủ đoạn gia chỉnh nương tử cũng không ít.
Cư Mộc Nhi bĩu môi tủi thân nói: “Phượng Phượng nói, nếu có người bắt nạt ta, ta có thể đi tìm muội ấy.”
Long Nhị nói: “Phạt cấm túc.”
“Bảo Nhi cũng nói, có đồ ăn ngon sẽ đem đến cho ta.”
“Phạt nhịn ăn.”
Cư Mộc Nhi quay đầu, vào phòng trong, tự sờ giường, cởi giày đi lên.
Long Nhị đi theo nàng, ngạc nhiên nói: “Làm gì vậy?”
“Cấm túc, phạt nhịn ăn, vậy chỉ có thể ngủ. Nhị gia không cần quản ta, ta sẽ tự lo cho bản thân mình.”
Long Nhị chọc ngón tay qua: “Lại làm ầm ĩ!”
“Chẳng lẽ Nhị gia còn muốn phạt ta không được ngủ?”
“…” Một ngón tay lại chọc.
Cư Mộc Nhi che trán nghiêm túc hỏi: “Nhị gia không thích cách xử lý im lặng như vậy sao? Thích ồn ào ah? Ta có thể. Nhị gia muốn xem khóc lóc, lăn lộn hay là treo cổ?”
Long Nhị đá bay giày lại gần giường, cắn môi nàng: “Thích nhìn bộ dạng nàng xấu hổ.”
“Vậy thôi cứ đi đi.” Cư Mộc Nhi nói xong bắt đầu lăn, trong miệng la to: “Không được, không được, không đồng ý, không đồng ý…”
Long Nhị sững sờ, thật đúng là bắt đầu lăn lộn?
Hắn nhìn nàng lăn lộn, nhưng nàng hơi mệt. Vừa lăn lộn vừa trách móc: “Nhị gia mau ngăn cản ta, để ta đừng làm ầm ĩ nữa.”
Long Nhị liếc nàng, nàng không có sức để đùa nghịch. Trong lòng oán hận, nhưng vẫn ôm lấy nàng.
Cư Mộc Nhi ngừng lại, thở hồng hộc: “Làm nương tử người ta, thật không dễ dàng.”
“Nương tử nào đó như nàng, sớm đã bị đuổi rồi.”
“Là vì ta không giỏi làm ầm ĩ?”
Vùa nói xong, hai má đã bị nhéo.
Cư Mộc Nhi cười “Khanh khách”, vòng tay ôm Long Nhị: “Hôm bay Nhị gia bận gì vậy?”
“Đi sửa gậy chống mới cho nàng, còn mời đại phu tốt nhất tới bắt mạch cho nàng.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Cảm ơn tướng công. Nếu không mua cây cầm cho ta nữa.”
“Lãng phí, phá sản.” Long Nhị nhéo tai nàng: “Không được.”
“Nhạc công tốt luôn thiếu cầm tốt.”
“Một nhạc công giỏi dùng chiếc cầm nát vụn cũng có thể cầm. Cầm của nàng bày đầy phòng, ta thực sự tận mắt nhìn thấy. Không được mua cầm, phá sản.”
“Trái tim của nhạc công luôn hướng về cầm tốt, Nhị gia chàng vĩnh viễn không hiểu.”
“Tư tưởng đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, nàng cũng vĩnh viễn không hiểu.”
“Ta hiểu.” Long Nhị gia nhà nàng lòng dạ hẹp hòi, đôn hậu nhưng thận trọng, kín đáo nàng hiểu, nàng chính là không thể nói.
Tuy không nói, nhưng trán vẫn bị người đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình gõ một cái. Hiển nhiên tâm ý tương thông cũng không phải chuyện tốt.
Cư Mộc Nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm nay Nhị gia còn làm gì?”
“Gặp người của Lễ bộ.” Long Nhị nói chuyện ba ngày sau sẽ mời sứ giả Tây Mẫn quốc cùng mua vui hưởng lạc. Cư Mộc Nhi rất nhanh hiểu dụng ý của Long Nhị, liền hỏi: “Du thuyền trên hồ uống rượu mua vui?”
Long Nhị suy nghĩ một chút, trả lời: “Đương nhiên sẽ mời vài Hoa nương giúp vui. Chỉ là trong du thuyền không so được với trong lầu xanh, dù sao cũng là nơi công cộng, tất cả mọi người sẽ quy củ hơn chút ít. Đương nhiên, từ trước đến nay gia không bị ảnh hưởng, ở đâu cũng rất chừng mực, giữ mình trong sạch.” Trước tiên, vẫn phải nói rõ ràng, bằng không đến lúc đó nàng ngửi thấy mùi gì đó lại khóc cho hắn xem, sao tốt được? Đương nhiên, trong sạch của mình là phải tán dương, đó là hình tượng quan trọng của người đàn ông lo cho gia đình.
Đối với hình tượng của tướng công nhà mình, Cư Mộc Nhi không tâng bốc, ngược lại rất có hứng thú với Hoa nương.”Vậy tướng công sẽ mời Hoa nương như thế nào? Xinh đẹp hay là chơi cầm hay?”
Long Nhị ho khan hai tiếng, thảo luận chuyện Hoa nương với nương tử nhà mình, hắn cảm thấy có chút xấu hổ. “Đã mời khách làm chủ, đương nhiên phải khuôn mặt đẹp và tài chơi cầm mới được. Bằng không làm mất mặt Lễ bộ, sự việc cũng không dễ làm.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ý của Nhị gia là nếu bản thân chàng chọn người thì sẽ không coi trọng những thứ này, hơi xấu, không biết chơi cầm cũng được, đúng không?”
“Cư Mộc Nhi!” Long Nhị thẹn quá hoá giận, trêu chọc gia rất vui vẻ vậy sao?
Cư Mộc Nhi vội vàng ôm cánh tay tướng công nhà mình: “Ta chỉ là hiếu kỳ, thuận miệng hỏi, ta biết tướng công là người thận trọng nghiêm túc nhất, tuyệt đối sẽ không chạm vào mấy thứ không sạch sẽ ở bên ngoài.”
Long Nhị sắc mặt bớt giận, tuy biết nàng đang dỗ dành hắn, nhưng nghe cũng dễ chịu.
Chỉ có điều mới vừa rồi còn gọi là Nhị gia Nhị gia, nịnh nọt, làm nũng liền đổi thành tướng công, người phụ nữ này là kẻ ba phải?
Cư Mộc Nhi nhìn không thấy vẻ mặt của Long Nhị, nhưng nghe thấy giọng điệu “hừ” của Long Nhị liền biết cảm xúc của hắn. Vì vậy lại hỏi: “Tướng công chàng biết Hoa nương nào có tài chơi cầm sao? Chàng định mời cô nương nào?”
“Sao, lại muốn cười nhạo gia nghe không hiểu tiếng dần?”
“Sao lại như vậy? Là thực sự hiếu kỳ. Tướng công không cần phải nghe hiểu, đương nhiên biết nghe người khác thảo luận. Tướng công biết ta từng dạy Hoa nương chơi cầm, cho nên muốn biết cô nương nào có tài chơi cầm được mọi người biết đến, có phải ta đã từng dạy qua không.”
Long Nhị nghĩ một lúc: “Mấy người nổi tiếng, không ngoài Lâm Duyệt Dao của Tích Xuân Đường, Tần Oánh của Di Hương Viện, Tâm Liên của Bách Hoa Các …” Long Nhị vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Cư Mộc Nhi. Nếu nói Hoa nương nổi tiếng về tài chơi cầm, hắn thật sự có thể kể ra không ít. Chỉ là hắn không cho rằng Cư Mộc Nhi sẽ thoải mái khi hắn nói về chuyện này, vì vậy nói ra vài cái tên, rồi dừng lại, giả bộ như không nghĩ ra được.
Cư Mộc Nhi sắc mặt như thường, đợi Long Nhị không nói nữa, liền nói: “Tướng công, chàng nói chuyện du hồ nghe chơi cầm, có thể mang ta đi hay không?”
“…” Bên trong có cạm bẫy không? Long Nhị nhìn kỹ vẻ mặt của Cư Mộc Nhi, không nhìn ra điều gì.
“Không nói trên hồ đông người, mọi người đều là người quy củ, đã như thế, có nữ quyến chắc chắn là không sao rồi. Lại nói, nếu Bảo Nhi phải nghiệm chiến, nhưng không biết tài chơi cầm, nước cờ của đối phương như thế nào, đợi ta nghe một chút, dò xét một lúc, trở về dạy Bảo Nhi ứng đối cũng tốt hơn. Nó mới học mới luyện tập, theo đúng bệnh dạy bảo, lại đảm bảo phạm vi, thời gian, không phạm sai lầm, không mất mặt, không gây ra phiền phức. Tướng công chàng nói có phải thế không?”
Long Nhị ngẩn người, nàng nói rõ ràng mạch lạc, hắn không phản bác được. Nếu không đồng ý, để lộ ra trong lòng hắn có điều mờ ám, huống chi, mục đích sắp xếp tiệc rượu du hồ, thật sự là giải quyết vấn đề ứng chiến khó khăn của Bảo Nhi. Nàng nói không sai, thật là cần một người biết cầm, nghe được, sau đó chỉ điểm cho Bảo Nhi.
Nghĩ như vậy, cuối cùng Long Nhị gật đầu đồng ý.
Ba ngày sau, Long Nhị mang theo Cư Mộc Nhi lên thuyền lớn, hoa lệ nhất bên Thúy hồ.
Thúy hồ là nơi có phong cảnh đẹp nhất kinh thành. Tuy là một hồ nước, nhưng rộng mênh mông, từ đầu bên này không nhìn thấy bờ bên kia. Nước hồ xanh biếc, sáng óng oánh, cho nên gọi là Thúy hồ.
Long Nhị lần này mở tiệc chiêu đãi hai bên thi đấu cầm và các quan viên, tổng cộng là thuê ba chiếc thuyền. Chiếc thuyền lớn nhất có ba tầng, Lễ Bộ, tất cả quan viên và nhạc công chủ yếu của hai nước đều ở trên thuyền lớn. Mấy quan viên và những người liên quan tới tham gia náo nhiệt là phụ; lợi dụng và sống phóng túng là chính được phân vào hai chiếc thuyền nhỏ hơn.
Long Nhị sắp xếp theo quan hệ lợi hại và mục đích của mỗi người. Lần đầu tiên, Cư Mộc Nhi tham gia bữa tiệc như thế này, chỉ lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh, không nói gì.
Sau khi khách sáo một lúc, mọi người bắt đầu nâng chén, chuyện trò vui vẻ. Bất kể mục đích thi đấu cầm của đám sứ giả Tây Mẫn quốc như thế nào, hầu hạ ăn ngon, uống ngon, mỹ nhân, rượu ngon làm bạn, rất nhanh để lộ ra tính nết thối nát của đàn ông. Ngược lại là Nhã Lê Lệ – người đứng đầu nhóm nhạc công, khoảng ba mươi tuổi, có chút nghiêm túc, chỉ lẳng lặng ăn cơm uống rượu.
Long Nhị nháy mắt ra hiệu cho Điền Thượng Thư, Điền Thượng Thư vội vàng phái một vị nữ quan, đến hầu hạ bên cạnh Nhã Lê Lệ, tuyệt đối không để bà ta cảm thấy cô đơn khi ở cùng đám đàn ông.
Trong trường hợp này, Hoa nương không chen rót rượu bên cạnh đàn ông, họ biết trong tình cảnh gì nên làm cái gì. Vì vậy một người lên sân khấu trình diễn tài nghệ, có người múa, có người chơi cầm, vì danh tiếng hoa khôi đứng đầu, tất cả đều dùng tất cả bản lĩnh, sợ bị cô nương khác hơn mình.
Cư Mộc Nhi nghiêm túc nghe cầm, rung đùi đắc ý theo tiếng cầm, mỗi lần thay một cô nương khác chơi cầm, nàng đều sẽ hỏi Long Nhị đây là ai. Long Nhị trả lời lần lượt, lúc trả lời đến Lâm Duyệt Dao của Tích Xuân Đường, Long Nhị đột nhiên giật mình, mình thể hiện hơi quá, mấy Hoa Nương này hắn đều biết tên, Mộc nhi nhà hắn có khó chịu với hắn hay không.
Cũng may Cư Mộc Nhi không nghĩ đến điều này, cả quá trình tỏ ra rất vui vẻ. Long Nhị yên lòng, vừa xã giao vừa nhìn xung quanh, đàn ông có niềm vui của đàn ông, tuy không thể chen chúc suồng sã với đám Hoa nương, nhưng phía sau mỗi người đều có một người, cũng khiến bọn họ lâng lâng.
Không ai có hứng thú với tiếng cầm của Hoa nương, tài chơi cầm kia, ở trước mặt mấy nhạc công cũng chỉ là động tác đẹp mắt, dùng để mua vui. Mà mọi người ba hoa khoác lác, lớn tiếng thảo luận, đương nhiên không nghe lọt tai tiếng cầm này. Cho nên chỉ có Cư Mộc Nhi nghiêm túc nghe cầm, mà Nhã Lê Lệ – người đứng đầu đám nhạc công của Tây Mẫn Quốc thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Cư Mộc Nhi. Điều này khiến Long Nhị nhíu mày.
Sau khi Lâm Duyệt Dao cầm xong lặng lẽ rời đi, một lát sau đổi người, một vị cô nương tên Nhiễm Thúy bắt đầu cầm. Lần này Cư Mộc Nhi không hỏi đây là ai, nhưng nói với Long Nhị nàng hơi mệt, muốn đi ra ngoài hóng gió. Long Nhị đồng ý, bảo nha hoàn đi cùng.
Cư Mộc Nhi đứng một lúc lâu ở đuôi thuyền, bỗng nhiên nói cảm thấy hơi lạnh, liền bảo nha hoàn đi lấy áo khoác giúp nàng. Nha hoàn rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Long phu nhân.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Duyệt Dao cô nương.”
Lâm Duyệt Dao nói: “Không nghĩ tới phu nhân sẽ đến.”
Cư Mộc Nhi cười: “Tướng công dẫn ta tới mở mang kiến thức, tình cờ gặp được cô nương, việc này cũng thuận tiện, ta đang định tìm cô nương có việc.”
“Chuyện gì?”
“Cầm phổ lúc trước ta nhờ cô nương giữ hộ, ta muốn lấy lại. Một khoảng thời gian nữa có lẽ có cơ hội diện thánh.” Nàng không nói kỹ càng, nhưng Lâm Duyệt Dao lại lắp bắp kinh hãi: “Trước kia, không phải phu nhân không đồng ý mạo hiểm sao? Tại sao lại muốn diện thánh?”
“Ta chỉ là định hành sự tùy theo hoàn cảnh. Cô nương đưa cầm phổ cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Lâm Duyệt Dao trầm mặc một lát, trả lời một câu: “Được. Hai ngày nữa ta tìm người đưa cho phu nhân.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, nói cảm ơn. Lâm Duyệt Dao lại nói: “Phu nhân còn chuyện gì khác không? Nếu không ta đi về, rời đi quá lâu sẽ khiến người ta sinh nghi. Chuyện chúng ta liên hệ, tốt nhất vẫn là không để người khác biết.”
“Không còn việc gì cả. Bản thân cô nương cẩn thận một chút.”
Lâm Duyệt Dao tạm biệt, xoay người muốn rời đi, trước khi đi bỗng nhiên quay đầu lại: “Xin phu nhân điều tra rõ cái chết của Nhất Bạch, ta thay Nhất Bạch cảm ơn phu nhân.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Duyệt Dao càng ngày càng xa. Xung quanh chỉ còn lại mình nàng, nàng nhắm mắt lại, cảm giác gió nhẹ lướt qua mặt nàng. Nàng nghĩ, nàng có chút manh mối rồi, thế nhưng mà manh mối này không thuyết phục được ai. Nàng cần cẩn thận hơn nữa, nàng sẽ tìm được biện pháp.
Vào phòng, nghe thấy Long Nhị ngồi xuống, nàng vội vàng đi qua ân cần bóp vai cho Long Nhị: “Nhị gia mệt mỏi, ta xoa bóp vai cho Nhị gia.”
Long Nhị giả bộ tức giận, “hừ” một tiếng, nói: “Mấy ngày này, nàng thực sự không buồn rầu. Suốt ngày thay đổi thủ đoạn bịp bợm chỉnh gia.”
Cư Mộc Nhi cười, nghiêm túc bóp vai, không phủ nhận cũng không giải thích.
Long Nhị bị nghẹn, nàng không tiếp chiêu, hắn không diễn tiếp được, rất không thú vị.
Nghĩ đi nghĩ lại, Long Nhị không phục. Lấy nàng về làm gì? Chính là muốn để nàng biết hắn mạnh hơn nàng, mạnh hơn nàng, còn thông minh hơn nàng, là muốn nàng chịu thua.
Thế nhưng mà nàng luôn làm hắn tức giận, là chuyện gì vậy? Long Nhị túm Cư Mộc Nhi đến phía trước, quay người đặt trên đùi, “bốp bốp bốp” đánh vài cái vào mông.
“Sao lại đánh người ta?”
Cư Mộc Nhi nhảy dựng lên kêu oa oa, chạy thật xa khỏi chỗ Long Nhị.
“Bóp vai không tốt, trừng phạt nhẹ.” Long Nhị chậm rãi trả lời.
Lập tức mặt nàng nhăn thành bánh bao, hai tay còn xoa mông, bộ dạng uất ức của tiểu nương tử, hắn nhịn không được nhếch môi cười không tiếng động.
Nhìn xem, thủ đoạn gia chỉnh nương tử cũng không ít.
Cư Mộc Nhi bĩu môi tủi thân nói: “Phượng Phượng nói, nếu có người bắt nạt ta, ta có thể đi tìm muội ấy.”
Long Nhị nói: “Phạt cấm túc.”
“Bảo Nhi cũng nói, có đồ ăn ngon sẽ đem đến cho ta.”
“Phạt nhịn ăn.”
Cư Mộc Nhi quay đầu, vào phòng trong, tự sờ giường, cởi giày đi lên.
Long Nhị đi theo nàng, ngạc nhiên nói: “Làm gì vậy?”
“Cấm túc, phạt nhịn ăn, vậy chỉ có thể ngủ. Nhị gia không cần quản ta, ta sẽ tự lo cho bản thân mình.”
Long Nhị chọc ngón tay qua: “Lại làm ầm ĩ!”
“Chẳng lẽ Nhị gia còn muốn phạt ta không được ngủ?”
“…” Một ngón tay lại chọc.
Cư Mộc Nhi che trán nghiêm túc hỏi: “Nhị gia không thích cách xử lý im lặng như vậy sao? Thích ồn ào ah? Ta có thể. Nhị gia muốn xem khóc lóc, lăn lộn hay là treo cổ?”
Long Nhị đá bay giày lại gần giường, cắn môi nàng: “Thích nhìn bộ dạng nàng xấu hổ.”
“Vậy thôi cứ đi đi.” Cư Mộc Nhi nói xong bắt đầu lăn, trong miệng la to: “Không được, không được, không đồng ý, không đồng ý…”
Long Nhị sững sờ, thật đúng là bắt đầu lăn lộn?
Hắn nhìn nàng lăn lộn, nhưng nàng hơi mệt. Vừa lăn lộn vừa trách móc: “Nhị gia mau ngăn cản ta, để ta đừng làm ầm ĩ nữa.”
Long Nhị liếc nàng, nàng không có sức để đùa nghịch. Trong lòng oán hận, nhưng vẫn ôm lấy nàng.
Cư Mộc Nhi ngừng lại, thở hồng hộc: “Làm nương tử người ta, thật không dễ dàng.”
“Nương tử nào đó như nàng, sớm đã bị đuổi rồi.”
“Là vì ta không giỏi làm ầm ĩ?”
Vùa nói xong, hai má đã bị nhéo.
Cư Mộc Nhi cười “Khanh khách”, vòng tay ôm Long Nhị: “Hôm bay Nhị gia bận gì vậy?”
“Đi sửa gậy chống mới cho nàng, còn mời đại phu tốt nhất tới bắt mạch cho nàng.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Cảm ơn tướng công. Nếu không mua cây cầm cho ta nữa.”
“Lãng phí, phá sản.” Long Nhị nhéo tai nàng: “Không được.”
“Nhạc công tốt luôn thiếu cầm tốt.”
“Một nhạc công giỏi dùng chiếc cầm nát vụn cũng có thể cầm. Cầm của nàng bày đầy phòng, ta thực sự tận mắt nhìn thấy. Không được mua cầm, phá sản.”
“Trái tim của nhạc công luôn hướng về cầm tốt, Nhị gia chàng vĩnh viễn không hiểu.”
“Tư tưởng đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, nàng cũng vĩnh viễn không hiểu.”
“Ta hiểu.” Long Nhị gia nhà nàng lòng dạ hẹp hòi, đôn hậu nhưng thận trọng, kín đáo nàng hiểu, nàng chính là không thể nói.
Tuy không nói, nhưng trán vẫn bị người đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình gõ một cái. Hiển nhiên tâm ý tương thông cũng không phải chuyện tốt.
Cư Mộc Nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm nay Nhị gia còn làm gì?”
“Gặp người của Lễ bộ.” Long Nhị nói chuyện ba ngày sau sẽ mời sứ giả Tây Mẫn quốc cùng mua vui hưởng lạc. Cư Mộc Nhi rất nhanh hiểu dụng ý của Long Nhị, liền hỏi: “Du thuyền trên hồ uống rượu mua vui?”
Long Nhị suy nghĩ một chút, trả lời: “Đương nhiên sẽ mời vài Hoa nương giúp vui. Chỉ là trong du thuyền không so được với trong lầu xanh, dù sao cũng là nơi công cộng, tất cả mọi người sẽ quy củ hơn chút ít. Đương nhiên, từ trước đến nay gia không bị ảnh hưởng, ở đâu cũng rất chừng mực, giữ mình trong sạch.” Trước tiên, vẫn phải nói rõ ràng, bằng không đến lúc đó nàng ngửi thấy mùi gì đó lại khóc cho hắn xem, sao tốt được? Đương nhiên, trong sạch của mình là phải tán dương, đó là hình tượng quan trọng của người đàn ông lo cho gia đình.
Đối với hình tượng của tướng công nhà mình, Cư Mộc Nhi không tâng bốc, ngược lại rất có hứng thú với Hoa nương.”Vậy tướng công sẽ mời Hoa nương như thế nào? Xinh đẹp hay là chơi cầm hay?”
Long Nhị ho khan hai tiếng, thảo luận chuyện Hoa nương với nương tử nhà mình, hắn cảm thấy có chút xấu hổ. “Đã mời khách làm chủ, đương nhiên phải khuôn mặt đẹp và tài chơi cầm mới được. Bằng không làm mất mặt Lễ bộ, sự việc cũng không dễ làm.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ý của Nhị gia là nếu bản thân chàng chọn người thì sẽ không coi trọng những thứ này, hơi xấu, không biết chơi cầm cũng được, đúng không?”
“Cư Mộc Nhi!” Long Nhị thẹn quá hoá giận, trêu chọc gia rất vui vẻ vậy sao?
Cư Mộc Nhi vội vàng ôm cánh tay tướng công nhà mình: “Ta chỉ là hiếu kỳ, thuận miệng hỏi, ta biết tướng công là người thận trọng nghiêm túc nhất, tuyệt đối sẽ không chạm vào mấy thứ không sạch sẽ ở bên ngoài.”
Long Nhị sắc mặt bớt giận, tuy biết nàng đang dỗ dành hắn, nhưng nghe cũng dễ chịu.
Chỉ có điều mới vừa rồi còn gọi là Nhị gia Nhị gia, nịnh nọt, làm nũng liền đổi thành tướng công, người phụ nữ này là kẻ ba phải?
Cư Mộc Nhi nhìn không thấy vẻ mặt của Long Nhị, nhưng nghe thấy giọng điệu “hừ” của Long Nhị liền biết cảm xúc của hắn. Vì vậy lại hỏi: “Tướng công chàng biết Hoa nương nào có tài chơi cầm sao? Chàng định mời cô nương nào?”
“Sao, lại muốn cười nhạo gia nghe không hiểu tiếng dần?”
“Sao lại như vậy? Là thực sự hiếu kỳ. Tướng công không cần phải nghe hiểu, đương nhiên biết nghe người khác thảo luận. Tướng công biết ta từng dạy Hoa nương chơi cầm, cho nên muốn biết cô nương nào có tài chơi cầm được mọi người biết đến, có phải ta đã từng dạy qua không.”
Long Nhị nghĩ một lúc: “Mấy người nổi tiếng, không ngoài Lâm Duyệt Dao của Tích Xuân Đường, Tần Oánh của Di Hương Viện, Tâm Liên của Bách Hoa Các …” Long Nhị vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Cư Mộc Nhi. Nếu nói Hoa nương nổi tiếng về tài chơi cầm, hắn thật sự có thể kể ra không ít. Chỉ là hắn không cho rằng Cư Mộc Nhi sẽ thoải mái khi hắn nói về chuyện này, vì vậy nói ra vài cái tên, rồi dừng lại, giả bộ như không nghĩ ra được.
Cư Mộc Nhi sắc mặt như thường, đợi Long Nhị không nói nữa, liền nói: “Tướng công, chàng nói chuyện du hồ nghe chơi cầm, có thể mang ta đi hay không?”
“…” Bên trong có cạm bẫy không? Long Nhị nhìn kỹ vẻ mặt của Cư Mộc Nhi, không nhìn ra điều gì.
“Không nói trên hồ đông người, mọi người đều là người quy củ, đã như thế, có nữ quyến chắc chắn là không sao rồi. Lại nói, nếu Bảo Nhi phải nghiệm chiến, nhưng không biết tài chơi cầm, nước cờ của đối phương như thế nào, đợi ta nghe một chút, dò xét một lúc, trở về dạy Bảo Nhi ứng đối cũng tốt hơn. Nó mới học mới luyện tập, theo đúng bệnh dạy bảo, lại đảm bảo phạm vi, thời gian, không phạm sai lầm, không mất mặt, không gây ra phiền phức. Tướng công chàng nói có phải thế không?”
Long Nhị ngẩn người, nàng nói rõ ràng mạch lạc, hắn không phản bác được. Nếu không đồng ý, để lộ ra trong lòng hắn có điều mờ ám, huống chi, mục đích sắp xếp tiệc rượu du hồ, thật sự là giải quyết vấn đề ứng chiến khó khăn của Bảo Nhi. Nàng nói không sai, thật là cần một người biết cầm, nghe được, sau đó chỉ điểm cho Bảo Nhi.
Nghĩ như vậy, cuối cùng Long Nhị gật đầu đồng ý.
Ba ngày sau, Long Nhị mang theo Cư Mộc Nhi lên thuyền lớn, hoa lệ nhất bên Thúy hồ.
Thúy hồ là nơi có phong cảnh đẹp nhất kinh thành. Tuy là một hồ nước, nhưng rộng mênh mông, từ đầu bên này không nhìn thấy bờ bên kia. Nước hồ xanh biếc, sáng óng oánh, cho nên gọi là Thúy hồ.
Long Nhị lần này mở tiệc chiêu đãi hai bên thi đấu cầm và các quan viên, tổng cộng là thuê ba chiếc thuyền. Chiếc thuyền lớn nhất có ba tầng, Lễ Bộ, tất cả quan viên và nhạc công chủ yếu của hai nước đều ở trên thuyền lớn. Mấy quan viên và những người liên quan tới tham gia náo nhiệt là phụ; lợi dụng và sống phóng túng là chính được phân vào hai chiếc thuyền nhỏ hơn.
Long Nhị sắp xếp theo quan hệ lợi hại và mục đích của mỗi người. Lần đầu tiên, Cư Mộc Nhi tham gia bữa tiệc như thế này, chỉ lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh, không nói gì.
Sau khi khách sáo một lúc, mọi người bắt đầu nâng chén, chuyện trò vui vẻ. Bất kể mục đích thi đấu cầm của đám sứ giả Tây Mẫn quốc như thế nào, hầu hạ ăn ngon, uống ngon, mỹ nhân, rượu ngon làm bạn, rất nhanh để lộ ra tính nết thối nát của đàn ông. Ngược lại là Nhã Lê Lệ – người đứng đầu nhóm nhạc công, khoảng ba mươi tuổi, có chút nghiêm túc, chỉ lẳng lặng ăn cơm uống rượu.
Long Nhị nháy mắt ra hiệu cho Điền Thượng Thư, Điền Thượng Thư vội vàng phái một vị nữ quan, đến hầu hạ bên cạnh Nhã Lê Lệ, tuyệt đối không để bà ta cảm thấy cô đơn khi ở cùng đám đàn ông.
Trong trường hợp này, Hoa nương không chen rót rượu bên cạnh đàn ông, họ biết trong tình cảnh gì nên làm cái gì. Vì vậy một người lên sân khấu trình diễn tài nghệ, có người múa, có người chơi cầm, vì danh tiếng hoa khôi đứng đầu, tất cả đều dùng tất cả bản lĩnh, sợ bị cô nương khác hơn mình.
Cư Mộc Nhi nghiêm túc nghe cầm, rung đùi đắc ý theo tiếng cầm, mỗi lần thay một cô nương khác chơi cầm, nàng đều sẽ hỏi Long Nhị đây là ai. Long Nhị trả lời lần lượt, lúc trả lời đến Lâm Duyệt Dao của Tích Xuân Đường, Long Nhị đột nhiên giật mình, mình thể hiện hơi quá, mấy Hoa Nương này hắn đều biết tên, Mộc nhi nhà hắn có khó chịu với hắn hay không.
Cũng may Cư Mộc Nhi không nghĩ đến điều này, cả quá trình tỏ ra rất vui vẻ. Long Nhị yên lòng, vừa xã giao vừa nhìn xung quanh, đàn ông có niềm vui của đàn ông, tuy không thể chen chúc suồng sã với đám Hoa nương, nhưng phía sau mỗi người đều có một người, cũng khiến bọn họ lâng lâng.
Không ai có hứng thú với tiếng cầm của Hoa nương, tài chơi cầm kia, ở trước mặt mấy nhạc công cũng chỉ là động tác đẹp mắt, dùng để mua vui. Mà mọi người ba hoa khoác lác, lớn tiếng thảo luận, đương nhiên không nghe lọt tai tiếng cầm này. Cho nên chỉ có Cư Mộc Nhi nghiêm túc nghe cầm, mà Nhã Lê Lệ – người đứng đầu đám nhạc công của Tây Mẫn Quốc thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Cư Mộc Nhi. Điều này khiến Long Nhị nhíu mày.
Sau khi Lâm Duyệt Dao cầm xong lặng lẽ rời đi, một lát sau đổi người, một vị cô nương tên Nhiễm Thúy bắt đầu cầm. Lần này Cư Mộc Nhi không hỏi đây là ai, nhưng nói với Long Nhị nàng hơi mệt, muốn đi ra ngoài hóng gió. Long Nhị đồng ý, bảo nha hoàn đi cùng.
Cư Mộc Nhi đứng một lúc lâu ở đuôi thuyền, bỗng nhiên nói cảm thấy hơi lạnh, liền bảo nha hoàn đi lấy áo khoác giúp nàng. Nha hoàn rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Long phu nhân.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Duyệt Dao cô nương.”
Lâm Duyệt Dao nói: “Không nghĩ tới phu nhân sẽ đến.”
Cư Mộc Nhi cười: “Tướng công dẫn ta tới mở mang kiến thức, tình cờ gặp được cô nương, việc này cũng thuận tiện, ta đang định tìm cô nương có việc.”
“Chuyện gì?”
“Cầm phổ lúc trước ta nhờ cô nương giữ hộ, ta muốn lấy lại. Một khoảng thời gian nữa có lẽ có cơ hội diện thánh.” Nàng không nói kỹ càng, nhưng Lâm Duyệt Dao lại lắp bắp kinh hãi: “Trước kia, không phải phu nhân không đồng ý mạo hiểm sao? Tại sao lại muốn diện thánh?”
“Ta chỉ là định hành sự tùy theo hoàn cảnh. Cô nương đưa cầm phổ cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Lâm Duyệt Dao trầm mặc một lát, trả lời một câu: “Được. Hai ngày nữa ta tìm người đưa cho phu nhân.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, nói cảm ơn. Lâm Duyệt Dao lại nói: “Phu nhân còn chuyện gì khác không? Nếu không ta đi về, rời đi quá lâu sẽ khiến người ta sinh nghi. Chuyện chúng ta liên hệ, tốt nhất vẫn là không để người khác biết.”
“Không còn việc gì cả. Bản thân cô nương cẩn thận một chút.”
Lâm Duyệt Dao tạm biệt, xoay người muốn rời đi, trước khi đi bỗng nhiên quay đầu lại: “Xin phu nhân điều tra rõ cái chết của Nhất Bạch, ta thay Nhất Bạch cảm ơn phu nhân.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Duyệt Dao càng ngày càng xa. Xung quanh chỉ còn lại mình nàng, nàng nhắm mắt lại, cảm giác gió nhẹ lướt qua mặt nàng. Nàng nghĩ, nàng có chút manh mối rồi, thế nhưng mà manh mối này không thuyết phục được ai. Nàng cần cẩn thận hơn nữa, nàng sẽ tìm được biện pháp.
Danh sách chương