“Trong lòng nàng lại nghĩ đến gây chuyện gì với gia đấy?” Long Nhị quay đầu nhìn Cư Mộc Nhi. Nương tử nhà hắn lăn qua lăn lại, ngủ không ngon, giờ cũng chịu nói rồi? Cơ mà vừa mở miệng đã hỏi đến Hoàng thượng? Cư Mộc Nhi nhăn nhó: “Nhị gia nói sai rồi, không gây chuyện được. Trong lòng ta luôn tán dương Nhị gia mà.”
“Hừ.” Long Nhị chọc má nàng. Mấy ngày nay nuôi nàng thêm được tí thịt, hắn rất hài lòng, “Sao nàng lại khen ta?”
“Khen gì đâu, ta đâu có nói vậy.”
Nói xong tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Long Nhị hôn nàng một mạch: “Công phu nịnh bợ của nàng đúng là chẳng tiến bộ tí nào.”
“Tạ ơn Nhị gia khích lệ.”
“Không khen nàng.”
“Khen mà, Nhị gia khen ta thẳng thắn, chưa bao giờ nói láo.”
Long Nhị buồn cười cắn gương mặt tròn của nàng một cái: “Da mặt rõ dày, cãi giỏi thế.”
Cư Mộc Nhi xoa mặt, nở nụ cười. Long Nhị kéo nàng vào lòng: “Ta nghĩ hôm nay xảy ra việc này, nàng rảnh rỗi lại nghĩ lung tung, không ngờ thật ra nàng lại nhẹ nhàng nhỉ. Như thế ta cũng không khách khí nữa. Nàng không ngủ được thì vận động với gia một chút, toát mồ hôi mệt mỏi thì ngủ ngon được ngay.”
“Tướng công!” Cư Mộc Nhi ôm cánh tay Long Nhị, chui vào lòng hắn, “Tướng công đừng làm loạn. Ta có chuyện muốn nói.”
“Gia không làm loạn, gia muốn thật mà.”
Cư Mộc Nhi đỏ mặt: “Tướng công…”
“Được rồi, cứ nghe xem nàng muốn nói gì đã.” Long Nhị cười cười, nắn gò má đỏ ửng của nàng, cảm thấy tinh thần rất tốt.
Cư Mộc Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi: “Tướng công, Hoàng thượng là người thế nào? Nếu bách tính có oan, kêu oan với người có được không?”
“Còn phải xem là oan gì, oan của ai, liên quan đến ai, còn phải xem việc này có ích với Hoàng thượng hay không.” Long Nhị không nghĩ ngợi đáp luôn, giọng nói không còn trêu chọc.
Cư Mộc Nhi im lặng.
Long Nhị nói thêm: “Hoàng thượng là vua một nước. Mộc Nhi, nàng phải nhớ rằng phàm là người có quyền thế thì đều có suy nghĩ và cố kỵ, bất kể cấp bậc nào, không ai là người hoàn toàn trong sạch.”
Cư Mộc Nhi không nói, nàng biết vậy.
Long Nhị yên lặng một hồi, sau đó hỏi: “Nàng có định nói cho ta biết không?”
Cư Mộc Nhi do dự một hồi, cuối cùng quyết định nói: “Nhị gia, hơn hai năm trước, có án diệt môn nhà Sử Thượng thư, Sư tiên sinh bị oan.” Nàng cảm nhận được Long Nhị đờ người, hoàn toàn không ngờ đến. Nàng nói tiếp: “Ta muốn giải oan cho Sư tiên sinh.”
Long Nhị cứng đờ.
Hắn giật mình.
Hắn biết rằng Cư Mộc Nhi dạy cầm cho nhà giàu, cho các cô gái thanh lâu, còn có cả trẻ con nữa. Ban đầu hắn thấy lạ, rõ ràng là nàng mù, bố nàng mở quán rượu cũng nuôi được nàng, vì sao nàng còn muốn làm lụng?
Nhưng chuyện này không có sơ hở gì, hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ nghĩ có lẽ nàng đi dạy cầm vì không muốn cứ ở trong bốn bức tường. Sau khi kết hôn, nàng cũng an phận trong phủ, hắn không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng hôm nay, nàng đột nhiên nói nàng muốn giải oan, hắn hiểu ran gay.
Thì ra là nàng tìm cơ hội thám thính tin tức.
Ai lại nghĩ rằng một cô gái mù lại muốn lật lại bản án lớn khiến cả nước khiếp sợ ngày đó?
“Sư Bá Âm là người ở đâu? Đã từng dạy cầm cho nàng?”
“Chưa từng dạy. Có điều hâm mộ đã lâu, cũng như nhiều cầm sư khác, ta rất ngưỡng mộ kỹ thuật của Sư tiên sinh.”
“Đã không thân không quen, vì sao lại muốn giải oan cho ông ta?”
Cư Mộc Nhi nháy mắt. Trong bóng tối, tựa như nàng thấy được đôi mắt của Long Nhị nhìn mình chằm chằm, “Cùng là người yêu cầm, không thể không luyến tiếc. Sư Bá Âm là thánh cầm trong bao người, nếu là án oan, đương nhiên sẽ muốn kêu oan cho ông ấy, nếu không thì không an lòng.”
Long Nhị trầm mặc. Cư Mộc Nhi căng thẳng, tim đập thình thịch liên hồi.
Mãi lâu sau, hắn mới hỏi tiếp: “Vì sao nàng lại nghĩ rằng ông ấy chết oan?”
“Khi sắp bị tử hình, ông ấy dùng tiếng đàn để nói.”
“Thế à? Tiếng đàn nói thế nào?”
“Cái này có quan trọng không?” Cư Mộc Nhi nhíu mày, chẳng phải nghĩ cách giải oan, kêu oan mới là việc chính sao?
“Đương nhiên là quan trọng. Nàng nói thử xem.”
Cư Mộc Nhi không nghe được tình cảm trong lời hắn. Lúc này, ở bên cạnh nàng, là Long Nhị gia khôn khéo giỏi giang trầm ổn bình tĩnh, không phải là gia xấu tính thích làm loạn hay trêu chọc nàng.
“Được rồi, là thế này. Sư tiên sinh chia bản nhạc làm hai phần. Phần đầu là phần kêu oan, phần sau là phần giải thích. Phần kêu oan, ông kết hợp năm khúc nhạc nổi tiếng. Bài đầu tiên là “Duyên”, đó là một khúc nhạc nổi tiếng kể về chuyện một đôi nam nữ yêu nhau nhưng người nam chỉ chăm lo tiền đồ nên về sau phải chia lìa khổ sở. Có duyên không có phận, tình chẳng đến đâu. Sư tiên sinh dùng bốn loại biến hóa phân chia khúc nhạc, làn điệu không thống nhất, “Duyên” hóa thành viễn, oán, oan. Một khúc khác tên “Viễn chinh”, là một câu chuyện cũ của Lương quốc, kể về một hán tử nhà nông bị sung quân, sau đó lại trở thành đại tướng bảo vệ tổ quốc, cuối cùng chết trên sa trường. Đây cũng là một án oan. Một khúc khác tên “Kim bảng đề danh”, là bản nhạc được đàn khi báo hỉ công danh, nhất định tướng công đã từng nghe qua.”
Long Nhị không nhịn được nói: “Trong bài đó cũng có chuyện kể? Chuyện kể đó cũng có án oan?”
“Không, bài này thì không có án oan, chỉ biểu lộ niềm vui của người được đề tên bảng vàng sau khi khổ luyện thi thư. Nhưng trong từ khúc đó, Sư tiên sinh dùng cách đàn của “Duyên”.”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút, không biết làm cách nào để giải thích cách biến đổi thủ pháp của giới cầm. Nàng ậm ừ: “Thật ra khúc luật và phách tiết…”
“Được rồi, nàng nói đúng, nhưng không quan trọng.”
Lời Long Nhị nói khiến Cư Mộc Nhi thở phào. Giải thích với một thường dân về thủ pháp đánh đàn cao thâm một cách rõ ràng mà không bị tổn thương thì thật quá khó khăn.
“Tại sao ông ấy lại muốn làm mọi chuyện khó khăn như vậy? Ông ấy ở trong tù không thể kêu oan, đến lúc đó có cơ hội đứng trước đám đông, sao không kêu oan luôn?”
“Nghe nói Sư tiên sinh bị hãm hại lưỡi ở trong ngục, không có cách nói chuyện.”
Long Nhị trầm mặc.
Một lúc sau, hắn nói: “Đã là đàn kêu oan, vì sao không kêu oan như nhau, đàn luôn Duyến, Xa, Oán. Dù sao cũng là bị oan, đàn một khúc thôi có phải giúp các cầm sư dễ hiểu không? Cố đàn kiểu huyền bí làm gì?”
Cư Mộc Nhi nhíu mày. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nàng chỉ nghĩ các bản đàn này đều có chung một ý, hẳn là có thể xác định được đây là án “oan”. Cầm sư bọn họ chỉ chuyên chú vào sự thách thức của tiếng đàn, vì việc mình nghe hiểu được tiếng đàn mà thật phấn khích. Nhưng lời của Long Nhị cũng có cái đúng.
Năm bản nhạc khác nhau, biến hóa âm luật, trộn với nhau, đàn liên tiếp, đúng là quá mức phức tạp? Vì sao lại phức tạp như vậy?
“Hay là ông ấy biết rằng đây là khúc nhạc cuối cùng trước khi chết nên muốn khoe khoang bản lĩnh? Phải biết rằng vốn Sư tiên sinh là người cổ quái, kiêu ngạo, đây lại là lần cuối ông gảy đàn, vì thế trước mặt các cầm sư, ông muốn thể hiện cầm kỹ cũng là chuyện bình thường.” Cư Mộc Nhi nghĩ đến đạo lý này. Nếu đổi lại là nàng, trước khi chết, cũng nhất định phải xuất hết tài nghệ mình có, lưu danh sử sách.
“Hừm, thế nên ta mới nói mấy người học cầm đều bị điên.” Long Nhị không thấy đúng.
Lời này khiến Cư Mộc Nhi ấm ức. Nàng yên lặng cắn môi.
Long Nhị lại nói: “Ngoài tiếng đàn, nàng có chứng cứ khác không? Chứng cứ rõ ràng xác thực rằng Sư Bá Âm bị oan?”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ, không muốn nói nhưng lại thừa nhận: “Không có.”
“Không có.”
“Án năm đó ta có nghe qua. Là một người làm của Sử gia thoát chết, chạy đi báo quan. Phủ doãn phái người đến hiện trường thì thấy Sư tiên sinh đang cầm cầm phổ trong đám lửa. Khi đó Sử gia bị cháy, có người nói là do Sử thượng thư bị độc phát tác, trước đó hai người có tranh chấp làm đổ ngọn nến, vì thế cầm phổ cũng bị đốt. Người xử án kia cuối cùng cũng rời kinh thành, không ai biết người đó đi đâu. Cầm phổ không còn, mọi người chỉ được nghe Sư tiên sinh đàn đúng một lần trước khi hành hình.”
“Bản nhạc đó, nàng nói có phần hai?”
“Hẳn là có.”
“Nàng nói hẳn là?”
Giọng nghi vấn của Long Nhị khiến Cư Mộc Nhi chột dạ chưa từng thấy. Nàng lí nhí: “Bởi vì chưa ai xem qua cầm phổ, chỉ nghe ý trong tiếng đàn và dựa vào sự kiện để đoán.”
Đúng thế, bản nhạc thì sao? Nhân chứng duy nhất mất tung tích, hơn nữa người làm Sử gia vẫn ở đây, nhỡ người đó lại chứng minh hung thủ là Sư Bá Âm thì làm gì được nữa?
Cư Mộc Nhi chẳng biết mình có thể nói gì. Hai năm qua, hai năm nàng suy nghĩ về chuyện này. Nàng đã nghĩ qua biết bao loại khả năng, nghĩ Sư Bá Âm bị oan, nghĩ đến cái chết của Hoa Nhất Bạch, nghĩ đến sự đau khổ bất lực của Lâm Duyệt Dao. Đương nhiên nàng biết mình yếu đuối, muốn làm rõ việc này thật khó như lên trời, nhưng có kẻ vô hình cứ bức ép, nàng đã bước ra thì không thể quay lại được.
Hai năm qua, nàng vẫn im lặng bất động là vì nàng không đạt được bước tiến nào. Nhưng chuyện nàng được gả cho Long Nhị đã thay đổi tất cả. Một động, tất cả sẽ động. Một số việc xảy ra, có việc có sơ hở.
Thế nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán. Hơn nữa, nàng vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt. Vì thế, lúc Long Nhị nghi ngờ, nàng không biết phải phản ứng thế nào.
Nàng thấy nàng có thể đối diện với phủ doãn đại nhân một cách hùng hồn thẳng thắn, vậy mà trước Long Nhị, nàng chột dạ. Nàng cũng không xác định được gì hết, vậy mà lại tuyên bố đòi kêu oan trước mặt Hoàng thượng.
Cư Mộc Nhi trầm mặc khiến Long Nhị thở dài thườn thượt. Hắn cầm tay nàng trong chăn, nói: “Mộc Nhi, chuyện này đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không phải do Sư Bá Âm, vậy thì cả nhà Sử Thượng thư chết cũng không thể do người thường làm. Hung thủ nhất định không phải kẻ dễ chơi. Án này Hình bộ đã thẩm tra nghiêm ngặt, Hoàng thượng tự mình phê, mỗi người mỗi chứng cứ đều được xem xét ổn thỏa, không có kẽ hở. Trước không nói làm gì, nàng cứ nghĩ xem, giờ lật lại bản án, chẳng những đảo lộn Hình bộ, cũng là cái bạt tay vào mặt Hoàng thượng. Hơn nữa nàng còn không có bằng chứng, thậm chí nàng không thuyết phục được ta.”
Cư Mộc Nhi lại im lặng. Một áp lực vô hình đè nặng lên ngực nàng.
“Nàng hứa với ta đừng có tự ý nhé?”
Cư Mộc Nhi không biết nên đáp thế nào. Nàng thấy rất khó chịu.
“Mộc Nhi.” Long Nhị chống tay, nhìn Cư Mộc Nhi, “Mộc Nhi, nàng là người rất thông minh, nhất định nàng hiểu rõ được mất trong chuyện này. Bằng sức lực của mỗi nàng, sao có thể đối kháng Hình bộ? Sao có thể để Hoàng thượng thừa nhận rằng mình phê sai một án oan chết người?”
Hắn nói là “nàng”, không phải “chúng ta”.
Cư Mộc Nhi nằm như khúc gỗ, cảm thấy mắt mình nóng lên.
Long Nhị nhìn nàng chăm chú, chờ xem nàng trả lời thế nào. Thế nhưng Cư Mộc Nhi lại không nói “Tự ta không làm được, còn có chàng nữa”, nàng nói: “Tướng công, ta cũng không muốn liên lụy đến chàng.”
Long Nhị nhăn mặt. Lần đầu tiên hắn có cảm giác mình không xác định được suy nghĩ trong lòng Cư Mộc Nhi.
“Nàng không làm ta bị liên lụy. Có điều nàng ngoan chút đi, trừ phi có bằng chứng xác thực, nắm chắc mười phần, còn không thì đừng có sơ suất, hiểu chưa?”
Cư Mộc Nhi gật đầu, mở to mắt, cố gắng không khóc.
Long Nhị suy nghĩ, vẫn thấy lo lắng: “Là chuyện của người khác. Nàng có lòng tốt, ta biết, nhưng quả thực nàng không giúp được ông ấy. Hơn nữa ông ấy đã về cõi tiên, nàng có làm gì cũng không khiến ông ấy sống lại được, đừng quá nhớ thương. Hiểu chưa?”
Cư Mộc Nhi cắn môi, miễn cưỡng gật đầu.
Long Nhị nhíu mày, lời của hắn nàng có nghe vào đầu không?
Một lúc sau, Long Nhị lay lay Cư Mộc Nhi: “Còn chuyện gì không, nàng nói ta nghe?”
Cư Mộc Nhi nhắm mắt giả vờ ngủ, mãi mới nói: “Không có gì.”
Không có gì? Long Nhị trợn mắt nhìn Cư Mộc Nhi. Chuyện nàng bị bắt cóc, chuyện bọn bắt cóc chết bất đắc kỳ tử, hôm nay lại hỏi chuyện Hoàng thượng… Không có thật à?
“Hừ.” Long Nhị chọc má nàng. Mấy ngày nay nuôi nàng thêm được tí thịt, hắn rất hài lòng, “Sao nàng lại khen ta?”
“Khen gì đâu, ta đâu có nói vậy.”
Nói xong tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Long Nhị hôn nàng một mạch: “Công phu nịnh bợ của nàng đúng là chẳng tiến bộ tí nào.”
“Tạ ơn Nhị gia khích lệ.”
“Không khen nàng.”
“Khen mà, Nhị gia khen ta thẳng thắn, chưa bao giờ nói láo.”
Long Nhị buồn cười cắn gương mặt tròn của nàng một cái: “Da mặt rõ dày, cãi giỏi thế.”
Cư Mộc Nhi xoa mặt, nở nụ cười. Long Nhị kéo nàng vào lòng: “Ta nghĩ hôm nay xảy ra việc này, nàng rảnh rỗi lại nghĩ lung tung, không ngờ thật ra nàng lại nhẹ nhàng nhỉ. Như thế ta cũng không khách khí nữa. Nàng không ngủ được thì vận động với gia một chút, toát mồ hôi mệt mỏi thì ngủ ngon được ngay.”
“Tướng công!” Cư Mộc Nhi ôm cánh tay Long Nhị, chui vào lòng hắn, “Tướng công đừng làm loạn. Ta có chuyện muốn nói.”
“Gia không làm loạn, gia muốn thật mà.”
Cư Mộc Nhi đỏ mặt: “Tướng công…”
“Được rồi, cứ nghe xem nàng muốn nói gì đã.” Long Nhị cười cười, nắn gò má đỏ ửng của nàng, cảm thấy tinh thần rất tốt.
Cư Mộc Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi: “Tướng công, Hoàng thượng là người thế nào? Nếu bách tính có oan, kêu oan với người có được không?”
“Còn phải xem là oan gì, oan của ai, liên quan đến ai, còn phải xem việc này có ích với Hoàng thượng hay không.” Long Nhị không nghĩ ngợi đáp luôn, giọng nói không còn trêu chọc.
Cư Mộc Nhi im lặng.
Long Nhị nói thêm: “Hoàng thượng là vua một nước. Mộc Nhi, nàng phải nhớ rằng phàm là người có quyền thế thì đều có suy nghĩ và cố kỵ, bất kể cấp bậc nào, không ai là người hoàn toàn trong sạch.”
Cư Mộc Nhi không nói, nàng biết vậy.
Long Nhị yên lặng một hồi, sau đó hỏi: “Nàng có định nói cho ta biết không?”
Cư Mộc Nhi do dự một hồi, cuối cùng quyết định nói: “Nhị gia, hơn hai năm trước, có án diệt môn nhà Sử Thượng thư, Sư tiên sinh bị oan.” Nàng cảm nhận được Long Nhị đờ người, hoàn toàn không ngờ đến. Nàng nói tiếp: “Ta muốn giải oan cho Sư tiên sinh.”
Long Nhị cứng đờ.
Hắn giật mình.
Hắn biết rằng Cư Mộc Nhi dạy cầm cho nhà giàu, cho các cô gái thanh lâu, còn có cả trẻ con nữa. Ban đầu hắn thấy lạ, rõ ràng là nàng mù, bố nàng mở quán rượu cũng nuôi được nàng, vì sao nàng còn muốn làm lụng?
Nhưng chuyện này không có sơ hở gì, hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ nghĩ có lẽ nàng đi dạy cầm vì không muốn cứ ở trong bốn bức tường. Sau khi kết hôn, nàng cũng an phận trong phủ, hắn không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng hôm nay, nàng đột nhiên nói nàng muốn giải oan, hắn hiểu ran gay.
Thì ra là nàng tìm cơ hội thám thính tin tức.
Ai lại nghĩ rằng một cô gái mù lại muốn lật lại bản án lớn khiến cả nước khiếp sợ ngày đó?
“Sư Bá Âm là người ở đâu? Đã từng dạy cầm cho nàng?”
“Chưa từng dạy. Có điều hâm mộ đã lâu, cũng như nhiều cầm sư khác, ta rất ngưỡng mộ kỹ thuật của Sư tiên sinh.”
“Đã không thân không quen, vì sao lại muốn giải oan cho ông ta?”
Cư Mộc Nhi nháy mắt. Trong bóng tối, tựa như nàng thấy được đôi mắt của Long Nhị nhìn mình chằm chằm, “Cùng là người yêu cầm, không thể không luyến tiếc. Sư Bá Âm là thánh cầm trong bao người, nếu là án oan, đương nhiên sẽ muốn kêu oan cho ông ấy, nếu không thì không an lòng.”
Long Nhị trầm mặc. Cư Mộc Nhi căng thẳng, tim đập thình thịch liên hồi.
Mãi lâu sau, hắn mới hỏi tiếp: “Vì sao nàng lại nghĩ rằng ông ấy chết oan?”
“Khi sắp bị tử hình, ông ấy dùng tiếng đàn để nói.”
“Thế à? Tiếng đàn nói thế nào?”
“Cái này có quan trọng không?” Cư Mộc Nhi nhíu mày, chẳng phải nghĩ cách giải oan, kêu oan mới là việc chính sao?
“Đương nhiên là quan trọng. Nàng nói thử xem.”
Cư Mộc Nhi không nghe được tình cảm trong lời hắn. Lúc này, ở bên cạnh nàng, là Long Nhị gia khôn khéo giỏi giang trầm ổn bình tĩnh, không phải là gia xấu tính thích làm loạn hay trêu chọc nàng.
“Được rồi, là thế này. Sư tiên sinh chia bản nhạc làm hai phần. Phần đầu là phần kêu oan, phần sau là phần giải thích. Phần kêu oan, ông kết hợp năm khúc nhạc nổi tiếng. Bài đầu tiên là “Duyên”, đó là một khúc nhạc nổi tiếng kể về chuyện một đôi nam nữ yêu nhau nhưng người nam chỉ chăm lo tiền đồ nên về sau phải chia lìa khổ sở. Có duyên không có phận, tình chẳng đến đâu. Sư tiên sinh dùng bốn loại biến hóa phân chia khúc nhạc, làn điệu không thống nhất, “Duyên” hóa thành viễn, oán, oan. Một khúc khác tên “Viễn chinh”, là một câu chuyện cũ của Lương quốc, kể về một hán tử nhà nông bị sung quân, sau đó lại trở thành đại tướng bảo vệ tổ quốc, cuối cùng chết trên sa trường. Đây cũng là một án oan. Một khúc khác tên “Kim bảng đề danh”, là bản nhạc được đàn khi báo hỉ công danh, nhất định tướng công đã từng nghe qua.”
Long Nhị không nhịn được nói: “Trong bài đó cũng có chuyện kể? Chuyện kể đó cũng có án oan?”
“Không, bài này thì không có án oan, chỉ biểu lộ niềm vui của người được đề tên bảng vàng sau khi khổ luyện thi thư. Nhưng trong từ khúc đó, Sư tiên sinh dùng cách đàn của “Duyên”.”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút, không biết làm cách nào để giải thích cách biến đổi thủ pháp của giới cầm. Nàng ậm ừ: “Thật ra khúc luật và phách tiết…”
“Được rồi, nàng nói đúng, nhưng không quan trọng.”
Lời Long Nhị nói khiến Cư Mộc Nhi thở phào. Giải thích với một thường dân về thủ pháp đánh đàn cao thâm một cách rõ ràng mà không bị tổn thương thì thật quá khó khăn.
“Tại sao ông ấy lại muốn làm mọi chuyện khó khăn như vậy? Ông ấy ở trong tù không thể kêu oan, đến lúc đó có cơ hội đứng trước đám đông, sao không kêu oan luôn?”
“Nghe nói Sư tiên sinh bị hãm hại lưỡi ở trong ngục, không có cách nói chuyện.”
Long Nhị trầm mặc.
Một lúc sau, hắn nói: “Đã là đàn kêu oan, vì sao không kêu oan như nhau, đàn luôn Duyến, Xa, Oán. Dù sao cũng là bị oan, đàn một khúc thôi có phải giúp các cầm sư dễ hiểu không? Cố đàn kiểu huyền bí làm gì?”
Cư Mộc Nhi nhíu mày. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nàng chỉ nghĩ các bản đàn này đều có chung một ý, hẳn là có thể xác định được đây là án “oan”. Cầm sư bọn họ chỉ chuyên chú vào sự thách thức của tiếng đàn, vì việc mình nghe hiểu được tiếng đàn mà thật phấn khích. Nhưng lời của Long Nhị cũng có cái đúng.
Năm bản nhạc khác nhau, biến hóa âm luật, trộn với nhau, đàn liên tiếp, đúng là quá mức phức tạp? Vì sao lại phức tạp như vậy?
“Hay là ông ấy biết rằng đây là khúc nhạc cuối cùng trước khi chết nên muốn khoe khoang bản lĩnh? Phải biết rằng vốn Sư tiên sinh là người cổ quái, kiêu ngạo, đây lại là lần cuối ông gảy đàn, vì thế trước mặt các cầm sư, ông muốn thể hiện cầm kỹ cũng là chuyện bình thường.” Cư Mộc Nhi nghĩ đến đạo lý này. Nếu đổi lại là nàng, trước khi chết, cũng nhất định phải xuất hết tài nghệ mình có, lưu danh sử sách.
“Hừm, thế nên ta mới nói mấy người học cầm đều bị điên.” Long Nhị không thấy đúng.
Lời này khiến Cư Mộc Nhi ấm ức. Nàng yên lặng cắn môi.
Long Nhị lại nói: “Ngoài tiếng đàn, nàng có chứng cứ khác không? Chứng cứ rõ ràng xác thực rằng Sư Bá Âm bị oan?”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ, không muốn nói nhưng lại thừa nhận: “Không có.”
“Không có.”
“Án năm đó ta có nghe qua. Là một người làm của Sử gia thoát chết, chạy đi báo quan. Phủ doãn phái người đến hiện trường thì thấy Sư tiên sinh đang cầm cầm phổ trong đám lửa. Khi đó Sử gia bị cháy, có người nói là do Sử thượng thư bị độc phát tác, trước đó hai người có tranh chấp làm đổ ngọn nến, vì thế cầm phổ cũng bị đốt. Người xử án kia cuối cùng cũng rời kinh thành, không ai biết người đó đi đâu. Cầm phổ không còn, mọi người chỉ được nghe Sư tiên sinh đàn đúng một lần trước khi hành hình.”
“Bản nhạc đó, nàng nói có phần hai?”
“Hẳn là có.”
“Nàng nói hẳn là?”
Giọng nghi vấn của Long Nhị khiến Cư Mộc Nhi chột dạ chưa từng thấy. Nàng lí nhí: “Bởi vì chưa ai xem qua cầm phổ, chỉ nghe ý trong tiếng đàn và dựa vào sự kiện để đoán.”
Đúng thế, bản nhạc thì sao? Nhân chứng duy nhất mất tung tích, hơn nữa người làm Sử gia vẫn ở đây, nhỡ người đó lại chứng minh hung thủ là Sư Bá Âm thì làm gì được nữa?
Cư Mộc Nhi chẳng biết mình có thể nói gì. Hai năm qua, hai năm nàng suy nghĩ về chuyện này. Nàng đã nghĩ qua biết bao loại khả năng, nghĩ Sư Bá Âm bị oan, nghĩ đến cái chết của Hoa Nhất Bạch, nghĩ đến sự đau khổ bất lực của Lâm Duyệt Dao. Đương nhiên nàng biết mình yếu đuối, muốn làm rõ việc này thật khó như lên trời, nhưng có kẻ vô hình cứ bức ép, nàng đã bước ra thì không thể quay lại được.
Hai năm qua, nàng vẫn im lặng bất động là vì nàng không đạt được bước tiến nào. Nhưng chuyện nàng được gả cho Long Nhị đã thay đổi tất cả. Một động, tất cả sẽ động. Một số việc xảy ra, có việc có sơ hở.
Thế nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán. Hơn nữa, nàng vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt. Vì thế, lúc Long Nhị nghi ngờ, nàng không biết phải phản ứng thế nào.
Nàng thấy nàng có thể đối diện với phủ doãn đại nhân một cách hùng hồn thẳng thắn, vậy mà trước Long Nhị, nàng chột dạ. Nàng cũng không xác định được gì hết, vậy mà lại tuyên bố đòi kêu oan trước mặt Hoàng thượng.
Cư Mộc Nhi trầm mặc khiến Long Nhị thở dài thườn thượt. Hắn cầm tay nàng trong chăn, nói: “Mộc Nhi, chuyện này đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không phải do Sư Bá Âm, vậy thì cả nhà Sử Thượng thư chết cũng không thể do người thường làm. Hung thủ nhất định không phải kẻ dễ chơi. Án này Hình bộ đã thẩm tra nghiêm ngặt, Hoàng thượng tự mình phê, mỗi người mỗi chứng cứ đều được xem xét ổn thỏa, không có kẽ hở. Trước không nói làm gì, nàng cứ nghĩ xem, giờ lật lại bản án, chẳng những đảo lộn Hình bộ, cũng là cái bạt tay vào mặt Hoàng thượng. Hơn nữa nàng còn không có bằng chứng, thậm chí nàng không thuyết phục được ta.”
Cư Mộc Nhi lại im lặng. Một áp lực vô hình đè nặng lên ngực nàng.
“Nàng hứa với ta đừng có tự ý nhé?”
Cư Mộc Nhi không biết nên đáp thế nào. Nàng thấy rất khó chịu.
“Mộc Nhi.” Long Nhị chống tay, nhìn Cư Mộc Nhi, “Mộc Nhi, nàng là người rất thông minh, nhất định nàng hiểu rõ được mất trong chuyện này. Bằng sức lực của mỗi nàng, sao có thể đối kháng Hình bộ? Sao có thể để Hoàng thượng thừa nhận rằng mình phê sai một án oan chết người?”
Hắn nói là “nàng”, không phải “chúng ta”.
Cư Mộc Nhi nằm như khúc gỗ, cảm thấy mắt mình nóng lên.
Long Nhị nhìn nàng chăm chú, chờ xem nàng trả lời thế nào. Thế nhưng Cư Mộc Nhi lại không nói “Tự ta không làm được, còn có chàng nữa”, nàng nói: “Tướng công, ta cũng không muốn liên lụy đến chàng.”
Long Nhị nhăn mặt. Lần đầu tiên hắn có cảm giác mình không xác định được suy nghĩ trong lòng Cư Mộc Nhi.
“Nàng không làm ta bị liên lụy. Có điều nàng ngoan chút đi, trừ phi có bằng chứng xác thực, nắm chắc mười phần, còn không thì đừng có sơ suất, hiểu chưa?”
Cư Mộc Nhi gật đầu, mở to mắt, cố gắng không khóc.
Long Nhị suy nghĩ, vẫn thấy lo lắng: “Là chuyện của người khác. Nàng có lòng tốt, ta biết, nhưng quả thực nàng không giúp được ông ấy. Hơn nữa ông ấy đã về cõi tiên, nàng có làm gì cũng không khiến ông ấy sống lại được, đừng quá nhớ thương. Hiểu chưa?”
Cư Mộc Nhi cắn môi, miễn cưỡng gật đầu.
Long Nhị nhíu mày, lời của hắn nàng có nghe vào đầu không?
Một lúc sau, Long Nhị lay lay Cư Mộc Nhi: “Còn chuyện gì không, nàng nói ta nghe?”
Cư Mộc Nhi nhắm mắt giả vờ ngủ, mãi mới nói: “Không có gì.”
Không có gì? Long Nhị trợn mắt nhìn Cư Mộc Nhi. Chuyện nàng bị bắt cóc, chuyện bọn bắt cóc chết bất đắc kỳ tử, hôm nay lại hỏi chuyện Hoàng thượng… Không có thật à?
Danh sách chương