Bữa tiệc chiêu đãi nhanh chóng bắt đầu.
An Trường sắp xếp người con gái thứ hai và thứ tư chia nhau ngồi bên trái và bên phải Long Đại, mà An Nhược Thần thì sắp ngồi ở bàn khác. Điều này đúng ý của An Nhược Thần. Bởi vì kế hoạch của cô chính là nhân lúc cả nhà bận nịnh bợ, không để ý tới việc khác, lén trốn nhà đi.
Vì vậy tiệc rượu bắt đầu chưa được bao lâu, An Nhược Thần đã lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc.
Không có ai chú ý, không có ai để ý. Người trong nhà cô đều đang cố gắng nịnh nọt Long Tướng quân, muốn Long Tướng quân trò chuyện, cười một cái. Mà người bên cạnh Long Tướng quân, thì là đang cố gắng xoa dịu tình hình. Không thể đắc tội với An gia – nhà giàu nhất thành Trung Lan, cũng không thể trêu trọc Long Tướng quân uy danh lan xa.
Cho nên An Nhược Thần quan sát tình hình, tìm cơ hội tốt, về phòng.
Lần này, hành động của cô phải nhanh, không kịp quấn ngực. Nhưng cô không có ý định lặn lội đường xa, cho nên việc này sẽ không sao.
Cô phải nhân lúc tiệc rượu chưa tan, chạy tới căn phòng đã thuê trốn kỹ. Đợi bọn họ phát hiện cô không thấy đâu nữa, lục soát toàn thành, cô có thể ngủ ngon trong gian phòng kia. Đợi qua một khoảng thời gian, bọn họ cho rằng cô xa chạy cao bay sớm ra khỏi thành, lúc này không đề phòng, cô lại tìm cơ hội đi ra ngoài.
An Nhược Thần tính toán rất tốt, nhưng ngoài phòng cô có nha hoàn đi tới đi lui, tạm thời cô không ra ngoài được. Đã một lúc lâu, cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh. An Nhược Thần thò đầu ra nhìn, sau đó cầm túi đồ, đi về phía góc hoang vắng ở sân sau.
An Nhược Thần sớm đã thăm dò xong mọi địa hình trong nhà. Bên ngoài vựa củi ở sân sau, tường chất đầy gỗ. Bên ngoài tường kia có cái cây thấp, chính là chỗ tốt để leo tường vượt hàng rào đào hôn rời nhà.
An Nhược Thần cẩn thận từng li từng tí, rốt cục cũng tránh nẽ được tất cả tai mắt của mọi người, thuận lợi đến đây. Cô trèo lên đống gỗ chồng chất, giơ cao cánh tay bám vào chóp tường, đạp lên mặt tường bò lên trên.
Túi đồ sau lưng lúc ẩn lúc hiện, khiến cô không nhìn rõ, rất bất tiện. Cô dứt khoát cởi nó xuống, ném ra ngoài tường trước. Sau đó tay cô cùng một lúc thực hiện, trái uốn phải di chuyển, dùng hết sức lực, rốt cục trèo lên nóc tường.
Từ nóc tường thăm thò đầu ra ngoài, An Nhược Thần ngây người.
Một người đàn ông uy vũ đang ngồi trên con ngựa to màu đen dũng mãnh, trong tay cầm túi đồ làm từ vải bông của cô. An Nhược Thần nhìn chằm chằm vào túi đồ của cô. Túi đồ kia lúc cô vác trên lưng còn cảm thấy to, sao ở trong tay người đó lại nhỏ đến mức đáng thương như vậy.
An Nhược Thần giương mắt, ánh mắt từ túi đồ chuyển đến trên mặt người đàn ông, đối diện với đôi mắt của người đàn ông.
Long Tướng quân.
Tại sao lại là anh? An Nhược Thần vội vàng nhìn xung quanh, trên đường trừ anh ra không có ai cả. An Nhược Thần sợ anh làm ồn, vội vàng dựng thẳng ngón trỏ, đặt ở bên miệng làm động tác chớ lên tiếng. Long Đại lãnh đạm nhìn cô, không tỏ vẻ gì, cũng không nói gì.
An Nhược Thần bị nghẹn, cảm thấy rằng, ngoài lông mày, sợ là các bộ phận khác trên mặt đều không chuyển động, có lẽ đầu lưỡi cũng cứng. Nhưng không phải anh vẫn ở bữa tiệc sao? Sao trong nháy mắt đã chạy tới đây rồi?
An Nhược Thần lại nhìn chung quanh, xác thực là không có người khác. Cô cắn răng, thò người ra, chuẩn bị nhảy tường. Bây giờ không phải lúc là tìm tòi nghiên cứu vị Long Tướng quân này, là lúc chạy trốn. Thời gian cấp bách, sẽ không còn gặp lại!
Vừa muốn bước một chân ra, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu phố, nghe động tĩnh giống như sắp đến chỗ ngoặt phía sau phố. An Nhược Thần vội vàng thu chân lại, khóe mắt thấy mấy người đang chạy về phía này. Trong đó có cha cô – người mặc bộ quần áo rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện.
An Nhược Thần “vèo” một phát ngồi xổm xuống, trốn ở sau tường. Tốn công trèo lúc trước.
Cô nghe thấy bên ngoài có người kêu to: “Tướng quân, tướng quân dừng bước.”
Sau đó là giọng nói của An Trường: “Tướng quân quân vụ bận rộn, có việc đi trước, tại hạ cũng không dám làm chậm trễ. Đây là lễ mọn tại hạ chuẩn bị, mong tướng quân vui lòng nhận cho.”
An Nhược Thần nhe răng nhếch miệng, nghĩ thầm cha cô thật sự là quá nịnh bợ. Nhưng cô không nghe thấy vị Long Tướng quân kia trả lời, ngược lại là phó quan của anh trả lời, nói cảm ơn, còn nói thịnh tình của An lão gia, ngày khác chắc canh sẽ đáp lễ…. Hai bên khách sáo nói vài câu với nhau, cuối cùng giải tán.
Đợi đến khi bên ngoài không âm thanh gì nữa, An Nhược Thần mới vội vàng bò xuống. Phía sau con đường vắng vẻ, không có một ai, điều hỏng bét là bộ đồ của cô cũng không thấy.
An Nhược Thần trợn mắt há hốc mồm, vị Long Tướng quân, cướp túi đồ của cô!
An Nhược Thần thật ra là một người cẩn thận, khi tính toán bỏ trốn, vì đề phòng chuyện không hay xảy ra, cô đã chia tài sản của mình ra làm ba phần. Một chút bạc mang theo người, quần áo và đồ đáng giá chia làm hai phần. Một phần ở trong túi đồ trước, giao cho Long Tướng quân giữ hộ, một phần khác ở trong túi đồ này, lại “phó thác” cho Long Tướng quân.
Tình huống trước mắt chính là ngoài chút bạc vụn trên người, cô không còn gì cả. Điều này khiến cô sao trốn nhà được?
An Nhược Thần nắm chặt tay, để bản thân mình tỉnh táo lại. Lúc này nghe thấy có tiếng người chạy về phía kho củi bên này, An Nhược Thần vội vàng nhảy xuống, giả bộ làm điềm nhiên như không có việc gì đi dạo khắp nơi. Trên đường thấy mấy người hầu ai về vị trí của người nấy, cô biết sự rời đi của khách quý đã khiến cô mất cơ hội chạy trốn tốt nhất.
An Nhược Thần về tới phòng mình, tức giận đến không nhẹ. Tên tướng quân có bộ mặt cứng ngắc chỉ biết nhướn mày không nói gì thật là đáng ghét, ngươi nói ngươi ăn cơm thì ăn tử tế đi, sao ăn một nửa lại phải rời đi? Thật sự là rất không lễ phép, rất xấu xa.
An Nhược Thần đặt mông ngồi trên ghế, làm sao bây giờ? Cô phải tìm cơ hội xuất phủ, phải lấy lại túi đồ. Cô tĩnh tâm suy nghĩ, nghĩ tới một biện pháp.
Ngày hôm sau, An Nhược Thần đi dạo trong phủ, rất khéo gặp đại nương đưa hoa quả đến trong phủ, nhưng số lượng nha hoàn trong phủ không đủ, đại nương gào thét bảo bọn họ đi nhiều hơn vài chuyến. An Nhược Thần thấy thế liền nói: “Đúng lúc ta nhàn rỗi, muốn tìm người tâm sự, ta đưa cho mấy muội ấy cho.”
Cô nhấc hai giỏ ra, muốn đến tiểu viện đưa hoa quả cho Nhị muội và Tứ muội.
An Nhược Thần không thân thiết với mấy người em gái em gái lắm, nhưng quan hệ cũng không coi là xấu. Thuộc về diện có việc có thể trò chuyện được vài câu, không có việc gặp mặt cũng chào hỏi nhau. An Nhược Thần đến phòng Tứ muội – An Nhược Phương trước, ngồi xuống nói chuyện vài câu, giống như là vô tình nhắc đến Long Tướng quân ngày hôm qua. An Nhược Phương khuôn mặt nhỏ nanh trắng bệch, nói Long Tướng quân, hôm qua ngồi ở ghế, đúng là một câu cũng không nói.
An Nhược Thần nhìn dáng vẻ này của Tứ muội, có lẽ không có tâm tư gì với Long Tướng quân, trong lòng có chút thất vọng. Xem ra không thể trông cậy An Nhược Phương.
An Nhược Thần lại đến phòng của Nhị muội – An Nhược Hi. Lần này, cô thăm dò được tin tức tốt. An Nhược Hi bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo, lôi kéo An Nhược Thần hỏi vài chuyện của Long Tướng quân.
Vì sao hỏi cô? Bởi vì lúc trước An Nhược Thần rời nhà lấy lý do qua loa là ngưỡng mộ Long Tướng quân trốn nhà để nhìn thấy dung mạo thật của Long Tướng quân, vì việc này còn bị phạt. An Nhược Hi liền cho rằng An Nhược Thần khá hiểu rõ Long Tướng quân, vì vậy lôi kéo cô hỏi vài việc.
An Nhược Thần đâu biết tình hình của Long Tướng quân, nhưng may mà An Nhược Hi cũng không biết, vì vậy An Nhược Thần nói bừa. Cô miêu tả Long Tướng là một người đàn ông anh dũng thiện chiến, không hề đáng sợ, nghe mọi người nói Long Tướng quân ít nói nhưng rất hòa nhã, quan tâm người nhà….
Cuối cùng An Nhược Thần còn cố ý, vô tình hỏi: “Nói đến, muội muội cô cũng đến đến tuổi lập gia đình, hôm qua cha sắp xếp muội và Tứ muội ngồi bên cạnh Long Tướng quân, là có ý gì?”
An Nhược Hi gan dạ, đanh đá đỏ mặt bỗng nhiên giậm chân: “Muội đến hỏi cha.” Nói xong, thực sự chạy ra ngoài.
An Nhược Thần mỉm cười, có Nhị muội dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thật đúng là tốt.
Ban đêm, An Nhược Hi đến tìm An Nhược Thần, An Nhược Hi nói cô ta thăm dò ý tứ của cha, cha thật sự cố ý muốn kết thân với Long Tướng quân. Nhưng không nhất định là để An Nhược Hi xuất giá, chủ yếu còn phải xem Long Tướng quân chọn trúng ai.
Trong lòng An Nhược Hi không nắm chắc, bởi vì Tứ muội An Nhược Phương là đại mỹ nhân nổi tiếng trong thành, An Nhược Hi tự biết tướng mạo không bằng An Nhược Phương, rất sợ đàn ông coi trọng sắc đẹp, vị Long Tướng quân kia sẽ chọn trúng Tứ muội.
“Tỷ, tỷ nói muội nên làm gì bây giờ?”
“Nếu không, nghĩ cách gì đó để gặp tướng quân nhiều hơn. Để ngài ấy có cơ hội biết muội, gặp nhiều, tất nhiên là niềm vui.”
An Nhược Hi gật đầu: “Tỷ nói đúng. Nhưng Long Tướng quân không dễ mời. Lần trước cha mời mấy người, mới có thể khiế Long Tướng quân đến làm khách trong phủ. Bây giờ mới qua vài ngày, lại bảo cha mời có phải không thích hợp lắm?”
“Vậy thì đợi một thời gian nữa.” An Nhược Thần bỗng nhiên thở dài: “Đáng tiếc không bao lâu nữa ta sắp phải lấy chồng, không có biện pháp biết tiến triển giữa muội và Long Tướng quân kia.”
An Nhược Hi nghe xong, nhíu mày. Một cô nương, xếp đặt việc này vốn xấu hổ muốn chết, có một người chị đợi lấy chồng cùng bàn kế hoạch, so với việc bản thân suy nghĩ vớ vẩn thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa, nếu cô muốn làm chuyện gì đó, có người cùng làm làm, yểm hộ cũng không tệ.
Tưởng tượng như vậy, An Nhược Hi hơi sốt ruột: “Nếu không, hay là đừng đợi quá lâu, ngộ nhỡ còn có nhà khác cũng nhìn trúng Thượng tướng quân. Muội nghe nói Long gia ở kinh thành là gia đình lớn, không chỉ là tướng quân quyền cao chức trọng, mà còn là gia đình gia tài bạc triệu, Long Tướng quân là con trai trưởng, sau này gia sản gia nghiệp không phải đều do ngài ấy kế thừa sao? Nếu muội được gả sang đó, nhất định sẽ giúp đỡ tỷ tỷ.”
An Nhược Thần cười trả lời: “Vậy tỷ tỷ cảm ơn trước.”
An Nhược Hi lại có chút xấu hổ, nghĩ bản thân mình chưa đâu vào đâu cả đã nói xa như vậy. An Nhược Hi kéo An Nhược Thần, nói chính sự: “Tỷ tỷ, nếu không như vậy, muội nói với cha, muội mang đồ ăn đến nơi đóng quân thăm Long Tướng quân, nói là thay mặt cha thăm hỏi sự vất vả của các tướng sĩ.”
“Biện pháp này rất tốt. Tướng quân không muốn đến, muội có thể qua.” An Nhược Thần trả lời.
“Vậy tỷ tỷ đi cùng muội nhé.”
Cuối cùng cũng nghe được điều cô muốn nghe, nhưng An Nhược Thần vẫn phải giả bộ: “Như vậy thích hợp sao? Ta là người sắp xuất giá, xuất đầu lộ diện đi trong quân doanh được không.”
An Nhược Hi nghiêm túc nói: “Lời này của tỷ, trước đó tỷ xuất phủ đi gặp Tướng quân, sao không nói xuất đầu lộ diện? Hiện tại muội tìm tỷ giúp đỡ, tỷ lại ra sức từ chối. Không phải tỷ ngưỡng mộ Tướng quân, sợ thấy ngài ấy trái tim sẽ dao động chứ. Tỷ nên biết bản thân mình là người sắp xuất giá, đừng nghĩ quá nhiều mới tốt.”
An Nhược Thần rất không thích tính độc đoán của cô em gái này, nhưng vẫn cười theo nói: “Được, được, là ta không phải. Ta đi cùng muội là được chứ gì?”
An Nhược Hi cười đắc ý, hài lòng.
Hai ngày sau, An Nhược Thần và An Nhược Hi dẫn người hầu trong nhà, mang theo một đống đồ ăn đến nơi đóng quân của Long gia quân, cầu kiến Long Tướng quân.
Thế nhưng mà Long Tướng quân không gặp họ, nói là quân vụ quá bận, không rảnh. Chỉ phái phụ tá đi ra bày tỏ lòng biết ơn, và nói kỷ luật quân đội là quan trọng, không thể nhận đồ ăn này, để tránh nuông chiều đám binh sĩ, sau này tướng quân không quản lý được.
An Nhược Hi có chút sốt ruột, nhưng cô không muốn uổng phí lần này. Cũng may phụ tá kia lại nói, người tới là khách, nhị tiểu thư đã đến đây, anh có thể dẫn đi tham quan. An Nhược Hi đương nhiên là đồng ý, đồng thời đáy lòng cũng có chút ít đắc ý, bởi vì người ta cố ý nói rõ là nhị tiểu thư, không nhắc đến An Nhược Thần.
An Nhược Thần mới không thích tham quan quân doanh gì đó, lần này ra ngoài cô có chuẩn bị. Cô mang theo toàn bộ tiền trên người, định lấy lại túi đồ tìm cơ hội chạy trốn, nếu không lấy lại được, cô trốn đến căn phòng đã thuê trước rồi nói sau. Dù sao ngày cưới sắp đến rồi, cô mà về sau này chắc canh sẽ không có cơ hội đi ra ngoài, lúc này không chạy, chờ đến khi nào?
An Nhược Thần mỉm cười đưa mắt nhìn An Nhược Hi mang theo người hầu trong nhà đi tham quan. Binh lính canh phòng ở bên cạnh mang trà cho An Nhược Thần rồi vội vàng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình An Nhược Thần.
Điều này thật sự là cơ hội tốt.
An Nhược Thần ra khỏi phòng, nhìn xung quang, thật tốt, không có người! Cô vội vàng đi ra ngoài, đánh giá sự nguy hiểm khi tìm túi đồ có thể ảnh hưởng đến việc cô chạy trốn hay không. Đang nghĩ, chợt thấy căn phòng phía trước cách đó không xa cắm một lá cờ, trên cờ viết chữ “Long”.
An Nhược Thần giật mình, có lẽ nơi đó là phòng của Long Tướng quân, cô nên đi qua xem thử, không biết chừng túi đồ của cô ở bên trong. Nếu không có, trước tiên cô không cần bộc đồ, chạy thoát rồi nói sau.
An Nhược Thần đi qua. Trên đường không có ai xuất hiện, đến trước phòng, phát hiện cửa phòng không khóa, cô ở ngoài cửa gõ, không có người trả lời, An Nhược Thần rất vui mừng quá đỗi, đẩy cửa phòng ra đi vào.
Đi vào, cô vui đến mức thở phào một hơi. Hai túi đồ của cô đang ở trên mặt bàn. An Nhược Thần vội vàng chạy qua, bên trái một cái bên phải một cái, vác túi đồ trên lưng.
Xong xuôi mọi việc, nhanh chóng chuồn đi.
An Nhược Thần nhịn không được nhếch miệng cười, cô quay người muốn chạy, nhưng đứng yên tại chỗ.
Long Tướng quân cao lớn uy vũ, vẻ mặt nghiêm túc đang chặn ở cửa ra vào, nhìn cô chằm chằm.
Tim An Nhược Thần ngừng đập nửa nhịp, phản ứng theo bản năng lui về phía sau một bước. Rồi sau đó kịp phản ứng, vội vàng nói: “Long Tướng quân về rồi, ta là tới lấy túi đồ, cám ơn Long Tướng quân.”
Long Đại không nói gì, chỉ đi lên phía trước, đi về phía An Nhược Thần.
An Nhược Thần cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, không thể yếu thế.
Cô ưỡn ngực khiến Long Đại nhìn lướt qua bộ ngực của cô, sau đó anh nhịn không được nhếch khóe miệng. Cô thật là thú vị, mỗi lần gặp lại thay đổi, hôm nay nhỏ đi rồi.
An Nhược Thần nhìn theo ánh mắt của Long Tướng, mặt đỏ lên, vội vàng chuyển túi đồ lên trước ngực, ôm chặc, che ngực cẩn thận. Hôm nay cô dự tính chạy trốn, cho nên quấn ngực. Tướng quân này thật sự là quá thất lễ, sao có thể nhìn con gái như vậy.
An Nhược Thần biết đi sớm hơn thì tốt hơn, vì vậy nói một câu: “Đa tạ Tướng quân, tiểu nữ cáo từ trước.”
Vừa định cất bước, chợt nghe Long Đại nói: “Cô lén vào trong phòng ta trộm đồ, nói đi là có thể đi sao?”
An Nhược Thần kinh ngạc há to miệng, hóa ra không phải anh không biết nói, hóa ra giọng nói của anh rất dễ nghe, thế nhưng mà những thứ kia không làm cô ngạc nhiên bằng lời anh vừa nói. Cái gì gọi là trộm đồ?
“Hai cái bọc này là của ta.”
“Ai chứng minh?”
“Ta có thể nói rõ bên trong có những gì.” An Nhược Thần cây ngay không sợ chết đứng.
“Ta cũng có thể.” Long Đại nghiêm túc nói một câu. Anh rõ ràng, rõ ràng còn nhìn lén cô nương gia túi đồ, bên trong còn có quần áo của cô đấy nhé.
Mặt An Nhược Thần đỏ lên: “Quần áo bên trong đều là của ta.”
“Vậy thì dễ xử lý, có thể mời An lão gia phân biệt, nếu đều là quần áo của cô, hai túi đồ này đều là của cô.”
An Nhược Thần cứng nhắc, không biết nói gì, bảo cha nàng phân biệt, đây không phải cắt đứt đường lui của nàng sao? An Nhược Thần cắn môi, cân nhắc giữa hai thứ, chạy trốn hay lấy đồ quan trọng hơn.
Cô quay người, đặt túi đồ lại, cắn răng kiềm chế sự khó chịu, khẽ nói: “Ta trả túi đồ cho tướng quân, đi được chưa?”
Thế nhưng không được. Long Đại nói: “Trộm đồ trong quân doanh, làm phục vụ lấy công chuộc tội.”
An Nhược Thần hoảng sợ đến mức chân tay luống cuống, khẽ cầu khẩn: “Tướng quân, ta chỉ là một người con gái yếu ớt, xin tướng quân đừng làm ta khó xử.”
Đối với sự đáng thương của cô, Long Đại nhìn như không thấy, lại nói: “Người phục vụ trong quân doanh gò bó, khốn khổ, không được về nhà. Cô nương phạm phải sai lầm lớn, ta không cách nào tử tế được, nếu không như vậy, sao ta quản được ngàn vạn binh tướng. Chỉ sợ An lão gia phải hoãn lại ngày cưới của An cô nương rồi.”
Trong lòng An Nhược Thần kinh hoàng. Hôn sự của nàng, mọi người trong thành Trung Lan đều biết, Long Tướng quân biết cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng anh nói ngày cưới của cô phải trì hoãn? Chính là phải đợi sau khi phục vụ xong mới có thể lập gia đình?
An Nhược Thần bỗng bổ nhào về phía Long Đại, kéo góc áo Long Đại, vội vàng nói: “Tướng quân, tướng quân, ta sai rồi, ta muốn trộm túi đồ của tướng quân, đúng là tội đáng chết vạn lần. Ta bằng lòng chịu phạt. Ta sẽ giặt quần áo, nấu cơm, mài mực viết chữ, may vá quần áo, quét dọn phòng, tất cả mọi việc, tướng quân, tướng quân, ngài phạt ta ở lại làm việc đi!”
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu, muốn nhìn rõ vẻ mặt của Long Đại. Nhưng trên mặt Long Đại không tỏ vẻ gì. An Nhược Thần nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng anh, cô nhăn mày, cắn môi, mặt nhăn lại.
Sau đó cô thấy rõ, tướng quân đại nhân rất hung hăng càn quấy, nhướn cao lông mày.
Ngày đó, đại tiểu thư của An gia bị Long Tướng quân giam giữ.
Giam giữ từ đó về sau, không cẩn thận, giam giữ cả đời!
An Trường sắp xếp người con gái thứ hai và thứ tư chia nhau ngồi bên trái và bên phải Long Đại, mà An Nhược Thần thì sắp ngồi ở bàn khác. Điều này đúng ý của An Nhược Thần. Bởi vì kế hoạch của cô chính là nhân lúc cả nhà bận nịnh bợ, không để ý tới việc khác, lén trốn nhà đi.
Vì vậy tiệc rượu bắt đầu chưa được bao lâu, An Nhược Thần đã lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc.
Không có ai chú ý, không có ai để ý. Người trong nhà cô đều đang cố gắng nịnh nọt Long Tướng quân, muốn Long Tướng quân trò chuyện, cười một cái. Mà người bên cạnh Long Tướng quân, thì là đang cố gắng xoa dịu tình hình. Không thể đắc tội với An gia – nhà giàu nhất thành Trung Lan, cũng không thể trêu trọc Long Tướng quân uy danh lan xa.
Cho nên An Nhược Thần quan sát tình hình, tìm cơ hội tốt, về phòng.
Lần này, hành động của cô phải nhanh, không kịp quấn ngực. Nhưng cô không có ý định lặn lội đường xa, cho nên việc này sẽ không sao.
Cô phải nhân lúc tiệc rượu chưa tan, chạy tới căn phòng đã thuê trốn kỹ. Đợi bọn họ phát hiện cô không thấy đâu nữa, lục soát toàn thành, cô có thể ngủ ngon trong gian phòng kia. Đợi qua một khoảng thời gian, bọn họ cho rằng cô xa chạy cao bay sớm ra khỏi thành, lúc này không đề phòng, cô lại tìm cơ hội đi ra ngoài.
An Nhược Thần tính toán rất tốt, nhưng ngoài phòng cô có nha hoàn đi tới đi lui, tạm thời cô không ra ngoài được. Đã một lúc lâu, cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh. An Nhược Thần thò đầu ra nhìn, sau đó cầm túi đồ, đi về phía góc hoang vắng ở sân sau.
An Nhược Thần sớm đã thăm dò xong mọi địa hình trong nhà. Bên ngoài vựa củi ở sân sau, tường chất đầy gỗ. Bên ngoài tường kia có cái cây thấp, chính là chỗ tốt để leo tường vượt hàng rào đào hôn rời nhà.
An Nhược Thần cẩn thận từng li từng tí, rốt cục cũng tránh nẽ được tất cả tai mắt của mọi người, thuận lợi đến đây. Cô trèo lên đống gỗ chồng chất, giơ cao cánh tay bám vào chóp tường, đạp lên mặt tường bò lên trên.
Túi đồ sau lưng lúc ẩn lúc hiện, khiến cô không nhìn rõ, rất bất tiện. Cô dứt khoát cởi nó xuống, ném ra ngoài tường trước. Sau đó tay cô cùng một lúc thực hiện, trái uốn phải di chuyển, dùng hết sức lực, rốt cục trèo lên nóc tường.
Từ nóc tường thăm thò đầu ra ngoài, An Nhược Thần ngây người.
Một người đàn ông uy vũ đang ngồi trên con ngựa to màu đen dũng mãnh, trong tay cầm túi đồ làm từ vải bông của cô. An Nhược Thần nhìn chằm chằm vào túi đồ của cô. Túi đồ kia lúc cô vác trên lưng còn cảm thấy to, sao ở trong tay người đó lại nhỏ đến mức đáng thương như vậy.
An Nhược Thần giương mắt, ánh mắt từ túi đồ chuyển đến trên mặt người đàn ông, đối diện với đôi mắt của người đàn ông.
Long Tướng quân.
Tại sao lại là anh? An Nhược Thần vội vàng nhìn xung quanh, trên đường trừ anh ra không có ai cả. An Nhược Thần sợ anh làm ồn, vội vàng dựng thẳng ngón trỏ, đặt ở bên miệng làm động tác chớ lên tiếng. Long Đại lãnh đạm nhìn cô, không tỏ vẻ gì, cũng không nói gì.
An Nhược Thần bị nghẹn, cảm thấy rằng, ngoài lông mày, sợ là các bộ phận khác trên mặt đều không chuyển động, có lẽ đầu lưỡi cũng cứng. Nhưng không phải anh vẫn ở bữa tiệc sao? Sao trong nháy mắt đã chạy tới đây rồi?
An Nhược Thần lại nhìn chung quanh, xác thực là không có người khác. Cô cắn răng, thò người ra, chuẩn bị nhảy tường. Bây giờ không phải lúc là tìm tòi nghiên cứu vị Long Tướng quân này, là lúc chạy trốn. Thời gian cấp bách, sẽ không còn gặp lại!
Vừa muốn bước một chân ra, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu phố, nghe động tĩnh giống như sắp đến chỗ ngoặt phía sau phố. An Nhược Thần vội vàng thu chân lại, khóe mắt thấy mấy người đang chạy về phía này. Trong đó có cha cô – người mặc bộ quần áo rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện.
An Nhược Thần “vèo” một phát ngồi xổm xuống, trốn ở sau tường. Tốn công trèo lúc trước.
Cô nghe thấy bên ngoài có người kêu to: “Tướng quân, tướng quân dừng bước.”
Sau đó là giọng nói của An Trường: “Tướng quân quân vụ bận rộn, có việc đi trước, tại hạ cũng không dám làm chậm trễ. Đây là lễ mọn tại hạ chuẩn bị, mong tướng quân vui lòng nhận cho.”
An Nhược Thần nhe răng nhếch miệng, nghĩ thầm cha cô thật sự là quá nịnh bợ. Nhưng cô không nghe thấy vị Long Tướng quân kia trả lời, ngược lại là phó quan của anh trả lời, nói cảm ơn, còn nói thịnh tình của An lão gia, ngày khác chắc canh sẽ đáp lễ…. Hai bên khách sáo nói vài câu với nhau, cuối cùng giải tán.
Đợi đến khi bên ngoài không âm thanh gì nữa, An Nhược Thần mới vội vàng bò xuống. Phía sau con đường vắng vẻ, không có một ai, điều hỏng bét là bộ đồ của cô cũng không thấy.
An Nhược Thần trợn mắt há hốc mồm, vị Long Tướng quân, cướp túi đồ của cô!
An Nhược Thần thật ra là một người cẩn thận, khi tính toán bỏ trốn, vì đề phòng chuyện không hay xảy ra, cô đã chia tài sản của mình ra làm ba phần. Một chút bạc mang theo người, quần áo và đồ đáng giá chia làm hai phần. Một phần ở trong túi đồ trước, giao cho Long Tướng quân giữ hộ, một phần khác ở trong túi đồ này, lại “phó thác” cho Long Tướng quân.
Tình huống trước mắt chính là ngoài chút bạc vụn trên người, cô không còn gì cả. Điều này khiến cô sao trốn nhà được?
An Nhược Thần nắm chặt tay, để bản thân mình tỉnh táo lại. Lúc này nghe thấy có tiếng người chạy về phía kho củi bên này, An Nhược Thần vội vàng nhảy xuống, giả bộ làm điềm nhiên như không có việc gì đi dạo khắp nơi. Trên đường thấy mấy người hầu ai về vị trí của người nấy, cô biết sự rời đi của khách quý đã khiến cô mất cơ hội chạy trốn tốt nhất.
An Nhược Thần về tới phòng mình, tức giận đến không nhẹ. Tên tướng quân có bộ mặt cứng ngắc chỉ biết nhướn mày không nói gì thật là đáng ghét, ngươi nói ngươi ăn cơm thì ăn tử tế đi, sao ăn một nửa lại phải rời đi? Thật sự là rất không lễ phép, rất xấu xa.
An Nhược Thần đặt mông ngồi trên ghế, làm sao bây giờ? Cô phải tìm cơ hội xuất phủ, phải lấy lại túi đồ. Cô tĩnh tâm suy nghĩ, nghĩ tới một biện pháp.
Ngày hôm sau, An Nhược Thần đi dạo trong phủ, rất khéo gặp đại nương đưa hoa quả đến trong phủ, nhưng số lượng nha hoàn trong phủ không đủ, đại nương gào thét bảo bọn họ đi nhiều hơn vài chuyến. An Nhược Thần thấy thế liền nói: “Đúng lúc ta nhàn rỗi, muốn tìm người tâm sự, ta đưa cho mấy muội ấy cho.”
Cô nhấc hai giỏ ra, muốn đến tiểu viện đưa hoa quả cho Nhị muội và Tứ muội.
An Nhược Thần không thân thiết với mấy người em gái em gái lắm, nhưng quan hệ cũng không coi là xấu. Thuộc về diện có việc có thể trò chuyện được vài câu, không có việc gặp mặt cũng chào hỏi nhau. An Nhược Thần đến phòng Tứ muội – An Nhược Phương trước, ngồi xuống nói chuyện vài câu, giống như là vô tình nhắc đến Long Tướng quân ngày hôm qua. An Nhược Phương khuôn mặt nhỏ nanh trắng bệch, nói Long Tướng quân, hôm qua ngồi ở ghế, đúng là một câu cũng không nói.
An Nhược Thần nhìn dáng vẻ này của Tứ muội, có lẽ không có tâm tư gì với Long Tướng quân, trong lòng có chút thất vọng. Xem ra không thể trông cậy An Nhược Phương.
An Nhược Thần lại đến phòng của Nhị muội – An Nhược Hi. Lần này, cô thăm dò được tin tức tốt. An Nhược Hi bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo, lôi kéo An Nhược Thần hỏi vài chuyện của Long Tướng quân.
Vì sao hỏi cô? Bởi vì lúc trước An Nhược Thần rời nhà lấy lý do qua loa là ngưỡng mộ Long Tướng quân trốn nhà để nhìn thấy dung mạo thật của Long Tướng quân, vì việc này còn bị phạt. An Nhược Hi liền cho rằng An Nhược Thần khá hiểu rõ Long Tướng quân, vì vậy lôi kéo cô hỏi vài việc.
An Nhược Thần đâu biết tình hình của Long Tướng quân, nhưng may mà An Nhược Hi cũng không biết, vì vậy An Nhược Thần nói bừa. Cô miêu tả Long Tướng là một người đàn ông anh dũng thiện chiến, không hề đáng sợ, nghe mọi người nói Long Tướng quân ít nói nhưng rất hòa nhã, quan tâm người nhà….
Cuối cùng An Nhược Thần còn cố ý, vô tình hỏi: “Nói đến, muội muội cô cũng đến đến tuổi lập gia đình, hôm qua cha sắp xếp muội và Tứ muội ngồi bên cạnh Long Tướng quân, là có ý gì?”
An Nhược Hi gan dạ, đanh đá đỏ mặt bỗng nhiên giậm chân: “Muội đến hỏi cha.” Nói xong, thực sự chạy ra ngoài.
An Nhược Thần mỉm cười, có Nhị muội dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thật đúng là tốt.
Ban đêm, An Nhược Hi đến tìm An Nhược Thần, An Nhược Hi nói cô ta thăm dò ý tứ của cha, cha thật sự cố ý muốn kết thân với Long Tướng quân. Nhưng không nhất định là để An Nhược Hi xuất giá, chủ yếu còn phải xem Long Tướng quân chọn trúng ai.
Trong lòng An Nhược Hi không nắm chắc, bởi vì Tứ muội An Nhược Phương là đại mỹ nhân nổi tiếng trong thành, An Nhược Hi tự biết tướng mạo không bằng An Nhược Phương, rất sợ đàn ông coi trọng sắc đẹp, vị Long Tướng quân kia sẽ chọn trúng Tứ muội.
“Tỷ, tỷ nói muội nên làm gì bây giờ?”
“Nếu không, nghĩ cách gì đó để gặp tướng quân nhiều hơn. Để ngài ấy có cơ hội biết muội, gặp nhiều, tất nhiên là niềm vui.”
An Nhược Hi gật đầu: “Tỷ nói đúng. Nhưng Long Tướng quân không dễ mời. Lần trước cha mời mấy người, mới có thể khiế Long Tướng quân đến làm khách trong phủ. Bây giờ mới qua vài ngày, lại bảo cha mời có phải không thích hợp lắm?”
“Vậy thì đợi một thời gian nữa.” An Nhược Thần bỗng nhiên thở dài: “Đáng tiếc không bao lâu nữa ta sắp phải lấy chồng, không có biện pháp biết tiến triển giữa muội và Long Tướng quân kia.”
An Nhược Hi nghe xong, nhíu mày. Một cô nương, xếp đặt việc này vốn xấu hổ muốn chết, có một người chị đợi lấy chồng cùng bàn kế hoạch, so với việc bản thân suy nghĩ vớ vẩn thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa, nếu cô muốn làm chuyện gì đó, có người cùng làm làm, yểm hộ cũng không tệ.
Tưởng tượng như vậy, An Nhược Hi hơi sốt ruột: “Nếu không, hay là đừng đợi quá lâu, ngộ nhỡ còn có nhà khác cũng nhìn trúng Thượng tướng quân. Muội nghe nói Long gia ở kinh thành là gia đình lớn, không chỉ là tướng quân quyền cao chức trọng, mà còn là gia đình gia tài bạc triệu, Long Tướng quân là con trai trưởng, sau này gia sản gia nghiệp không phải đều do ngài ấy kế thừa sao? Nếu muội được gả sang đó, nhất định sẽ giúp đỡ tỷ tỷ.”
An Nhược Thần cười trả lời: “Vậy tỷ tỷ cảm ơn trước.”
An Nhược Hi lại có chút xấu hổ, nghĩ bản thân mình chưa đâu vào đâu cả đã nói xa như vậy. An Nhược Hi kéo An Nhược Thần, nói chính sự: “Tỷ tỷ, nếu không như vậy, muội nói với cha, muội mang đồ ăn đến nơi đóng quân thăm Long Tướng quân, nói là thay mặt cha thăm hỏi sự vất vả của các tướng sĩ.”
“Biện pháp này rất tốt. Tướng quân không muốn đến, muội có thể qua.” An Nhược Thần trả lời.
“Vậy tỷ tỷ đi cùng muội nhé.”
Cuối cùng cũng nghe được điều cô muốn nghe, nhưng An Nhược Thần vẫn phải giả bộ: “Như vậy thích hợp sao? Ta là người sắp xuất giá, xuất đầu lộ diện đi trong quân doanh được không.”
An Nhược Hi nghiêm túc nói: “Lời này của tỷ, trước đó tỷ xuất phủ đi gặp Tướng quân, sao không nói xuất đầu lộ diện? Hiện tại muội tìm tỷ giúp đỡ, tỷ lại ra sức từ chối. Không phải tỷ ngưỡng mộ Tướng quân, sợ thấy ngài ấy trái tim sẽ dao động chứ. Tỷ nên biết bản thân mình là người sắp xuất giá, đừng nghĩ quá nhiều mới tốt.”
An Nhược Thần rất không thích tính độc đoán của cô em gái này, nhưng vẫn cười theo nói: “Được, được, là ta không phải. Ta đi cùng muội là được chứ gì?”
An Nhược Hi cười đắc ý, hài lòng.
Hai ngày sau, An Nhược Thần và An Nhược Hi dẫn người hầu trong nhà, mang theo một đống đồ ăn đến nơi đóng quân của Long gia quân, cầu kiến Long Tướng quân.
Thế nhưng mà Long Tướng quân không gặp họ, nói là quân vụ quá bận, không rảnh. Chỉ phái phụ tá đi ra bày tỏ lòng biết ơn, và nói kỷ luật quân đội là quan trọng, không thể nhận đồ ăn này, để tránh nuông chiều đám binh sĩ, sau này tướng quân không quản lý được.
An Nhược Hi có chút sốt ruột, nhưng cô không muốn uổng phí lần này. Cũng may phụ tá kia lại nói, người tới là khách, nhị tiểu thư đã đến đây, anh có thể dẫn đi tham quan. An Nhược Hi đương nhiên là đồng ý, đồng thời đáy lòng cũng có chút ít đắc ý, bởi vì người ta cố ý nói rõ là nhị tiểu thư, không nhắc đến An Nhược Thần.
An Nhược Thần mới không thích tham quan quân doanh gì đó, lần này ra ngoài cô có chuẩn bị. Cô mang theo toàn bộ tiền trên người, định lấy lại túi đồ tìm cơ hội chạy trốn, nếu không lấy lại được, cô trốn đến căn phòng đã thuê trước rồi nói sau. Dù sao ngày cưới sắp đến rồi, cô mà về sau này chắc canh sẽ không có cơ hội đi ra ngoài, lúc này không chạy, chờ đến khi nào?
An Nhược Thần mỉm cười đưa mắt nhìn An Nhược Hi mang theo người hầu trong nhà đi tham quan. Binh lính canh phòng ở bên cạnh mang trà cho An Nhược Thần rồi vội vàng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình An Nhược Thần.
Điều này thật sự là cơ hội tốt.
An Nhược Thần ra khỏi phòng, nhìn xung quang, thật tốt, không có người! Cô vội vàng đi ra ngoài, đánh giá sự nguy hiểm khi tìm túi đồ có thể ảnh hưởng đến việc cô chạy trốn hay không. Đang nghĩ, chợt thấy căn phòng phía trước cách đó không xa cắm một lá cờ, trên cờ viết chữ “Long”.
An Nhược Thần giật mình, có lẽ nơi đó là phòng của Long Tướng quân, cô nên đi qua xem thử, không biết chừng túi đồ của cô ở bên trong. Nếu không có, trước tiên cô không cần bộc đồ, chạy thoát rồi nói sau.
An Nhược Thần đi qua. Trên đường không có ai xuất hiện, đến trước phòng, phát hiện cửa phòng không khóa, cô ở ngoài cửa gõ, không có người trả lời, An Nhược Thần rất vui mừng quá đỗi, đẩy cửa phòng ra đi vào.
Đi vào, cô vui đến mức thở phào một hơi. Hai túi đồ của cô đang ở trên mặt bàn. An Nhược Thần vội vàng chạy qua, bên trái một cái bên phải một cái, vác túi đồ trên lưng.
Xong xuôi mọi việc, nhanh chóng chuồn đi.
An Nhược Thần nhịn không được nhếch miệng cười, cô quay người muốn chạy, nhưng đứng yên tại chỗ.
Long Tướng quân cao lớn uy vũ, vẻ mặt nghiêm túc đang chặn ở cửa ra vào, nhìn cô chằm chằm.
Tim An Nhược Thần ngừng đập nửa nhịp, phản ứng theo bản năng lui về phía sau một bước. Rồi sau đó kịp phản ứng, vội vàng nói: “Long Tướng quân về rồi, ta là tới lấy túi đồ, cám ơn Long Tướng quân.”
Long Đại không nói gì, chỉ đi lên phía trước, đi về phía An Nhược Thần.
An Nhược Thần cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, không thể yếu thế.
Cô ưỡn ngực khiến Long Đại nhìn lướt qua bộ ngực của cô, sau đó anh nhịn không được nhếch khóe miệng. Cô thật là thú vị, mỗi lần gặp lại thay đổi, hôm nay nhỏ đi rồi.
An Nhược Thần nhìn theo ánh mắt của Long Tướng, mặt đỏ lên, vội vàng chuyển túi đồ lên trước ngực, ôm chặc, che ngực cẩn thận. Hôm nay cô dự tính chạy trốn, cho nên quấn ngực. Tướng quân này thật sự là quá thất lễ, sao có thể nhìn con gái như vậy.
An Nhược Thần biết đi sớm hơn thì tốt hơn, vì vậy nói một câu: “Đa tạ Tướng quân, tiểu nữ cáo từ trước.”
Vừa định cất bước, chợt nghe Long Đại nói: “Cô lén vào trong phòng ta trộm đồ, nói đi là có thể đi sao?”
An Nhược Thần kinh ngạc há to miệng, hóa ra không phải anh không biết nói, hóa ra giọng nói của anh rất dễ nghe, thế nhưng mà những thứ kia không làm cô ngạc nhiên bằng lời anh vừa nói. Cái gì gọi là trộm đồ?
“Hai cái bọc này là của ta.”
“Ai chứng minh?”
“Ta có thể nói rõ bên trong có những gì.” An Nhược Thần cây ngay không sợ chết đứng.
“Ta cũng có thể.” Long Đại nghiêm túc nói một câu. Anh rõ ràng, rõ ràng còn nhìn lén cô nương gia túi đồ, bên trong còn có quần áo của cô đấy nhé.
Mặt An Nhược Thần đỏ lên: “Quần áo bên trong đều là của ta.”
“Vậy thì dễ xử lý, có thể mời An lão gia phân biệt, nếu đều là quần áo của cô, hai túi đồ này đều là của cô.”
An Nhược Thần cứng nhắc, không biết nói gì, bảo cha nàng phân biệt, đây không phải cắt đứt đường lui của nàng sao? An Nhược Thần cắn môi, cân nhắc giữa hai thứ, chạy trốn hay lấy đồ quan trọng hơn.
Cô quay người, đặt túi đồ lại, cắn răng kiềm chế sự khó chịu, khẽ nói: “Ta trả túi đồ cho tướng quân, đi được chưa?”
Thế nhưng không được. Long Đại nói: “Trộm đồ trong quân doanh, làm phục vụ lấy công chuộc tội.”
An Nhược Thần hoảng sợ đến mức chân tay luống cuống, khẽ cầu khẩn: “Tướng quân, ta chỉ là một người con gái yếu ớt, xin tướng quân đừng làm ta khó xử.”
Đối với sự đáng thương của cô, Long Đại nhìn như không thấy, lại nói: “Người phục vụ trong quân doanh gò bó, khốn khổ, không được về nhà. Cô nương phạm phải sai lầm lớn, ta không cách nào tử tế được, nếu không như vậy, sao ta quản được ngàn vạn binh tướng. Chỉ sợ An lão gia phải hoãn lại ngày cưới của An cô nương rồi.”
Trong lòng An Nhược Thần kinh hoàng. Hôn sự của nàng, mọi người trong thành Trung Lan đều biết, Long Tướng quân biết cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng anh nói ngày cưới của cô phải trì hoãn? Chính là phải đợi sau khi phục vụ xong mới có thể lập gia đình?
An Nhược Thần bỗng bổ nhào về phía Long Đại, kéo góc áo Long Đại, vội vàng nói: “Tướng quân, tướng quân, ta sai rồi, ta muốn trộm túi đồ của tướng quân, đúng là tội đáng chết vạn lần. Ta bằng lòng chịu phạt. Ta sẽ giặt quần áo, nấu cơm, mài mực viết chữ, may vá quần áo, quét dọn phòng, tất cả mọi việc, tướng quân, tướng quân, ngài phạt ta ở lại làm việc đi!”
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu, muốn nhìn rõ vẻ mặt của Long Đại. Nhưng trên mặt Long Đại không tỏ vẻ gì. An Nhược Thần nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng anh, cô nhăn mày, cắn môi, mặt nhăn lại.
Sau đó cô thấy rõ, tướng quân đại nhân rất hung hăng càn quấy, nhướn cao lông mày.
Ngày đó, đại tiểu thư của An gia bị Long Tướng quân giam giữ.
Giam giữ từ đó về sau, không cẩn thận, giam giữ cả đời!
Danh sách chương