Chân tướng nhất định chỉ có một, nhưng hiện giờ khả năng có thể suy luận ra đã có ba rồi.

Một, thế hệ loài người trước.

Hai, thế hệ trí tuệ nhân tạo trước.

Ba, không biết, chỉ biết nó đã bịa ra một câu chuyện giả, khuấy đục vũng nước, lừa dối mọi người.

Dịch Táp viết ba cái ra giấy.

Cá nhân cô đương nhiên hy vọng là hai cái trước, dù sao cô chết nhiều tế bào não như vậy, mất nhiều sức lực như vậy mới chỉnh sửa ra một câu chuyện, hiện giờ lại bỗng bị phủ định toàn bộ, cặn bã cũng không chừa lại cho cô, thực sự không cam lòng.

Nhưng Tông Hàng nói cũng rất có lý, trừ phi có thể chứng minh “chúng nó” căn bản không nói dối chứ một khi đã có khả năng nói dối, vậy rốt cuộc là nói dối một phần hay nói dối toàn phần thì khó mà nói được.

Còn tưởng bụi bặm đã lắng xuống rồi chứ, vậy mà đùng một cái bụi lại bốc lên, hiện ra ba lối rẽ.

Dịch Táp im lặng một hồi, vò giấy thành một nắm: Bất kể chân tướng là cái nào nhất định cũng đều có liên quan với việc cơ thể cô xuất hiện dị thường cô gần đây, trước đây còn ôm hi vọng may mắn được, hiện giờ xem ra hoàn toàn không thể không quan tâm được rồi. Tông Hàng cũng không thể không dính dáng vào được, hắn giống cô – hôm nay của cô chính là ngày mai của hắn, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tông Hàng cẩn thận cân nhắc sắc mặt cô: “Dịch Táp, chuyện lại không ổn rồi đúng không?”

Dịch Táp giả bộ ung dung: “Cũng chưa chắc… Để tôi hẹn Đinh Bàn Lĩnh gặp mặt, hỏi tình hình hầm đất trôi nổi xem sao, nếu có có thể làm rõ hầm đất trôi nổi thì chuyện hẳn là kết thúc được rồi.”

Cô gọi cho Đinh Bàn Lĩnh, không biết vì lý do gì mà đầu dây bên kia mãi không có ai nhận máy, chỉ đành soạn một tin nhắn dài gửi qua trước.

***

Lượn một vòng, chợt phát hiện ra có khả năng vẫn chỉ đang ở điểm khởi đầu, giở tre múc nước, trèo cây bắt cóc, dù là ai cũng đều không vui vẻ gì.

Tông Hàng cũng chán nản vô cùng, hơn nữa, trước khi đi ngủ, trong lúc vô tình liếc mắt, hắn đã nhìn thấy cô lót một cái khăn bông gấp gọn ra sau gáy.

Xem chừng, vũng máu đó quá nửa đúng là từ chính cô chảy ra, nhưng cô không muốn nói.

Tông Hàng trằn trọc mãi mà không ngủ được, đến nửa đêm thì bò dậy, cứ như vậy lặng im ngồi trên giường.

Ở các thành phố lớn, dù là ban đêm, bên ngoài cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng, khả năng chắn sáng của rèm cửa sổ khách sạn chỉ bình thường, cả phòng chìm trong sắc vàng mơ hồ của đèn đường trong bầu không khí đêm khuya người lặng.

Dịch Táp đã ngủ được một giấc, ngẫu nhiên xoay người, tim giật thót.

Cô trông thấy Tông Hàng như một pho tượng, cúi thấp đầu ngồi trên giường, không nhúc nhích chút nào.

Dịch Táp nhìn một hồi, chắc chắn là không phải mình hoa mắt: “Tông Hàng, sao cậu còn chưa ngủ?”

Tông Hàng mờ mịt ngẩng đầu lên.

Hắn ngồi thế đã khá lâu, đầu óc hơi ngơ ngẩn, vậy mà lại có cảm giác giọng nói này như từ trên trời rơi xuống, mãi sau mới nhận ra là của cô: “Cô tỉnh dậy rồi?”

Dịch Táp lấy điện thoại đặt bên gối ra xem.

Đã gần ba giờ sáng, hơn một tiếng trước Đinh Bàn Lĩnh có nhắn lại trả lời, hẹn thời gian địa điểm gặp mặt, chỉ là trước khi ngủ cô để chế độ im lặng nên không nghe thấy.

Cô nhét điện thoại xuống dưới gối, trèo từ giường mình sang giường Tông Hàng, cũng không mở đèn: cảm thấy độ sáng này rất vừa vặn, nhìn không rõ mặt, bí ẩn, thoải mái, tự tại.

“Nhớ nhà?”

“Không.”

“Đang nghĩ gì thế?”

Tông Hàng ngẩng đầu: “Dịch Táp, cô sẽ không sao chứ?”

Dịch Táp đoán được hắn chỉ cái gì: “Có thể làm sao được chứ, không phải tôi cũng có khả năng nổ mạch máu sao? Có đôi lúc, mạch máu quá yếu, bị vỡ, chảy ra chút máu thôi, chuyện vặt.”

Tông Hàng nửa tin nửa ngờ: “Cô đừng gạt tôi.”

Dịch Táp ngạc nhiên: “Tôi gạt cậu hồi nào?”

Cô xếp hai tay ra sau cô, ngả người nằm ra giường. Đệm giường rất mềm, lò xo trong đệm rung rung, mang thân thể con người nhún nhún.

“Hơn nữa, dù tôi có làm sao cũng đâu liên quan giờ tới cậu chứ, cậu còn không phải là cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, cần làm gì thì làm đó sao.”

Tông Hàng nóng nảy: “Ai bảo? Tôi… Tôi rất lo cho cô.”

Ồ, vậy ư? Dịch Táp đánh mắt qua nhìn hắn, ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể hắn – đến cả đường nét cũng hừng hực tức giận.

“Lo cho tôi làm gì? Tôi tốt với cậu lắm à? Trước đây tôi còn vì mười đô mà bán cậu ra đấy.”

Tông Hàng tức thì nhoẻn cười.

Quen nhau lâu thật là tốt, biết bao chuyện trở thành chuyện cũ, mỗi lần nhắc tới đều mang một cảm xúc khác biệt.

“Sao khi đó cô lại bán tôi? Mặt mũi tôi trông hiền lành thiện lương thế cơ mà.”

Dịch Táp đáp: “Cậu có cho tôi xem mặt à? Cậu vừa chui vào đã xoay mông ra cho tôi xem, sao tôi biết được cậu có hiền lành thiện lương hay không.”

Nói đoạn vỗ vỗ mặt giường: “Cậu nằm xuống mà nói, ngồi không thấy mệt à.”

Có thể nằm à? Tim Tông Hàng đập thình thình, lưỡng lự một lúc rồi mới co ro nằm nghiêng xuống.

Khoảng cách này vừa vặn, có thể nhìn thấy mắt cô, đệm rất êm, chất liệu vải bông mềm mại trơn nhẵn, ánh đèn mờ tối, trong phòng ngoài phòng đều yên tĩnh, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng xe phóng vụt qua, thế giới này luôn luôn có người an yên bên gối, có người vội vã ngược xuôi.

Tông Hàng cảm thấy mình có thể nằm vậy cả đời, nằm đến hóa thạch, mấy vạn năm sau được đào ra, cái người ta thấy nhất định cũng là một cái xác hóa thạch ngập tràn hành phúc.

Dịch Táp lẩm bẩm: “Với lại, hôm đó tâm trạng cũng không tốt…”

Cô chợt nhớ ra, sắp tới ngày 19 rồi, mấy ngày nay phải nghĩ cách kiếm mấy ống tiêm thuốc mê động vật mới được.

“Dịch Táp, đợi chuyện hầm đất trôi nổi kết thúc, cô sẽ trở lại Campuchia à?”

“Ừ, chứ còn đi đâu nữa.”

“Có thể tới nhà tôi chơi mà.”

Suốt ngày đề cử nhà mình, làm như nhà hắn là địa điểm du lịch không thể bỏ qua ấy.

“Nhà cậu có gì vui?”

“Có một cây hoa trứng gà, cũng to phết đấy, lúc nở hoa đẹp cực kỳ, ngồi dưới tán cây ăn trứng xào đường dễ chịu lắm.”

Nói tới đây, Tông Hàng thở dài một hơi đầy thỏa mãn.

Khi còn bé, hắn là một đứa nhỏ khá yên lặng, ít quậy phá, lúc Đông Hồng bận chơi mạt chược với bạn, ngại hắn ở bên cạnh vướng víu chân tay, bèn xào cho hắn một đĩa trứng đường.

Hắn sẽ hưng phấn kéo bàn ghế trẻ em bằng nhựa tới dưới gốc cây hoa trứng gà, ngồi ngay ngắn, ăn từng miếng từng miếng.

Đó là thời khắc tốt đẹp nhất, tán cây rất rộng, như một chiếc ô màu xanh, trên ô ken dày những bông hoa trứng gà vàng nhạt, nắng lách mình qua tán cây dày rậm rọi xuống, chấm lên mặt đất từng đồng xu tỏa sáng.

Hắn sẽ chạy tới chạy lui dưới tán cây, quét hết lá khô cành gãy đi, vẽ một vòng tròn lớn quanh gốc cây, biểu thị đây là địa bàn của hắn, Đồng Hồng và Tông Tất Thắng cũng không thể vào.

Đồng Hồng tra sách, biết đại khái đây là ý thức “lãnh địa” của trẻ con, bèn rất phối hợp đứng ngoài vòng tròn giả bộ gõ cửa: “Hàng Hàng, mẹ vào được không?”

“Không được.”

Không được thì thôi, Đồng Hồng chỉ cho là trẻ con không thích chơi với người lớn, về sau mới phát hiện ra, đứa nhỏ khác tới nhà chơi, Tông Hàng cũng không cho người ta tới gần cây trứng gà của hắn.

Hắn thích một mình ngồi dưới tán cây, cười ngây ngô.

Đó là chốn riêng tư mà hắn nâng niu, không nỡ chia sẻ cho người khác, mà bây giờ thì muốn chia sẻ cùng Dịch Táp.

Là cảm giác…muốn trao cho người mọi bí mật của tôi.



Hắn dỏng tai lên đợi Dịch Táp trả lời.

Đợi thật lâu mới đợi được một câu không rõ ràng của cô: “Để tôi…nghĩ đã.”

Dù đang trong bóng đêm, không cần phải sợ bị người khác nhìn thấy mặt nhưng lúc cười, Tông Hàng vẫn len lén vùi mặt mình vào chăn đệm.

Lời Tỉnh Tụ nói hắn nghe cũng lọt tai, cảm thấy đúng là nên dũng cảm một chút.

Đặt một mục tiêu nhỏ trước đi.

Muộn nhất là dưới gốc cây hoa trứng gà.

***

Đinh Bàn Lĩnh hẹn ở một quán ăn sáng, quán rất rộng, người lại không nhiều, là một địa điểm tốt để nói chuyện.

Ba người chiếm một băng ghế dài, vừa ăn vừa nói chuyện.

Nói tới hầm đất trôi nổi trước, Đinh Bàn Lĩnh cho Dịch Táp xem tấm bản đồ quỹ đạo nhìn như hình xoắn ốc dẹt: “Bọn chú nối các xoáy đất tìm được lại, đại để là hình dạng thế này.”

Lại đánh dấu hình tam giác lên một chỗ: “Trọng điểm quan tâm hiện tại là ở đây.”

Chỉ nhìn bản đồ không không thể nhìn ra cái gì, Dịch Táp trực tiếp vào thẳng vấn đề: “‘Đất mở cửa’ của hầm đất trôi nổi là bao lâu mở một lần ạ? Mỗi lần mở dài bao lâu? Lỡ mấy năm nay không mở lần nào, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như thế mãi?”

Đinh Bàn Lĩnh mỉm cười: “Không cách nào cho cháu câu trả lời xác đáng được, chú chỉ có thể nói phỏng đoán của bọn chú cho cháu nghe thôi.”

Lại là phỏng đoán, đương nhiên, hiện giờ chẳng có gì rõ ràng, cũng chỉ có thể phỏng đoán.

“Bọn chú đang hoài nghi hầm đất trôi nổi kỳ thực đã ‘đất mở cửa’ rất nhiều lần, sở dĩ nhiều năm như vậy chưa từng bị ai phát hiện là vì hai nguyên nhân.”

“Một là nó ở Tam Giang Nguyên, mà Tam Giang Nguyên lại là khu không người, không ai cư trú trong một thời gian dài; hai là căn cứ vào câu ‘gió xộc sao Đẩu’ này, hẳn là nó ‘đất mở cửa’ vào ban đêm, cháu nghĩ xem, dù có người vào khu không người thì cũng sẽ rất ít khi hoạt động ban đêm, đúng không? Dù có hoạt động vào ban đêm cũng chưa chắc đã đúng dịp bắt gặp – xác suất đã nhỏ lại càng nhỏ, bởi vậy nên mọi người mới có ảo giác cảm thấy hầm đất trôi nổi rất khó tìm, số lần đất mở cửa vô cùng ít.”

Dịch Táp chỉ nghe lọt được hai chữ “nhiều lần”: nhiều lần là tốt rồi, số lần nhiều có nghĩa nhiều cơ hội.

“Còn một lần mở bao lâu thì… cũng rất khó nói, chỉ biết là không kéo dài đến khi trời sáng. Chú bàn bạc với đám Trường Thịnh, đều cảm thấy qua đó đợi sẽ bảo đảm hơn, lỡ hai ngày trước có phát hiện, thông báo đến chúng ta, chờ chúng ta chạy tới, nó đã khép lại rồi, vậy cơ hội đất mở cửa này sẽ bị uổng phí.”

Dịch Táp không ý kiến: “Đợi ở đâu cũng là đợi, cháu đều OK… Còn nữa là, chú Bàn Lĩnh, về suy luận kia, chú nghĩ thế nào?”

Đinh Bàn Lĩnh cũng đang định nói đến cái này.

“Cách nói nói dối một phần và nói dối toàn phần của cháu rất thú vị. Nói thật, lúc trước chú chỉ nghĩ tới nói dối một phần, cũng chỉ ngờ là có phải trí tuệ nhân tạo hay không chứ khả năng nói dối toàn phần thì thật sự hoàn toàn không nghĩ tới.”

Thế á? Nhiều người từng trải như vậy mà đều không nghĩ tới? Tông Hàng có phần phải nhìn trí thông minh của mình với cặp mắt khác xưa: Cũng không tệ lắm nhỉ.

“Chú nghĩ quá nửa đêm, cũng tra không ít tài liệu, hiện giờ chú có thiên hướng cho rằng: cái hầm đất trôi nổi này cũng không phải loài người thế hệ trước hay trí tuệ nhân tạo gì.”

Dịch Táp sửng sốt: “Tại sao ạ?”

Đáng lẽ nếu đã có ba khả năng thì xác suất cơ hội phải như nhau chứ, sao y lại trực tiếp nghiêng về cái sau như vậy?

Đinh Bàn Lĩnh trầm ngâm: “Để chú giải thích về một lý thuyết cho cháu trước đã, tên là thuyết điểm kỳ dị. Đây là một quan điểm được tổng kết dựa trên lịch sử phát triển về khoa học kỹ thuật của loài người, cho rằng khoa học kỹ thuật biến chuyển cực mạnh trong một khoảng thời gian ngắn sẽ tiếp cận được tới sự tiến bộ vô hạn – cái này không khó hiểu chứ?”

Dịch Táp gật đầu.

Không có gì khó hiểu cả, những phát minh sáng tạo và đột phá của loài người những năm gần đây quả thực đã vượt quá cả mấy ngàn năm trước cộng lại, còn có người cho rằng, cuộc bùng nổ khoa học kỹ thuật chân chính vẫn còn ở đằng sau.

“Thuyết này còn nói rằng chúng ta căn bản sẽ không thể lý giải được trí tuệ và kỹ thuật của người đời sau, giống như cá vàng không thể hiểu được nền văn minh nhân loại vậy – chính câu này đã bất chợt nhắc nhở chú.”

Y nhìn về phía Tông Hàng: “Cậu thử nhớ lại những hình ảnh vụn vặt từng xuất hiện trong đầu kia xem, cái được gọi là thế hệ trước, nền văn minh tân tiến hơn, những người đàn ông và phụ nữ ấy, cách họ ăn mặc, kiểu tóc, đồ vật sử dụng có khó hiểu lắm không? Có khác gì so với chúng ta không?”

Tông Hàng nhíu mày, ra chiều đang cố gắng hồi tưởng.

Còn người chân chính đang hồi tưởng là Dịch Táp.

Không có gì khác biệt cả, những người đàn ông và phụ nữ trong phòng làm việc này đều giống thành phần tinh anh, nữ trang điểm đẹp đẽ, nam com-lê phẳng phiu, trong tay không phải máy tính điện thoại thì cũng là giấy bút, nhà khoa học thì mặc trang phục bảo hộ, chính là loại từng thấy trong phim ảnh, nói cách khác, mỗi một đồ vật đều là thứ tồn tại trong xã hội hiện thực…

Nhân có bàn che hộ, cô lặng lẽ đưa tay viết một chữ “no” lên đùi Tông Hàng.

Tông Hàng nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hoàng rất đúng chỗ: “Không ạ.”

“Nói thì sao, là tiếng nước nào?”

“Tiếng…tiếng phổ thông.”

Đinh Bàn Lĩnh nói nghe sâu xa: “Trang phục, kiểu tóc, thậm chí là cách trang điểm của chúng ta bây giờ so với người những năm tám mươi, chín mươi còn có khác biệt, vậy mà thế hệ văn minh trước lại hoàn toàn không khác gì chúng ta, không cảm thấy kỳ quái à? Còn nữa, lúc Táp Táp nói về thi thể trong tổ tức nhưỡng đã dùng một từ là ‘chiết cành’, kết quả, trong cảnh tượng cậu thấy, những người đó khi nói chuyện cũng dùng từ ‘chiết cành’, không cảm thấy hơi trùng hợp quá rồi sao?”

Dịch Táp ăn mà mất ngon: “Thì là…cháu bị chơi xỏ thôi, đối phương bịa ra một lời nói dối, cháu còn cho rằng là bí mật tự mình tháo gỡ được.”

Thật muốn chửi thề hai câu cho hả giận, lại bận tâm Đinh Bàn Lĩnh là trưởng bối, không tiện lỗ mãng.

Đinh Bàn Lĩnh cười: “Cũng đừng tiu nghỉu quá, không ai có thể hoàn toàn nói dối mà không để lại bất kỳ dấu vết gì, bày bố của nó phen này đã bại lộ ra rất nhiều thứ rồi.”

Vậy sao?

Dịch Táp bán tín bán nghi: “Nó bại lộ cái gì?”

Đinh Bàn Lĩnh nói: “Nếu mù chữ sẽ không thể biên ra một câu chuyện như nền văn minh thế hệ trước hay trí tuệ nhân tạo, nếu muốn lấy những tư liệu sống này ra để nói thì đầu tiên là phải biết về những thứ này, sau đó chắp ghép chỉnh sửa, đồng thời cũng phải dự đoán được câu chuyện như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào, bởi vậy nên, đối phương hoặc là người…”

Nhưng sao có thể là người chứ, hang canh vàng và những trình tự đó căn bản không hề giống bút tích của con người.

“… Hoặc là, chí ít cũng có trí tuệ ngang hàng với con người.”

“Mặt khác, nếu nó sở hữu thực lực tuyệt đối thì căn bản không cần phải bày bố mê cục, bày bố càng tinh vi, càng gắng sức thì càng chứng tỏ nó không có năng lực lớn như vậy. Thế nên Táp Táp, bất kể nó là cái gì, chú dám khẳng định rằng nó cũng sợ bị lộ, sợ bị chúng ta nhìn thấy, không sợ thì đã chẳng phí thời gian lâu như vậy để che giấu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện