Edit: May22
Vu Hoan đứng vững thân thể, quay đầu lại nhìn thoáng qua người nọ, bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Linh La đâu?”
Khuyết Cửu nhích sang một bên, lộ ra tiểu loli phía sau, nàng mặt mày hớn hở nhìn nam tử đối diện, chỉ kém không nhào lên thôi……
Vu Hoan đỡ trán, loli chết tiệt này đi chỗ nào đều không quên xem mỹ nhân.
Nhìn nam tử kia vài cái, ghét bỏ bĩu môi, có chỗ nào đẹp? Mắt mù là bệnh, phải trị.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể có thú triều?” Khuyết Cửu tiếng nói lạnh lẽo, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài lãnh diễm bức người.
Vu Hoan đem những gì mình nghe được, đơn giản thuật lại một lần.
“Ác thú?” Linh La không biết khi nào thu hồi lại vẻ mặt hoa si, cười nhạt, “Nhân loại ngu xuẩn.”
Vu Hoan: “……”
Khuyết Cửu: “……”
Nói cứ như ngươi không phải người vậy a.
“Ngươi biết đó là cái gì?” Vu Hoan bắt được trọng điểm.
“Không biết.” Linh La vẻ mặt vô tội lắc đầu.
Không biết ngươi khinh bỉ cái con khỉ a!
Linh La tròng mắt ngập nước loạn chuyển, xúi giục nói: “Tiểu Hoan Hoan, chúng ta đi xem. Nói không chừng còn có thể nhặt được mỹ nam gì đó.”
Vu Hoan: “……” Nằm mơ giữa ban ngày, vùng hoang vu dã ngoại này mẹ nó chỗ nào nhặt được mỹ nam? Bất quá……
Đi xem, đề nghị này dường như không tồi.
Vì thế Vu Hoan quay đầu nhìn Khuyết Cửu, “Ngươi đuổi theo kịp sao?”
Khuyết Cửu vừa định trả lời, liền nghe Vu Hoan nói: “Đi thôi.”
Khuyết Cửu: “……”
Nàng còn chưa có trả lời a!
Nếu đã không thèm để ý đáp án của nàng, hỏi nàng làm cái gì?
Ba người thuận lợi xuống chân thành, chính là hiện tại cửa thành đóng chặt, muốn mở cửa đi ra ngoài, những người này sao có thể đồng ý. Vu Hoan cùng thủ vệ trình bày và phân tích hồi lâu, cũng không được thủ vệ cho phép mở cửa.
Vu Hoan nổi giận: “Lão tử nguyện ý đi ra ngoài chịu chết, ngươi mở cửa cho ta, bằng không một giây liền giết chết ngươi!”
Thủ vệ bị Vu Hoan rống như vậy, cũng có chút giận, giọng đề cao lên không ít, “Ngươi nguyện ý chịu chết đó là chuyện của ngươi, trong thành này còn có nhiều bá tánh vô tội như vậy, làm thủ thành, ta không thể đem nhiều người như vậy đặt bên trong nguy hiểm.”
Vu Hoan ngực phập phồng vài cái, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những linh thú đó cách nơi này ít nhất còn có một dặm, ngươi mở cửa cho ta đi ra ngoài, lại đóng cửa, tuyệt đối kịp.”
“Đại ca ca, Tiểu Hoan Hoan nói chính là thật, linh thú cách nơi này còn một đoạn khoảng cách, ngươi cho chúng ta đi ra ngoài đi!” Linh La mang theo mặt nạ màu bạc, nhưng đồng dạng ngăn không được bản chất loli của nàng.
Thủ vệ cuối cùng không lay chuyển được ba kẻ vội vã chịu chết này, mở một cánh cửa, để Vu Hoan bọn họ đi ra ngoài.
Mới vừa đóng cửa lại, ngoài thành liền truyền đến linh thú rống lên một tiếng, thủ thành từng người lắc đầu, mấy người này chết chắc rồi.
Vu Hoan ra khỏi cửa thành liền đi thẳng đến rừng cây nhỏ ngoài thành, bên ngoài mỗi thành trì, nhất định có rừng cây nhỏ.
Vì cái gì?
Đương nhiên là vì cướp của giết người dễ trốn chạy a!
Vu Hoan chạy được một đoạn mới nhớ tới một cái vấn đề quan trọng, nàng lập tức dừng lại, Linh La đi theo phía sau không kịp phanh, trực tiếp đụng vào tngười nàng.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi dừng lại có thể hay không báo một tiếng, đâm cho ta choáng váng đầu.” Linh La vuốt cái trán, thuận đường chỉnh lại mặt nạ bị đụng lệch.
Vu Hoan khụ hai tiếng, che dấu vừa rồi bởi vì phản xạ có điều kiện mà làm ra hành vi mất mặt, nghiêm trang hỏi hai người bị dọa đến, “Các ngươi biết Linh Tư sơn ở nơi nào sao?”
Linh La: “……” Không biết ngươi cũng dám dẫn đường? Đờ mờ ai cho ngươi tự tin!
Khuyết Cửu: “……” Nàng không lời gì để nói.
Vu Hoan xấu hổ dời đi tầm mắt, nàng vừa rồi là đã quên hỏi, đơn thuần đã quên hỏi mà thôi.
Nhưng mà Vu Hoan đánh giá cao Khuyết Cửu cùng Linh La, hai người này tự nhiên cũng không biết.
Vu Hoan khóc không ra nước mắt, dưới đáy lòng gào thét gọi hồn Dung Chiêu. Dung Chiêu vốn là không muốn để ý tới Vu Hoan, nhưng nghe nàng lải nhải, đành phải lắc mình ra tới.
Khuyết Cửu đối với Dung Chiêu thường thường biến mất kiểu này, rồi lại đột nhiên xuất hiện bất ngờ, đã từ khiếp sợ ban đầu, đến không còn phản ứng.
“Làm gì?” Dung Chiêu đạm mạc nhìn lướt qua ba người, ngữ khí lạnh đến độ có thể đông chết người.
Vu Hoan chỉ chỉ ngoài bìa rừng linh thú chạy như điên qua, “Giúp ta bắt một con.” Bắt người tới hỏi là không có khả năng, chỉ có thể bắt linh thú.
Dung Chiêu không phục, “Chính ngươi không biết đi a?” Bắt một linh thú đối với nữ nhân này mà nói không khó, làm gì muốn hắn đi!
Vu Hoan câu môi cười lạnh, cúi người ở bên tai Dung Chiêu đè thấp thanh âm nói: “Vậy ngươi không biết tự mình đi tìm Thần Khí?”
Nàng mệt chết mệt sống giúp hắn tìm Thần Khí, còn phải giúp hắn bảo quản, mới bảo hắn bắt một con linh thú liền ra sức khước từ như vậy, Vu Hoan hận không thể một giây chém chết hắn.
Dung Chiêu: “……”
Dung Chiêu nhíu mày nhìn chằm chằm Vu Hoan một lát, cuối cùng không tình nguyện đi sang bên kia, không bao lâu liền kéo một con linh thú cấp ba hai mắt trắng dã trở về.
Đem linh thú ném tới trước mặt Vu Hoan, Dung Chiêu lại lần nữa biến mất, hắn hiện tại không muốn nhìn đến nữ nhân đáng giận này.
Vu Hoan khóe miệng giật giật, lười cùng Dung Chiêu cãi nhau. Nàng ngồi xổm bên cạnh linh thú đã sắp ngất xỉu, lấy Thiên Khuyết Kiếm chọc chọc, “Đã chết chưa?”
Linh thú: “……” Ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều đã chết.
“Còn có thể trợn trắng mắt, chứng minh không có việc gì, đứng lên, dẫn đường.” Vu Hoan phi thường thô lỗ chọc bụng linh thú.
Linh thú: “……” Nơi nào tới nhân loại thô tục như vậy.
Từ từ…… Nhân loại?
Nhân loại!!!
Má ơi, hắn nhìn thấy nhân loại, chết cha, nhân loại a, mẹ nói nhân loại là đáng sợ nhất, nó còn có thể tồn tại sao? Sẽ bị lột da sao? Sẽ bị rút gân?
Ô ô ô…… Nó còn có thể nhìn thấy tiểu Hoa cách vách sao?
Tiểu Hoa, không thể trở về cưới ngươi, là sai lầm lớn nhất đời này của ta, ngươi nhất định phải thủ tiết vì ta, không cần gả cho mấy con thú khác, kẻ khác đều là đồ hư, tiểu Hoa của ta……
Vu Hoan vẻ mặt đau trứng nhìn linh thú đang động kinh, nàng lớn lên có đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là một tiểu mỹ nhân bế nguyệt tu hoa a!
Vu Hoan cảm thấy chính mình bị một con thú vũ nhục, vì thế nàng thực không khách khí lấy Thiên Khuyết Kiếm dùng sức chọc chọc bụng linh thú.
Linh thú não bổ tương lai thảm kịch, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nằm trên mặt đất giả chết.
Vì thế, hai bên căn bản không cùng giống loài liền cứ như vậy giằng co.
“Ngươi nhất quyết không đứng dậy?” Vu Hoan chọc.
‘Không dậy nổi, không dậy nổi, chết cũng không dậy nổi.’ Linh thú vẫn không nhúc nhích, liền cả tròng mắt cũng không xoay, nếu không phải thân hình khổng lồ kia còn phập phồng, Vu Hoan đã cho rằng nó chết rồi.
Vu Hoan dùng sức, “Lên, bằng không lão tử chém chết ngươi!”
Linh thú da dày thịt béo trợn trắng mắt, nó đứng lên cũng phải chết, nó thà không dậy nổi, nằm chết tổng so với đứng chết tốt hơn!
Linh La yên lặng quay đầu nhìn Khuyết Cửu, “Tiểu Hoan Hoan làm sao vậy?” Như thế nào quái quái.
Khuyết Cửu trầm tư một lát, có chút không xác định trả lời: “Đại khái là bởi vì Dung Chiêu công tử……”
Vu Hoan đứng vững thân thể, quay đầu lại nhìn thoáng qua người nọ, bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Linh La đâu?”
Khuyết Cửu nhích sang một bên, lộ ra tiểu loli phía sau, nàng mặt mày hớn hở nhìn nam tử đối diện, chỉ kém không nhào lên thôi……
Vu Hoan đỡ trán, loli chết tiệt này đi chỗ nào đều không quên xem mỹ nhân.
Nhìn nam tử kia vài cái, ghét bỏ bĩu môi, có chỗ nào đẹp? Mắt mù là bệnh, phải trị.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể có thú triều?” Khuyết Cửu tiếng nói lạnh lẽo, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài lãnh diễm bức người.
Vu Hoan đem những gì mình nghe được, đơn giản thuật lại một lần.
“Ác thú?” Linh La không biết khi nào thu hồi lại vẻ mặt hoa si, cười nhạt, “Nhân loại ngu xuẩn.”
Vu Hoan: “……”
Khuyết Cửu: “……”
Nói cứ như ngươi không phải người vậy a.
“Ngươi biết đó là cái gì?” Vu Hoan bắt được trọng điểm.
“Không biết.” Linh La vẻ mặt vô tội lắc đầu.
Không biết ngươi khinh bỉ cái con khỉ a!
Linh La tròng mắt ngập nước loạn chuyển, xúi giục nói: “Tiểu Hoan Hoan, chúng ta đi xem. Nói không chừng còn có thể nhặt được mỹ nam gì đó.”
Vu Hoan: “……” Nằm mơ giữa ban ngày, vùng hoang vu dã ngoại này mẹ nó chỗ nào nhặt được mỹ nam? Bất quá……
Đi xem, đề nghị này dường như không tồi.
Vì thế Vu Hoan quay đầu nhìn Khuyết Cửu, “Ngươi đuổi theo kịp sao?”
Khuyết Cửu vừa định trả lời, liền nghe Vu Hoan nói: “Đi thôi.”
Khuyết Cửu: “……”
Nàng còn chưa có trả lời a!
Nếu đã không thèm để ý đáp án của nàng, hỏi nàng làm cái gì?
Ba người thuận lợi xuống chân thành, chính là hiện tại cửa thành đóng chặt, muốn mở cửa đi ra ngoài, những người này sao có thể đồng ý. Vu Hoan cùng thủ vệ trình bày và phân tích hồi lâu, cũng không được thủ vệ cho phép mở cửa.
Vu Hoan nổi giận: “Lão tử nguyện ý đi ra ngoài chịu chết, ngươi mở cửa cho ta, bằng không một giây liền giết chết ngươi!”
Thủ vệ bị Vu Hoan rống như vậy, cũng có chút giận, giọng đề cao lên không ít, “Ngươi nguyện ý chịu chết đó là chuyện của ngươi, trong thành này còn có nhiều bá tánh vô tội như vậy, làm thủ thành, ta không thể đem nhiều người như vậy đặt bên trong nguy hiểm.”
Vu Hoan ngực phập phồng vài cái, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những linh thú đó cách nơi này ít nhất còn có một dặm, ngươi mở cửa cho ta đi ra ngoài, lại đóng cửa, tuyệt đối kịp.”
“Đại ca ca, Tiểu Hoan Hoan nói chính là thật, linh thú cách nơi này còn một đoạn khoảng cách, ngươi cho chúng ta đi ra ngoài đi!” Linh La mang theo mặt nạ màu bạc, nhưng đồng dạng ngăn không được bản chất loli của nàng.
Thủ vệ cuối cùng không lay chuyển được ba kẻ vội vã chịu chết này, mở một cánh cửa, để Vu Hoan bọn họ đi ra ngoài.
Mới vừa đóng cửa lại, ngoài thành liền truyền đến linh thú rống lên một tiếng, thủ thành từng người lắc đầu, mấy người này chết chắc rồi.
Vu Hoan ra khỏi cửa thành liền đi thẳng đến rừng cây nhỏ ngoài thành, bên ngoài mỗi thành trì, nhất định có rừng cây nhỏ.
Vì cái gì?
Đương nhiên là vì cướp của giết người dễ trốn chạy a!
Vu Hoan chạy được một đoạn mới nhớ tới một cái vấn đề quan trọng, nàng lập tức dừng lại, Linh La đi theo phía sau không kịp phanh, trực tiếp đụng vào tngười nàng.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi dừng lại có thể hay không báo một tiếng, đâm cho ta choáng váng đầu.” Linh La vuốt cái trán, thuận đường chỉnh lại mặt nạ bị đụng lệch.
Vu Hoan khụ hai tiếng, che dấu vừa rồi bởi vì phản xạ có điều kiện mà làm ra hành vi mất mặt, nghiêm trang hỏi hai người bị dọa đến, “Các ngươi biết Linh Tư sơn ở nơi nào sao?”
Linh La: “……” Không biết ngươi cũng dám dẫn đường? Đờ mờ ai cho ngươi tự tin!
Khuyết Cửu: “……” Nàng không lời gì để nói.
Vu Hoan xấu hổ dời đi tầm mắt, nàng vừa rồi là đã quên hỏi, đơn thuần đã quên hỏi mà thôi.
Nhưng mà Vu Hoan đánh giá cao Khuyết Cửu cùng Linh La, hai người này tự nhiên cũng không biết.
Vu Hoan khóc không ra nước mắt, dưới đáy lòng gào thét gọi hồn Dung Chiêu. Dung Chiêu vốn là không muốn để ý tới Vu Hoan, nhưng nghe nàng lải nhải, đành phải lắc mình ra tới.
Khuyết Cửu đối với Dung Chiêu thường thường biến mất kiểu này, rồi lại đột nhiên xuất hiện bất ngờ, đã từ khiếp sợ ban đầu, đến không còn phản ứng.
“Làm gì?” Dung Chiêu đạm mạc nhìn lướt qua ba người, ngữ khí lạnh đến độ có thể đông chết người.
Vu Hoan chỉ chỉ ngoài bìa rừng linh thú chạy như điên qua, “Giúp ta bắt một con.” Bắt người tới hỏi là không có khả năng, chỉ có thể bắt linh thú.
Dung Chiêu không phục, “Chính ngươi không biết đi a?” Bắt một linh thú đối với nữ nhân này mà nói không khó, làm gì muốn hắn đi!
Vu Hoan câu môi cười lạnh, cúi người ở bên tai Dung Chiêu đè thấp thanh âm nói: “Vậy ngươi không biết tự mình đi tìm Thần Khí?”
Nàng mệt chết mệt sống giúp hắn tìm Thần Khí, còn phải giúp hắn bảo quản, mới bảo hắn bắt một con linh thú liền ra sức khước từ như vậy, Vu Hoan hận không thể một giây chém chết hắn.
Dung Chiêu: “……”
Dung Chiêu nhíu mày nhìn chằm chằm Vu Hoan một lát, cuối cùng không tình nguyện đi sang bên kia, không bao lâu liền kéo một con linh thú cấp ba hai mắt trắng dã trở về.
Đem linh thú ném tới trước mặt Vu Hoan, Dung Chiêu lại lần nữa biến mất, hắn hiện tại không muốn nhìn đến nữ nhân đáng giận này.
Vu Hoan khóe miệng giật giật, lười cùng Dung Chiêu cãi nhau. Nàng ngồi xổm bên cạnh linh thú đã sắp ngất xỉu, lấy Thiên Khuyết Kiếm chọc chọc, “Đã chết chưa?”
Linh thú: “……” Ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều đã chết.
“Còn có thể trợn trắng mắt, chứng minh không có việc gì, đứng lên, dẫn đường.” Vu Hoan phi thường thô lỗ chọc bụng linh thú.
Linh thú: “……” Nơi nào tới nhân loại thô tục như vậy.
Từ từ…… Nhân loại?
Nhân loại!!!
Má ơi, hắn nhìn thấy nhân loại, chết cha, nhân loại a, mẹ nói nhân loại là đáng sợ nhất, nó còn có thể tồn tại sao? Sẽ bị lột da sao? Sẽ bị rút gân?
Ô ô ô…… Nó còn có thể nhìn thấy tiểu Hoa cách vách sao?
Tiểu Hoa, không thể trở về cưới ngươi, là sai lầm lớn nhất đời này của ta, ngươi nhất định phải thủ tiết vì ta, không cần gả cho mấy con thú khác, kẻ khác đều là đồ hư, tiểu Hoa của ta……
Vu Hoan vẻ mặt đau trứng nhìn linh thú đang động kinh, nàng lớn lên có đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là một tiểu mỹ nhân bế nguyệt tu hoa a!
Vu Hoan cảm thấy chính mình bị một con thú vũ nhục, vì thế nàng thực không khách khí lấy Thiên Khuyết Kiếm dùng sức chọc chọc bụng linh thú.
Linh thú não bổ tương lai thảm kịch, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nằm trên mặt đất giả chết.
Vì thế, hai bên căn bản không cùng giống loài liền cứ như vậy giằng co.
“Ngươi nhất quyết không đứng dậy?” Vu Hoan chọc.
‘Không dậy nổi, không dậy nổi, chết cũng không dậy nổi.’ Linh thú vẫn không nhúc nhích, liền cả tròng mắt cũng không xoay, nếu không phải thân hình khổng lồ kia còn phập phồng, Vu Hoan đã cho rằng nó chết rồi.
Vu Hoan dùng sức, “Lên, bằng không lão tử chém chết ngươi!”
Linh thú da dày thịt béo trợn trắng mắt, nó đứng lên cũng phải chết, nó thà không dậy nổi, nằm chết tổng so với đứng chết tốt hơn!
Linh La yên lặng quay đầu nhìn Khuyết Cửu, “Tiểu Hoan Hoan làm sao vậy?” Như thế nào quái quái.
Khuyết Cửu trầm tư một lát, có chút không xác định trả lời: “Đại khái là bởi vì Dung Chiêu công tử……”
Danh sách chương