Edit: May22
Nửa tháng sau khi Vu Hoan rời đi Từ An thành, Sở Vân Cẩm thanh danh lại lần nữa được đến tán dương.
Mà nàng……
Đen đến không thể đen hơn được nữa.
Sở Vân Cẩm hiên ngang lẫm liệt dùng thân thể của mình phong ấn Vũ Hồng kiếm, còn không biết dùng biện pháp gì xua tan oán khí Phong Tuyết thành.
Chúa cứu thế, hay lắm!
Còn Phong Khuynh Dao…… Cũng không biết là chết hay sống.
“Dùng thân thể phong ấn ma khí, người nọ còn không phải phế đi?” Linh La vẻ mặt tò mò hỏi Vu Hoan.
Vu Hoan nuốt xuống một ngụm điểm tâm cuối cùng, con ngươi lập loè nồng đậm ác ý, “Ngươi muốn biết? Đi hỏi nàng không phải nhanh rồi sao.”
Linh La hừ hừ, “Không có hứng thú, nàng lại không phải mỹ nhân.”
Khuyết Cửu ngồi đối diện ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại yên lặng gục đầu xuống, ba người này, tuyệt đối là đều là kỳ ba.
Một cái bị người vu hại thành vai ác còn đắc chí, một cái tiểu hài tử giá trị chiến đấu cao đến dọa người thì thôi, còn thích mỹ nhân. Một nam nhân giống như trong suốt, trầm mặc ít lời, lại làm người ta vô pháp đối hắn sinh ra bất kính.
“A Cửu, ngươi như thế nào ăn ít như vậy? Tới, ăn nhiều một chút, xem sắc mặt ngươi kia, trắng đến dọa người như vậy, buổi tối ta đều phải bị hù chết.”
Khuyết Cửu suy nghĩ vừa mới chuyển xong, trước mặt liền nhiều hơn một mâm điểm tâm.
Đối diện Linh La đang dùng đôi mắt to ngập nước kia nhìn mình, giống như mình không ăn đi, nàng sẽ khóc cho mà xem.
Ngạch —— nàng thật đúng là sẽ khóc.
Linh La thích ăn thịt, nhưng Vu Hoan lại ăn điểm tâm.
Nhưng mà chưởng quản kinh tế chính là Dung Chiêu, cho nên ăn cái gì đều là Vu Hoan định đoạt, vì thế Linh La mỗi lần ăn điểm tâm đều sẽ không chút nào bủn xỉn đem điểm tâm đẩy cho Khuyết Cửu.
Khuyết Cửu yên lặng cầm lấy điểm tâm, từng ngụm từng ngụm nhỏ nuốt xuống.
“A Cửu, ngươi đi Thanh Phong thành làm gì?”
Khuyết Cửu động tác ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía Vu Hoan.
Dọc theo đường đi, Vu Hoan cũng theo Linh La kêu mình là A Cửu, nhưng là nàng chưa bao giờ sẽ hỏi việc riêng của mình, thậm chí là, đa số thời gian đều làm lơ nàng……
Lúc này như thế nào lại cảm thấy hứng thú với mình?? Vu Hoan chớp chớp mắt, “Như thế nào? Không thể nói a?”
Khuyết Cửu buông điểm tâm, trên sườn mặt lạnh băng nhiễm vài phần nhu hòa, “Về nhà.”
Vu Hoan hướng ra bên ngoài hất hất cằm, “Bên ngoài những người đó là đi theo ngươi đi? Theo một tháng còn chưa động thủ, ta đều sốt ruột vì bọn họ.”
Khuyết Cửu thân hình cứng đờ, ánh mắt dao động, nàng tự nhiên cũng biết có người đi theo phía sau, mà ngại hắc danh của Vu Hoan, những người đó không dám động thủ.
Nhưng là qua tòa thành này, phía trước chính là địa bàn bọn họ, chỉ sợ……
“Chúng ta làm giao dịch, thế nào?” Vu Hoan ánh mắt trong sáng, tựa hồ đã sớm dự mưu tốt từ trước rồi.
Khuyết Cửu ngơ ngác hoàn hồn, mấp máy môi, hỏi: “Cái gì giao dịch?”
Trên người nàng có cái gì có thể làm vị này coi trọng?
Vu Hoan câu môi cười nhạt, thanh âm đạm nhiên lười biếng, “Ta đưa ngươi an toàn đến Thanh Phong thành, nhưng là ta muốn một đồ vật của Khuyết gia.”
Khuyết Cửu thần sắc tối sầm lại, trên người ẩn ẩn có bi thống tràn ra, “Khuyết gia chỉ còn một mình ta, không có gì có thể cho Vu Hoan cô nương.”
Một cái?
Khuyết gia chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không nên a!
Vu Hoan như suy tư gì gõ gõ mặt bàn, cười như không cười nhìn Khuyết Cửu, “Ngươi chỉ cần đáp ứng hoặc cự tuyệt, có hay không, ta sẽ tự phán đoán.”
Khuyết Cửu trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, giây lát lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh, ánh mắt nhìn thẳng Vu Hoan, “Không biết Vu Hoan cô nương muốn thứ gì?”
Vu Hoan nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Một tấm bản đồ.”
Bản đồ?
Bản đồ gì mà đáng giá nàng nhớ thương như vậy?
Khuyết gia mười mấy năm trước đã sớm bị một phen lửa đốt sạch sẽ, cho dù có cũng đã bị đốt thành tro rồi.
Khuyết Cửu lại lần nữa tinh tế đánh giá Vu Hoan một lần, nàng vừa rồi nói Khuyết gia chỉ còn lại có một mình nàng, Vu Hoan hoàn toàn không có phản ứng, thật giống như……
Không để bụng, nàng không hề để bụng Khuyết gia còn ở đây hay không.
Chính là, nàng như thế nào dám chắc chắn như vậy, tấm bản đồ kia còn ở chứ?
Nàng cũng nói mặc kệ mình có biết hay không, chỉ cần đáp ứng là đến nơi.
Một bộ bản đồ không rõ lai lịch, so với nàng an toàn tới Thanh Phong thành……
Cái nào có lời hơn?
Khuyết Cửu trong đầu hiện lên một bóng người, tức khắc gật đầu, “Được, nhưng là ta muốn thêm một điều kiện.”
Vu Hoan khẽ cười một tiếng, “Ngươi thật ra rất hiểu được lợi dụng.”
Khuyết Cửu này từ lúc bắt đầu biểu hiện ra ngoài nhẫn tâm cùng ý chí, đều là Vu Hoan không dự đoán được, rốt cuộc, này chỉ là một nữ tử.
Hiện tại lại biết lợi dụng nàng, để chính mình giành ích lợi lớn hơn nữa, thông minh a!
Khuyết Cửu bàn tay đặt dưới bàn không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, ánh mắt dừng ở đĩa điểm tâm trước mặt, không dám nhìn thẳng Vu Hoan.
Rõ ràng ngồi ở bên người nàng chính là một nữ hài tử tuổi so với chính mình còn nhỏ hơn, nàng cũng không rõ mình sao lại đối Vu Hoan sinh ra loại cảm giác kiêng kị khi đối mặt với cường giả này.
Trầm mặc hồi lâu, Vu Hoan mới mở miệng, “Nói nghe một chút.”
Khuyết Cửu tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Ta muốn nhờ Vu Hoan cô nương hỗ trợ công tử nhà ta tranh ngôi vị thiếu chủ.”
“Yêu cầu này của ngươi là vì người khác?” Chẳng lẽ lại là cái cốt truyện cẩu huyết gì?
“Với ta mà nói, công tử không phải người khác.”
Vu Hoan không hề để ý cười cười, “Ngươi xác định muốn ta vai ác này đi giúp ngươi công tử nhà ngươi?” Nàng đã não bổ những người này sẽ phỉ báng vị công tử kia như thế nào.
“Ngươi cũng không phải.” Khuyết Cửu thực chắc chắn phản bác, nàng nhìn thấy Vu Hoan có lẽ tùy hứng làm bậy, hỉ nộ vô thường, nhưng nàng không thấy được một mặt thật sự ác độc của nàng ấy.
” Vì những lời này, ta giúp ngươi.” Vu Hoan khí phách chụp cái bàn kết luận.
Khuyết Cửu trong mắt hiện lên một mạt kinh hỉ, nàng thật sự đáp ứng rồi.
Dung Chiêu vừa lúc từ bên ngoài trở về, phản xạ có điều kiện hỏi: “Giúp cái gì?”
Nữ nhân này còn biết giúp người?
Giúp đỡ giết người phóng hỏa à?
Vu Hoan một bên lấy đồ vật Dung Chiêu mang về, một bên nói: “Giúp A Cửu đoạt cái vị trí thiếu chủ.”
Dung Chiêu: “……” Cái này cũng không kém giết người phóng hỏa.
Sau khi Khuyết Cửu cùng Linh La rời đi, Dung Chiêu mới ngồi ở bên cạnh, bình tĩnh nhìn Vu Hoan.
“Ngươi sẽ vô duyên vô cớ giúp nàng?” Nữ nhân này không giống người dễ nói chuyện như vậy a!
“Cái gì vô duyên vô cớ, là có điều kiện!” Vu Hoan nói rất đương nhiên.
“Ngươi muốn thứ gì từ trên người nàng?” Khuyết Cửu trên người thế mà có đồ vật làm Vu Hoan nhớ thương đến……
Vu Hoan nhếch miệng cười, hướng Dung Chiêu bên kia nháy mắt, “Ngươi muốn biết? Cầu ta a!”
Dung Chiêu: “……” Cầu cái đại gia ngươi!
Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, thân hình xoát một cái biến mất.
Cũng may người bốn phía đều đang làm việc của mình, cũng không chú ý tới đột nhiên có người biến mất.
Vu Hoan bĩu môi, cầu nàng một chút thì thiếu đi khối thịt nào à?
“Không tốt không tốt, ngoài thành xuất hiện thú đàn!”
“Không xong không xong, ngoài thành xuất hiện thú đàn!”
Thú đàn? Vu Hoan con ngươi xoay chuyển, nhìn ra phía bên ngoài, vài người vội vàng chạy qua, trong miệng lặp lại những lời này.
“Cái gì thú đàn a?” Có người túm chặt người vừa ồn ào lại hỏi.
Người nọ có chút nôn nóng, nhưng là thấy bốn phía nhiều người nhìn chằm chằm mình như vậy, vội vàng nói: “Linh thú đàn, chúng hướng tới bên này của chúng ta chạy tới.”
“Linh thú đàn tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành?”
“Nói giỡn đi, linh thú kết bè kết đội đều vô cùng hiếm thấy, càng đừng nói đến linh thú đàn.”
Nửa tháng sau khi Vu Hoan rời đi Từ An thành, Sở Vân Cẩm thanh danh lại lần nữa được đến tán dương.
Mà nàng……
Đen đến không thể đen hơn được nữa.
Sở Vân Cẩm hiên ngang lẫm liệt dùng thân thể của mình phong ấn Vũ Hồng kiếm, còn không biết dùng biện pháp gì xua tan oán khí Phong Tuyết thành.
Chúa cứu thế, hay lắm!
Còn Phong Khuynh Dao…… Cũng không biết là chết hay sống.
“Dùng thân thể phong ấn ma khí, người nọ còn không phải phế đi?” Linh La vẻ mặt tò mò hỏi Vu Hoan.
Vu Hoan nuốt xuống một ngụm điểm tâm cuối cùng, con ngươi lập loè nồng đậm ác ý, “Ngươi muốn biết? Đi hỏi nàng không phải nhanh rồi sao.”
Linh La hừ hừ, “Không có hứng thú, nàng lại không phải mỹ nhân.”
Khuyết Cửu ngồi đối diện ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại yên lặng gục đầu xuống, ba người này, tuyệt đối là đều là kỳ ba.
Một cái bị người vu hại thành vai ác còn đắc chí, một cái tiểu hài tử giá trị chiến đấu cao đến dọa người thì thôi, còn thích mỹ nhân. Một nam nhân giống như trong suốt, trầm mặc ít lời, lại làm người ta vô pháp đối hắn sinh ra bất kính.
“A Cửu, ngươi như thế nào ăn ít như vậy? Tới, ăn nhiều một chút, xem sắc mặt ngươi kia, trắng đến dọa người như vậy, buổi tối ta đều phải bị hù chết.”
Khuyết Cửu suy nghĩ vừa mới chuyển xong, trước mặt liền nhiều hơn một mâm điểm tâm.
Đối diện Linh La đang dùng đôi mắt to ngập nước kia nhìn mình, giống như mình không ăn đi, nàng sẽ khóc cho mà xem.
Ngạch —— nàng thật đúng là sẽ khóc.
Linh La thích ăn thịt, nhưng Vu Hoan lại ăn điểm tâm.
Nhưng mà chưởng quản kinh tế chính là Dung Chiêu, cho nên ăn cái gì đều là Vu Hoan định đoạt, vì thế Linh La mỗi lần ăn điểm tâm đều sẽ không chút nào bủn xỉn đem điểm tâm đẩy cho Khuyết Cửu.
Khuyết Cửu yên lặng cầm lấy điểm tâm, từng ngụm từng ngụm nhỏ nuốt xuống.
“A Cửu, ngươi đi Thanh Phong thành làm gì?”
Khuyết Cửu động tác ngưng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía Vu Hoan.
Dọc theo đường đi, Vu Hoan cũng theo Linh La kêu mình là A Cửu, nhưng là nàng chưa bao giờ sẽ hỏi việc riêng của mình, thậm chí là, đa số thời gian đều làm lơ nàng……
Lúc này như thế nào lại cảm thấy hứng thú với mình?? Vu Hoan chớp chớp mắt, “Như thế nào? Không thể nói a?”
Khuyết Cửu buông điểm tâm, trên sườn mặt lạnh băng nhiễm vài phần nhu hòa, “Về nhà.”
Vu Hoan hướng ra bên ngoài hất hất cằm, “Bên ngoài những người đó là đi theo ngươi đi? Theo một tháng còn chưa động thủ, ta đều sốt ruột vì bọn họ.”
Khuyết Cửu thân hình cứng đờ, ánh mắt dao động, nàng tự nhiên cũng biết có người đi theo phía sau, mà ngại hắc danh của Vu Hoan, những người đó không dám động thủ.
Nhưng là qua tòa thành này, phía trước chính là địa bàn bọn họ, chỉ sợ……
“Chúng ta làm giao dịch, thế nào?” Vu Hoan ánh mắt trong sáng, tựa hồ đã sớm dự mưu tốt từ trước rồi.
Khuyết Cửu ngơ ngác hoàn hồn, mấp máy môi, hỏi: “Cái gì giao dịch?”
Trên người nàng có cái gì có thể làm vị này coi trọng?
Vu Hoan câu môi cười nhạt, thanh âm đạm nhiên lười biếng, “Ta đưa ngươi an toàn đến Thanh Phong thành, nhưng là ta muốn một đồ vật của Khuyết gia.”
Khuyết Cửu thần sắc tối sầm lại, trên người ẩn ẩn có bi thống tràn ra, “Khuyết gia chỉ còn một mình ta, không có gì có thể cho Vu Hoan cô nương.”
Một cái?
Khuyết gia chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không nên a!
Vu Hoan như suy tư gì gõ gõ mặt bàn, cười như không cười nhìn Khuyết Cửu, “Ngươi chỉ cần đáp ứng hoặc cự tuyệt, có hay không, ta sẽ tự phán đoán.”
Khuyết Cửu trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, giây lát lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh, ánh mắt nhìn thẳng Vu Hoan, “Không biết Vu Hoan cô nương muốn thứ gì?”
Vu Hoan nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Một tấm bản đồ.”
Bản đồ?
Bản đồ gì mà đáng giá nàng nhớ thương như vậy?
Khuyết gia mười mấy năm trước đã sớm bị một phen lửa đốt sạch sẽ, cho dù có cũng đã bị đốt thành tro rồi.
Khuyết Cửu lại lần nữa tinh tế đánh giá Vu Hoan một lần, nàng vừa rồi nói Khuyết gia chỉ còn lại có một mình nàng, Vu Hoan hoàn toàn không có phản ứng, thật giống như……
Không để bụng, nàng không hề để bụng Khuyết gia còn ở đây hay không.
Chính là, nàng như thế nào dám chắc chắn như vậy, tấm bản đồ kia còn ở chứ?
Nàng cũng nói mặc kệ mình có biết hay không, chỉ cần đáp ứng là đến nơi.
Một bộ bản đồ không rõ lai lịch, so với nàng an toàn tới Thanh Phong thành……
Cái nào có lời hơn?
Khuyết Cửu trong đầu hiện lên một bóng người, tức khắc gật đầu, “Được, nhưng là ta muốn thêm một điều kiện.”
Vu Hoan khẽ cười một tiếng, “Ngươi thật ra rất hiểu được lợi dụng.”
Khuyết Cửu này từ lúc bắt đầu biểu hiện ra ngoài nhẫn tâm cùng ý chí, đều là Vu Hoan không dự đoán được, rốt cuộc, này chỉ là một nữ tử.
Hiện tại lại biết lợi dụng nàng, để chính mình giành ích lợi lớn hơn nữa, thông minh a!
Khuyết Cửu bàn tay đặt dưới bàn không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, ánh mắt dừng ở đĩa điểm tâm trước mặt, không dám nhìn thẳng Vu Hoan.
Rõ ràng ngồi ở bên người nàng chính là một nữ hài tử tuổi so với chính mình còn nhỏ hơn, nàng cũng không rõ mình sao lại đối Vu Hoan sinh ra loại cảm giác kiêng kị khi đối mặt với cường giả này.
Trầm mặc hồi lâu, Vu Hoan mới mở miệng, “Nói nghe một chút.”
Khuyết Cửu tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Ta muốn nhờ Vu Hoan cô nương hỗ trợ công tử nhà ta tranh ngôi vị thiếu chủ.”
“Yêu cầu này của ngươi là vì người khác?” Chẳng lẽ lại là cái cốt truyện cẩu huyết gì?
“Với ta mà nói, công tử không phải người khác.”
Vu Hoan không hề để ý cười cười, “Ngươi xác định muốn ta vai ác này đi giúp ngươi công tử nhà ngươi?” Nàng đã não bổ những người này sẽ phỉ báng vị công tử kia như thế nào.
“Ngươi cũng không phải.” Khuyết Cửu thực chắc chắn phản bác, nàng nhìn thấy Vu Hoan có lẽ tùy hứng làm bậy, hỉ nộ vô thường, nhưng nàng không thấy được một mặt thật sự ác độc của nàng ấy.
” Vì những lời này, ta giúp ngươi.” Vu Hoan khí phách chụp cái bàn kết luận.
Khuyết Cửu trong mắt hiện lên một mạt kinh hỉ, nàng thật sự đáp ứng rồi.
Dung Chiêu vừa lúc từ bên ngoài trở về, phản xạ có điều kiện hỏi: “Giúp cái gì?”
Nữ nhân này còn biết giúp người?
Giúp đỡ giết người phóng hỏa à?
Vu Hoan một bên lấy đồ vật Dung Chiêu mang về, một bên nói: “Giúp A Cửu đoạt cái vị trí thiếu chủ.”
Dung Chiêu: “……” Cái này cũng không kém giết người phóng hỏa.
Sau khi Khuyết Cửu cùng Linh La rời đi, Dung Chiêu mới ngồi ở bên cạnh, bình tĩnh nhìn Vu Hoan.
“Ngươi sẽ vô duyên vô cớ giúp nàng?” Nữ nhân này không giống người dễ nói chuyện như vậy a!
“Cái gì vô duyên vô cớ, là có điều kiện!” Vu Hoan nói rất đương nhiên.
“Ngươi muốn thứ gì từ trên người nàng?” Khuyết Cửu trên người thế mà có đồ vật làm Vu Hoan nhớ thương đến……
Vu Hoan nhếch miệng cười, hướng Dung Chiêu bên kia nháy mắt, “Ngươi muốn biết? Cầu ta a!”
Dung Chiêu: “……” Cầu cái đại gia ngươi!
Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, thân hình xoát một cái biến mất.
Cũng may người bốn phía đều đang làm việc của mình, cũng không chú ý tới đột nhiên có người biến mất.
Vu Hoan bĩu môi, cầu nàng một chút thì thiếu đi khối thịt nào à?
“Không tốt không tốt, ngoài thành xuất hiện thú đàn!”
“Không xong không xong, ngoài thành xuất hiện thú đàn!”
Thú đàn? Vu Hoan con ngươi xoay chuyển, nhìn ra phía bên ngoài, vài người vội vàng chạy qua, trong miệng lặp lại những lời này.
“Cái gì thú đàn a?” Có người túm chặt người vừa ồn ào lại hỏi.
Người nọ có chút nôn nóng, nhưng là thấy bốn phía nhiều người nhìn chằm chằm mình như vậy, vội vàng nói: “Linh thú đàn, chúng hướng tới bên này của chúng ta chạy tới.”
“Linh thú đàn tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành?”
“Nói giỡn đi, linh thú kết bè kết đội đều vô cùng hiếm thấy, càng đừng nói đến linh thú đàn.”
Danh sách chương