Edit: May22
Vu Hoan cảm thấy chính mình gần đây vô cùng bi kịch, cái gì xui xẻo đều tìm đến nàng.
Nhìn lá bùa trong tay đã báo hỏng, lại nhìn bốn phía một tầng cảnh sắc bất biến.
Thật muốn chết một chút, bình tĩnh một chút!
Dung Chiêu lắc mình ra tới, khóe miệng có chút run rẩy, tự hỏi gần đây có phải nữ nhân này làm nhiều chuyện xấu hay không, mới có thể đen như vậy.
Vu Hoan thất bại ném xuống lá bùa, “Thôi, dù sao loli cũng sẽ không có chuyện gì.” Chuyện của chính mình còn không có giải quyết, lo lắng cái rắm a!
Vu Hoan cứ như thế dưới đáy lòng thôi miên chính mình.
Phía sau những người đó còn đang bận việc, Vu Hoan cũng không còn tâm tư xem tiếp, phỏng chừng là muốn ở trên Linh Tư sơn lập trận pháp gì đó.
Bì lễ thú đã chết, thiết lập trận pháp làm cái rắm.
Vu Hoan lại lần nữa trở lại Càng thành, còn chưa kịp vào cửa thành, liền thấy được lệnh truy nã chính mình!
Chữ to đỏ chót, tội trạng như sau:
Tàn sát dân chúng Từ An thành.
Tàn sát người trong tộc.
Giết người phóng hỏa.
Cướp bóc, ăn cắp!
Cướp bóc? Nàng khi nào cướp bóc? Ăn cắp…… Ly Hồn thạch hẳn là tính đi……
Phía dưới còn có một bức họa của nàng, rất là trừu tượng, Vu Hoan nhìn nửa ngày cũng không thế nào nhận ra nổi.
“Vẽ xấu đến như vậy.” Vu Hoan lắc đầu, dư quang quét đến một tên thần côn bên cạnh đang bày quán, trực tiếp đi qua, “Thần côn, mượn giấy bút a.”
Thần côn! Hắn dù có là, cũng không cần ngươi kêu lớn như vậy đi!
Thần côn kia đầu cũng không nâng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một khỏa thượng phẩm linh thạch.”
Vu Hoan khóe miệng vừa kéo, trực tiếp đoạt lấy bút trong tay hắn, ác thanh ác khí nói: “Mượn một chút ngươi còn muốn thu tiền, ngươi cho rằng trong tay ngươi chính là thần bút a!”
Thần côn không nghĩ tới Vu Hoan sẽ trực tiếp đoạt, ngẩng đầu liền muốn giận mắng, chính là đối diện một đôi con ngươi lạnh băng của Dung Chiêu, cả người phát lạnh, trong đầu trống rỗng.
Mẹ nó, nam nhân này từ đâu đến, ánh mắt thật đáng sợ.
Vu Hoan đẩy ra đám người đang vây xem, trực tiếp vạch một nét ở trên bứt họa lệnh truy nã, tức khắc đám người một trận kích động.
“Này tiểu nha đầu muốn làm gì?” Người qua đường Giáp.
“Không biết, nhìn xem đi!” Người qua đường Ất.
Vu Hoan ở bên cạnh lệnh truy nã, nước chảy mây trôi phác hoạ lên, rất mau một nữ tử thanh tú tươi đẹp, khuôn mặt mang nét cười nhạt liền xuất hiện ở trên lệnh truy nã.
Người qua đường Giáp: “Ta như thế nào cảm thấy nàng giống như đang vẽ chính nàng?”
Người qua đường Ất: “Cái gì giống, chính là a!”
Vu Hoan vừa lòng một bút cuối cùng, sau đó lại ở dưới chỗ trống, viết một loạt chữ.
Lần sau mời họa sư nhất định phải mời kẻ có thực học, vẽ ta xấu đến như vậy, đừng để cho ta biết là ai vẽ.
Vu Hoan ném bút lại cho thần côn, hướng Dung Chiêu chớp chớp mắt, ý bảo hắn lại đây nhìn xem.
Dung Chiêu liếc mắt ngắm một cái, tức khắc có xúc động muốn đánh chết Vu Hoan, mẹ nó, ngươi là ngại người khác không biết ngươi chính là vai ác số một kia có phải hay không!
Còn dám kiêu ngạo như vậy tự vẽ cho chính mình một bức.
Này thì thôi, thế nhưng còn dám nói lời khiêu khích.
Dung Chiêu yên lặng lui về đám người phía sau, hắn không quen biết nữ nhân này.
Đám người vây xem: “……”
Trầm mặc, tiếp tục trầm mặc.
“A! Giết cuồng ma tới, chạy mau a!”
Trường hợp chợt hỗn loạn, Vu Hoan đứng ở dưới thông cáo, ngả ngớn khóe miệng, cười lạnh nhìn những người này, thật đúng là chơi rất vui.
Mà ban đầu tên thần côn kia, đã sớm bị dọa mềm nhũn trên mặt đất.
Hắn…… Hắn hắn…… Hắn vừa rồi thế nhưng lại muốn lấy tiền của sát nhân cuồng ma.
Từ khi Vu Hoan phát hiện trò này, liền rất vui vẻ đi dạo quanh thành trì, không có việc gì cũng muốn kiếm chuyện đi ra.
Vì thế, mọi người trước kia chỉ biết đại danh Bách Lý Vu Hoan, ngắn ngủn trong một tháng, đã cơ bản nắm giữ nàng diện mạo, dáng người, thanh âm.
……
Trấn Hồn đại lục, Phần Thiên vực, Vị Ương điện.
Linh La ngồi ở trong một cái lồng sắt, thần sắc chán ghét nhìn chằm chằm người trước mặt lúc ẩn lúc hiện.
Bên cạnh còn bày một cái lồng sắt, nằm bên trong chính là Liên Mặc, từ khi bọn họ bị bắt, Liên Mặc liền chưa từng tỉnh qua.
Linh La dùng Kinh Tà đao gõ gõ lồng sắt, dùng thanh âm mềm mại quát lớn, “Có thể hay không đừng lượn qua lượn lại nữa a, ngứa mắt lão tử!”
Người gác ở chỗ này đều đã quen Linh La thường hay quát lớn, liền cả ánh mắt cũng không thèm đưa qua, nên như thế nào liền tiếp tục như thế.
Linh La khuôn mặt nhỏ có chút xanh, tiếp tục lấy Kinh Tà đao gõ lồng sắt, “Đi gọi điện chủ các ngươi ra, ta muốn gặp hắn!”
Có người chịu không nổi âm thanh bén nhọn chói tai khi đánh lồng sắt phát ra, “Điện chủ trăm công ngàn việc, há là ngươi muốn gặp liền gặp? Thành thật ngồi đợi đi, còn tiếp tục quấy rối coi chừng ta đem ngươi ném vào phòng tối.”
Người nọ thực nghi hoặc, lúc trước như thế nào lại không tịch thu binh khí trên tay tiểu hài tử này?
Một cái tiểu hài tử cầm thanh đao lớn như vậy, nàng rốt cuộc là như thế nào cầm chắc?
“Đại nhân.” Bên ngoài có thanh âm mở khóa cùng tiếng bước chân.
Linh La dùng Kinh Tà đao chống đỡ, liếc xéo bóng người cao lớn vừa tiến vào, người nọ chỉ là liếc mắt nhìn Linh La một cái, liền dời đi tầm mắt, chỉ vào Liên Mặc, phân phó đám người đi theo hắn tiến vào, “Mang đi.”
“Uy! Ngươi muốn dẫn hắn đi chỗ nào?”
“Này không phải ngươi nên hỏi.” Người nọ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đi.
“Tranh ——”
“Loảng xoảng ——”
Người nọ kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy lồng sắt vừa rồi vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này đã bị đục ra một cái chỗ hổng, hài tử hồng y kia đang kéo một thanh đại đao so với thân thể nàng còn lớn hơn, từng bước một đi ra.
Mũi kiếm trên mặt đất kéo ra một chuỗi tia lửa.
“Mang ta đi gặp điện chủ của các ngươi.” Linh La mặt mày phủ đầy lạnh lẽo, đôi mắt ngập nước kia, giống như lọt vào hàn băng, tầng tầng đông kết.
“Ngươi……” Người nọ tầm mắt dừng ở trên Kinh Tà đao, không hề ngoài ý muốn lộ ra một mạt tham lam.
Lúc trước hắn cũng muốn cướp thanh đao kia, chính là tiểu nha đầu này trông quá kĩ, hắn sợ ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn không đoạt lấy được. Sau khi trở về lại có rất nhiều việc muốn làm, cũng chưa kịp.
“Đây là đao gì?” Không nghĩ tới thanh đao này có thể phá vỡ lồng sắt làm bằng huyền thiết ngàn năm, tuyệt đối là tiên phẩm.
Linh La đem Kinh Tà đao chắn ở trước người, nhướng mày nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
Cho dù những người này lấy được Kinh Tà đao, cũng chỉ tương đương với lấy được một thanh sắt vụn. Linh La một chút cũng không lo lắng bọn họ cường đoạt, dù sao cuối cùng cũng không chiếm được.
“Đem nó cho ta.” Nam tử khuôn mặt đen lại, hướng tới gần Linh La.
“Có thể a, nhưng mà ngươi phải đưa ta đi gặp điện chủ.” Linh La rất là hào phóng đem Kinh Tà đao đưa qua.
Nam tử có chút nghi hoặc, dễ dàng như vậy?
Nhưng mà gặp điện chủ……
Điện chủ vừa lúc muốn gặp nam nhân kia, dù sao nha đầu này cũng là bị bắt trở về cùng nam nhân kia, mang nàng đi cũng đúng……
Nghĩ đến này, nam tử khuôn mặt vui vẻ, trực tiếp tiến lên tiếp nhận Kinh Tà đao, phất tay cho người mang Linh La đuổi kịp đám người phía trước.
Vị Ương điện người rất nhiều, nhìn đến nam tử kia, đều sẽ cung kính kêu một tiếng đại nhân, có thể thấy được người này thân phận không thấp.
Nam tử mang theo bọn họ tiến vào một cái đại điện, trên đại điện đã có không ít người, phía trên chủ vị ngồi một nam nhân trung niên, uy nghiêm mà thâm trầm.
Phía dưới đứng vài lão giả, thần thái khác nhau nhìn đoàn người bọn họ đến gần.
Linh La đi ở giữa, đánh giá nam nhân trung niên kia một phen, không hề trùng với bất kì một khuôn mặt nào trong trí nhớ.
Ngàn năm đã qua, những người năm đó đều đã sớm chết đi.
Vu Hoan cảm thấy chính mình gần đây vô cùng bi kịch, cái gì xui xẻo đều tìm đến nàng.
Nhìn lá bùa trong tay đã báo hỏng, lại nhìn bốn phía một tầng cảnh sắc bất biến.
Thật muốn chết một chút, bình tĩnh một chút!
Dung Chiêu lắc mình ra tới, khóe miệng có chút run rẩy, tự hỏi gần đây có phải nữ nhân này làm nhiều chuyện xấu hay không, mới có thể đen như vậy.
Vu Hoan thất bại ném xuống lá bùa, “Thôi, dù sao loli cũng sẽ không có chuyện gì.” Chuyện của chính mình còn không có giải quyết, lo lắng cái rắm a!
Vu Hoan cứ như thế dưới đáy lòng thôi miên chính mình.
Phía sau những người đó còn đang bận việc, Vu Hoan cũng không còn tâm tư xem tiếp, phỏng chừng là muốn ở trên Linh Tư sơn lập trận pháp gì đó.
Bì lễ thú đã chết, thiết lập trận pháp làm cái rắm.
Vu Hoan lại lần nữa trở lại Càng thành, còn chưa kịp vào cửa thành, liền thấy được lệnh truy nã chính mình!
Chữ to đỏ chót, tội trạng như sau:
Tàn sát dân chúng Từ An thành.
Tàn sát người trong tộc.
Giết người phóng hỏa.
Cướp bóc, ăn cắp!
Cướp bóc? Nàng khi nào cướp bóc? Ăn cắp…… Ly Hồn thạch hẳn là tính đi……
Phía dưới còn có một bức họa của nàng, rất là trừu tượng, Vu Hoan nhìn nửa ngày cũng không thế nào nhận ra nổi.
“Vẽ xấu đến như vậy.” Vu Hoan lắc đầu, dư quang quét đến một tên thần côn bên cạnh đang bày quán, trực tiếp đi qua, “Thần côn, mượn giấy bút a.”
Thần côn! Hắn dù có là, cũng không cần ngươi kêu lớn như vậy đi!
Thần côn kia đầu cũng không nâng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một khỏa thượng phẩm linh thạch.”
Vu Hoan khóe miệng vừa kéo, trực tiếp đoạt lấy bút trong tay hắn, ác thanh ác khí nói: “Mượn một chút ngươi còn muốn thu tiền, ngươi cho rằng trong tay ngươi chính là thần bút a!”
Thần côn không nghĩ tới Vu Hoan sẽ trực tiếp đoạt, ngẩng đầu liền muốn giận mắng, chính là đối diện một đôi con ngươi lạnh băng của Dung Chiêu, cả người phát lạnh, trong đầu trống rỗng.
Mẹ nó, nam nhân này từ đâu đến, ánh mắt thật đáng sợ.
Vu Hoan đẩy ra đám người đang vây xem, trực tiếp vạch một nét ở trên bứt họa lệnh truy nã, tức khắc đám người một trận kích động.
“Này tiểu nha đầu muốn làm gì?” Người qua đường Giáp.
“Không biết, nhìn xem đi!” Người qua đường Ất.
Vu Hoan ở bên cạnh lệnh truy nã, nước chảy mây trôi phác hoạ lên, rất mau một nữ tử thanh tú tươi đẹp, khuôn mặt mang nét cười nhạt liền xuất hiện ở trên lệnh truy nã.
Người qua đường Giáp: “Ta như thế nào cảm thấy nàng giống như đang vẽ chính nàng?”
Người qua đường Ất: “Cái gì giống, chính là a!”
Vu Hoan vừa lòng một bút cuối cùng, sau đó lại ở dưới chỗ trống, viết một loạt chữ.
Lần sau mời họa sư nhất định phải mời kẻ có thực học, vẽ ta xấu đến như vậy, đừng để cho ta biết là ai vẽ.
Vu Hoan ném bút lại cho thần côn, hướng Dung Chiêu chớp chớp mắt, ý bảo hắn lại đây nhìn xem.
Dung Chiêu liếc mắt ngắm một cái, tức khắc có xúc động muốn đánh chết Vu Hoan, mẹ nó, ngươi là ngại người khác không biết ngươi chính là vai ác số một kia có phải hay không!
Còn dám kiêu ngạo như vậy tự vẽ cho chính mình một bức.
Này thì thôi, thế nhưng còn dám nói lời khiêu khích.
Dung Chiêu yên lặng lui về đám người phía sau, hắn không quen biết nữ nhân này.
Đám người vây xem: “……”
Trầm mặc, tiếp tục trầm mặc.
“A! Giết cuồng ma tới, chạy mau a!”
Trường hợp chợt hỗn loạn, Vu Hoan đứng ở dưới thông cáo, ngả ngớn khóe miệng, cười lạnh nhìn những người này, thật đúng là chơi rất vui.
Mà ban đầu tên thần côn kia, đã sớm bị dọa mềm nhũn trên mặt đất.
Hắn…… Hắn hắn…… Hắn vừa rồi thế nhưng lại muốn lấy tiền của sát nhân cuồng ma.
Từ khi Vu Hoan phát hiện trò này, liền rất vui vẻ đi dạo quanh thành trì, không có việc gì cũng muốn kiếm chuyện đi ra.
Vì thế, mọi người trước kia chỉ biết đại danh Bách Lý Vu Hoan, ngắn ngủn trong một tháng, đã cơ bản nắm giữ nàng diện mạo, dáng người, thanh âm.
……
Trấn Hồn đại lục, Phần Thiên vực, Vị Ương điện.
Linh La ngồi ở trong một cái lồng sắt, thần sắc chán ghét nhìn chằm chằm người trước mặt lúc ẩn lúc hiện.
Bên cạnh còn bày một cái lồng sắt, nằm bên trong chính là Liên Mặc, từ khi bọn họ bị bắt, Liên Mặc liền chưa từng tỉnh qua.
Linh La dùng Kinh Tà đao gõ gõ lồng sắt, dùng thanh âm mềm mại quát lớn, “Có thể hay không đừng lượn qua lượn lại nữa a, ngứa mắt lão tử!”
Người gác ở chỗ này đều đã quen Linh La thường hay quát lớn, liền cả ánh mắt cũng không thèm đưa qua, nên như thế nào liền tiếp tục như thế.
Linh La khuôn mặt nhỏ có chút xanh, tiếp tục lấy Kinh Tà đao gõ lồng sắt, “Đi gọi điện chủ các ngươi ra, ta muốn gặp hắn!”
Có người chịu không nổi âm thanh bén nhọn chói tai khi đánh lồng sắt phát ra, “Điện chủ trăm công ngàn việc, há là ngươi muốn gặp liền gặp? Thành thật ngồi đợi đi, còn tiếp tục quấy rối coi chừng ta đem ngươi ném vào phòng tối.”
Người nọ thực nghi hoặc, lúc trước như thế nào lại không tịch thu binh khí trên tay tiểu hài tử này?
Một cái tiểu hài tử cầm thanh đao lớn như vậy, nàng rốt cuộc là như thế nào cầm chắc?
“Đại nhân.” Bên ngoài có thanh âm mở khóa cùng tiếng bước chân.
Linh La dùng Kinh Tà đao chống đỡ, liếc xéo bóng người cao lớn vừa tiến vào, người nọ chỉ là liếc mắt nhìn Linh La một cái, liền dời đi tầm mắt, chỉ vào Liên Mặc, phân phó đám người đi theo hắn tiến vào, “Mang đi.”
“Uy! Ngươi muốn dẫn hắn đi chỗ nào?”
“Này không phải ngươi nên hỏi.” Người nọ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đi.
“Tranh ——”
“Loảng xoảng ——”
Người nọ kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy lồng sắt vừa rồi vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này đã bị đục ra một cái chỗ hổng, hài tử hồng y kia đang kéo một thanh đại đao so với thân thể nàng còn lớn hơn, từng bước một đi ra.
Mũi kiếm trên mặt đất kéo ra một chuỗi tia lửa.
“Mang ta đi gặp điện chủ của các ngươi.” Linh La mặt mày phủ đầy lạnh lẽo, đôi mắt ngập nước kia, giống như lọt vào hàn băng, tầng tầng đông kết.
“Ngươi……” Người nọ tầm mắt dừng ở trên Kinh Tà đao, không hề ngoài ý muốn lộ ra một mạt tham lam.
Lúc trước hắn cũng muốn cướp thanh đao kia, chính là tiểu nha đầu này trông quá kĩ, hắn sợ ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn không đoạt lấy được. Sau khi trở về lại có rất nhiều việc muốn làm, cũng chưa kịp.
“Đây là đao gì?” Không nghĩ tới thanh đao này có thể phá vỡ lồng sắt làm bằng huyền thiết ngàn năm, tuyệt đối là tiên phẩm.
Linh La đem Kinh Tà đao chắn ở trước người, nhướng mày nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
Cho dù những người này lấy được Kinh Tà đao, cũng chỉ tương đương với lấy được một thanh sắt vụn. Linh La một chút cũng không lo lắng bọn họ cường đoạt, dù sao cuối cùng cũng không chiếm được.
“Đem nó cho ta.” Nam tử khuôn mặt đen lại, hướng tới gần Linh La.
“Có thể a, nhưng mà ngươi phải đưa ta đi gặp điện chủ.” Linh La rất là hào phóng đem Kinh Tà đao đưa qua.
Nam tử có chút nghi hoặc, dễ dàng như vậy?
Nhưng mà gặp điện chủ……
Điện chủ vừa lúc muốn gặp nam nhân kia, dù sao nha đầu này cũng là bị bắt trở về cùng nam nhân kia, mang nàng đi cũng đúng……
Nghĩ đến này, nam tử khuôn mặt vui vẻ, trực tiếp tiến lên tiếp nhận Kinh Tà đao, phất tay cho người mang Linh La đuổi kịp đám người phía trước.
Vị Ương điện người rất nhiều, nhìn đến nam tử kia, đều sẽ cung kính kêu một tiếng đại nhân, có thể thấy được người này thân phận không thấp.
Nam tử mang theo bọn họ tiến vào một cái đại điện, trên đại điện đã có không ít người, phía trên chủ vị ngồi một nam nhân trung niên, uy nghiêm mà thâm trầm.
Phía dưới đứng vài lão giả, thần thái khác nhau nhìn đoàn người bọn họ đến gần.
Linh La đi ở giữa, đánh giá nam nhân trung niên kia một phen, không hề trùng với bất kì một khuôn mặt nào trong trí nhớ.
Ngàn năm đã qua, những người năm đó đều đã sớm chết đi.
Danh sách chương