Lời vừa nói ra tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, "Cậu chắc chắn?"

Giản Diệc Thừa gật đầu, "Chắc 8, 9 phần, để chính xác hơn thì nên đưa đến phòng thí nghiệm để nhân viên kiểm tra."

Lý Trường Phong chỉ một người nói, "Tiểu Vương, cậu cầm đi xét nghiệm đi, ở đó chờ có kết quả rồi về."

Tiểu Vương tuân lệnh. Trong phòng làm việc, những người khác đều ngừng tan làm, trở lại chỗ mình ngồi chờ kết quả. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu như đó thật là một khối xương người, đoán chừng hôm nay không thể tan ca sớm rồi.

Trong khi chờ kết quả mọi người thuận miệng tán gẫu:

"Con chó này chính là con lần trước báo án vụ của Thẩm Tinh phải không? Nếu như lát nữa lại là một cái mạng thì chuyện này hay lắm đây!"

"Đúng vậy. Một lần thì còn nói là bất ngờ, hai lần thì không phải là trùng hợp rồi. Chỉ có thể nói, con chó này thành tinh."

"Có tinh hay không thì không biết nhưng con chó này có chỉ số thông minh khẳng định rất cao, so với chó cảnh sát cũng không kém!"

...

Giản Diệc Thừa không đứng dậy, anh vẫn ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần, hỏi, "Nói cho anh biết, tại sao mày lại phát hiện được cục xương này?"

Mọi người trong phòng làm việc thấy anh hết sức nghiêm túc cũng vui vẻ nói một chút, "Giản Diệc Thừa cậu định hỏi xem nó từ đâu tới báo án à?"

Lâm Lang cười đùa tham gia náo nhiệt, "Có khi lại được à, con chó này thông minh mà. Lại đây, Giản Diệc Thừa cậu hỏi đi, tớ giúp cậu viết biên bản!"

Cả đám cũng vui vẻ nhìn bọn họ chơi đùa. Lý Trường Phong lắc đầu một cái, người trẻ tuổi bây giờ đầu óc linh hoạt, đồ gì mới cũng tiếp nhận mau, tính tình cũng tương đối nhanh nhẹn, không giống cảnh sát đời trước nghiêm túc ngờ nghệch. Cũng không thể nói như vậy là tốt hay không tốt, nhóm cảnh sát trẻ này sau khi tiếp nhận công việc thì toàn đội sức sống bừng bừng, náo nhiệt hơn trước. Không giống như xưa buồn bực phá án, khô khan nhàm chán.

Giản Diệc Thừa lại không có ý đùa giỡn, anh nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần chốc lát, hơi suy nghĩ một chút, liền nói, "Tớ biết đại khái là ở đâu rồi."

Mọi người hết sức ngạc nhiên, "Thật hay giả? Cậu và nó vừa trao đổi ý nghĩ à?"

Giản Diệc Thừa nói nghiêm túc, chó mực cũng làm bộ dạng như đang lắng nghe khiến người khác nghi ngờ hình như một người một chó đang trao đổi thật! Giản Diệc Thừa không lên tiếng, anh vỗ đầu Nhị Lang Thần một cái, "Cực khổ cho mày rồi, mày đi về trước đi. Trên đường chú ý an toàn."

Nhị Lang Thần nhìn anh một cái rồi lập tức xoay người rời đi.

Lâm Lang liền vội vàng hỏi, "Tại sao cậu để cho nó đi, sao không để cho nó dẫn chúng ta đến hiện trường?"

Giản Diệc Thừa nhìn anh ta nói, "Không phải đã dẫn chúng ta đi một lần rồi à?"

Lâm Lang sững sốt một chút, "Sao tớ không biết?"

"Trên chân nó lưu lại vết đất bùn màu vàng nhạt, loại đất bùn này ở Giang Thành chỉ có phía Nam bên kia núi."

Lâm Lang bừng tỉnh hiểu ra, "Cậu nói là buổi chiều con labrador đã dẫn chúng ta đi tới đó?"

Giản Diệc Thừa gật đầu một cái.

Mọi người trong phòng làm việc đầu óc mơ hồ, "Hai ngươi sao bí hiểm thế?"

Lâm Lang đang muốn trả lời thì tiểu Vương từ bên phòng xét nghiệm vội vã trở lại, "Đội trưởng Lý, đã xác định được rồi, là xương thịt của người, hơn nữa bên mép thịt đầy đặn, là bị đồ sắc bén cắt, nhân viên pháp y bên kia nghi ngờ là vụ án chặt xác."

Kết quả này vừa đưa tới khiến bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên đông cứng.

Lý Trường Phong thận trọng nói, "Nếu là phân thây, vậy trước tiên cần xác định nguyên phần thi thể. Tiểu Giản, hai người các cậu nói rõ ra xem nào."

************

Nhị Lang Thần vừa về tới cửa hàng thì Sơ Ngữ liền vội vàng hỏi, "Như thế nào rồi?"

"Gâu đem đồ vật đưa qua, người đàn ông lần trước cũng ở đấy, chính anh ta nhận ra đó là một khối xương thịt của người."

"Em nói là Giản Diệc Thừa?"

"Đúng vậy."

Sơ Ngữ cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao ban đầu cô cũng đã nghĩ đến Giản Diệc Thừa có thể sẽ ở đó. Nhưng mà cũng không liên quan gì, nếu đã nhận ra đó là xương người, chuyện kế tiếp cô cũng không cần quan tâm nữa.

"Chúng ta trở về nhà thôi, nếu không ngoài dự liệu thì ngày mai có thể sẽ bắt được hung thủ."

"Meo ~ lần tới có thể để meo đi báo án không? Meo cũng muốn làm anh hùng!"

Sơ Ngữ lườm nó, "Em nghĩ gì vậy? Còn lần tới nữa à, em còn muốn gặp án mạng nữa sao?"

"Vậy lỡ mà gặp nữa thì sao?"

"Không có lỡ mà!"

....

Sơ Ngữ mới vừa dẫn Đại Miêu, Nhị Lang Thần và A Bố về đến nhà đã nghe ngoài đường truyền tới tiếng còi báo động rít lên, "Hành động cũng rất nhanh."

Nếu xuất cảnh vậy cảnh sát hẳn đã phong tỏa hung thủ.

Khu biệt thự Nam Sơn, Giản Diệc Thừa và lâm lang đang cùng chó cảnh sát tìm kiếm thi thể.

Lâm Lang vừa tìm vừa trách móc, "Cậu để con chó kia đi nhanh như vậy để làm gì? Theo chân nó trực tiếp tìm được địa điểm vứt xác không phải nhanh hơn sao?"

Giản Diệc Thừa cũng không quay đầu lại, "Cái gì cũng để cho chó làm, cảnh sát chúng ta làm gì?"

"Tuy đúng như vậy nhưng có nó ở đây không phải có thể nâng cao hiệu suất làm việc à? Chúng ta cũng sớm bắt được hung thủ phải không?"

Giản Diệc Thừa không lên tiếng, trên thực tế, anh cũng biết Nhị Lang Thần ở đây sẽ tăng cao hiệu suất, nhưng để cho chạy Nhị Lang Thần chạy đi cũng có lý do.

Nếu như người đàn ông mà họ nhìn thấy chiều hôm nay đúng là hung thủ thì khi anh và Lâm Lang đến thăm hẳn đã làm bứt dây động rừng. Theo quan sát của anh, đối phương là một người hết sức tỉnh táo lại giỏi ngụy trang, sau khi bọn họ đi anh ta nhất định sẽ lau đi dấu vết gây án. Như vậy thứ nhất, độ khó sẽ tăng lên, không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể chấm dứt vụ án này. Nếu dẫn Nhị Lang Thần đi hiện trường, xui mà bị hung thủ thấy trong khi cảnh sát không thể kịp thời kết án, rất khó nói đối phương có thể sinh ra lòng trả thù hay không.

Mà đối phương lại là một tên ác ma giết người phân thây, lúc không xác định được hắn có còn gây nguy hiểm nào không, bảo vệ người báo án cũng là bổn phận chức trách của cảnh sát. Vừa bảo vệ Nhị Lang Thần, cũng là bảo vệ Sơ Ngữ, cho nên Giản Diệc Thừa không cho dẫn Nhị Lang Thần tới đây. Nếu đã xác định đại khái phạm vi thi thể thì bọn họ phải gắng sức tìm được, Nhị Lang Thần có tới hay không cũng không liên quan,

"Tìm được rồi!"

Có người kêu một tiếng, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang lập tức chạy tới.

Cùng lúc đó ở biệt thự Bá Tước Nam Sơn khu A, Lý Trường Phong dẫn theo một đội người đang khám xét nhà Hình Thiên Hải. Chỉ là bọn họ tra xét nửa ngày cũng không phát hiện gì.

"Đội trưởng Lý, tất cả đều bình thường, không có nơi nào khả nghi. Chỉ có phòng vệ sinh lầu hai vừa lắp ráp, phòng bếp cũng có dấu vết sửa đổi."

Lý Trường Phong cau mày, "Những nơi khác không đụng tới mà chỉ sửa sang phòng vệ sinh và phòng bếp, cái này đã nói lên phòng vệ sinh rất có thể là hiện trường, có thể là tiến hành phân thây ở phòng bếp. Cẩn thận tra xét hai nơi này, nhất định sẽ có dấu vết."

Nhưng mà bọn họ khám xét cả đêm cũng không tìm được đầu mối gì có ích.

"Chủ nhà tên là Hình Thiên Hải, nam, 43 tuổi, người địa phương, là chủ nhiệm khoa của một bệnh viện, giáo sư của một trường y khoa ở Giang Thành. Sau đó từ chức ở bệnh viện, mở ra một bệnh viện tư nhân và một bệnh viện giải phẫu thẩm mỹ, tài sản không ít."

"Hình Thiên Hải từng có hai đoạn hôn nhân, lần đầu tiên là khi anh ta 26 tuổi, vợ tên là Lâm Kiều Kiều, là một vị giáo sư dạy nhạc, kết hôn năm thứ ba thì bị tai nạn xe cộ qua đời. Người vợ thứ hai tên là Tống Duyệt, năm nay hai mươi bốn tuổi, là học sinh của Hình Thiên Hải ở trường y khoa. Khi cô ấy học năm thứ ba đại học thì kết hôn cùng anh ta. Nhưng mà bọn họ đã ly dị nửa năm trước, nguyên nhân là Tống Duyệt ngoại tình. Sau khi ly dị, Tống Duyệt và đối tượng ngoại tình cùng nhau đi Mỹ."

"Theo lời đồng nghiệp của Hình Thiên Hải thì anh ta có cuộc sống rất gò bó, thành thục chững chạc, làm việc nghiêm túc, năng lực rất mạnh, hơn nữa cái gì cũng giỏi, ở trong trường cũng được học sinh kính yêu. Dường như không phải người xấu."

"Sau khi chúng ta vào đây thì anh ta không nói gì nhưng thái độ rất tốt, chỉ nói có chuyện gì thì tìm luật sư của anh ta."

Lý Trường Phong cau mày hỏi, "Xác định được thân phận người chết chưa?"

"Vẫn chưa, thi thể không lành lặn hoàn toàn, chỉ có thể xác định là phái nữ. Đang tra danh sách những người mất tích trong thành phố."

"Nói cách khác, thân phận người chết cũng không xác định, cũng không có chứng cớ biểu hiện là Hình Thiên Hải giết người?"

Cái này thì hơi lúng túng, bọn họ bởi vì labrador nên hiềm nghi Hình Thiên Hải phạm tội nhưng bây giờ nhìn lại, hoặc là Hình Thiên Hải vô tội, hoặc là hắn che giấu quá tốt. Bất kể nói thế nào nếu không có chứng cớ tối đa chỉ có thể giam hắn 12 giờ.

Lý Trường Phong xoa xoa mi tâm, nhìn mọi người bận rộn cả đêm nói, "Trước tiên phải chắc chắn thân phận người chết, Hình Thiên Hải chưa tra ra cái gì thì thả hắn đi."

"Vâng."

Giản Diệc Thừa nhíu mi suy tư hồi lâu, đột nhiên hỏi, "Tống Duyệt có liên lạc không?"

"Vẫn chưa, theo lời bạn cô ấy nói sau khi đi Mỹ thì không có liên lạc. Cha mẹ cô ấy ở đây cũng đoạn tuyệt quan hệ từ khi Tống Duyệt đòi lấy Hình Thiên Hải."

Giản Diệc Thừa như có điều suy nghĩ, "Có thể đem DNA người chết so sánh với DNA cha mẹ Tống Duyệt thử."

Lý Trường Phong, "Cậu hoài nghi người chết là Tống Duyệt?"

"Có khả năng này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện