Cổ Chính Nam đặt Lô Ái Thi lên sô pha trong phòng. Hắn nhếch mép cười ngồi vào một góc sô pha lẳng lặng nhìn cô gái đang nằm im như say giấc. Cổ Chính Nam đưa bàn tay thon dài vươn lên sờ từng đường nét ngũ quan Lô Ái Thi. Đôi mắt hắn chu du trên từng đường nét cơ thể của Lô Ái Thi, hắn bật cười.
“Tôi thật không hiểu vì sao lại bị em thu hút!”
“Lẽ ra giờ này tôi nên xử lý em, nếu là cô gái khác tôi thật lòng chỉ muốn chà đạp cô ta. Nhưng đối với em... không vội... tôi muốn em tin tưởng tôi... ở bên cạnh tôi!” Cổ Chính Hiên dùng mu bàn tay sờ nhẹ lên má Lô Ái Thi.
1 tiếng rồi hai tiếng Cổ Chính Hiên chỉ đơn giản ngồi yên lặng ngắm nhìn người con gái đang bất tỉnh trên sô pha.
Phân cách tuyến...
Tôi choàng tỉnh, đập vào mắt tôi là gương mặt tên biến thái Cổ Chính Hiên. Tôi giật mình ngồi phắt dậy, Cổ Chính Hiên nhìn tôi mỉm cười.
“Em đột nhiên ngất đi nên tôi mang em vào đây! Cũng trễ rồi, nếu em đã tỉnh thì mình xuống lầu thôi!” Cổ Chính Hiên mỉm cười ôn nhu.
“Em cám ơn thầy!” Tôi máy móc gật đầu Cổ Chính Hiên nhìn tôi chỉ có mỉm cười mà không nói gì thêm.
Cổ Chính Hiên đưa tôi xuống dưới trường, tôi chào hắn rồi chạy nhanh về KTX. Đã hơn 11 giờ đêm rồi, tôi thật lòng rất sợ trên đường về gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ. Chẳng dám đưa mắt nhìn lung tung tôi chạy thật nhanh, trước mặt tôi có một bóng dáng quen quen. Tôi dừng lại không dám chạy tiếp mon men lại gần bóng dáng ấy.
“Đỗ Thuần Phong? Là cậu sao?” Tôi mỉm cười khi nhận ra bóng dáng kia chính là Đỗ Thuần Phong.
“Gần nữa đêm rồi, cậu còn đi đâu giờ này?” Đỗ Thuần Phong cau mài nhìn tôi.
“Mình bị phạt vệ sinh toilet ở trường... gặp một chút vấn đề nên tới tận giờ này...” Tôi ngó xung quanh rồi nhỏ giọng uất ức.
“Vấn đề gì?” Đỗ Thuần Phong nheo mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.
“Mình...mình bị ma nhát!’ Tôi tiến sát lại kéo tay Đỗ Thuần Phong rĩ vào tai cậu ta.
“Có chuyện đó nữa sao?” Đỗ Thuần Phong hai mắt lóe sáng nhìn tôi.
“Thôi trễ rồi, cậu đưa mình về KTX có được không?” Tôi nắm lấy tay Đỗ Thuần Phong đôi mắt dáo dác nhìn khắp sân trường.
“Được, đi thôi!” Đỗ Thuần Phong mỉm cười.
Đưa tôi đến cửa KTX vẫn như lần trước Đỗ Thuần Phong vẫy tay chào tạm biệt tôi, tôi mỉm cười nói cảm ơn cậu ta rồi quay đầu bước vào KTX. Chú Trần đang ngủ gà ngủ gật trên bàn trực không thấy tôi bước vào, tôi nhìn chú bật cười rồi đi lên lầu. Nhìn những bậc thang trong đêm tối những ám ảnh khi nảy lại ùa về, tim tôi lại đập liên hồi trong lòng ngực. Tôi cố trấn tĩnh bước lên cầu thang. Dù như thế nào tôi vẫn phải về phòng nếu không chẳng lẽ tôi ngủ ở đây? Trường học có ma nhưng KTX thì tôi chưa gặp qua.
Lô Ái Thi bước lên từng bậc thang cuối cùng cũng đến tầng 18, dùng chìa khóa riêng mở cửa phòng bước vào rồi khép cửa lại. Cửa phòng 6013 vừa đóng lại thì từ dưới cầu thang xuất hiện bóng dáng một cô gái nhìn về nơi Lô Ái Thi vừa biến mất.
Tôi không dám kinh động mấy vị mỹ nữ đang ngủ nên hành động rất nhẹ nhàng, vào phòng tắm tắm qua loa rồi ngã người xuống giường. Suốt mấy tiếng chật vật cuối cùng tôi cũng được nghĩ ngơi, thật sự muốn rời khỏi cái địa phương này càng nhanh càng tốt.
“Ái Thi, em về rồi! Tốt quá, sếp Diệp rất lo cho em. Em có gặp anh ấy không?” chợt tiếng nói khẽ của Diêu Khúc Lan vang lên làm tôi giật mình.
“Sếp Diệp vào trường tìm em?” Tôi bật dậy nhìn Diêu Khúc Lan đang đứng kế bên giường mình.
“Đúng vậy, lúc 9h tối anh ấy gọi cho em rất nhiều lần nhưng không được, anh ấy rất lo lắng nên đã đi vào trường! Sau đó 10h30 tối anh ấy gọi cho chị hỏi em đã về chưa? Em đã đi đâu mà giờ này mới về?” Diêu Khúc Lan thấp giọng nhìn tôi vẫn là một câu hỏi y như câu hỏi của Đỗ Thuần Phong.
“Chị Lan, em vào trường...bị ma dọa nên chạy lung tung rất lâu!” Tôi nhỏ giọng nhìn Diêu Khúc Lan.
“Ma?” Trong bóng tối có ánh đèn ngủ le lói chiếu lên gương mặt ngạc nhiên của Diêu Khúc Lan. Chị ấy đang mở to hai mắt kinh ngạc.
“Quên mất, chị mau cho em mượn điện thoại gọi cho sếp Diệp!” Tôi sực nhớ ra vấn đề nghiêm trọng hướng Diêu Khúc Lan hô khẽ.
“À....” Diêu Khúc Lan gấp rút chạy đến bên giường chị ấy lấy điện thoại đưa cho tôi.
Đêm hôm nay tôi mất ngủ hoàn toàn. Sau khi gọi cho Diệp Gia Thành báo bình an xong thì cũng đã quá nữa đêm. Thì ra lúc 9h30 tối sếp Diệp đã qua mặt nhân viên trực đêm lẻn vào trường tìm tôi nhưng tìm hết tầng tôi bị phạt mà vẫn không thấy tôi, Diệp Gia Thành lật tung tất cả các toilet vẫn tìm không được tôi nên rất lo lắng. Cũng may là tôi không sao, chúng tôi hẹn nhau ngày mai họp mặt tại nơi Lô Tử Nam đang ở.
1h sáng... tôi lăn qua lăn lại mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Tôi thở dài, cầm chiếc điện thoại PW thiết kế trên tay mở trò chơi ra chơi. Nếu điện thoại không hỏng tôi cũng không dùng cái này. Chiếc điện thoại này có nhiều chức năng đặc biệt đa số được dùng để thu hình từ camera nó chứa rất nhiều tài liệu của vụ án lần này. Chơi game chán tôi nhìn đồng hồ trên tường : 2h15, tôi tiếp tục nằm lăn qua lăn lại.
“Lô Ái Thi... Lô Ái Thi.....Lô.....Ái.....Thi.... ...” Một giọng nữ như vọng về từ nơi xa xăm truyền vào tai tôi. Tôi bật dậy nhìn ra cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt rồi nhìn Diêu Khúc Lan đang nằm trên giường ngủ say bất động Tôi gãi đầu ngã người ra giường, đầu vừa chạm gối thì tôi lại nghe có tiếng gọi lần nữa. Lần này khoảng cách rất gần.
“Lô Ái Thi....tôi ở bên này!” Giọng nữ dịu êm nhưng âm thanh có chút run run từ phía sau tôi truyền tới. Vì tôi nằm quay đầu vào trong nên tôi bật dậy ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ. Hai mắt tôi trợn to nhìn cô gái có mái tóc nâu dài, cô ấy mặc đồng phục Mekinson, gương mặt thanh tú đang đứng cạnh cửa sổ nhìn tôi. Tóc cô ấy, quần áo trên người cô ấy đang nhỏ nước ướt cả sàn nhà. Gương mặt nữ sinh bị ánh đèn ngủ soi rõ tôi thấy được nét mặt cô ấy tái nhợt trong bóng đêm. Tôi siết chặt góc chăn không thể tin được vào mắt mình, tôi nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt một lần nữa rồi nhìn nữ sinh thêm một lần.
“Đừng nhìn nữa, tôi là linh hồn! Tôi là ma!” Nữ sinh đôi môi mấp máy, âm thanh vang lên như vọng về từ nơi rất xa rất xa.
Tôi nhắm mắt rồi mở mắt
“Cô tìm tôi có chuyện ư? Cô không đến đây để hù dọa tôi đúng không?” Tôi nhìn ma nữ trước mắt lên tiếng rồi đưa tay véo đùi mình một cái thật mạnh “Ai...da” Tôi rên khẽ
“À, phải rồi! Làm sao cô biết tên thật của tôi!” Tôi ngạc nhiên nhìn ma nữ nảy giờ vẫn đứng im lặng.
“Tôi nghe bạn cô gọi! Tôi có thể tới gần cô được không?” Ma nữ lên tiếng nhìn sang Diêu Khúc Lan đang nằm trên giường, tiếng nói đã không còn sự khác thường như trước. Mang âm điệu trong trẻo.
“Cô...cô đến ngồi góc đó đi....” Tôi ôm lấy cái gối vứt sang một bên rồi lui tới chân giường chỉ tay về phía đầu giường. Chẳng hiểu tại sao khi tôi biết cô ta không có ác ý lại chiếu cố cô ta đến thế. Trong lòng không hề sợ hãi. Tôi nhìn mấy bạn cùng phòng ngủ say như chết hoàn toàn không phát hiện điều gì rồi nhìn ma nữ đang ngồi đối diện tôi.
“Cô nói đi, tại sao tìm tôi!” Tôi cố gắng điều chỉnh giọng nói mình bớt run đi.
“Bởi vì linh hồn cô dường như có gì đó thu hút tôi, có gì đó mách bảo tôi cô có thể giúp tôi!” Ma nữ nhìn tôi trong ánh mắt chứa đầy sự kỳ vọng.
“Tôi ư?” Tôi ngạc nhiên, nhìn ma nữ “Cô tên gì?”
“Trần Thuần!” Ma nữ cúi đầu đôi môi mấp máy.
“Trần Thuần?” Tôi kinh ngạc. Đây chính là một trong những nạn nhân đầu tiên bị Cổ Chính Hiên sát hại. Trần Thuần ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói cô ấy khẽ vang lên trong đêm tối.
“Lô Ái Thi, tôi bị chết oan không thể siêu thoát! Cô nhất định sẽ có cách giúp tôi đúng không? Tôi cảm nhận được điều đó!”
Tôi nhìn Trần Thuần, cô ấy đang rất đau khổ, ánh mắt long lanh lệ.
“Cô đừng khóc! Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình để giải oan cho cô. Tôi vẫn đang làm điều đó!” Tôi muốn tiến lên an ủi cô gái đáng thương này nhưng lại không dám khi nghĩ tới việc cô ấy là ma.
Trần Thuần đôi mắt lóe sáng nhìn tôi “Có thật không? Tôi biết cô sẽ giúp được tôi mà! Từ linh hồn của cô tôi thấy được điều đó!”
Không hiểu Trần Thuần nói gì, tôi nhìn cô ấy.
“Cô kể hết mọi việc đã xảy ra với cô cho tôi nghe đi!”
“Được!” Trần Thuần gật đầu, bắt đầu kể lại....
Cách đây hai năm Trần Thuần còn là một học sinh lớp 10 trường Mekinson, cô ấy nổi tiếng là hoa khôi của khối 10. Tính nết trung hòa vô cùng đáng yêu, mặc dù cha mẹ đã ly hôn và cô đang sống với mẹ thiếu thốn tình thương của cha nhưng Trần Thuần vẫn luôn vô tư, yêu đời. Vẫn tưởng cuộc sống tốt đẹp ấm êm sẽ mãi vây lấy Trần Thuần nhưng một việc kinh khủng đã xảy ra với cô khiến cô chết trong đau đớn và đầy oan ức.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Trần Thuần tham gia vào ban chấp hành chi đoàn của trường. Trong ban chấp hành chi đoàn cô phải đi họp chi đoàn rất nhiều lần, và trong những lần họp ấy một vài lần có thầy Hiệu trưởng tân nhiệm tham dự. Hiệu trưởng rất quý trọng cô, khen cô học giỏi lại phụ trách tốt những công việc của Đoàn hội. Trần Thuần rất vui khi được một vị Hiểu trưởng trẻ tuổi, đẹp trai khen ngợi.
Tuổi 16, nữ sinh mang nhiều mơ mộng. Đứng trước vẻ đẹp trai và sự chững chạc của Cổ Chính Hiên có đôi khi Trần Thuần thường ấp ủ những mơ mộng xa vời. Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, Trần Thuần không hề xem hay có ý định biến nó thành sự thật. Đối với Trần Thuần thì Cổ Chính Hiên chính là thần tượng của cô ấy. Niềm tin và sự sùng bái đối với Cổ Chính Hiên ngày càng cao, Trần Thuần đã vô tình lạc vào một cái bẫy kinh hồn được thiết kế sẵn chỉ chờ con mồi sa lưới.
Một hôm khi tan học Trần Thuần phát hiện có việc về chi đoàn của lớp 11H9 gặp chút vấn đề định đến phòng Hiệu trưởng thông báo một tiếng nên cô vội vã lên tầng 25. Bình thường học sinh tan hết Cổ Chính Hiên mới về nên Trần Thuần không do dự đi tìm Cổ Chính Hiên. Vừa đến trước cửa phòng hiệu trưởng Trần Thuần chưa kịp gõ cửa thì nghe được bên trong phòng hiệu trưởng có tiếng dằn co. Giọng nói âm lãnh của Cổ Chính Hiên vang lên khe khẽ, xen kẻ còn có âm thanh vải vóc bị kéo xé.
Trần Thuần tái mặt, giọng nói lạnh lùng của Cổ Chính Hiên vang lên trong phòng.
“Tốt nhất nên ngoan ngoãn để tôi đi vào, tôi đang rất muốn! Nếu không em sẽ phải chết!”
“Ngoan một chút, có nghe không hả? Đừng giãy giụa!” Tiếng nói ra lệnh cộc cằng, sau đó là một tiếng ‘chát’ vang lên. Trần Thuần trong đầu đã tưởng tượng ra một số hình ảnh thông qua những gì mình vừa nghe thấy. Trần thuần sợ hãi, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên trong balo đang mang trên vai của Trần Thuần.
Cổ Chính Hiên vừa đưa tay định kéo khóa quần thì nghe ngoài cửa có tiếng chuống điện thoại vang lên. Hắn liếc mắt nhìn nữ sinh đầu tóc rối tung, một bên mặt vừa bị hắn tát đang đỏ lên in hằng dấu tay của hắn, hai tay nữ sinh bị trói chặt, miệng bị băng keo dán kín. Cổ Chính Hiên liếc nhìn ra cửa, rồi lao đến khẽ mở cửa.
Trần Thuần nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên thì rất sợ hãi, sợ bị phát hiện nên vội vàng quay đầu đi không dám vào thang máy vì sợ chậm trễ. Trần Thuần vừa quay đầu chạy nhanh xuống lầu thì cửa phòng hiệu trưởng mở ra. Cổ Chính Hiên chạy theo Trần Thuần, Cổ Chính Hiên chỉ thấy bóng được bóng lưng Trần Thuần nhưng đã xác định được nữ sinh vừa đứng trước cửa hắn chính là Trần Thuần. Hắn nhếch mép cười, móc điện thoại trong túi ra:
“Lý Ngộ, nhanh đến dưới lầu trường học chặn một học sinh nữ trên ngực áo có thêu tên Trần Thuần cho tôi! Mang nó lên phòng tôi!”
Từ trong điện thoại một tiếng “Dạ” vang lên rất rõ, Cổ Chính Hiên quay đầu về lại phòng.
Cổ Chính Hiên nhìn nữ sinh đã bị mình hành hạ thê thảm đang ú ớ nằm trên ghế sô pha, hắn cười một cách vô sĩ tiến lại gần tiếp tục xé bỏ những thứ đang vướng víu trên người nữ sinh ra. Nữ sinh khóc lóc và liên tục giãy giụa.
“Chiều theo ý tôi thì bớt đau đớn về thể xác, nếu không em chỉ có đau hơn chứ không kém!” Cổ Chính Hiên cởi khóa quần nhìn nữ sinh đã không còn mảnh vải che thân trên sô pha. Hắn cúi người nhìn vào mắt nữ sinh.
“An Vi Vi, có trách thì nên trách em quá xinh đẹp. Trách em đúng lúc xuất hiện trước mắt tôi lúc tôi muốn...” Cổ Chính Hiên thì thầm bên tai An Vi Vi.
An Vi Vi lắc lắc đầu, miệng vì bị băng keo bịt kín nên chỉ có thể ú ớ. Hai tay bị trói chặt nhưng An Vi Vi vẫn cố gắng đấm lên người Cổ Chính Hiên. Cổ Chính Hiên cười khẽ đưa hai tay tách đùi An Vi Vi ra. Dù đã cố gắng hết sức nhưng An Vi Vi vẫn bị chà đạp không thương tiếc.
Không có màn dạo đầu, không có sự thương tiếc. Cổ Chính Hiên điên cuồng mang con quái vật to lớn của hắn xỏ xuyên qua người An Vi Vi. Hai dòng nước mắt An Vi Vi lăn dài trên má. Cô nữ sinh buông lỏng người, mặc kệ cho tên cầm thú đội lốt người đang điên cuồng từng đợt, từng đợt đâm vào rút ra khỏi cơ thể mình vừa nhanh vừa mạnh vừa thô bạo. An Vi Vi nhắm mắt, nỗi đau cơ thể không tài nào lấp đi nỗi đau từ lình hồn đang bị chà đạp.
20 phút sau đó Cổ Chính Hiên sau khi phát tiết xong thì dừng lại, An Vi Vi đã bất tỉnh nhân sự. Tên cầm thú Cổ Chính Hiên mặc quần áo vào rồi cầm lấy áo khoác vứt lên người An Vi Vi che đi cơ thể bầm dập của An Vi Vi.
Có tiếng gõ cửa...
“Cổ thiếu, là tôi!” Giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên từ bên ngoài.
“Vào đi!” Cổ Chính Hiên sửa sang lại trang phục rồi hướng ra cửa nói.
Một người đàn ông khoảng 25 : 30 tuổi đẩy Trần Thuần bước vào. Trần Thuần đưa mắt nhìn nữ sinh trên sô pha mà tái mặt.
“Đồ cầm thú!” Trần Thuần nhìn Cổ Chính Hiên.
Cổ Chính Hiên không nói gì chỉ mỉm cười tỏ vẻ rất thích thú rồi liếc nhìn gã đàn ông nọ.
“Cho anh, mang đi tới phòng nào đó hưởng thụ đi!” Cổ Chính Hiên nhìn An Vi Vi đang nằm trên sô pha.
“Ha ha, vẫn là Cổ thiếu tốt với tôi nhất!” Lý Ngộ cười to rồi tiến đến sô pha ôm lấy An Vi Vi.
“Xong việc thay quần áo cho nó, mọi việc còn lại anh biết phải làm sao rồi chứ?” Cổ Chính Hiên nhướn mài nhìn Lý Ngộ.
“Vâng, Cổ thiếu tôi biết rồi!” Lý Ngộ ôm lấy An Vi Vi nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Trần Thuần há hốc mồm nhìn hành động của hai gã đàn ông không bằng cầm thú mà không thể nói nên lời. Lúc nảy cô chính là bị gã đàn ông tên Lý Ngộ kề súng vào lưng ép buộc cô lên đây. Trần Thuần quay sang Cổ Chính Hiên.
“Thầy muốn giết tôi diệt khẩu có đúng không? Mau làm đi!” Trần Thuần lớn giọng, sớm hay muộn cũng chết mà thôi, tên cầm thú này nhìn rất độc ác, dã man.
Cổ Chính Hiên đột nhiên vỗ tay nhìn chằm chằm Trần Thuần.
“Tôi rất hứng thú đối với em!” Cổ Chính Hiên đứng dậy đi một vòng xung quanh Trần Thuần.
“Uổng công tôi đã thần tượng thầy, nhưng.... thầy không bằng một gã cầm thú!” Trần Thuần chỉ thẳng vào mặt Cổ Chính Hiên hô lớn.
Cổ Chính Hiên chợt cười vang khắp phòng, đưa ánh mắt sắc bén đầy dục vọng nhìn Trần Thuần.
“Tôi thật không hiểu vì sao lại bị em thu hút!”
“Lẽ ra giờ này tôi nên xử lý em, nếu là cô gái khác tôi thật lòng chỉ muốn chà đạp cô ta. Nhưng đối với em... không vội... tôi muốn em tin tưởng tôi... ở bên cạnh tôi!” Cổ Chính Hiên dùng mu bàn tay sờ nhẹ lên má Lô Ái Thi.
1 tiếng rồi hai tiếng Cổ Chính Hiên chỉ đơn giản ngồi yên lặng ngắm nhìn người con gái đang bất tỉnh trên sô pha.
Phân cách tuyến...
Tôi choàng tỉnh, đập vào mắt tôi là gương mặt tên biến thái Cổ Chính Hiên. Tôi giật mình ngồi phắt dậy, Cổ Chính Hiên nhìn tôi mỉm cười.
“Em đột nhiên ngất đi nên tôi mang em vào đây! Cũng trễ rồi, nếu em đã tỉnh thì mình xuống lầu thôi!” Cổ Chính Hiên mỉm cười ôn nhu.
“Em cám ơn thầy!” Tôi máy móc gật đầu Cổ Chính Hiên nhìn tôi chỉ có mỉm cười mà không nói gì thêm.
Cổ Chính Hiên đưa tôi xuống dưới trường, tôi chào hắn rồi chạy nhanh về KTX. Đã hơn 11 giờ đêm rồi, tôi thật lòng rất sợ trên đường về gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ. Chẳng dám đưa mắt nhìn lung tung tôi chạy thật nhanh, trước mặt tôi có một bóng dáng quen quen. Tôi dừng lại không dám chạy tiếp mon men lại gần bóng dáng ấy.
“Đỗ Thuần Phong? Là cậu sao?” Tôi mỉm cười khi nhận ra bóng dáng kia chính là Đỗ Thuần Phong.
“Gần nữa đêm rồi, cậu còn đi đâu giờ này?” Đỗ Thuần Phong cau mài nhìn tôi.
“Mình bị phạt vệ sinh toilet ở trường... gặp một chút vấn đề nên tới tận giờ này...” Tôi ngó xung quanh rồi nhỏ giọng uất ức.
“Vấn đề gì?” Đỗ Thuần Phong nheo mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.
“Mình...mình bị ma nhát!’ Tôi tiến sát lại kéo tay Đỗ Thuần Phong rĩ vào tai cậu ta.
“Có chuyện đó nữa sao?” Đỗ Thuần Phong hai mắt lóe sáng nhìn tôi.
“Thôi trễ rồi, cậu đưa mình về KTX có được không?” Tôi nắm lấy tay Đỗ Thuần Phong đôi mắt dáo dác nhìn khắp sân trường.
“Được, đi thôi!” Đỗ Thuần Phong mỉm cười.
Đưa tôi đến cửa KTX vẫn như lần trước Đỗ Thuần Phong vẫy tay chào tạm biệt tôi, tôi mỉm cười nói cảm ơn cậu ta rồi quay đầu bước vào KTX. Chú Trần đang ngủ gà ngủ gật trên bàn trực không thấy tôi bước vào, tôi nhìn chú bật cười rồi đi lên lầu. Nhìn những bậc thang trong đêm tối những ám ảnh khi nảy lại ùa về, tim tôi lại đập liên hồi trong lòng ngực. Tôi cố trấn tĩnh bước lên cầu thang. Dù như thế nào tôi vẫn phải về phòng nếu không chẳng lẽ tôi ngủ ở đây? Trường học có ma nhưng KTX thì tôi chưa gặp qua.
Lô Ái Thi bước lên từng bậc thang cuối cùng cũng đến tầng 18, dùng chìa khóa riêng mở cửa phòng bước vào rồi khép cửa lại. Cửa phòng 6013 vừa đóng lại thì từ dưới cầu thang xuất hiện bóng dáng một cô gái nhìn về nơi Lô Ái Thi vừa biến mất.
Tôi không dám kinh động mấy vị mỹ nữ đang ngủ nên hành động rất nhẹ nhàng, vào phòng tắm tắm qua loa rồi ngã người xuống giường. Suốt mấy tiếng chật vật cuối cùng tôi cũng được nghĩ ngơi, thật sự muốn rời khỏi cái địa phương này càng nhanh càng tốt.
“Ái Thi, em về rồi! Tốt quá, sếp Diệp rất lo cho em. Em có gặp anh ấy không?” chợt tiếng nói khẽ của Diêu Khúc Lan vang lên làm tôi giật mình.
“Sếp Diệp vào trường tìm em?” Tôi bật dậy nhìn Diêu Khúc Lan đang đứng kế bên giường mình.
“Đúng vậy, lúc 9h tối anh ấy gọi cho em rất nhiều lần nhưng không được, anh ấy rất lo lắng nên đã đi vào trường! Sau đó 10h30 tối anh ấy gọi cho chị hỏi em đã về chưa? Em đã đi đâu mà giờ này mới về?” Diêu Khúc Lan thấp giọng nhìn tôi vẫn là một câu hỏi y như câu hỏi của Đỗ Thuần Phong.
“Chị Lan, em vào trường...bị ma dọa nên chạy lung tung rất lâu!” Tôi nhỏ giọng nhìn Diêu Khúc Lan.
“Ma?” Trong bóng tối có ánh đèn ngủ le lói chiếu lên gương mặt ngạc nhiên của Diêu Khúc Lan. Chị ấy đang mở to hai mắt kinh ngạc.
“Quên mất, chị mau cho em mượn điện thoại gọi cho sếp Diệp!” Tôi sực nhớ ra vấn đề nghiêm trọng hướng Diêu Khúc Lan hô khẽ.
“À....” Diêu Khúc Lan gấp rút chạy đến bên giường chị ấy lấy điện thoại đưa cho tôi.
Đêm hôm nay tôi mất ngủ hoàn toàn. Sau khi gọi cho Diệp Gia Thành báo bình an xong thì cũng đã quá nữa đêm. Thì ra lúc 9h30 tối sếp Diệp đã qua mặt nhân viên trực đêm lẻn vào trường tìm tôi nhưng tìm hết tầng tôi bị phạt mà vẫn không thấy tôi, Diệp Gia Thành lật tung tất cả các toilet vẫn tìm không được tôi nên rất lo lắng. Cũng may là tôi không sao, chúng tôi hẹn nhau ngày mai họp mặt tại nơi Lô Tử Nam đang ở.
1h sáng... tôi lăn qua lăn lại mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Tôi thở dài, cầm chiếc điện thoại PW thiết kế trên tay mở trò chơi ra chơi. Nếu điện thoại không hỏng tôi cũng không dùng cái này. Chiếc điện thoại này có nhiều chức năng đặc biệt đa số được dùng để thu hình từ camera nó chứa rất nhiều tài liệu của vụ án lần này. Chơi game chán tôi nhìn đồng hồ trên tường : 2h15, tôi tiếp tục nằm lăn qua lăn lại.
“Lô Ái Thi... Lô Ái Thi.....Lô.....Ái.....Thi.... ...” Một giọng nữ như vọng về từ nơi xa xăm truyền vào tai tôi. Tôi bật dậy nhìn ra cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt rồi nhìn Diêu Khúc Lan đang nằm trên giường ngủ say bất động Tôi gãi đầu ngã người ra giường, đầu vừa chạm gối thì tôi lại nghe có tiếng gọi lần nữa. Lần này khoảng cách rất gần.
“Lô Ái Thi....tôi ở bên này!” Giọng nữ dịu êm nhưng âm thanh có chút run run từ phía sau tôi truyền tới. Vì tôi nằm quay đầu vào trong nên tôi bật dậy ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ. Hai mắt tôi trợn to nhìn cô gái có mái tóc nâu dài, cô ấy mặc đồng phục Mekinson, gương mặt thanh tú đang đứng cạnh cửa sổ nhìn tôi. Tóc cô ấy, quần áo trên người cô ấy đang nhỏ nước ướt cả sàn nhà. Gương mặt nữ sinh bị ánh đèn ngủ soi rõ tôi thấy được nét mặt cô ấy tái nhợt trong bóng đêm. Tôi siết chặt góc chăn không thể tin được vào mắt mình, tôi nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt một lần nữa rồi nhìn nữ sinh thêm một lần.
“Đừng nhìn nữa, tôi là linh hồn! Tôi là ma!” Nữ sinh đôi môi mấp máy, âm thanh vang lên như vọng về từ nơi rất xa rất xa.
Tôi nhắm mắt rồi mở mắt
“Cô tìm tôi có chuyện ư? Cô không đến đây để hù dọa tôi đúng không?” Tôi nhìn ma nữ trước mắt lên tiếng rồi đưa tay véo đùi mình một cái thật mạnh “Ai...da” Tôi rên khẽ
“À, phải rồi! Làm sao cô biết tên thật của tôi!” Tôi ngạc nhiên nhìn ma nữ nảy giờ vẫn đứng im lặng.
“Tôi nghe bạn cô gọi! Tôi có thể tới gần cô được không?” Ma nữ lên tiếng nhìn sang Diêu Khúc Lan đang nằm trên giường, tiếng nói đã không còn sự khác thường như trước. Mang âm điệu trong trẻo.
“Cô...cô đến ngồi góc đó đi....” Tôi ôm lấy cái gối vứt sang một bên rồi lui tới chân giường chỉ tay về phía đầu giường. Chẳng hiểu tại sao khi tôi biết cô ta không có ác ý lại chiếu cố cô ta đến thế. Trong lòng không hề sợ hãi. Tôi nhìn mấy bạn cùng phòng ngủ say như chết hoàn toàn không phát hiện điều gì rồi nhìn ma nữ đang ngồi đối diện tôi.
“Cô nói đi, tại sao tìm tôi!” Tôi cố gắng điều chỉnh giọng nói mình bớt run đi.
“Bởi vì linh hồn cô dường như có gì đó thu hút tôi, có gì đó mách bảo tôi cô có thể giúp tôi!” Ma nữ nhìn tôi trong ánh mắt chứa đầy sự kỳ vọng.
“Tôi ư?” Tôi ngạc nhiên, nhìn ma nữ “Cô tên gì?”
“Trần Thuần!” Ma nữ cúi đầu đôi môi mấp máy.
“Trần Thuần?” Tôi kinh ngạc. Đây chính là một trong những nạn nhân đầu tiên bị Cổ Chính Hiên sát hại. Trần Thuần ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói cô ấy khẽ vang lên trong đêm tối.
“Lô Ái Thi, tôi bị chết oan không thể siêu thoát! Cô nhất định sẽ có cách giúp tôi đúng không? Tôi cảm nhận được điều đó!”
Tôi nhìn Trần Thuần, cô ấy đang rất đau khổ, ánh mắt long lanh lệ.
“Cô đừng khóc! Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình để giải oan cho cô. Tôi vẫn đang làm điều đó!” Tôi muốn tiến lên an ủi cô gái đáng thương này nhưng lại không dám khi nghĩ tới việc cô ấy là ma.
Trần Thuần đôi mắt lóe sáng nhìn tôi “Có thật không? Tôi biết cô sẽ giúp được tôi mà! Từ linh hồn của cô tôi thấy được điều đó!”
Không hiểu Trần Thuần nói gì, tôi nhìn cô ấy.
“Cô kể hết mọi việc đã xảy ra với cô cho tôi nghe đi!”
“Được!” Trần Thuần gật đầu, bắt đầu kể lại....
Cách đây hai năm Trần Thuần còn là một học sinh lớp 10 trường Mekinson, cô ấy nổi tiếng là hoa khôi của khối 10. Tính nết trung hòa vô cùng đáng yêu, mặc dù cha mẹ đã ly hôn và cô đang sống với mẹ thiếu thốn tình thương của cha nhưng Trần Thuần vẫn luôn vô tư, yêu đời. Vẫn tưởng cuộc sống tốt đẹp ấm êm sẽ mãi vây lấy Trần Thuần nhưng một việc kinh khủng đã xảy ra với cô khiến cô chết trong đau đớn và đầy oan ức.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Trần Thuần tham gia vào ban chấp hành chi đoàn của trường. Trong ban chấp hành chi đoàn cô phải đi họp chi đoàn rất nhiều lần, và trong những lần họp ấy một vài lần có thầy Hiệu trưởng tân nhiệm tham dự. Hiệu trưởng rất quý trọng cô, khen cô học giỏi lại phụ trách tốt những công việc của Đoàn hội. Trần Thuần rất vui khi được một vị Hiểu trưởng trẻ tuổi, đẹp trai khen ngợi.
Tuổi 16, nữ sinh mang nhiều mơ mộng. Đứng trước vẻ đẹp trai và sự chững chạc của Cổ Chính Hiên có đôi khi Trần Thuần thường ấp ủ những mơ mộng xa vời. Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, Trần Thuần không hề xem hay có ý định biến nó thành sự thật. Đối với Trần Thuần thì Cổ Chính Hiên chính là thần tượng của cô ấy. Niềm tin và sự sùng bái đối với Cổ Chính Hiên ngày càng cao, Trần Thuần đã vô tình lạc vào một cái bẫy kinh hồn được thiết kế sẵn chỉ chờ con mồi sa lưới.
Một hôm khi tan học Trần Thuần phát hiện có việc về chi đoàn của lớp 11H9 gặp chút vấn đề định đến phòng Hiệu trưởng thông báo một tiếng nên cô vội vã lên tầng 25. Bình thường học sinh tan hết Cổ Chính Hiên mới về nên Trần Thuần không do dự đi tìm Cổ Chính Hiên. Vừa đến trước cửa phòng hiệu trưởng Trần Thuần chưa kịp gõ cửa thì nghe được bên trong phòng hiệu trưởng có tiếng dằn co. Giọng nói âm lãnh của Cổ Chính Hiên vang lên khe khẽ, xen kẻ còn có âm thanh vải vóc bị kéo xé.
Trần Thuần tái mặt, giọng nói lạnh lùng của Cổ Chính Hiên vang lên trong phòng.
“Tốt nhất nên ngoan ngoãn để tôi đi vào, tôi đang rất muốn! Nếu không em sẽ phải chết!”
“Ngoan một chút, có nghe không hả? Đừng giãy giụa!” Tiếng nói ra lệnh cộc cằng, sau đó là một tiếng ‘chát’ vang lên. Trần Thuần trong đầu đã tưởng tượng ra một số hình ảnh thông qua những gì mình vừa nghe thấy. Trần thuần sợ hãi, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên trong balo đang mang trên vai của Trần Thuần.
Cổ Chính Hiên vừa đưa tay định kéo khóa quần thì nghe ngoài cửa có tiếng chuống điện thoại vang lên. Hắn liếc mắt nhìn nữ sinh đầu tóc rối tung, một bên mặt vừa bị hắn tát đang đỏ lên in hằng dấu tay của hắn, hai tay nữ sinh bị trói chặt, miệng bị băng keo dán kín. Cổ Chính Hiên liếc nhìn ra cửa, rồi lao đến khẽ mở cửa.
Trần Thuần nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên thì rất sợ hãi, sợ bị phát hiện nên vội vàng quay đầu đi không dám vào thang máy vì sợ chậm trễ. Trần Thuần vừa quay đầu chạy nhanh xuống lầu thì cửa phòng hiệu trưởng mở ra. Cổ Chính Hiên chạy theo Trần Thuần, Cổ Chính Hiên chỉ thấy bóng được bóng lưng Trần Thuần nhưng đã xác định được nữ sinh vừa đứng trước cửa hắn chính là Trần Thuần. Hắn nhếch mép cười, móc điện thoại trong túi ra:
“Lý Ngộ, nhanh đến dưới lầu trường học chặn một học sinh nữ trên ngực áo có thêu tên Trần Thuần cho tôi! Mang nó lên phòng tôi!”
Từ trong điện thoại một tiếng “Dạ” vang lên rất rõ, Cổ Chính Hiên quay đầu về lại phòng.
Cổ Chính Hiên nhìn nữ sinh đã bị mình hành hạ thê thảm đang ú ớ nằm trên ghế sô pha, hắn cười một cách vô sĩ tiến lại gần tiếp tục xé bỏ những thứ đang vướng víu trên người nữ sinh ra. Nữ sinh khóc lóc và liên tục giãy giụa.
“Chiều theo ý tôi thì bớt đau đớn về thể xác, nếu không em chỉ có đau hơn chứ không kém!” Cổ Chính Hiên cởi khóa quần nhìn nữ sinh đã không còn mảnh vải che thân trên sô pha. Hắn cúi người nhìn vào mắt nữ sinh.
“An Vi Vi, có trách thì nên trách em quá xinh đẹp. Trách em đúng lúc xuất hiện trước mắt tôi lúc tôi muốn...” Cổ Chính Hiên thì thầm bên tai An Vi Vi.
An Vi Vi lắc lắc đầu, miệng vì bị băng keo bịt kín nên chỉ có thể ú ớ. Hai tay bị trói chặt nhưng An Vi Vi vẫn cố gắng đấm lên người Cổ Chính Hiên. Cổ Chính Hiên cười khẽ đưa hai tay tách đùi An Vi Vi ra. Dù đã cố gắng hết sức nhưng An Vi Vi vẫn bị chà đạp không thương tiếc.
Không có màn dạo đầu, không có sự thương tiếc. Cổ Chính Hiên điên cuồng mang con quái vật to lớn của hắn xỏ xuyên qua người An Vi Vi. Hai dòng nước mắt An Vi Vi lăn dài trên má. Cô nữ sinh buông lỏng người, mặc kệ cho tên cầm thú đội lốt người đang điên cuồng từng đợt, từng đợt đâm vào rút ra khỏi cơ thể mình vừa nhanh vừa mạnh vừa thô bạo. An Vi Vi nhắm mắt, nỗi đau cơ thể không tài nào lấp đi nỗi đau từ lình hồn đang bị chà đạp.
20 phút sau đó Cổ Chính Hiên sau khi phát tiết xong thì dừng lại, An Vi Vi đã bất tỉnh nhân sự. Tên cầm thú Cổ Chính Hiên mặc quần áo vào rồi cầm lấy áo khoác vứt lên người An Vi Vi che đi cơ thể bầm dập của An Vi Vi.
Có tiếng gõ cửa...
“Cổ thiếu, là tôi!” Giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên từ bên ngoài.
“Vào đi!” Cổ Chính Hiên sửa sang lại trang phục rồi hướng ra cửa nói.
Một người đàn ông khoảng 25 : 30 tuổi đẩy Trần Thuần bước vào. Trần Thuần đưa mắt nhìn nữ sinh trên sô pha mà tái mặt.
“Đồ cầm thú!” Trần Thuần nhìn Cổ Chính Hiên.
Cổ Chính Hiên không nói gì chỉ mỉm cười tỏ vẻ rất thích thú rồi liếc nhìn gã đàn ông nọ.
“Cho anh, mang đi tới phòng nào đó hưởng thụ đi!” Cổ Chính Hiên nhìn An Vi Vi đang nằm trên sô pha.
“Ha ha, vẫn là Cổ thiếu tốt với tôi nhất!” Lý Ngộ cười to rồi tiến đến sô pha ôm lấy An Vi Vi.
“Xong việc thay quần áo cho nó, mọi việc còn lại anh biết phải làm sao rồi chứ?” Cổ Chính Hiên nhướn mài nhìn Lý Ngộ.
“Vâng, Cổ thiếu tôi biết rồi!” Lý Ngộ ôm lấy An Vi Vi nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Trần Thuần há hốc mồm nhìn hành động của hai gã đàn ông không bằng cầm thú mà không thể nói nên lời. Lúc nảy cô chính là bị gã đàn ông tên Lý Ngộ kề súng vào lưng ép buộc cô lên đây. Trần Thuần quay sang Cổ Chính Hiên.
“Thầy muốn giết tôi diệt khẩu có đúng không? Mau làm đi!” Trần Thuần lớn giọng, sớm hay muộn cũng chết mà thôi, tên cầm thú này nhìn rất độc ác, dã man.
Cổ Chính Hiên đột nhiên vỗ tay nhìn chằm chằm Trần Thuần.
“Tôi rất hứng thú đối với em!” Cổ Chính Hiên đứng dậy đi một vòng xung quanh Trần Thuần.
“Uổng công tôi đã thần tượng thầy, nhưng.... thầy không bằng một gã cầm thú!” Trần Thuần chỉ thẳng vào mặt Cổ Chính Hiên hô lớn.
Cổ Chính Hiên chợt cười vang khắp phòng, đưa ánh mắt sắc bén đầy dục vọng nhìn Trần Thuần.
Danh sách chương