Câu chuyện thứ hai: Vũ hội quỷ nữ (2)

Kể tới đây, cậu trai đột nhiên dừng lại, như ông cụ già mà từ từ nâng cốc nước lên uống một ngụm.

“Sau đó thì sao sau đó thì sao? Vì sao mọi người lại gọi cô ta là quỷ nữ? Không phải nhà hát kia vẫn yên ổn ở đó hay sao, sao sau này lại khóa lại? Sao trường chúng ta lại chuyển khu dạy học chứ?” Cậu bạn kia không đợi được mà hỏi dồn dập, nói rất nhanh, cứ như bắn liên thanh vậy.

Cậu bạn kể chuyện dừng lại một chút, Tạ Trì thì ghi nhớ từng chi tiết trong lòng.

Cậu bạn kể chuyện lại khẽ ho khụ một tiếng, tiếp tục kể: “Sau khi phóng hỏa Tưởng Vi khóa nhà hát lại, lúc ấy mọi người đang mải khiêu vũ, không ai chú ý tới điều này, vị trí của nhà hát lại xa, đến khi những người khác trong trường học phát hiện ra chạy tới thì tất cả mọi người trong nhà hát đều bị thiêu cháy rồi, không ai thoát được.”

“Trời má, thế anh chàng hotboy kia với bạn gái mới cũng chết luôn à?” Cậu bạn nghe kể chuyện hơi đứng hình.

“Chứ còn gì nữa.” Người kể lại lườm cậu ta một cái.

“Ôi..” Vẻ mặt cậu trai hết sức não nề, “Như vậy sao sau này tôi dám tìm người yêu nữa chứ, ngoại tình là thiêu chết luôn, kinh dị quá! Dù sao tôi cũng là đàn ông, rất có thể sẽ phạm sai lầm, đàn ông trên đời này đều phạm sai lầm.”

Tạ Trì: “………”

“Anh à?” Tạ Trì khẽ gọi một tiếng.

“Hửm?” Tạ Tinh Lan khẽ đáp lời.

“Đổi thành em, sau này tách ra anh có thân thể rồi, nếu anh ngoại tình…” Tạ Trì dừng lại một chút, trên gương mặt tỏ vẻ khắc khoải, cảm thán rằng: “Bất kể vì lý do gì, em đều thiêu chết anh, thậm chí em còn thấy thiêu chết là đã hời cho anh rồi.”

Tạ Tinh Lan nghiến răng nghiến lợi, “Giả thiết này không thành lập.”

Tạ Trì mỉm cười, bộ dạng khắc khoải ban nãy biến mất sạch sẽ, tỏ vẻ ngoan ngoãn thuần lương: “Cho nên chỉ là giả thiết.”

Cậu bạn kia tiếp tục kể chuyện: “Mọi người khó mà tưởng tượng nổi cảnh tượng ấy, tất cả đều là xác chết cháy đen, trong đó có hơn trăm người chết luôn ấy….”

Một cậu bạn khác hỏi: “Thế bố mẹ Tưởng Vi thì sao?”

Cậu bạn kể chuyện lại nói: “Sau khi ba mẹ Tưởng Vi đền bù toàn bộ số tiền, đã rời xa khỏi nơi thương tâm này, trường học trải qua thời điểm khó khăn nhất, xây lại nhà hát mới.”

“Chẳng phải như vậy tốt rồi hay sao? Tất cả khôi phục bình thường, thế vì sao sau này trường lại chuyển khu dạy học?”

Giọng cậu bạn kia đột nhiên trở nên thần bí, dùng giọng điệu kể chuyện xưa nói rằng: “Tất cả mọi người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.”

Khi ấy Tưởng Vi thiêu chết tất cả mọi người trong nhà hát, nhà hát vốn tráng lệ cũng biến thành một bãi phế tích, cả bức tường đổ sập.

Sau khi các xác chết cháy được nhận về, trường học đợi dư luận lắng xuống, bắt đầu xây nhà hát mới, muốn thời gian chôn vùi quá khứ này.

Nhà hát lớn nhanh chóng được xây dựng lại, giống hệt như ban đầu, thoạt nhìn tưởng chừng như tất cả mọi thứ quay về quỹ đạo cũ, mãi cho tới một buổi tối nọ, một đôi tình nhân tan tiết tự học buổi tối, muốn tìm chỗ thân mật với nhau, bước vào trong nhà hát không một bóng người.

Vào thời khắc động tình, họ khó lòng dứt nhau ra, trong nhà hát lớn lại đột nhiên có tiếng chuông văng vẳng, âm trầm nhỏ bé, khiến lòng người run rẩy.

Nữ sinh thất thần, vô thức nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên bức tường hoa lệ, trên đó hiển thị mười giờ bảy phút tối.

Cô đang bực mình vì sao chuông không vang vào giờ chẵn, đột nhiên trông thấy gương mặt cháy khét chảy mủ phía sau người nam sinh.

Nữ sinh nhát gan hét lên một tiếng, bị dọa hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Sống lưng nam sinh đột nhiên lạnh toát, cứng nhắc quay đầu lại, sau lưng không có gì cả.

Cậu ta cho rằng chỉ là cô bạn gái mình sợ bóng sợ gió, thở hổn hển một hồi, miệng tức tối mắng mỏ, đang muốn cõng cô bạn gái ngất xỉu ra ngoài, trong nhà hát lớn đột nhiên lại vang lên tiếng dương cầm bí hiểm du dương.

“Ai vậy?” Nam sinh cho rằng có người đang giả thần giả quỷ, đặt bạn gái xuống, nhìn đông nhìn tây quanh nhà hát, cuối cùng đi tới dè dặt nhìn vào chiếc dương cầm, muốn bắt kẻ giả quỷ trêu đùa bọn họ, nhưng vừa mới tới gần, lại bị dọa đến mức đôi chân như nhũn ra, ngồi sụp xuống đất.

Chỗ dương cầm không có bóng ai, phím dương cầm lại tự động ấn xuống, phát ra tiếng nhạc trầm bổng du dương.

Chính là ca khúc được đàn trong lúc nhà hát bốc cháy.

Nam sinh đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong mắt cậu hiện lên cảnh chiếc dương cầm đột nhiên bùng cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra, viền góc dương cầm tan trong chớp mắt, thành một đống tro đen xì.

Trên những phím đàn trắng đen, dần dần xuất hiện vệt máu đỏ sậm, máu nhuộm đỏ phím đàn, sau đó thuận theo khe hở giữa các phím đàn, lặng lẽ len lỏi vào trong chiếc dương cầm.

Máu nhanh chóng nhuộm khắp các phím đàn, “tí tách”, “tí tách”, là tiếng máu thuận theo phím đàn nhỏ giọt xuống dưới đất.

Cậu nam sinh bị dọa đến mức kêu cha gọi mẹ, liên tục ngã bổ nhào mà chạy ra ngoài, nhưng không biết một bàn tay cháy đen đang duỗi ra kéo cậu ta trở lại.

Cậu ngã chổng vó vào giữa sân khấu, sợ khiếp vía.

Trên sân khấu rộng lớn, đột nhiên xuất hiện vô số các vong hồn.

Toàn thân vong hồn trong suốt, khoác trên mình lễ phục hoa lệ đắt đỏ, theo tiếng đàn dương cầm mà nhảy múa giữa biển lửa, giống như những con búp bê không có tình cảm.

Cậu bạn kể chuyện dừng lại uống một ngụm nước, Tạ Trì nhân cơ hội giả vờ như tò mò hỏi: “Chiếc đồng hồ treo tường kia hiển thị 10 giờ 17 phút tối, có phải Tưởng Vi phóng hỏa vào 10 giờ 17 phút tối không?”

Cậu trai kia cười hề hề gật đầu, “Ông thông minh thật, đúng là đàn chị kia nói như vậy.”

Tạ Trì lập tức hỏi: “Tất cả mọi người khi đó chết trong nhà hát đều trở thành vong hồn nhảy múa trên sân khấu? Tưởng Vi thì biến thành quỷ? Vậy bàn tay kéo nam sinh kia trở về và mặt quỷ dọa nữ sinh, là Tưởng Vi phải không?”

Cậu bạn kia lập tức không vui, oang oang mắng mỏ: “Ông đừng cướp lời thoại của tôi chứ!”

Cậu đột nhiên có cảm giác khó chịu khi đang nói thì bị cướp lời giống với thám tử lừng danh Conan.

“Ai bảo ông để lại manh mối,” Tạ Trì bĩu môi, “Đoán còn không cho người ta đoán.”

Tạ Trì chọc vào người cậu ta thúc giục: “Thế cái anh bị đẩy vào chính giữa sân khấu sao rồi? Chết rồi à?”

Hai người khác cũng không chờ được mà nhìn về phía người kể chuyện.

Cậu bạn kia lắc đầu: “Không chết, nhưng lúc được người ta phát hiện cứu ra, thần trí không rõ ràng nữa rồi.”

Cậu ta tỏ vẻ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, hạ thấp giọng nói: “Đàn chị kể, sau này anh ta được đưa tới viện tâm thần!”

“Ôi! Điên luôn sao?” Một người hít sâu một hơi.

Tạ Trì trầm mặc không nói gì.

“Chuyện này vẫn chưa phải ly kỳ nhất đâu!”

Cậu ta kể tiếp: “Có người bạn học quen biết anh trai kia để lộ ra, trước khi anh ta được đưa tới viện tâm thần, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu kì kì dị dị.”

Tạ Trì gặng hỏi: “Câu gì vậy?”

Cậu ta bảo: “Anh ta tự xưng là sứ giả của quỷ nữ Tưởng Vi, thay quỷ nữ chúc phúc nhân gian.”

“Chúc phúc?” Tạ Trì lờ mờ cảm thấy đã nắm được trọng điểm.

Cậu bạn giải thích: “Đại khái là, nếu bạn có người cầu mà không được, bạn có thể chọn 10 giờ 17 phút tối mang theo một đồ vật của người mình thương một mình mở cửa nhà hát lớn ra, chỉ cần bạn có thể thông qua bài kiểm tra của quỷ nữ, quỷ nữ sẽ ban tình yêu cho bạn.”

“Bất luận trước đó người kia có yêu bạn hay không, sau này vĩnh viễn chỉ yêu một mình bạn, sẽ vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ, đây là lời chúc phúc nếu bạn vượt qua bài kiểm tra.”

Cuối cùng Tạ Trì cũng biết vì sao câu chuyện yêu cầu anh yêu sâu đậm một người con gái, có lẽ sau đó anh sẽ tới làm bài kiểm tra khiêu chiến quỷ nữ.

“Nếu khiêu chiến thất bại thì sao?” Tạ Trì tranh thủ thời gian, thử dò xét hỏi.

Cậu bạn kia nói: “Thất bại thì chết đi, trở thành vong hồn mới nhảy múa trên sân khấu, mỗi khi có người tới khiêu chiến lại nhảy múa theo tiếng dương cầm.”

Tạ Trì nói: “Vậy có lẽ quỷ nữ cũng không xấu xa lắm! Dù sao phần thưởng là tình yêu vĩnh hằng, lấy mạng ra để đặt cược cũng không quá khoa trương phải không?”

Đương nhiên đúng là rất cực đoan và tùy hứng, ghép đôi bừa bãi. Khi còn sống cô cầu mong mà không có được, không tin trên đời này có tình yêu không đổi, sau khi chết muốn đi khảo nghiệm con người, ban tình yêu vĩnh hằng cho người khác, hoàn toàn giống với suy nghĩ của một cô nữ sinh chưa trưởng thành.

Trật tự tình yêu đâu cần cô ta tới gán ghép? Bản thân mình gặp người không tốt, đâu phải lỗi của con người, vì sao lại cảm thấy tất cả mọi người trên đời đều như vậy?

Thế nhưng cuộc đời của người khác anh cũng lười phán xét, điều này không mang tới bất cứ cảm hứng hay sự phản cảm nào với anh.

Mỗi người một cách sống, đó là tự do của người ta, không liên quan gì tới anh.

Cậu trai kia buông tiếng thở dài: “Đúng vậy, dù sao cũng khiến người ta thổn thức, cô ta không lạm sát người vô tội, không phải ma quỷ đặc biệt xấu xa, chỉ là cô ta cố chấp đi thử thách người khác mà thôi, bình thường sẽ không vô duyên vô cớ làm hại người khác. Không chỉ có vậy, cô ta còn thử thách tình cảm của các cặp đôi trai gái trong trường.”

Người ngồi bên cạnh kinh hoàng: “Thử thách?”

Cậu trai nói: “Bóng tối của quỷ nữ bao trùm cả trường phổ thông Bắc Lộc, cô ta ẩn núp trong bóng tối rình mò, để mắt tới tất cả các đôi trai gái rơi vào lưới tình, cô ta sẽ bắt một đôi tình nhân mặn nồng tới nhà hát lớn theo định kỳ, để bọn họ tách nhau ra nhận thử thách, chứng minh có tình cảm không đổi với nhau.”

Tạ Trì hỏi: “Nếu thất bại thì sao?

Cậu trai kia nói: “Thất bại thì sẽ trở thành sứ giả của quỷ nữ, giống với anh chàng nhập viện tâm thần kia, nói năng lộn xộn, truyền đạt ý chỉ của quỷ nữ tới nhiều người hơn, để bọn họ biết tới sự tồn tại của quỷ nữ, chủ động tham gia thử thách, nhận được tình yêu.”

Tạ Trì giật mình: “Cho nên anh chàng vào viện tâm thần kia không qua được bài thử thách của quỷ nữ? Tình yêu của anh ta với nữ sinh bị quỷ nữ phủ nhận?”

Cậu bạn kia điên cuồng gật đầu: “Chính là như vậy.”

Tạ Trì hỏi: “Thế có nhiều người tới không?”

Cậu bạn kia nói: “Nhiều lắm, chỉ trong một tháng mà đã có bảy tám học sinh mất tích, đều là những người thầm thương trộm nhớ người ta mà không được, bọn họ tới khiêu chiến, cuối cùng không trở về. Tôi nghe nói, có người từng thấy họ gia nhập hàng ngũ vong hồn, nhảy múa trên sân khấu vào đêm muộn.”

Tạ Trì khẽ buông tiếng thở dài, tình yêu của những thiếu nam thiếu nữ này thuần túy, nồng cháy hơn ở ngoài xã hội nhiều, nhưng cũng dễ dàng theo hướng cực đoan, cuối cùng chịu kết cục thảm hại.

Cậu bạn nghĩ ngợi: “Hình như có ba bốn đôi điên rồi, đều không vượt qua thử thách của quỷ nữ, tôi chưa thấy ai thành công.”

Tạ Trì gật đầu:” Nên trường học mới quyết định nhanh chóng chuyển khu dạy học à?”

Cậu bạn kia nói: “Đúng vậy, gia cảnh của mấy học sinh kia đều không tệ, rất nhiều người chuyển trường, không nhiều người ở lại, cho nên dần dà cũng ít người biết tới, huống hồ trường học và xã hội nhiều lần dìm chuyện này xuống, dù sao cũng ảnh hưởng rất nhiều, nghe đàn chị nói, lúc ấy không ai dám yêu đương, cũng không dám lưỡng tình tương duyệt, chỉ sợ bị quỷ nữ bắt vào nhà hát, cuối cùng lại hóa điên.”

Cậu bạn kia trêu học: “Đợt đó thành tích của học sinh trong trường còn tăng cao một bậc nữa ấy.”

Tạ Trì: “……..” Quỷ nữ lên sóng kiềm chế học sinh cấp ba yêu đương.

Cậu bạn kia bảo rằng: “Trường học cân nhắc tới sự an toàn của học sinh, nhanh chóng chuyển khu dạy học, sau đó không xảy ra loại chuyện này nữa, đã hơn một năm rồi mà, lại một tốp học sinh đi, người biết chuyện đã ít lại càng thêm ít.”

Hai cậu bạn bên cạnh đều bừng hiểu hóa ra là như vậy, một cậu bạn xoa cằm: “Quỷ nữ này cố chấp quá, trên đời lấy đâu ra tình yêu một lòng một dạ, dù tôi có thích một em gái nào đó, trông thấy mỹ nữ đi tất đen cũng muốn nhìn thêm mấy cái.”

“Cái đồ đê tiện!”

Ba người cười đùa ầm ĩ.

Người kia tức giận nói: “Tôi nói thiệt đó! Mấy ông có dám nói mấy ông có thể yêu một người cả đời không? Tôi cảm thấy yêu một người cả đời thì quá nhàm chán, biết bao em gái xinh tươi đang đợi tôi cơ mà.”

Cậu bạn kia cười trộm mấy tiếng: “Nếu giới sinh vật cổ vũ chế độ một vợ một chồng, vậy tại sao mỗi lần chỉ sản xuất một tới hai trứng, mà t*ng trùng mỗi lần lại cả chục triệu trăm triệu con chứ?”

“Đàn ông hoàn toàn có năng lực để nhiều phụ nữ mang thai, dù sao một trứng bình thường chỉ có thể kết hợp với một hai con nòng nọc, tính theo số lượng này, thậm chí tôi có thể khiến phụ nữ trên toàn thế giới mang thai con mình.”

Tạ Trì nhất thời không kịp chuẩn bị, đồng tử mắt rung lên, vẻ mặt 囧.

【Hahaha Trì cưng xấu hổ rồi kìa】

【Móa ơi trông ảnh đáng yêu quá】

Tạ Trì lặng lẽ nói: “Anh à, trẻ con bây giờ đều cởi mở thế à?”

Tạ Tinh Lan cũng đau đầu với tụi nhóc lưu manh này: “Em không muốn nghe thì đổi sang anh đi.”

“Không được không được,” Tạ Trì khẽ ho nhẹ hai tiếng, “Chẳng qua là em cảm thấy, theo cách nói của tụi nhóc này thì..”

“Thì làm sao?”

Tạ Trì mặt không đổi sắc: “Theo cách nói của bọn họ, hai chúng ta bên nhau là…”

Gương mặt Tạ Trì hiếm khi đỏ ran lên: “Rõ là lãng phí t*ng trùng.”

Tạ Tinh Lan lại ho sù sụ.

Mấy cậu nhóc lưu manh vẫn còn nói tiếp: “Động vật chúng nó còn có mấy vợ cơ mà.. Tôi nói cũng đâu có sai, sau này có tiền tôi cũng bao hai em, thời cổ đại cũng như vậy mà.”

Hai cậu bạn khác cười ha hả gật đầu.

Điện thoại Tạ Trì đột nhiên vang lên――

【Hoàn thành cảnh đầu tiên, ba mươi giây sau bước vào cảnh thứ hai】

Tạ Trì khẽ ho hai tiếng.

Ba người bị thu hút sự chú ý, đồng loạt nhìn về phía anh.

Một tay Tạ Trì nâng cằm, tỏ vẻ thâm trầm: “Đúng là con người là động vật, nhưng đang cố gắng thoát khỏi bản tính của động vật, bọn họ làm tình không chỉ để duy trì giống nòi, hoặc nên nói, hoàn toàn không vì sinh sản.”

“Vậy thì vì cái gì?”

Vẻ mặt Tạ Trì càng thêm thâm trầm: “Còn vì tình yêu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện