Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Chẳng mấy chốc tiếng chuông báo mười hai giờ đã gõ vang.
Cô hầu gái Tô Hiểu Thiến đi theo bà chủ xuống lầu. Thấy Chu Phú Quý đang mang món ăn lên, Tô Hiểu Thiến xin phép bà chủ sau đó đi nhanh vào bếp, giúp Chu Phú Quý mang món ăn lên.
Dưới sự hợp tác của hai người, chỉ chốc lát sau các món ăn lần lượt được mang lên bàn. Nhưng đến món cuối cùng, sắc mắt của Tô Hiểu Thiến xanh mét, đĩa thức ăn cô bưng vừa khéo là món tam chi.
Thấy đống chuột con thoi thóp xếp chung với nhau, tay cô run rẩy đặt món ăn lên bàn. Trước giờ cô ghét chuột nhất, vừa rồi cô suýt không nhịn được ném đĩa đi.
Tất cả món ăn đã được mang lên. Trước khi chính thức dùng cơm, bà chủ cầm một chiếc đĩa, mỗi món kẹp một ít vào đến khi chất đầy đĩa.
Sau đó bà ta lại kẹp một con chuột con, chấm vào nước tương rồi đặt chuột con màu nước tương lên trên chiếc đĩa đầy thức ăn nọ. Tiếp đó bà chủ giao chiếc đĩa cho Tô Hiểu Thiến, nhỏ giọng dặn dò: “Mang những thứ này vào cho con trai cả của tôi, nó ở dưới hầm ngầm, trước đó tôi đã nói cho cô biết hầm ngầm ở đâu rồi. Gần đây con trai cả của tôi đang cáu kỉnh, không thích ăn cơm. Cô nhất định phải trông chừng nó, dỗ nó ăn mấy thứ này.”
Nhìn con chuột con không ngừng giãy giụa trên đỉnh đĩa thức ăn, Tô Hiểu Thiến thật sự muốn hét lên. Nhưng cô biết hậu quả của việc không lý trí ở trong trò chơi là gì, vậy nên cô nghiêm mặt gật đầu, khó khăn đáp: “Vâng thưa bà chủ, tôi biết rồi.”
Lúc cô bưng chiếc đĩa, chuột con vẫn còn thoi thóp kêu chít chít. Tô Hiểu Thiến không chịu được loại hành hạ này, vội bưng đĩa bước nhanh ra khỏi phòng khách, muốn nhanh chóng đưa đi mấy thứ trên đĩa.
Sau khi Tô Hiểu Thiến rời đi, ông chủ và đứa con út trong nhà cũng xuống lầu dùng cơm, ngồi vào chỗ của riêng mình.
“Ai làm bữa trưa?” Sau khi ngồi xuống, ông chủ đột nhiên hỏi.
“Là... là tôi.”
Nghe thấy ông chủ hỏi, Chu Phú Quý hơi thấp thỏm bất an. Mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức nhưng thịt mèo thịt chó thối rữa quả thật không làm ra được món gì khiến người ra hài lòng.
Anh ta cũng nghe theo đề nghị của Bạch Ngôn nhưng trong nhà bếp chỉ có gia vị, không có những chất phụ gia có thể biến thối nát thành thần kỳ. Vậy nên mặc dù anh ta đã bỏ không ít gia vị nhưng vẫn không át được mùi hôi thối làm người ta buồn nôn kia.
Cũng may ông chủ chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, hỏi xong câu đó lại không nói gì nữa mà cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn ngon lành.
Bất kể long hổ đấu hay những món ăn khác, bao gồm cả đầu mèo đầu chó kinh dị, ông ta và bà chủ đều ăn ngon lành, chẳng mấy chốc đã quét sạch tất cả món thịt.
Mà đứa con út của bọn họ lại ăn uống không được tốt như bọn họ. Cậu ta chỉ uống hai muỗng canh, ăn chút rau cải rồi thôi, sau đó không động vào chén đũa nữa.
Vậy nên trừ những món thịt bị hai vợ chồng ăn sạch, tất cả đồ ăn thừa đều ở trong đĩa của cậu con út.
Biểu hiện khác thường của đứa con út khiến tất cả người chơi có mặt ở đây chú ý đến.
Trò chơi đưa bọn họ vào ở trong biệt thự này, chăm sóc một nhà bốn người, chứng tỏ người nhà này tuyệt không phải người bình thường.
Vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên mọi người cũng dễ dàng tiếp nhận thực đơn ăn uống kinh dị của ông bà chủ, nhưng cậu bé lại quá bình thường, ngược lại có vẻ không bình thường.
Bao gồm Bạch Ngôn, trong lòng mỗi người chơi đều có suy đoán của riêng mình. Nhưng bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề, bọn họ đều đứng im không lên tiếng chờ ba người dùng xong bữa trưa.
“Ngon lắm, thức ăn hôm nay rất ngon.” Ăn một bữa thỏa thích, ông chủ tỏ vẻ hết sức thỏa mãn: “Nhất là món chuột con chấm tương, hương vị rất tuyệt, xem ra đầu bếp có tâm.”
“Cảm ơn, cảm ơn ông chủ... Thật ra món ăn này không phải do tôi nghĩ ra, là quản gia dạy cho tôi.” Chu Phú Quý không dám tranh công, lắp bắp khai ra Bạch Ngôn: “Nếu không có quản gia chỉ bảo, tôi cũng không ngờ còn có thể nấu như vậy.”
“Xem ra quản gia nhà chúng ta rất giàu ý tưởng, tốt lắm, tiếp tục phát huy.” Ông chủ hài lòng nói: “Quản gia, tôi mới nhận được một cú điện thoại, ngày kia tôi chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc ở nhà, mời mấy người bạn cũ đến. Anh có thể chuẩn bị chuyện tổ chức tiệc trước, đương nhiên cũng đừng quên, đến lúc đó trên bàn ăn nhất định phải có món chuột con này.”
“Tôi nhớ kỹ thừa ông chủ.”
Bạch Ngôn ghi lại chuyện này vào trong sổ ghi nhớ, sau đó tiếp tục quan sát đứa con út trong nhà này.
Giống như biểu hiện trước đó, mãi đến khi bữa tôi kết thúc, cậu bé cũng không ăn gì nữa, để mặc Chu Phú Quý dọn tất cả chén đĩa xuống.
Cơm nước xong, vợ chồng ông bà chủ đã lên lầu từ sớm. Thấy cậu bé chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Bạch Ngôn đi nhanh qua cúi chào rồi hỏi nhỏ: “Cậu hai, thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của cậu ạ? Tôi thấy cậu ăn rất ít.”
Nghe Bạch Ngôn hỏi, cậu bé chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn chứ không nói lời nào.
Thấy cậu bé tỏ thái độ không hợp tác, Bạch Ngôn biết hắn không hỏi ra được thông tin gì.
Thân phận mà trò chơi phân cho hắn là quản gia của nhà này, suy cho cùng chính là một kẻ ở. Mà cậu bé, bất kể cậu ta lớn hay nhỏ đều là một trong những người chủ của nhà này. Dù là vì nguyên nhân gì nhưng làm kẻ ở mà chất vấn chủ thì đều không phải phép, vậy nên hắn chỉ có thể bỏ qua cơ hội lần này, dõi mắt nhìn cậu bé rời đi.
Sau khi ba người chủ biệt thự đều rời đi, cuối cùng Lục Thiên Dực làm vệ sĩ cả buổi trưa, đầu bếp Chu Phú Quý và Bạch Ngôn cũng có cơ hội họp lại với nhau, trao đổi thông tin mỗi người lấy được.
Tuy sở thích của chủ biệt thự rất quỷ dị nhưng bọn họ cũng không có thói quen hút máu lột da như nhà tư bản, bọn họ nhân từ cho đám Bạch Ngôn nghỉ trưa một tiếng đồng hồ. Thừa dịp này, đám Bạch Ngôn cùng đi đến chỗ cô nàng An Tình đi đứng bất tiện, không tiện rời khỏi phòng, trao đổi thông tin với những người khác.
“Tôi và Lưu Quỳ không phát hiện ra điều gì ở trong vườn hoa cả, đám hoa hồng kia đều là hoa bình thường, không có gì khác thường hết.” Người làm vườn Lý Hào báo cáo: “Các anh thế nào? Có phát hiện gì không?”
“Không có, cả buổi sáng ông chủ đều ở trong phòng sách đọc sách, tôi luôn đứng sau lưng ông ta, không phát hiện vấn đề gì.” Lục Thiên Dực đau đầu đáp: “Lúc ông chủ đọc sách, tôi thử xin phép ông chủ cho tôi rời khỏi biệt thự hoặc là đi dạo khắp nơi, hiểu rõ bên trong biệt thự để bảo vệ ông ta tốt hơn nhưng ông ta không cho phép. Ông ta nói nơi này rất an toàn, không cần tôi chú ý quá nhiều.”
“Không có nguy hiểm còn thuê vệ sĩ làm gì, người giàu rảnh hơi thật.” Tài xế Lưu Quỳ ghen tị: “Tôi thấy ông ta mời vệ sĩ là để cho oai thôi, có người đứng ở sau lưng mới thể hiện được thân phận cao quý của ông ta.”
“Lưu ca, anh so đo với ông ta làm gì? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết ông ta là người hay quỷ nữa.” Qua một buổi sáng, Lý Hào cũng thân hơn với Lưu Quỳ bèn mở miệng trêu ghẹo: “Hơn nữa nếu ông ta là NPC, có lẽ không sống qua bảy ngày đâu, có khi ông ta lại toi mạng trước khi chúng ta rời đi, hy sinh anh dũng để dò đường cho chúng ta cũng không chừng.”
“Hừ, các anh nói những điều này thì có ích gì? Tôi muốn nghe những thứ hữu dụng hơn.” Dương Kỳ bực bội ngắt lời bọn họ: “Sáng này tôi đã làm theo lời các anh nói nhưng không tìm được gì hết. Bà chủ và thằng nhóc kia đều ở trong phòng riêng, có bọn họ nhìn chằm chằm, tôi không dám lục lọi đồ đạc. Còn những phòng khách khác, ngoài giấy vụn ra chẳng có gì hữu dụng. Tôi dọn phòng cả một buổi sáng, còn phải phí công sức lục lọi này nọ, eo mỏi sắp gãy vậy mà cũng không thấy ai đến giúp tôi.”
“...” Nghe Dương Kỳ than phiền, mọi người chỉ biết cạn lời. Ai cũng có nhiệm vụ do chủ biệt thự giao cho, làm gì có thời gian rảnh mà giúp cô ta.
Hơn nữa lúc mới vừa bước vào cửa, bà chủ đã căn dặn việc dọn phòng chỉ có người quét dọn và hầu gái mới có thể làm. Sáng nay hầu gái luôn làm việc ở chỗ bà chủ, buổi trưa bị sai đi đưa cơm trưa, không có thời gian giúp Dương Kỳ.
Trong lúc Dương Kỳ oán trách, Bạch Ngôn cũng đang thầm nghĩ.
Hắn cứ tưởng đồng đội ghép nhóm vào buổi sáng sẽ hữu dụng, tốt hơn đám người chơi kéo đến nửa đêm mười hai giờ mới vào trò chơi. Bây giờ xem ra tố chất của đồng đội đúng là tăng lên một chút, ít nhất sẽ không có người vừa vào game đã khóc sướt mướt. Nhưng tố chất tăng lên không có nghĩa là có đầu óc, trong số những đồng đội ở ải này, hắn vừa nhìn đã biết có mấy người không được thông minh cho lắm.
Có điều đần cũng có chỗ tốt của đần, người đần dễ đối phó, lừa bọn họ chơi dại, có chuyện thì đẩy bọn họ ra làm bia đỡ đạn, nghĩ thôi đã thấy vui rồi...
Khi suy nghĩ đã bay xa đến mức này, Bạch Ngôn vội xóa đi ý nghĩ vừa rồi.
Hắn thầm đọc mấy câu “nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm”, “người đang làm, trời đang nhìn”, “chơi dao sắc có ngày đứt tay”. Cảm thấy đầu óc còn đang nóng lên, vẫn muốn làm chuyện xấu gì đó, hắn lại lập lại mấy lần, cuối cùng đầu óc cũng giảm nhiệt, không có ý nghĩ hãm hại đồng đội lấy làm vui.
Ở ải trước hắn đã buông thả bản thân, giữ lại một Sở Phù, kết quả là bài post vạch mặt hắn lại treo ở đầu trang sáu ngày, chắc bây giờ vẫn còn treo trên đó.
Trừ khi có thể làm thịt tất cả đồng đội chơi chung với hắn, bằng không sớm muộn gì thân phận của hắn cũng bị đưa ra ánh sáng, bị một người chơi còn sống nào đó treo lên diễn đàn, hắn không thể xem tất cả mọi người đều làm kẻ ngu được.
Hơn nữa ở những ải sau, tìm được đồng đội đáng tin hợp thành đội mới là cách vượt ải sáng suốt nhất. Ở những ải sau đường chết trùng trùng, ghép nhóm ngẫu nhiên có nguy hiểm cực lớn. Chẳng may ghép nhóm chung với một động cơ gây chết cả nhóm, vừa vào trò chơi đã đạp trúng đường chết, như vậy cả nhóm đều phải đi bán muối với hắn, ngay cả chết cũng không biết chết thế nào.
Ít nhất trước khi vượt ải lấy được túi quà, hắn vẫn không thể phóng túng bản thân. Vì để nếm được niềm vui tột đỉnh, hắn phải khắc chế bản thân, từ bỏ một số thú vui không đáng kể.
Có lẽ chờ Vương Trạch sống lại, sau khi đâm chết cậu ta, hắn có thể tìm một app rồi vào đó chơi thêm vòng nữa.
Đến lúc đó, hắn muốn chơi thế nào thì chơi.
...
Sau khi bốn người trước mặt báo cáo xong thu hoạch của bản thân, thấy Chu Phú Quý không lên tiếng, Bạch Ngôn bèn nói thay anh ta: “Lúc tôi ở nhà bếp giúp lão Chu, phát hiện trong bếp của nhà này chỉ có thịt mèo, thịt chó, thịt rắn và thịt chuột thối rữa, rau dưa rất ít, có lẽ nấu xong bữa tối là hết. Buổi trưa hôm nay, ông bà chủ biệt thự ăn rất nhiều thịt, đặc biệt yêu thích món tam chi do lão Chu làm.”
“Ngoài ra, buổi trưa con trai thứ của nhà này chỉ ăn một chút rau, uống mấy hớp canh, hình như không thích thịt thối rữa.”
Nghe xong thông tin của Bạch Ngôn, An Tình cắn ngón tay suy tư.
Nhưng cô còn chưa kịp tĩnh tâm suy nghĩ đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai của Dương Kỳ: “Trong bếp đều là thịt hư thối, vậy chúng ta ăn cái gì? Tôi không muốn ăn mèo chết chuột chết đâu!”
Chẳng mấy chốc tiếng chuông báo mười hai giờ đã gõ vang.
Cô hầu gái Tô Hiểu Thiến đi theo bà chủ xuống lầu. Thấy Chu Phú Quý đang mang món ăn lên, Tô Hiểu Thiến xin phép bà chủ sau đó đi nhanh vào bếp, giúp Chu Phú Quý mang món ăn lên.
Dưới sự hợp tác của hai người, chỉ chốc lát sau các món ăn lần lượt được mang lên bàn. Nhưng đến món cuối cùng, sắc mắt của Tô Hiểu Thiến xanh mét, đĩa thức ăn cô bưng vừa khéo là món tam chi.
Thấy đống chuột con thoi thóp xếp chung với nhau, tay cô run rẩy đặt món ăn lên bàn. Trước giờ cô ghét chuột nhất, vừa rồi cô suýt không nhịn được ném đĩa đi.
Tất cả món ăn đã được mang lên. Trước khi chính thức dùng cơm, bà chủ cầm một chiếc đĩa, mỗi món kẹp một ít vào đến khi chất đầy đĩa.
Sau đó bà ta lại kẹp một con chuột con, chấm vào nước tương rồi đặt chuột con màu nước tương lên trên chiếc đĩa đầy thức ăn nọ. Tiếp đó bà chủ giao chiếc đĩa cho Tô Hiểu Thiến, nhỏ giọng dặn dò: “Mang những thứ này vào cho con trai cả của tôi, nó ở dưới hầm ngầm, trước đó tôi đã nói cho cô biết hầm ngầm ở đâu rồi. Gần đây con trai cả của tôi đang cáu kỉnh, không thích ăn cơm. Cô nhất định phải trông chừng nó, dỗ nó ăn mấy thứ này.”
Nhìn con chuột con không ngừng giãy giụa trên đỉnh đĩa thức ăn, Tô Hiểu Thiến thật sự muốn hét lên. Nhưng cô biết hậu quả của việc không lý trí ở trong trò chơi là gì, vậy nên cô nghiêm mặt gật đầu, khó khăn đáp: “Vâng thưa bà chủ, tôi biết rồi.”
Lúc cô bưng chiếc đĩa, chuột con vẫn còn thoi thóp kêu chít chít. Tô Hiểu Thiến không chịu được loại hành hạ này, vội bưng đĩa bước nhanh ra khỏi phòng khách, muốn nhanh chóng đưa đi mấy thứ trên đĩa.
Sau khi Tô Hiểu Thiến rời đi, ông chủ và đứa con út trong nhà cũng xuống lầu dùng cơm, ngồi vào chỗ của riêng mình.
“Ai làm bữa trưa?” Sau khi ngồi xuống, ông chủ đột nhiên hỏi.
“Là... là tôi.”
Nghe thấy ông chủ hỏi, Chu Phú Quý hơi thấp thỏm bất an. Mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức nhưng thịt mèo thịt chó thối rữa quả thật không làm ra được món gì khiến người ra hài lòng.
Anh ta cũng nghe theo đề nghị của Bạch Ngôn nhưng trong nhà bếp chỉ có gia vị, không có những chất phụ gia có thể biến thối nát thành thần kỳ. Vậy nên mặc dù anh ta đã bỏ không ít gia vị nhưng vẫn không át được mùi hôi thối làm người ta buồn nôn kia.
Cũng may ông chủ chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, hỏi xong câu đó lại không nói gì nữa mà cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn ngon lành.
Bất kể long hổ đấu hay những món ăn khác, bao gồm cả đầu mèo đầu chó kinh dị, ông ta và bà chủ đều ăn ngon lành, chẳng mấy chốc đã quét sạch tất cả món thịt.
Mà đứa con út của bọn họ lại ăn uống không được tốt như bọn họ. Cậu ta chỉ uống hai muỗng canh, ăn chút rau cải rồi thôi, sau đó không động vào chén đũa nữa.
Vậy nên trừ những món thịt bị hai vợ chồng ăn sạch, tất cả đồ ăn thừa đều ở trong đĩa của cậu con út.
Biểu hiện khác thường của đứa con út khiến tất cả người chơi có mặt ở đây chú ý đến.
Trò chơi đưa bọn họ vào ở trong biệt thự này, chăm sóc một nhà bốn người, chứng tỏ người nhà này tuyệt không phải người bình thường.
Vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên mọi người cũng dễ dàng tiếp nhận thực đơn ăn uống kinh dị của ông bà chủ, nhưng cậu bé lại quá bình thường, ngược lại có vẻ không bình thường.
Bao gồm Bạch Ngôn, trong lòng mỗi người chơi đều có suy đoán của riêng mình. Nhưng bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề, bọn họ đều đứng im không lên tiếng chờ ba người dùng xong bữa trưa.
“Ngon lắm, thức ăn hôm nay rất ngon.” Ăn một bữa thỏa thích, ông chủ tỏ vẻ hết sức thỏa mãn: “Nhất là món chuột con chấm tương, hương vị rất tuyệt, xem ra đầu bếp có tâm.”
“Cảm ơn, cảm ơn ông chủ... Thật ra món ăn này không phải do tôi nghĩ ra, là quản gia dạy cho tôi.” Chu Phú Quý không dám tranh công, lắp bắp khai ra Bạch Ngôn: “Nếu không có quản gia chỉ bảo, tôi cũng không ngờ còn có thể nấu như vậy.”
“Xem ra quản gia nhà chúng ta rất giàu ý tưởng, tốt lắm, tiếp tục phát huy.” Ông chủ hài lòng nói: “Quản gia, tôi mới nhận được một cú điện thoại, ngày kia tôi chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc ở nhà, mời mấy người bạn cũ đến. Anh có thể chuẩn bị chuyện tổ chức tiệc trước, đương nhiên cũng đừng quên, đến lúc đó trên bàn ăn nhất định phải có món chuột con này.”
“Tôi nhớ kỹ thừa ông chủ.”
Bạch Ngôn ghi lại chuyện này vào trong sổ ghi nhớ, sau đó tiếp tục quan sát đứa con út trong nhà này.
Giống như biểu hiện trước đó, mãi đến khi bữa tôi kết thúc, cậu bé cũng không ăn gì nữa, để mặc Chu Phú Quý dọn tất cả chén đĩa xuống.
Cơm nước xong, vợ chồng ông bà chủ đã lên lầu từ sớm. Thấy cậu bé chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Bạch Ngôn đi nhanh qua cúi chào rồi hỏi nhỏ: “Cậu hai, thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của cậu ạ? Tôi thấy cậu ăn rất ít.”
Nghe Bạch Ngôn hỏi, cậu bé chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn chứ không nói lời nào.
Thấy cậu bé tỏ thái độ không hợp tác, Bạch Ngôn biết hắn không hỏi ra được thông tin gì.
Thân phận mà trò chơi phân cho hắn là quản gia của nhà này, suy cho cùng chính là một kẻ ở. Mà cậu bé, bất kể cậu ta lớn hay nhỏ đều là một trong những người chủ của nhà này. Dù là vì nguyên nhân gì nhưng làm kẻ ở mà chất vấn chủ thì đều không phải phép, vậy nên hắn chỉ có thể bỏ qua cơ hội lần này, dõi mắt nhìn cậu bé rời đi.
Sau khi ba người chủ biệt thự đều rời đi, cuối cùng Lục Thiên Dực làm vệ sĩ cả buổi trưa, đầu bếp Chu Phú Quý và Bạch Ngôn cũng có cơ hội họp lại với nhau, trao đổi thông tin mỗi người lấy được.
Tuy sở thích của chủ biệt thự rất quỷ dị nhưng bọn họ cũng không có thói quen hút máu lột da như nhà tư bản, bọn họ nhân từ cho đám Bạch Ngôn nghỉ trưa một tiếng đồng hồ. Thừa dịp này, đám Bạch Ngôn cùng đi đến chỗ cô nàng An Tình đi đứng bất tiện, không tiện rời khỏi phòng, trao đổi thông tin với những người khác.
“Tôi và Lưu Quỳ không phát hiện ra điều gì ở trong vườn hoa cả, đám hoa hồng kia đều là hoa bình thường, không có gì khác thường hết.” Người làm vườn Lý Hào báo cáo: “Các anh thế nào? Có phát hiện gì không?”
“Không có, cả buổi sáng ông chủ đều ở trong phòng sách đọc sách, tôi luôn đứng sau lưng ông ta, không phát hiện vấn đề gì.” Lục Thiên Dực đau đầu đáp: “Lúc ông chủ đọc sách, tôi thử xin phép ông chủ cho tôi rời khỏi biệt thự hoặc là đi dạo khắp nơi, hiểu rõ bên trong biệt thự để bảo vệ ông ta tốt hơn nhưng ông ta không cho phép. Ông ta nói nơi này rất an toàn, không cần tôi chú ý quá nhiều.”
“Không có nguy hiểm còn thuê vệ sĩ làm gì, người giàu rảnh hơi thật.” Tài xế Lưu Quỳ ghen tị: “Tôi thấy ông ta mời vệ sĩ là để cho oai thôi, có người đứng ở sau lưng mới thể hiện được thân phận cao quý của ông ta.”
“Lưu ca, anh so đo với ông ta làm gì? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết ông ta là người hay quỷ nữa.” Qua một buổi sáng, Lý Hào cũng thân hơn với Lưu Quỳ bèn mở miệng trêu ghẹo: “Hơn nữa nếu ông ta là NPC, có lẽ không sống qua bảy ngày đâu, có khi ông ta lại toi mạng trước khi chúng ta rời đi, hy sinh anh dũng để dò đường cho chúng ta cũng không chừng.”
“Hừ, các anh nói những điều này thì có ích gì? Tôi muốn nghe những thứ hữu dụng hơn.” Dương Kỳ bực bội ngắt lời bọn họ: “Sáng này tôi đã làm theo lời các anh nói nhưng không tìm được gì hết. Bà chủ và thằng nhóc kia đều ở trong phòng riêng, có bọn họ nhìn chằm chằm, tôi không dám lục lọi đồ đạc. Còn những phòng khách khác, ngoài giấy vụn ra chẳng có gì hữu dụng. Tôi dọn phòng cả một buổi sáng, còn phải phí công sức lục lọi này nọ, eo mỏi sắp gãy vậy mà cũng không thấy ai đến giúp tôi.”
“...” Nghe Dương Kỳ than phiền, mọi người chỉ biết cạn lời. Ai cũng có nhiệm vụ do chủ biệt thự giao cho, làm gì có thời gian rảnh mà giúp cô ta.
Hơn nữa lúc mới vừa bước vào cửa, bà chủ đã căn dặn việc dọn phòng chỉ có người quét dọn và hầu gái mới có thể làm. Sáng nay hầu gái luôn làm việc ở chỗ bà chủ, buổi trưa bị sai đi đưa cơm trưa, không có thời gian giúp Dương Kỳ.
Trong lúc Dương Kỳ oán trách, Bạch Ngôn cũng đang thầm nghĩ.
Hắn cứ tưởng đồng đội ghép nhóm vào buổi sáng sẽ hữu dụng, tốt hơn đám người chơi kéo đến nửa đêm mười hai giờ mới vào trò chơi. Bây giờ xem ra tố chất của đồng đội đúng là tăng lên một chút, ít nhất sẽ không có người vừa vào game đã khóc sướt mướt. Nhưng tố chất tăng lên không có nghĩa là có đầu óc, trong số những đồng đội ở ải này, hắn vừa nhìn đã biết có mấy người không được thông minh cho lắm.
Có điều đần cũng có chỗ tốt của đần, người đần dễ đối phó, lừa bọn họ chơi dại, có chuyện thì đẩy bọn họ ra làm bia đỡ đạn, nghĩ thôi đã thấy vui rồi...
Khi suy nghĩ đã bay xa đến mức này, Bạch Ngôn vội xóa đi ý nghĩ vừa rồi.
Hắn thầm đọc mấy câu “nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm”, “người đang làm, trời đang nhìn”, “chơi dao sắc có ngày đứt tay”. Cảm thấy đầu óc còn đang nóng lên, vẫn muốn làm chuyện xấu gì đó, hắn lại lập lại mấy lần, cuối cùng đầu óc cũng giảm nhiệt, không có ý nghĩ hãm hại đồng đội lấy làm vui.
Ở ải trước hắn đã buông thả bản thân, giữ lại một Sở Phù, kết quả là bài post vạch mặt hắn lại treo ở đầu trang sáu ngày, chắc bây giờ vẫn còn treo trên đó.
Trừ khi có thể làm thịt tất cả đồng đội chơi chung với hắn, bằng không sớm muộn gì thân phận của hắn cũng bị đưa ra ánh sáng, bị một người chơi còn sống nào đó treo lên diễn đàn, hắn không thể xem tất cả mọi người đều làm kẻ ngu được.
Hơn nữa ở những ải sau, tìm được đồng đội đáng tin hợp thành đội mới là cách vượt ải sáng suốt nhất. Ở những ải sau đường chết trùng trùng, ghép nhóm ngẫu nhiên có nguy hiểm cực lớn. Chẳng may ghép nhóm chung với một động cơ gây chết cả nhóm, vừa vào trò chơi đã đạp trúng đường chết, như vậy cả nhóm đều phải đi bán muối với hắn, ngay cả chết cũng không biết chết thế nào.
Ít nhất trước khi vượt ải lấy được túi quà, hắn vẫn không thể phóng túng bản thân. Vì để nếm được niềm vui tột đỉnh, hắn phải khắc chế bản thân, từ bỏ một số thú vui không đáng kể.
Có lẽ chờ Vương Trạch sống lại, sau khi đâm chết cậu ta, hắn có thể tìm một app rồi vào đó chơi thêm vòng nữa.
Đến lúc đó, hắn muốn chơi thế nào thì chơi.
...
Sau khi bốn người trước mặt báo cáo xong thu hoạch của bản thân, thấy Chu Phú Quý không lên tiếng, Bạch Ngôn bèn nói thay anh ta: “Lúc tôi ở nhà bếp giúp lão Chu, phát hiện trong bếp của nhà này chỉ có thịt mèo, thịt chó, thịt rắn và thịt chuột thối rữa, rau dưa rất ít, có lẽ nấu xong bữa tối là hết. Buổi trưa hôm nay, ông bà chủ biệt thự ăn rất nhiều thịt, đặc biệt yêu thích món tam chi do lão Chu làm.”
“Ngoài ra, buổi trưa con trai thứ của nhà này chỉ ăn một chút rau, uống mấy hớp canh, hình như không thích thịt thối rữa.”
Nghe xong thông tin của Bạch Ngôn, An Tình cắn ngón tay suy tư.
Nhưng cô còn chưa kịp tĩnh tâm suy nghĩ đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai của Dương Kỳ: “Trong bếp đều là thịt hư thối, vậy chúng ta ăn cái gì? Tôi không muốn ăn mèo chết chuột chết đâu!”
Danh sách chương