Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Cậu học sinh trung học đột nhiên biến mất nhưng không ai tin rằng cậu ta vẫn còn sống.
Vũng máu trên ghế đã đập nát ảo tưởng cuối cùng của ba người, trò chơi này không đơn giản chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể qua ải.
Cậu học sinh trung học dựa theo yêu cầu của app, cẩn thận hoàn thành tranh ghép. Nhưng khi cậu ta ghép xong bức tranh, kết quả lại bị ác quỷ trong tranh ghép ăn tươi nuốt sống.
Sở Phù buông tay che miệng xuống, mắt ngấn lệ. Cô run rẩy nhìn sang bức tranh ghép của cậu học sinh trung học, chỉ thấy hình quỷ trên tranh ghép đã biến mất.
Quỷ trên tranh ghép đã biến mất, vậy rốt cuộc con quỷ trên đó... đã đi đâu? Sở Phù cố lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn đèn treo. Trên đèn treo có thêm mấy vết máu loãng nhưng không có quỷ.
Sở Phù thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ lại suýt bị nghẹn bởi nước mắt.
Bản dịch thuộc về nhóm dịch của bạn Uyên khùng, vui lòng đừng mang đi nơi khác.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì gã đàn ông im lặng nãy giờ đột nhiên chất vấn.
“Ê, lúc nãy tao nghe hai đứa mày cứ lảm nhảm gì đấy, tụi mày biết chuyện gì đó mà không nói cho tao đúng không?”
Gã đàn ông nhìn sôcôla trên bàn bên chỗ Sở Phù rồi lại nhìn đống đồ nữ trong ngực Bạch Ngôn, tức giận gắt lên: “Mẹ nó, rõ ràng có làm theo hướng dẫn của trò chơi này cũng không sống được, trò chơi này có quỷ, thật sự có quỷ! Tao nói rõ cho chúng mày biết, nếu chúng mày không nói cho tao, tao không sống được thì cả hai đứa mày cũng đừng hòng chạy thoát!”
“...” Có giỏi ông đứng dậy thử đi!
Bạch Ngôn rất muốn nói như vậy.
Dựa theo điều thứ hai trong quy tắc trò chơi, “tranh ghép phải được ghép trên bàn vuông, trong lúc ghép tranh không được rời khỏi bàn vuông”, hắn rất muốn xem thử nếu gã đàn ông rời khỏi bàn vuông thì sẽ có hậu quả gì.
Nhưng nếu trừng phạt có tính kéo dài mà gã đàn ông lại ôm ý nghĩ lật bàn, xé hết tranh ghép của bọn họ thì rất phiền toái.
Huống hồ gì hắn còn cố ý giấu đi một mảnh ghép của gã đàn ông, nếu gã không đợi được đến khi niềm vui bất ngờ công bố mà đã chết, không hưởng thụ được sự thay đổi nhanh chóng của cuộc đời, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Ngôn quyết định cố nhịn một chút, lừa gạt cho qua chuyện này trước đã.
Vì vậy hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi: “Tôi đã đưa tranh ghép cho ông anh rồi, ông anh còn muốn thế nào nữa?”
Vừa nói xong, hắn tỏ vẻ như hối hận vì đã trêu chọc gã đàn ông, vội dịu giọng bổ sung: “Nói cho ông anh biết cũng được, mặc dù ông anh đối xử với cậu học sinh trung học như vậy... nhưng chúng ta đều bị đưa vào trò chơi này thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Tranh ghép của tôi còn một mảng lớn chưa ghép xong nên nói tóm tắt thôi. Trước đó tôi phát hiện tất cả quần áo kiểu nữ trong tủ quần áo đều ướt nhẹp, chắc hẳn có người từng mặc. Tôi nghĩ có lẽ chúng sẽ hữu dụng, mà cho dù chúng có vô dụng thì cũng có thể dùng làm lá chắn ngăn cản một chút khi quỷ đến, vậy nên tôi mới ôm chúng đến đây.”
Bạch Ngôn nói xong, Sở Phù sợ gã đàn ông gây chuyện với mình nên cũng vội nói: “Lúc tôi căng thẳng là lại rất muốn ăn thứ gì đó, thế nên mới không nhịn được lấy chút đồ ăn ở trên bàn để thức ăn.”
“Mày tưởng tao sẽ tin hả?” Gã đàn ông nghi ngờ: “Mau nói thật cho tao biết, đừng tưởng tao không đánh đàn bà nhé!”
“Không tin ông hỏi anh ấy đi, vừa rồi anh ấy tìm tôi nói chuyện là để khuyên tôi đừng ăn đồ ở đây.”
Sở Phù nhớ đến manh mối liên quan đến “quỷ đói” mà Bạch Ngôn nói cho cô biết, trong lòng rất bất an, nhưng cô có ấn tượng không tốt với gã đàn ông, cuối cùng không bán đứng Bạch Ngôn mà kiên quyết nói: “Hơn nữa ông nhìn thanh sôcôla này đi, trước đó tôi đã mở nó ra ăn mất một nửa, nếu không phải anh ấy khuyên thì tôi đã ăn hết từ lâu rồi.”
Gã đàn ông vẫn nửa tin nửa ngờ với lời giải thích của Sở Phù. Gã không tin thần kinh của cô gái này lại thô như vậy, ngay cả thức ăn không rõ nguồn gốc cũng dám ăn, cũng không sợ bị trúng độc.
Nhưng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, gã biết có một số người đầu óc không bình thường cho lắm, không chừng cô gái trước mắt chính là loại người đầu óc rất không bình thường.
Vì vậy gã miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Sở Phù sau đó nói với vẻ không kiên nhẫn: “Tao biết rồi, hai đứa mày đưa hai món quần áo và hai thanh sôcôla cho tao, nhanh lên! Tao không có thời gian rề rà với tụi mày đâu!”
“Ông lấy tranh ghép của anh này rồi kia mà? Sao còn muốn lấy đồ của chúng tôi nữa.” Sở Phù lầm bầm, trên mặt lộ rõ vẻ không tình nguyện. Nhưng vì sợ gã đàn ông, dù trong lòng không muốn nhưng cô vẫn giao nộp đồ ăn.
Sở Phù giao nộp xong, Bạch Ngôn cũng lấy hai món quần áo tỏa ra mùi hôi thối đưa cho gã đàn ông.
Sợ gã đàn ông gây chuyện với mình, hắn bổ sung một câu: “Tất cả quần áo đều có mùi này, dù sao chúng cũng từng bị nữ quỷ mặc, ông anh cố chịu chút đi.”
Gã đàn ông lấy được sôcôla và quần áo, nỗi sợ hãi trong lòng giảm bớt một chút.
Gã không phải thằng nhóc con bị quỷ giết chết, trên tranh ghép của gã không có quỷ. Hơn nữa hai người kia đã chia đồ cho gã, dù thế nào chắc chắn gã cũng sẽ không chết.
Lấy được đồ rồi gã đàn ông mới để yên, không mắng chửi hay gây chuyện nữa.
...
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Bạch Ngôn bắt đầu chuyên chú ghép tranh.
Do đèn tắt và bị gã đàn ông dây dưa, hắn còn một mảng tranh rất lớn chưa ghép, thời gian vô cùng gấp rút.
Trong lúc Bạch Ngôn ghép tranh, Sở Phù cũng đang liều mạng ghép, nhưng chuyện của cậu học sinh trung học khiến cô bị ám ảnh. Sau khi ghép được hai mảnh cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, sợ cũng có một con quỷ đang đứng lặng lẽ sau lưng, chờ cô ghép xong bức tranh lại mang cô đi.
Quỷ trên tranh ghép của Sở Phù là một người đàn ông trung niên xanh xao vàng vọt, ông ta đứng trước bàn để thực ăn, chiếm diện tích không lớn không nhỏ trên tranh ghép.
Do có nỗi sợ hãi đối với quỷ nên lúc bắt đầu ghép tranh, Sở Phù tránh đi phần có người, chỉ ghép cảnh nền.
Nhưng cảnh nền ghép mãi rồi cũng hết, do dự chốc lát, cô cắn răng lấy mấy mảnh ghép ghép thành một cánh tay của quỷ. Tiếp đó cô lại không nhịn được quay đầu nhìn ra sau, kết quả thấy được một màn rất đỗi kinh dị.
Trước bàn để thực ăn bỗng dưng xuất hiện một cánh tay vàng như nến, cánh tay này quơ quàng trong không khí, làm ra tư thế cầm nắm như muốn lấy thứ gì đó.
Hóa ra ghép tranh sẽ ghép ra quỷ thật!
Thấy cảnh này, Sở Phù đã hiểu ra mọi chuyện.
Hẳn là cậu học sinh trung học xui xẻo kia ghép tranh quá chuyên chú, không nhìn thấy con quỷ trên đèn treo nên mới bị quỷ bắt đi.
Nghĩ đến con quỷ nọ lẳng lặng nhìn cậu học sinh trung học ghép tranh rồi từ từ đến gần sau lưng cậu ta, Sở Phù bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu học sinh trung học đã đi rồi, vậy còn cô thì sao?
Phải chăng cô cũng giống như cậu học sinh trung học, một khi ghép xong tranh cũng sẽ bị con quỷ trong tranh ghép bắt đi?
Hoàn thành tranh ghép sẽ thả quỷ ra, vậy cô có nên tiếp tục ghép tranh không?
Một loạt vấn đề hiện ra liên tục, Sở Phù rất hận đầu óc mình không thông minh, không nghĩ ra được cách gì hay.
Nhưng nếu không làm gì chỉ lo cúi đầu ghép tranh nhất định sẽ chết, điều này đã được cậu học sinh trung học dùng mạng sống của cậu ta để chứng thực. Vậy rốt cuộc cô nên gì bây giờ? Từ bỏ không ghép tranh nữa có được không?
Vừa nhớ đến tiếng hét thảm thiết dọa người của cậu học sinh trung học, Sở Phù sợ đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí cô còn muốn mặc kệ tất cả, vứt tranh ghép đi, bỏ cuộc luôn cho xong.
Nhưng bỏ cuộc rồi có thể sống sót không?
Nhớ lại thảm cảnh bị một con ác quỷ hành hạ trước khi vào trò chơi, Sở Phù biết app này tuyệt đối không tha cho cô. Nếu không hoàn thành trò chơi sẽ bị app trừng phạt, suốt đời suốt kiếp bị ác quỷ tra tấn, chết cũng không thể giải thoát.
Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ? Phải làm sao cô mới có thể sống sót?
Sở Phù liều mạng nghĩ đến mọi thứ liên quan đến trò chơi. Thanh niên ngồi bên trái nói cho cô biết quỷ trên tranh ghép của cô là quỷ đói. Nhìn thấy cánh tay vàng vọt của quỷ nam trung niên, cô cảm thấy lời này hẳn là thật.
Nếu là quỷ đói, phải chăng cô lấy đồ ăn trên bàn đút cho nó là cô có thể sống sót?
Sở Phù ép mình không được quay đầu lại, cố kìm nén nỗi sợ hãi để vừa ghép tranh vừa suy nghĩ, muốn tìm ra một con đường sống.
Có vết xe đổ của cậu học sinh trung học, lúc ghép đến mảnh ghép cuối cùng, Sở Phù cứ cầm mảnh ghép trong tay chứ không ghép vào bức tranh.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Bạch Ngôn, phát hiện anh trai này cũng giống cô, trên tranh ghép chỉ còn thiếu một mảnh, không biết anh ấy đang tính toán gì.
Nghĩ thanh niên lấy giúp người làm vui, ngay cả manh mối quỷ đói cũng là anh ấy tìm được, Sở Phù thật lòng cho rằng người rất đáng tin.
Vì vậy Sở Phù định nói ra nghi vấn của bản thân, nhờ người này giúp cô phân tích một chút, cùng bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
“Anh đẹp trai, tôi thấy hai chúng ta đều chỉ còn lại mảnh ghép cuối cùng, rốt cuộc chúng ta có nên ghép mảnh ghép cuối cùng này vào bức tranh không?” Cô hỏi nhỏ.
“Ghép chứ, trò chơi yêu cầu phải hoàn thành tranh ghép trong vòng ba mươi phút, chúng ta đợi đến mấy giây cuối cùng rồi ghép vào là được. Trên điện thoại di động có đồng hồ đếm ngược, nhớ chú ý một chút đừng để quá giờ.” Bạch Ngôn đáp.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Sở Phù tán thành: “Chỉ cần ghép tranh xong trong thời gian quy định thì xem như hoàn thành trò chơi, dù chỉ còn mấy phút nhưng sống lâu hơn được chừng nào hay chừng ấy.”
Nói đến đây, cô lại lo lắng: “Trước đó anh nói với tôi quỷ trên tranh ghép của tôi là quỷ đói, có phải tôi đút đồ ăn cho nó thì nó sẽ không ăn tôi không?”
“Tôi không biết, những điều này cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Bạch Ngôn cười khổ: “Nếu tôi đoán sai, vậy sau khi hoàn thành tranh ghép cô hãy chạy đi, cố trụ qua năm phút rồi bấm nút trở về trên điện thoại di động là có thể trở về.”
Phản ứng của Bạch Ngôn khiến Sở Phù càng thêm lo lắng, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Ngay cả anh trai đáng tin cũng không chắc, xem ra chỉ có thể xem số phận thôi.
Ngay lúc tim Sở Phù đập cực nhanh, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động xem số giây thì gã đàn ông lại cất giọng oang oang, bắt đầu làm ầm ĩ.
“Này, hai đứa mày lại đang thì thầm cái gì đấy?”
Gã đàn ông nôn nóng hỏi: “Vừa lúc tao có chuyện muốn hỏi tụi mày, tranh ghép của tụi mày cũng thiếu mất một mảnh giống của tao à?”
“Không có, tranh ghép của tôi và anh ấy đều đầy đủ.”
Vừa nói xong, Sở Phù cảm thấy khó hiểu: “Không đúng, tranh ghép của chúng tôi đều đầy đủ, sao tranh của ông lại thiếu mất một mảnh được chứ?”
Nghe Sở Phù nói xong, gã đàn ông chợt hiểu ra. Gã lập tức trợn mắt nhìn về phía Bạch Ngôn, tức giận quát: “Là mày, mày làm gì tranh ghép của tao rồi đúng không?”
A, bị phát hiện rồi, có điều phát hiện hơi trễ.
Đăng chương đểu thế thôi chứ bị copy rồi mình buồn lắm, có cớt mà đăng nữa, khi nào hết buồn sẽ fix lại sau nhé:3
Bạch Ngôn cảm thấy bộ dạng bực tức nóng nảy của gã đàn ông rất thú vị. Trên mặt gã lộ rõ sự tức giận tột độ nhưng nắm tay đang run rẩy lại tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng gã.
Thấy thời gian quy định của trò chơi còn lại năm phút, Bạch Ngôn thầm nghĩ vẫn chưa đến lúc. Hắn cố lắm mới kìm nén được sự hưng phấn đang dâng lên trong lòng, không để bản thân lộ ra nụ cười ác ý.
Cậu học sinh trung học đột nhiên biến mất nhưng không ai tin rằng cậu ta vẫn còn sống.
Vũng máu trên ghế đã đập nát ảo tưởng cuối cùng của ba người, trò chơi này không đơn giản chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể qua ải.
Cậu học sinh trung học dựa theo yêu cầu của app, cẩn thận hoàn thành tranh ghép. Nhưng khi cậu ta ghép xong bức tranh, kết quả lại bị ác quỷ trong tranh ghép ăn tươi nuốt sống.
Sở Phù buông tay che miệng xuống, mắt ngấn lệ. Cô run rẩy nhìn sang bức tranh ghép của cậu học sinh trung học, chỉ thấy hình quỷ trên tranh ghép đã biến mất.
Quỷ trên tranh ghép đã biến mất, vậy rốt cuộc con quỷ trên đó... đã đi đâu? Sở Phù cố lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn đèn treo. Trên đèn treo có thêm mấy vết máu loãng nhưng không có quỷ.
Sở Phù thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ lại suýt bị nghẹn bởi nước mắt.
Bản dịch thuộc về nhóm dịch của bạn Uyên khùng, vui lòng đừng mang đi nơi khác.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì gã đàn ông im lặng nãy giờ đột nhiên chất vấn.
“Ê, lúc nãy tao nghe hai đứa mày cứ lảm nhảm gì đấy, tụi mày biết chuyện gì đó mà không nói cho tao đúng không?”
Gã đàn ông nhìn sôcôla trên bàn bên chỗ Sở Phù rồi lại nhìn đống đồ nữ trong ngực Bạch Ngôn, tức giận gắt lên: “Mẹ nó, rõ ràng có làm theo hướng dẫn của trò chơi này cũng không sống được, trò chơi này có quỷ, thật sự có quỷ! Tao nói rõ cho chúng mày biết, nếu chúng mày không nói cho tao, tao không sống được thì cả hai đứa mày cũng đừng hòng chạy thoát!”
“...” Có giỏi ông đứng dậy thử đi!
Bạch Ngôn rất muốn nói như vậy.
Dựa theo điều thứ hai trong quy tắc trò chơi, “tranh ghép phải được ghép trên bàn vuông, trong lúc ghép tranh không được rời khỏi bàn vuông”, hắn rất muốn xem thử nếu gã đàn ông rời khỏi bàn vuông thì sẽ có hậu quả gì.
Nhưng nếu trừng phạt có tính kéo dài mà gã đàn ông lại ôm ý nghĩ lật bàn, xé hết tranh ghép của bọn họ thì rất phiền toái.
Huống hồ gì hắn còn cố ý giấu đi một mảnh ghép của gã đàn ông, nếu gã không đợi được đến khi niềm vui bất ngờ công bố mà đã chết, không hưởng thụ được sự thay đổi nhanh chóng của cuộc đời, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Ngôn quyết định cố nhịn một chút, lừa gạt cho qua chuyện này trước đã.
Vì vậy hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi: “Tôi đã đưa tranh ghép cho ông anh rồi, ông anh còn muốn thế nào nữa?”
Vừa nói xong, hắn tỏ vẻ như hối hận vì đã trêu chọc gã đàn ông, vội dịu giọng bổ sung: “Nói cho ông anh biết cũng được, mặc dù ông anh đối xử với cậu học sinh trung học như vậy... nhưng chúng ta đều bị đưa vào trò chơi này thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Tranh ghép của tôi còn một mảng lớn chưa ghép xong nên nói tóm tắt thôi. Trước đó tôi phát hiện tất cả quần áo kiểu nữ trong tủ quần áo đều ướt nhẹp, chắc hẳn có người từng mặc. Tôi nghĩ có lẽ chúng sẽ hữu dụng, mà cho dù chúng có vô dụng thì cũng có thể dùng làm lá chắn ngăn cản một chút khi quỷ đến, vậy nên tôi mới ôm chúng đến đây.”
Bạch Ngôn nói xong, Sở Phù sợ gã đàn ông gây chuyện với mình nên cũng vội nói: “Lúc tôi căng thẳng là lại rất muốn ăn thứ gì đó, thế nên mới không nhịn được lấy chút đồ ăn ở trên bàn để thức ăn.”
“Mày tưởng tao sẽ tin hả?” Gã đàn ông nghi ngờ: “Mau nói thật cho tao biết, đừng tưởng tao không đánh đàn bà nhé!”
“Không tin ông hỏi anh ấy đi, vừa rồi anh ấy tìm tôi nói chuyện là để khuyên tôi đừng ăn đồ ở đây.”
Sở Phù nhớ đến manh mối liên quan đến “quỷ đói” mà Bạch Ngôn nói cho cô biết, trong lòng rất bất an, nhưng cô có ấn tượng không tốt với gã đàn ông, cuối cùng không bán đứng Bạch Ngôn mà kiên quyết nói: “Hơn nữa ông nhìn thanh sôcôla này đi, trước đó tôi đã mở nó ra ăn mất một nửa, nếu không phải anh ấy khuyên thì tôi đã ăn hết từ lâu rồi.”
Gã đàn ông vẫn nửa tin nửa ngờ với lời giải thích của Sở Phù. Gã không tin thần kinh của cô gái này lại thô như vậy, ngay cả thức ăn không rõ nguồn gốc cũng dám ăn, cũng không sợ bị trúng độc.
Nhưng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, gã biết có một số người đầu óc không bình thường cho lắm, không chừng cô gái trước mắt chính là loại người đầu óc rất không bình thường.
Vì vậy gã miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Sở Phù sau đó nói với vẻ không kiên nhẫn: “Tao biết rồi, hai đứa mày đưa hai món quần áo và hai thanh sôcôla cho tao, nhanh lên! Tao không có thời gian rề rà với tụi mày đâu!”
“Ông lấy tranh ghép của anh này rồi kia mà? Sao còn muốn lấy đồ của chúng tôi nữa.” Sở Phù lầm bầm, trên mặt lộ rõ vẻ không tình nguyện. Nhưng vì sợ gã đàn ông, dù trong lòng không muốn nhưng cô vẫn giao nộp đồ ăn.
Sở Phù giao nộp xong, Bạch Ngôn cũng lấy hai món quần áo tỏa ra mùi hôi thối đưa cho gã đàn ông.
Sợ gã đàn ông gây chuyện với mình, hắn bổ sung một câu: “Tất cả quần áo đều có mùi này, dù sao chúng cũng từng bị nữ quỷ mặc, ông anh cố chịu chút đi.”
Gã đàn ông lấy được sôcôla và quần áo, nỗi sợ hãi trong lòng giảm bớt một chút.
Gã không phải thằng nhóc con bị quỷ giết chết, trên tranh ghép của gã không có quỷ. Hơn nữa hai người kia đã chia đồ cho gã, dù thế nào chắc chắn gã cũng sẽ không chết.
Lấy được đồ rồi gã đàn ông mới để yên, không mắng chửi hay gây chuyện nữa.
...
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Bạch Ngôn bắt đầu chuyên chú ghép tranh.
Do đèn tắt và bị gã đàn ông dây dưa, hắn còn một mảng tranh rất lớn chưa ghép, thời gian vô cùng gấp rút.
Trong lúc Bạch Ngôn ghép tranh, Sở Phù cũng đang liều mạng ghép, nhưng chuyện của cậu học sinh trung học khiến cô bị ám ảnh. Sau khi ghép được hai mảnh cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, sợ cũng có một con quỷ đang đứng lặng lẽ sau lưng, chờ cô ghép xong bức tranh lại mang cô đi.
Quỷ trên tranh ghép của Sở Phù là một người đàn ông trung niên xanh xao vàng vọt, ông ta đứng trước bàn để thực ăn, chiếm diện tích không lớn không nhỏ trên tranh ghép.
Do có nỗi sợ hãi đối với quỷ nên lúc bắt đầu ghép tranh, Sở Phù tránh đi phần có người, chỉ ghép cảnh nền.
Nhưng cảnh nền ghép mãi rồi cũng hết, do dự chốc lát, cô cắn răng lấy mấy mảnh ghép ghép thành một cánh tay của quỷ. Tiếp đó cô lại không nhịn được quay đầu nhìn ra sau, kết quả thấy được một màn rất đỗi kinh dị.
Trước bàn để thực ăn bỗng dưng xuất hiện một cánh tay vàng như nến, cánh tay này quơ quàng trong không khí, làm ra tư thế cầm nắm như muốn lấy thứ gì đó.
Hóa ra ghép tranh sẽ ghép ra quỷ thật!
Thấy cảnh này, Sở Phù đã hiểu ra mọi chuyện.
Hẳn là cậu học sinh trung học xui xẻo kia ghép tranh quá chuyên chú, không nhìn thấy con quỷ trên đèn treo nên mới bị quỷ bắt đi.
Nghĩ đến con quỷ nọ lẳng lặng nhìn cậu học sinh trung học ghép tranh rồi từ từ đến gần sau lưng cậu ta, Sở Phù bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu học sinh trung học đã đi rồi, vậy còn cô thì sao?
Phải chăng cô cũng giống như cậu học sinh trung học, một khi ghép xong tranh cũng sẽ bị con quỷ trong tranh ghép bắt đi?
Hoàn thành tranh ghép sẽ thả quỷ ra, vậy cô có nên tiếp tục ghép tranh không?
Một loạt vấn đề hiện ra liên tục, Sở Phù rất hận đầu óc mình không thông minh, không nghĩ ra được cách gì hay.
Nhưng nếu không làm gì chỉ lo cúi đầu ghép tranh nhất định sẽ chết, điều này đã được cậu học sinh trung học dùng mạng sống của cậu ta để chứng thực. Vậy rốt cuộc cô nên gì bây giờ? Từ bỏ không ghép tranh nữa có được không?
Vừa nhớ đến tiếng hét thảm thiết dọa người của cậu học sinh trung học, Sở Phù sợ đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí cô còn muốn mặc kệ tất cả, vứt tranh ghép đi, bỏ cuộc luôn cho xong.
Nhưng bỏ cuộc rồi có thể sống sót không?
Nhớ lại thảm cảnh bị một con ác quỷ hành hạ trước khi vào trò chơi, Sở Phù biết app này tuyệt đối không tha cho cô. Nếu không hoàn thành trò chơi sẽ bị app trừng phạt, suốt đời suốt kiếp bị ác quỷ tra tấn, chết cũng không thể giải thoát.
Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ? Phải làm sao cô mới có thể sống sót?
Sở Phù liều mạng nghĩ đến mọi thứ liên quan đến trò chơi. Thanh niên ngồi bên trái nói cho cô biết quỷ trên tranh ghép của cô là quỷ đói. Nhìn thấy cánh tay vàng vọt của quỷ nam trung niên, cô cảm thấy lời này hẳn là thật.
Nếu là quỷ đói, phải chăng cô lấy đồ ăn trên bàn đút cho nó là cô có thể sống sót?
Sở Phù ép mình không được quay đầu lại, cố kìm nén nỗi sợ hãi để vừa ghép tranh vừa suy nghĩ, muốn tìm ra một con đường sống.
Có vết xe đổ của cậu học sinh trung học, lúc ghép đến mảnh ghép cuối cùng, Sở Phù cứ cầm mảnh ghép trong tay chứ không ghép vào bức tranh.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Bạch Ngôn, phát hiện anh trai này cũng giống cô, trên tranh ghép chỉ còn thiếu một mảnh, không biết anh ấy đang tính toán gì.
Nghĩ thanh niên lấy giúp người làm vui, ngay cả manh mối quỷ đói cũng là anh ấy tìm được, Sở Phù thật lòng cho rằng người rất đáng tin.
Vì vậy Sở Phù định nói ra nghi vấn của bản thân, nhờ người này giúp cô phân tích một chút, cùng bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
“Anh đẹp trai, tôi thấy hai chúng ta đều chỉ còn lại mảnh ghép cuối cùng, rốt cuộc chúng ta có nên ghép mảnh ghép cuối cùng này vào bức tranh không?” Cô hỏi nhỏ.
“Ghép chứ, trò chơi yêu cầu phải hoàn thành tranh ghép trong vòng ba mươi phút, chúng ta đợi đến mấy giây cuối cùng rồi ghép vào là được. Trên điện thoại di động có đồng hồ đếm ngược, nhớ chú ý một chút đừng để quá giờ.” Bạch Ngôn đáp.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Sở Phù tán thành: “Chỉ cần ghép tranh xong trong thời gian quy định thì xem như hoàn thành trò chơi, dù chỉ còn mấy phút nhưng sống lâu hơn được chừng nào hay chừng ấy.”
Nói đến đây, cô lại lo lắng: “Trước đó anh nói với tôi quỷ trên tranh ghép của tôi là quỷ đói, có phải tôi đút đồ ăn cho nó thì nó sẽ không ăn tôi không?”
“Tôi không biết, những điều này cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Bạch Ngôn cười khổ: “Nếu tôi đoán sai, vậy sau khi hoàn thành tranh ghép cô hãy chạy đi, cố trụ qua năm phút rồi bấm nút trở về trên điện thoại di động là có thể trở về.”
Phản ứng của Bạch Ngôn khiến Sở Phù càng thêm lo lắng, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Ngay cả anh trai đáng tin cũng không chắc, xem ra chỉ có thể xem số phận thôi.
Ngay lúc tim Sở Phù đập cực nhanh, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động xem số giây thì gã đàn ông lại cất giọng oang oang, bắt đầu làm ầm ĩ.
“Này, hai đứa mày lại đang thì thầm cái gì đấy?”
Gã đàn ông nôn nóng hỏi: “Vừa lúc tao có chuyện muốn hỏi tụi mày, tranh ghép của tụi mày cũng thiếu mất một mảnh giống của tao à?”
“Không có, tranh ghép của tôi và anh ấy đều đầy đủ.”
Vừa nói xong, Sở Phù cảm thấy khó hiểu: “Không đúng, tranh ghép của chúng tôi đều đầy đủ, sao tranh của ông lại thiếu mất một mảnh được chứ?”
Nghe Sở Phù nói xong, gã đàn ông chợt hiểu ra. Gã lập tức trợn mắt nhìn về phía Bạch Ngôn, tức giận quát: “Là mày, mày làm gì tranh ghép của tao rồi đúng không?”
A, bị phát hiện rồi, có điều phát hiện hơi trễ.
Đăng chương đểu thế thôi chứ bị copy rồi mình buồn lắm, có cớt mà đăng nữa, khi nào hết buồn sẽ fix lại sau nhé:3
Bạch Ngôn cảm thấy bộ dạng bực tức nóng nảy của gã đàn ông rất thú vị. Trên mặt gã lộ rõ sự tức giận tột độ nhưng nắm tay đang run rẩy lại tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng gã.
Thấy thời gian quy định của trò chơi còn lại năm phút, Bạch Ngôn thầm nghĩ vẫn chưa đến lúc. Hắn cố lắm mới kìm nén được sự hưng phấn đang dâng lên trong lòng, không để bản thân lộ ra nụ cười ác ý.
Danh sách chương