Hai ngày chớp mắt trôi qua, Trâu Hàn không hề rời khỏi phòng, được Ngu Thành Hà hầu hạ thoải mái khôn cùng, nghe nói có người đã quay lại còn cảm thấy không quen, thời gian hai ngày trôi qua sao mà nhanh quá.

Người đầu tiên đến gõ cửa là chị trợ lý.

Cô mang theo bao lớn bao nhỏ quá trời đồ, khiến Trâu Hàn nghi hoặc nhất là cô còn mang theo cả một bình canh gà từ xa tới đây.

“Canh gà là sao?” Bạn nhỏ đơn thuần ngốk nghếk hỏi.

“Anh Phí kêu mang tới, nói là cậu làm việc khổ cực, phải bồi bổ cho cậu.” Trợ lý nín cười nói, “Nhưng mà chị thấy sắc mặt cậu hồng hào, trông còn tốt hơn cả lúc trước nữa, chắc không cần bồi bổ thêm đâu ha?”

Trâu Hàn: “…”

Cậu vơ lấy cái gối cầm trong tay, “Phí Lễ đâu?!”

Trợ lý ném hết đồ trong tay, nhanh chân bỏ chạy.

Chuyện của Kỷ Dật Văn được xử lý vô cùng nhanh, nhưng di chứng để lại rất nghiêm trọng, đặc biệt là kẻ tiên phong Ngu Thành Hà. Bản thân anh có thể không thèm nhìn bình luận, nhưng đoàn đội của anh thì không thể không xem, Phí Lễ còn rất nhiều công tác khắc phục hậu quả cần phải làm, căn bản không có thời gian để đến đoàn phim.

Trâu Hàn nghiến răng nghiến lợi một hồi vẫn không hết giận, nói với Ngu Thành Hà, “Anh đổi người đại diện đi.”

“Được, em nói sao thì cứ thế.” Ngu Thành Hà biết cậu chỉ đang giỡn, miệng đáp ứng, tay lại đi múc một chén canh gà nhỏ, “Nhưng mà nghe nói canh gà này ngon lắm, không uống thì tiếc.”

Trâu Hàn trừng Ngu Thành Hà, “Em chết cũng không uống canh gà này, ổng coi em là cái gì?”

Ngu Thành Hà khẽ cười một tiếng, cũng không khuyên nhủ cậu, mà uống một ngụm vào miệng, rồi đột ngột cúi đầu, đút hết vào trong miệng Trâu Hàn.

Trâu Hàn: “…”

Ngu Thành Hà lại uống thêm một ngụm.

Trâu Hàn rốt cuộc vẫn biết ngại, nhận lấy cái chén húp một hơi hết sạch.

Ngu Thành Hà dụ dỗ cậu uống hai chén canh gà, mới hài lòng đi thu dọn đồ đạc.

Nhìn bao lớn bao nhỏ trên mặt đất, Trâu Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cậu biết trước đây khi Ngu Thành Hà vào đoàn quay phim chưa bao giờ mang nhiều đồ. Đó giờ anh đã quen ở một mình, trợ lý chỉ mang một người, đồ có thể không mang thì sẽ không mang. Nhưng lần này, lúc ở nhà anh thu xếp hành lý vô cùng tỉ mỉ, quần áo, giày, đồ ăn, thậm chí đồ chơi nho nhỏ mà Trâu Hàn thích… Có vài thói quen chính Trâu Hàn cũng không ý thức được, anh đều nhớ hết toàn bộ, thành ra nhét đầy mấy va li lớn.

Chuyến này trợ lý quay lại, tự nhiên mang tới nhiều đồ như vậy chắc chắn là do được Ngu Thành Hà căn dặn, cậu nhìn thấy vài nhãn mác quen mắt.

Cảm giác được người toàn tâm toàn ý cưng chiều, thật tốt.

Trâu Hàn nhảy xuống khỏi ghế sofa, theo sau mông Ngu Thành Hà, nhìn anh thu dọn đồ đạc.

“Làm sao vậy hửm?” Ngu Thành Hà quay đầu lại hôn cậu một chút.

Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Không có gì, anh làm việc anh đi, em nhìn.”

Cứ nhìn anh bận rộn như vậy, trong lòng cậu cũng đã thỏa mãn, rất có cảm giác sinh hoạt.

Thế nhưng bầu không khí tốt đẹp này không duy trì được lâu, Lộ Nam cũng tới.

Tiểu Lộ đạo lần này không tới gõ cửa, mà trực tiếp gọi điện kêu bọn họ đi họp.

Từ khi bắt đầu quay tới giờ, đoàn phim liên tiếp xảy ra vấn đề, hơn nữa do chuyện của Kỷ Dật Văn, nhân viên công tác trong đoàn thay đổi nhiều, khiến cho tất cả mọi người không có tâm trạng làm việc. Lộ Nam mở họp để cổ vũ sĩ khí, nhấn mạnh quy củ một chút, sau đó thì cùng nhau ăn bữa cơm.

Lúc trở lại khách sạn đã hơn chín giờ tối, Ngu Thành Hà đi thẳng vào phòng Trâu Hàn.

Trâu Hàn xoa xoa trán, “Ngoài hành lang có camera giám sát.”

“Anh biết.” Ngu Thành Hà đẩy cậu tới sau cửa, nói, “Em đã đồng ý hẹn hò quang minh chính đại rồi… Anh biết, bây giờ không vội công khai, nhưng tụi mình cũng phải từ từ lan truyền một ít manh mối ra ngoài, thế thì thời điểm công bố mới không quá shock chứ, em coi có hợp lý không?”

Bản thân Trâu Hàn kỳ thực không sợ công khai, chủ yếu là suy xét tới Ngu Thành Hà, nếu Ngu Thành Hà đã kiên trì như vậy, thì cậu cũng lười khuyên thêm nữa.

Hơn nữa, hai người vừa mới tiến thêm một bước, nếu thật sự để cho cậu ngủ một mình, cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Trâu Hàn không nhiều lời nữa, nắm lấy phần gáy Ngu Thành Hà ngẩng đầu hôn lên.

Hai người trao nhau một cái hôn triền miên nồng nhiệt, mãi tới khi Ngu Thành Hà hơi không nhịn được mới dừng lại.

Ngày mai là ngày rất quan trọng, đêm nay thật sự không thể làm bừa, cuối cùng bọn họ chỉ giúp nhau một cái rồi thôi.

Ngày hôm sau đến trường quay, vừa nhìn đã thấy bầu không khí rõ ràng không giống với mấy ngày trước, nhân viên công tác ai nấy đều rất nghiêm túc, cũng không có nhiều người xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Phần diễn của Ngu Thành Hà hôm nay tương đối nhiều, vừa đến đã bắt đầu hóa trang ngay. Trâu Hàn không có việc gì làm, dạo một vòng quanh trường quay, cuối cùng đi tới chỗ Lộ Nam đang ngồi sau camera.

Tiểu Lộ đạo nhìn chằm chằm máy quay, không đùa giỡn cùng Trâu Hàn, thái độ hết sức chăm chú.

Trâu Hàn có thể cảm thấy, trải qua chuyện của Kỷ Dật Văn, Lộ Nam cũng có thay đổi rõ rệt.

Cụ thể thay đổi thế nào thì khó mà miêu tả, nhưng là Lộ Nam hiện tại càng thêm nghiêm túc. Đương nhiên trước đây anh ta cũng rất nghiêm túc, thế nhưng… nói thế nào nhỉ, giống như trước đây anh ta chỉ nghiêm túc vì giấc mộng, vì yêu thích của mình, còn bây giờ thì có thêm một phần ý thức trách nhiệm.

Chuyện Lộ Dư Phi vô tội bị liên lụy lần này, đúng là đã cảnh cáo anh ta một phát.

Trâu Hàn nhìn gò má nghiêm túc của Lộ Nam, trong đầu bỗng lóe lên bộ dáng anh ta mặc đồ nữ.

Không biết Tiểu Lộ đạo đàng hoàng trịnh trọng mặc đồ nữ ngồi đạo diễn thì trông thế nào nhỉ? Nói mới nhớ, Ngu Thành Hà cũng từng mặc đồ nữ.

Trong giấc mộng ban đầu của Trâu Hàn, Ngu Thành Hà thường xuất hiện trong trang phục bé gái, bây giờ cậu biết đó là vì khi còn bé đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.

Cơ mà suy nghĩ kĩ một chút, tự dưng cảm thấy có hơi mong đợi bộ dáng Ngu Thành Hà trưởng thành mặc đồ nữ… Mới thất thần một chút, điện thoại trong túi liền rung lên, lấy ra nhìn, là tin nhắn QQ đến từ Quan tự tại.

【 Quan tự tại: Miêu Miêu, cuối tuần này tui tới tìm ông được không? 】

Tinh thần Trâu Hàn chấn động, lập tức đánh chữ.

【 Mèo mắt to: Được chứ! Không được cũng phải được! 】

【 Mèo mắt to: Ông từ chỗ nào tới đây? Đến lúc đó tui đi đón ông. 】

【 Quan tự tại: Không cần đón, thực ra tui từng tới Lận Xuyên rồi. 】

【 Mèo mắt to: Thiệt hả? Hồi nào vậy? Sao tui không biết? 】

【 Quan tự tại: Mới cách đây không lâu. Ông đưa tui địa chỉ đi, để tự tui tìm là được rồi. 】

【 Mèo mắt to: Như vậy sao mà được, tui nhất định phải đi đón ông, sau đó chúng ta thương lượng coi làm thế nào để cho Yêu Yêu một niềm vui bất ngờ. 】

【 Quan tự tại: Vậy cũng được. 】

Hai người cẩn thận hẹn thời gian cùng địa điểm, Trâu Hàn còn đặc biệt căn dặn Quan tự tại tuyệt đối không được để lộ ra trước mặt Thủy Yêu Yêu.

Quan tự tại nhất nhất đáp ứng.

Gửi tin nhắn xong, tinh thần Trâu Hàn sảng khoái, vừa lúc nghe thấy Lộ Nam nói “qua”, liền lập tức vọt tới bên người Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, tò mò hỏi, “Có chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy?”

“Quan Quan sắp tới.” Trâu Hàn nhẹ giọng nói, “Anh xem xem tụi mình nên làm gì để cho Tiểu Lộ đạo một ‘kinh hỉ’?”

Ngu Thành Hà nhìn ba chữ “muốn gây sự” viết thật to trên trán cậu, cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu của cậu một cái, rồi mới nói, “Đến lúc đó tụi mình mở một cái party theo chủ đề, em thấy sao?”

“Chủ đề hả?” Trâu Hàn trợn mắt lên, “Mặc đồ con gái?”

Ngu Thành Hà nở nụ cười, gật đầu.

Vậy chẳng phải là mình cũng có thể nhìn thấy Ngu Thành Hà mặc đồ con gái sao?

Hầu kết Trâu Hàn lăn lăn một chút, mạnh mẽ gật đầu, “Được!”

Cậu bị cơn háo sắc mụ mị hết đầu óc, đến nỗi quên mất rằng tới lúc đó, chính cậu cũng phải mặc đồ nữ.

“Đừng mời quá nhiều người.” Ngu Thành Hà nhìn cậu hưng phấn xoa xoa tay, nhắc nhở, “Dù sao thì vẫn đang trong quá trình quay phim, phỏng chừng cũng không có nhiều thời gian, tụ lại thả lỏng một tí thôi.”

Trâu Hàn gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị.

Đầu tiên, phải có địa điểm.

Đúng như Ngu Thành Hà nói, hiện tại đoàn phim đang trong thời kỳ sốt sắng quay phim, nên buổi party này không thích hợp làm quá lớn, mời mười người trong vòng là đủ rồi. Hơn nữa, tốt nhất là đừng truyền quá nhiều tin tức ra ngoài, để tránh gây ra ảnh hưởng xấu. Thế nên, khách sạn cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Trâu Hàn suy nghĩ một chút, bất chợt tới bên người Ngu Thành Hà lần nữa, “Anh nói xem, tụi mình có nên mua một căn nhà gần thành điện ảnh không?”

Ngu Thành Hà không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên muốn mua nhà, “Để làm party thôi hả?”

“Không phải.” Trâu Hàn vừa chợt nghĩ tới khi nãy, “Em cảm thấy, nói sao đi nữa thì thành điện ảnh cũng là nơi tụi mình thường phải tới. Ở khách sạn đương nhiên là không tồi, nhưng nếu có nhà ở gần đây, vậy không phải tốt hơn sao? Lỡ mà gặp chuyện gì ở đoàn phim, trạng thái không ổn định, thì mình còn có thể về nhà nghỉ ngơi một chút.”

Lần đầu tiên cậu chủ động nhắc tới “nhà”, Ngu Thành Hà như bị đâm một phát ở đầu quả tim, anh gật gật đầu, “Được, nghe lời em.”

Trâu Hàn lập tức vui vẻ ra mặt.

“Để anh mua.” Ngu Thành Hà nói tiếp.

Trâu Hàn hơi sửng sốt, cũng không làm màu lịch sự với anh, “Được.”

Ngu Thành Hà vừa định gọi điện cho Phí Lễ, lại bị Trâu Hàn ngăn cản.

“Khoan đã, để em gọi điện hỏi chú Hách cái, lỡ đâu em có mua nhà ở gần đây.”

Ngu Thành Hà: “…”

Trâu Hàn gọi điện thoại hỏi, sau đó trưng vẻ mặt một lời khó nói hết.

“Có thiệt hả?” Ngu Thành Hà nghi ngờ hỏi.

“Có một căn nhà nhỏ theo phong cách phương tây, lúc mới mua em nói muốn chọn chỗ có phong cảnh tốt để ở.” Trâu Hàn đã hoàn toàn quên mất chuyện này, “Sau đó em không thích nó quá gần thành điện ảnh, nên không tới ở. Chú Hách sửa sang chỗ đó thành nhà trọ cho người ta thuê.”

Ngu Thành Hà: “Bảo bối, đây đã là lần thứ hai rồi đó. Rốt cuộc là em còn bao nhiêu bất động sản mà chính em không biết nữa?”

“Không có.” Bản thân Trâu Hàn cũng thấy hơi ngượng, “Em hỏi chú Hách rồi, lần này thật sự không có nữa.”

Đột nhiên xuất hiện một căn nhà, Trâu Hàn liền tranh thủ thời gian đi nhìn xem.

Nhà xây kế bên hồ, phong cảnh quả thực rất tốt, phong cách trang trí thì lại không khác mấy so với nhà dân bình thường.

Vừa vặn lúc này không có người ở, Trâu Hàn liền thu hồi căn nhà này, dọn dẹp sửa sang lại một chút.

Chớp mắt đã tới cuối tuần, Trâu Hàn tự mình lái xe đi đón Quan tự tại.

Tuy đã thương lượng tốt với Ngu Thành Hà, nhưng cụ thể chơi thế nào thì vẫn phải xem ý của Quan tự tại. Nếu cậu ta không phải loại người hướng ngoại thích chơi đùa tiệc tùng, Trâu Hàn không muốn để cậu ta cảm thấy lúng túng.

Sau khi lái xe tới sân bay, Trâu Hàn gửi định vị cùng biển số xe cho Quan tự tại, sau đó thản nhiên vừa chờ vừa ngân nga một đoạn nhạc lệch điệu.

Nói mới nhớ, đây có thể tính là lần đầu tiên cậu gặp bạn trên mạng.

Lộ Nam không tính, Lộ Nam bây giờ còn chưa biết mình đã bị bại lộ.

Trâu Hàn nhìn gương chiếu hậu sửa sửa tóc mình một chút, cửa sổ bỗng bị ai đó nhẹ nhàng gõ vài phát.

Trâu Hàn quay đầu nhìn lại, một người trẻ tuổi làn da trắng nõn đứng ở một bên cửa xe, hai má hơi ửng hồng, dường như có hơi ngại ngùng, “Ông là Miêu Miêu-… Hình như tụi mình từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Quan Quan?

Quan tự tại?

Đối tượng hẹn hò của Lộ Nam?

Trâu Hàn trực tiếp ngớ người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện