Nếu Lộ Nam không phải là đạo diễn của bộ phim này, anh ta chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi luôn, Ngu Thành Hà cái tên này thật đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng bây giờ anh ta là đạo diễn, đương nhiên không mong muốn bầu không khí đoàn phim mới khởi động mà đã bị hủy, hơn nữa chính anh ta cũng cảm thấy việc này không được bình thường, cho nên chỉ có thể kiềm nén đi vào trong.
May thay, nói đến chính sự, cả Ngu Thành Hà lẫn Trâu Hàn đều rất nghiêm túc.
Hai người bổ sung lẫn nhau, kể hết mọi chuyện cho Lộ Nam, xong mới hỏi, “Hai nữ diễn viên kia là ai đưa tới?”
Trong một bộ phim, nhân vật có tên ít thì mười mấy, nhiều thì hơn trăm người, không thể đều do tổng đạo diễn tới tuyển chọn được.
Lộ Nam chỉ phụ trách mấy nhân vật chủ chốt, còn phần lớn các diễn viên còn lại là do phó đạo diễn chuyên phụ trách tuyển chọn đưa tới.
Trên cơ bản, tất cả đoàn phim đều xảy ra tình huống bên trên nhét người vào. Giới giải trí là nơi nâng cao đạp thấp, đoàn phim đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Phần lớn là nhờ cậy quan hệ với người có bối cảnh.
Mới ngày đầu khởi động máy đã dám câu dẫn nam chính ngay trong đoàn phim, nhìn sao cũng thấy không biết mùi sợ.
Tuy nhiên, đoàn làm phim “Tuyệt mỹ ái tình” này quá đặc biệt, những người có quyền lên tiếng nhất là người đầu tư, đạo diễn, và nam chính đều ở đây. Bọn họ không đưa người vào, cũng không nghe nói có ai nhét người vào tổ.
Nhưng chưa từng nghe nói không có nghĩa là sau lưng không xảy ra.
Lộ Nam gọi điện thoại kêu phó đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên tới.
Phó đạo diễn tên là Lý Uy Minh, chừng bốn mươi tuổi, bề ngoài béo trắng, mặt mũi hiền từ, một đường chạy tới mồ hôi đã ướt đầy trán.
“Tiểu Lộ đạo, anh Ngu, Trâu lão sư.” Người này lúc nào cũng cười híp mắt, nhìn rất dễ thân cận, ông ta lần lượt chào từng người rồi mới hỏi, “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Trong tay Lộ Nam có tư liệu của diễn viên, anh ta lấy ảnh của hai nữ diễn viên kia ra đưa cho Lý Uy Minh xem, “Anh Lý vất vả rồi, hai người này anh có quen không?”
Trước đây Lý Uy Minh từng hợp tác với Lộ Dư Phi rất nhiều lần, ông ta có mạng lưới giao thiệp rộng, làm việc lại linh hoạt khéo đưa đẩy, rất nhiều đạo diễn đều muốn hợp tác với ông ta. Lần này là do có Lộ Dư Phi đứng giữa dắt mối cho, nhờ ông ta hỗ trợ, ông ta mới đến đoàn phim của tên đạo diễn newbie Lộ Nam này.
Cho nên Lộ Nam đối xử với ông ta cũng khá khách khí.
“Dụ Thu Nhuế, Tôn Niệm.” Lý Uy Minh rất quen thuộc với các diễn viên, liếc mắt nhìn mặt một cái liền biết tên, “Không tính là quen thuộc, nhưng đều là do tôi tự tuyển chọn, hai người họ làm sao vậy?”
Lộ Nam nói chuyện lúc nãy ra.
Lý Uy Minh lau mồ hôi, có chút lúng túng, “Xin lỗi, tôi nhìn lầm người rồi, tôi không ngờ hai cổ lại là người như vậy.”
“Không, anh Lý anh đừng hiểu lầm, tụi em không phải đang truy cứu trách nhiệm.” Lộ Nam sợ ông ta suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích nói, “Anh chọn người dựa vào kỹ năng diễn xuất thôi, sao có thể hiểu rõ mỗi diễn viên như lòng bàn tay được chứ? Tụi em là thấy việc này hơi kỳ, nên mới hỏi xem anh có biết hai người này không. Dù sao thì phim mới bắt đầu quay, em không muốn để đoàn phim bị nhiễm không khí kỳ quái gì gì đó.”
Lý Uy Minh nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói, “Dụ Thu Nhuế là người mới, vừa lên đại học năm ba, trước đây chưa từng đóng phim nào, đây là bộ phim đầu tiên của cổ, còn lai lịch của cổ thì tôi không rõ lắm. Tôn Niệm thì đã từng diễn mấy vai phụ, kỹ năng diễn xuất ô kê, nhưng không có ai nâng nên không kiếm được tài nguyên. Cơ mà lần này Tôn Niệm tới thử vai thì không phải thông qua tuyển chọn, mà là được Đồng Mặc đề cử.”
Cái tên Đồng Mặc này, Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà đều rất quen thuộc, thần tượng của chị trợ lý. Rất nhiều người nói hắn là kẻ địch lớn nhất của Ngu Thành Hà, nhưng thực ra cả hai người đều chưa từng gặp nhau. Cho nên bọn họ cũng không hiểu rõ nhân phẩm của Đồng Mặc lắm.
Nhưng mà trong bộ phim lần này, Đồng Mặc sẽ đến đóng một vai khách mời.
“Tôi từng nói chuyện với Đồng Mặc, cảm giác nhân phẩm không tệ lắm.” Đồng Mặc cũng là Lộ Dư Phi đề cử tới, đương nhiên là do Lộ Nam tự mình tiếp đón, “Nhưng không quen sâu thì khó mà nói lắm.”
Tuy fan của hai người ngày nào cũng gây war với nhau, nhưng bản thân Ngu Thành Hà không có suy nghĩ gì về Đồng Mặc, lại không thể phán xét Đồng Mặc là người thế nào dựa vào hành động của Tôn Niệm. Dù sao thì Đồng Mặc và Tôn Niệm cũng từng hợp tác với nhau, nếu như hắn ta chỉ đơn thuần cảm thấy kỹ năng diễn xuất của người ta tốt nên cho người ta cơ hội thử vai, thì có thể nói nhân phẩm của hắn ta thật ra không tệ lắm.
Trong phòng yên lặng một phút chốc.
“Trâu lão sư, ý cậu sao?” Lộ Nam hỏi Trâu Hàn.
Trâu Hàn dầu gì cũng là người đầu tư, Lộ Nam đương nhiên phải hỏi ý kiến của cậu trước.
Nhưng chuyện đó thì Lý Uy Minh không biết, ông ta nghe thế thì kinh ngạc mà nhìn Trâu Hàn một cái, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Trâu Hàn suy nghĩ một chút, nói, “Nếu Tôn Niệm là do Đồng Mặc tiến cử tới, mà Đồng Mặc cũng sắp phải vào đoàn phim rồi, thì thôi giữ Tôn Niệm lại, cho Dụ Thu Nhuế về nhà đi.”
Lộ Nam vừa nhìn về phía Ngu Thành Hà, “Anh Ngu, còn anh thì sao?”
“Tôi nghe theo Trâu lão sư.” Ngu Thành Hà nói.
Lộ Nam quay đầu nhìn về phía Lý Uy Minh, “Vậy thì làm phiền anh Lý nhé?”
Trong lòng Lý Uy Minh nghi ngờ không thôi, nhưng rất thức thời không hỏi nhiều, “Phiền gì chớ, vốn là do tôi làm không tốt, lần này tôi nhất định sẽ xử lý tốt.”
Ông ta rời khỏi phòng, ba người còn lại đều thay đổi tư thế ngồi, Ngu Thành Hà nói, “Cái cô Dụ Thu Nhuế kia nếu còn là học sinh thì sao lại có nhiều thủ đoạn như vậy?”
Lộ Nam quen thói cãi nhau với anh, “Ai nói cứ là học sinh thì trong sáng chớ? Bây giờ á, học sinh hơi lớn tí thôi… có khi biết còn nhiều hơn anh nữa đó.”
“Tiểu Lộ đạo à, cậu là giang tinh* tái thế hả?” Ngu Thành Hà đối với anh ta không chút khách khí, “Sinh viên thì đủ mọi thể loại đúng rồi đó. Nhưng nếu Dụ Thu Nhuế thật sự là người như vậy, làm được đến mức này, sao có thể nhìn trúng cái vai nhỏ xíu này? Đã thế còn phải đi thi thử vai nữa? Hoặc có thể Lý Uy Minh nói dối?”
*giang tinh: ngôn ngữ mạng, chỉ người cố tình đi ngược với ý kiến người khác khi bàn luận một vấn đề gì đó với mục tiêu khiến người khác khó chịu.
“Anh Lý sẽ không nói dối.” Lộ Nam nghe nói như vậy, cũng cảm thấy chuyện không đơn giản, không tiếp tục cãi cọ với Ngu Thành Hà nữa, “Thế ý của anh là sao? Có khi nào là do chúng ta nghĩ nhiều, chứ thật ra cô ta chỉ mới làm chuyện này lần đầu thôi không?”
“Không, là do chúng ta nghĩ quá đơn giản.” Trâu Hàn nghe hiểu ý tứ của Ngu Thành Hà, chen vào một câu, “Cái cô Dụ Thu Nhuế đó… động tác câu dẫn người ta của cổ rất tự nhiên, không giống người mới. Hơn nữa, anh có bao giờ thấy người mới nào dám trắng trợn câu dẫn đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật như cổ chưa?”
Lộ Nam không ngốc, kết hợp lời nói của Ngu Thành Hà và Trâu Hàn, trong lòng anh ta mơ hồ có một suy đoán, nhưng không nói ra.
Nhưng Ngu Thành Hà lại nói thẳng ra, “Tôi nghi là cô ta đã được huấn luyện.”
Mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, không ai phản đối, hiển nhiên là trong lòng đều đồng ý.
“Cơ mà, phần diễn của Dụ Thu Nhuế trong bộ phim này không nhiều, cộng hết lại cũng chỉ có mấy phút. Dù cô ta có biểu hiện tốt tới cỡ nào thì cũng khó mà nổi lên bằng nhân vật này được. Huồng hồ nhân vật của cô ta cũng không phải dạng khiến người ta cảm thấy hứng thú.” Trâu Hàn đưa ra nghi vấn, “Nếu như cô ta đúng là được huấn luyện, thì kẻ đó đưa cô ta vào đoàn phim này với mục đích gì?”
Lộ Nam nhìn Trâu Hàn, lại nhìn Ngu Thành Hà, “Hai người các người đều nằm trong danh sách có thể bị nhắm tới, một là kim chủ, một là minh tinh.”
Tuy thân phận kim chủ của Trâu Hàn không công khai với đoàn phim, nhưng nếu kẻ có thể huấn luyện mỹ nữ để làm việc cho hắn thật sự nhắm vào cậu, thì thân phận của cậu chẳng phải bí mật gì đáng kể.
“Tôi thì lại cảm thấy…” Ngu Thành Hà trầm ngâm một hồi, “Chưa biết chừng cô ta đang nhắm vào Tiểu Lộ đạo đây.”
“Tôi á?” Lộ Nam bật cười, “Tôi chỉ là một đạo diễn bé tí, có gì để mà nhắm vào?”
“Chú của cậu.” Ngu Thành Hà nói.
Lộ Nam ngẩn ra, “Chú tôi thì làm sao?”
“Mấy năm nay cậu ở nước ngoài nên không hiểu rõ hoàn cảnh trong nước nhỉ? Chú của cậu là đạo diễn rất lợi hại, từng lấy không ít giải thưởng, cậu nghĩ xem có ai đỏ mắt với ông ấy không? Đạo diễn lớn không chỉ có ông ấy, sao có thể không có ai đố kị? Cậu nghĩ thử, sau khi hoàn thành xong một phim, người quan tâm đến doanh thu phòng bán vé nhất là ai? Không phải ngôi sao điện ảnh cũng không phải đạo diễn, mà là nhà đầu tư sau màn. Bọn họ đầu tư điện ảnh là để kiếm tiền, thương trường như chiến trường, sau lưng một bộ phim thất bại là tổn thất không thể đong đếm. Số tiền dính tới một hợp đồng đánh cược đôi khi cao tới mấy chục chữ số. Bọn họ đấu không lại Lộ đạo về doanh thu lẫn giải thưởng, thì cậu nghĩ bọn họ có oán hận hay không?” Ngu Thành Hà hỏi một chuỗi vấn đề, trực tiếp khiến Lộ Nam bối rối.
Ngu Thành Hà thả chậm lại, tiếp tục nói, “Huống chi, tính tình Lộ đạo không tốt lắm, điều này chắc cậu hiểu rõ. Ông ấy là kiểu người thẳng thắn nóng nảy, càng dễ đắc tội với người khác hơn. Người trong giới mà ông ấy từng đắc tội không ít đâu. Trước đây, dù ổng mềm cứng đều không ăn, nhưng ổng có mỗi một mình, người ta không làm gì được ổng. Nhưng bây giờ cậu xuất hiện, ổng lấy tài nguyên và mối quan hệ của ổng để lót đường cho cậu, cậu động não chút, nếu cậu là người ổng từng đắc tội hoặc là người có mâu thuẫn lợi ích với ông ấy, thì cậu sẽ làm gì?”
Lộ Nam quả thật không hiểu rõ giới giải trí trong nước, sau khi trở về, có Lộ Dư Phi lót đường cho, anh ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Dù là tiền bối tai to mặt lớn cũng rất tán thưởng anh ta, thái độ vô cùng tốt. Anh ta vẫn luôn tưởng Lộ Dư Phi là ngôi sao sáng trong giới, đứng ở vị trí không thể bị lay động.
Bây giờ nghe Ngu Thành Hà nói, sau lưng anh ta nhất thời đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Thực ra, mục tiêu của Dụ Thu Nhuế không hẳn là Lộ Nam, dù gì cô ta cũng không hề làm ra chuyện gì với Lộ Nam. Nhưng Lộ Nam hiểu, Ngu Thành Hà nói ra khả năng này là đang gián tiếp thức tỉnh anh ta, khiến anh ta làm việc cho cẩn thận, đừng có để người ta bắt được nhược điểm rồi gây phiền toái cho Lộ Dư Phi. Đồng thời, cũng là đang nhắc nhở anh ta, Lộ Dư Phi không phải vạn năng, ông già rồi, bây giờ nên đến lượt Lộ Nam bảo vệ ông ấy.
Lúc trước tuy Lộ Nam rất tán thưởng kỹ năng diễn xuất của Ngu Thành Hà, nhưng ma xui quỷ khiến xảy ra vài lần hiểu lầm, khiến cho anh ta và Ngu Thành Hà hơi ngứa mắt nhau. Anh ta thừa nhận, trước đây mình đúng là có hơi không phục Ngu Thành Hà. Hiện tại mới hiểu, tại sao Lộ Dư Phi lại khen Ngu Thành Hà không dứt miệng, cũng hiểu tại sao anh có thể nổi tiếng nhanh chóng đồng thời bảo trì trình độ nổi tiếng đó trong cái giới giải trí này, đúng là không chỉ nhờ vào may mắn. Ngu Thành Hà nhìn thì cà lơ phất phơ, không đáng tin chút nào, nhưng thực tế lại là người có cái nhìn thấu triệt nhất.
“Vậy xem ra, mục tiêu của bọn họ là một trong ba người chúng ta.” Lộ Nam đứng lên, nhìn về phía Trâu Hàn, “Cậu để Tôn Niệm ở lại là vì muốn để lại manh mối sao?”
“Nếu như đây đúng là có tổ chức có âm mưu, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy.” Trâu Hàn nói, “Theo dõi Tôn Niệm, có thể sẽ có manh mối.”
“Được. Tôi sắp xếp người đi theo dõi, có tin gì sẽ báo ngay cho các anh.” Lộ Nam dừng một chút. “Nhưng các anh cũng đừng có chủ quan, tôi vẫn cảm thấy khả năng bọn họ nhắm vào hai người cao hơn.”
Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn đều gật đầu đáp ứng.
Chờ Lộ Nam đi rồi, Trâu Hàn mới hỏi Ngu Thành Hà, “Anh cảm thấy đám người Dụ Thu Nhuế đang nhắm vào Lộ Nam thật hả?”
Ngu Thành Hà thành thực trả lời, “Không phải, anh thấy khả năng lớn là bọn họ nhắm vào tụi mình. Nhưng nhìn cái cách Lộ Nam không đếm xỉa gì hết thì anh ngứa mắt thôi.”
Trâu Hàn: “…”
“Vậy anh nghĩ đằng sau chuyện này là ai?” Trâu Hàn không như Ngu Thành Hà, cậu không lạc quan như vậy, bây giờ cậu không có tâm tình ùa giỡn.
Cậu đã điều động tất cả vệ sĩ ra ngoài tìm Chu Quyên Quyên, tin tức của Lộ Dư Phi không sai, bọn họ tìm được dấu vết của Chu Quyên Quyên, nhưng lại hoàn toàn không thể tìm được địa chỉ cụ thể.
Bọn họ phát hiện dường như có người khác đang tìm kiếm Chu Quyên Quyên, cho nên đặc biệt cẩn trọng.
Nếu Lộ Nam bắt đầu quay phim chậm chút nữa thôi là Trâu Hàn đã tự mình đi tìm rồi.
Lúc đầu cậu vốn định chờ bên này ổn định xong xuôi hết thì lại tìm một cơ hội đi nước A xem sao, đi tìm Chu Quyên Quyên.
Nhưng bây giờ mới ngày đầu tiên mở máy mà đoàn phim đã xuất hiện mấy kẻ ngứa tay ngứa chân, Trâu Hàn không cách nào không lo lắng.
Hết chương 71
Nhưng bây giờ anh ta là đạo diễn, đương nhiên không mong muốn bầu không khí đoàn phim mới khởi động mà đã bị hủy, hơn nữa chính anh ta cũng cảm thấy việc này không được bình thường, cho nên chỉ có thể kiềm nén đi vào trong.
May thay, nói đến chính sự, cả Ngu Thành Hà lẫn Trâu Hàn đều rất nghiêm túc.
Hai người bổ sung lẫn nhau, kể hết mọi chuyện cho Lộ Nam, xong mới hỏi, “Hai nữ diễn viên kia là ai đưa tới?”
Trong một bộ phim, nhân vật có tên ít thì mười mấy, nhiều thì hơn trăm người, không thể đều do tổng đạo diễn tới tuyển chọn được.
Lộ Nam chỉ phụ trách mấy nhân vật chủ chốt, còn phần lớn các diễn viên còn lại là do phó đạo diễn chuyên phụ trách tuyển chọn đưa tới.
Trên cơ bản, tất cả đoàn phim đều xảy ra tình huống bên trên nhét người vào. Giới giải trí là nơi nâng cao đạp thấp, đoàn phim đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Phần lớn là nhờ cậy quan hệ với người có bối cảnh.
Mới ngày đầu khởi động máy đã dám câu dẫn nam chính ngay trong đoàn phim, nhìn sao cũng thấy không biết mùi sợ.
Tuy nhiên, đoàn làm phim “Tuyệt mỹ ái tình” này quá đặc biệt, những người có quyền lên tiếng nhất là người đầu tư, đạo diễn, và nam chính đều ở đây. Bọn họ không đưa người vào, cũng không nghe nói có ai nhét người vào tổ.
Nhưng chưa từng nghe nói không có nghĩa là sau lưng không xảy ra.
Lộ Nam gọi điện thoại kêu phó đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên tới.
Phó đạo diễn tên là Lý Uy Minh, chừng bốn mươi tuổi, bề ngoài béo trắng, mặt mũi hiền từ, một đường chạy tới mồ hôi đã ướt đầy trán.
“Tiểu Lộ đạo, anh Ngu, Trâu lão sư.” Người này lúc nào cũng cười híp mắt, nhìn rất dễ thân cận, ông ta lần lượt chào từng người rồi mới hỏi, “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Trong tay Lộ Nam có tư liệu của diễn viên, anh ta lấy ảnh của hai nữ diễn viên kia ra đưa cho Lý Uy Minh xem, “Anh Lý vất vả rồi, hai người này anh có quen không?”
Trước đây Lý Uy Minh từng hợp tác với Lộ Dư Phi rất nhiều lần, ông ta có mạng lưới giao thiệp rộng, làm việc lại linh hoạt khéo đưa đẩy, rất nhiều đạo diễn đều muốn hợp tác với ông ta. Lần này là do có Lộ Dư Phi đứng giữa dắt mối cho, nhờ ông ta hỗ trợ, ông ta mới đến đoàn phim của tên đạo diễn newbie Lộ Nam này.
Cho nên Lộ Nam đối xử với ông ta cũng khá khách khí.
“Dụ Thu Nhuế, Tôn Niệm.” Lý Uy Minh rất quen thuộc với các diễn viên, liếc mắt nhìn mặt một cái liền biết tên, “Không tính là quen thuộc, nhưng đều là do tôi tự tuyển chọn, hai người họ làm sao vậy?”
Lộ Nam nói chuyện lúc nãy ra.
Lý Uy Minh lau mồ hôi, có chút lúng túng, “Xin lỗi, tôi nhìn lầm người rồi, tôi không ngờ hai cổ lại là người như vậy.”
“Không, anh Lý anh đừng hiểu lầm, tụi em không phải đang truy cứu trách nhiệm.” Lộ Nam sợ ông ta suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích nói, “Anh chọn người dựa vào kỹ năng diễn xuất thôi, sao có thể hiểu rõ mỗi diễn viên như lòng bàn tay được chứ? Tụi em là thấy việc này hơi kỳ, nên mới hỏi xem anh có biết hai người này không. Dù sao thì phim mới bắt đầu quay, em không muốn để đoàn phim bị nhiễm không khí kỳ quái gì gì đó.”
Lý Uy Minh nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói, “Dụ Thu Nhuế là người mới, vừa lên đại học năm ba, trước đây chưa từng đóng phim nào, đây là bộ phim đầu tiên của cổ, còn lai lịch của cổ thì tôi không rõ lắm. Tôn Niệm thì đã từng diễn mấy vai phụ, kỹ năng diễn xuất ô kê, nhưng không có ai nâng nên không kiếm được tài nguyên. Cơ mà lần này Tôn Niệm tới thử vai thì không phải thông qua tuyển chọn, mà là được Đồng Mặc đề cử.”
Cái tên Đồng Mặc này, Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà đều rất quen thuộc, thần tượng của chị trợ lý. Rất nhiều người nói hắn là kẻ địch lớn nhất của Ngu Thành Hà, nhưng thực ra cả hai người đều chưa từng gặp nhau. Cho nên bọn họ cũng không hiểu rõ nhân phẩm của Đồng Mặc lắm.
Nhưng mà trong bộ phim lần này, Đồng Mặc sẽ đến đóng một vai khách mời.
“Tôi từng nói chuyện với Đồng Mặc, cảm giác nhân phẩm không tệ lắm.” Đồng Mặc cũng là Lộ Dư Phi đề cử tới, đương nhiên là do Lộ Nam tự mình tiếp đón, “Nhưng không quen sâu thì khó mà nói lắm.”
Tuy fan của hai người ngày nào cũng gây war với nhau, nhưng bản thân Ngu Thành Hà không có suy nghĩ gì về Đồng Mặc, lại không thể phán xét Đồng Mặc là người thế nào dựa vào hành động của Tôn Niệm. Dù sao thì Đồng Mặc và Tôn Niệm cũng từng hợp tác với nhau, nếu như hắn ta chỉ đơn thuần cảm thấy kỹ năng diễn xuất của người ta tốt nên cho người ta cơ hội thử vai, thì có thể nói nhân phẩm của hắn ta thật ra không tệ lắm.
Trong phòng yên lặng một phút chốc.
“Trâu lão sư, ý cậu sao?” Lộ Nam hỏi Trâu Hàn.
Trâu Hàn dầu gì cũng là người đầu tư, Lộ Nam đương nhiên phải hỏi ý kiến của cậu trước.
Nhưng chuyện đó thì Lý Uy Minh không biết, ông ta nghe thế thì kinh ngạc mà nhìn Trâu Hàn một cái, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Trâu Hàn suy nghĩ một chút, nói, “Nếu Tôn Niệm là do Đồng Mặc tiến cử tới, mà Đồng Mặc cũng sắp phải vào đoàn phim rồi, thì thôi giữ Tôn Niệm lại, cho Dụ Thu Nhuế về nhà đi.”
Lộ Nam vừa nhìn về phía Ngu Thành Hà, “Anh Ngu, còn anh thì sao?”
“Tôi nghe theo Trâu lão sư.” Ngu Thành Hà nói.
Lộ Nam quay đầu nhìn về phía Lý Uy Minh, “Vậy thì làm phiền anh Lý nhé?”
Trong lòng Lý Uy Minh nghi ngờ không thôi, nhưng rất thức thời không hỏi nhiều, “Phiền gì chớ, vốn là do tôi làm không tốt, lần này tôi nhất định sẽ xử lý tốt.”
Ông ta rời khỏi phòng, ba người còn lại đều thay đổi tư thế ngồi, Ngu Thành Hà nói, “Cái cô Dụ Thu Nhuế kia nếu còn là học sinh thì sao lại có nhiều thủ đoạn như vậy?”
Lộ Nam quen thói cãi nhau với anh, “Ai nói cứ là học sinh thì trong sáng chớ? Bây giờ á, học sinh hơi lớn tí thôi… có khi biết còn nhiều hơn anh nữa đó.”
“Tiểu Lộ đạo à, cậu là giang tinh* tái thế hả?” Ngu Thành Hà đối với anh ta không chút khách khí, “Sinh viên thì đủ mọi thể loại đúng rồi đó. Nhưng nếu Dụ Thu Nhuế thật sự là người như vậy, làm được đến mức này, sao có thể nhìn trúng cái vai nhỏ xíu này? Đã thế còn phải đi thi thử vai nữa? Hoặc có thể Lý Uy Minh nói dối?”
*giang tinh: ngôn ngữ mạng, chỉ người cố tình đi ngược với ý kiến người khác khi bàn luận một vấn đề gì đó với mục tiêu khiến người khác khó chịu.
“Anh Lý sẽ không nói dối.” Lộ Nam nghe nói như vậy, cũng cảm thấy chuyện không đơn giản, không tiếp tục cãi cọ với Ngu Thành Hà nữa, “Thế ý của anh là sao? Có khi nào là do chúng ta nghĩ nhiều, chứ thật ra cô ta chỉ mới làm chuyện này lần đầu thôi không?”
“Không, là do chúng ta nghĩ quá đơn giản.” Trâu Hàn nghe hiểu ý tứ của Ngu Thành Hà, chen vào một câu, “Cái cô Dụ Thu Nhuế đó… động tác câu dẫn người ta của cổ rất tự nhiên, không giống người mới. Hơn nữa, anh có bao giờ thấy người mới nào dám trắng trợn câu dẫn đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật như cổ chưa?”
Lộ Nam không ngốc, kết hợp lời nói của Ngu Thành Hà và Trâu Hàn, trong lòng anh ta mơ hồ có một suy đoán, nhưng không nói ra.
Nhưng Ngu Thành Hà lại nói thẳng ra, “Tôi nghi là cô ta đã được huấn luyện.”
Mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, không ai phản đối, hiển nhiên là trong lòng đều đồng ý.
“Cơ mà, phần diễn của Dụ Thu Nhuế trong bộ phim này không nhiều, cộng hết lại cũng chỉ có mấy phút. Dù cô ta có biểu hiện tốt tới cỡ nào thì cũng khó mà nổi lên bằng nhân vật này được. Huồng hồ nhân vật của cô ta cũng không phải dạng khiến người ta cảm thấy hứng thú.” Trâu Hàn đưa ra nghi vấn, “Nếu như cô ta đúng là được huấn luyện, thì kẻ đó đưa cô ta vào đoàn phim này với mục đích gì?”
Lộ Nam nhìn Trâu Hàn, lại nhìn Ngu Thành Hà, “Hai người các người đều nằm trong danh sách có thể bị nhắm tới, một là kim chủ, một là minh tinh.”
Tuy thân phận kim chủ của Trâu Hàn không công khai với đoàn phim, nhưng nếu kẻ có thể huấn luyện mỹ nữ để làm việc cho hắn thật sự nhắm vào cậu, thì thân phận của cậu chẳng phải bí mật gì đáng kể.
“Tôi thì lại cảm thấy…” Ngu Thành Hà trầm ngâm một hồi, “Chưa biết chừng cô ta đang nhắm vào Tiểu Lộ đạo đây.”
“Tôi á?” Lộ Nam bật cười, “Tôi chỉ là một đạo diễn bé tí, có gì để mà nhắm vào?”
“Chú của cậu.” Ngu Thành Hà nói.
Lộ Nam ngẩn ra, “Chú tôi thì làm sao?”
“Mấy năm nay cậu ở nước ngoài nên không hiểu rõ hoàn cảnh trong nước nhỉ? Chú của cậu là đạo diễn rất lợi hại, từng lấy không ít giải thưởng, cậu nghĩ xem có ai đỏ mắt với ông ấy không? Đạo diễn lớn không chỉ có ông ấy, sao có thể không có ai đố kị? Cậu nghĩ thử, sau khi hoàn thành xong một phim, người quan tâm đến doanh thu phòng bán vé nhất là ai? Không phải ngôi sao điện ảnh cũng không phải đạo diễn, mà là nhà đầu tư sau màn. Bọn họ đầu tư điện ảnh là để kiếm tiền, thương trường như chiến trường, sau lưng một bộ phim thất bại là tổn thất không thể đong đếm. Số tiền dính tới một hợp đồng đánh cược đôi khi cao tới mấy chục chữ số. Bọn họ đấu không lại Lộ đạo về doanh thu lẫn giải thưởng, thì cậu nghĩ bọn họ có oán hận hay không?” Ngu Thành Hà hỏi một chuỗi vấn đề, trực tiếp khiến Lộ Nam bối rối.
Ngu Thành Hà thả chậm lại, tiếp tục nói, “Huống chi, tính tình Lộ đạo không tốt lắm, điều này chắc cậu hiểu rõ. Ông ấy là kiểu người thẳng thắn nóng nảy, càng dễ đắc tội với người khác hơn. Người trong giới mà ông ấy từng đắc tội không ít đâu. Trước đây, dù ổng mềm cứng đều không ăn, nhưng ổng có mỗi một mình, người ta không làm gì được ổng. Nhưng bây giờ cậu xuất hiện, ổng lấy tài nguyên và mối quan hệ của ổng để lót đường cho cậu, cậu động não chút, nếu cậu là người ổng từng đắc tội hoặc là người có mâu thuẫn lợi ích với ông ấy, thì cậu sẽ làm gì?”
Lộ Nam quả thật không hiểu rõ giới giải trí trong nước, sau khi trở về, có Lộ Dư Phi lót đường cho, anh ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Dù là tiền bối tai to mặt lớn cũng rất tán thưởng anh ta, thái độ vô cùng tốt. Anh ta vẫn luôn tưởng Lộ Dư Phi là ngôi sao sáng trong giới, đứng ở vị trí không thể bị lay động.
Bây giờ nghe Ngu Thành Hà nói, sau lưng anh ta nhất thời đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Thực ra, mục tiêu của Dụ Thu Nhuế không hẳn là Lộ Nam, dù gì cô ta cũng không hề làm ra chuyện gì với Lộ Nam. Nhưng Lộ Nam hiểu, Ngu Thành Hà nói ra khả năng này là đang gián tiếp thức tỉnh anh ta, khiến anh ta làm việc cho cẩn thận, đừng có để người ta bắt được nhược điểm rồi gây phiền toái cho Lộ Dư Phi. Đồng thời, cũng là đang nhắc nhở anh ta, Lộ Dư Phi không phải vạn năng, ông già rồi, bây giờ nên đến lượt Lộ Nam bảo vệ ông ấy.
Lúc trước tuy Lộ Nam rất tán thưởng kỹ năng diễn xuất của Ngu Thành Hà, nhưng ma xui quỷ khiến xảy ra vài lần hiểu lầm, khiến cho anh ta và Ngu Thành Hà hơi ngứa mắt nhau. Anh ta thừa nhận, trước đây mình đúng là có hơi không phục Ngu Thành Hà. Hiện tại mới hiểu, tại sao Lộ Dư Phi lại khen Ngu Thành Hà không dứt miệng, cũng hiểu tại sao anh có thể nổi tiếng nhanh chóng đồng thời bảo trì trình độ nổi tiếng đó trong cái giới giải trí này, đúng là không chỉ nhờ vào may mắn. Ngu Thành Hà nhìn thì cà lơ phất phơ, không đáng tin chút nào, nhưng thực tế lại là người có cái nhìn thấu triệt nhất.
“Vậy xem ra, mục tiêu của bọn họ là một trong ba người chúng ta.” Lộ Nam đứng lên, nhìn về phía Trâu Hàn, “Cậu để Tôn Niệm ở lại là vì muốn để lại manh mối sao?”
“Nếu như đây đúng là có tổ chức có âm mưu, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy.” Trâu Hàn nói, “Theo dõi Tôn Niệm, có thể sẽ có manh mối.”
“Được. Tôi sắp xếp người đi theo dõi, có tin gì sẽ báo ngay cho các anh.” Lộ Nam dừng một chút. “Nhưng các anh cũng đừng có chủ quan, tôi vẫn cảm thấy khả năng bọn họ nhắm vào hai người cao hơn.”
Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn đều gật đầu đáp ứng.
Chờ Lộ Nam đi rồi, Trâu Hàn mới hỏi Ngu Thành Hà, “Anh cảm thấy đám người Dụ Thu Nhuế đang nhắm vào Lộ Nam thật hả?”
Ngu Thành Hà thành thực trả lời, “Không phải, anh thấy khả năng lớn là bọn họ nhắm vào tụi mình. Nhưng nhìn cái cách Lộ Nam không đếm xỉa gì hết thì anh ngứa mắt thôi.”
Trâu Hàn: “…”
“Vậy anh nghĩ đằng sau chuyện này là ai?” Trâu Hàn không như Ngu Thành Hà, cậu không lạc quan như vậy, bây giờ cậu không có tâm tình ùa giỡn.
Cậu đã điều động tất cả vệ sĩ ra ngoài tìm Chu Quyên Quyên, tin tức của Lộ Dư Phi không sai, bọn họ tìm được dấu vết của Chu Quyên Quyên, nhưng lại hoàn toàn không thể tìm được địa chỉ cụ thể.
Bọn họ phát hiện dường như có người khác đang tìm kiếm Chu Quyên Quyên, cho nên đặc biệt cẩn trọng.
Nếu Lộ Nam bắt đầu quay phim chậm chút nữa thôi là Trâu Hàn đã tự mình đi tìm rồi.
Lúc đầu cậu vốn định chờ bên này ổn định xong xuôi hết thì lại tìm một cơ hội đi nước A xem sao, đi tìm Chu Quyên Quyên.
Nhưng bây giờ mới ngày đầu tiên mở máy mà đoàn phim đã xuất hiện mấy kẻ ngứa tay ngứa chân, Trâu Hàn không cách nào không lo lắng.
Hết chương 71
Danh sách chương