Ngày hôm sau lúc Trâu Hàn đến đoàn phim, đụng phải chị trợ lý, ánh mắt chị trợ lý nhìn cậu cực kỳ thâm sâu.

Trâu Hàn chả hiểu sao trăng gì, tối hôm qua hình như cậu và Ngu Thành Hà đâu có làm gì đâu nhỉ? À không, thiệt ra thì làm cũng kha khá chuyện, nhưng đâu có đến mức “nhiễu loạn trị an” đâu?

Dù sao, Ngu Thành Hà nhìn thì có vẻ lưu manh, thực tế cũng chỉ dám hôn mà thôi, nhiều lắm là lúc hôn hơi mạnh bạo một tí. Cách âm có tệ đến cỡ nào cũng không nghe được mới phải.

“Tụi em không có làm gì hết mà?” Lúc trợ lý dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lén cậu lần thứ n, Trâu Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Thì tại không làm gì mới kỳ á.” Trợ lý bật thốt lên.

Trâu Hàn: “…”

Trợ lý dù gì cũng là một tiểu cô nương độc thân, thảo luận vấn đề này với đàn ông con trai cũng hơi ngài ngại, nói xong câu này liền chạy ra.

Căn phòng kia tuy nói là hiệu quả cách âm tốt, thực ra chỉ tàm tạm mà thôi. Cũng có thể là do cặp vợ chồng tân hôn dưới lầu cảm xúc quá mãnh liệt, khiến tiểu cô nương nghe rõ mồn một bọn họ đang làm gì.

Chính vì dưới tình huống như thế, Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn ở cách vách không có động tĩnh gì, khiến tiểu cô nương rất nghi hoặc.

Hổng phải nói đàn ông đều thạo mấy cái kia kia sao?

Hai tên đàn ông trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, phải củi khô lửa bốc mới đúng chớ?

Sáng nay cô lắc lư ở cửa liếc mắt nhìn vào trong một cái, không thấy dấu vết có người ngủ trên sàn nhà.

Không lẽ tiểu thuyết lừa mình?

Cho nên, trợ lý nghi hoặc nhìn thêm mấy lần, không nghĩ tới bị Trâu Hàn phát hiện.

Trâu Hàn nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô, dở khóc dở cười, ngẩng đầu lên nhìn Ngu Thành Hà.

Cảnh này đúng lúc đang quay Ngu Thành Hà diễn, anh mặc quần áo của thế kỷ trước vẫn đẹp trai như thường, thậm chí đẹp đến không tỳ vết.

“Tốt lắm, động tác này rất tinh túy.” Lộ Dư Phi ngay cạnh đó đang thảo luận với biên kịch về kỹ năng diễn xuất của Ngu Thành Hà.

Trâu Hàn cũng quan sát, phát hiện Ngu Thành Hà thả cái cuốc xuống mặt đất, rồi sờ soạng ngồi lên trên cán cuốc, sau lưng còn dựa vào một cây đại thụ, nhàn nhã ngồi nghe người ta nói chuyện phiếm.

Anh đóng vai một người mù rất lợi hại, chuyện gì cũng có thể làm.

Gã mù chẳng hề vì khiếm khuyết cơ thể của mình mà trở nên nản lòng thoái chí, gã có thể hòa nhập với tất cả mọi người, nhưng lúc nào gã cũng phải đề phòng mấy trò đùa dai không biết nặng nhẹ của dân trong thôn, thực ra gã nghe được hết.

Ngu Thành Hà diễn ra hết tất cả những cảm giác đó.

Động tác này của anh quả thật rất phù hợp với thân phận, những người đào đất mệt mỏi đúng là thường nghỉ ngơi như thế này.

Nhưng mà… Trâu Hàn khẽ cau mày, tại sao cậu lại biết cách mà người làm nông nghỉ ngơi nhỉ?

Cậu đã thấy cách thức nghỉ ngơi này ở đâu?

Đáp áp kỳ thực rất đơn giản, đương nhiên là ở Phú Quý Câu.

Cậu chỉ có thể gặp được nông dân chính hiệu ở Phú Quý Câu.

Ngu Thành Hà đương nhiên cũng gặp ở chỗ đó.

Thảo nào cậu vừa nhìn thấy trang phục của những người này liền cảm thấy quen thuộc.

Nhưng, cậu vẫn không thể nhớ được chuyện lúc trước.

Dù cảm thấy vô cùng quen thuộc, cậu vẫn không có ký ức cụ thể.

Trâu Hàn vốn không có chấp niệm với phần ký ức bị mất đi, nhưng tối hôm qua sau khi nghe Ngu Thành Hà kể lại chuyện cũ, cậu hơi muốn có lại những ký ức đó.

Nếu như trong phần ký ức đó có Ngu Thành Hà, dù nó có kèm theo thống khổ, Trâu Hàn vẫn cảm thấy mình có thể tiếp nhận được.

Tối hôm qua nghe nhiều chuyện như vậy, cậu còn tưởng mình sẽ nằm mơ nhớ tới gì đó, kết quả vừa ngả đầu liền ngủ thẳng tới hừng đông, một giấc ngủ ngon hiếm thấy.

Có lẽ là do Ngu Thành Hà ôm quá thoải mái.

Trâu Hàn không kìm lòng được nghĩ đến tư thái bảo vệ tối qua của Ngu Thành Hà, dáng vẻ anh đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực.

Thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Với lại, Ngu Thành Hà còn nói, ảnh hết lòng tuân thủ lời hứa, trở về cưới cậu.

Tuy cái chữ “cưới” này không chính xác lắm, nhưng… thế nhưng… Trâu Hàn cắn môi, hai tay xiết chặt rồi lại buông ra, không khống chế nổi sự hưng phấn.

“Nghĩ gì thế?” Giọng nói của Ngu Thành Hà bỗng xuất hiện bên tai. “Vui dữ vậy?”

Trâu Hàn sợ hết hồn, bật ngửa ra đằng sau, suýt nữa thì ngã ngửa.

Ngu Thành Hà vội đỡ cậu một cái, “Cẩn thận xíu.”

Ở trường quay có quá nhiều người, sau khi đứng vững Trâu Hàn liền chủ động lùi lại một chút.

Ngu Thành Hà âm thầm thở dài.

Tối hôm qua đã nói tới mức đó rồi, anh còn tưởng đã tới lúc tiến hành bước kế tiếp với Trâu Hàn.

Dù sao thì anh cũng chẳng phải thánh, ôm người mình thích ngủ, thật sự rất khó không có ý tưởng gì khác.

Một ngày hai ngày còn nhịn được, nhưng lâu hơn thì phải làm sao đây?

Không ngờ, Trâu Hàn có vẻ như vẫn rất sợ người khác biết chuyện.

Ngu Thành Hà biết Trâu Hàn từng bị cha mẹ vứt bỏ, có lẽ không nghiêm trọng như ‘vứt bỏ’, nhưng mà việc cậu bị bọn buôn người lừa bán đi quả thật là trách nhiệm của cha mẹ cậu. Đứa trẻ như thế, chắc chắn không có cảm giác an toàn.

Huống chi, đau khổ mà Trâu Hàn phải gánh chịu còn hơn xa thế.

Chuyện quá khứ đã qua, truy cứu nữa thì không có ý nghĩa gì. Nhưng Ngu Thành Hà hi vọng anh có thể cho Trâu Hàn cảm giác an toàn nhiều nhất có thể.

Ví dụ như, công khai, rồi kết hôn. Thiếu một thứ cũng không được.

Thôi không vội, cứ từ từ mà đi. Ngu Thành Hà im lặng tự nhủ, nhất định phải bảo vệ Trâu Hàn cho tốt.

“Cảnh kế tiếp không có anh, tụi mình tìm chỗ ngồi một lát đi.” Ngu Thành Hà đi tới bãi cỏ bên cạnh.

Trâu Hàn cũng đi qua cùng, hai người tìm một góc không dễ bị người ta phát hiện, ngồi thẳng lên đất.

“Hôm nay quay rất thuận lợi.” Ngu Thành Hà nói, “Chắc hơn ba ngày nữa là quay xong, đến lúc đó mình về được rồi.”

“Không sao, em không vội.” Trâu Hàn giả vờ hờ hững không quan tâm, trong lòng lại đang lén nghĩ, ở đây có thể danh chính ngôn thuận ngủ chung với nhau, trở về thì phải làm sao?

Cậu rất thích cảm giác được Ngu Thành Hà ôm ngủ.

Trước đây ngủ một mình, cậu luôn ngủ không được, lúc nào cũng mơ thấy mấy giấc mộng kỳ quái.

Sau đó cậu có con cá bông mà Ngu Thành Hà gắp cho, ôm ngủ có cảm giác thỏa mãn hơn nhiều. Cậu tưởng rằng đó là tư thế ngủ hoàn mỹ nhất rồi, nhiều lúc cậu còn suy nghĩ vẩn vơ, nếu ngủ chung với Ngu Thành Hà thì có được ôm cá bông nữa không?

Còn bây giờ cậu chỉ muốn con cá lớn này, không muốn cá bông chút nào.

“Nhưng mà…”

Ngu Thành Hà vừa mới mở miệng ra, điện thoại trong túi Trâu Hàn chợt vang lên.

Lấy ra nhìn, là Phí Lễ gọi cho Ngu Thành Hà.

Hồi trước khi Ngu Thành Hà đóng phim, điện thoại di động sẽ giao cho trợ lý, bây giờ đương nhiên là do Trâu Hàn giữ, anh cũng thường không nhớ tới việc lấy về.

“Anh Phí?” Ngu Thành Hà nhận điện, “Sao vậy?”

“Chuyện bên Ông Tuyết Đình.” Phí Lễ cẩn thận nói.

Ngu Thành Hà liếc mắt nhìn Trâu Hàn một cái, không dấu vết điều chỉnh âm lượng xuống thấp, “Ừm, anh nói đi.”

“Tên đó đúng là bị thần kinh.” Phí Lễ cả giận nói, “Cậu ta ỷ mình sắp lui khỏi vòng, lời tốt lời xấu đều không nghe.”

“Không sao.” Con ngươi Ngu Thành Hà hơi nheo lại, có tia hàn quang lóe lên rồi biến mất, ngữ khí ngược lại rất nhẹ nhàng, “Anh đừng quan tâm nữa, đợi em về rồi xử lý.”

Cúp điện thoại, Trâu Hàn bất an nhìn anh,  “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Một chút chuyện nhỏ thôi.” Ngu Thành Hà nói, “Vừa nãy tụi mình nói tới chỗ nào rồi? À, em không vội… nhưng mà anh sốt ruột.”

Trâu Hàn: “Hửm?”

Ngu Thành Hà thấy chung quanh không có ai, hạ thấp giọng nói, “Nơi này không tiện, anh muốn về nhà, hay là khách sạn tốt tốt chút cũng được.”

“Không tiện chỗ nào cơ?” Trâu Hàn vẫn muốn được anh ôm ngủ.

Điểm rối rắm của hai người hoàn toàn không giống nhau.

“Tối anh nói cho em.” Ngu Thành Hà cười nhẹ nói.

Đến tối, Ngu Thành Hà đúng giờ kết thúc công việc, làm tròn lời hứa, mời mọi người ăn một bữa cơm.

Bữa cơm này vô cùng đặc biệt, là Trâu Hàn cố ý kêu Ngũ Vị Hương chuẩn bị, chuyển tới đây bằng đường hàng không.

Đồng thời được đưa đến còn có điểm tâm của Thái Cát Nguyên ký.

Người trong đoàn phim phần lớn là người thành phố, lâu lâu đổi khẩu vị ăn cơm nhà nông thì cảm thấy mới mẻ, nhưng dần dần, bắt đầu nhớ mùi vị quen thuộc.

Cho nên, bữa tiệc lớn được chở tới bằng đường hàng không thế này, thật sự khiến bọn họ vui sướng phát điên.

Bởi Trâu Hàn không có nói rõ thân phận của mình, cho nên chỗ tốt đều rơi hết lên đầu Ngu Thành Hà.

Mấy người mà chen miệng vào được, tất cả đều đứng xếp hàng chờ kính rượu Ngu Thành Hà, cảm giác đặc biệt chân thành.

Ngu Thành Hà bận bận rộn rộn ở trong, chú ý thấy Trâu Hàn không ở bên cạnh. Anh nhân cơ hội uống rượu mà đứng lên nhìn chung quanh, đúng lúc phát hiện có một tên không hiểu chuyện chạy tới kính rượu Trâu Hàn.

Anh không chút suy nghĩ, đẩy đoàn người ra, hai bước vọt đến trước mặt Trâu Hàn, đoạt lấy ly rượu của cậu, “Tôi giúp cậu ấy uống, mấy người không được để cho cậu ấy uống rượu.”

Trâu Hàn không biết uống rượu, cũng không thích uống rượu.

Đám người này chỉ cần kính được một ly liền tới không dứt, có ly thứ nhất thì có ly thứ hai, không uống tới gục thì không cho đi.

Nhưng thái độ này của Ngu Thành Hà cũng khiến mọi người kinh ngạc, cả trường quay yên tĩnh lại.

Bảo vệ quá mức rồi đó, chỉ là một trợ lý thôi mà.

Lộ Dư Phi cùng trợ lý biết chân tướng không khỏi vì bọn họ mà đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu ấy mà uống say thì mấy người chết chắc.” Ngu Thành Hà cũng ý thức được mình hơi quá, muốn cứu vãn một chút.

“Hàn Hàn uống say thì thế nào?” Anh nói như vậy, ngược lại khiến người khác càng hiếu kỳ hơn.

Ngu Thành Hà: “…”

“Em biết hát ớ.” Trâu Hàn nói, cậu hắng giọng một cái, “Nhà em ~ ở Hoàng thổ Cao pha ~”

Toàn trường yên tĩnh vài giây, sau đó bùng nổ.

“Được được được, khỏi uống.”

“Bất kính, tuyệt đối bất kính.”

“Mau dừng lại!”

“Cậu nhóc đáng yêu như này sao lại là hát dở thế chứ?”

Đến lúc tan tiệc, Ngu Thành Hà uống hơi nhiều, danh chính ngôn thuận gọi Trâu Hàn tới đỡ mình.

Anh lười biếng dựa lên người Trâu Hàn, nhớ tới tiếng ca khiến người người “kinh diễm” của Trâu Hàn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn không được vui vẻ.

Trâu Hàn buồn bực, họa không phải do anh gây ra à?

Mình mất mặt, ảnh còn cười nữa!

“Không cho cười.” Trâu Hàn tức giận nói.

“Được, không cười.” Ngu Thành Hà vẫn không nhịn được, không cười ra tiếng, mà cả người run lên, rõ ràng là đang tiếp tục cười trộm.

Hai người cứ thế đùa đùa giỡn giỡn trở lại nhà Lưu đại ca.

“Đừng cười nữa.” Trâu Hàn đẩy đẩy Ngu Thành Hà, “Bọn họ đều ngủ hết rồi, anh đừng có đánh thức người ta.”

Ngu Thành Hà chợt nhớ tới cái gì, miễn cưỡng ngưng cười.

Hai người họ ở lầu hai, Lưu đại ca để cửa cho họ.

Trâu Hàn vào nhà sau, rón rén đóng kỹ cửa, đỡ Ngu Thành Hà đi tới đầu cầu thang.

Ngu Thành Hà bỗng nhiên kéo cậu lại, không cho cậu đi tiếp lên trên.

“Sao vậy?” Sợ đánh thức nhà người ta, bọn họ không bật đèn, Trâu Hàn lo lắng vô cùng, thấp giọng hỏi Ngu Thành Hà.

“Xuỵt.” Ngu Thành Hà ngồi xuống bậc cầu thang.

Mấy phút sau, có thanh âm kỳ quái gì đó truyền ra từ phòng ngủ chính, lúc ẩn lúc hiện, nghe không rõ lắm.

Trâu Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, Ngu Thành Hà đã tiến tới bên tai cậu, mang theo khí tức nóng rực say lòng người, nói nhỏ, “Thấy không, anh đã nói là không tiện mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện