Tui chưa thấy ai ăn bám mà ăn đến ngay thẳng công khai như vậy luôn á, giống như hận không thể để toàn thế giới biết mình có kim chủ vậy.
Lộ Nam đẩy ly rượu ra, thành khẩn nói với Ngu Thành Hà, “Anh giữ lại chút mặt mũi được không?”
Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, đàng hoàng trịnh trọng nói, “Cả người tôi đều thuộc về kim chủ, mặt đương nhiên cũng thuộc về cậu ấy, cậu ấy muốn thì muốn, cậu ấy không cần thì khỏi giữ cũng được.”
Lộ Nam nhìn mà hạn hán lời, “…”
Trâu Hàn, “…”
Trâu Hàn da mặt mỏng, cuối cùng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, cưỡng ép kéo đề tài về, “Tiểu Lộ đạo, chuyện đầu tư anh xem xem thế nào?”
“Tuy cậu trông cứ như ngốc bạch ngọt nhưng tôi tin chắc Ngu Thành Hà tuyệt đối không phải cái dạng ngốc bạch ngọt. Cho nên, tôi không thể lợi dụng cậu được.” Suy nghĩ của Lộ Nam cực kỳ rõ ràng mạch lạc, “Nếu như cậu thực sự muốn đầu tư, tôi rất vui. Lúc sau tôi sẽ gửi kịch bản và một số suy nghĩ của tôi, cũng như dự toán và danh sách diễn viên đã quyết định qua cho cậu. Cậu xem đi đã rồi hẵng quyết định, nhớ phải tỉnh táo một tí. Nếu đến lúc đó cậu vẫn còn muốn đầu tư vào, thì chúng ta sẽ thương lượng chi tiết rồi kí hợp đồng, cậu thấy sao?”
Trâu Hàn không ngốc tới nỗi nhất định phải cúng tiền đi, đương nhiên là đồng ý.
“Vậy tối nay tới đây thôi.” Lộ Nam đứng lên, “Tôi mới thất tình xong, không muốn ăn đống thức ăn cho chó của mấy người đâu, tạm biệt không tiễn.”
Nhóm người hữu hảo chào tạm biệt nhau, có mấy người rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về nhà, Ngu Thành Hà mới nói chuyện ân oán giữa mình và Lộ Nam cho Phí Lễ nghe.
Phí Lễ quả thực không còn lời nào để nói, điên cuồng phun tào, “Hai đứa tụi bây giỏi ghê á, yêu đương kiểu gì mà kéo tới tận trong nhà Lộ đạo luôn. Trong giới còn ai không biết chuyện tụi mày không hả? Muốn anh lấy loa thông báo giùm cho luôn không??”
Ngu Thành Hà rất bất đắc dĩ, “Đâu phải lỗi của em đâu? Ai bảo bọn anh không nói cho em biết sớm?”
“Câu đó phải để anh nói mới đúng!” Phí Lễ so với anh còn oan hơn, “Đến bây giờ anh mới biết á.”
Hắn liếc mắt nhìn qua Trâu Hàn.
Trâu Hàn vội nói, “Trách em, nếu em nói thân phận của em ra sớm hơn thì lúc anh hai sắp xếp xem mắt mọi người đã biết rồi, thế thì sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Không, không trách cậu.” Phí Lễ vội vàng xua xua tay.
Ngu Thành Hà nói không trách cậu thì thôi, nhưng Phí Lễ nói thế khiến Trâu Hàn có chút hiếu kỳ, “Tại sao ạ?”
Phí Lễ bày vẻ mặt thâm trầm nói, “Kim chủ không bao giờ sai.”
Trâu Hàn: “…”
Xe chạy đến trước cửa nhà Trâu Hàn.
Ngu Thành Hà tự nhiên xuống xe theo sau cậu, sau đó bị Phí Lễ kéo lại.
Trâu Hàn cảm giác bọn họ muốn nói chuyện công việc, rất hiểu chuyện mà vào nhà trước.
Ngu Thành Hà kỳ quái nhìn Phí Lễ, “Sao vậy?”
“Chú không định về ổ của mình chứ gì?” Phí Lễ hàm súc nói, “Mấy phóng viên đó ngồi xổm trước cửa nhà chú mấy ngày rồi, đến cái bóng của chú mày cũng không thấy, người ta gầy sọp đi luôn rồi kìa, chú mày không thấy có lỗi với người ta à?”
Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, nói, “Có chứ, em cũng thấy có lỗi với bọn họ lắm. Hay là anh giúp em hủy hợp đồng nhà luôn đi.”
Phí Lễ hoang mang tột độ, “Hở?”
Ngu Thành Hà nói, “Sau đó anh để lộ tin tức ra ngoài, nói là em đổi địa chỉ rồi, mấy chú nhà báo sẽ không cần phải khổ cực ngồi xổm dưới nhà em nữa?”
“…” Phí Lễ rất muốn đập chết anh, “Thế mày định chuyển vô sống chung với Trâu Hàn luôn đó hả? Hai đứa bây mới quen nhau được có mấy ngày??”
Ngu Thành Hà thực ra mới ở nhờ có hai ngày, còn chưa nghĩ kỹ tương lai phải làm thế nào.
Theo ý của anh, anh đương nhiên là muốn sống chung.
Mà sống chung này không giống với ‘sống chung’ trong miệng Phí Lễ.
Anh còn chưa có cầm thú tới mức đó, cũng sợ dọa Trâu Hàn. Ý của anh chỉ đơn giản là sống dưới cùng một mái hiên, mỗi người một giường.
Thế nhưng anh còn chưa có thương lượng với Trâu Hàn, cũng khó trả lời, hàm hồ nói, “Thiệt ra chỗ đó em cũng không ở được nữa, cứ bị theo dõi hoài. Trước đây em không có nhược điểm gì còn đỡ, chứ bây giờ thì phải đổi sang một chỗ an toàn. Hay là vầy đi, Lộ đạo nói tuần tới bộ phim của cậu ta có thể bắt đầu quay. Em đi nói với cậu ta xem có thể quay trước phần diễn của em không, quay hết mấy ngày. Mấy ngày nay em xem thêm mấy kịch bản khác, nếu như có thể chọn được cái nào tốt, thì căn cứ vào tình huống lúc đó rồi quyết định xem có thuê phòng mới không, thuê ở đâu.”
Phí Lễ thở dài, “Tốt nhất là chú nên nhanh chóng nhận phim rồi tiến tổ đi, bằng không thì khó mà duy trì độ nổi tiếng. Sau khi chương trình đợt này phát sóng, chắc chắn chú mày sẽ rớt fan, còn có thể bị chửi nữa, nhưng đó cũng chưa phải điều nghiêm trọng nhất. Nếu các tác phẩm tiếp theo của chú mày không bắt kịp xu hướng hoặc không nổi thì coi chừng chú mày chìm luôn. Tình thế bây giờ, dù chú có nhận phim quay cũng chưa chắc có thể được phát sóng. Cho nên chú lo mà làm tốt chuẩn bị mọi mặt đi.”
“Em biết rồi.” Ngu Thành Hà chân tâm thực lòng nói với Phí Lễ, “Rất xin lỗi anh Phí, để anh phải lo lắng nhiều rồi.”
Anh dễ dàng đưa ra quyết định, cũng có thể tự chịu trách nhiệm cho sự nghiệp của mình. Nhưng quyết định của anh còn ảnh hưởng đến những người bên cạnh.
Dù sao thì bọn họ cũng phải kiếm cơm dựa vào thành tích của anh.
Thái độ Ngu Thành Hà tốt, Phí Lễ cũng không có biện pháp nào với anh, không chỉ không tức giận mà còn lo lắng cho anh, y hệt như bà mẹ già, không lúc nào là không bận tâm, “Thiệt ra với kỹ xảo diễn xuất của chú, muốn chìm cũng không dễ như vậy. Cho nên đó không phải là điều anh lo nhất…”
Thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, Ngu Thành Hà có hơi kỳ quái, đây không phải là phong cách của Phí Lễ, “Giữa chúng ta, có lời gì phải nói thì anh đừng ngại.”
Phí Lễ liền nói thẳng ra, “Điều anh lo là quan hệ giữa chú với Trâu Hàn kia kìa. Thời gian hai đứa quen nhau không dài, chưa gì đã muốn sống chung với nhau, chú mày còn khoe khoang khắp nơi nữa. Đến tận đêm hôm nay anh mới biết rõ bối cảnh của Trâu Hàn, lỡ ngày nào hai đứa bây chia tay là mày chết chắc.”
Ngu Thành Hà dở khóc dở cười, “Bọn em sẽ không chia tay.”
Phí Lễ: “…”
Ừa thì đứa nào đang yêu chẳng nói câu đó. Nói rồi mà đến cuối cùng có thể tu thành chính quả, làm gì có mấy ai? Nói thật, hắn không mấy coi trọng quan hệ giữa Ngu Thành Hà và Trâu Hàn.
Đồng tính luyến ái vốn đã khó, công việc của Ngu Thành Hà lại quá đặc thù, cực kì dễ gây nên xích mích.
“Hồi trước em có nói với anh là tụi em có khả năng từng gặp khi còn bé rồi đó nhớ không? Bây giờ em chắc chắn bọn em từng gặp nhau thật.” Ngu Thành Hà giải thích nói, “Tình cảm của bọn em không nông như anh nghĩ đâu.”
“Thế thì càng không đáng tin.” Suy nghĩ của Phí Lễ hoàn toàn ngược lại với Ngu Thành Hà, “Lâu ngày gặp lại cộng thêm thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nên bây giờ hai đứa thấy yêu nhau đến chết đi sống lại vậy thôi. Chứ từ biệt nhiều năm, nếp sống tính cách với cả thói quen đều đã khác xa hồi còn bé. Rồi dần dần tụi bây phát hiện ra người trước mắt không giống với tưởng tượng của mình, thì càng khó mà gắn bó với phần tình cảm này. Hơn nữa, vì tình nghĩa hồi trước, có khi còn bị tổn thương nhiều hơn so với quan hệ tình nhân thông thường nữa.”
Ngu Thành Hà ôm đầu, “Có khi nào em bị điên không? Em mới bắt đầu yêu đương mà sao tự dưng phải đứng đây thảo luận chuyện chia tay với anh hả trời?”
Phí Lễ sờ mũi một cái, “Anh thực sự không có ý nguyền rủa mày, anh chỉ lo cho mày thôi.”
“Thôi anh bỏ cái lo đó vô trong bụng đi.” Ngu Thành Hà tràn đầy tự tin, hơi suy nghĩ, bắt đầu bày ra thủ đoạn với Phí Lễ, “Hay là giờ anh với em cá cược không?”
“Cá cược gì?” Phí Lễ hỏi.
“Nếu như tụi em chia tay, em sẽ rút khỏi giới giải trí.” Ngu Thành Hà nói.
Phí Lễ hơi kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, “Mày rút khỏi giới giải trí thì có lợi gì cho anh đâu?”
Ngu Thành Hà nở nụ cười, “Vậy vầy đi, nếu như hai tụi em chia tay, em ký hợp đồng với anh mười năm. Anh kêu em làm gì em làm đó, bảo đảm không phản đối gì hết, sao?”
“Cược lớn dữ vậy?” Phí Lễ biết Ngu Thành Hà yêu nhất là tự do, thật sự vô cùng kinh ngạc.
Ngu Thành Hà nói, “Thật, anh bắt em ra đường diễn xiếc cũng được luôn.”
Phí Lễ có hơi sợ, “Cược lớn như vậy chắc chắn là có âm mưu không nhỏ. Nếu như anh thua thì sao?”
“Nếu tụi em không chia tay, anh phải đồng ý cho tụi em công khai.” Ngu Thành Hà nói.
“Còn lâu á.” Phí Lễ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, “Đồng tính luyến ái mà còn muốn công khai. Mày điên rồi hả?”
Ngu Thành Hà cười nói, “Hồi nãy giờ anh cò kè mặc cả với em, đã ngầm thừa nhận cuộc cá cược có hiệu lực rồi.”
Phí Lễ: “Đánh cược thì cũng phải có kí kết chứ cái thằng này?”
“Thế thì em tự cho là cá cược đã có hiệu lực vậy.” Ngu Thành Hà chơi xấu nói.
“Tự nhiên anh thấy hai đứa mày đúng là giống nhau.” Phí Lễ tức giận nói, biết không thể đấu lại Ngu Thành Hà, liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, song sau đó lại phát hiện kẽ hở, “Không chia tay là trên tiêu chuẩn nào? Dị tính luyến ít nhất còn có thể lấy giấy kết hôn làm tiêu chuẩn, hai đứa bây định lấy gì làm tiêu chuẩn?”
“Cũng lấy giấy kết hôn.” Ngu Thành Hà nói.
“Mày còn muốn lấy giấy kết hôn á?” Phí Lễ nhìn anh như bị điên, “Anh muốn có hiệu lực pháp lý, mày chắc chắn không?”
“Em chắc chắn.” Ngu Thành Hà phi thường bình tĩnh.
Phí Lễ: “Ê tự dưng anh thấy hình như chú mày còn giấu anh chuyện gì rất quan trọng.”
Ngu Thành Hà cười nói, “Tình huống của em em nói hết cho anh rồi. Thôi cứ vậy đi đã, em phải mau chóng chuẩn bị cầu hôn đây.”
Phí Lễ, “…”
Ngu Thành Hà không quan tâm trong lòng hắn chua xót cỡ nào, anh trực tiếp đi vào nhà, vừa quay đầu nhìn thấy Trâu Hàn, trong lòng lập tức trở nên ngọt ngào.
“Có chuyện gì hả anh?” Trâu Hàn nhìn bọn họ đứng ngoài cửa nói một hồi lâu, thật lo lắng, lại không dám hỏi quá nhiều, sợ anh phản cảm, chỉ đành hỏi, “Có gì cần em hỗ trợ không?”
“Có.” Ngu Thành Hà một mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa.
“Sao vậy?” Trâu Hàn cũng vội vàng ngồi lại, sốt ruột hỏi, “Cần em giúp gì?”
“Có phóng viên cắm chốt ở nhà anh, đến giờ vẫn chưa đi.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là đứng lên đi thăm dò, sau đó lập tức hiểu được, “nhà” mà Ngu Thành Hà nói không phải căn nhà này của cậu.
Trong lòng dâng lên một luồng cảm giác vi diệu, nhưng cậu không kịp nghĩ quá nhiều, “Bọn họ đúng là cứng đầu, thế thì bây giờ phải làm sao?”
“Anh Phí kêu anh thuê một chỗ mới, anh cũng nghĩ như thế.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn mím mím môi, tâm lý có hơi không thoải mái, nhưng chính cậu lại cảm thấy cưỡng ép bắt người ở lại cũng không đúng.
Cậu lúng túng hỏi, “Há, thế anh muốn thuê phòng như nào? Muốn em giúp anh chọn không?”
Ngu Thành Hà chú ý thấy tâm tình của cậu rõ ràng hơi hạ xuống, nháy mắt mấy cái hỏi ngược lại, “Nhà lớn như của em, thuê một tháng thì cỡ bao nhiêu tiền?”
Trâu Hàn sửng sốt, “Em không cho thuê nên không biết, nhưng mà em có thể hỏi chú Hách thử… Ủa, không phải anh thuê nhà hả? Sao anh lại không biết?”
Ngu Thành Hà nhìn bộ dáng cậu ngơ ngơ ngác ngác, thở dài, vươn ngón tay đụng vào chóp mũi cậu, “Bởi vì anh muốn thuê chỗ này ở chung với em. Sao mà giống với mấy chỗ khác được hả?”
“A?” Trâu Hàn phản ứng lại, tâm tình lập tức tốt lên trông thấy, nhưng không muốn để Ngu Thành Hà nhìn ra, liền đứng dậy đi lên lầu, “Em đã mua anh rồi, còn thiếu một chỗ ở cho anh sao?”
“Đã hiểu.” Ngu Thành Hà thỏa mãn, nhìn theo bóng lưng cậu mà nói, “Kim chủ bảo bảo ngủ ngon nhé.”
Bước chân Trâu Hàn lảo đảo, làm bộ bình tĩnh mà tiếp tục bước về phía trước.
Chờ cậu bước được hai bước lên cầu thang, Ngu Thành Hà bỗng nhiên gọi cậu thêm lần nữa, “Bảo bảo.”
Trâu Hàn thiếu chút nữa đập đầu vào tay vịn cầu thang.
‘Kim chủ bảo bảo’ thì thôi đi, sao trực tiếp tối giản thành ‘bảo bảo’ luôn rồi??
Đã thế Ngu Thành Hà còn kêu rồi lại không nói tiếng nào nữa.
Trâu Hàn hết cách, hít sâu hai hơi, cắn răng nỗ lực bày ra vẻ mặt bình tĩnh, xoay đầu lại, “Có chuyện gì?”
Ngu Thành Hà không biết đã cởi giày từ khi nào, lặng yên không tiếng động đi chân trần tới ngay phía sau cậu.
Thời điểm Trâu Hàn xoay người lại, hai người suýt nữa thì đụng vào nhau, hơi giật mình.
Ngu Thành Hà vươn tay ôm lấy eo cậu, giúp cậu ổn định thân người, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi cậu một cái, “Không có gì, bảo bảo ngủ ngon nhé.”
Lộ Nam đẩy ly rượu ra, thành khẩn nói với Ngu Thành Hà, “Anh giữ lại chút mặt mũi được không?”
Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, đàng hoàng trịnh trọng nói, “Cả người tôi đều thuộc về kim chủ, mặt đương nhiên cũng thuộc về cậu ấy, cậu ấy muốn thì muốn, cậu ấy không cần thì khỏi giữ cũng được.”
Lộ Nam nhìn mà hạn hán lời, “…”
Trâu Hàn, “…”
Trâu Hàn da mặt mỏng, cuối cùng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, cưỡng ép kéo đề tài về, “Tiểu Lộ đạo, chuyện đầu tư anh xem xem thế nào?”
“Tuy cậu trông cứ như ngốc bạch ngọt nhưng tôi tin chắc Ngu Thành Hà tuyệt đối không phải cái dạng ngốc bạch ngọt. Cho nên, tôi không thể lợi dụng cậu được.” Suy nghĩ của Lộ Nam cực kỳ rõ ràng mạch lạc, “Nếu như cậu thực sự muốn đầu tư, tôi rất vui. Lúc sau tôi sẽ gửi kịch bản và một số suy nghĩ của tôi, cũng như dự toán và danh sách diễn viên đã quyết định qua cho cậu. Cậu xem đi đã rồi hẵng quyết định, nhớ phải tỉnh táo một tí. Nếu đến lúc đó cậu vẫn còn muốn đầu tư vào, thì chúng ta sẽ thương lượng chi tiết rồi kí hợp đồng, cậu thấy sao?”
Trâu Hàn không ngốc tới nỗi nhất định phải cúng tiền đi, đương nhiên là đồng ý.
“Vậy tối nay tới đây thôi.” Lộ Nam đứng lên, “Tôi mới thất tình xong, không muốn ăn đống thức ăn cho chó của mấy người đâu, tạm biệt không tiễn.”
Nhóm người hữu hảo chào tạm biệt nhau, có mấy người rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về nhà, Ngu Thành Hà mới nói chuyện ân oán giữa mình và Lộ Nam cho Phí Lễ nghe.
Phí Lễ quả thực không còn lời nào để nói, điên cuồng phun tào, “Hai đứa tụi bây giỏi ghê á, yêu đương kiểu gì mà kéo tới tận trong nhà Lộ đạo luôn. Trong giới còn ai không biết chuyện tụi mày không hả? Muốn anh lấy loa thông báo giùm cho luôn không??”
Ngu Thành Hà rất bất đắc dĩ, “Đâu phải lỗi của em đâu? Ai bảo bọn anh không nói cho em biết sớm?”
“Câu đó phải để anh nói mới đúng!” Phí Lễ so với anh còn oan hơn, “Đến bây giờ anh mới biết á.”
Hắn liếc mắt nhìn qua Trâu Hàn.
Trâu Hàn vội nói, “Trách em, nếu em nói thân phận của em ra sớm hơn thì lúc anh hai sắp xếp xem mắt mọi người đã biết rồi, thế thì sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Không, không trách cậu.” Phí Lễ vội vàng xua xua tay.
Ngu Thành Hà nói không trách cậu thì thôi, nhưng Phí Lễ nói thế khiến Trâu Hàn có chút hiếu kỳ, “Tại sao ạ?”
Phí Lễ bày vẻ mặt thâm trầm nói, “Kim chủ không bao giờ sai.”
Trâu Hàn: “…”
Xe chạy đến trước cửa nhà Trâu Hàn.
Ngu Thành Hà tự nhiên xuống xe theo sau cậu, sau đó bị Phí Lễ kéo lại.
Trâu Hàn cảm giác bọn họ muốn nói chuyện công việc, rất hiểu chuyện mà vào nhà trước.
Ngu Thành Hà kỳ quái nhìn Phí Lễ, “Sao vậy?”
“Chú không định về ổ của mình chứ gì?” Phí Lễ hàm súc nói, “Mấy phóng viên đó ngồi xổm trước cửa nhà chú mấy ngày rồi, đến cái bóng của chú mày cũng không thấy, người ta gầy sọp đi luôn rồi kìa, chú mày không thấy có lỗi với người ta à?”
Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, nói, “Có chứ, em cũng thấy có lỗi với bọn họ lắm. Hay là anh giúp em hủy hợp đồng nhà luôn đi.”
Phí Lễ hoang mang tột độ, “Hở?”
Ngu Thành Hà nói, “Sau đó anh để lộ tin tức ra ngoài, nói là em đổi địa chỉ rồi, mấy chú nhà báo sẽ không cần phải khổ cực ngồi xổm dưới nhà em nữa?”
“…” Phí Lễ rất muốn đập chết anh, “Thế mày định chuyển vô sống chung với Trâu Hàn luôn đó hả? Hai đứa bây mới quen nhau được có mấy ngày??”
Ngu Thành Hà thực ra mới ở nhờ có hai ngày, còn chưa nghĩ kỹ tương lai phải làm thế nào.
Theo ý của anh, anh đương nhiên là muốn sống chung.
Mà sống chung này không giống với ‘sống chung’ trong miệng Phí Lễ.
Anh còn chưa có cầm thú tới mức đó, cũng sợ dọa Trâu Hàn. Ý của anh chỉ đơn giản là sống dưới cùng một mái hiên, mỗi người một giường.
Thế nhưng anh còn chưa có thương lượng với Trâu Hàn, cũng khó trả lời, hàm hồ nói, “Thiệt ra chỗ đó em cũng không ở được nữa, cứ bị theo dõi hoài. Trước đây em không có nhược điểm gì còn đỡ, chứ bây giờ thì phải đổi sang một chỗ an toàn. Hay là vầy đi, Lộ đạo nói tuần tới bộ phim của cậu ta có thể bắt đầu quay. Em đi nói với cậu ta xem có thể quay trước phần diễn của em không, quay hết mấy ngày. Mấy ngày nay em xem thêm mấy kịch bản khác, nếu như có thể chọn được cái nào tốt, thì căn cứ vào tình huống lúc đó rồi quyết định xem có thuê phòng mới không, thuê ở đâu.”
Phí Lễ thở dài, “Tốt nhất là chú nên nhanh chóng nhận phim rồi tiến tổ đi, bằng không thì khó mà duy trì độ nổi tiếng. Sau khi chương trình đợt này phát sóng, chắc chắn chú mày sẽ rớt fan, còn có thể bị chửi nữa, nhưng đó cũng chưa phải điều nghiêm trọng nhất. Nếu các tác phẩm tiếp theo của chú mày không bắt kịp xu hướng hoặc không nổi thì coi chừng chú mày chìm luôn. Tình thế bây giờ, dù chú có nhận phim quay cũng chưa chắc có thể được phát sóng. Cho nên chú lo mà làm tốt chuẩn bị mọi mặt đi.”
“Em biết rồi.” Ngu Thành Hà chân tâm thực lòng nói với Phí Lễ, “Rất xin lỗi anh Phí, để anh phải lo lắng nhiều rồi.”
Anh dễ dàng đưa ra quyết định, cũng có thể tự chịu trách nhiệm cho sự nghiệp của mình. Nhưng quyết định của anh còn ảnh hưởng đến những người bên cạnh.
Dù sao thì bọn họ cũng phải kiếm cơm dựa vào thành tích của anh.
Thái độ Ngu Thành Hà tốt, Phí Lễ cũng không có biện pháp nào với anh, không chỉ không tức giận mà còn lo lắng cho anh, y hệt như bà mẹ già, không lúc nào là không bận tâm, “Thiệt ra với kỹ xảo diễn xuất của chú, muốn chìm cũng không dễ như vậy. Cho nên đó không phải là điều anh lo nhất…”
Thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, Ngu Thành Hà có hơi kỳ quái, đây không phải là phong cách của Phí Lễ, “Giữa chúng ta, có lời gì phải nói thì anh đừng ngại.”
Phí Lễ liền nói thẳng ra, “Điều anh lo là quan hệ giữa chú với Trâu Hàn kia kìa. Thời gian hai đứa quen nhau không dài, chưa gì đã muốn sống chung với nhau, chú mày còn khoe khoang khắp nơi nữa. Đến tận đêm hôm nay anh mới biết rõ bối cảnh của Trâu Hàn, lỡ ngày nào hai đứa bây chia tay là mày chết chắc.”
Ngu Thành Hà dở khóc dở cười, “Bọn em sẽ không chia tay.”
Phí Lễ: “…”
Ừa thì đứa nào đang yêu chẳng nói câu đó. Nói rồi mà đến cuối cùng có thể tu thành chính quả, làm gì có mấy ai? Nói thật, hắn không mấy coi trọng quan hệ giữa Ngu Thành Hà và Trâu Hàn.
Đồng tính luyến ái vốn đã khó, công việc của Ngu Thành Hà lại quá đặc thù, cực kì dễ gây nên xích mích.
“Hồi trước em có nói với anh là tụi em có khả năng từng gặp khi còn bé rồi đó nhớ không? Bây giờ em chắc chắn bọn em từng gặp nhau thật.” Ngu Thành Hà giải thích nói, “Tình cảm của bọn em không nông như anh nghĩ đâu.”
“Thế thì càng không đáng tin.” Suy nghĩ của Phí Lễ hoàn toàn ngược lại với Ngu Thành Hà, “Lâu ngày gặp lại cộng thêm thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nên bây giờ hai đứa thấy yêu nhau đến chết đi sống lại vậy thôi. Chứ từ biệt nhiều năm, nếp sống tính cách với cả thói quen đều đã khác xa hồi còn bé. Rồi dần dần tụi bây phát hiện ra người trước mắt không giống với tưởng tượng của mình, thì càng khó mà gắn bó với phần tình cảm này. Hơn nữa, vì tình nghĩa hồi trước, có khi còn bị tổn thương nhiều hơn so với quan hệ tình nhân thông thường nữa.”
Ngu Thành Hà ôm đầu, “Có khi nào em bị điên không? Em mới bắt đầu yêu đương mà sao tự dưng phải đứng đây thảo luận chuyện chia tay với anh hả trời?”
Phí Lễ sờ mũi một cái, “Anh thực sự không có ý nguyền rủa mày, anh chỉ lo cho mày thôi.”
“Thôi anh bỏ cái lo đó vô trong bụng đi.” Ngu Thành Hà tràn đầy tự tin, hơi suy nghĩ, bắt đầu bày ra thủ đoạn với Phí Lễ, “Hay là giờ anh với em cá cược không?”
“Cá cược gì?” Phí Lễ hỏi.
“Nếu như tụi em chia tay, em sẽ rút khỏi giới giải trí.” Ngu Thành Hà nói.
Phí Lễ hơi kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, “Mày rút khỏi giới giải trí thì có lợi gì cho anh đâu?”
Ngu Thành Hà nở nụ cười, “Vậy vầy đi, nếu như hai tụi em chia tay, em ký hợp đồng với anh mười năm. Anh kêu em làm gì em làm đó, bảo đảm không phản đối gì hết, sao?”
“Cược lớn dữ vậy?” Phí Lễ biết Ngu Thành Hà yêu nhất là tự do, thật sự vô cùng kinh ngạc.
Ngu Thành Hà nói, “Thật, anh bắt em ra đường diễn xiếc cũng được luôn.”
Phí Lễ có hơi sợ, “Cược lớn như vậy chắc chắn là có âm mưu không nhỏ. Nếu như anh thua thì sao?”
“Nếu tụi em không chia tay, anh phải đồng ý cho tụi em công khai.” Ngu Thành Hà nói.
“Còn lâu á.” Phí Lễ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, “Đồng tính luyến ái mà còn muốn công khai. Mày điên rồi hả?”
Ngu Thành Hà cười nói, “Hồi nãy giờ anh cò kè mặc cả với em, đã ngầm thừa nhận cuộc cá cược có hiệu lực rồi.”
Phí Lễ: “Đánh cược thì cũng phải có kí kết chứ cái thằng này?”
“Thế thì em tự cho là cá cược đã có hiệu lực vậy.” Ngu Thành Hà chơi xấu nói.
“Tự nhiên anh thấy hai đứa mày đúng là giống nhau.” Phí Lễ tức giận nói, biết không thể đấu lại Ngu Thành Hà, liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, song sau đó lại phát hiện kẽ hở, “Không chia tay là trên tiêu chuẩn nào? Dị tính luyến ít nhất còn có thể lấy giấy kết hôn làm tiêu chuẩn, hai đứa bây định lấy gì làm tiêu chuẩn?”
“Cũng lấy giấy kết hôn.” Ngu Thành Hà nói.
“Mày còn muốn lấy giấy kết hôn á?” Phí Lễ nhìn anh như bị điên, “Anh muốn có hiệu lực pháp lý, mày chắc chắn không?”
“Em chắc chắn.” Ngu Thành Hà phi thường bình tĩnh.
Phí Lễ: “Ê tự dưng anh thấy hình như chú mày còn giấu anh chuyện gì rất quan trọng.”
Ngu Thành Hà cười nói, “Tình huống của em em nói hết cho anh rồi. Thôi cứ vậy đi đã, em phải mau chóng chuẩn bị cầu hôn đây.”
Phí Lễ, “…”
Ngu Thành Hà không quan tâm trong lòng hắn chua xót cỡ nào, anh trực tiếp đi vào nhà, vừa quay đầu nhìn thấy Trâu Hàn, trong lòng lập tức trở nên ngọt ngào.
“Có chuyện gì hả anh?” Trâu Hàn nhìn bọn họ đứng ngoài cửa nói một hồi lâu, thật lo lắng, lại không dám hỏi quá nhiều, sợ anh phản cảm, chỉ đành hỏi, “Có gì cần em hỗ trợ không?”
“Có.” Ngu Thành Hà một mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa.
“Sao vậy?” Trâu Hàn cũng vội vàng ngồi lại, sốt ruột hỏi, “Cần em giúp gì?”
“Có phóng viên cắm chốt ở nhà anh, đến giờ vẫn chưa đi.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là đứng lên đi thăm dò, sau đó lập tức hiểu được, “nhà” mà Ngu Thành Hà nói không phải căn nhà này của cậu.
Trong lòng dâng lên một luồng cảm giác vi diệu, nhưng cậu không kịp nghĩ quá nhiều, “Bọn họ đúng là cứng đầu, thế thì bây giờ phải làm sao?”
“Anh Phí kêu anh thuê một chỗ mới, anh cũng nghĩ như thế.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn mím mím môi, tâm lý có hơi không thoải mái, nhưng chính cậu lại cảm thấy cưỡng ép bắt người ở lại cũng không đúng.
Cậu lúng túng hỏi, “Há, thế anh muốn thuê phòng như nào? Muốn em giúp anh chọn không?”
Ngu Thành Hà chú ý thấy tâm tình của cậu rõ ràng hơi hạ xuống, nháy mắt mấy cái hỏi ngược lại, “Nhà lớn như của em, thuê một tháng thì cỡ bao nhiêu tiền?”
Trâu Hàn sửng sốt, “Em không cho thuê nên không biết, nhưng mà em có thể hỏi chú Hách thử… Ủa, không phải anh thuê nhà hả? Sao anh lại không biết?”
Ngu Thành Hà nhìn bộ dáng cậu ngơ ngơ ngác ngác, thở dài, vươn ngón tay đụng vào chóp mũi cậu, “Bởi vì anh muốn thuê chỗ này ở chung với em. Sao mà giống với mấy chỗ khác được hả?”
“A?” Trâu Hàn phản ứng lại, tâm tình lập tức tốt lên trông thấy, nhưng không muốn để Ngu Thành Hà nhìn ra, liền đứng dậy đi lên lầu, “Em đã mua anh rồi, còn thiếu một chỗ ở cho anh sao?”
“Đã hiểu.” Ngu Thành Hà thỏa mãn, nhìn theo bóng lưng cậu mà nói, “Kim chủ bảo bảo ngủ ngon nhé.”
Bước chân Trâu Hàn lảo đảo, làm bộ bình tĩnh mà tiếp tục bước về phía trước.
Chờ cậu bước được hai bước lên cầu thang, Ngu Thành Hà bỗng nhiên gọi cậu thêm lần nữa, “Bảo bảo.”
Trâu Hàn thiếu chút nữa đập đầu vào tay vịn cầu thang.
‘Kim chủ bảo bảo’ thì thôi đi, sao trực tiếp tối giản thành ‘bảo bảo’ luôn rồi??
Đã thế Ngu Thành Hà còn kêu rồi lại không nói tiếng nào nữa.
Trâu Hàn hết cách, hít sâu hai hơi, cắn răng nỗ lực bày ra vẻ mặt bình tĩnh, xoay đầu lại, “Có chuyện gì?”
Ngu Thành Hà không biết đã cởi giày từ khi nào, lặng yên không tiếng động đi chân trần tới ngay phía sau cậu.
Thời điểm Trâu Hàn xoay người lại, hai người suýt nữa thì đụng vào nhau, hơi giật mình.
Ngu Thành Hà vươn tay ôm lấy eo cậu, giúp cậu ổn định thân người, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi cậu một cái, “Không có gì, bảo bảo ngủ ngon nhé.”
Danh sách chương