“Từ nay về sau sẽ là của em là sao?” Trâu Hàn không hiểu gì.

“Nghĩa là đưa cho em.” Ngu Thành Hà cười nói, “Muốn không?”

“A!” Trâu Hàn không nhìn ra anh đang nghiêm túc hay chỉ nói giỡn, vội vàng lắc lắc đầu, “Không muốn.”

Ngu Thành Hà: “Tại sao?”

“Chơi một chút thì được, chứ lấy về thì làm gì?” Trâu Hàn hỏi ngược lại.

“Ừa.” Ngu Thành Hà cũng không nhiều lời, “Đi thôi.”

Trâu Hàn không đặc biệt suy nghĩ xem rốt cuộc lời nói của Ngu Thành Hà mang ý gì, cậu đã bị khu vui chơi hấp dẫn đi phần lớn lực chú ý, không thể chờ nổi mà nóng lòng muốn chơi.

Dù đi ngang qua công viên giải trí vô số lần, nhưng Trâu Hàn chưa từng đi vào trong.

Không phải không thích, chỉ là cảm thấy một mình đi vào thì khá là xấu hổ.

Bây giờ tốt rồi, không có các du khách khác, còn có Ngu Thành Hà đi cùng, quả thực là đội hình lý tưởng để đi du ngoạn.

Vòng quay ngựa gỗ cách cửa không xa, Trâu Hàn đứng bên cạnh rào chắn nhìn, lưu luyến không nỡ đi.

Ngu Thành Hà cũng không kiêng kị, trực tiếp hỏi cậu, “Chưa chơi cái này bao giờ đúng không?”

“Chưa.” Trâu Hàn cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu một cái, trong đôi mắt hiện lên tia sáng khát vọng.

“Anh cũng chưa chơi.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Ngu Thành Hà nói, “Em nghĩ viện mồ côi hai mươi năm trước điều kiện tốt cỡ nào chứ?”

Trâu Hàn nắm chặt tay, “Vậy tụi mình cùng chơi.”

“Được.” Ngu Thành Hà ra hiệu cho nhân viên công tác mở máy.

Hai người một trước một sau đi lên, đương nhiên không thể không buông tay nhau ra.

Lòng bàn tay trống rỗng, Trâu Hàn giật giật ngón tay, quay đầu lại nhìn Ngu Thành Hà một cái.

“Sao vậy?” Ngu Thành Hà nháy mắt bắt được ánh mắt của cậu.

Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Không có gì.”

Cậu không vội lên ngựa mà hỏi Ngu Thành Hà, “Anh muốn ngồi con ngựa nào?”

Ngu Thành Hà nhìn một chút, chỉ vào một con bạch mã nhỏ, “Anh chọn cái kia. Em thì sao?”

Trâu Hàn thoáng nghiêng đầu, tránh né tầm mắt của anh, “Em chọn cái bên cạnh đó.”

Trong lòng Ngu Thành Hà khẽ động, nhưng không chờ anh nói thêm, Trâu Hàn đã chạy lên trước, ngồi lên ngựa.

Ngu Thành Hà theo sau, ngồi lên lưng con ngựa bên cạnh.

Nhân viên công tác mở công tắc, vòng ngựa gỗ dần chuyển động theo âm nhạc.

Là bài “Fly.”

Vòng quay ngựa gỗ không phải đồ chơi gì thần kỳ, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ, lần đầu tiên ngồi lên, luôn có cảm giác đặc biệt hạnh phúc khi ngựa gỗ đi lên.

Đây là lần đầu tiên Trâu Hàn ngồi vòng quay ngựa gỗ, lại còn phối hợp với âm nhạc như thế, không hiểu sao, trong một khoảnh khắc khiến cậu cảm động không chịu được.

Giống như có điều tiếc nuối gì đó rốt cuộc cũng được thực hiện.

“Hàn Hàn.” Ngu Thành Hà ở bên cạnh hô một tiếng.

Trâu Hàn nghiêng đầu qua.

Ngu Thành Hà duỗi bàn tay trái không bị thương về phía cậu.

Trâu Hàn không nghĩ ngợi gì, đưa tay của mình tới.

Trong chớp mắt nắm lấy tay nhau, Ngu Thành Hà xòe tay ra, mười ngón tay gắt gao siết lấy nhau.

Tim vang lên tiếng “bùm bùm” nhỏ.

Rõ ràng tốc độ không nhanh, độ cao cũng không cao lắm, nhưng Trâu Hàn lại thấy mình giống như đang bay.

Trong chớp mắt đó, cậu cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có.

Theo ngựa gỗ xoay vòng trong tiếng nhạc, tất cả ngột ngạt cùng nặng nề, tất cả không cam lòng cùng phẫn uất, từng chút từng chút bị bỏ lại phía sau.

Cuối cùng, Trâu Hàn ngồi vòng quay ngựa gỗ ba lần.

Ngu Thành Hà không thể không cản cậu lại, “Em chắc chắn em không muốn chơi mấy trò khác hả?”

Bấy giờ Trâu Hàn mới lưu luyến mà đi tới trò khác.

Sau đó, mỗi lần rời khỏi một trò, đều bày vẻ lưu luyến không nỡ giống vậy.

Đúng là y như thằng nhóc con.

“Bây giờ về được rồi, lần sau vẫn có thể quay lại chơi mà.” Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn chơi đến nỗi toát mồ hôi, lo cậu bị cảm mạo, cản người lại.

Trâu Hàn thực ra vẫn còn muốn chơi, nhưng cậu không phải người không hiểu chuyện, lý trí biết mình cần phải đi, nên yên lặng đi theo sau Ngu Thành Hà.

Hai người đi tới trước cửa, Trâu Hàn chợt thấy máy ném bóng rổ.

Hồi nãy thời điểm đi vào bị vòng quay ngựa gỗ hấp dẫn, nên quên béng nó.

“Cái này chơi sao vậy anh?” Trâu Hàn hỏi.

Ngu Thành Hà nhìn ánh mắt cậu ngập tràn khát vọng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh dạy cho em, nhưng không được chơi quá lâu, chơi hai mươi phút rồi đi, được không?”

Trâu Hàn gật gật đầu, “Chơi không vui, em nghĩ không tới hai mươi phút đâu.”

Ngu Thành Hà lười phun tào, nãy giờ chơi nhiều trò như vậy, mỗi trò cậu đều nói câu đó, cuối cùng không thấy cái nào là chơi không vui cả.

Ngu Thành Hà nói cách chơi cho Trâu Hàn, sau đó ném bóng bằng một tay, bóng rơi thẳng vào giỏ.

“Nhìn có vẻ đơn giản, để em thử.” Trâu Hàn đẩy Ngu Thành Hà ra.

Cái máy này được đặt một phút, màn đầu tiên cần 40 điểm để qua màn.

Quả bóng thứ nhất rời tay Trâu Hàn, Ngu Thành Hà lập tức hối hận, đáng lẽ ra nên để nhân viên công tác thiết lập cái mới, hạ điểm xuống thấp một chút.

Quả thứ nhất không vào, mấu chốt là do cậu chần chờ đủ bảy giây mới ra tay.

Hai mươi phút á hả, còn lâu.

Ngu Thành Hà đương nhiên không nói ra, anh vỗ vỗ vai Trâu Hàn, “Không sao, lúc mới bắt đầu ném đều vậy đó, còn xíu nữa là được điểm rồi, cứ ném mấy lần là có cảm giác liền.”

Sau đó bị Trâu Hàn nhún vai hất tay ra, “Được rồi, em biết rồi.”

Ngu Thành Hà: “…”

Đối với bạn nhỏ đang nghiêm túc nghiên cứu trò chơi, không được quấy rầy.

Đến giây thứ hai mươi, cậu bạn nhỏ rốt cuộc cũng quăng được quả đầu tiên vào rổ, lập tức phấn khích quay đầu lại tìm thân ảnh Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà cười cười vỗ tay, “Siêu siêu giỏi!”

Trâu Hàn tiếp tục ném rổ, miệng không nhịn được đắc ý, “Em chỉ tốn có hai mươi giây để ném được quả đầu tiên thôi đó, giỏi lắm đúng không?”

Nói như vậy, nghe có vẻ không tệ lắm.

Ngu Thành Hà giơ ngón tay cái lên với cậu, “Đúng là rất giỏi, lần đầu tiên trong đời anh ném được bóng vào rổ, phải tốn đúng một ngày.”

Trâu Hàn càng đắc ý hơn.

Ngu Thành Hà không nói tiếp nữa, không quấy rầy cậu.

Phút thứ nhất, khỏi nghĩ cũng biết là không qua màn được.

Nửa giờ sau, Trâu Hàn miễn cưỡng đi tới màn hai.

Trán cậu bạn nhỏ lấp lánh mồ hôi hột, tóc mái ướt nhẹp hết trơn.

Ngu Thành Hà thử đề nghị, “Không thì cả hai chúng ta cùng chơi?”

“Trò này chơi hai người được hả?” Trâu Hàn hỏi.

Ngu Thành Hà: “Được.”

Sao không nghĩ ra sớm hơn nhỉ.

“Vậy tay anh…” Trâu Hàn còn chưa chơi tới mất lý trí, vẫn còn nhớ Ngu Thành Hà là bệnh nhân.

“Ném một tay cũng được, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng hai tay, sẽ liên lụy em, hay hạ thấp điểm xuống một tí đi.” Ngu Thành Hà nhân cơ hội đưa ra kiến nghị.

Trâu Hàn cũng không ngăn cản.

Lần đầu hai người ném rổ không qua màn, lần thứ hai Ngu Thành Hà đếm điểm, tính thời gian, khống chế chặt chẽ, quả bóng cuối cùng rơi vào rổ, vừa vặn qua màn.

Trâu Hàn vô cùng vui vẻ, quay người đập tay với anh.

“Hiểm ghê hồn.” Ngu Thành Hà nhìn cậu, “Thôi hôm nay nghỉ đi, lần sau chúng ta lại tới khiêu chiến màn ba ha?”

Anh còn lo Trâu Hàn không muốn đi, ai ngờ Trâu Hàn rất dễ nói chuyện, dứt khoát đáp ứng, “Được, đi thôi.”

Ra khỏi khu vui chơi, Trâu Hàn vẫn còn tán gẫu về bóng rổ với Ngu Thành Hà, “Chắc anh chơi bóng rổ giỏi lắm hả?”

“Cũng không tính là giỏi, nhưng đúng là chơi không ít.” Ngu Thành Hà nói, “Hồi nhỏ anh nghe người ta nói chơi bóng rổ có thể phát triển chiều cao và trở nên cường tráng hơn, nên cứ có cơ hội thì anh sẽ đi chơi. Nhưng tính cách của anh không hợp với đoàn đội, mà bóng rổ lại là môn thể thao đồng đội, cho nên anh chơi không giỏi.”

“Thì ra là thế.” Trâu Hàn gật gật đầu, cười nói, “Không sao, chơi bóng rổ giỏi hay không cũng không quan trọng, dù sao thì kỹ xảo diễn xuất của anh cũng đủ tốt rồi.”

Ngu Thành Hà có trực giác mãnh liệt rằng đây không phải lời khen, “Ý em là sao?”

Gương mặt đang cười híp mắt của Trâu Hàn lập tức trầm xuống, “Vừa nãy giả vờ chơi với em, anh tưởng em không biết sao? Trong một phút cuối đó anh cố ý ném trật ít nhất là năm lần, nhường em mặt mũi chứ gì?!”

Ngu Thành Hà: “…”

Bất cẩn thật, cậu bạn nhỏ nhà anh không phải bạn nhỏ bình thường.

“Vậy không có gọi là diễn.” Ngu Thành Hà đến gần cậu, thấp giọng nói, “Em biết gọi là gì không?”

Trâu Hàn hơi nghi hoặc, “Là gì?”

Ngu Thành Hà cúi đầu xuống, dán vào lỗ tai cậu nói, “Tình thú.”

Bên tai có một luồng hơi nóng bừng bừng, lập tức thiêu đốt tới tận đáy lòng, Trâu Hàn không có cách nào tiếp tục hung tợn nữa, quay người bước vào trong xe.

Thế nhưng cậu cũng không phản bác lại Ngu Thành Hà.

Cậu bạn nhỏ thiệt đáng yêu quá đi mất.

Ngu Thành Hà đi nhanh vài bước theo sau.

Thời điểm khởi động xe, điện thoại di động của Ngu Thành Hà vang lên, là Phí Lễ gọi.

Trâu Hàn nghe anh gọi một tiếng “anh Phí”, cuối cùng cũng coi như nhớ ra mục đích mình ra ngoài hôm nay là gì.

Mới đầu ra khỏi cửa là vì đi tìm phương thức liên lạc của Lộ Nam, kết quả bị Ngu Thành Hà dụ đi chơi nguyên một ngày, đã quên mất béng Lộ Nam là ai.

Trâu Hàn cảm thấy hổ thẹn, chờ Ngu Thành Hà cúp điện thoại, liền không chờ nổi mà hỏi, “Sao rồi anh? Có tìm được cách liên lạc với Lộ Nam không?”

Ngu Thành Hà “chà chà” mấy tiếng, chua xót nói, “Em để bụng người ta ghê, chơi đến thế rồi mà vẫn nhớ Lộ Nam Lộ Nam. Lộ Nam là ai?”

“…” Trâu Hàn bị chua đến run cả vai, “Thế có tìm được không?”

Ngu Thành Hà phát hiện cậu bạn nhỏ thật sự rất thông minh, nhiều lúc khiến anh hoàn toàn hết cách, đành phải thành thật nói, “Không được.”

“A…” Trâu Hàn rất thất vọng, “Tại sao?”

“Cửa tiệm kia nói, không có ai tên Lộ Nam đặt chỗ cả.” Ngu Thành Hà giải thích, “Vị Lộ Nam tiên sinh em nói cũng không phải hội viên của tiệm. Cho nên, rất xin lỗi, không có phương thức liên lạc với anh ta.”

Vốn chỉ là chuyện may rủi, không tra được cũng không có cách nào, thế nhưng Trâu Hàn vẫn có hơi buồn bã.

Ngu Thành Hà nhìn ra, lần này anh không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi, “Sao em lại quan tâm Lộ Nam như vậy?”

“Em không phải là quan tâm Lộ Nam.” Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Chỉ là viết nhiều, khụ khụ, chỉ là không muốn bản thân đi phá hủy nhân duyên của người khác.”

Nguy hiểm ghê, suýt thì bại lộ.

Tuy cậu chưa nói xong, nhưng Ngu Thành Hà cũng đoán được bảy tám phần.

Hóa ra là vì viết quá nhiều chuyện tình, thế nên cố chấp với kết cục hoàn mỹ sao? Vậy tại sao chuyện của chính mình lại viết thành bi kịch?

Ngu Thành Hà âm thầm nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội để cậu sửa lại kết cục giữa Ngu Tranh cùng Ngô Khuyết.

“Bây giờ khoan nói đến nhân duyên của Lộ Nam, trước tiên quan tâm đến nhân duyên của chúng ta đi.” Ngu Thành Hà nói.

Tay cầm lái của Trâu Hàn run lên một cái, “Chúng ta làm sao cơ?”

“Sáng nay anh đã nói rồi mà? Chuyện của hai tụi mình từ từ nói sau.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói, “Hôm nay anh mới nhớ ra, phần đầu tiên của buổi xem mắt của tụi mình vẫn chưa tiến hành xong. Hình như mới có anh tự giới thiệu thôi, em yêu à, em không định giới thiệu tình huống của em cho anh thật đó hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện