Kết thân
Trâu Hàn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ dính líu gì tới hai chữ ‘kết thân’.
Nhưng tình huống bây giờ đúng là hơi phiền phức.
Roy hiểu lầm cậu thích Dư An Chi, với tính cách của hắn, nhất định sẽ có hành động.
Nếu như Dư An Chi độc thân thì thôi, bạn bè với nhau giúp đỡ nhau tí, ứng phó cho qua là được.
Nhưng Dư An Chi hiện tại đang yêu rồi, chỉ có bọn họ những người từng cùng Dư An Chi đi qua đoạn đường đó mới biết để y có thể yêu một lần nữa là khó đến cỡ nào.
Thân là một nhà văn, Trâu Hàn rõ ràng hơn ai hết, chuyện tình cảm, kiêng kỵ nhất là dính líu tới người thứ ba, bất kể là dính kiểu gì đi nữa.
Nếu tình yêu của Dư An Chi xảy ra bất kỳ tai nạn nào vì cậu, cả đời Trâu Hàn cũng sẽ không thể tha thứ được cho chính mình.
Cho nên, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho Roy.
Mà sau khi giải thích, Roy sẽ tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp, không thấy cậu được hạnh phúc hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Như vậy tính ra, kết thân với Ngu Thành Hà dường như là một biện pháp không tệ.
Dù không thể nhất lao vĩnh dật, ít nhất cũng có thể kéo dài tới khi Roy rời đi.
* nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng
Roy không phải người nhàn rỗi, hắn có rất nhiều mối làm ăn lớn cần tiếp quản, không có nhiều thời gian để bồi cậu.
Lý trí nghĩ rất rõ ràng rành mạch, nhưng đến thời điểm thật sự đáp ứng, Trâu Hàn lại do dự.
Không thể nói được nguyên nhân, có lẽ là do chưa chuẩn bị sẵn sàng, dù sao cậu cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đi nói chuyện yêu đương. Nhưng cậu càng không muốn đi xem mắt, không thì lại phải chạy trối chết lần nữa mất.
Trâu Hàn chôn mặt trong lòng bàn tay, thất vọng với chính bản thân mình.
Vẫn cứ chỉ biết trốn trốn tránh tránh.
“Tiểu thiếu gia, tới rồi.” Tài xế đánh thức Trâu Hàn khỏi cơn hỗn loạn.
Trâu Hàn hít sâu một hơi, mới nhảy xuống xe, đi tới một gian nhà kho cũ nát.
“Tiểu thiếu gia, người ở bên trong.” Vệ sĩ kia canh giữ ở cửa, nhìn thấy Trâu Hàn liền lập tức đi đến, “Chúng tôi tra xét camera giám sát gần quảng trường, phát hiện Linh Linh bị một chiếc xe mang biển số giả đưa đi, đến lúc chúng tôi tìm ra chiếc xe đó thì trong xe đã trống không rồi. Mà người này cũng đang theo dõi chiếc xe đó, chúng tôi vốn tưởng gã là người của Ngu tiên sinh, tiến lên dò hỏi. Nhưng gã nói gã chính là bản thân Ngu tiên sinh, chúng tôi cảm thấy không thích hợp lắm nên mời người về đây.”
Trâu Hàn từ cửa sổ liếc mắt vào một cái, bên trong có một nam nhân hai bảy hai tám tuổi ngồi trên băng ghế. Người kia mặt mày tuấn tú sắc bén, ngoại hình không tệ, nhưng lúc này trên mặt toàn là lệ khí, trợn mắt nhe răng, lộ ra sự hung hãn từ trong xương.
Trâu Hàn đẩy cửa đi vào, người kia nhìn thấy cậu, cười lạnh một tiếng, “Chó chui đâu ra vậy? Không muốn chết thì cút ra ngoài!”
“Mày là ai?” Trâu Hàn ôm cánh tay đứng trước mặt nam nhân, nhìn từ trên cao xuống mà hỏi.
Nam nhân cười nhạo một tiếng, lười nói chuyện với cậu.
“Hóa ra chỉ là con chuột nhắt vô danh đến tên cũng không dám nói!” Trâu Hàn cố ý khiêu khích gã.
Nam nhân lập tức đứng lên, cả giận nói, “Tao mà sao không dám nói? Nói ra sợ hù chết mày, tao là tiểu ngư nhi, chính là đại minh tinh nổi tiếng Ngu Thành Hà, có nghe nói chưa?”
Tiểu ngư nhi Ngu Thành Hà? Trâu Hàn chấn động trong lòng, còn muốn hỏi gì đó, Ngu Thành Hà giả mạo đột nhiên chộp lấy Trâu Hàn, “Thả tao ra, không thì tao cho mày thấy…”
Vệ sĩ phía sau cả kinh, vừa định đi lên cứu liền thấy Trâu Hàn lướt một bước, nhấc chân đá chéo một cái. Ngu Thành Hà giả bay ra mấy mét, vệ sĩ bận rộn đem người đè lại.
Ngu Thành Hà giả tựa hồ không sợ đau, đang bị đè giữ lại còn cố dùng hết sức lực giãy dụa, nét mặt dữ tợn, “Mày đừng có mà đắc ý, tao có rất nhiều fan, nhất định sẽ không bỏ qua cho thằng chó chết nhà mày, liệu hồn đừng có mà hại tao!”
Giọng điệu này nghe quen quen, Trâu Hàn cau mày, trong nhất thời không thể nghĩ tới ai có cách nói chuyện như vậy.
Cậu ngồi xổm xuống, bóp cằm của Ngu Thành Hà giả hỏi, “Mày nói mày là Ngu Thành Hà, vậy mày biết Ngu Thành Hà làm nghề gì không?”
Chẳng lẽ là người trùng tên trùng họ hay là chữ đồng âm gì đó?
“Phí lời! Bố mày là ngôi sao nổi tiếng, không muốn bị fan hội đồng thì khôn hồn thả tao ra mau lên!”
Trâu Hàn lấy điện thoại di động ra tìm một bức ảnh chụp Ngu Thành Hà cho gã xem, “Người này cũng gọi là Ngu Thành Hà, mày biết hắn không?”
“Kẻ đó là giả mạo.” Ngu Thành Hà giả càng ngày càng kích động, vật lộn dữ dội, cư nhiên thoát khỏi vệ sĩ đang đè giữ gã.
Thế nhưng lần này, gã không chủ động tấn công người khác, vệ sĩ định đi bắt hắn, bị Trâu Hàn ngăn lại.
Người này lực công kích chỉ ở mức trung bình, nhưng lệ khí nặng, rất hung hăng, thoạt nhìn IQ cũng không cao lắm.
“Nhưng tất cả mọi người đều nói hắn mới là Ngu Thành Hà.” Trâu Hàn tiếp tục hỏi, “Mày nói hắn giả mạo, ít nhất cũng phải có bằng chứng chứ? Mày có thể nói hắn là ai, tại sao lại giả mạo mày?”
“Mắc mớ gì tao phải nói cho mày?” Hai mắt Ngu Thành Hà giả xoay ngang, “Tụi mày bắt tao tới đây thì sao có thể là người tốt chứ? Cái đéo gì tao cũng nói cho tụi mày chắc, tao đâu có bị ngu. Một lũ chó đẻ, bọn mày đéo chết tử tế được đâu con!”
“Câm miệng!” Vệ sĩ nghe không lọt, muốn đánh người.
Trâu Hàn phất phất tay, nhìn đôi mắt của Ngu Thành Hà giả, rất bình tĩnh mà nói. “Tao hiểu rồi, mày chính là một tên lừa đảo không lấy ra nổi một cái bằng chứng. Thôi, tao cũng lười tốn nước miếng với mày. Dù sao thì bây giờ Ngu Thành Hà chân chính đang trên đà nổi tiếng, phong quang vô hạn. Vô số đạo diễn giành giật muốn mời hắn đóng phim, doanh nghiệp xếp hàng tìm hắn làm đại ngôn cũng nhiều, tiền kiếm không hết, fan hút không xuể, ai quan tâm thật giả làm gì?”
Viền mắt Ngu Thành Hà giả ửng hồng, thở dốc vù vù, lại không lên tiếng.
Trâu Hàn giả vờ xoay người đi, “Hàng nhái như mày, tự chơi một mình đi!”
“Tao không phải hàng nhái, là nó mới đúng! Tao là tiểu ngư nhi, tao là Ngu Thành Hà!!” Ngu Thành Hà giả kích động, ăn nói bắt đầu lộn xộn.
“Vậy hắn là ai?” Trâu Hàn tới gần một bước, tập trung nhìn chằm chằm con mắt của gã, “Mày nói xem tên Ngu Thành Hà giả mạo kia là ai? Mày đừng có nói mày không biết ai giả mạo mày!”
“Không! Tao là tiểu ngư nhi! Tên giả mạo kia chính là A Hàng!!” Ngu Thành Hà giả rốt cuộc cũng hô lên, rồi như kiệt sức mà ngồi bịch xuống đất. “Hắn là A Hàng.”
A Hàng?
Trâu Hàn sợ hãi cả kinh.
Tên gọi này, cậu đã từng nghe qua.
Là trợ lý trước của Ngu Thành Hà.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra tại sao ngữ khí nói chuyện của người này lại quen thuộc như vậy, chính là cách nói chuyện của acc nhỏ “Ngu cơ đại mỹ nhân” kia.
Ngu Thành Hà từng nói, trợ lý của anh mắc chứng nhân cách phân liệt, đây chính là nhân cách thô bạo tàn ác đó à?
Nhân cách phụ của A Hàng cho rằng gã chính là Ngu Thành Hà, mà Ngu Thành Hà mới đúng là A Hàng.
Tại sao lại thế?
Chuyện nhân cách phân liệt Ngu Thành Hà không nói dối, vậy chuyện anh nói sau đó A Hàng vì tự trách nên tinh thần mới xảy ra vấn đề, hẳn cũng là sự thật.
Cho nên, A Hàng là vì tự trách, mới đem mình biến thành Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà nói A Hàng giới thiệu cho anh một công việc, công việc kia sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
A Hàng hi vọng người xảy ra chuyện ngoài ý muốn là mình, nên tiềm thức mới có thể bị hỗn loạn?
Rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn thế nào mà có thể bức một người đến nông nỗi này?
“Thế tiểu ngư nhi, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?” Trâu Hàn lần thứ hai ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi là tiểu ngư nhi…” A Hàng vẫn còn lầm bầm, nghe đến câu nói này của Trâu Hàn, ánh mắt nặng nề nhìn sang.
Trâu Hàn vì ra hiệu mình không ác ý, giơ hai tay lên, “Ai bắt nạt anh?”
“Ai bắt nạt tôi? Nó, nó!” Trong mắt A Hàng đột nhiên phát ra hung quang, bất thình lình nhào tới bóp cổ Trâu Hàn.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, Trâu Hàn không né tránh.
Vệ sĩ vội vã đi lên, muốn đẩy tay A Hàng ra, mà A Hàng có vẻ như đã rơi vào điên cuồng, căn bản không thể bẻ tay gã ra.
Mặt Trâu Hàn đỏ hết lên.
Vệ sĩ sốt ruột, cầm dao đánh ngất A Hàng, cấp tốc gỡ tay gã ra.
Trên cái cổ trắng mịn của Trâu Hàn bị bấm ra mấy dấu tay, cậu đặt mông ngồi trên đất dồn dập ho khan.
Vệ sĩ tự trách lại luống cuống, “Xin lỗi…”
“Chuyện không liên quan tới anh.” Trâu Hàn bình tĩnh lại, vung vung tay, “Đưa người này tới bệnh viện, bệnh viện tâm thần.”
Hai người mang người lên xe, vệ sĩ trói tay A Hàng lại thật chặt rồi mới đi lái xe.
Trâu Hàn ngồi cạnh A Hàng, nghĩ qua những câu gã đã nói, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Các người là ai?” Bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nói trầm ổn.
Trâu Hàn nghiêng đầu nhìn một cái, A Hàng đã tỉnh rồi, bình tĩnh ôn hòa, nhìn thấy hai tay mình bị trói cũng không quá kích động, chỉ khẽ cau mày.
Thấy Trâu Hàn nhìn sang, gã trầm giọng nói, “Bắt cóc là bất hợp pháp, các người định đưa tôi đi đâu?”
A Hàng này cùng người cuồng loạn lúc trước như hai người hoàn toàn khác nhau, Trâu Hàn nghĩ tới điều Ngu Thành Hà đã nói, thử dò xét nói, “A Hàng?”
A Hàng không phủ nhận, “Chúng ta hình như không quen biết.”
“Đây là nhân cách chủ tỉnh dậy?” Trâu Hàn dò xét.
Cả người A Hàng chấn động, hai tay bị trói vô thức nắm chặt lại, biểu cảm trên mặt lại không biến hóa gì nhiều.
Trâu Hàn đã hiểu, “Thời điểm chúng tôi đi tìm Linh Linh thì gặp phải anh, hay nói cách khác là một nhân cách khác của anh. Gã tự xưng mình là Ngu Thành Hà. Bọn tôi xảy ra một ít tranh chấp, vô ý đem anh đánh ngất xỉu, bây giờ đang đưa anh tới bệnh viện để kiểm tra thân thể.”
“Không cần.” A Hàng lập tức nói, “Thân thể tôi không có chuyện gì.”
Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Vậy không được, tôi vô tình hại người, không đi kiểm tra tôi không yên tâm…”
“Được.” A Hàng ngắt lời cậu, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Tôi biết gì sẽ nói đó.”
Là một người hiểu chuyện, chỉ kì quái là tại sao một nhân cách khác lại điên cuồng như vậy.
“Linh Linh ở đâu?” Trâu Hàn hỏi.
“Tôi không biết.” A Hàng lắc đầu một cái, “Chuyện một nhân cách khác làm ra, tôi không nhớ.”
“Vậy quan hệ giữa anh và Ngu Thành Hà rốt cuộc là thế nào?” Trâu Hàn cũng không quá bất ngờ với đáp án này, “Tại sao một nhân cách khác của anh lại cho rằng gã mới đúng là Ngu Thành Hà?”
A Hàng trầm ngâm, lần này không nhanh gọn như vừa rồi.
Trâu Hàn cởi trói cho gã, tìm trong điện thoại bức ảnh cậu chụp chung với Ngu Thành Hà rồi đưa cho gã, “Tôi bây giờ đang kết thân với Ngu Thành Hà.”
Có lẽ là không ngờ cậu sẽ nói ra hai chữ “kết thân” như vậy, tay A Hàng run lên.
Nhưng bức ảnh là thật, A Hàng nhìn đi nhìn lại một hồi, mới nói, “Nếu hai người đã kết thân, sao cậu không đi hỏi cậu ấy?”
“Nếu không phải ảnh nói với tôi là anh có hai nhân cách, sao mà tôi biết được?” Trâu Hàn nói, “Nếu anh ấy không gạt tôi, việc này đến người bên cạnh ảnh cũng không biết, có đúng không?”
A Hàng sững sờ, không phủ nhận.
Nói vậy, Ngu Thành Hà đúng là không nói cho người khác biết thật.
Trâu Hàn cũng hơi sửng sốt, tại sao Ngu Thành Hà chỉ nói cho mình cậu?
“Đến bệnh viện An Hòa.” Trâu Hàn nói với vệ sĩ.
A Hàng cau mày nói, “Tôi thật sự không cần…”
“Ngu Thành Hà đang ở bệnh viện đó.” Trâu Hàn đánh gãy lời gã, “Anh không tin tôi cũng bình thường, tôi dẫn anh đi gặp ảnh, hẳn là không thành vấn đề nhỉ?”
“Không!” A Hàng bật thốt lên.
Trâu Hàn lẳng lặng nhìn gã.
“Ngu Thành Hà là cô nhi, cậu biết không?” Nửa ngày sau A Hàng mới mở miệng.
Trâu Hàn không biết, cậu thật sự bất ngờ.
Ngu Thành Hà cùng Lộc Nhất Bạch là bạn tốt, xuất thân của Lộc Nhất Bạch rất tốt, cậu vẫn luôn cho rằng xuất thân của Ngu Thành Hà cũng không tồi.
“Cậu ấy lớn lên tại một viện mồ côi gọi là Ngôi nhà Sao, nếu rảnh cậu có thể đi nhìn xem, viện mồ côi vẫn còn ở đó.” A Hàng nói.
Lần trước Trâu Hàn chụp được cảnh Ngu Thành Hà “ám muội” với người phụ nữ kia, đó chính là viện trưởng “Ngôi nhà Sao”.
Cho nên sở dĩ Ngu Thành Hà đưa tay giúp đỡ, là vì anh lớn lên ở nơi đó sao?
“Nhà tôi cách viện mồ côi không xa, mẹ tôi thường tới hỗ trợ, cho nên tôi cũng rất quen với viện mồ côi. Ngu Thành Hà vì không giống với người bình thường, lúc nhỏ thường bị người ta bắt nạt, tôi là bạn tốt nhất của cậu ấy.” A Hàng siết chặt ngón tay, nhắm mắt lại, dường như rất thống khổ, “Mãi tới tận năm cậu ấy 12 tuổi…”
Trâu Hàn lo lắng tâm trạng dao động quá lớn sẽ khiến gã biến đổi sang nhân cách khác, nên không hỏi Ngu Thành Hà không giống người bình thường chỗ nào.
Cũng may A Hàng rất nhanh trấn định lại, “Năm cậu ấy 12 tuổi, nhà tôi xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, tôi cần dùng tiền, nên đem cậu ấy bán cho người khác… cho nên, tôi không có mặt mũi đi gặp cậu ấy, cậu hiểu chưa?”
Trâu Hàn đầu tiên là khiếp sợ và giận dữ, nhưng rất nhanh ý thức được chỗ không đúng, “Nếu đúng là như thế, vậy sao sau đó ảnh lại mời anh về làm trợ lý được?”
Sắc mặt A Hàng trắng bệch, một hồi sau mới thấp giọng nói, “Tôi nói cho cậu biết một bí mật mà đến Ngu Thành Hà cũng không biết, tôi không phải có hai nhân cách, mà là ba nhân cách. Còn một cái nữa, ỷ vào việc mẹ tôi có ân với cậu ấy, quấn lấy Ngu Thành Hà không tha, nhận sự giúp đỡ của cậu ấy xong còn đòi tiền cậu ấy nữa. Cho nên, tôi mới phải rời xa cậu ấy, giờ cậu hiểu chưa!?”
Trâu Hàn “…”
Trong xe yên tĩnh lại, điện thoại di động của Trâu Hàn bỗng nhiên vang lên.
Vừa khéo, là Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn liếc mắt nhìn A Hàng một cái, nhận điện, “Anh Ngu.”
“Hàn Hàn, người mang A Hàng đi có phải là người của em hay không?” Ngu Thành Hà vội vã hỏi.
Phía trước là đèn đỏ, ngay lúc vệ sĩ đang giảm tốc độ, A Hàng bỗng nhiên mở cửa sổ xe định nhảy xuống.
Trâu Hàn tay mắt lanh lẹ, vỗ một chưởng vào sau gáy người nọ, lần nữa đánh ngất gã.
“Hàn Hàn!” Ngu Thành Hà nghe thấy tiếng vang, càng lúc càng sốt ruột.
“A Hàng đúng là đang ở trong tay em.” Trâu Hàn liếc nhìn người đang hôn mê, hướng về phía điện thoại nói, “Em mang người qua cho anh. Bây giờ anh có thể bắt đầu suy nghĩ xem làm sao mà lấp liếm.”
Cậu dừng một chút, tâm tình không hiểu sao tốt lên, nâng cằm bù thêm một chữ nữa, “Hứ!”
Nếu A Hàng không định nhảy xe, cậu suýt thì tin gã.
Vệ sĩ lần đầu tiên nghe thấy Trâu Hàn dùng ngữ khí như thế nói chuyện với người khác, ngồi ghế trước nhịn không được vui vẻ run run vai.
Sau đó nhìn thấy Trâu Hàn đang trừng mình trong gương chiếu hậu, lập tức ngồi lại ngay ngắn, nắm chặt tay lái nhịn cười đến nội thương.
Hết chương 29
Trâu Hàn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ dính líu gì tới hai chữ ‘kết thân’.
Nhưng tình huống bây giờ đúng là hơi phiền phức.
Roy hiểu lầm cậu thích Dư An Chi, với tính cách của hắn, nhất định sẽ có hành động.
Nếu như Dư An Chi độc thân thì thôi, bạn bè với nhau giúp đỡ nhau tí, ứng phó cho qua là được.
Nhưng Dư An Chi hiện tại đang yêu rồi, chỉ có bọn họ những người từng cùng Dư An Chi đi qua đoạn đường đó mới biết để y có thể yêu một lần nữa là khó đến cỡ nào.
Thân là một nhà văn, Trâu Hàn rõ ràng hơn ai hết, chuyện tình cảm, kiêng kỵ nhất là dính líu tới người thứ ba, bất kể là dính kiểu gì đi nữa.
Nếu tình yêu của Dư An Chi xảy ra bất kỳ tai nạn nào vì cậu, cả đời Trâu Hàn cũng sẽ không thể tha thứ được cho chính mình.
Cho nên, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho Roy.
Mà sau khi giải thích, Roy sẽ tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp, không thấy cậu được hạnh phúc hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Như vậy tính ra, kết thân với Ngu Thành Hà dường như là một biện pháp không tệ.
Dù không thể nhất lao vĩnh dật, ít nhất cũng có thể kéo dài tới khi Roy rời đi.
* nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng
Roy không phải người nhàn rỗi, hắn có rất nhiều mối làm ăn lớn cần tiếp quản, không có nhiều thời gian để bồi cậu.
Lý trí nghĩ rất rõ ràng rành mạch, nhưng đến thời điểm thật sự đáp ứng, Trâu Hàn lại do dự.
Không thể nói được nguyên nhân, có lẽ là do chưa chuẩn bị sẵn sàng, dù sao cậu cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đi nói chuyện yêu đương. Nhưng cậu càng không muốn đi xem mắt, không thì lại phải chạy trối chết lần nữa mất.
Trâu Hàn chôn mặt trong lòng bàn tay, thất vọng với chính bản thân mình.
Vẫn cứ chỉ biết trốn trốn tránh tránh.
“Tiểu thiếu gia, tới rồi.” Tài xế đánh thức Trâu Hàn khỏi cơn hỗn loạn.
Trâu Hàn hít sâu một hơi, mới nhảy xuống xe, đi tới một gian nhà kho cũ nát.
“Tiểu thiếu gia, người ở bên trong.” Vệ sĩ kia canh giữ ở cửa, nhìn thấy Trâu Hàn liền lập tức đi đến, “Chúng tôi tra xét camera giám sát gần quảng trường, phát hiện Linh Linh bị một chiếc xe mang biển số giả đưa đi, đến lúc chúng tôi tìm ra chiếc xe đó thì trong xe đã trống không rồi. Mà người này cũng đang theo dõi chiếc xe đó, chúng tôi vốn tưởng gã là người của Ngu tiên sinh, tiến lên dò hỏi. Nhưng gã nói gã chính là bản thân Ngu tiên sinh, chúng tôi cảm thấy không thích hợp lắm nên mời người về đây.”
Trâu Hàn từ cửa sổ liếc mắt vào một cái, bên trong có một nam nhân hai bảy hai tám tuổi ngồi trên băng ghế. Người kia mặt mày tuấn tú sắc bén, ngoại hình không tệ, nhưng lúc này trên mặt toàn là lệ khí, trợn mắt nhe răng, lộ ra sự hung hãn từ trong xương.
Trâu Hàn đẩy cửa đi vào, người kia nhìn thấy cậu, cười lạnh một tiếng, “Chó chui đâu ra vậy? Không muốn chết thì cút ra ngoài!”
“Mày là ai?” Trâu Hàn ôm cánh tay đứng trước mặt nam nhân, nhìn từ trên cao xuống mà hỏi.
Nam nhân cười nhạo một tiếng, lười nói chuyện với cậu.
“Hóa ra chỉ là con chuột nhắt vô danh đến tên cũng không dám nói!” Trâu Hàn cố ý khiêu khích gã.
Nam nhân lập tức đứng lên, cả giận nói, “Tao mà sao không dám nói? Nói ra sợ hù chết mày, tao là tiểu ngư nhi, chính là đại minh tinh nổi tiếng Ngu Thành Hà, có nghe nói chưa?”
Tiểu ngư nhi Ngu Thành Hà? Trâu Hàn chấn động trong lòng, còn muốn hỏi gì đó, Ngu Thành Hà giả mạo đột nhiên chộp lấy Trâu Hàn, “Thả tao ra, không thì tao cho mày thấy…”
Vệ sĩ phía sau cả kinh, vừa định đi lên cứu liền thấy Trâu Hàn lướt một bước, nhấc chân đá chéo một cái. Ngu Thành Hà giả bay ra mấy mét, vệ sĩ bận rộn đem người đè lại.
Ngu Thành Hà giả tựa hồ không sợ đau, đang bị đè giữ lại còn cố dùng hết sức lực giãy dụa, nét mặt dữ tợn, “Mày đừng có mà đắc ý, tao có rất nhiều fan, nhất định sẽ không bỏ qua cho thằng chó chết nhà mày, liệu hồn đừng có mà hại tao!”
Giọng điệu này nghe quen quen, Trâu Hàn cau mày, trong nhất thời không thể nghĩ tới ai có cách nói chuyện như vậy.
Cậu ngồi xổm xuống, bóp cằm của Ngu Thành Hà giả hỏi, “Mày nói mày là Ngu Thành Hà, vậy mày biết Ngu Thành Hà làm nghề gì không?”
Chẳng lẽ là người trùng tên trùng họ hay là chữ đồng âm gì đó?
“Phí lời! Bố mày là ngôi sao nổi tiếng, không muốn bị fan hội đồng thì khôn hồn thả tao ra mau lên!”
Trâu Hàn lấy điện thoại di động ra tìm một bức ảnh chụp Ngu Thành Hà cho gã xem, “Người này cũng gọi là Ngu Thành Hà, mày biết hắn không?”
“Kẻ đó là giả mạo.” Ngu Thành Hà giả càng ngày càng kích động, vật lộn dữ dội, cư nhiên thoát khỏi vệ sĩ đang đè giữ gã.
Thế nhưng lần này, gã không chủ động tấn công người khác, vệ sĩ định đi bắt hắn, bị Trâu Hàn ngăn lại.
Người này lực công kích chỉ ở mức trung bình, nhưng lệ khí nặng, rất hung hăng, thoạt nhìn IQ cũng không cao lắm.
“Nhưng tất cả mọi người đều nói hắn mới là Ngu Thành Hà.” Trâu Hàn tiếp tục hỏi, “Mày nói hắn giả mạo, ít nhất cũng phải có bằng chứng chứ? Mày có thể nói hắn là ai, tại sao lại giả mạo mày?”
“Mắc mớ gì tao phải nói cho mày?” Hai mắt Ngu Thành Hà giả xoay ngang, “Tụi mày bắt tao tới đây thì sao có thể là người tốt chứ? Cái đéo gì tao cũng nói cho tụi mày chắc, tao đâu có bị ngu. Một lũ chó đẻ, bọn mày đéo chết tử tế được đâu con!”
“Câm miệng!” Vệ sĩ nghe không lọt, muốn đánh người.
Trâu Hàn phất phất tay, nhìn đôi mắt của Ngu Thành Hà giả, rất bình tĩnh mà nói. “Tao hiểu rồi, mày chính là một tên lừa đảo không lấy ra nổi một cái bằng chứng. Thôi, tao cũng lười tốn nước miếng với mày. Dù sao thì bây giờ Ngu Thành Hà chân chính đang trên đà nổi tiếng, phong quang vô hạn. Vô số đạo diễn giành giật muốn mời hắn đóng phim, doanh nghiệp xếp hàng tìm hắn làm đại ngôn cũng nhiều, tiền kiếm không hết, fan hút không xuể, ai quan tâm thật giả làm gì?”
Viền mắt Ngu Thành Hà giả ửng hồng, thở dốc vù vù, lại không lên tiếng.
Trâu Hàn giả vờ xoay người đi, “Hàng nhái như mày, tự chơi một mình đi!”
“Tao không phải hàng nhái, là nó mới đúng! Tao là tiểu ngư nhi, tao là Ngu Thành Hà!!” Ngu Thành Hà giả kích động, ăn nói bắt đầu lộn xộn.
“Vậy hắn là ai?” Trâu Hàn tới gần một bước, tập trung nhìn chằm chằm con mắt của gã, “Mày nói xem tên Ngu Thành Hà giả mạo kia là ai? Mày đừng có nói mày không biết ai giả mạo mày!”
“Không! Tao là tiểu ngư nhi! Tên giả mạo kia chính là A Hàng!!” Ngu Thành Hà giả rốt cuộc cũng hô lên, rồi như kiệt sức mà ngồi bịch xuống đất. “Hắn là A Hàng.”
A Hàng?
Trâu Hàn sợ hãi cả kinh.
Tên gọi này, cậu đã từng nghe qua.
Là trợ lý trước của Ngu Thành Hà.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra tại sao ngữ khí nói chuyện của người này lại quen thuộc như vậy, chính là cách nói chuyện của acc nhỏ “Ngu cơ đại mỹ nhân” kia.
Ngu Thành Hà từng nói, trợ lý của anh mắc chứng nhân cách phân liệt, đây chính là nhân cách thô bạo tàn ác đó à?
Nhân cách phụ của A Hàng cho rằng gã chính là Ngu Thành Hà, mà Ngu Thành Hà mới đúng là A Hàng.
Tại sao lại thế?
Chuyện nhân cách phân liệt Ngu Thành Hà không nói dối, vậy chuyện anh nói sau đó A Hàng vì tự trách nên tinh thần mới xảy ra vấn đề, hẳn cũng là sự thật.
Cho nên, A Hàng là vì tự trách, mới đem mình biến thành Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà nói A Hàng giới thiệu cho anh một công việc, công việc kia sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
A Hàng hi vọng người xảy ra chuyện ngoài ý muốn là mình, nên tiềm thức mới có thể bị hỗn loạn?
Rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn thế nào mà có thể bức một người đến nông nỗi này?
“Thế tiểu ngư nhi, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?” Trâu Hàn lần thứ hai ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi là tiểu ngư nhi…” A Hàng vẫn còn lầm bầm, nghe đến câu nói này của Trâu Hàn, ánh mắt nặng nề nhìn sang.
Trâu Hàn vì ra hiệu mình không ác ý, giơ hai tay lên, “Ai bắt nạt anh?”
“Ai bắt nạt tôi? Nó, nó!” Trong mắt A Hàng đột nhiên phát ra hung quang, bất thình lình nhào tới bóp cổ Trâu Hàn.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, Trâu Hàn không né tránh.
Vệ sĩ vội vã đi lên, muốn đẩy tay A Hàng ra, mà A Hàng có vẻ như đã rơi vào điên cuồng, căn bản không thể bẻ tay gã ra.
Mặt Trâu Hàn đỏ hết lên.
Vệ sĩ sốt ruột, cầm dao đánh ngất A Hàng, cấp tốc gỡ tay gã ra.
Trên cái cổ trắng mịn của Trâu Hàn bị bấm ra mấy dấu tay, cậu đặt mông ngồi trên đất dồn dập ho khan.
Vệ sĩ tự trách lại luống cuống, “Xin lỗi…”
“Chuyện không liên quan tới anh.” Trâu Hàn bình tĩnh lại, vung vung tay, “Đưa người này tới bệnh viện, bệnh viện tâm thần.”
Hai người mang người lên xe, vệ sĩ trói tay A Hàng lại thật chặt rồi mới đi lái xe.
Trâu Hàn ngồi cạnh A Hàng, nghĩ qua những câu gã đã nói, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Các người là ai?” Bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nói trầm ổn.
Trâu Hàn nghiêng đầu nhìn một cái, A Hàng đã tỉnh rồi, bình tĩnh ôn hòa, nhìn thấy hai tay mình bị trói cũng không quá kích động, chỉ khẽ cau mày.
Thấy Trâu Hàn nhìn sang, gã trầm giọng nói, “Bắt cóc là bất hợp pháp, các người định đưa tôi đi đâu?”
A Hàng này cùng người cuồng loạn lúc trước như hai người hoàn toàn khác nhau, Trâu Hàn nghĩ tới điều Ngu Thành Hà đã nói, thử dò xét nói, “A Hàng?”
A Hàng không phủ nhận, “Chúng ta hình như không quen biết.”
“Đây là nhân cách chủ tỉnh dậy?” Trâu Hàn dò xét.
Cả người A Hàng chấn động, hai tay bị trói vô thức nắm chặt lại, biểu cảm trên mặt lại không biến hóa gì nhiều.
Trâu Hàn đã hiểu, “Thời điểm chúng tôi đi tìm Linh Linh thì gặp phải anh, hay nói cách khác là một nhân cách khác của anh. Gã tự xưng mình là Ngu Thành Hà. Bọn tôi xảy ra một ít tranh chấp, vô ý đem anh đánh ngất xỉu, bây giờ đang đưa anh tới bệnh viện để kiểm tra thân thể.”
“Không cần.” A Hàng lập tức nói, “Thân thể tôi không có chuyện gì.”
Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Vậy không được, tôi vô tình hại người, không đi kiểm tra tôi không yên tâm…”
“Được.” A Hàng ngắt lời cậu, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Tôi biết gì sẽ nói đó.”
Là một người hiểu chuyện, chỉ kì quái là tại sao một nhân cách khác lại điên cuồng như vậy.
“Linh Linh ở đâu?” Trâu Hàn hỏi.
“Tôi không biết.” A Hàng lắc đầu một cái, “Chuyện một nhân cách khác làm ra, tôi không nhớ.”
“Vậy quan hệ giữa anh và Ngu Thành Hà rốt cuộc là thế nào?” Trâu Hàn cũng không quá bất ngờ với đáp án này, “Tại sao một nhân cách khác của anh lại cho rằng gã mới đúng là Ngu Thành Hà?”
A Hàng trầm ngâm, lần này không nhanh gọn như vừa rồi.
Trâu Hàn cởi trói cho gã, tìm trong điện thoại bức ảnh cậu chụp chung với Ngu Thành Hà rồi đưa cho gã, “Tôi bây giờ đang kết thân với Ngu Thành Hà.”
Có lẽ là không ngờ cậu sẽ nói ra hai chữ “kết thân” như vậy, tay A Hàng run lên.
Nhưng bức ảnh là thật, A Hàng nhìn đi nhìn lại một hồi, mới nói, “Nếu hai người đã kết thân, sao cậu không đi hỏi cậu ấy?”
“Nếu không phải ảnh nói với tôi là anh có hai nhân cách, sao mà tôi biết được?” Trâu Hàn nói, “Nếu anh ấy không gạt tôi, việc này đến người bên cạnh ảnh cũng không biết, có đúng không?”
A Hàng sững sờ, không phủ nhận.
Nói vậy, Ngu Thành Hà đúng là không nói cho người khác biết thật.
Trâu Hàn cũng hơi sửng sốt, tại sao Ngu Thành Hà chỉ nói cho mình cậu?
“Đến bệnh viện An Hòa.” Trâu Hàn nói với vệ sĩ.
A Hàng cau mày nói, “Tôi thật sự không cần…”
“Ngu Thành Hà đang ở bệnh viện đó.” Trâu Hàn đánh gãy lời gã, “Anh không tin tôi cũng bình thường, tôi dẫn anh đi gặp ảnh, hẳn là không thành vấn đề nhỉ?”
“Không!” A Hàng bật thốt lên.
Trâu Hàn lẳng lặng nhìn gã.
“Ngu Thành Hà là cô nhi, cậu biết không?” Nửa ngày sau A Hàng mới mở miệng.
Trâu Hàn không biết, cậu thật sự bất ngờ.
Ngu Thành Hà cùng Lộc Nhất Bạch là bạn tốt, xuất thân của Lộc Nhất Bạch rất tốt, cậu vẫn luôn cho rằng xuất thân của Ngu Thành Hà cũng không tồi.
“Cậu ấy lớn lên tại một viện mồ côi gọi là Ngôi nhà Sao, nếu rảnh cậu có thể đi nhìn xem, viện mồ côi vẫn còn ở đó.” A Hàng nói.
Lần trước Trâu Hàn chụp được cảnh Ngu Thành Hà “ám muội” với người phụ nữ kia, đó chính là viện trưởng “Ngôi nhà Sao”.
Cho nên sở dĩ Ngu Thành Hà đưa tay giúp đỡ, là vì anh lớn lên ở nơi đó sao?
“Nhà tôi cách viện mồ côi không xa, mẹ tôi thường tới hỗ trợ, cho nên tôi cũng rất quen với viện mồ côi. Ngu Thành Hà vì không giống với người bình thường, lúc nhỏ thường bị người ta bắt nạt, tôi là bạn tốt nhất của cậu ấy.” A Hàng siết chặt ngón tay, nhắm mắt lại, dường như rất thống khổ, “Mãi tới tận năm cậu ấy 12 tuổi…”
Trâu Hàn lo lắng tâm trạng dao động quá lớn sẽ khiến gã biến đổi sang nhân cách khác, nên không hỏi Ngu Thành Hà không giống người bình thường chỗ nào.
Cũng may A Hàng rất nhanh trấn định lại, “Năm cậu ấy 12 tuổi, nhà tôi xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, tôi cần dùng tiền, nên đem cậu ấy bán cho người khác… cho nên, tôi không có mặt mũi đi gặp cậu ấy, cậu hiểu chưa?”
Trâu Hàn đầu tiên là khiếp sợ và giận dữ, nhưng rất nhanh ý thức được chỗ không đúng, “Nếu đúng là như thế, vậy sao sau đó ảnh lại mời anh về làm trợ lý được?”
Sắc mặt A Hàng trắng bệch, một hồi sau mới thấp giọng nói, “Tôi nói cho cậu biết một bí mật mà đến Ngu Thành Hà cũng không biết, tôi không phải có hai nhân cách, mà là ba nhân cách. Còn một cái nữa, ỷ vào việc mẹ tôi có ân với cậu ấy, quấn lấy Ngu Thành Hà không tha, nhận sự giúp đỡ của cậu ấy xong còn đòi tiền cậu ấy nữa. Cho nên, tôi mới phải rời xa cậu ấy, giờ cậu hiểu chưa!?”
Trâu Hàn “…”
Trong xe yên tĩnh lại, điện thoại di động của Trâu Hàn bỗng nhiên vang lên.
Vừa khéo, là Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn liếc mắt nhìn A Hàng một cái, nhận điện, “Anh Ngu.”
“Hàn Hàn, người mang A Hàng đi có phải là người của em hay không?” Ngu Thành Hà vội vã hỏi.
Phía trước là đèn đỏ, ngay lúc vệ sĩ đang giảm tốc độ, A Hàng bỗng nhiên mở cửa sổ xe định nhảy xuống.
Trâu Hàn tay mắt lanh lẹ, vỗ một chưởng vào sau gáy người nọ, lần nữa đánh ngất gã.
“Hàn Hàn!” Ngu Thành Hà nghe thấy tiếng vang, càng lúc càng sốt ruột.
“A Hàng đúng là đang ở trong tay em.” Trâu Hàn liếc nhìn người đang hôn mê, hướng về phía điện thoại nói, “Em mang người qua cho anh. Bây giờ anh có thể bắt đầu suy nghĩ xem làm sao mà lấp liếm.”
Cậu dừng một chút, tâm tình không hiểu sao tốt lên, nâng cằm bù thêm một chữ nữa, “Hứ!”
Nếu A Hàng không định nhảy xe, cậu suýt thì tin gã.
Vệ sĩ lần đầu tiên nghe thấy Trâu Hàn dùng ngữ khí như thế nói chuyện với người khác, ngồi ghế trước nhịn không được vui vẻ run run vai.
Sau đó nhìn thấy Trâu Hàn đang trừng mình trong gương chiếu hậu, lập tức ngồi lại ngay ngắn, nắm chặt tay lái nhịn cười đến nội thương.
Hết chương 29
Danh sách chương