Trâu Hàn không nhận ra có gì không đúng, cậu bắt máy như bắt lấy phao cứu mạng. “77?”

“Sao tự dưng nhiệt tình vậy ba?” Thích Ca trêu ghẹo. “Có âm mưu gì?”

Trâu Hàn: “… Mày là người gọi cho tao trước mà.”

Thích Ca “ồ” một tiếng, hơi dừng lại.

Trâu Hàn nhạy bén nhận ra có điều gì sai sai. “Tụi mày đang làm gì đó? Gọi cho tao chỉ để ngược cẩu thôi hả?”

“Không phải.” Thích Ca cười nói, giọng nói có vẻ hơi hụt hơi. “Mai Tinh Phàm tổ chức kỷ niệm, mày muốn tới chơi không?”

Trâu Hàn đang muốn tìm chút chuyện làm, để khỏi lúc nào cũng phải đối mặt với Roy, nên lập tức đáp ứng. “Được, bây giờ tao đi chuẩn bị.”

Nói xong, cũng không chờ Thích Ca nói tiếp, trực tiếp cúp máy.

Thích Ca: “Aiii…”

“Sao vậy?” Lộc Nhất Bạch vùi đầu vào phần gáy của y, lơ đãng hỏi.

Thích Ca ngứa đến run lên, vừa trốn vừa nói. “Hình như Tiểu Hàn gặp phải chuyện gì.”

“Yên tâm đi, chỉ là Roy mới đến.” Lộc Nhất Bạch kéo người vào trong lồng ngực của mình.

“Cái đó mà anh cũng biết?” Thích Ca kinh ngạc hỏi.

Lộc Nhất Bạch không rảnh miệng, nên không trả lời.

Thích Ca cũng dần dần mất đi năng lực suy nghĩ, hơn nửa tiếng sau, y mới đột nhiên hô một tiếng. “Thôi xong, quên nói với Tiểu Hàn, tiệc kỷ niệm cũng có Ngu Thành Hà tham gia.”

Lộc Nhất Bạch mặt mày thỏa mãn dựa lên ghế sofa, “Ngu Thành Hà là nghệ sĩ của Tinh Phàm, sao có thể không tới dự tiệc kỷ niệm của công ty chứ? Lẽ nào Trâu Hàn không nghĩ ra được điều này?”

Trâu Hàn đúng là không nghĩ ra, nói đúng hơn là, cậu quên phải nghĩ điều đó.

Lộc Nhất Bạch gia đại nghiệp đại, Tinh Phàm là một trong những công ty đứng đầu của giới giải trí, sở hữu không ít nghệ sĩ nổi tiếng, nghệ sĩ trong giới từng hợp tác lại càng nhiều hơn.

Cho nên, tiệc kỷ niệm hàng năm của Tinh Phàm có tới nửa giới giải trí trình diện, còn đông hơn cả một số lễ trao giải nữa. Rất nhiều người nghĩ nát óc để có được một tấm thư mời.

Trâu Hàn không cần thư mời, cũng không định đi thảm đỏ.

Mặc dù đã thay đổi cái nhìn với giới giải trí, nhưng Trâu Hàn vẫn không có hứng thú với mấy chuyện giao tiếp như cũ. Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, suy nghĩ cách đẩy Roy đi sớm.

Tiệc kỷ niệm vẫn tổ chức tại khách sạn Hi Á, Trâu Hàn quen cửa quen nẻo, cúi đầu đi về phía lầu hai.

“Ê, cậu đi đưa cái này cho anh Lâm đi.” Một nhân viên công tác bê hai ly rượu lại đây, không nói gì nhét vào tay Trâu Hàn.

Trâu Hàn: “… Gì cơ?”

“Giang Lâm, trên lầu hai sân thượng, nếu cậu đang đi lên thì tiện thể mang mấy cái này lên luôn, tôi có việc bận.” Nhân viên công tác kia vừa dứt lời, người đã đi xa mấy mét.

Tuy mình không ăn mặc chính thức, nhưng nhìn đâu có giống nhân viên công tác đâu ta? Trâu Hàn nhìn cái khay trước mặt, tiện tay để qua một bên, tiếp tục đi lên lầu hai.

Tuy cậu không có nhiều kinh nghiệm xã hội, nhưng cũng sẽ không tự tay bưng loại rượu không rõ lai lịch này tới tay người khác.

Khách sạn Hi Á thường tổ chức nhiều loại hoạt động khác nhau, cho nên mấy tầng dưới đều không có người ở. Cùng lắm chỉ có vài phòng nghỉ.

Trâu Hàn thích nhất là cái sân thượng chỗ Ngu Thành Hà đứng lần trước, nên dù biết sân thượng đã có người, cậu vẫn không nhịn được liếc mắt một cái.

Thực ra, sân thượng rộng lớn như vậy hai người đứng cũng không thành vấn đề.

Nhưng cậu vừa nhìn qua, liền bị người ta phát hiện.

“Này, cậu tới đây.” Âm thanh của một người trẻ tuổi truyền đến từ phía sân thượng.

Trái phải không có ai, Trâu Hàn ngập ngừng chỉ chỉ vào mình.

“Chính là cậu đó, nhân viên công tác mặc trang phục màu xanh lam.” Người trẻ tuổi kia quay đầu nhìn Trâu Hàn, giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Dù sao cũng bị dán nhãn nhân viên công tác rồi, Trâu Hàn hơi do dự một hồi, vẫn đi tới.

Tới gần mới phát hiện trên sân thượng còn có một người đàn ông trung niên đầu hói an vị bên cạnh người trẻ tuổi, khi nãy bị bóng cây che khuất mất.

“Lưu tổng, nhân viên của anh phản ứng chậm quá à.” Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn Trâu Hàn một cái, làm nũng với nam nhân trung niên.

Người trẻ tuổi này hẳn là Giang Lâm, trên mặt trang điểm rất đậm. Nhìn xa thì thấy cũng được, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện gương mặt này mang di chứng sửa mặt vô cùng nghiêm trọng, từ khóe mắt tới cằm chỗ nào cũng có vấn đề.

Y phục của cậu ta cũng mang phong cách sân khấu nồng đậm, phỏng chừng là người trong giới giải trí, có khi là khách quý tới biểu diễn đêm nay.

Cái tên Giang Lâm này và bộ dáng nhìn có vẻ quen quen, nhưng Trâu Hàn nhất thời không thể nhớ nổi lai lịch của cậu ta, cũng không quá lưu tâm. Trái lại, cậu có mấy phần hứng thú với vị Lưu tổng này.

Nghe bọn họ nói chuyện, Lưu tổng hẳn là nhân viên cấp quản lý của khách sạn Hi Á.

Lưu tổng tựa lưng trên chiếc ghế nằm, hai chân tréo nguẩy, vừa rung chân vừa hút xì gà, nghe vậy thì liếc nhìn Trâu Hàn qua làn khói, một tay rảnh rỗi thì mò vào trong quần áo của Giang Lâm, lơ đãng dỗ dành. “Em không thích, vậy đuổi nó.”

Đáy mắt Trâu Hàn chợt lóe lên một tia nghi hoặc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Thôi quên đi, nó nhìn như học sinh cấp ba ấy, đuổi nó người ta lại tưởng em đang bắt nạt con nít.” Giang Lâm được dỗ vui vẻ, hếch hếch cái cằm nhọn như mũi khoan về phía Trâu Hàn, dùng ngữ khí như bố thí nói. “Đúng là không mắt nhìn gì hết, tới đây lột tôm mau. Cậu chưa có cơ hội gặp gỡ vị này đúng không? Đây là người phụ trách chuỗi khách sạn này trong khu vực châu Á, ảnh muốn sa thải loại người làm công bé tí xíu như cậu thì rất dễ dàng, nghe chưa? Còn không mau thông minh lên!”

Trâu Hàn vốn muốn đi, nhưng sau khi nghe đến chức vị của vị Lưu tổng này, thì thu lại bước chân của mình, trầm mặc tiến đến, cầm một con tôm lên bắt đầu lột.

Giang Lâm coi như khá hài lòng với biểu hiện của cậu, cậu ta nũng nịu dựa vào người Lưu tổng, nói. “Cho nên mới nói, Ngu Thành Hà thực sự là một tên rác rưởi.”

Xem ra vừa nãy hai người này đang bàn luận về Ngu Thành Hà.

Ngón tay Trâu Hàn hơi dừng lại một chút, động tác lột tôm như bị ấn nút tua chậm 0,5 lần.

Có nên nghe hắc liêu của Ngu Thành Hà không?

“Nghe em nói, nhân phẩm đúng là không ra gì.” Tay Lưu tổng vặn vẹo mò mẫm trong quần áo Giang Lâm, ánh mắt lại liếc Trâu Hàn. “Nhưng mà sống trong giới giải trí mà, chỉ cần mặt đẹp là được.”

“Thiệt ra dung mạo gã vốn rất xấu xí, được như bây giờ hoàn toàn là dựa vào phẫu thuật đó.” Giang Lâm khó chịu mà thay đổi tư thế ngồi, ngữ khí ác độc. “Cứ cách một quãng thời gian là phải đi bệnh viện chữa trị một lần, xuất cảnh thì toàn dựa vào makeup, em còn thấy gã uống thuốc… Lưu tổng, có trẻ con ở đây, anh nhẹ tay thôi… Dù sao thì cứ chờ xem, chẳng bao lâu nữa mặt của gã cũng hỏng thôi.”

Trâu Hàn thực sự không nghe nổi nữa, bất chợt mở miệng. “Làm cùng bệnh viện với anh chứ gì?”

Cậu nãy giờ không hề nói chuyện, bây giờ thình lình mở miệng, hai người kia đều hơi sững sờ.

Giang Lâm phản ứng lại trước tiên, lập tức nổ tung. “Con mẹ nó mày nói cái quái gì?”

“Tôi nói, anh biết tình huống mặt của Ngu Thành Hà rõ như thế, là do sửa mặt cùng một chỗ với anh ta đúng không?” Trâu Hàn nhìn chằm chằm mặt Giang Lâm, soi xét kỹ càng, thật lòng nghi hoặc. “Thoạt nhìn đâu có giống đâu ta, kỹ thuật này kém hơn nhiều, có phải là do anh trả tiền ít không vậy?”

“Mày mày mày…” Giang Lâm đột nhiên đứng lên, tức giận đến choáng cả người. “Mày nói lại lần nữa xem!?”

“Còn chưa nghe rõ hả?” Trâu Hàn tỏ vẻ vô tội, “Không biết mặt Ngu Thành Hà sao chứ mặt anh đúng là sắp hỏng rồi đó. Tôi biết một bác sĩ…”

“Câm miệng!” Giang Lâm cuối cùng cũng đi tới, giơ tay lên tát mạnh hướng Trâu Hàn.

Hai mắt Trâu Hàn híp lại, bỗng một cái bóng từ bên cạnh xông ra kéo cậu qua.

Trâu Hàn không đứng vững được, ngã thẳng vào một cái ôm dày rộng ấm áp.

Cùng lúc đó, Giang Lâm liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị mổ thịt.

Trâu Hàn không để ý đến người đang ôm mình, mà trước tiên ngước mắt nhìn về phía Giang Lâm. Bàn tay đang giơ lên của gã bị một cái tay khác nắm lấy bẻ ngược ra sau, tựa như chỉ cần gã dùng lực một cái thôi là tay sẽ bị bẻ gãy ngay, nhìn mà đau lây.

Cái tay bắt lấy tay Giang Lâm có một hình xăm đuôi cá màu xanh lam đẹp đẽ ngay hổ khẩu, tim Trâu Hàn nhảy mạnh một cái, quay đầu nhìn ra phía sau.

Đúng là Ngu Thành Hà.

Thần sắc anh vốn đang lạnh như băng nhìn chằm chằm Giang Lâm, nhận thấy ánh mắt của Trâu Hàn liền rũ tầm mắt, cả người trở nên nhu hòa trong nháy mắt.

Chiều cao hai người cách nhau một cái đầu, đỉnh đầu Trâu Hàn vừa tới cằm Ngu Thành Hà, tư thế này cực kỳ giống đang ôm ấp ve vãn nhau, ánh mắt nhìn xuống không hiểu sao càng trở nên sủng nịch.

Trâu Hàn nhìn khuôn mặt này không dời mắt nổi, tay buông lỏng bên người vô thức siết chặt.

Giang Lâm bên kia coi như đợi được cơ hội, nhân lúc Ngu Thành Hà phân tâm, lực tay yếu đi, nhanh chóng rút tay ra.

Gã dường như khá kiêng kỵ Ngu Thành Hà, không dám tiến lên, chỉ khóc hiu hiu mà cọ đến bên người tình nhân. “Lưu tổng…”

Trâu Hàn nghe được thanh âm này, đột nhiên phục hồi tinh thần, đẩy Ngu Thành Hà ra, đứng cách anh một khoảng xa.

Ánh mắt Ngu Thành Hà hơi tối đi, nhưng anh chưa kịp nói thêm gì, vị Lưu tổng bên kia rốt cuộc cũng chịu đứng lên.

“Ngu Thành Hà đúng không?” Cằm Lưu tổng hếch cao cao, “Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, mày…”

“Khoan đã.” Ngu Thành Hà nhẹ nhàng nhấc tay. “Chó thì tôi thấy đó, nhưng chủ? Chủ đâu?”

Giang Lâm sắp tức hộc máu, nhưng trước mắt gã chỉ có thể dựa vào Lưu tổng, nhục nhã gì cũng phải nuốt hết vào bụng, “Vị này là tổng giám đốc chuỗi khách sạn Hi Á khu vực châu Á, Lưu tổng. Đắc tội hắn, đến công ty anh cũng chưa chắc có thể…”

Gã nói một hồi liền không nhịn được đắc ý.

Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, thương hại nhìn Giang Lâm, nhưng không nói lời nào.

Giang Lâm bị anh nhìn cho bất an, cuối cùng tự mình ngậm miệng.

Lúc này Ngu Thành Hà mới thở dài. “Giang Lâm à, cậu dù gì cũng là người từng đi câu dẫn Lộc Nhất Bạch, tôi vốn nghĩ tuy cậu nhìn chẳng ra làm sao nhưng chí ít thì ánh mắt cũng không tệ lắm. Sao chưa tới một năm mà nhân khí tụt xuống không nói, đến ánh mắt cũng kém đi như vậy? Tùy tiện một thằng lừa đảo cũng có thể vờn cậu vòng vòng, não cậu đâu rồi? Bị chó ăn hay là vốn không có?”

Trâu Hàn tạm buông ân oán với Ngu Thành Hà, chớp chớp đôi mắt to, một mặt hiếu kỳ.

Vị này cũng từng câu dẫn Lộc Nhất Bạch?

Ngu Thành Hà nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, cười nhẹ một tiếng, cầm lấy tôm trong tay cậu nhét vào miệng. “Cảm ơn.”

Trâu Hàn: …???

Ê này anh có bị gì không đấy?

Giang Lâm tiêu hóa xong lời Ngu Thành Hà nói, cố không tức giận. Gã nhìn Lưu tổng rõ ràng hơi chột dạ, rồi nhìn về phía Ngu Thành Hà. “Lời anh nói vừa rồi có ý gì? Đừng có mà châm ngòi ly gián!”

Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, vẫy tay với nơi cách đó không xa. “Vào đi.”

Nam nhân mặc đồng phục tiêu chuẩn của khách sạn Hi Á đi tới, trước tiên liếc mắt nhìn Trâu Hàn một cái.

Trâu Hàn lặng lẽ lùi về sau hai bước, tránh khỏi tầm nhìn của Ngu Thành Hà, khẽ lắc đầu.

Người kia lướt mắt qua, lễ phép gật đầu với mấy người, vào thẳng chủ đề. “Làm phiền các vị rồi, tôi là quản lí khách sạn. Lưu Vĩ Đại tiên sinh đây là giám đốc tài chính của một chi nhánh khác của chúng tôi… à không, phải nói là cựu giám đốc. Vì một số nguyên nhân không tiện nói, ông ta đã bị cách chức. Hiện tại ông chủ của chúng tôi đang tìm ông ta, có thể để tôi mang ông ta đi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện