Trâu Hàn nhìn inbox, hơi đau đầu.
【 Mèo mắt to: Bây giờ tôi thật sự không có thời gian viết. 】
【 tiểu ngư nhi: Vậy chừng nào cậu có thời gian? 】
【 Mèo mắt to: … Tôi cũng không biết. 】
【 tiểu ngư nhi: Nếu là vì tiền, tui có thể trả tiền. 】
【 Mèo mắt to: Không phải vì tiền. 】
【 tiểu ngư nhi: Là vì truyện bị khóa sao? 】
Trâu Hàn không biết trả lời như nào.
【 tiểu ngư nhi: Tui tin là cậu không đạo văn. Nếu truyện không bị khóa nữa, cậu sẽ viết tiếp chứ? 】
Trâu Hàn thở dài.
【 Mèo mắt to: Không phải chuyện có khóa hay không. 】
【 Mèo mắt to: Tôi đúng là không thẹn với lương tâm, nhưng đó là tâm huyết của tôi, tôi không muốn viết tiếp để người ta giày xéo. 】
【 Mèo mắt to: Nói thẳng, tôi không thiếu tiền, chọn viết truyện là bởi vì muốn chia sẻ câu chuyện trong lòng, tìm sự cộng hưởng trên mặt tình cảm. Chuyện phát triển đến bước này, dù tôi có tiếp tục viết truyện, nó cũng sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu… Bạn có hiểu ý tôi không? 】
Ngu Thành Hà cầm điện thoại di động, đi từ cửa hông cuối hành lang ra ngoài, rẽ vào một góc, vừa vặn có thể thấy Trâu Hàn đang ngồi trong vườn hoa nhỏ.
Trước mặt cậu đặt một chiếc laptop, nhưng tinh lực của cậu lại tập trung hết lên chiếc điện thoại di động trên tay.
Có lẽ là chạm trúng tâm sự trong lòng cậu, hàng lông mày thanh tú của cậu nhíu chặt lại.
Đèn từ nơi xa xa chiếu lại đây, hai má Trâu Hàn phản chiếu ánh sáng trắng bóng ôn nhuận, trông như một bức tượng chạm khắc từ ngọc.
Ánh đèn kéo bóng của cậu ra dài thật dài, nổi bật giữa nền bóng cây loang lổ xao động, trông có vẻ đặc biệt… cô đơn.
Cậu như đứa trẻ bị bỏ rơi. Náo nhiệt ở nơi đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng lại như cách cậu một lớp thủy tinh trong suốt, khiến cậu chỉ có thể lẻ loi một mình tách biệt với cả thế gian.
Không thấy tin nhắn trả lời, Trâu Hàn bất an xoay đầu.
Từ vị trí của cậu không thể thấy Ngu Thành Hà, nhưng Ngu Thành Hà thì vừa vặn có thể thấy cậu.
Đôi mắt Trâu Hàn rất dễ nhìn, vừa to vừa đen, sáng đến kinh người, như cất giấu một vì sao bên trong.
Nhưng bây giờ, cặp mắt kia lại tối tăm như mực, chỉ thấy một màu đen ảm đạm.
Lòng Ngu Thành Hà bỗng nhiên nhói lên.
Từ khi anh xuất đạo tới giờ, có quá nhiều người cọ nhiệt độ của anh. Chuyện của Mèo mắt to, trước kia anh hoàn toàn không để trong lòng.
Trợ lý từng nói với anh rất nhiều lần, nhưng đều vào tai này ra tai kia, hoàn toàn quên mất.
Về phần vị tác giả Mèo mắt to sẽ thế nào, anh đương nhiên không thừa tinh lực đi quan tâm.
Số lần Ngu Thành Hà bị hiểu lầm quá nhiều, anh đã sớm luyện được một trái tim cứng rắn như đá.
Anh mặc nhiên nghĩ rằng sáng tác là một nghề nghiệp, mà nghề thì để kiếm cơm, suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ “tiền”.
Thậm chí vừa nãy, anh còn định đập tiền cho Trâu Hàn để cậu tiếp tục viết, anh cảm thấy hứng thú với câu chuyện “Hữu Ngư” này.
Nhưng giây phút này, anh đột nhiên hiểu ra.
Đối với bọn họ, những thứ đó là nhiệt độ, là lưu lượng, là tiền… Nhưng đối với Trâu Hàn, đó là giấc mộng tốt đẹp của cậu, là nơi cậu ký thác tình cảm.
Giống như ý nghĩa của Ngu Tranh đối với Ngô Khuyết.
Ngu Thành Hà bỗng nhiên không còn dũng khí để nói ra chân tướng với Trâu Hàn.
Giá như anh có thể lộ mặt giải thích sớm hơn, có lẽ fan sẽ không tức giận như vậy, có lẽ website sẽ không khóa truyện, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Anh thu nửa chân vừa định bước ra, co vào trong bóng tối, gian nan đánh chữ.
【 tiểu ngư nhi: Rõ ràng, trong lòng cậu, mười tên Ngu Thành Hà cũng không sánh được với một sợi tóc của Ngu Tranh. Đặt hai người họ cùng một chỗ chính là vũ nhục Ngu Tranh, đúng không? 】
Trâu Hàn nghiêng đầu nhìn hồi lâu, mới phồng má trả lời.
【 Mèo mắt to: Nói như vậy cũng được. 】
Thực ra không phải ý tứ đó, cậu cho rằng dù là hai người nào cũng không nên đem ra so sánh với nhau.
Chỉ là, có vài thứ chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, cậu không thể yêu cầu một độc giả hiểu được cảm giác trong lòng mình, cách nói này tương đối dễ hiểu hơn.
【 tiểu ngư nhi: Cậu xem, vẫn còn người hiểu cậu nè. Đại đại, cậu suy nghĩ kỹ hơn đi, tui rất hy vọng cậu có thể viết hết bộ truyện này. 】
Ngu Thành Hà cất điện thoại vào túi, xoay người nhanh chân trở lại bên trong khách sạn.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Trợ lý đang sốt ruột hết cả lên. “Trần đạo tìm anh hơn nửa ngày rồi.”
“Xin lỗi, Trần đạo,” Ngu Thành Hà bưng chén rượu lên uống cạn. “Vừa nãy phải xử lý vài chuyện riêng, để mọi người đợi lâu, tôi tự phạt một chén.”
Trần đạo: “… Chú chỉ định nói chuyện phiếm với cậu.”
Ngu Thành Hà: “…”
“Tửu lượng anh Ngu tốt ghê! Đến đến đến, uống, hôm nay không uống còn phải đợi tới khi nào?” Có người ở bên cạnh ồn ồn ào ào.
Vì vậy, càng nâng chén cụng ly không khí càng náo nhiệt… Sau hai giờ, Ngu Thành Hà ngã vào một góc trên ghế sofa, áo khoác không biết đã ném đi đâu, áo sơ mi giản dị cởi vài nút trên, để lộ một mảng lớn cơ ngực. (mlem mlem)
Trợ lý nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. “Anh, anh ổn không vậy? Anh Phí nói anh ngàn chén không say mà?”
Ngu Thành Hà vung vung tay. “Yên tâm đi, không- không có say.”
Trợ lý: “…”
Có lẽ ý thức của anh còn chút thanh tỉnh, nhưng thân thể tuyệt đối không thể tiếp tục nghe lời sai khiến của bộ não nữa.
Liếc nhìn cả phòng người say đến ngã trái ngã phải, đầu trợ lý như muốn nứt ra.
Cô bắt đầu làm việc bên người Ngu Thành Hà cách đây không lâu, đây là lần đầu tiên cùng vào tổ làm phim với anh.
Những dịp thế này, các nghệ sĩ khác thường để lại vài nhân viên trợ lý ở lại để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Phí Lễ hiếm khi bất cẩn như vậy, nói Ngu Thành Hà rất có chừng mực, hơn nữa còn ngàn chén không say, sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nói để trợ lý muốn chơi sao thì chơi.
Kết quả, bây giờ thế này chính là kết quả đấy.
Tin tức đoàn phim hơ khô thẻ tre đã truyền ra, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, Ngu Thành Hà thế này vừa ra khỏi cửa thì chắc chắn sẽ bị chụp.
Cô là thân con gái, dù không sợ phóng viên viết linh tinh, cũng không có khả năng ôm Ngu Thành Hà về lại khách sạn.
Những nghệ sĩ khác đến khi say đã được nhân viên trợ lý của mình đón đi, bây giờ mà vẫn còn ở đây đều là nhân viên đoàn phim đã say không sợ bị chụp.
Thực ra cũng có vài nghệ sĩ tới hỏi có cần hỗ trợ hay không, nhưng trợ lý lại không dám tùy tiện đáp ứng. Bây giờ Ngu Thành Hà đang nổi tiếng, luôn có người nghĩ trăm phương ngàn kế cọ nhiệt độ của anh. Tình huống của anh bây giờ, lỡ có bị chụp cái gì thì cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Dù những người kia không có ác ý, phỏng chừng Ngu Thành Hà cũng không muốn nợ ân tình của người khác, càng không thích bộ dáng say rượu của mình bị người khác nhìn thấy đâu ha.
Đúng là đau đầu.
Rốt cuộc nên làm gì đây? Trợ lý lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi một cú cho Phí Lễ, chợt thấy ghi chép cuộc gọi gần đây nhất là gọi cho Trâu Hàn.
Ngu Thành Hà kêu Trâu Hàn chờ ảnh.
Có khi nào Trâu Hàn vẫn đang chờ không?
Phí Lễ nước xa không cứu được lửa gần, trợ lý lập tức gọi điện cho Trâu Hàn.
Chuông di động vang lên tại cửa, trợ lý sửng sốt quay đầu nhìn lại.
Trâu Hàn đúng lúc thò đầu ra từ cửa. “Em thấy nhiều người đi về, không yên tâm nên đến xem một chút… Đây là sao?”
“Cậu tới là tốt quá rồi.” Trợ lý nhất thời vô cùng vui mừng, không nghĩ tới sao lại trùng hợp như vậy, “Anh Ngu say rồi, cậu giúp chị mang ảnh về khách sạn được không?”
Trâu Hàn tuy không vui, nhưng chỉ có thể gật đầu. “Không thành vấn đề, đi hướng nào?”
Trợ lý suy nghĩ một chút. “Ngoài cửa chắc chắn có rất nhiều phóng viên, garage…”
“Garage cũng có nhiều phóng viên lắm, lúc em tới thì thấy.” Trâu Hàn nhìn trợ lý không đủ kinh nghiệm, đề nghị, “Lúc nãy em ở vườn hoa nhỏ thấy cửa hông chỗ đó ít người, hay là đi qua bển?”
“Được.” Trợ lý liều mạng gật đầu, nhìn hai bên một chút. “Chị lái xe ra cửa hông, cậu đỡ anh Ngu… một mình cậu nổi không đấy?”
Là đàn ông thì không thể nói không nổi, Trâu Hàn cất di động đi. “Vậy gặp lại ở cửa hông.”
Trợ lý đi rồi, Trâu Hàn thở dài, không biết nên nói cô nương này quá đơn thuần, hay nên nói kỹ thuật diễn của mình phi thường nữa.
Nhưng mặc kệ cậu có ghét Ngu Thành Hà cỡ nào đi nữa, Trâu Hàn cũng không muốn gây phiền phức cho cô trợ lý, nên trực tiếp cúi đầu đi dìu người ta.
“Tôi hông có say.” Ngu Thành Hà né tay của Trâu Hàn, khăng khăng nói.
Trâu Hàn: “…”
Cậu biết không thể giảng đạo lý với ma men, nên kiên nhẫn dụ dỗ nói. “Tui biết anh không say, chúng ta đi nơi khác uống há?”
“Đừng có nói, cái kiểu đó.” Ngu Thành Hà cau mày nói. “Tôi thực sự hông có say, tôi tự đi được.”
Nói rồi, anh liền đỡ ghế sofa đứng dậy, muốn chứng minh mình vẫn ổn, bước một bước dài về phía trước… Sau đó chân mềm nhũn, bay thẳng xuống đất nằm chỏng vó.
Trâu Hàn tay chân nhanh nhẹn đỡ lấy anh.
Không biết sao cậu thấp hơn Ngu Thành Hà rất nhiều, Ngu Thành Hà lại rất nặng, tư thế này khá khó, vậy nên tính khí của cậu cũng không tốt mấy. “Anh tự mình biết mình đi có được không?”
Câu nói này kích thích dây thần kinh mẫn cảm dưới đáy lòng Ngu Thành Hà, đôi mắt đỏ ngầu của anh chợt lóe hung quang.
Trâu Hàn vất vả vòng cánh tay Ngu Thành Hà qua cổ mình, cánh tay kia đột nhiên vặn một cái, luồng sức mạnh ập tới. Trâu Hàn vốn không cảnh giác, chỉ thấy trước mắt quay cuồng, đã bị người ta quăng lên ghế sofa.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Ngu Thành Hà đã đè lên, quỳ bên người cậu, hai tay chống trên đỉnh đầu Trâu Hàn, chăm chú nhìn cậu, khoảng cách giữa cả hai không tới mười phân.
Cơn tức giận của Trâu Hàn vừa trào tới ngực, đã bị vẻ đẹp trước mặt bạo kích.
Hết cách rồi, Trâu Hàn thực sự không hề có sức đề kháng với gương mặt này.
Gương mặt gần trong gang tấc, từng gặp vô số lần trong mộng, hô hấp nóng rực mang theo hương rượu say lòng người, trong phút chốc Trâu Hàn không thể phân rõ đâu là mơ đâu là thực, trực tiếp ngây dại.
Sau khi say, tư duy của Ngu Thành Hà không được nhanh nhẹn như bình thường, vừa nãy chỉ là nhất thời tức giận, ra tay theo bản năng.
Bây giờ, sau khi đem người đặt dưới thân rồi, mới phát giác động tác này quá ám muội, chính anh cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Cậu bạn nhỏ trước mặt trợn đôi mắt tròn xoe, lông mi mảnh dài lại dày đặc nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi đầy đặn trơn bóng hơi mở ra thành một cái khe, như đang dụ người đến nếm thử.
Di chứng của việc uống quá nhiều rượu đã xuất hiện ——— cả người nóng lên, miệng khô lưỡi đắng…
Ngu Thành Hà liếm môi một cái, không tự chủ cúi đầu.
Đôi mắt đỏ bừng không giấu được hung quang dưới đáy mắt, như loài sói hung ác.
Trâu Hàn trừng mắt nhìn, trong nháy mắt tỉnh lại.
Mặt Ngu Thành Hà gần như đã kề sát vào mặt cậu, Trâu Hàn đột nhiên nghiêng đầu, không chút do dự nâng nắm đấm lên mạnh mẽ đánh xuống.
【 Mèo mắt to: Bây giờ tôi thật sự không có thời gian viết. 】
【 tiểu ngư nhi: Vậy chừng nào cậu có thời gian? 】
【 Mèo mắt to: … Tôi cũng không biết. 】
【 tiểu ngư nhi: Nếu là vì tiền, tui có thể trả tiền. 】
【 Mèo mắt to: Không phải vì tiền. 】
【 tiểu ngư nhi: Là vì truyện bị khóa sao? 】
Trâu Hàn không biết trả lời như nào.
【 tiểu ngư nhi: Tui tin là cậu không đạo văn. Nếu truyện không bị khóa nữa, cậu sẽ viết tiếp chứ? 】
Trâu Hàn thở dài.
【 Mèo mắt to: Không phải chuyện có khóa hay không. 】
【 Mèo mắt to: Tôi đúng là không thẹn với lương tâm, nhưng đó là tâm huyết của tôi, tôi không muốn viết tiếp để người ta giày xéo. 】
【 Mèo mắt to: Nói thẳng, tôi không thiếu tiền, chọn viết truyện là bởi vì muốn chia sẻ câu chuyện trong lòng, tìm sự cộng hưởng trên mặt tình cảm. Chuyện phát triển đến bước này, dù tôi có tiếp tục viết truyện, nó cũng sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu… Bạn có hiểu ý tôi không? 】
Ngu Thành Hà cầm điện thoại di động, đi từ cửa hông cuối hành lang ra ngoài, rẽ vào một góc, vừa vặn có thể thấy Trâu Hàn đang ngồi trong vườn hoa nhỏ.
Trước mặt cậu đặt một chiếc laptop, nhưng tinh lực của cậu lại tập trung hết lên chiếc điện thoại di động trên tay.
Có lẽ là chạm trúng tâm sự trong lòng cậu, hàng lông mày thanh tú của cậu nhíu chặt lại.
Đèn từ nơi xa xa chiếu lại đây, hai má Trâu Hàn phản chiếu ánh sáng trắng bóng ôn nhuận, trông như một bức tượng chạm khắc từ ngọc.
Ánh đèn kéo bóng của cậu ra dài thật dài, nổi bật giữa nền bóng cây loang lổ xao động, trông có vẻ đặc biệt… cô đơn.
Cậu như đứa trẻ bị bỏ rơi. Náo nhiệt ở nơi đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng lại như cách cậu một lớp thủy tinh trong suốt, khiến cậu chỉ có thể lẻ loi một mình tách biệt với cả thế gian.
Không thấy tin nhắn trả lời, Trâu Hàn bất an xoay đầu.
Từ vị trí của cậu không thể thấy Ngu Thành Hà, nhưng Ngu Thành Hà thì vừa vặn có thể thấy cậu.
Đôi mắt Trâu Hàn rất dễ nhìn, vừa to vừa đen, sáng đến kinh người, như cất giấu một vì sao bên trong.
Nhưng bây giờ, cặp mắt kia lại tối tăm như mực, chỉ thấy một màu đen ảm đạm.
Lòng Ngu Thành Hà bỗng nhiên nhói lên.
Từ khi anh xuất đạo tới giờ, có quá nhiều người cọ nhiệt độ của anh. Chuyện của Mèo mắt to, trước kia anh hoàn toàn không để trong lòng.
Trợ lý từng nói với anh rất nhiều lần, nhưng đều vào tai này ra tai kia, hoàn toàn quên mất.
Về phần vị tác giả Mèo mắt to sẽ thế nào, anh đương nhiên không thừa tinh lực đi quan tâm.
Số lần Ngu Thành Hà bị hiểu lầm quá nhiều, anh đã sớm luyện được một trái tim cứng rắn như đá.
Anh mặc nhiên nghĩ rằng sáng tác là một nghề nghiệp, mà nghề thì để kiếm cơm, suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ “tiền”.
Thậm chí vừa nãy, anh còn định đập tiền cho Trâu Hàn để cậu tiếp tục viết, anh cảm thấy hứng thú với câu chuyện “Hữu Ngư” này.
Nhưng giây phút này, anh đột nhiên hiểu ra.
Đối với bọn họ, những thứ đó là nhiệt độ, là lưu lượng, là tiền… Nhưng đối với Trâu Hàn, đó là giấc mộng tốt đẹp của cậu, là nơi cậu ký thác tình cảm.
Giống như ý nghĩa của Ngu Tranh đối với Ngô Khuyết.
Ngu Thành Hà bỗng nhiên không còn dũng khí để nói ra chân tướng với Trâu Hàn.
Giá như anh có thể lộ mặt giải thích sớm hơn, có lẽ fan sẽ không tức giận như vậy, có lẽ website sẽ không khóa truyện, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Anh thu nửa chân vừa định bước ra, co vào trong bóng tối, gian nan đánh chữ.
【 tiểu ngư nhi: Rõ ràng, trong lòng cậu, mười tên Ngu Thành Hà cũng không sánh được với một sợi tóc của Ngu Tranh. Đặt hai người họ cùng một chỗ chính là vũ nhục Ngu Tranh, đúng không? 】
Trâu Hàn nghiêng đầu nhìn hồi lâu, mới phồng má trả lời.
【 Mèo mắt to: Nói như vậy cũng được. 】
Thực ra không phải ý tứ đó, cậu cho rằng dù là hai người nào cũng không nên đem ra so sánh với nhau.
Chỉ là, có vài thứ chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, cậu không thể yêu cầu một độc giả hiểu được cảm giác trong lòng mình, cách nói này tương đối dễ hiểu hơn.
【 tiểu ngư nhi: Cậu xem, vẫn còn người hiểu cậu nè. Đại đại, cậu suy nghĩ kỹ hơn đi, tui rất hy vọng cậu có thể viết hết bộ truyện này. 】
Ngu Thành Hà cất điện thoại vào túi, xoay người nhanh chân trở lại bên trong khách sạn.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Trợ lý đang sốt ruột hết cả lên. “Trần đạo tìm anh hơn nửa ngày rồi.”
“Xin lỗi, Trần đạo,” Ngu Thành Hà bưng chén rượu lên uống cạn. “Vừa nãy phải xử lý vài chuyện riêng, để mọi người đợi lâu, tôi tự phạt một chén.”
Trần đạo: “… Chú chỉ định nói chuyện phiếm với cậu.”
Ngu Thành Hà: “…”
“Tửu lượng anh Ngu tốt ghê! Đến đến đến, uống, hôm nay không uống còn phải đợi tới khi nào?” Có người ở bên cạnh ồn ồn ào ào.
Vì vậy, càng nâng chén cụng ly không khí càng náo nhiệt… Sau hai giờ, Ngu Thành Hà ngã vào một góc trên ghế sofa, áo khoác không biết đã ném đi đâu, áo sơ mi giản dị cởi vài nút trên, để lộ một mảng lớn cơ ngực. (mlem mlem)
Trợ lý nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. “Anh, anh ổn không vậy? Anh Phí nói anh ngàn chén không say mà?”
Ngu Thành Hà vung vung tay. “Yên tâm đi, không- không có say.”
Trợ lý: “…”
Có lẽ ý thức của anh còn chút thanh tỉnh, nhưng thân thể tuyệt đối không thể tiếp tục nghe lời sai khiến của bộ não nữa.
Liếc nhìn cả phòng người say đến ngã trái ngã phải, đầu trợ lý như muốn nứt ra.
Cô bắt đầu làm việc bên người Ngu Thành Hà cách đây không lâu, đây là lần đầu tiên cùng vào tổ làm phim với anh.
Những dịp thế này, các nghệ sĩ khác thường để lại vài nhân viên trợ lý ở lại để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Phí Lễ hiếm khi bất cẩn như vậy, nói Ngu Thành Hà rất có chừng mực, hơn nữa còn ngàn chén không say, sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nói để trợ lý muốn chơi sao thì chơi.
Kết quả, bây giờ thế này chính là kết quả đấy.
Tin tức đoàn phim hơ khô thẻ tre đã truyền ra, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, Ngu Thành Hà thế này vừa ra khỏi cửa thì chắc chắn sẽ bị chụp.
Cô là thân con gái, dù không sợ phóng viên viết linh tinh, cũng không có khả năng ôm Ngu Thành Hà về lại khách sạn.
Những nghệ sĩ khác đến khi say đã được nhân viên trợ lý của mình đón đi, bây giờ mà vẫn còn ở đây đều là nhân viên đoàn phim đã say không sợ bị chụp.
Thực ra cũng có vài nghệ sĩ tới hỏi có cần hỗ trợ hay không, nhưng trợ lý lại không dám tùy tiện đáp ứng. Bây giờ Ngu Thành Hà đang nổi tiếng, luôn có người nghĩ trăm phương ngàn kế cọ nhiệt độ của anh. Tình huống của anh bây giờ, lỡ có bị chụp cái gì thì cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Dù những người kia không có ác ý, phỏng chừng Ngu Thành Hà cũng không muốn nợ ân tình của người khác, càng không thích bộ dáng say rượu của mình bị người khác nhìn thấy đâu ha.
Đúng là đau đầu.
Rốt cuộc nên làm gì đây? Trợ lý lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi một cú cho Phí Lễ, chợt thấy ghi chép cuộc gọi gần đây nhất là gọi cho Trâu Hàn.
Ngu Thành Hà kêu Trâu Hàn chờ ảnh.
Có khi nào Trâu Hàn vẫn đang chờ không?
Phí Lễ nước xa không cứu được lửa gần, trợ lý lập tức gọi điện cho Trâu Hàn.
Chuông di động vang lên tại cửa, trợ lý sửng sốt quay đầu nhìn lại.
Trâu Hàn đúng lúc thò đầu ra từ cửa. “Em thấy nhiều người đi về, không yên tâm nên đến xem một chút… Đây là sao?”
“Cậu tới là tốt quá rồi.” Trợ lý nhất thời vô cùng vui mừng, không nghĩ tới sao lại trùng hợp như vậy, “Anh Ngu say rồi, cậu giúp chị mang ảnh về khách sạn được không?”
Trâu Hàn tuy không vui, nhưng chỉ có thể gật đầu. “Không thành vấn đề, đi hướng nào?”
Trợ lý suy nghĩ một chút. “Ngoài cửa chắc chắn có rất nhiều phóng viên, garage…”
“Garage cũng có nhiều phóng viên lắm, lúc em tới thì thấy.” Trâu Hàn nhìn trợ lý không đủ kinh nghiệm, đề nghị, “Lúc nãy em ở vườn hoa nhỏ thấy cửa hông chỗ đó ít người, hay là đi qua bển?”
“Được.” Trợ lý liều mạng gật đầu, nhìn hai bên một chút. “Chị lái xe ra cửa hông, cậu đỡ anh Ngu… một mình cậu nổi không đấy?”
Là đàn ông thì không thể nói không nổi, Trâu Hàn cất di động đi. “Vậy gặp lại ở cửa hông.”
Trợ lý đi rồi, Trâu Hàn thở dài, không biết nên nói cô nương này quá đơn thuần, hay nên nói kỹ thuật diễn của mình phi thường nữa.
Nhưng mặc kệ cậu có ghét Ngu Thành Hà cỡ nào đi nữa, Trâu Hàn cũng không muốn gây phiền phức cho cô trợ lý, nên trực tiếp cúi đầu đi dìu người ta.
“Tôi hông có say.” Ngu Thành Hà né tay của Trâu Hàn, khăng khăng nói.
Trâu Hàn: “…”
Cậu biết không thể giảng đạo lý với ma men, nên kiên nhẫn dụ dỗ nói. “Tui biết anh không say, chúng ta đi nơi khác uống há?”
“Đừng có nói, cái kiểu đó.” Ngu Thành Hà cau mày nói. “Tôi thực sự hông có say, tôi tự đi được.”
Nói rồi, anh liền đỡ ghế sofa đứng dậy, muốn chứng minh mình vẫn ổn, bước một bước dài về phía trước… Sau đó chân mềm nhũn, bay thẳng xuống đất nằm chỏng vó.
Trâu Hàn tay chân nhanh nhẹn đỡ lấy anh.
Không biết sao cậu thấp hơn Ngu Thành Hà rất nhiều, Ngu Thành Hà lại rất nặng, tư thế này khá khó, vậy nên tính khí của cậu cũng không tốt mấy. “Anh tự mình biết mình đi có được không?”
Câu nói này kích thích dây thần kinh mẫn cảm dưới đáy lòng Ngu Thành Hà, đôi mắt đỏ ngầu của anh chợt lóe hung quang.
Trâu Hàn vất vả vòng cánh tay Ngu Thành Hà qua cổ mình, cánh tay kia đột nhiên vặn một cái, luồng sức mạnh ập tới. Trâu Hàn vốn không cảnh giác, chỉ thấy trước mắt quay cuồng, đã bị người ta quăng lên ghế sofa.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Ngu Thành Hà đã đè lên, quỳ bên người cậu, hai tay chống trên đỉnh đầu Trâu Hàn, chăm chú nhìn cậu, khoảng cách giữa cả hai không tới mười phân.
Cơn tức giận của Trâu Hàn vừa trào tới ngực, đã bị vẻ đẹp trước mặt bạo kích.
Hết cách rồi, Trâu Hàn thực sự không hề có sức đề kháng với gương mặt này.
Gương mặt gần trong gang tấc, từng gặp vô số lần trong mộng, hô hấp nóng rực mang theo hương rượu say lòng người, trong phút chốc Trâu Hàn không thể phân rõ đâu là mơ đâu là thực, trực tiếp ngây dại.
Sau khi say, tư duy của Ngu Thành Hà không được nhanh nhẹn như bình thường, vừa nãy chỉ là nhất thời tức giận, ra tay theo bản năng.
Bây giờ, sau khi đem người đặt dưới thân rồi, mới phát giác động tác này quá ám muội, chính anh cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Cậu bạn nhỏ trước mặt trợn đôi mắt tròn xoe, lông mi mảnh dài lại dày đặc nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi đầy đặn trơn bóng hơi mở ra thành một cái khe, như đang dụ người đến nếm thử.
Di chứng của việc uống quá nhiều rượu đã xuất hiện ——— cả người nóng lên, miệng khô lưỡi đắng…
Ngu Thành Hà liếm môi một cái, không tự chủ cúi đầu.
Đôi mắt đỏ bừng không giấu được hung quang dưới đáy mắt, như loài sói hung ác.
Trâu Hàn trừng mắt nhìn, trong nháy mắt tỉnh lại.
Mặt Ngu Thành Hà gần như đã kề sát vào mặt cậu, Trâu Hàn đột nhiên nghiêng đầu, không chút do dự nâng nắm đấm lên mạnh mẽ đánh xuống.
Danh sách chương