Trong xe bảo mẫu của Ngu Thành Hà, không khí tĩnh lặng đến hơi quỷ dị.
Ngoại trừ nữ trợ lý ngồi trong góc đang vùi đầu chơi điện thoại ra, ba người đàn ông khác đều mặt không cảm xúc, ai cũng không lên tiếng.
“Anh—”
“A!”
Phí Lễ vừa mở miệng, liền bị tiếng thở nhẹ của trợ lý đánh gãy.
Ba nam nhân đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Mặt nữ trợ lý trong nháy mắt đỏ bừng lên, cô yên lặng giấu điện thoại ra sau lưng. “Em, em…”
“Cái gì, đưa cho anh xem một chút.” Ngu Thành Hà nói.
Trợ lý chậm chạp do dự không muốn đưa cho anh.
Ngu Thành Hà sầm mặt lại. “Đừng để anh nói lần thứ hai.”
Trợ lý không thể làm gì khác hơn là nhích nhích đến trước mặt Ngu Thành Hà, đưa di động cho anh, nhỏ giọng nói. “Hàn Hàn gửi cho em game này, nói là để xả stress, em thấy em cũng không giúp gì được nên chơi một xíu, em không ngờ game tự nhiên tắt mất. Xin lỗi, em không cố ý ngắt lời các anh.”
Ngu Thành Hà nghe đến tên Trâu Hàn, mí mắt giật giật, cầm lấy điện thoại từ tay trợ lý, bấm vào trò chơi.
Màn hình hiển thị trò chơi đã hỏng.
Nghĩ nghĩ một chút, Ngu Thành Hà kêu trợ lý. “Đi lấy máy tính của anh tới đây.”
Phí Lễ chú ý tới tình huống bọn họ bên này, hỏi. “Chuyện gì xảy ra? Trâu Hàn kia có vấn đề à?”
Hắn bây giờ vô cùng mẫn cảm.
Ngu Thành Hà không nói gì, nhận lấy máy tính từ tay trợ lý, kết nối với điện thoại di động, lạch cạnh gõ một chuỗi code, sau đó mắt anh hơi híp lại, biểu cảm biến hóa vi diệu.
“Có vấn đề gì sao?” Phí Lễ lập tức đứng dậy, đi tới cạnh Ngu Thành Hà nhìn về phía máy tính.
Trợ lý cũng căng thẳng không thôi.
Ngu Thành Hà nhìn mấy cái đầu chen chúc trước mặt mình, đẩy từng cái ra. “Mấy người nhìn hiểu không mà nhìn?”
“Chú mày…” Phí Lễ vô cùng bất đắc dĩ với anh, “Tâm trạng tốt quá nhỉ.”
“Tâm trạng không tốt thì có thể giải quyết vấn đề sao?” Khóe miệng Ngu Thành Hà chậm rãi cong lên. “Các anh nghĩ ra biện pháp giải quyết chưa?”
Phí Lễ: “… Bây giờ anh đang hỏi mày, rốt cuộc Trâu Hàn có vấn đề không?”
Ngu Thành Hà lại gõ gõ mấy chữ, sau đó nói. “Không có.”
“Chú mày chắc chứ?” Phí Lễ cảm thấy tia lấp lóe trong mắt anh có vẻ nguy hiểm, khiến tâm lý hắn hơi bất an. “Cậu ta có là fan mày thật thì cũng chưa chắc an toàn đâu, thoát fan rồi quay lại đạp mới là đáng sợ nhất. Huống hồ chúng ta vốn không biết cậu ta là địch hay bạn, bây giờ gửi trò chơi lại đây, thật sự không có âm mưu gì sao? Hay là anh tìm một chuyên viên tới kiểm tra một chút?”
“Anh đang nghi ngờ năng lực của em?” Ngu Thành Hà liếc hắn một cái, “Vậy anh tuyệt đối đừng để bí mật của anh ở chỗ nào có thể kết nối với internet.”
Phí Lễ: “…”
Điện thoại di động vừa lúc reo lên một tiếng, Ngu Thành Hà cầm lên nhìn.
Phí Lễ len lén duỗi cổ qua nhìn, nhưng Ngu Thành Hà đã bấm khóa màn hình.
Phí Lễ: “…”
Ngu Thành Hà cười híp mắt nhìn hắn. “Anh, làm phiền anh một chuyện.”
Phí Lễ hơi rụt người về sau, “Trực giác của anh mày nói đây không phải chuyện tốt, có thể từ chối trước không?”
Ngu Thành Hà căn bản không để lời của hắn trong lòng. “Anh nhận ủy thác của em, giúp em kiện mấy cái blog marketing kia đi, em ngứa mắt bọn họ lâu rồi.”
Phí Lễ: “… Bọn họ cũng chả ưa gì mày đâu.”
“Khéo ghê.” Tâm tình Ngu Thành Hà thoạt nhìn có vẻ rất tốt. “Chính anh nói phải giết gà dọa khỉ mà, đúng không? Hay là anh đi xin phép Lộc tổng đi?”
“Ý của chú mày, có khi nào Lộc tổng không đồng ý đâu?” Kỳ thực Phí Lễ cũng đồng ý với cách làm của Ngu Thành Hà, nhưng cứ nói đến cái này là bực mình.
Hắn đường đường là người đại diện kim bài, vậy mà lúc nào tranh luận với Ngu Thành Hà, Lộc Nhất Bạch cũng đứng về phía Ngu Thành Hà.
Phí Lễ hiểu rõ, ý của Lộc Nhất Bạch là Ngu Thành Hà có năng lực, cứ làm theo ý Ngu Thành Hà.
Nhưng là người đại diện kim bài, hắn không muốn đập bảng hiệu của mình, cũng không nỡ bỏ cây rụng tiền bự tổ chảng như Ngu Thành Hà, thật là đau khổ.
Mà Ngu Thành Hà cũng nhìn ra được tâm tư đó của hắn, nên không hề khách khí chút nào.
“Như vậy, mời.” Ngu Thành Hà lịch sự làm tư thế chỉ ra cửa, “Làm phiền anh Phí nhé.”
Phí Lễ giơ ngón tay chỉ chỉ Ngu Thành Hà, cuối cùng không nói được gì. Hắn đi đến cửa xe, quay đầu lại gọi trợ lý. “Tiểu Duyên, em ra đây đi, anh muốn nói với em cái này.”
Trợ lý liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà một cái, Ngu Thành Hà không nhìn cô, chỉ cúi đầu tiếp tục đánh code.
Lúc này trợ lý mới xuống xe với Phí Lễ.
Chờ bọn họ đều xuống xe hết, Ngu Thành Hà liếc mắt một cái, đưa chiếc điện thoại vừa nãy cho người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng. “Đã định vị được vị trí weibo cuối cùng của A Hàng, anh đi tìm hắn. Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện, cũng không cần kích thích hắn. Cần gì thì trực tiếp liên lạc với tôi.”
Nam nhân đáp ứng một tiếng, cầm di động rời đi.
Khi trợ lý quay lại, nhìn thấy Ngu Thành Hà đang nhàn nhã bắt chéo đôi chân dài lướt điện thoại di động, thiệt là lạc quan.
“Anh Ngu, anh Phí kêu em…”
“Không sao, anh biết rồi. Em cứ làm theo lời ổng, báo cáo hành tung của anh cho ổng là được.” Ngu Thành Hà huơ huơ điện thoại trong tay. “Chiếc này là chiếc A Hàng xài hồi đó hả?”
Chiếc điện thoại anh nói là chiếc vừa nãy trợ lý cầm trong tay.
Trợ lý gật đầu.
“Chiếc này đưa cho anh, trước tiên em xài cái mà nhãn hiệu quảng cáo kia đưa hồi bữa đi. Hôm nào đi mua cái em thích, để anh trả tiền cho.” Độ cong nơi khóe miệng Ngu Thành Hà càng sâu hơn. “Giờ em chuyển hết dữ liệu qua đi.”
“Em xài cái nào cũng được.” Trợ lý vô cùng bất an. “Anh Ngu, Hàn- Trâu Hàn có phải đã làm gì không ạ?”
Ngu Thành Hà nhíu mày, lắc đầu. “Không có.”
Tuy đã động chút tay chân, nhưng có bố trí chương trình tự hủy, chỉ xem vết tích weibo, cũng không nhìn lén việc riêng tư gì khác, coi như là vẫn còn lương tâm.
Tạm tha cho cậu ta.
Trợ lý vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Ngu Thành Hà nói. “Nếu Trâu Hàn có hỏi em về chiếc di động này, em nói là anh vẫn luôn dùng cái này, hồi trước cho em, hôm nay lấy lại.”
“Tại sao vậy anh?” Trợ lý không hiểu ra sao.
“Không có tại sao, cứ làm như lời anh nói là được.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói. “À phải rồi, việc này không cần báo cáo với anh Phí.”
Anh không nói, trợ lý cũng không có cách bắt anh nói, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, Ngu Thành Hà và trợ lý cứ ôm điện thoại lướt không ngừng nghỉ.
Trợ lý là do dùng điện thoại mới không quen tay, cần phải làm quen với một số chức năng.
Ngu Thành Hà thì lại ôm cái điện thoại cũ của trợ lý, không biết đang làm gì.
Những người khác không dám tới gần xem, chỉ dám lướt lướt weibo, bởi scandal liên quan acc clone của Ngu Thành Hà vẫn đang ngày càng hot.
Thông báo kia ngoại trừ khiến Ngu Thành Hà bị châm biếm nhiều hơn, thì chẳng làm được gì nữa.
Trâu Hàn và những người khác nghĩ khá giống nhau, nhưng có chút bất đồng.
Sau khi thấy dữ liệu trong điện thoại của trợ lý, cậu cho rằng acc clone kia là của trợ lý, nhưng không biết Ngu Thành Hà có biết điều đó hay không.
Cho nên, cậu muốn tìm cơ hội thăm dò một chút.
Nhưng vừa nãy cậu nhìn thấy Ngu Thành Hà chơi điện thoại, là chiếc mà trợ lý thường dùng.
Trâu Hàn phi thường hoang mang, cậu chờ Ngu Thành Hà vào quay, rồi đến bên cạnh trợ lý.
Trợ lý nghe tiếng của cậu, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bấm bấm điện thoại.
“Đổi điện thoại mới hả chị?” Trâu Hàn hơi kinh ngạc với thái độ của trợ lý.
Trợ lý gật gật đầu. “Anh Ngu đưa.”
Nghĩ đến Trâu Hàn là fan của Ngu Thành Hà, cô không quên kéo hảo cảm cho ông chủ nhà mình. “Điện thoại chị dùng đều là do anh Ngu đưa cho.”
Trâu Hàn thấy không đúng chỗ nào đó. “Điện thoại trước của chị đâu? Hỏng rồi à?”
“Không phải, anh Ngu lấy lại.” Trợ lý dựa theo lời Ngu Thành Hà dặn dò, nói từng câu.
Nói xong nửa ngày không nghe thấy tiếng đáp, trợ lý cuối cùng cũng dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Trâu Hàn.
Vừa nhìn đã thấy Trâu Hàn như bị sét đánh, cả người đều lộ vẻ sắp hỏng mất.
“Cậu làm sao vậy?” Trợ lý sợ hết hồn.
“Không, không sao ạ.” Trâu Hàn phục hồi tinh thần, lại không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả tâm trạng của mình.
Trước đó cậu còn sốt ruột vì Ngu Thành Hà, lo anh bị nhân viên công tác bên cạnh lừa dối.
Nhưng xem ra cậu đã lo xa rồi. Ngu Thành Hà mới là tên lừa đảo đáng ghét kia.
Trâu Hàn xem nhật ký đăng nhập của account này cùng với nhật ký bài đăng.
Lần cuối account này dùng điện thoại cũ của trợ lý để đăng nhập là vào mấy tháng trước.
Mà nhật ký bài đăng cũng thế, mấy tháng trước đăng rất nhiều, sau đó liền ngừng, mãi đến khi tuôn ra chuyện cậu đạo văn, acc này mới đăng tiếp.
Những weibo sau lại không phải được đăng từ điện thoại của trợ lý.
Tính ra, Ngu Thành Hà có hiềm nghi lớn hơn trợ lý.
Bằng không điện thoại cho lâu vậy rồi, sao tự nhiên scandal mới rộ lên cái là lấy lại liền? Anh ta rõ ràng đang chột dạ, muốn tiêu hủy chứng cứ.
Trâu Hàn cảm thấy như mình mới đem tình cảm cho chó ăn, hận không thể một tát đập chết Ngu Thành Hà.
Nhưng mà cậu không thể làm như thế.
Chứng cứ không đủ, bằng chứng chính cậu tìm được cũng là bằng thủ đoạn không quang minh chính đại.
Hơn nữa Ngu Thành Hà có thể nghĩ đến việc lấy lại di động, hẳn là cũng phá hủy chứng cứ rồi.
Cho nên, Trâu Hàn không dám hỏi trợ lý mấy chuyện liên quan tới trò chơi cậu gửi.
Vội vã chào tạm biệt trợ lý, Trâu Hàn trốn trong một góc, đăng nhập weibo.
Vốn cậu chuẩn bị đăng một status mới, lại nhìn thấy trên hot search có một tag mới.
# Công hàm luật sư Ngu Thành Hà #
Lại nữa à?
Trâu Hàn cau mày bấm vào.
Lại là Phí Lễ, hắn đăng một lúc ba bức công hàm luật sư.
Thông báo là nhằm vào công chúng, không có đối tượng cụ thể. Nhưng công hàm luật sư thì chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên.
Người lăn lộn trong giới giải trí đều biết, không bao giờ được đắc tội với blog marketing.
Bởi vì bọn họ nắm vững bản chất của ngôn luận, cùng một chuyện, chỉ cần lập trường khác nhau, là có thể nói nó thành hai ý tứ.
Dù có phá hủy được một account, họ cũng có thể đổi một cái áo* khác rồi quay lại.
*áo: lớp ngụy trang, account
Cho nên, không tới vạn bất đắc dĩ, thì không ai muốn đối đầu với blog marketing.
Thái độ này của Ngu Thành Hà tỏ rõ anh vô cùng tự tin, khiến anh lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Fan của anh thậm chí còn kích động hơn, càng lúc càng chắc chắn Ngu Thành Hà vô tội, điên cuồng chửi bới blog marketing.
Vài blog marketing không có bối cảnh nhìn thấy mấy bức công hàm luật sư này, đã vội vội vàng vàng xóa post liên quan, đưa tới một trận trào phúng.
Trâu Hàn nhìn, chỉ muốn cười lạnh.
Ngu Thành Hà này thật là lợi hại, đùa bỡn lòng người đến thuận buồm xuôi gió.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần ngốc nghếch của trợ lý kia, hẳn là cũng bị che mắt, hoàn toàn không biết mình suýt nữa cõng nồi giùm cho người ta.
Chẳng trách Ngu Thành Hà hot như vậy mà lại đi thuê một trợ lý thế này, dễ lừa gạt, dễ khống chế.
Trâu Hàn tức giận không thôi, trực tiếp share weibo đó của Phí Lễ, “Chỉ biết ỷ có đại thụ chống lưng thôi, can đảm cái rắm.”
Đăng weibo xong, Trâu Hàn đi thẳng về phòng mình trong khách sạn.
Cậu không biết, weibo đó sau khi đăng lên cũng leo lên hot search.
Trợ lý nhìn thấy liền tức giận đến không nhịn được, hỏi Ngu Thành Hà có muốn nói với công ty đào tên Mèo mắt to này ra.
Nghe đến cái tên này, Ngu Thành Hà sững người một lúc, rồi chậm rãi cười rộ lên.
Trợ lý thấy anh cười liền choáng váng hỏi anh. “Anh Ngu, anh ổn không đó?”
Ngu Thành Hà vuốt ve hình xăm nơi hổ khẩu. “Không cần, em nói với công ty, việc này để anh tự xử lý. Nhân tiện, em gửi link truyện của Mèo mắt to cho anh đi.”
Ngoại trừ nữ trợ lý ngồi trong góc đang vùi đầu chơi điện thoại ra, ba người đàn ông khác đều mặt không cảm xúc, ai cũng không lên tiếng.
“Anh—”
“A!”
Phí Lễ vừa mở miệng, liền bị tiếng thở nhẹ của trợ lý đánh gãy.
Ba nam nhân đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Mặt nữ trợ lý trong nháy mắt đỏ bừng lên, cô yên lặng giấu điện thoại ra sau lưng. “Em, em…”
“Cái gì, đưa cho anh xem một chút.” Ngu Thành Hà nói.
Trợ lý chậm chạp do dự không muốn đưa cho anh.
Ngu Thành Hà sầm mặt lại. “Đừng để anh nói lần thứ hai.”
Trợ lý không thể làm gì khác hơn là nhích nhích đến trước mặt Ngu Thành Hà, đưa di động cho anh, nhỏ giọng nói. “Hàn Hàn gửi cho em game này, nói là để xả stress, em thấy em cũng không giúp gì được nên chơi một xíu, em không ngờ game tự nhiên tắt mất. Xin lỗi, em không cố ý ngắt lời các anh.”
Ngu Thành Hà nghe đến tên Trâu Hàn, mí mắt giật giật, cầm lấy điện thoại từ tay trợ lý, bấm vào trò chơi.
Màn hình hiển thị trò chơi đã hỏng.
Nghĩ nghĩ một chút, Ngu Thành Hà kêu trợ lý. “Đi lấy máy tính của anh tới đây.”
Phí Lễ chú ý tới tình huống bọn họ bên này, hỏi. “Chuyện gì xảy ra? Trâu Hàn kia có vấn đề à?”
Hắn bây giờ vô cùng mẫn cảm.
Ngu Thành Hà không nói gì, nhận lấy máy tính từ tay trợ lý, kết nối với điện thoại di động, lạch cạnh gõ một chuỗi code, sau đó mắt anh hơi híp lại, biểu cảm biến hóa vi diệu.
“Có vấn đề gì sao?” Phí Lễ lập tức đứng dậy, đi tới cạnh Ngu Thành Hà nhìn về phía máy tính.
Trợ lý cũng căng thẳng không thôi.
Ngu Thành Hà nhìn mấy cái đầu chen chúc trước mặt mình, đẩy từng cái ra. “Mấy người nhìn hiểu không mà nhìn?”
“Chú mày…” Phí Lễ vô cùng bất đắc dĩ với anh, “Tâm trạng tốt quá nhỉ.”
“Tâm trạng không tốt thì có thể giải quyết vấn đề sao?” Khóe miệng Ngu Thành Hà chậm rãi cong lên. “Các anh nghĩ ra biện pháp giải quyết chưa?”
Phí Lễ: “… Bây giờ anh đang hỏi mày, rốt cuộc Trâu Hàn có vấn đề không?”
Ngu Thành Hà lại gõ gõ mấy chữ, sau đó nói. “Không có.”
“Chú mày chắc chứ?” Phí Lễ cảm thấy tia lấp lóe trong mắt anh có vẻ nguy hiểm, khiến tâm lý hắn hơi bất an. “Cậu ta có là fan mày thật thì cũng chưa chắc an toàn đâu, thoát fan rồi quay lại đạp mới là đáng sợ nhất. Huống hồ chúng ta vốn không biết cậu ta là địch hay bạn, bây giờ gửi trò chơi lại đây, thật sự không có âm mưu gì sao? Hay là anh tìm một chuyên viên tới kiểm tra một chút?”
“Anh đang nghi ngờ năng lực của em?” Ngu Thành Hà liếc hắn một cái, “Vậy anh tuyệt đối đừng để bí mật của anh ở chỗ nào có thể kết nối với internet.”
Phí Lễ: “…”
Điện thoại di động vừa lúc reo lên một tiếng, Ngu Thành Hà cầm lên nhìn.
Phí Lễ len lén duỗi cổ qua nhìn, nhưng Ngu Thành Hà đã bấm khóa màn hình.
Phí Lễ: “…”
Ngu Thành Hà cười híp mắt nhìn hắn. “Anh, làm phiền anh một chuyện.”
Phí Lễ hơi rụt người về sau, “Trực giác của anh mày nói đây không phải chuyện tốt, có thể từ chối trước không?”
Ngu Thành Hà căn bản không để lời của hắn trong lòng. “Anh nhận ủy thác của em, giúp em kiện mấy cái blog marketing kia đi, em ngứa mắt bọn họ lâu rồi.”
Phí Lễ: “… Bọn họ cũng chả ưa gì mày đâu.”
“Khéo ghê.” Tâm tình Ngu Thành Hà thoạt nhìn có vẻ rất tốt. “Chính anh nói phải giết gà dọa khỉ mà, đúng không? Hay là anh đi xin phép Lộc tổng đi?”
“Ý của chú mày, có khi nào Lộc tổng không đồng ý đâu?” Kỳ thực Phí Lễ cũng đồng ý với cách làm của Ngu Thành Hà, nhưng cứ nói đến cái này là bực mình.
Hắn đường đường là người đại diện kim bài, vậy mà lúc nào tranh luận với Ngu Thành Hà, Lộc Nhất Bạch cũng đứng về phía Ngu Thành Hà.
Phí Lễ hiểu rõ, ý của Lộc Nhất Bạch là Ngu Thành Hà có năng lực, cứ làm theo ý Ngu Thành Hà.
Nhưng là người đại diện kim bài, hắn không muốn đập bảng hiệu của mình, cũng không nỡ bỏ cây rụng tiền bự tổ chảng như Ngu Thành Hà, thật là đau khổ.
Mà Ngu Thành Hà cũng nhìn ra được tâm tư đó của hắn, nên không hề khách khí chút nào.
“Như vậy, mời.” Ngu Thành Hà lịch sự làm tư thế chỉ ra cửa, “Làm phiền anh Phí nhé.”
Phí Lễ giơ ngón tay chỉ chỉ Ngu Thành Hà, cuối cùng không nói được gì. Hắn đi đến cửa xe, quay đầu lại gọi trợ lý. “Tiểu Duyên, em ra đây đi, anh muốn nói với em cái này.”
Trợ lý liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà một cái, Ngu Thành Hà không nhìn cô, chỉ cúi đầu tiếp tục đánh code.
Lúc này trợ lý mới xuống xe với Phí Lễ.
Chờ bọn họ đều xuống xe hết, Ngu Thành Hà liếc mắt một cái, đưa chiếc điện thoại vừa nãy cho người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng. “Đã định vị được vị trí weibo cuối cùng của A Hàng, anh đi tìm hắn. Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện, cũng không cần kích thích hắn. Cần gì thì trực tiếp liên lạc với tôi.”
Nam nhân đáp ứng một tiếng, cầm di động rời đi.
Khi trợ lý quay lại, nhìn thấy Ngu Thành Hà đang nhàn nhã bắt chéo đôi chân dài lướt điện thoại di động, thiệt là lạc quan.
“Anh Ngu, anh Phí kêu em…”
“Không sao, anh biết rồi. Em cứ làm theo lời ổng, báo cáo hành tung của anh cho ổng là được.” Ngu Thành Hà huơ huơ điện thoại trong tay. “Chiếc này là chiếc A Hàng xài hồi đó hả?”
Chiếc điện thoại anh nói là chiếc vừa nãy trợ lý cầm trong tay.
Trợ lý gật đầu.
“Chiếc này đưa cho anh, trước tiên em xài cái mà nhãn hiệu quảng cáo kia đưa hồi bữa đi. Hôm nào đi mua cái em thích, để anh trả tiền cho.” Độ cong nơi khóe miệng Ngu Thành Hà càng sâu hơn. “Giờ em chuyển hết dữ liệu qua đi.”
“Em xài cái nào cũng được.” Trợ lý vô cùng bất an. “Anh Ngu, Hàn- Trâu Hàn có phải đã làm gì không ạ?”
Ngu Thành Hà nhíu mày, lắc đầu. “Không có.”
Tuy đã động chút tay chân, nhưng có bố trí chương trình tự hủy, chỉ xem vết tích weibo, cũng không nhìn lén việc riêng tư gì khác, coi như là vẫn còn lương tâm.
Tạm tha cho cậu ta.
Trợ lý vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Ngu Thành Hà nói. “Nếu Trâu Hàn có hỏi em về chiếc di động này, em nói là anh vẫn luôn dùng cái này, hồi trước cho em, hôm nay lấy lại.”
“Tại sao vậy anh?” Trợ lý không hiểu ra sao.
“Không có tại sao, cứ làm như lời anh nói là được.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói. “À phải rồi, việc này không cần báo cáo với anh Phí.”
Anh không nói, trợ lý cũng không có cách bắt anh nói, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, Ngu Thành Hà và trợ lý cứ ôm điện thoại lướt không ngừng nghỉ.
Trợ lý là do dùng điện thoại mới không quen tay, cần phải làm quen với một số chức năng.
Ngu Thành Hà thì lại ôm cái điện thoại cũ của trợ lý, không biết đang làm gì.
Những người khác không dám tới gần xem, chỉ dám lướt lướt weibo, bởi scandal liên quan acc clone của Ngu Thành Hà vẫn đang ngày càng hot.
Thông báo kia ngoại trừ khiến Ngu Thành Hà bị châm biếm nhiều hơn, thì chẳng làm được gì nữa.
Trâu Hàn và những người khác nghĩ khá giống nhau, nhưng có chút bất đồng.
Sau khi thấy dữ liệu trong điện thoại của trợ lý, cậu cho rằng acc clone kia là của trợ lý, nhưng không biết Ngu Thành Hà có biết điều đó hay không.
Cho nên, cậu muốn tìm cơ hội thăm dò một chút.
Nhưng vừa nãy cậu nhìn thấy Ngu Thành Hà chơi điện thoại, là chiếc mà trợ lý thường dùng.
Trâu Hàn phi thường hoang mang, cậu chờ Ngu Thành Hà vào quay, rồi đến bên cạnh trợ lý.
Trợ lý nghe tiếng của cậu, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bấm bấm điện thoại.
“Đổi điện thoại mới hả chị?” Trâu Hàn hơi kinh ngạc với thái độ của trợ lý.
Trợ lý gật gật đầu. “Anh Ngu đưa.”
Nghĩ đến Trâu Hàn là fan của Ngu Thành Hà, cô không quên kéo hảo cảm cho ông chủ nhà mình. “Điện thoại chị dùng đều là do anh Ngu đưa cho.”
Trâu Hàn thấy không đúng chỗ nào đó. “Điện thoại trước của chị đâu? Hỏng rồi à?”
“Không phải, anh Ngu lấy lại.” Trợ lý dựa theo lời Ngu Thành Hà dặn dò, nói từng câu.
Nói xong nửa ngày không nghe thấy tiếng đáp, trợ lý cuối cùng cũng dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Trâu Hàn.
Vừa nhìn đã thấy Trâu Hàn như bị sét đánh, cả người đều lộ vẻ sắp hỏng mất.
“Cậu làm sao vậy?” Trợ lý sợ hết hồn.
“Không, không sao ạ.” Trâu Hàn phục hồi tinh thần, lại không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả tâm trạng của mình.
Trước đó cậu còn sốt ruột vì Ngu Thành Hà, lo anh bị nhân viên công tác bên cạnh lừa dối.
Nhưng xem ra cậu đã lo xa rồi. Ngu Thành Hà mới là tên lừa đảo đáng ghét kia.
Trâu Hàn xem nhật ký đăng nhập của account này cùng với nhật ký bài đăng.
Lần cuối account này dùng điện thoại cũ của trợ lý để đăng nhập là vào mấy tháng trước.
Mà nhật ký bài đăng cũng thế, mấy tháng trước đăng rất nhiều, sau đó liền ngừng, mãi đến khi tuôn ra chuyện cậu đạo văn, acc này mới đăng tiếp.
Những weibo sau lại không phải được đăng từ điện thoại của trợ lý.
Tính ra, Ngu Thành Hà có hiềm nghi lớn hơn trợ lý.
Bằng không điện thoại cho lâu vậy rồi, sao tự nhiên scandal mới rộ lên cái là lấy lại liền? Anh ta rõ ràng đang chột dạ, muốn tiêu hủy chứng cứ.
Trâu Hàn cảm thấy như mình mới đem tình cảm cho chó ăn, hận không thể một tát đập chết Ngu Thành Hà.
Nhưng mà cậu không thể làm như thế.
Chứng cứ không đủ, bằng chứng chính cậu tìm được cũng là bằng thủ đoạn không quang minh chính đại.
Hơn nữa Ngu Thành Hà có thể nghĩ đến việc lấy lại di động, hẳn là cũng phá hủy chứng cứ rồi.
Cho nên, Trâu Hàn không dám hỏi trợ lý mấy chuyện liên quan tới trò chơi cậu gửi.
Vội vã chào tạm biệt trợ lý, Trâu Hàn trốn trong một góc, đăng nhập weibo.
Vốn cậu chuẩn bị đăng một status mới, lại nhìn thấy trên hot search có một tag mới.
# Công hàm luật sư Ngu Thành Hà #
Lại nữa à?
Trâu Hàn cau mày bấm vào.
Lại là Phí Lễ, hắn đăng một lúc ba bức công hàm luật sư.
Thông báo là nhằm vào công chúng, không có đối tượng cụ thể. Nhưng công hàm luật sư thì chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên.
Người lăn lộn trong giới giải trí đều biết, không bao giờ được đắc tội với blog marketing.
Bởi vì bọn họ nắm vững bản chất của ngôn luận, cùng một chuyện, chỉ cần lập trường khác nhau, là có thể nói nó thành hai ý tứ.
Dù có phá hủy được một account, họ cũng có thể đổi một cái áo* khác rồi quay lại.
*áo: lớp ngụy trang, account
Cho nên, không tới vạn bất đắc dĩ, thì không ai muốn đối đầu với blog marketing.
Thái độ này của Ngu Thành Hà tỏ rõ anh vô cùng tự tin, khiến anh lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Fan của anh thậm chí còn kích động hơn, càng lúc càng chắc chắn Ngu Thành Hà vô tội, điên cuồng chửi bới blog marketing.
Vài blog marketing không có bối cảnh nhìn thấy mấy bức công hàm luật sư này, đã vội vội vàng vàng xóa post liên quan, đưa tới một trận trào phúng.
Trâu Hàn nhìn, chỉ muốn cười lạnh.
Ngu Thành Hà này thật là lợi hại, đùa bỡn lòng người đến thuận buồm xuôi gió.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần ngốc nghếch của trợ lý kia, hẳn là cũng bị che mắt, hoàn toàn không biết mình suýt nữa cõng nồi giùm cho người ta.
Chẳng trách Ngu Thành Hà hot như vậy mà lại đi thuê một trợ lý thế này, dễ lừa gạt, dễ khống chế.
Trâu Hàn tức giận không thôi, trực tiếp share weibo đó của Phí Lễ, “Chỉ biết ỷ có đại thụ chống lưng thôi, can đảm cái rắm.”
Đăng weibo xong, Trâu Hàn đi thẳng về phòng mình trong khách sạn.
Cậu không biết, weibo đó sau khi đăng lên cũng leo lên hot search.
Trợ lý nhìn thấy liền tức giận đến không nhịn được, hỏi Ngu Thành Hà có muốn nói với công ty đào tên Mèo mắt to này ra.
Nghe đến cái tên này, Ngu Thành Hà sững người một lúc, rồi chậm rãi cười rộ lên.
Trợ lý thấy anh cười liền choáng váng hỏi anh. “Anh Ngu, anh ổn không đó?”
Ngu Thành Hà vuốt ve hình xăm nơi hổ khẩu. “Không cần, em nói với công ty, việc này để anh tự xử lý. Nhân tiện, em gửi link truyện của Mèo mắt to cho anh đi.”
Danh sách chương