2
- Chết tiệt! Con bé đi đâu rồi chứ?
Tố Nghiêm sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt. Đã hẹn nó ngày cưới phải gặp nhau ở phòng thay đồ, sao đến giờ nó vẫn chưa có mặt?
- Diệp tiểu thư! Tiểu thư mau mang váy cưới vào...
Đám thợ trang điểm gần đó cũng sốt sắng không kém. Vương thiếu gia đã giao vợ lại cho đám người này, nếu làm không ra hồn thì...
- Đợi đi!
Cô lạnh nhạt cất tiếng. Một người cười gượng:
- 1 tiếng nữa là làm lễ rồi. Tiểu thư mau mau mang váy cưới, trang điểm cũng rất là lâu nữa!
Cô không nói không rằng, phóng tầm mắt nguy hiểm sang phía bọn họ. Cả bọn nín thin thít, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Người gì đâu mà ghê gớm dữ vậy trời!
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa có một tay đàn em của hắn chạy vụt đi. Tên đó chạy đến phòng của chú rể, kính cẩn:
- Phu nhân đang loay hoay trong phòng chờ em gái mình. Hơn nữa phu nhân nhất định không chịu thay đồ!
Vương Thiếu Quân mỉm cười đắc thắng, giọng hí hửng:
- Cứ tiếp tục theo dõi cô ấy! Để tôi xem cô ấy mạnh miệng được bao lâu!
***
- Diệp tiểu thư! Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi...
Đám thợ trang điểm lí nhí nói, thở không ra hơi. Cái cô tiểu thư này tính kì!
Chịu không nổi nữa, cô quyết định rời khỏi phòng mặc cho bọn họ la hét í ới. Nhưng bất chợt cánh cửa mở ra trước, một người phụ nữ trung niên bước vào.
- Mẹ?!
Cô lùi về sau mấy bước, kính cẩn. Bà cười hiền, ngạc nhiên khi thấy cô chưa có chút gì trên người. Bà liếc sang đám thợ, làm cả đám run rẩy.
Cái nhà này, sao ai cũng đáng sợ thế chứ!
Tình thế bắt buộc, cô đành phải ngồi vào bàn trang điểm.
***
Tiếng nhạc du dương vang lên trong nhà thờ trắng. Các vị khách mời đứng dậy, hào hứng chờ đón cô dâu của bữa tiệc.
Ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của một nam một nữ. Là cô dâu và cha của cô ấy!
Cô bước chậm rãi trên thảm đỏ, tay nắm chặt bó hoa đến vặn vẹo. Chết tiệt! Nguyệt Ngân nó chạy đi đâu rồi?
Còn hắn ở trên lễ đài hí hửng không kém. Lần này cô không thoát khỏi hắn đâu!
Vương Thiếu Quân chầm chậm bước xuống, nắm lấy tay cô đầy sủng ái.
Sau bao lời thề nguyền ước hẹn, hắn chầm chậm mở màn phủ trên đầu cô dâu ra.
Đúng vậy! Người trước mặt chính là mĩ nhân của đời hắn!
Bên dưới những vị khách mời liên tục hò hét đợi màn hôn hấp dẫn. Thuận theo ý mọi người, hắn cúi sát xuống cô, thì thào:
- Em nói sẽ lo liệu, mà em lại lo thế này sao?
Cô tức giận:
- Con bé nó đi đâu mất rồi!
Hắn mỉm cười:
- Vậy sao em không nghĩ, mọi chuyện đều do tôi làm?
Cô ngạc nhiên, trợn mắt nhìn hắn. Nhưng chưa kịp nói gì, hắn đã nhẹ nhàng áp lên môi cô, hôn mơn man như cánh bướm mềm mỏng.
***
Hắn cho vệ sĩ bao quanh phòng ngủ mới yên tâm đi tắm. Cái cô tiểu thư mới cưới này, là một tay chơi lắm trò!
Cô ngồi trên giường, lòng băn khoăn nghĩ ngợi.
Không được! Không thể ở mãi nơi này như thế được! Nhìn ra khung cửa sổ, bất chợt cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cô nhanh chóng thay bộ đồ trên người, vứt cái váy cưới sang một bên. Tố Nghiêm dùng toàn bộ áo quần mà mình có nối lại thành một sợi dây thừng, sau đó cột cố định qua cửa sổ mà leo xuống.
Nhìn lên căn phòng mà mình vừa rời khỏi, cô cười đắc thắng:
- Vương Thiếu Quân! Nếu đã có cách bắt tôi cưới anh, thì ít nhất cũng phải có cách bắt tôi ở bên anh. Muốn giữ tôi bên cạnh, còn lâu anh mới đủ trình!
- Chết tiệt! Con bé đi đâu rồi chứ?
Tố Nghiêm sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt. Đã hẹn nó ngày cưới phải gặp nhau ở phòng thay đồ, sao đến giờ nó vẫn chưa có mặt?
- Diệp tiểu thư! Tiểu thư mau mang váy cưới vào...
Đám thợ trang điểm gần đó cũng sốt sắng không kém. Vương thiếu gia đã giao vợ lại cho đám người này, nếu làm không ra hồn thì...
- Đợi đi!
Cô lạnh nhạt cất tiếng. Một người cười gượng:
- 1 tiếng nữa là làm lễ rồi. Tiểu thư mau mau mang váy cưới, trang điểm cũng rất là lâu nữa!
Cô không nói không rằng, phóng tầm mắt nguy hiểm sang phía bọn họ. Cả bọn nín thin thít, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Người gì đâu mà ghê gớm dữ vậy trời!
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa có một tay đàn em của hắn chạy vụt đi. Tên đó chạy đến phòng của chú rể, kính cẩn:
- Phu nhân đang loay hoay trong phòng chờ em gái mình. Hơn nữa phu nhân nhất định không chịu thay đồ!
Vương Thiếu Quân mỉm cười đắc thắng, giọng hí hửng:
- Cứ tiếp tục theo dõi cô ấy! Để tôi xem cô ấy mạnh miệng được bao lâu!
***
- Diệp tiểu thư! Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi...
Đám thợ trang điểm lí nhí nói, thở không ra hơi. Cái cô tiểu thư này tính kì!
Chịu không nổi nữa, cô quyết định rời khỏi phòng mặc cho bọn họ la hét í ới. Nhưng bất chợt cánh cửa mở ra trước, một người phụ nữ trung niên bước vào.
- Mẹ?!
Cô lùi về sau mấy bước, kính cẩn. Bà cười hiền, ngạc nhiên khi thấy cô chưa có chút gì trên người. Bà liếc sang đám thợ, làm cả đám run rẩy.
Cái nhà này, sao ai cũng đáng sợ thế chứ!
Tình thế bắt buộc, cô đành phải ngồi vào bàn trang điểm.
***
Tiếng nhạc du dương vang lên trong nhà thờ trắng. Các vị khách mời đứng dậy, hào hứng chờ đón cô dâu của bữa tiệc.
Ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của một nam một nữ. Là cô dâu và cha của cô ấy!
Cô bước chậm rãi trên thảm đỏ, tay nắm chặt bó hoa đến vặn vẹo. Chết tiệt! Nguyệt Ngân nó chạy đi đâu rồi?
Còn hắn ở trên lễ đài hí hửng không kém. Lần này cô không thoát khỏi hắn đâu!
Vương Thiếu Quân chầm chậm bước xuống, nắm lấy tay cô đầy sủng ái.
Sau bao lời thề nguyền ước hẹn, hắn chầm chậm mở màn phủ trên đầu cô dâu ra.
Đúng vậy! Người trước mặt chính là mĩ nhân của đời hắn!
Bên dưới những vị khách mời liên tục hò hét đợi màn hôn hấp dẫn. Thuận theo ý mọi người, hắn cúi sát xuống cô, thì thào:
- Em nói sẽ lo liệu, mà em lại lo thế này sao?
Cô tức giận:
- Con bé nó đi đâu mất rồi!
Hắn mỉm cười:
- Vậy sao em không nghĩ, mọi chuyện đều do tôi làm?
Cô ngạc nhiên, trợn mắt nhìn hắn. Nhưng chưa kịp nói gì, hắn đã nhẹ nhàng áp lên môi cô, hôn mơn man như cánh bướm mềm mỏng.
***
Hắn cho vệ sĩ bao quanh phòng ngủ mới yên tâm đi tắm. Cái cô tiểu thư mới cưới này, là một tay chơi lắm trò!
Cô ngồi trên giường, lòng băn khoăn nghĩ ngợi.
Không được! Không thể ở mãi nơi này như thế được! Nhìn ra khung cửa sổ, bất chợt cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cô nhanh chóng thay bộ đồ trên người, vứt cái váy cưới sang một bên. Tố Nghiêm dùng toàn bộ áo quần mà mình có nối lại thành một sợi dây thừng, sau đó cột cố định qua cửa sổ mà leo xuống.
Nhìn lên căn phòng mà mình vừa rời khỏi, cô cười đắc thắng:
- Vương Thiếu Quân! Nếu đã có cách bắt tôi cưới anh, thì ít nhất cũng phải có cách bắt tôi ở bên anh. Muốn giữ tôi bên cạnh, còn lâu anh mới đủ trình!
Danh sách chương