Niên Tích Thành ngây người trước câu trả lời dứt khoát của Thịnh Thư. Cô không né tránh ánh mắt anh, dù trong đó ánh lên một chút mệt mỏi và yếu ớt.
"Không?" Anh nhắc lại
"Thư, em mà cứ tiếp tục thế này thì nguy hiểm lắm. Anh không đùa đâu."
"Em biết..." Cô ngắt lời anh, giọng nói run rẩy vì kiệt sức
"Nhưng nếu anh biết nguy hiểm, thì lúc đó anh cưới em về làm gì? Giờ anh bảo ly hôn... Anh tự đi ly hôn đi. Em không đồng ý!"
Câu nói của cô như một cú đấm thẳng vào lồng ngực anh. Niên Tích Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cảm nhận rõ sự bướng bỉnh pha lần đau lòng trong ánh mắt cô. Anh biết cô đang sợ hãi, nhưng thay vì trốn tránh, cô chọn cách đối đầu bằng sự kiên quyết của mình.
"Em đang nói gì vậy, Thư?" Anh thở dài, cúi xuống gần hơn để đối diện với cô.
"Anh không hề muốn ly hôn. Anh chỉ muốn em khỏe mạnh, an toàn. Anh sợ... sợ em sẽ làm tổn thương bản thân vì những áp lực này. Em có hiểu không? Em theo anh thì sẽ gặp nguy hiểm đó...anh mất mẹ và Thiên Ý rồi, không thể mất em được nữa. Em là người thân duy nhất của anh đó..."
"Vậy đừng nói nữa!" Thịnh Thư đột ngột lớn tiếng, nhưng giọng nói bị lấn át bởi cơn ho kéo dài. Cô ôm lấy ngực, khẽ quay đi để giấu đi sự mệt mỏi đang hành hạ cơ thể.
"Đừng nói những chuyện như ly hôn, hay rời xa em, được không? Em không chịu được đâu..." Giọng cô dần nhỏ lại
Niên Tích Thành cảm thấy tim mình thắt lại. Anh đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mắt minh.
"Thư, anh không rời xa em. Anh không bao giờ rời xa em, dù chỉ một giây." Giọng anh trầm ấm, dịu dàng nhưng kiên định.
"Những gì anh nói, chỉ là vì anh lo cho em. Vì anh yêu em, hiểu không? Em không lo cho mình thì ít nhất cũng phải lo cho anh chứ... nhìn em thế này sao anh sống tốt đây? Sau khi ly hôn...em quay về Thịnh trạch lánh nạn đi..."
"Em yên tâm, sau khi đợt sóng gió này qua đi, anh sẽ cưới em về lại"
" Im đi."
"Em... nếu em có mệnh hệ gì thì anh phải làm sao đây? Sao em lại ương bướng như thế chứ?"
" Là tại anh...là vì ở cạnh anh...giờ anh muốn bỏ em sao?"
" Thư Thư...”
"Nếu anh nhất quyết muốn ly hôn, vậy thì anh không cần cưới em về lại nữa đâu. Em...em sẽ đi cưới người khác, dù gì ly hôn rồi cũng chẳng còn là gì của nhau. Anh quản cũng không được. Không cưới anh nữa"
" Không cưới anh thì em cưới ai bây giờ?"
Đây là câu nói mà lần đầu tiên gặp anh, khi cô từ chôi quyết liệt anh đã nói. Lúc đó cô có chết cũng không muốn cưới anh, giờ thì cũng là cô...dù có chết cũng không muốn ly hôn.
"T-trên thế giới này có 8 tỷ người, đàn ông tốt không thiếu. Không có anh thì còn có người khác, em cũng tốt, còn sơ ế sao?"
Niên Tích Thành thở hơi ra rồi sau đó kéo cô lại
"Nhưng ai có thể chịu nỗi em ngoài anh chứ?"
Anh thì thầm, giọng trầm ấm, đầy yêu thương.
"Em có thể mạnh mẽ đến đâu, có thể nói những lời này, nhưng anh biết em đang đau đớn, đang sợ hãi. Ai có thể hiểu em như anh, ai có thể chấp nhận tất cả những khổ sở và sự yếu đuối của em ngoài anh? Trên đời này chỉ có anh thôi..."
"Nếu em tái hôn thì anh sẽ cho người đến cướp dâu... nếu em không tái hôn cũng không quay lại với anh thì anh sẽ lừa em cưới anh. Dù gì anh cũng lừa một lần rồi, lừa thêm lần nữa cũng đâu có gì quá đáng..."
Thịnh Thư không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh
" Ten luu manh!"
"Anh yêu em" Niên Tích Thành mĩm cười như muốn làm dịu Thịnh Thư.
" Vậy nên đừng ly hôn. Em mang thai rồi"
Niên Tích Thành nghe thấy vế sau thì cả người tê rân, là chuyện gì? Anh sợ mình nghe sai nên đành hỏi lại
"Hả?"
"Em mang thai rồi. Là con gái...là Thư Dung..."
Mọi thứ trong đầu anh quay cuồng. Đứa trẻ. Đứa trẻ mà họ chưa từng kịp chuẩn bị, chưa kịp mong đợi. Nhưng bây giờ, nó là một phần của họ, là sợi dây liên kết duy nhất giữa họ.
"Nếu anh ly hôn lúc này...con của anh sẽ mang họ người khác đó...anh có đồng ý không?"
"L-là con gái thật sao.?" Anh run rẫy hỏi lại
" Ừ. Gần hai tháng rồi...
"Thư... anh không biết phải làm sao nữa..." Anh thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm giác như anh đang cầm lấy một phần hy vọng cuối cùng trong cuộc đời.
"Anh không muốn làm em đau, không muốn nhìn em khổ sở, nhưng anh... anh không thể để em một mình đối mặt với tất cả. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, cùng nhau chăm sóc đứa trẻ. Anh sẽ không bỏ rơi em, em đừng lo."
Thịnh Thư nín thở, nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của anh. Cô không muốn anh phải gánh thêm trách nhiệm, nhưng trong lòng cô, một phần cũng mong anh sẽ ở lại, sẽ cùng cô và đứa bé bước tiếp.
"Chúng ta sẽ không ly hôn, đúng không?" Cô hỏi, giọng cô mềm mỏng hơn, như một lời cầu xin.
Niên Tích Thành khẽ gật đầu, vùi mặt vào mái tóc cô.
"Anh sẽ không ly hôn. Em và đứa bé sẽ là gia đình anh. Anh hứa."
Niên Tích Thành cúi xuống xoa xoa bụng của cô, thai còn chưa được gần hai tháng nên bụng Thịnh Thư còn rất phẳng. Điều đó không quan trọng! " Con à, những gì lúc nãy con không nghe gì chứ? Tốt nhất là con nên ngủ một giấc rồi quên đi nhé, là ác mộng đó"
Anh nhẹ nhàng thì thầm, đôi mắt anh nhìn xuống bụng cô với ánh mắt trìu mến.
Thịnh Thư nghe thấy lời anh nói, nhưng không thể ngừng nghĩ về mọi chuyện vừa qua. Những lời này như muốn xoa dịu nỗi lo trong lòng cô, nhưng không thể hoàn toàn gạt bỏ được mọi sự bất an. Cô không muốn niềm tin vào anh bị phá vỡ, không muốn đứa trẻ trong bụng phải lớn lên trong một hoàn cảnh đầy xáo trộn. Nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ biết im lặng.
Niên Tích Thành nhẹ nhàng đỡ đầu cô vào ngực mình, vỗ về cô như vỗ về một đứa trẻ. "Em mệt rồi, về nghĩ ngơi đi nhé. Anh nhất định sẽ về..."
" Phải về với em..."
"Anh hứa"
Niên Tích Thành từ trước đến nay chưa từng thất hứa với Thịnh Thư. Có lời hứa của anh, cô như được xoa dịu đi phần nào.
Niên Tích Thành cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc. Ông trời lấy đi hai người thân của anh nhưng giờ đây đã bù đắp lại cho anh. Thịnh Thư, Thư Dung...là gia đình của Niên Tích Thành.
"Không?" Anh nhắc lại
"Thư, em mà cứ tiếp tục thế này thì nguy hiểm lắm. Anh không đùa đâu."
"Em biết..." Cô ngắt lời anh, giọng nói run rẩy vì kiệt sức
"Nhưng nếu anh biết nguy hiểm, thì lúc đó anh cưới em về làm gì? Giờ anh bảo ly hôn... Anh tự đi ly hôn đi. Em không đồng ý!"
Câu nói của cô như một cú đấm thẳng vào lồng ngực anh. Niên Tích Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cảm nhận rõ sự bướng bỉnh pha lần đau lòng trong ánh mắt cô. Anh biết cô đang sợ hãi, nhưng thay vì trốn tránh, cô chọn cách đối đầu bằng sự kiên quyết của mình.
"Em đang nói gì vậy, Thư?" Anh thở dài, cúi xuống gần hơn để đối diện với cô.
"Anh không hề muốn ly hôn. Anh chỉ muốn em khỏe mạnh, an toàn. Anh sợ... sợ em sẽ làm tổn thương bản thân vì những áp lực này. Em có hiểu không? Em theo anh thì sẽ gặp nguy hiểm đó...anh mất mẹ và Thiên Ý rồi, không thể mất em được nữa. Em là người thân duy nhất của anh đó..."
"Vậy đừng nói nữa!" Thịnh Thư đột ngột lớn tiếng, nhưng giọng nói bị lấn át bởi cơn ho kéo dài. Cô ôm lấy ngực, khẽ quay đi để giấu đi sự mệt mỏi đang hành hạ cơ thể.
"Đừng nói những chuyện như ly hôn, hay rời xa em, được không? Em không chịu được đâu..." Giọng cô dần nhỏ lại
Niên Tích Thành cảm thấy tim mình thắt lại. Anh đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mắt minh.
"Thư, anh không rời xa em. Anh không bao giờ rời xa em, dù chỉ một giây." Giọng anh trầm ấm, dịu dàng nhưng kiên định.
"Những gì anh nói, chỉ là vì anh lo cho em. Vì anh yêu em, hiểu không? Em không lo cho mình thì ít nhất cũng phải lo cho anh chứ... nhìn em thế này sao anh sống tốt đây? Sau khi ly hôn...em quay về Thịnh trạch lánh nạn đi..."
"Em yên tâm, sau khi đợt sóng gió này qua đi, anh sẽ cưới em về lại"
" Im đi."
"Em... nếu em có mệnh hệ gì thì anh phải làm sao đây? Sao em lại ương bướng như thế chứ?"
" Là tại anh...là vì ở cạnh anh...giờ anh muốn bỏ em sao?"
" Thư Thư...”
"Nếu anh nhất quyết muốn ly hôn, vậy thì anh không cần cưới em về lại nữa đâu. Em...em sẽ đi cưới người khác, dù gì ly hôn rồi cũng chẳng còn là gì của nhau. Anh quản cũng không được. Không cưới anh nữa"
" Không cưới anh thì em cưới ai bây giờ?"
Đây là câu nói mà lần đầu tiên gặp anh, khi cô từ chôi quyết liệt anh đã nói. Lúc đó cô có chết cũng không muốn cưới anh, giờ thì cũng là cô...dù có chết cũng không muốn ly hôn.
"T-trên thế giới này có 8 tỷ người, đàn ông tốt không thiếu. Không có anh thì còn có người khác, em cũng tốt, còn sơ ế sao?"
Niên Tích Thành thở hơi ra rồi sau đó kéo cô lại
"Nhưng ai có thể chịu nỗi em ngoài anh chứ?"
Anh thì thầm, giọng trầm ấm, đầy yêu thương.
"Em có thể mạnh mẽ đến đâu, có thể nói những lời này, nhưng anh biết em đang đau đớn, đang sợ hãi. Ai có thể hiểu em như anh, ai có thể chấp nhận tất cả những khổ sở và sự yếu đuối của em ngoài anh? Trên đời này chỉ có anh thôi..."
"Nếu em tái hôn thì anh sẽ cho người đến cướp dâu... nếu em không tái hôn cũng không quay lại với anh thì anh sẽ lừa em cưới anh. Dù gì anh cũng lừa một lần rồi, lừa thêm lần nữa cũng đâu có gì quá đáng..."
Thịnh Thư không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh
" Ten luu manh!"
"Anh yêu em" Niên Tích Thành mĩm cười như muốn làm dịu Thịnh Thư.
" Vậy nên đừng ly hôn. Em mang thai rồi"
Niên Tích Thành nghe thấy vế sau thì cả người tê rân, là chuyện gì? Anh sợ mình nghe sai nên đành hỏi lại
"Hả?"
"Em mang thai rồi. Là con gái...là Thư Dung..."
Mọi thứ trong đầu anh quay cuồng. Đứa trẻ. Đứa trẻ mà họ chưa từng kịp chuẩn bị, chưa kịp mong đợi. Nhưng bây giờ, nó là một phần của họ, là sợi dây liên kết duy nhất giữa họ.
"Nếu anh ly hôn lúc này...con của anh sẽ mang họ người khác đó...anh có đồng ý không?"
"L-là con gái thật sao.?" Anh run rẫy hỏi lại
" Ừ. Gần hai tháng rồi...
"Thư... anh không biết phải làm sao nữa..." Anh thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm giác như anh đang cầm lấy một phần hy vọng cuối cùng trong cuộc đời.
"Anh không muốn làm em đau, không muốn nhìn em khổ sở, nhưng anh... anh không thể để em một mình đối mặt với tất cả. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, cùng nhau chăm sóc đứa trẻ. Anh sẽ không bỏ rơi em, em đừng lo."
Thịnh Thư nín thở, nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của anh. Cô không muốn anh phải gánh thêm trách nhiệm, nhưng trong lòng cô, một phần cũng mong anh sẽ ở lại, sẽ cùng cô và đứa bé bước tiếp.
"Chúng ta sẽ không ly hôn, đúng không?" Cô hỏi, giọng cô mềm mỏng hơn, như một lời cầu xin.
Niên Tích Thành khẽ gật đầu, vùi mặt vào mái tóc cô.
"Anh sẽ không ly hôn. Em và đứa bé sẽ là gia đình anh. Anh hứa."
Niên Tích Thành cúi xuống xoa xoa bụng của cô, thai còn chưa được gần hai tháng nên bụng Thịnh Thư còn rất phẳng. Điều đó không quan trọng! " Con à, những gì lúc nãy con không nghe gì chứ? Tốt nhất là con nên ngủ một giấc rồi quên đi nhé, là ác mộng đó"
Anh nhẹ nhàng thì thầm, đôi mắt anh nhìn xuống bụng cô với ánh mắt trìu mến.
Thịnh Thư nghe thấy lời anh nói, nhưng không thể ngừng nghĩ về mọi chuyện vừa qua. Những lời này như muốn xoa dịu nỗi lo trong lòng cô, nhưng không thể hoàn toàn gạt bỏ được mọi sự bất an. Cô không muốn niềm tin vào anh bị phá vỡ, không muốn đứa trẻ trong bụng phải lớn lên trong một hoàn cảnh đầy xáo trộn. Nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ biết im lặng.
Niên Tích Thành nhẹ nhàng đỡ đầu cô vào ngực mình, vỗ về cô như vỗ về một đứa trẻ. "Em mệt rồi, về nghĩ ngơi đi nhé. Anh nhất định sẽ về..."
" Phải về với em..."
"Anh hứa"
Niên Tích Thành từ trước đến nay chưa từng thất hứa với Thịnh Thư. Có lời hứa của anh, cô như được xoa dịu đi phần nào.
Niên Tích Thành cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc. Ông trời lấy đi hai người thân của anh nhưng giờ đây đã bù đắp lại cho anh. Thịnh Thư, Thư Dung...là gia đình của Niên Tích Thành.
Danh sách chương