“Huhuhu..." Tống Hân Nghiên bật khóc, tiếng khóc của cô giằng xé trái tim anh, khiến trái tim anh đau đớn không dứt. bàn tay anh đặt trên lưng cô vỗ nhẹ theo tiết tấu, trong lòng lo lắng, “Xin lỗi, Hân Nghiên, tôi đã không bảo vệ tốt em, xin lỗi!”

Tống Hân Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, chuyện này không liên quan đến anh, nhưng anh lại tự trách mình nhiều như vậy. Cô ngẩng đầu, lớp trang điểm nhẹ trên mặt bị nước mắt làm trôi, đáng thương nhìn anh như một con mèo nhỏ.

Thẩm Duệ cụp mắt xuống nhìn cô, yết hầu chuyển động đầy gợi cảm, anh đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng sâu sắc. Lúc này, anh chỉ muốn hôn cô để chứng minh rằng cô vẫn ở bên cạnh anh và anh vẫn chưa đánh mất cô.

Tống Hân Nghiên rùng mình trước, sau đó cô từ từ nhắm mắt lại và háo hức đáp lại nụ hôn của anh. Trái tim vốn đang vô cùng kinh hãi bị nụ hôn của anh từ từ an ủi, nước mắt của cô cũng từ từ ngừng chảy.

Cảm nhận được phản ứng của cô, trái tim Thẩm Duệ run lên, anh rất sợ, sợ cô sẽ từ bỏ anh bất cứ lúc nào. Nhưng cảm nhận được sự đáp lại của cô, trái tim anh dần bình tĩnh trở lại.

Chưa từng có người phụ nữ nào có thể khiến trái tim anh loạn nhịp như đi tàu lượn siêu tốc như vậy. Anh biết mình yêu cô rất khổ sở, nên sau khi nếm trải tư vị được cô đáp trả, anh không còn chịu được sự từ chối của cô. Anh Từng Là Duy Nhất

Anh hi vọng nếu người vừa rồi chặn đầu xe tải là anh thì tốt biết mấy, nước mắt, lo lắng của cô bây giờ đều là vì anh.

Một lúc lâu sau, Thẩm Duệ mới miễn cưỡng buông cô ra, môi cô đã bị nụ hôn của anh làm cho sưng tấy, lộ ra vẻ quyến rũ mê người. Anh âu yếm liếm môi cô, áp trán vào trán cô, khàn giọng nói: "Bây giờ khá hơn chưa?"

Tống Hân Nghiên cảm thấy hơi xấu hổ, cô ngượng ngùng rúc vào trong vòng tay anh, dù biết điều này là sai trái và không nên nhưng cô vẫn không khỏi chìm đắm trong sự dịu dàng mà anh dành cho cô.

Thẩm Duệ tránh cánh tay bị thương của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, rất hài lòng. Khoảnh khắc cô đẩy anh ra và lao về phía Đường Diệp Thần vừa rồi, anh thật sự nghĩ cô sẽ lại chui vào vỏ ốc của mình, nhưng may mắn thay cô đã không làm vậy.

Một lúc sau, Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, do dự một chút rồi nói: "Thẩm Duệ, vừa rồi ở trong bệnh viện tôi đã nói dối."

“Tôi biết.” Thẩm Duệ không ngờ rằng cô sẽ thẳng thắn với anh, anh rất vui, cô sẵn sàng nói cho anh biết sự thật, điều này cho thấy cô tin tưởng anh từ trong tiềm thức.

“Anh biết?” Tống Hân Nghiên nhướng mày ngạc nhiên, không biết bộ dạng lúc này của cô trông buồn cười đến mức nào. Thẩm Duệ lấy trong tủ ra một gói khăn giấy ướt, lau khuôn mặt đẫm nước mắt cho cô rồi nói: "Ừm, sau khi em đi theo xe cấp cứu, Nghiêm Thành đã hỏi những người qua đường mới biết chiếc xe đó đã đậu ở đó từ lâu, có vẻ như là cố ý đụng em, em không nói với Đường Khải Hồng và Nhan Tư là vì không tin tưởng họ có đúng không?"

Tống Hân Nghiên gật đầu, "Thứ nhất là tôi không tin tưởng họ, thứ hai là tôi không muốn gặp rắc rối. Nếu họ biết rằng chiếc xe kia là cố ý đâm tôi, họ nhất định sẽ yêu cầu tôi báo án. Hôn nhân của tôi và Diệp Thần sắp kết thúc rồi, không thể vì bất kỳ chuyện gì mà có cơ hội cứu vãn, tôi nghĩ như vậy có phải rất ích kỷ không?"

"Nghĩ như vậy là đúng, Hân Nghiên, lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể thiểu, em làm vậy rất đúng, tôi rất vui, vui vì quyết tâm của em không vì vậy mà dao động." Giọng nói của Thẩm Duệ thêm phần xúc động. Thảm Duệ thực sự vui vì cô nghĩ vậy.

Anh khen cô làm rất tốt, nhưng lương tâm cô lại có chút bất an, Đường Diệp Thần đã dùng tính mạng để cứu cô, nhưng cô lại ở đây với Thẩm Duệ, thật ra cô cũng là một người rất đáng khinh, sao cô có thể xứng đáng với tình yêu của Thẩm Duệ được chứ?”

Tựa như biết cô đang nghĩ gì, Thẩm Duệ nhẹ nhàng nói: "Hân Nghiên, em rất tốt, thà để người khác làm tổn thương mình cũng không muốn tổn thương người khác. Tuy ngoài miệng em nói với tôi như vậy, nhưng thật ra trong lòng đang rất tự trách. Ở trước mặt tôi, em không cần phải giả vờ, tôi không có yêu cầu cao gì với em cả, chỉ mong em nghĩ cho bản thân một chút, mỗi ngày đều vui vẻ nhiều một chút, như vậy tôi mới vui được, biết chưa?"

Tống Hân Nghiên bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho xấu hổ, cô cụp mắt xuống nhìn chỗ đen đen trên khăn giấy ướt, mới nhận ra bây giờ trông cô thảm hại đến mức nào, anh có thể hôn anh dù trong tình trạng tồi tệ như vậy sao?

"Cho dù em thế nào, tôi đều thích." Anh nắm lấy tay cô, áp vào ngực mình rồi nói, "Trái tim này đập vì em, em có cảm nhận được không? Sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ với em."

Nhiều lúc Tống Hân Nghiên cảm thấy Thẩm Duệ chính là con giun trong bụng cô, anh biết cô đang nghĩ gì. Cô chưa bao giờ được yêu như thế này, ngay cả khi yêu Đường Diệp Thần, anh ta cũng chưa từng yêu cô như thế này.

Thực ra, cô luôn khao khát một người có thể yêu mình thật lòng, khi đó, cô đã yêu Đường Diệp Thần không chút do dự, thậm chí còn mang sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với anh ta, cuối cùng thương tích đầy mình.

Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, nhưng cô không thể kiềm chế được trước sự dịu dàng của Thẩm Duệ, nhanh đến mức chính cô cũng không thể tin được. Có lẽ, cô vừa thiếu tình yêu, vừa cô đơn. Vì vậy cô đã rất cố gắng để giành lấy tình yêu khó giành được này, cho dù biết chặng đường phía trước rất xa vời, cô vẫn muốn cố gắng hết sức để giành lấy nó.

Tống Hân Nghiên dựa vào trong vòng tay của anh, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến Đường Diệp Thần, cô thì thào nói: “Thẩm Duệ, nếu một ngày anh cảm thấy mệt mỏi vì công việc khó khăn, đừng âm thầm bỏ rơi tôi, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ lặng lẽ ra đi."

Thẩm Duệ cảm thấy trong lòng rất đau, anh ôm chặt lấy cô, cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương trước khi nói ra một lời như vậy? "Sẽ không, không bao giờ!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt nghe nhịp tim đều đều của anh bên tai, cô tự nhủ có thể tin tưởng anh một lần, biết đâu chỉ cần cố gắng thì sẽ gặt hái được hạnh phúc.

Một lúc lâu sau, Thẩm Duệ mới buông cô ra, anh khởi động lại xe, lái về phía đội cảnh sát giao thông. Trên đường đi, anh dặn Tống Hân Nghiên không được nói gì, để khỏi làm bứt dây động rừng. Vừa rồi anh đã mất đi lý trí, nếu đối phương thật sự giết cô, anh đã chẳng bận tâm đến chuyện đánh rắn động cỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Tống Hân Nghiên nói, "Người đó thực sự đến đây để giết tôi sao? Tại sao anh ta lại giết tôi? Gần đây tôi không đắc tội ai cả."

“Cũng có thể là mối quan hệ giữa chúng ta đã được một người có tâm cơ biết đến, Hân Nghiên, hãy để chuyện này cho tôi, và tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm hiểm.” Thẩm Duệ nắm tay cô, bây giờ kẻ thù đang ở trong bóng tối, bọn họ ở ngoài sáng, trải qua chuyện lần này, anh tin rằng đối phương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện